Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
Ta chợt phát hiện khi địa vị của mình thay đổi thì có rất nhiều chuyện trở nên thân bất do kỷ, mặc dù ta rất mong mỏi được gặp các vị thê tử của ta, hưởng thụ sự ôn nhu của các nàng, nhưng mà luôn phải tự trấn áp ý niệm này đi.
Ta còn nhiều chuyện khác phải làm, Xích Lỗ Ôn đã tới Tuyên Thành được ba ngày rồi, có thể để cho một thương nhân từ bỏ tiền tài của mình đợi ta, thì chỉ có một lý do, hắn sẽ nhận được hồi báo một món lợi kếch xù.
Xích Lỗ Ôn tạm thời ở lại dịch quán của Tuyên Thành, tài chính của ta tăng dần, Triệu Đông Tề cũng đã tu sửa nơi này làm cho nó rực rỡ hẳn lên.
Lúc ta tới, Xích Lỗ Ôn vẫn đang ngủ trưa, khi hắn nhận được tin tức ta tới liền cuống quít thay đổi y phục, lao ra ngoài nghênh tiếp, cười nói:
“Xích Lỗ Ôn không đón tiếp từ xa được, kính xin Bình vương đừng phiền lòng!”
Ta cười to nói:
“Ngươi là khách, ta là chủ nhân, ngươi tới nhà mà ta không ở đây, người có lỗi là ta mới đúng.”
Chúng ta đồng thời cười to, sóng vai đi vào trong phòng.
Xích Lỗ Ôn nói ngay vào vấn đề chính:
“Bình vương, ta tới đây là có chuyện muốn nhờ.”
“Xích Lỗ Ôn huynh xin cứ nói rõ, chỉ cần Dận Không có thể làm được, thì sẽ toàn lực ứng phó.”
Xích Lỗ Ôn gật đầu, lấy ra một tờ giấy, nói:
“Trên tờ giấy này liệt kê một số hàng hóa cấp bách, kính xin Bình vương hỗ trợ.”
Ta xem lướt qua một chút, thì thấy những hàng hóa này đều là những nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống, ta đặt nó lên bàn, mỉm cười nói:
“Nếu như Dận Không đoán không sai, thì Bắc Hồ sắp sửa giật tấm màn che, tấn công Đông Hồ rồi.”
Xích Lỗ Ôn cũng không giấu diếm, hắn gật đầu nói:
“Căn cứ theo tin tức của ta có được, thì cuối tháng sau chiến tranh sẽ bắt đầu, kính xin Bình vương mau chóng giải quyết cho ta chuyện này.”
Ta nhíu mày nói:
“Nhanh như vậy sao?”
Xích Lỗ Ôn nói:
“Còn hai tháng nữa là tiến vào mùa đông, đây chính là thời cơ phát binh tốt nhất với Bắc Hồ, chỉ cần trước khi rét đậm, công phá phòng tuyến thứ nhất của Đông Hồ là thành công.”
Xích Lỗ Ôn chỉ vào tờ giấy nói:
“Ta vẫn chưa liệt kê than đá và lương thực ra, bởi vì... hai thứ này cần số lượng cực lớn, Bình vương có thể cung cấp cho ta được bao nhiêu.”
Ta cười nói:
“Than đá là sản phẩm của Tuyên Thành, nguồn cung cấp hẳn là không có vấn đề, thế nhưng lương thực thì sợ rằng phải nghĩ biện pháp khác.”
Xích Lỗ Ôn nói:
“Bình vương hãy giúp ta tốt chuyện này, ta sẽ cho người một cái giá thỏa mãn.”
Hắn dừng lại một chút nói:
“Ta tin rằng lần này đối với ta hay với điện hạ đều là thời cơ tốt nhất.”
Đêm đó ta thiết yến ở trong vương phủ chiêu đãi nhóm người Tĩnh Đức phi, Tĩnh Đức phi có lẽ do nghĩ tới chuyện ái nữ phải gả đi xa, cho nên không vui, khi tiệc rượu mới bắt đầu là rời đi luôn.
Các vị quan viên Tuyên Thành cũng thông cảm cho ta mới trở về Tuyên Thành ngày mai lại còn phải tới Lục Hải Nguyên, cho nên tiệc rượu cũng sớm kết thúc.
Toàn bộ Vương Phủ lại khôi phục sự yên lặng, ta bảo Duyên Bình mang rượu và thức ăn lên lương đình trong hoa viên, mời các vị ái thê của ta tới đây gặp nhau.
Vân Na thâm tình nói:
“Huynh cuối cùng cũng trở về, muội thật lo lắng, khi con nó chào đời mà không có phụ thân nó ở bên cạnh.”
Ta ôm vai nàng nói:
‘Trong thiên hạ không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản ta trở về.”
Tư Hầu nói:
“Muội biết huynh sẽ không quên bọn muội!”
Ta ha hả cười to, chỉ có ở cùng với các nàng, ta mới có thể quên chuyện tranh đấu chính trị.
Tuệ Kiều mặc một bộ đồ Triều Tiên màu hồng, Yến Lâm mặc một bộ đồ màu trắng, cười nói nắm tay nhau đi tới, chỉ mới có một thời gian không gặp, hai nàng lại càng trở nên động lòng người.
Ta đứng dậy tiến lên ôm từng nàng một, đưa tay sờ vào bụng của hai người.
Yến Lâm phì nói:
“Làm cái gì? Hai chúng ta còn chưa có!”
Nàng nói câu này, làm cho mọi người cùng nhau cười lên ha ha.
Tuệ Kiều khuôn mặt ửng hồng nói:
“Lâm nhi muội tử lại nói bậy rồi!”
Ta cười ôm hai người vào trong ngực, nói:
“Nếu như vậy, chúng ta không ăn cơm nữa, về phòng dụng công thôi?”
Yến Lâm e thẹn nói:
“Dâm tặc, những lời này sao có thể nói lung tung trước mặt mọi người?’’
Ta kề sát vào tai nàng, thấp giọng nói:
“Muội nói dâm tặc, thì sẽ có dâm tặc, đêm nay nếu ta không làm cho muội lớn tiếng xin tha, thì sẽ không thôi.”
Yến Lâm kiều mị nhìn ta một cái nói:
“Muội sợ huynh ư?”
Trong lòng ta rung động, hận không thể yêu thương các nàng một phen.
Tuệ Kiều nói:
“Sở Nhi cùng Tĩnh Đức phi nói chuyện, chắc sẽ không tới.”
Ta gật đầu nói:
“Dao Như và Thải Tuyết đâu?”
Yến Lâm nói:
“Dao Như nói trong long nàng có chút khó chịu, ở trong phòng nghỉ ngơi, Thải Tuyết sợ nàng buồn nên cũng ở lại.”
Nghĩ đến cách đối xử của Dao Như với ta, trong lòng ta không khỏi cảm thấy phẫn nộ, hít một hơi thật sâu nói:
“Được, mặc kệ các nàng, chúng ta mau ăn cơm thôi.”
Vân Na nhận thấy được sự biến hóa trong tâm tình ta, nhẹ giọng nói:
“Dao Như trọng bệnh mới khỏi, phụ thân lại rời khỏi đây, huynh phải nên nói chuyện nhiều với nàng một chút.”
Ta cười nói:
“Hôm nay chúng ta không nói chuyện không vui, chúng ta uống rượu đi!”
Ta cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Vân Na và Tư Hầu đang có mang, nên người uống rượu với ta chỉ có Yến Lâm và Tuệ Kiều.
Yến Lâm cùng ta cạn ba chén, cười nói:
“Vậy thì chúng ta nói chuyện vui, ngày mai huynh đi cưới Bắc Hô tiểu công chúa, dự định an bài như thế nào đây?”
Ta cười khổ nói:
“Lâm nhi, chuyện này đâu phải là chuyện vui gì!”
Vân Na cười nói:
“Cưới một mỹ nữ Bắc Hồ mới mười hai tuổi, là chuyện mà ai chẳng thích, huynh chỉ biểu hiện ngoài mặt không vui, nhưng mà trong lòng không khéo đã nở hoa rồi.”
Chúng nữ cùng nhau phụ họa.
Yến Lâm cắn răng nghiến lợi nói:
“Dâm tặc, nếu như huynh hạ thủ với một tiểu cô nương mười hai tuổi, vậy thì đúng là không còn nhân tính, phải gọi là vùi hoa dập liễu.”
Ta trợn mắt nói:
“Muội hạ thủ với một tiểu nam hài mới mười sáu tuổi vậy chẳng phải là giống nhau hay sao?”
Vân Na và các nàng đương nhiên có nghe nói chuyện quá khứ của ta và Yến Lâm, ai nấy cười tới mức nắc nẻ.
Yến Lâm mắc cỡ mặt đỏ bừng, đứng dậy đuổi theo ta. Ta cười lớn, chạy vòng quanh lương đình (đình hóng gió, nghỉ mát).
Ta còn nhiều chuyện khác phải làm, Xích Lỗ Ôn đã tới Tuyên Thành được ba ngày rồi, có thể để cho một thương nhân từ bỏ tiền tài của mình đợi ta, thì chỉ có một lý do, hắn sẽ nhận được hồi báo một món lợi kếch xù.
Xích Lỗ Ôn tạm thời ở lại dịch quán của Tuyên Thành, tài chính của ta tăng dần, Triệu Đông Tề cũng đã tu sửa nơi này làm cho nó rực rỡ hẳn lên.
Lúc ta tới, Xích Lỗ Ôn vẫn đang ngủ trưa, khi hắn nhận được tin tức ta tới liền cuống quít thay đổi y phục, lao ra ngoài nghênh tiếp, cười nói:
“Xích Lỗ Ôn không đón tiếp từ xa được, kính xin Bình vương đừng phiền lòng!”
Ta cười to nói:
“Ngươi là khách, ta là chủ nhân, ngươi tới nhà mà ta không ở đây, người có lỗi là ta mới đúng.”
Chúng ta đồng thời cười to, sóng vai đi vào trong phòng.
Xích Lỗ Ôn nói ngay vào vấn đề chính:
“Bình vương, ta tới đây là có chuyện muốn nhờ.”
“Xích Lỗ Ôn huynh xin cứ nói rõ, chỉ cần Dận Không có thể làm được, thì sẽ toàn lực ứng phó.”
Xích Lỗ Ôn gật đầu, lấy ra một tờ giấy, nói:
“Trên tờ giấy này liệt kê một số hàng hóa cấp bách, kính xin Bình vương hỗ trợ.”
Ta xem lướt qua một chút, thì thấy những hàng hóa này đều là những nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống, ta đặt nó lên bàn, mỉm cười nói:
“Nếu như Dận Không đoán không sai, thì Bắc Hồ sắp sửa giật tấm màn che, tấn công Đông Hồ rồi.”
Xích Lỗ Ôn cũng không giấu diếm, hắn gật đầu nói:
“Căn cứ theo tin tức của ta có được, thì cuối tháng sau chiến tranh sẽ bắt đầu, kính xin Bình vương mau chóng giải quyết cho ta chuyện này.”
Ta nhíu mày nói:
“Nhanh như vậy sao?”
Xích Lỗ Ôn nói:
“Còn hai tháng nữa là tiến vào mùa đông, đây chính là thời cơ phát binh tốt nhất với Bắc Hồ, chỉ cần trước khi rét đậm, công phá phòng tuyến thứ nhất của Đông Hồ là thành công.”
Xích Lỗ Ôn chỉ vào tờ giấy nói:
“Ta vẫn chưa liệt kê than đá và lương thực ra, bởi vì... hai thứ này cần số lượng cực lớn, Bình vương có thể cung cấp cho ta được bao nhiêu.”
Ta cười nói:
“Than đá là sản phẩm của Tuyên Thành, nguồn cung cấp hẳn là không có vấn đề, thế nhưng lương thực thì sợ rằng phải nghĩ biện pháp khác.”
Xích Lỗ Ôn nói:
“Bình vương hãy giúp ta tốt chuyện này, ta sẽ cho người một cái giá thỏa mãn.”
Hắn dừng lại một chút nói:
“Ta tin rằng lần này đối với ta hay với điện hạ đều là thời cơ tốt nhất.”
Đêm đó ta thiết yến ở trong vương phủ chiêu đãi nhóm người Tĩnh Đức phi, Tĩnh Đức phi có lẽ do nghĩ tới chuyện ái nữ phải gả đi xa, cho nên không vui, khi tiệc rượu mới bắt đầu là rời đi luôn.
Các vị quan viên Tuyên Thành cũng thông cảm cho ta mới trở về Tuyên Thành ngày mai lại còn phải tới Lục Hải Nguyên, cho nên tiệc rượu cũng sớm kết thúc.
Toàn bộ Vương Phủ lại khôi phục sự yên lặng, ta bảo Duyên Bình mang rượu và thức ăn lên lương đình trong hoa viên, mời các vị ái thê của ta tới đây gặp nhau.
Vân Na thâm tình nói:
“Huynh cuối cùng cũng trở về, muội thật lo lắng, khi con nó chào đời mà không có phụ thân nó ở bên cạnh.”
Ta ôm vai nàng nói:
‘Trong thiên hạ không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản ta trở về.”
Tư Hầu nói:
“Muội biết huynh sẽ không quên bọn muội!”
Ta ha hả cười to, chỉ có ở cùng với các nàng, ta mới có thể quên chuyện tranh đấu chính trị.
Tuệ Kiều mặc một bộ đồ Triều Tiên màu hồng, Yến Lâm mặc một bộ đồ màu trắng, cười nói nắm tay nhau đi tới, chỉ mới có một thời gian không gặp, hai nàng lại càng trở nên động lòng người.
Ta đứng dậy tiến lên ôm từng nàng một, đưa tay sờ vào bụng của hai người.
Yến Lâm phì nói:
“Làm cái gì? Hai chúng ta còn chưa có!”
Nàng nói câu này, làm cho mọi người cùng nhau cười lên ha ha.
Tuệ Kiều khuôn mặt ửng hồng nói:
“Lâm nhi muội tử lại nói bậy rồi!”
Ta cười ôm hai người vào trong ngực, nói:
“Nếu như vậy, chúng ta không ăn cơm nữa, về phòng dụng công thôi?”
Yến Lâm e thẹn nói:
“Dâm tặc, những lời này sao có thể nói lung tung trước mặt mọi người?’’
Ta kề sát vào tai nàng, thấp giọng nói:
“Muội nói dâm tặc, thì sẽ có dâm tặc, đêm nay nếu ta không làm cho muội lớn tiếng xin tha, thì sẽ không thôi.”
Yến Lâm kiều mị nhìn ta một cái nói:
“Muội sợ huynh ư?”
Trong lòng ta rung động, hận không thể yêu thương các nàng một phen.
Tuệ Kiều nói:
“Sở Nhi cùng Tĩnh Đức phi nói chuyện, chắc sẽ không tới.”
Ta gật đầu nói:
“Dao Như và Thải Tuyết đâu?”
Yến Lâm nói:
“Dao Như nói trong long nàng có chút khó chịu, ở trong phòng nghỉ ngơi, Thải Tuyết sợ nàng buồn nên cũng ở lại.”
Nghĩ đến cách đối xử của Dao Như với ta, trong lòng ta không khỏi cảm thấy phẫn nộ, hít một hơi thật sâu nói:
“Được, mặc kệ các nàng, chúng ta mau ăn cơm thôi.”
Vân Na nhận thấy được sự biến hóa trong tâm tình ta, nhẹ giọng nói:
“Dao Như trọng bệnh mới khỏi, phụ thân lại rời khỏi đây, huynh phải nên nói chuyện nhiều với nàng một chút.”
Ta cười nói:
“Hôm nay chúng ta không nói chuyện không vui, chúng ta uống rượu đi!”
Ta cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Vân Na và Tư Hầu đang có mang, nên người uống rượu với ta chỉ có Yến Lâm và Tuệ Kiều.
Yến Lâm cùng ta cạn ba chén, cười nói:
“Vậy thì chúng ta nói chuyện vui, ngày mai huynh đi cưới Bắc Hô tiểu công chúa, dự định an bài như thế nào đây?”
Ta cười khổ nói:
“Lâm nhi, chuyện này đâu phải là chuyện vui gì!”
Vân Na cười nói:
“Cưới một mỹ nữ Bắc Hồ mới mười hai tuổi, là chuyện mà ai chẳng thích, huynh chỉ biểu hiện ngoài mặt không vui, nhưng mà trong lòng không khéo đã nở hoa rồi.”
Chúng nữ cùng nhau phụ họa.
Yến Lâm cắn răng nghiến lợi nói:
“Dâm tặc, nếu như huynh hạ thủ với một tiểu cô nương mười hai tuổi, vậy thì đúng là không còn nhân tính, phải gọi là vùi hoa dập liễu.”
Ta trợn mắt nói:
“Muội hạ thủ với một tiểu nam hài mới mười sáu tuổi vậy chẳng phải là giống nhau hay sao?”
Vân Na và các nàng đương nhiên có nghe nói chuyện quá khứ của ta và Yến Lâm, ai nấy cười tới mức nắc nẻ.
Yến Lâm mắc cỡ mặt đỏ bừng, đứng dậy đuổi theo ta. Ta cười lớn, chạy vòng quanh lương đình (đình hóng gió, nghỉ mát).
Bình luận facebook