• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (3 Viewers)

  • Chương 221

Ta đã liên tục hai đêm ngồi trông Dao Như, nghe được tiếng tim nàng đập, cảm nhận được hơi thở của nàng, thế nhưng nàng vẫn còn say ngủ.
Mấy người Yến Lâm và Sở Nhi liên tục khuyên ta quay về nghỉ ngơi, dưới sự kiên trì của các nàng, ta đi ra khỏi gian phòng của Dao Như.
Mưa dầm đã liên miên mấy ngày, bầu trời rất âm u, ta chua xót mở đôi mắt nhìn lên trời cao, buồn bã than nhẹ một tiếng, trên cửu khúc tiểu cầu, có một giai nhân đang cầm chiếc ô nhỏ cô đơn đứng trong gió.
Nàng đang im lặng nhìn những con cá trong nước, không biết là đang suy nghĩ cái gì, từ bóng lưng của nàng ta nhận ra người này chính là Tuệ Kiều, vốn ta tưởng rằng nàng đã nghỉ ngơi, nhưng mà hóa ra nàng vẫn còn đứng đây.
Ta lặng lẽ đi tới, từ rất xa đã nghe thấy tiếng nức nở.
Tuệ Kiều cảm nhặn được tiếng bước chân, cuống quít lau đi nước mắt, xoay người lại.
Ta từ phía sau đem nàng ôm vào trong lòng, ôn nhu nói:
“Mưa gió lạnh lẽo, ngàn vạn lần đừng để bị bệnh, hai ngày nay nàng đã vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi cho tốt.”
Tuệ Kiều bỗng nhiên ‘Oa!’ một tiếng khóc rống lên, ta yêu thương vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng nói:
“Đừng khóc, con gái khóc thì rất xấu.”
Tuệ Kiều nức nở nói:
“Dận Không... Dao Như lâm vào tình trạng ngày hôm nay... đều là do muội làm hại, nếu như... muội không đem chuyện kia nói cho nàng ta biết... thì cũng không tới nỗi như thế này...”
Ta ôm chặt thân thể mềm mại của Tuệ Kiều nói:
“Chuyện này là trách nhiệm của ta, không có quan hệ với bất cứ ái cả, nàng đừng nên tự trách, nếu như không có nàng, Dao Như đã rời khỏi chúng ta từ lâu rồi.”
Tuệ Kiều thấp giọng nói:
“Thương thế của Dao Như không... lạc quan cho lắm... muội tuy rằng có thể giữ được tính mạng cho nàng, thế nhưng…”
Nàng nhịn không được lại khóc lên, hồi lâu mới nói:
“Nàng có thế cứ vĩnh viễn ngủ say như vậy, vĩnh viễn... không tỉnh lại nữa...”
Trong lòng ta rầu rĩ, chẳng lẽ chốn u minh đã có sắp xếp tất cả rồi hay sao, năm đó ta bắn một mũi tên, tước đoạt đi tính mạng của Tuệ Kiều.
Nhưng mà ông trời lại cố ý an bài để cho Tuệ Kiều nói tất cả các chuyện của ta cho Dao Như biết, những hành động của ta sau này đã ép Dao Như trở thành một người thực vật, chuyện này chẳng nhẽ là sự nghiêm phạt của ông trời đối với ta?
Ta run giọng nói:
“Nàng không bao giờ... tỉnh lại nữa hay sao?”
Tuệ Kiều nói:
“Dao Như có lẽ giống muội, nhưng mà nàng ấy... nghiêm trọng hơn nhiều, muội bị quên ký ức trước kia, nhưng Dao Như lại tự nhốt mình trong một thế giới riêng...”

Năm ngày sau tin tức Đức vương chết trong dân loạn đã loan ra, mà trận bạo loạn này còn nghiêm trọng hon so với tưởng tượng của ta rất nhiều, toàn bộ Sở Châu đều lâm vào tình trạng hỗn loạn.
Ta gia tăng trấn an và quản lý Tuyên Thành, tổ chức bách tính thành những dân đoàn, phụ trách cảnh giới các nơi, mặt khác tiếp tục tăng viện quân cho Sở châu.
Trong lòng ta thầm mừng rỡ khi thế cục chuyển biến xấu, càng bạo loạn nghiêm trọng bao nhiêu, thì cơ hội của ta lại càng nhiều. Bách tính tham gia biến loạn ở Sở châu đã lên tới bảy vạn người, hơn nữa con số vẫn đang đang không ngừng tăng.
Hâm Đức hoàng đế vốn tưởng rằng chỉ đơn giản có thể trấn áp được, nhưng mà hắn đã nhầm, cuối cùng, hắn đành đem chuyện này giao cho Dực vương, mà Dực vương lại theo kế hoạch của ta, lệnh cho Tiêu Trấn Kỳ dẫn hai vạn binh tới Sở châu dẹp loạn.
Tiêu Trấn Kỳ cho binh mã đi qua Tuyên Thành tiến vào trong địa giới Sở châu, đồng thời hắn nhân cơ hội này lén tới gặp ta.
Ta đã tiếp nhận sự thực khi Dao Như cứ tiếp tục say ngủ, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.
Tiêu Trấn Kỳ khi mặc khôi giáp lại càng toát lên vẻ uy phong lẫm lẫm, cung kính hướng ta hành lễ nói:
“Trấn Kỳ tham kiến công tử!”
Ta mỉm cười nói:
“Tiêu đại ca không cần khách khí như thế.”
Cũng vì thời gian cấp bách, ta nói luôn vào điểm chính:
“Trước khi ngươi đi Sở châu, bệ hạ có dặn gì không?”
Tiêu Trấn Kỳ thấp giọng nói:
“Bệ hạ nói không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bình ổn được lần dân loạn này.”
“Không tiếc bất cứ giá nào!”
Ta thấp giọng lập lại một lần, nở nụ cười tàn khốc.
“Ngươi định làm gì?”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Trấn Kỳ lần này mang theo hai vạn binh mã, hơn nữa ở Sở châu đã có ba vạn, tổng số binh lực hiện có đã là năm vạn, trấn áp bảy vạn dân loạn sẽ là chuyện vô cùng dễ dàng, thuộc hạ tự tin, chỉ trong vòng mười ngày có thể làm mọi chuyện trở lại bình thường.”
Ta ha hả nở nụ cười, hỏi ngược lại:
“Ngươi định đối phó với bách tính tay không tấc sắt thế nào?”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Công tử yên tâm, Trấn Kỳ sẽ cố gắng giảm tới mức thấp nhất sự giết chóc.”
Ta chậm rãi lắc đầu nói:
“Ta lại muốn ngươi làm một chuyện đó là giết không tha!”
Tiêu Trấn Kỳ ngơ ngác, lập tức hiểu ý của ta, hắn nặng nề gật đầu nói:
“Nếu như vậy, chỉ cần năm ngày Trấn Kỳ có thể dẹp yên được lần dân loạn này.”
Ta thoả mãn gật đầu:
“Nếu như Dực vương đã giao chuyện này cho ngươi thì đây là cơ hội kiến công lập nghiệp tốt nhất, nhất tướng công thành vạn cốt khô! Muốn nhanh chóng trở thành danh tướng người người kính phục, thì phải bước qua chuyện máu chảy thành sông, thi thể chất chồng.”
Tiêu Trấn Kỳ đem một phong thơ đưa cho ta nói:
“Truớc khi Trấn Kỳ rời khỏi Khang đô, Trần tiên sinh có nhờ thuộc hạ giao cho công tử bức thư này”
Ta mở bức thư, trong thư chỉ có ba chữ “giết không tha”!
Trong lòng ta kích động, Trần Tử Tô tuy ở Khang Đô, thế nhưng thế cục hắn lại nắm giữ chính xác vô cùng, suy nghĩ của hắn và ta giống nhau, tàn sát máu tanh bao nhiêu thì sẽ làm cho bách tính Sở châu càng thêm cừu hận Hâm Đức hoàng đế, sáng tạo cho ta cơ hội nắm giữ dân tâm.
Trận tàn sát máu tanh cuối cùng cũng mở màn, chỉ trong vòng ba ngày, hai vạn bách tính đã bị giết, phương pháp tàn khốc này nhận được hiệu quả kỳ diệu, bước sang ngày thứ tư, ba tiểu trấn do dân loạn chiếm giữ đã được thu lại, dân loạn ở bên trong tuyên bố đầu hàng.
Ba ngàn loạn dân chiếm lĩnh Đức vương phủ bị giết không sót một người, bất cứ ai cũng tin chuyện Đức vương chết trong tay loạn dân.
Còn một việc này làm ta không ngờ tới, đó là tri phủ Sở châu cũng bị dân loạn giết chết, chuyện này là một chuyện vui mừng ngoài ý muốn không nhỏ đối với ta.
Ta vuốt mái tóc dài mềm mại của Dao Như, trong lòng không ngừng gọi tên nàng, chỉ sau khi mất đi mới biết được tầm quan trọng của người thân bên cạnh.
Ta hôn lên cái trán tron bóng của nàng, nhẹ giọng nói:
“Dao Như, mau tỉnh lại đi, ta muốn nàng cũng chia vui với ta...”
Vân Na đi vào trong phòng, nhẹ nhàng kéo áo ta, ta biết nàng có chuyện gì tìm ta, đứng dậy cùng nàng đi ra ngoài cửa:
“Có chuyện gì vậy?”
Vân Na cười nói:
“Có một lão bằng hữu tới, đang ở trong phòng khách chờ huynh.”
“Ai?”
Vân Na cười thần bí nói:
“Huynh sẽ không đoán được đâu!”
Đi tới phòng khách, ta thấy mấy hán tử mặc trang phục người Hồ đang cười nói, thấy ta vào, mấy người đồng thời quỳ rạp xuống đất, nói:
“Chủ nhân!”
“Sát Cáp Thai Tổng quản!”
Ta vui mừng vô cùng, thật sự không ngờ tới, đây là Sát Cáp Thai và thủ hạ của ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom