Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
Ta thấp giọng nói:
“Tiêu đại ca, sau này trọng trách trên vai huynh sẽ rất nặng.”
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:
“Quân đồn trú ở Tuyên Thành, Sở Châu tốt xấu lẫn lộn, sau khi thuộc hạ nhận chức, thì việc đầu tiên là muốn chỉnh đốn quân ngũ.”
Ta đồng ý nói:
“Binh quý ở tinh nhuệ chứ không quý ở nhiều, để phát triển lực lượng chính quy, Tiêu đại ca có thể giảm biên chế, không nặng tay thì rất khó hình thành nên một đội ngũ có quân kỷ nghiêm minh.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Trước khi thuộc hạ tới đây, Dực vương có nhờ chuyển cho công tử một chuyện, người nói công tử phải dùng gấp bốn lần chữ nhẫn trong thời gian này.”
Ta cười nói:
“Nhạc phụ đúng là hiểu rõ ta.”
Ta và Tiêu Trấn Kỳ lại uống một chén nói:
“Lục Hải Nguyên và thảo nguyên ở phía bắc Tuyên Thành đã là một, khu vực này có thể trở thành nơi huấn luyện kỵ binh cực tốt, ta đã bảo Sát Cáp Thai mau chóng phát triển mục trường, rồi bắt tay vào huấn luyện một đội ngũ kỵ binh. Nếu như tương lai có gì biến hóa, thì lúc nào cũng có thể sử dụng.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Thuộc hạ chỉnh đốn quân kỷ, cũng sẽ chiêu mộ một bộ phận tân binh nhập ngũ, sẽ đưa họ tới biên giới phía bắc trọng điểm huấn luyện.”
Ta nhắc nhở hắn nói:
“Nếu như có chuyện, lúc nào ngươi cũng có thể báo cáo với ta, thế nhưng chúng ta cũng không thể tiếp xúc quá nhiều, liên tiếp xảy ra những chuyện này, Tả Trục Lưu nhất định đã nghi ngờ điều tra mối quan hệ giữa chúng ta. Nếu như ta can thiệp quá nhiều vào chuyện của ngươi, hắn nhất định ở trước mặt phụ hoàng gièm pha ta.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Lúc thuộc hạ ở Khang đô, đã nhiều lần bàn bạc với Trần tiên sinh về chuyện này, sở dĩ Tả Trục Lưu có địa vị ngày hôm nay, không chỉ do năng lực và thủ đoạn của hắn, thủ hạ của hắn ở Thiên Cơ các cũng góp một phần sức lực. Trần tiên sinh kiến nghị công tử, sớm ngày thành lập một tổ chức điệp báo giống như Thiên Cơ các, lấy tiền tài của chúng ta hiện nay, có thể hoàn thành được chuyện này.”
Thật ra ta đã sớm nghĩ tới chuyện này, nhưng mà thời cơ vẫn chưa tới. Nếu như không thể đứng vững gót chân ở bắc cương của Đại Khang, thì có phát triển điệp báo cũng không có tác dụng gì.
Ta để chén rượu xuống nói:
“Ta muốn để Đường Muội đi làm chuyện này, ngươi nghĩ như thế nào?”
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:
“Đường Muội võ công siêu quần, là một người lạnh lùng bình tĩnh, đối với công tử lòng trung không thay đổi, đúng là một lựa chọn tốt. Nhưng mà năng lực ứng biến và sách lược của hắn lại kém một chút. Hơn nữa làm chuyện này cần có năng lực tổ chức xuất sắc, Trần tiên sinh có tiến cử một người.”
Ta cười nói:
“Thật ra ta cũng biết Trần tiên sinh là người thích hợp nhất, chỉ tiếc, ta còn muốn tiên sinh lưu ý tới sự phát triển của thế cục ở Khang đô, không thể phân tâm làm chuyện khác được.”
Tiêu Trấn Kỳ nở nụ cười:
“Trần tiên sinh có giới thiệu để Hoàn Nhan tướng quân làm chuyện này.”
Ta lắc đầu nói:
“Vân Na sắp lâm bồn, làm sao ta có thể để nàng làm chuyện vất vả được?”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Đây cũng là một vấn đề...”
Phúc Oa đang nhắm mắt ngủ ở bên cạnh, bỗng nhiên nói:
“Vì sao phụ thân không tiến cử con?”
Hai người ta cùng ngẩn ra, lập tức cười lên ha hả.
Phúc Oa nói:
“Vì sao Bình vương điện hạ cười?”
Tiêu Trấn Kỳ trách mắng:
“Tiểu hài tử thì hiểu cái gì? Ta và công tử đang đàm luận chính sự, sao tới phiên ngươi chen vào cơ chứ!”
Phúc Oa cất cao giọng nói:
“Người có chí không cần nhiều tuổi. Hơn nữa những binh thư mà phụ thân xem qua, hài nhi đều xem rồi, những binh thư mà cha chưa đọc, con cũng đã đọc rất nhiều.”
Ta hứng thú nhìn thẳng vào Phúc Oa, lần đầu tiên khi ta tới gặp Tiêu Trấn Kỳ, đã gặp nó ở trước cửa Tướng quân thôn chỉ huy một bọn trẻ con bày binh bố trận, thưởng phạt nghiêm minh đúng là phong độ của một đại tướng, ta cười nói:
“Phúc Oa, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Phúc Oa nói:
“Mười bốn tuổi!”
Vóc người của hắn to cao, nhưng mà trên mặt vẫn mang nét trẻ con.
Ta cười nói:
“Xem ra ngươi phải đợi mấy năm nữa!”
Phúc Oa nói:
“Phúc Oa bình thường vẫn cho ánh mắt của Bình vương vượt xa người thường, bây giờ nhìn lại thì thấy không hơn là bao nhiêu.”
Tiêu Trấn Kỳ giận dữ hét lên:
“Đồ hồn trướng, ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Ta ngăn Tiêu Trấn Kỳ lại, nói:
“Nó chẳng qua chỉ là đứa bé, làm sao ngươi lại tức giận như vậy.”
Phúc Oa không sợ hãi chút nào nói:
“Nhớ năm đó Bình vương tới Đại Tần cũng chỉ có mười sáu tuổi mà thôi, ta mười bốn tuổi không thể làm được đại sự giống như Bình vương điện hạ, thế nhưng chuyện mà người nói, Phúc Oa tự tin có thể đảm nhiệm được.”
Phúc Oa nhìn Tiêu Trấn Kỳ, nói:
“Chuyện mà người nói con đều đã nghe hết, điều đó chứng tỏ hai người không cảnh giác, nếu như con bán đứng hai người, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, từ phương diện này mà nói, con suy nghĩ còn chu toàn hơn hai người.”
Ta nở nụ cười, Phúc Oa làm cho ta cảm thấy hứng thú vô cùng:
“Phúc Oa, nếu như ngươi đã nghe thấy chúng ta nói, vậy thì theo ngươi, chúng ta phải làm gì?”
Phúc Oa nói:
“Từ chuyện điện hạ muốn phát triển tổ chức điệp báo đã có thấy, Bình vương muốn không chỉ muốn giang sơn Đại Khang, mà là cả thiên hạ, Phúc Oa cũng có vài điểm bổ sung.”
Tiêu Trấn Kỳ hai mắt tròn xoe, hắn không ngờ Phúc Oa cũng có kiến giải.
Ta thưởng thức gật đầu cổ vũ Phúc Oa nói tiếp.
Phúc Oa nói:
“Thảo nguyên bắc bộ có thể vừa phát triển chăn nuôi, vừa huấn luyện kỵ binh, nhưng binh sĩ lại không thể chiêu mộ từ trong người Hán, chúng ta có thể chọn lựa từ trong những bộ tộc ở Âm Sơn. Binh lực ở Tuyên Thành và Sở châu sớm muốn gì cũng hợp lại làm một, cần gì phải phân binh lên tận bắc cương, huống chi việc đóng quân ở khúc sông cụt cũng là một hạ sách.”
Tiêu Trấn Kỳ sắc mặt trở về bình thường, hắn thấp giọng nói:
“Ngươi nói rõ ràng một chút xem nào.”
Phúc Oa nói:
“Phụ thân bố trí trọng binh dọc theo khúc sông cụt để làm gì? Lẽ nào chuẩn bị đối phó Đại Khang? Hay là nói với hoàng thượng rằng, công tử và người muốn cắt đất xưng vương?”
Ta và Tiêu Trấn KỲ nhìn nhau, không khỏi thẹn thùng, chuyện đơn giản như vậy, sao ta lại nghĩ không ra cơ chứ.
Phúc Oa nói:
“Từ Tuyên Thành đến Sở Châu, là đi từ đông sang tây, địa thế cao dần, đây là một cơ hội tốt cho công tử cải tạo con sông cụt, đào kênh tưới nước, dùng nước sông hình thành nên một bức tường thành thiên nhiên, xác lập biên giới ở phía nam của mình.”
Trong lòng ta không khỏi chấn động, người này nhất định không phải là người bình thường, ngày khác tất thành người tài.
Phúc Oa nói:
“Phụ thân có thể cho quân đội đóng ở phía tây Sở châu, thứ nhất là tạo khoảng cách với Bình vương, thứ hai có thể phòng bị ba người ở phía Tây. Tuyên Thành và Sở châu vốn cách nhau không xa, nếu như một ngày có biến hóa, thì dụng binh sẽ có lợi.”
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu.
Phúc Oa lại nói:
“Lúc nãy ta có nghe nói, công tử muốn phát triển ky binh, cơ giáp binh, nhưng lại không nghe nói tới chuyện phát triển thủy quân. Nhân chuyện cải tạo con sông cụt, chúng ta cứ nhìn vào bản đồ Đại Khang là có kế sách. Tuyên Thành, Sở Châu thường xuyên có nạn úng, mà Vi châu, Thanh châu, Cù châu ở phía Nam lại khô hạn vô cùng. Sao Bình vương không nhân cơ hội này, cùng với mấy vị vương gia dâng tấu chương lên triều đình, mở một kênh đào từ bắc tới nam, nối liên con sông cụt với Hoàng Hà, bên ngoài thì làm như chúng ta đang giải quyết vấn đề nước tưới của mấy châu, nhưng thực ra lại mở toang môn hộ của những vương gia khác, phân chia toàn bộ Đại Khang thành hai nửa.”
Ta sửng sốt, lập tức lớn tiếng khen ngợi:
“Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử, tuyệt diệu, tuyệt diệu!”
“Tiêu đại ca, sau này trọng trách trên vai huynh sẽ rất nặng.”
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:
“Quân đồn trú ở Tuyên Thành, Sở Châu tốt xấu lẫn lộn, sau khi thuộc hạ nhận chức, thì việc đầu tiên là muốn chỉnh đốn quân ngũ.”
Ta đồng ý nói:
“Binh quý ở tinh nhuệ chứ không quý ở nhiều, để phát triển lực lượng chính quy, Tiêu đại ca có thể giảm biên chế, không nặng tay thì rất khó hình thành nên một đội ngũ có quân kỷ nghiêm minh.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Trước khi thuộc hạ tới đây, Dực vương có nhờ chuyển cho công tử một chuyện, người nói công tử phải dùng gấp bốn lần chữ nhẫn trong thời gian này.”
Ta cười nói:
“Nhạc phụ đúng là hiểu rõ ta.”
Ta và Tiêu Trấn Kỳ lại uống một chén nói:
“Lục Hải Nguyên và thảo nguyên ở phía bắc Tuyên Thành đã là một, khu vực này có thể trở thành nơi huấn luyện kỵ binh cực tốt, ta đã bảo Sát Cáp Thai mau chóng phát triển mục trường, rồi bắt tay vào huấn luyện một đội ngũ kỵ binh. Nếu như tương lai có gì biến hóa, thì lúc nào cũng có thể sử dụng.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Thuộc hạ chỉnh đốn quân kỷ, cũng sẽ chiêu mộ một bộ phận tân binh nhập ngũ, sẽ đưa họ tới biên giới phía bắc trọng điểm huấn luyện.”
Ta nhắc nhở hắn nói:
“Nếu như có chuyện, lúc nào ngươi cũng có thể báo cáo với ta, thế nhưng chúng ta cũng không thể tiếp xúc quá nhiều, liên tiếp xảy ra những chuyện này, Tả Trục Lưu nhất định đã nghi ngờ điều tra mối quan hệ giữa chúng ta. Nếu như ta can thiệp quá nhiều vào chuyện của ngươi, hắn nhất định ở trước mặt phụ hoàng gièm pha ta.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Lúc thuộc hạ ở Khang đô, đã nhiều lần bàn bạc với Trần tiên sinh về chuyện này, sở dĩ Tả Trục Lưu có địa vị ngày hôm nay, không chỉ do năng lực và thủ đoạn của hắn, thủ hạ của hắn ở Thiên Cơ các cũng góp một phần sức lực. Trần tiên sinh kiến nghị công tử, sớm ngày thành lập một tổ chức điệp báo giống như Thiên Cơ các, lấy tiền tài của chúng ta hiện nay, có thể hoàn thành được chuyện này.”
Thật ra ta đã sớm nghĩ tới chuyện này, nhưng mà thời cơ vẫn chưa tới. Nếu như không thể đứng vững gót chân ở bắc cương của Đại Khang, thì có phát triển điệp báo cũng không có tác dụng gì.
Ta để chén rượu xuống nói:
“Ta muốn để Đường Muội đi làm chuyện này, ngươi nghĩ như thế nào?”
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:
“Đường Muội võ công siêu quần, là một người lạnh lùng bình tĩnh, đối với công tử lòng trung không thay đổi, đúng là một lựa chọn tốt. Nhưng mà năng lực ứng biến và sách lược của hắn lại kém một chút. Hơn nữa làm chuyện này cần có năng lực tổ chức xuất sắc, Trần tiên sinh có tiến cử một người.”
Ta cười nói:
“Thật ra ta cũng biết Trần tiên sinh là người thích hợp nhất, chỉ tiếc, ta còn muốn tiên sinh lưu ý tới sự phát triển của thế cục ở Khang đô, không thể phân tâm làm chuyện khác được.”
Tiêu Trấn Kỳ nở nụ cười:
“Trần tiên sinh có giới thiệu để Hoàn Nhan tướng quân làm chuyện này.”
Ta lắc đầu nói:
“Vân Na sắp lâm bồn, làm sao ta có thể để nàng làm chuyện vất vả được?”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Đây cũng là một vấn đề...”
Phúc Oa đang nhắm mắt ngủ ở bên cạnh, bỗng nhiên nói:
“Vì sao phụ thân không tiến cử con?”
Hai người ta cùng ngẩn ra, lập tức cười lên ha hả.
Phúc Oa nói:
“Vì sao Bình vương điện hạ cười?”
Tiêu Trấn Kỳ trách mắng:
“Tiểu hài tử thì hiểu cái gì? Ta và công tử đang đàm luận chính sự, sao tới phiên ngươi chen vào cơ chứ!”
Phúc Oa cất cao giọng nói:
“Người có chí không cần nhiều tuổi. Hơn nữa những binh thư mà phụ thân xem qua, hài nhi đều xem rồi, những binh thư mà cha chưa đọc, con cũng đã đọc rất nhiều.”
Ta hứng thú nhìn thẳng vào Phúc Oa, lần đầu tiên khi ta tới gặp Tiêu Trấn Kỳ, đã gặp nó ở trước cửa Tướng quân thôn chỉ huy một bọn trẻ con bày binh bố trận, thưởng phạt nghiêm minh đúng là phong độ của một đại tướng, ta cười nói:
“Phúc Oa, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Phúc Oa nói:
“Mười bốn tuổi!”
Vóc người của hắn to cao, nhưng mà trên mặt vẫn mang nét trẻ con.
Ta cười nói:
“Xem ra ngươi phải đợi mấy năm nữa!”
Phúc Oa nói:
“Phúc Oa bình thường vẫn cho ánh mắt của Bình vương vượt xa người thường, bây giờ nhìn lại thì thấy không hơn là bao nhiêu.”
Tiêu Trấn Kỳ giận dữ hét lên:
“Đồ hồn trướng, ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Ta ngăn Tiêu Trấn Kỳ lại, nói:
“Nó chẳng qua chỉ là đứa bé, làm sao ngươi lại tức giận như vậy.”
Phúc Oa không sợ hãi chút nào nói:
“Nhớ năm đó Bình vương tới Đại Tần cũng chỉ có mười sáu tuổi mà thôi, ta mười bốn tuổi không thể làm được đại sự giống như Bình vương điện hạ, thế nhưng chuyện mà người nói, Phúc Oa tự tin có thể đảm nhiệm được.”
Phúc Oa nhìn Tiêu Trấn Kỳ, nói:
“Chuyện mà người nói con đều đã nghe hết, điều đó chứng tỏ hai người không cảnh giác, nếu như con bán đứng hai người, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, từ phương diện này mà nói, con suy nghĩ còn chu toàn hơn hai người.”
Ta nở nụ cười, Phúc Oa làm cho ta cảm thấy hứng thú vô cùng:
“Phúc Oa, nếu như ngươi đã nghe thấy chúng ta nói, vậy thì theo ngươi, chúng ta phải làm gì?”
Phúc Oa nói:
“Từ chuyện điện hạ muốn phát triển tổ chức điệp báo đã có thấy, Bình vương muốn không chỉ muốn giang sơn Đại Khang, mà là cả thiên hạ, Phúc Oa cũng có vài điểm bổ sung.”
Tiêu Trấn Kỳ hai mắt tròn xoe, hắn không ngờ Phúc Oa cũng có kiến giải.
Ta thưởng thức gật đầu cổ vũ Phúc Oa nói tiếp.
Phúc Oa nói:
“Thảo nguyên bắc bộ có thể vừa phát triển chăn nuôi, vừa huấn luyện kỵ binh, nhưng binh sĩ lại không thể chiêu mộ từ trong người Hán, chúng ta có thể chọn lựa từ trong những bộ tộc ở Âm Sơn. Binh lực ở Tuyên Thành và Sở châu sớm muốn gì cũng hợp lại làm một, cần gì phải phân binh lên tận bắc cương, huống chi việc đóng quân ở khúc sông cụt cũng là một hạ sách.”
Tiêu Trấn Kỳ sắc mặt trở về bình thường, hắn thấp giọng nói:
“Ngươi nói rõ ràng một chút xem nào.”
Phúc Oa nói:
“Phụ thân bố trí trọng binh dọc theo khúc sông cụt để làm gì? Lẽ nào chuẩn bị đối phó Đại Khang? Hay là nói với hoàng thượng rằng, công tử và người muốn cắt đất xưng vương?”
Ta và Tiêu Trấn KỲ nhìn nhau, không khỏi thẹn thùng, chuyện đơn giản như vậy, sao ta lại nghĩ không ra cơ chứ.
Phúc Oa nói:
“Từ Tuyên Thành đến Sở Châu, là đi từ đông sang tây, địa thế cao dần, đây là một cơ hội tốt cho công tử cải tạo con sông cụt, đào kênh tưới nước, dùng nước sông hình thành nên một bức tường thành thiên nhiên, xác lập biên giới ở phía nam của mình.”
Trong lòng ta không khỏi chấn động, người này nhất định không phải là người bình thường, ngày khác tất thành người tài.
Phúc Oa nói:
“Phụ thân có thể cho quân đội đóng ở phía tây Sở châu, thứ nhất là tạo khoảng cách với Bình vương, thứ hai có thể phòng bị ba người ở phía Tây. Tuyên Thành và Sở châu vốn cách nhau không xa, nếu như một ngày có biến hóa, thì dụng binh sẽ có lợi.”
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu.
Phúc Oa lại nói:
“Lúc nãy ta có nghe nói, công tử muốn phát triển ky binh, cơ giáp binh, nhưng lại không nghe nói tới chuyện phát triển thủy quân. Nhân chuyện cải tạo con sông cụt, chúng ta cứ nhìn vào bản đồ Đại Khang là có kế sách. Tuyên Thành, Sở Châu thường xuyên có nạn úng, mà Vi châu, Thanh châu, Cù châu ở phía Nam lại khô hạn vô cùng. Sao Bình vương không nhân cơ hội này, cùng với mấy vị vương gia dâng tấu chương lên triều đình, mở một kênh đào từ bắc tới nam, nối liên con sông cụt với Hoàng Hà, bên ngoài thì làm như chúng ta đang giải quyết vấn đề nước tưới của mấy châu, nhưng thực ra lại mở toang môn hộ của những vương gia khác, phân chia toàn bộ Đại Khang thành hai nửa.”
Ta sửng sốt, lập tức lớn tiếng khen ngợi:
“Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử, tuyệt diệu, tuyệt diệu!”