• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (6 Viewers)

  • Chương 324

Ý nghĩ hồn loạn trong đầu ta dần dần trở nên tỉnh táo, từng màn từng màn hồi ức tối hôm qua mình rốt cuộc đã làm gì đối với Khúc Nặc dần hiện lên trong đầu.
Khúc Nặc khẽ động thân mình, lúc này ta mới nhận ra thân thể chúng ta vẫn còn đang dính sát lại với nhau. Nhẹ nhàng nhấc lên chiếc chăn gấm và dời đi thân thể của Khúc Nặc, liền thấy một bức mỹ cảnh núi non phập phồng hiện ra tại trước mắt ta, dưới bờ mông mê người của Khúc Nặc thấp thoáng có thể thấy được vết tích của từng vệt từng vệt lạc hồng (máu x).
Ta hít một hơi dài, bất kể thế nào chính mình đã đoạt đi trinh tiết của cô gái vô tội này, bỗng nhiên cảm giác được trên đầu đau đớn đến muốn nứt ra, trong lòng lại sản sinh cảm giác khác thường, hiển nhiên là dược lực của Mê Tình tán vẫn hoàn toàn chưa bị loại bỏ.
Ta lặng lẽ mặc quần áo xuống giường, thân hình lảo đảo đi tới trước bồn tắm, sau khi giữa sạch khuôn mặt bằng nước lạnh, ép buộc bán thân phải tỉnh táo lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh dâm mỹ tối hôm qua, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hổ thẹn, không ngờ mình lại đi làm cái chuyện vô sỉ như thế.
“A!”
Phía sau thinh lình vang lên tiếng la hoảng của Khúc Nặc.
Ta quay người lại, thấy Khúc Nặc đang dùng chăn gấm che lấy thân thể của mình, khuôn mặt trắng bệch đang co ro ở góc giường, trong đôi mắt toát ra ánh mắt gần như là tuyệt vọng.
“Ngươi... ngươi... tối hôm ngươi qua đã làm gì với ta?”
Khúc Nặc thê lương nói.
Ta bụng bảo dạ:
“Chuyện cho tới bây giờ, không thể làm gì khác hơn là phải đẩy tất cả trách nhiệm lên trên người Tinh Hậu.”
Khúc Nặc cực kỳ bi thương nói:
“Ngươi... thật là đê tiện, không ngờ lại bỏ thuốc vào trong rượu...”
Ta giả ra bộ dạng thống khổ không hiểu:
“Ta cũng không biết trong rượu kia đã bị bỏ thuốc, nghĩ đến tất cả cũng là do an bài là mẫu hậu!”
Khúc Nặc che mặt lớn tiếng khóc nức nở.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Hứa công công:
“Bệ hạ, hôm nay còn phải kính trà cho thái hậu!”
Ta lau khô khuôn mặt rồi nói:
“Ngươi đi hồi bẩm cho mẫu hậu, nói chúng ta lặp tức sẽ qua đó.”
Ta yên lặng đi tới trước giường, khuyên giải an ủi:
“Muội tử... nếu mọi việc đã như thế này, chúng ta vẫn nên bình tĩnh một chút trước đã, ngẫm lại nên đối đáp việc này như thế nào!”
Khúc Nặc hai mắt đẫm lệ nhìn ta, kỳ thực tình huống tối hôm qua ít nhiều nàng cũng nhớ rõ một ít, trong ấn tượng thì ta cũng không có dùng sức mạnh với nàng, ngược lại lúc mà nàng chủ động thì còn nhiều hơn. Thái hậu hạ mê dược trong rượu, ta và nàng kỳ thực cũng đều là người bị hại.
Ta thấp giọng nói:
“Chúng ta đi dâng trà cho mẫu hậu trước đã, có chuyện gì thì đợi sau hãy nói.”
Khúc Nặc rốt cuộc gặt đầu.
Khi ta và Khúc Nặc rửa mặt xong xuôi, đi ra ngoài cửa nàng mới trải qua ân ái sao có thể chịu đựng cả đêm điên cuông của ta được, thân thể có thể nói là đã chịu hủy hoại đôi chút, mỗi một bước đi dường như cũng cực kỳ gian nan.
Hứa công công vẫn luôn hầu trước cửa cười tủm tim đi về phía ta:
“Bệ hạ! Nương nương! Thái hậu đang chờ ở Huyền Đức điện!”
Ta hơi sửng sốt, hiến trà cho Tinh Hậu chính là việc nhà nội bộ của hoàng thất, không biết vì sao lại an bài đến Huyền Đức điện, Huyền Đức điện chính là nơi mà cận thần hoàng thân thảo luận quốc sự.
Ta và Hứa công công đi tuốt đẳng trước, Khúc Nặc được hai cung nữ nàng đỡ chậm rãi theo ở phía sau.
Khi quẹo qua hành lang gấp khúc ở Ngự Hoa viên, giữa chúng ta đã được kéo gần lại một đoạn cự ly không nhỏ.
Hứa công công thấp giọng nói:
“Điện hạ có từng chuẩn bị bắt kẻ thông dâm hay chưa?”
Trong lòng ta ngẩn ra, tràn ngập dò hỏi nhìn Hứa công công.
Khỏe miệng Hứa công công nở một nụ cười, thấp giọng nói:
“Trầm Trì đã trở về, thái hậu triệu hắn nửa canh giờ sau phải đến Huyền Đức điện để trao đổi quốc sự.”
Ta nhìn về phía sau, Khúc Nặc đã ngừng lại, tại chỗ nghỉ tạm chốc lát rồi mới tiếp tục tiến tới.
Hứa công công nói:
“Thái hậu gọi cả Túc vương Yến Hưng Khải nữa, lúc này đang ở Phượng Dương cung chờ bệ hạ và nương nương đi vào kính trà đó!”
Ta lập tức hiểu rõ dụng ý chân chính của Tinh Hậu, hôm nay nàng chính là muốn dìm Trầm Trì vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, ta đột nhiên nghĩ đến Khúc Nặc, lần này chỉ sợ nàng cũng khó thoát cái chết, nghĩ thế nội tâm không khỏi run lên.
Đi tới Huyền Đức điện, Hứa công công mỉm cười hướng Khúc Nặc nói:
“Dựa theo quy củ của hoàng cung, ngày hôm nay trước khi gặp mặt thái hậu yêu cầu phải thay đổi lại triều phục. Mời hoàng thượng cùng nương nương!”
Khi ta và Khúc Nặc ánh mắt chạm nhau, ta lập tức cảm giác được ánh mắt tràn ngập u oán của nàng. Ta mim cười nói:
“Các ngươi giúp nương nương thay y phục đi.”
Hai cung nữ đáp ứng một tiếng, sau đó dìu Khúc Nặc đi vào Huyền Đức điện. 
Hứa công công lộ ra một nụ cười đắc ý:
“Lão nô dẫn đường cho bệ hạ, đến Húc Dương cung tham kiến thái hậu.”
Trên đường lão lặng yên đem an bài cụ thể nói cho cho ta nghe, lúc Khúc Nặc thay y phục, hai cung nữ kia sẽ lẻn trộm đi y phục của nàng, còn Trầm Trì không lâu sau cũng sẽ đến Huyền Đức điện, đến lúc đó sẽ có người đóng kín lại cửa sổ ở Huyền Đức điện, khiến cho hai người họ không thể chạy trốn được.
Trong lòng ta dâng lên một nỗi bi thương không hiểu, từ khi một khắc Tinh Hậu quyết định đối phó với Trầm Trì, số phận của Khúc Nặc đã được định trước. Nàng chỉ là một vật hi sinh trong cuộc đấu tranh chính trị này mà thôi. Nói một cách công bằng kế sách của Tinh Hậu cũng không cao siêu gì, thế nhưng mỗi một chi tiết nàng đều nắm chắc ở trong tay, hơn nữa đối với việc khéo léo khống chế tình cảm, thời cơ, diễn biến của âm mưu này quả thật không chê vào đâu được.
Ta được Hứa công công dìu đi vào Phượng Dương cung, Tinh Hậu đang ở đó cùng với Yến Hưng Khải chuyện trò vui vẻ. Lần này Tinh Hậu cố ý để cho Yến Hưng Khải qua đây cùng nàng nhận kính trà của ta và Khúc Nặc, biểu hiện ra nhìn qua như là đang cất nhắc với Yến Hưng Khải, kỳ thực là đang làm tê liệt thần kinh của Yến Hưng Khải, dời đi tầm mắt của y.
Tinh Hậu mỉm cười nói:
“Sao hoàng thượng chỉ tới một mình, Khúc Nặc đâu?”

Ta cố ý giả ra bộ dạng uể oải không chịu nổi ngồi ở trên ghế nói:
“Nàng sẽ đến sau!”
Tinh Hậu cười than thở:
“Bọn trẻ các con thật là! Có biết ta và hoàng thúc đã ở chỗ này chờ mất bao nhiêu thời gian rồi hay không?”
Ta nặng nề ho khan hai tiếng.
Yến Hưng Khải giả một bộ dạng thân thiết:
“Hai ngày này long thể của bệ hạ cảm giác thế nào?”
Ta thản nhiên cười nói:
“Khá hơn rồi...”
Sau đó lại ho khan hai tiếng.
Hứa công công vội vàng bưng tới ống nhổ cho ta, ta xoay người lặng lẽ cắn đứt túi máu đã được giấu sẵn trong miệng trước đó. ‘Thụt!” phun ra một ngụm máu.
Yến Hưng Khải quá sợ hãi:
“Bệ hạ! Còn không mau mời ngự y!”
Ta dùng khăn lụa lau đi vết máu trên khóe miệng, lắc đầu nói:
“Không sao… ta phun ra ngụm máu này, trái lại thấy ngực... thông thuận hơn nhiều...”
Tinh Hậu cũng giả bộ thân thiết nói:
“Nguyên Tông, ngực con có còn đau hay không?”
Ta lại lắc đầu.
Hứa công công dẫn ngự y vội vã đi đến, trong lòng ta đã hiểu, tất cả trước mắt đều là Tinh Hậu cố ý diễn trò cho Yến Hưng Khải xem.
Ngự y dò xét mạch môn của ta rồi nhíu mày, tạo ra bộ dạng đang suy nghĩ cặn kẽ, hồi lâu mới nhoén miệng cười:
“Chúc mừng bệ hạ, ngụm máu mà vừa rồi bệ hạ phun ra đã tắc nghẽ lâu ngày ở trong ngực, cho tới nay vẫn trở ngại đến huyết khí của bệ hạ vận hành, hiện tại trở ngại đã biến mất, thần dám khẳng định ít ngày nữa bệ hạ sẽ được khang phục!”
Mặt Tinh Hậu tràn đầy tươi cười, Yến Hưng Khải mặc dù cũng lộ ra dáng tươi cười, thế nhưng trong nội tâm khổ thế nào thì chỉ có chính y mới biết.
Hứa công công cười nói:
“Chúc mừng thái hậu, không nghĩ tới nạp phi xung hỉ quả nhiên thu được hiệu quả thần kỳ như vậy!”
Tinh Hậu hình như nhớ tới cái gì:
“Sao Khúc Nặc còn chưa qua đây?”
Hứa công công cuống quít nói:
“Để lão nô đi nghênh đón thử xem.”
Tinh Hậu lắc đầu nói:
“Bỏ đi, mấy vị từ thái ấp đường xa tới rồi, Đức hoàng thúc còn đang ở Dụ Đức Điện chờ hoàng thượng tới chúc mừng kìa, chậm trễ hình như không tốt lắm đâu, còn ly trà con dâu chờ chúng ta đi gặp chư vị đại thần xong rồi trở về uống cũng không trễ.”
Yến Hưng Khải cười nói:
“Đúng vậy, quay lại uống sau cũng như nhau thôi.”
Ta thở hổn hển nói:
“Không biết mấy vị hoàng thúc nào qua đây?”
Yến Hưng Khải nói:
“Lân vương, Kỳ vương, Mộc vương, bọn họ nghe nói bệ hạ nạp phi, đặc biệt từ thái ấp chạy qua đây.”
Ta kích động nói:
“Nguyên lai là các thất thúc ta cũng muốn đi gặp họ đây.”
Tinh Hậu mỉm cười gặt đầu.
Khi đi qua Dụ Đức điện tất nhiên phải qua Huyền Đức điện trước, khi nhóm chúng ta đi qua Huyền Đức điện, thấy một cung nữ thần sắc hoang mang trốn phía sau cột trụ ở hành lang. Tinh Hậu hơi nhăn mày, cả giận nói:
“Không biết lễ nghi gì hả?”
Hứa công công ra hiệu cho tiểu thái giảm bên người kéo cung nữ kia đi ra từ phía sau cột trụ. Cung nữ sợ đến thân thể run rẩy, ta đương nhiên nhận ra nàng, vừa rồi nàng và một cung nữ khác đã đi thay y phục cho Khúc Nặc.
Cung nữ run giọng nói:
“Nô tỳ tham kiến bệ hạ, tham kiến thái hậu...”
Kỹ xào biểu diễn của nàng không ngờ có phần cao siêu, cảm giác cực kỳ sợ hãi đã được nàng diễn rất đạt.
Tinh Hậu cả giận nói:
“Chuyện gì mà khiến ngươi nhận không ra người khác thế hả, mà còn phải trốn ở phía sau cột trụ nữa?”
Cung nữ run giọng nói:
“Nô tỳ không... dám nói.”
Trên mặt Tinh Hậu hiện ra đầy sự nghi ngờ:
“Nói mau! Bằng không ta lập tức sai người đem ngươi lăng trì xử từ!”
Cung nữ nơm nớp lo sợ nói:
“Nương nương... ở bên trong!”
Tinh Hậu biến sắc, cùng ta liếc mắt nhìn nhau:
“Nương nương không đi Phượng Dương cung kính trà mà đến nơi đây làm gì?”
Trong lúc nhất thời Yến Hưng Khải đoán không được là chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt có vẻ rất hoang mang.
Tinh Hậu bước nhanh về phía điện, không ngờ cửa điện không chỉ khóa bên ngoài, bên trong cũng bị người cài then.
Tinh Hậu cả giận nói:
“Phá cho ta!”
Ngự tiền thị vệ vọt tới đầu tiên phá tung cửa, tất cả chúng ta đều nhảy vào bên trong Huyền Đức điện, thấy trong đại điện chỉ có một mình Khúc Nặc ngơ ngác ngồi ở một chỗ, trên người mặc quần áo của cung nữ, trên mặt đất nằm một tử thi xích lòa, hiển nhiên là cung nữ cùng đi với nàng đến đây. Hứa công công tiến lên dò xét hơi thở của cung nữ kia, phát hiện cung nữ đã không còn hơi thở, nhưng mà trên người vẫn còn hơi ấm, xem ra cũng chỉ mới vừa chết được không lâu.
Khúc Nặc hình như đã bị sợ hãi rất lớn, môi không ngừng run lên, ánh mắt cũng đã dại ra.
Ta nhìn chung quanh bốn phía nhưng không có thấy bóng dáng của Trầm Trì đâu, trong lòng âm thầm khó hiểu, dựa theo kế hoạch của Tinh Hậu, Trầm Trì hẳn là phải đúng giờ đi tới Huyền Đức điện, khi đó chúng ta vừa vặn có thể bắt được hắn và Khúc Nặc, không nghĩ tới hiện tại chỉ còn lại có một mình Khúc Nặc ở đây.
Lẽ nào Trầm Trì đã nhìn thấu âm mưu của Tinh Hậu nên không có đến Huyền Đức điện? Ta nhìn thi thể trên mặt đất, lẽ nào Khúc Nặc đã giết chết cung nữ này? Ta lập tức lại phủ định cái ý nghĩ này, qua lần tiếp xúc ngắn ngủi vào tối hôm qua, ta đã nhìn ra Khúc Nặc là một cô gái đơn thuần lương thiện, bảo nàng giết chết một cung nữ tay không tấc sắt, nàng tuyệt đối không có sự nhẫn tâm như thế này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom