Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 365
A Đông nói:
“Chúng ta rời khỏi Bắc Hồ như thế này sao?”
Ta lắc đầu nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu nhất định kiểm tra chặt chẽ tại mỗi một cửa khẩu trên đường tới Tuyên Thành. Chúng ta có lẽ nên trở về thành Ô Khố Tô, đợi đến lúc sóng gió trôi qua rồi mới tính tiếp!”
A Đông kinh hãi nói:
“Chủ nhân, chúng ta thật vất vả mới thoát khỏi miệng hổ, sao ngài còn quay lại đó?”
Ta thản nhiên cười nói:
“Thác Bạt Thuấn Chiếu tận mắt thấy chúng ta đã rời khỏi Ô Khố Tô, trọng điểm mà hắn muốn giám sát sẽ đặt ở các nơi khác, cho nên đối với chúng ta mà nói bây giờ Ô Khố Tô trái lại mới là địa phương an toàn nhất.”
Ta cùng A Đông bước vào đoàn người trong thành Ô Khố Tô, lặng yên lẫn vào bên trong thành, tất cả quả nhiên như ta sở liệu, mức độ kiểm tra ở cổng thành cũng không nghiêm ngặt, thỉnh thoảng có binh lính đi qua bên người chúng ta rồi đi ra phía ngoài thành, tám phần mười là đi tiến hành truy đuổi chặn đường chúng ta rồi.
Ta cùng A Đông nghỉ chân tại quán trọ ở vùng lân cận phủ công chúa.
Mới vừa vào ở đã nghe được tin tức đã tìm được hoàng hậu.
A Đông có chút hối hận nói:
“Có lẽ chủ nhân không nên buông tha cô ta.”
Ta mỉm cười nói:
“Hai người chúng ta nếu mang theo một phụ nữ mang thai căn bản không có cơ hội chạy ra Bắc Hồ. Nếu như giết cô ta, chẳng khác nào như bắt Thác Bạt Thuấn Chiếu hạ quyết tâm, cơ hội chúng ta giữ mạng sẽ càng thêm ít ỏi.”
A Đông có phần khó hiểu nhìn ta.
Ta đứng dậy đi lại hai bước bên trong phòng rồi nói:
“Sở dĩ Thác Bạt Thuần Chiếu không có phái truy binh ép sát chúng ta, chính là muốn cho ta một không gian nhất định. Bởi vì hắn rõ ràng, dồn ép ta nôn nóng, biết đâu sẽ dẫn tới ngọc nát đá tan, hắn cũng không muốn đứa con đầu tiên của mình xảy ra bất cứ sơ xuất gì. Hắn có lẽ cũng đã sớm tính ra ta sẽ không hạ thủ đối với An Dung, cũng sẽ không mang theo An Dung đi khỏi đây.”
Khóe môi ta nở một nụ cười đắc ý:
“Sự thực chứng minh, ta đã đổ thắng ván này, Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ toàn lực tiến hành chặn đường chúng ta tại trên đường thông đến Tuyên Thành, chúng ta chỉ có thể tạm lánh qua sóng gió trước mắt mới có cơ hội rời khỏi đây.”
A Đông có phần lo lắng nói:
“Nhưng mà sóng gió biết khi nào mới qua đây?”
Ta tràn ngập lòng tin nói:
“Tin tức chúng ta đào tẩu sẽ lặp tức truyền tới Tuyên Thành, Trần tiên sinh cùng Sở Nhi khẳng định sẽ nghĩ ra biện pháp tới trợ giúp chúng ta.”
A Đông nói:
“Bọn họ ở tận Tuyên Thành xa xôi làm sao trợ giúp chúng ta?”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu như ta không có đoán sai, qua vài ngày nữa sẽ truyền ra tin tức bình an đến Tuyên Thảnh.”
Đây là một đêm yên tĩnh nhất ta được ngủ sau khi đi tới Bắc Hồ, nơi nguy hiểm nhất thường thường cũng chính là nơi an toàn nhất.
Khi ta tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, A Đông đã chuẩn bị bữa sáng cùng y phục cho ta. Hôm nay là ngày thọ thiền thăng thiên của Thác Bạt, dựa theo lẽ thường toàn bộ dân chúng ở quốc nội đều phải mặc hắc y.
Ta rửa mặt xong xuôi thay y phục người Hồ màu đen vào.
A Đông nói:
“Vừa rồi ta đến trước phủ công chúa xem qua, đám người Đằng Đa Nhĩ đã bị trục xuất, tuy nhiên Vương phi nương nương hình như bị giữ lại.”
Ta gật đầu nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu sê không đơn giản thả cho Lục Châu trở lại, chuyện này để sau hãy nói đi.”
A Đông nói:
“Vừa rồi Bắc Hồ đã trải qua chiến sự, lẽ nào bọn họ còn muốn khơi mào chiến tranh nữa sao?”
Ta cười lạnh nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu muốn chính là trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng cải thiện tình huống ở quốc nội, lúc trước cũng là do ta bức bách hắn mới chịu buông tha vùng đất Lục Hải Nguyên. Hiện tại phụ hoàng ta một lòng muốn trừ khử ta, hai người bọn họ có thể nói ăn nhịp với nhau.”
A Đông nói:
“Ta thực sự không hiểu, không ngờ trong thiên hạ lại có một người phụ hoàng như vậy, hắn lại đi liên hợp với người ngoài để đối phó với con trai thân sinh của mình.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Có thể Hâm Đức Hoàng đối với ta cũng không có cái loại gọi là cốt nhục thân tình gì, bởi vì ta căn bản không phải là cốt nhục thân sinh của lão mà. Cái lão già khốn khiếp này dám đối với ta như thế, ngày khác nếu như có cơ hội ta nhất định phải khiến cho lão chết không được yên lành.”
Ta thản nhiên cười nói:
“Có thể ở trong lòng phụ hoàng, hắn còn có thể tiếp tục ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế đại Khang, ta đương nhiên trở thành tâm phúc đại hoạ của hắn rồi.”
A Đông cảm thán nói:
“Nếu như chính quyền đại Khang tiếp tục bị nắm giữ ở trong tay hắn, sợ rằng đất nước không có ngày bình yên.”
Ta tràn ngập lòng tin nói:
“Hắn không có nhiều thời gian nữa đâu.”
Lần này Hâm Đức hoàng đế cùng Bắc Hồ thầm kết minh ước đã triệt để mất đi một tia hy vọng cuối cùng của ta đối với lão rồi, trong lòng còn lại một chút gọi là thân tình từ lâu đã không còn sót lại chút gì.
Ta cùng A Đông lẫn vào trong hàng ngũ tế tự thọ thiên của Thác Bạt, trong tay bách tính Bắc Hồ đều cầm khăn ha-đa trắng tinh, bộ hành đi về hướng hoàng lăng thọ thiện của Thác Bạt. Hàng ngũ gồm có ba hàng, hai bên là bách tính tự phát tổ chức, ở giữa là hoàng tộc cùng đội ngũ quan viên.
Vì biểu thị kính trọng đối với tiên hãn đã quá cố, tất cả mọi người đều phải bộ hành tiến về phía trước, ta cùng A Đông chen lẫn vào trong hàng ngũ, tay nâng khăn ha-đa màu trắng, thỉnh thoảng lưu ý vào hàng ngũ ở chính giữa.
Đi tới trước hoàng lăng, hàng ngũ bách tính toàn bộ quây xung quanh hoàng lăng, đứng trước hoàng lăng kính dâng khăn ha-đa cho tiên hãn.
Ta thận trọng lưu ý ở giữa sân, Thác Bạt Thuần Chiếu tay bưng khăn ha-đa là người đầu tiên bước lên, đem khăn ha-đa cung kính đặt ở trên mâm Nhật Nguyệt Luân ở tế đài.
Ngay sau đó, từng người của hoàng tộc đem khăn ha-đa đặt ở trên tế đài, không bao lâu trên tế đài đã hoàn toàn biến thành màu trắng. Rốt cuộc Lục Châu xuất hiện ở trong phạm vi nhìn của ta, đôi mắt nàng rưng rưng, dung nhan tiều tụy, sau khi kính dâng khăn ha-đa, không ngờ quỳ gối trên đàn thờ lớn tiếng bật khóc.
Trong lòng ta không khỏi đau xót, Lục Châu khẳng định là vì vận mệnh của ta mà lo lắng. Mặc dù vợ gần ngay trước mắt nhưng ta cũng không thể tiến lên nhặn nhau, đây là nỗi xót xa cỡ nào chứ, viền mắt ta bất giác đã ươn ướt.
Vương công quý tộc kính hiến xong xuôi chung quanh tế đài lặng lẽ tụng điếu văn, sau đó mới đến phiên bách tính tế tự. Ngàn vạn bách tính cầm khăn ha-đa trong tay kính hiến xung quanh tế đài, toàn bộ thảo nguyên như biến thành biển cả trắng một màu.
Nhìn từ tình cảnh trước mắt, xem ta bất kể Thác Bạt đã thọ thiện có ưu khuyết điểm thế nào, hắn tại trong nhân tâm của Bắc Hồ vẫn chiếm địa vị tương đối quan trọng.
Tát Mãn đầu mang mặt nạ bắt đầu khiêu vũ quay chung quanh tế đài, ta cùng A Đông tại Đông Hồ nhiều năm, đối với nghi thức tế tự của người Hồ ít nhiều cũng có chút lý giải, thế nhưng quy mô long trọng như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trong đám người ta thấy được một bóng hình xinh đẹp quen thuộc, không ngờ là Sách Mạt Nhi con gái của Bác Thiếp Nhĩ, nàng đang cùng hai vị tỷ tỷ ở xung quanh tế đài kính hiến khăn ha-đa.
Nhớ tới buổi tối ngày hôm trước cùng nàng thân mặt tiếp xúc, ta không khỏi lộ ra một tia mỉm cười.
Lúc này, trong đám người truyền đến vài tiếng khóc thê lương, trong lòng ta ngẩn ra, khi nhìn về hướng phát ra tiếng khóc thấy vệ binh đang áp giải hai người phụ nữ trung niên đi về hướng tế đài.
Ta lúc này mới lưu ý đến xung quanh còn có mấy đống củi, thông qua nhỏ giọng nghị luận ở xung quanh ta mới biết, hai người phụ nữ này chính là hai phi tử của Thác Bạt, hôm nay bị Thác Bạt Thuần Chiếu dùng để tế tự thăng thiên, làm bạn cùng với phụ hãn đã chết.
Chuyện như vậy với ta mà nói cũng không mới lạ gì, bất kể là người Hồ hay là người Hán đều có những việc như giết mẫu phi phát sinh. Ta mặc dù không biết hai phi tử này rốt cuộc phạm vào sai lầm gì, thế nhưng có thể khẳng định chính là nhất định bọn họ đã xúc phạm vào lợi ích của Thác Bạt Thuần Chiếu.
Ta bỗng nhiên liên tưởng đến Tĩnh Đức phi, nếu có một ngày ta trở thành đế vương của đại Khang, chuyện nàng kể cả con gái cùng nhau hại ta, ta có thể chịu để yên hay không? Trước tế đài dấy lên ánh lửa hừng hực làm ánh đỏ cả hai tròng mắt của ta, tâm tư ta theo ngọn lửa bập bùng không ngừng phập phồng…
Theo nghi thức thọ thiện thăng thiên của Thác Bạt kết thúc, cuộc sống của cư dân thành Ô Khố Tô một lần nữa quay lại với sự yên bình vốn có, nhưng mà loại yên bình này cũng không có duy trì được thời gian dài, bà ngày sau, đột nhiên truyền đến tin tức phủ của Xích Lỗ Ôn bị bao vây.
Dự cảm lúc trước của Xích Lỗ Ôn rốt cuộc đã thành sự thật, Thác Bạt Thuần Chiếu bắt đầu hạ thủ đối với những thương nhân có của không chính đáng đại phát trong chiến tranh. Tội danh của Xích Lỗ Ôn đó là tại trong lúc chiến tranh giữa hai Hồ, cùng cấu kết với ta đầu cơ trục lợi vật tư, từ đó kiếm chác món lãi kếch sù, không tiếc hi sinh lợi ích của Bắc Hồ.
Ta cùng A Đông đứng ở xa xa nhìn phủ đệ của Xích Lỗ Ôn bị vây trong tầng tầng binh sĩ, trong ánh mắt không khỏi bịt kín một tầng lo lắng thật sâu.
“Chúng ta rời khỏi Bắc Hồ như thế này sao?”
Ta lắc đầu nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu nhất định kiểm tra chặt chẽ tại mỗi một cửa khẩu trên đường tới Tuyên Thành. Chúng ta có lẽ nên trở về thành Ô Khố Tô, đợi đến lúc sóng gió trôi qua rồi mới tính tiếp!”
A Đông kinh hãi nói:
“Chủ nhân, chúng ta thật vất vả mới thoát khỏi miệng hổ, sao ngài còn quay lại đó?”
Ta thản nhiên cười nói:
“Thác Bạt Thuấn Chiếu tận mắt thấy chúng ta đã rời khỏi Ô Khố Tô, trọng điểm mà hắn muốn giám sát sẽ đặt ở các nơi khác, cho nên đối với chúng ta mà nói bây giờ Ô Khố Tô trái lại mới là địa phương an toàn nhất.”
Ta cùng A Đông bước vào đoàn người trong thành Ô Khố Tô, lặng yên lẫn vào bên trong thành, tất cả quả nhiên như ta sở liệu, mức độ kiểm tra ở cổng thành cũng không nghiêm ngặt, thỉnh thoảng có binh lính đi qua bên người chúng ta rồi đi ra phía ngoài thành, tám phần mười là đi tiến hành truy đuổi chặn đường chúng ta rồi.
Ta cùng A Đông nghỉ chân tại quán trọ ở vùng lân cận phủ công chúa.
Mới vừa vào ở đã nghe được tin tức đã tìm được hoàng hậu.
A Đông có chút hối hận nói:
“Có lẽ chủ nhân không nên buông tha cô ta.”
Ta mỉm cười nói:
“Hai người chúng ta nếu mang theo một phụ nữ mang thai căn bản không có cơ hội chạy ra Bắc Hồ. Nếu như giết cô ta, chẳng khác nào như bắt Thác Bạt Thuấn Chiếu hạ quyết tâm, cơ hội chúng ta giữ mạng sẽ càng thêm ít ỏi.”
A Đông có phần khó hiểu nhìn ta.
Ta đứng dậy đi lại hai bước bên trong phòng rồi nói:
“Sở dĩ Thác Bạt Thuần Chiếu không có phái truy binh ép sát chúng ta, chính là muốn cho ta một không gian nhất định. Bởi vì hắn rõ ràng, dồn ép ta nôn nóng, biết đâu sẽ dẫn tới ngọc nát đá tan, hắn cũng không muốn đứa con đầu tiên của mình xảy ra bất cứ sơ xuất gì. Hắn có lẽ cũng đã sớm tính ra ta sẽ không hạ thủ đối với An Dung, cũng sẽ không mang theo An Dung đi khỏi đây.”
Khóe môi ta nở một nụ cười đắc ý:
“Sự thực chứng minh, ta đã đổ thắng ván này, Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ toàn lực tiến hành chặn đường chúng ta tại trên đường thông đến Tuyên Thành, chúng ta chỉ có thể tạm lánh qua sóng gió trước mắt mới có cơ hội rời khỏi đây.”
A Đông có phần lo lắng nói:
“Nhưng mà sóng gió biết khi nào mới qua đây?”
Ta tràn ngập lòng tin nói:
“Tin tức chúng ta đào tẩu sẽ lặp tức truyền tới Tuyên Thành, Trần tiên sinh cùng Sở Nhi khẳng định sẽ nghĩ ra biện pháp tới trợ giúp chúng ta.”
A Đông nói:
“Bọn họ ở tận Tuyên Thành xa xôi làm sao trợ giúp chúng ta?”
Ta mỉm cười nói:
“Nếu như ta không có đoán sai, qua vài ngày nữa sẽ truyền ra tin tức bình an đến Tuyên Thảnh.”
Đây là một đêm yên tĩnh nhất ta được ngủ sau khi đi tới Bắc Hồ, nơi nguy hiểm nhất thường thường cũng chính là nơi an toàn nhất.
Khi ta tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, A Đông đã chuẩn bị bữa sáng cùng y phục cho ta. Hôm nay là ngày thọ thiền thăng thiên của Thác Bạt, dựa theo lẽ thường toàn bộ dân chúng ở quốc nội đều phải mặc hắc y.
Ta rửa mặt xong xuôi thay y phục người Hồ màu đen vào.
A Đông nói:
“Vừa rồi ta đến trước phủ công chúa xem qua, đám người Đằng Đa Nhĩ đã bị trục xuất, tuy nhiên Vương phi nương nương hình như bị giữ lại.”
Ta gật đầu nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu sê không đơn giản thả cho Lục Châu trở lại, chuyện này để sau hãy nói đi.”
A Đông nói:
“Vừa rồi Bắc Hồ đã trải qua chiến sự, lẽ nào bọn họ còn muốn khơi mào chiến tranh nữa sao?”
Ta cười lạnh nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu muốn chính là trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng cải thiện tình huống ở quốc nội, lúc trước cũng là do ta bức bách hắn mới chịu buông tha vùng đất Lục Hải Nguyên. Hiện tại phụ hoàng ta một lòng muốn trừ khử ta, hai người bọn họ có thể nói ăn nhịp với nhau.”
A Đông nói:
“Ta thực sự không hiểu, không ngờ trong thiên hạ lại có một người phụ hoàng như vậy, hắn lại đi liên hợp với người ngoài để đối phó với con trai thân sinh của mình.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Có thể Hâm Đức Hoàng đối với ta cũng không có cái loại gọi là cốt nhục thân tình gì, bởi vì ta căn bản không phải là cốt nhục thân sinh của lão mà. Cái lão già khốn khiếp này dám đối với ta như thế, ngày khác nếu như có cơ hội ta nhất định phải khiến cho lão chết không được yên lành.”
Ta thản nhiên cười nói:
“Có thể ở trong lòng phụ hoàng, hắn còn có thể tiếp tục ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế đại Khang, ta đương nhiên trở thành tâm phúc đại hoạ của hắn rồi.”
A Đông cảm thán nói:
“Nếu như chính quyền đại Khang tiếp tục bị nắm giữ ở trong tay hắn, sợ rằng đất nước không có ngày bình yên.”
Ta tràn ngập lòng tin nói:
“Hắn không có nhiều thời gian nữa đâu.”
Lần này Hâm Đức hoàng đế cùng Bắc Hồ thầm kết minh ước đã triệt để mất đi một tia hy vọng cuối cùng của ta đối với lão rồi, trong lòng còn lại một chút gọi là thân tình từ lâu đã không còn sót lại chút gì.
Ta cùng A Đông lẫn vào trong hàng ngũ tế tự thọ thiên của Thác Bạt, trong tay bách tính Bắc Hồ đều cầm khăn ha-đa trắng tinh, bộ hành đi về hướng hoàng lăng thọ thiện của Thác Bạt. Hàng ngũ gồm có ba hàng, hai bên là bách tính tự phát tổ chức, ở giữa là hoàng tộc cùng đội ngũ quan viên.
Vì biểu thị kính trọng đối với tiên hãn đã quá cố, tất cả mọi người đều phải bộ hành tiến về phía trước, ta cùng A Đông chen lẫn vào trong hàng ngũ, tay nâng khăn ha-đa màu trắng, thỉnh thoảng lưu ý vào hàng ngũ ở chính giữa.
Đi tới trước hoàng lăng, hàng ngũ bách tính toàn bộ quây xung quanh hoàng lăng, đứng trước hoàng lăng kính dâng khăn ha-đa cho tiên hãn.
Ta thận trọng lưu ý ở giữa sân, Thác Bạt Thuần Chiếu tay bưng khăn ha-đa là người đầu tiên bước lên, đem khăn ha-đa cung kính đặt ở trên mâm Nhật Nguyệt Luân ở tế đài.
Ngay sau đó, từng người của hoàng tộc đem khăn ha-đa đặt ở trên tế đài, không bao lâu trên tế đài đã hoàn toàn biến thành màu trắng. Rốt cuộc Lục Châu xuất hiện ở trong phạm vi nhìn của ta, đôi mắt nàng rưng rưng, dung nhan tiều tụy, sau khi kính dâng khăn ha-đa, không ngờ quỳ gối trên đàn thờ lớn tiếng bật khóc.
Trong lòng ta không khỏi đau xót, Lục Châu khẳng định là vì vận mệnh của ta mà lo lắng. Mặc dù vợ gần ngay trước mắt nhưng ta cũng không thể tiến lên nhặn nhau, đây là nỗi xót xa cỡ nào chứ, viền mắt ta bất giác đã ươn ướt.
Vương công quý tộc kính hiến xong xuôi chung quanh tế đài lặng lẽ tụng điếu văn, sau đó mới đến phiên bách tính tế tự. Ngàn vạn bách tính cầm khăn ha-đa trong tay kính hiến xung quanh tế đài, toàn bộ thảo nguyên như biến thành biển cả trắng một màu.
Nhìn từ tình cảnh trước mắt, xem ta bất kể Thác Bạt đã thọ thiện có ưu khuyết điểm thế nào, hắn tại trong nhân tâm của Bắc Hồ vẫn chiếm địa vị tương đối quan trọng.
Tát Mãn đầu mang mặt nạ bắt đầu khiêu vũ quay chung quanh tế đài, ta cùng A Đông tại Đông Hồ nhiều năm, đối với nghi thức tế tự của người Hồ ít nhiều cũng có chút lý giải, thế nhưng quy mô long trọng như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trong đám người ta thấy được một bóng hình xinh đẹp quen thuộc, không ngờ là Sách Mạt Nhi con gái của Bác Thiếp Nhĩ, nàng đang cùng hai vị tỷ tỷ ở xung quanh tế đài kính hiến khăn ha-đa.
Nhớ tới buổi tối ngày hôm trước cùng nàng thân mặt tiếp xúc, ta không khỏi lộ ra một tia mỉm cười.
Lúc này, trong đám người truyền đến vài tiếng khóc thê lương, trong lòng ta ngẩn ra, khi nhìn về hướng phát ra tiếng khóc thấy vệ binh đang áp giải hai người phụ nữ trung niên đi về hướng tế đài.
Ta lúc này mới lưu ý đến xung quanh còn có mấy đống củi, thông qua nhỏ giọng nghị luận ở xung quanh ta mới biết, hai người phụ nữ này chính là hai phi tử của Thác Bạt, hôm nay bị Thác Bạt Thuần Chiếu dùng để tế tự thăng thiên, làm bạn cùng với phụ hãn đã chết.
Chuyện như vậy với ta mà nói cũng không mới lạ gì, bất kể là người Hồ hay là người Hán đều có những việc như giết mẫu phi phát sinh. Ta mặc dù không biết hai phi tử này rốt cuộc phạm vào sai lầm gì, thế nhưng có thể khẳng định chính là nhất định bọn họ đã xúc phạm vào lợi ích của Thác Bạt Thuần Chiếu.
Ta bỗng nhiên liên tưởng đến Tĩnh Đức phi, nếu có một ngày ta trở thành đế vương của đại Khang, chuyện nàng kể cả con gái cùng nhau hại ta, ta có thể chịu để yên hay không? Trước tế đài dấy lên ánh lửa hừng hực làm ánh đỏ cả hai tròng mắt của ta, tâm tư ta theo ngọn lửa bập bùng không ngừng phập phồng…
Theo nghi thức thọ thiện thăng thiên của Thác Bạt kết thúc, cuộc sống của cư dân thành Ô Khố Tô một lần nữa quay lại với sự yên bình vốn có, nhưng mà loại yên bình này cũng không có duy trì được thời gian dài, bà ngày sau, đột nhiên truyền đến tin tức phủ của Xích Lỗ Ôn bị bao vây.
Dự cảm lúc trước của Xích Lỗ Ôn rốt cuộc đã thành sự thật, Thác Bạt Thuần Chiếu bắt đầu hạ thủ đối với những thương nhân có của không chính đáng đại phát trong chiến tranh. Tội danh của Xích Lỗ Ôn đó là tại trong lúc chiến tranh giữa hai Hồ, cùng cấu kết với ta đầu cơ trục lợi vật tư, từ đó kiếm chác món lãi kếch sù, không tiếc hi sinh lợi ích của Bắc Hồ.
Ta cùng A Đông đứng ở xa xa nhìn phủ đệ của Xích Lỗ Ôn bị vây trong tầng tầng binh sĩ, trong ánh mắt không khỏi bịt kín một tầng lo lắng thật sâu.
Bình luận facebook