• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (8 Viewers)

  • Chương 372

Ta giương cung cài tên, nhắm vào ngựa cưỡi của Tô Thiết Đảm kia, Tô Thiết Đảm trở tay vung thiết đang ngăn trở mũi tên của ta, nhưng mà một động tác này đã làm ngựa của y giảm đi tốc độ, A Đông nhân cơ hội chạy tới che ở trước ngựa của y.
Bọn thổ phi trên gò đất thấy tình thé không ổn, đồng thời hô hào từ trên gò đất lao xuống.
Ba tên trong đó đã bắn tên về phía ta, ta bình tĩnh vung đao chém rụng từng mũi tên một, tiếp đó dục ngựa phóng về phía đội ngũ của đối phương, chỉ có như vậy mới có thể thu hẹp lại khoảng cách để tránh chúng bắn tên tiếp. A Y Cổ Lệ ôm chặt lấy thân thể ta, ghé sát khuôn mặt vào phía sau lưng ta, tại trong thời khắc giương cung bạt kiếm thế này mang đến cho ta cảm giác dịu dàng không nói nên lời.
A Đông ôm lấy thiết đang của Tô Thiết Đảm cố sức kéo mạnh xuống phía dưới, không nghĩ tới ngựa cưỡi của hắn căn bản không thể chịu được lực đạo quá lớn như vậy, bốn vó nó quỵ xuống quỳ trên đất, A Đông ứng biến cực nhanh, thân thể giống như sợi dây đu lập tức va vào Tô Thiết Đảm, húc một đấu gối thật mạnh lên bụng ngựa, con tuấn mã kia đau đớn hí dài một tiếng, vó trước tung lên cao, lập tức hất thân thể to như voi của Tô Thiết Đảm văng xuống ngựa.
Lợi kiếm trong tay A Đông dọc theo thiết đang tước xuống, Tô Thiết Đảm sợ hãi phải rụt hai tay lại, thiết đang nện mạnh một cái lên ngực y, may mà y da dày thịt béo mới có thể gắng gượng chống đỡ được một kích này.
Ta dùng sống đao đánh ngã hai tên đạo tặc đang lao về phía ta, rồi lập tức đoạt lấy trường mâu, hét giận dữ:
“Không nên ép ta giết người!”
Trong đôi mắt ta toát ra sát khí lạnh lẽo, bọn đạo tặc vây quanh ta cũng không khỏi ngẩn ngơ, không ngờ đứng ở tại chỗ không dám tiến lên.
A Đông dùng lưỡi kiếm kề trên yết hầu của Tô Thiết Đảm cười lạnh nói:
“Ngươi gọi Tô Thiết Đảm phải không?”
Tô Thiết Đảm cũng mạnh mẽ, vẫn trừng to mắt nói:
“Lão tử là Tô Thiết Đảm, ngươi dám làm gì
Ta cười nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt Tô Thiết Đảm trước mặt mỉm cười nói:
“Ngươi cùng ta cũng không thù không oán vì sao phải ở chỗ này ngăn cản giết ta?”
Tô Thiết Đảm nói:
“Ai bảo ngươi đánh huynh đệ của ta!”
Ta thản nhiên cười nói:
“Ngươi vì sao không hỏi vị huynh đệ của ngươi rốt cuộc đã làm ra chuyện gì?”
A Y Cổ Lệ nói:
“Hắn cố ý gạt chân một người mù hát rong, ỷ mạnh hiếp yếu, ngươi có loại huynh đệ này thực sự là qua mất mặt rồi.”
Khuôn mặt Tô Thiết Đảm chợt giận đến lúc tím lúc đen, y trước mặt các vị huynh đệ bị A Đông bắt giữ đã khiến cho không còn mặt mũi gì, hiện tại lại bị chúng ta ngay mặt trách cứ, càng cảm thấy không nén được giận, khùng lên quát:
“Cao Nhị Ngưu, con bà nhà ngươi, lại dám lừa gạt lão tử.”
Y đẩy ra thiết đang đang trên cổ rồi bật dậy, nhưng Cao Nhị Ngưu sớm đã bị dọa cho sợ hãi không biết trốn mất dép đằng nào rồi.
Tô Thiết Đảm ủ rũ nói:
“Đồ con rùa này quả nhiên lừa ta.”
Y thấp giọng nỏi:
“Nếu ta rơi vào trong tay các ngươi cũng không có gì để nói, muốn chém muôn giết cứ tùy tiện đi.”
Ta thấy Tô Thiết Đảm cũng là một người ngay thẳng, phất phất tay, ý bảo A Đông thả y ra, đám người này chẳng qua chỉ là một lũ ô hợp nên ta cùng A Đông có thể đơn giản đánh bại được họ.
Tô Thiết Đảm không nghĩ tới chúng ta lại dễ dàng buông tha y như vậy, y vui vẻ nói:
“Đa tạ mấy vị.”
Ta mỉm cười nói:
“Trước đây ngươi ngăn cản ta, ta không thể dễ dàng tha ngươi như vậy.”
Tô Thiết Đảm có chút sợ hãi nói:
“Ngươi... còn muốn làm gì?”
Ta chỉ con ngựa phía sau nói:
“Mấy con ngựa này của ta đã không thể đi xa được nữa, ta muốn mượn của ngươi ba con khác dùng tạm.”
Tò Thiết Đảm cười nói:
“Ta còn tưởng là chuyện gì.”
Rồi y xoay người nhìn các huynh đệ của mình ở phía sau, nói:
“Chọn ra ba con tuấn mã có cước lực tốt nhất tặng cho vị công tử này.”
Y mặc dù ra vẻ đần độn nhưng cũng rất thức thời.
Bọn huynh đệ của y cũng không tình nguyện dâng ra ba con tuấn mã.
Ba người chúng ta xoay người lên ngựa, nghênh ngang lên đường, cho đến khi đi xa chúng ta mới đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy đám đạo tặc kia vẫn đang ngơ ngác đứng ở tại chỗ, ta nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to một hồi, đám đạo tặc này cũng ngốc thật, một chút bản lĩnh như thế mà cũng dám đi chặn đường cướp đoạt.
Dù A Đông từ trước đến nay đều không nói cười tuỳ tiện trên mặt cũng hiện ra nét cười.
Ta cười nói:
“Nói đến ít nhiều chúng ta cũng phải cám ơn đám đạo tặc này, bằng không thì dựa vào ba con ngựa kia của chúng ta không biết lúc nào mới có thể đến được Sở Châu.”
A Đông vỗ vỗ lông bờm của ngựa, cười nói:
“Những tên đạo tặc này mặc dù vô tích sự, thế nhưng chất lượng của ngựa cũng không tệ.”
Hắn bỗng nhiên ngạc nhiên nói:
“Trên những con ngựa này không ngờ có ấn ký mục trường của chúng ta!”
Ta hơi ngạc nhiên, xoay người nhìn phía mông ngựa, thấy trên mông ngựa thình lình có một cái ấn ký chữ ‘Ô’, mặc dù những mục trường này từ lâu trên danh nghĩa đã là của ta, thế nhưng ta vẫn đối với bên ngoài ta vẫn còn dùng tên mục trường của Ô thị.
Ta cả giận nói:
“Bọn khốn thật, không ngờ dám trộm đến trên đầu của ta!”
A Đông nói:
“Có cần đi tìm bọn chúng tính toán sổ sách hay không?”
Ta lắc đầu nói:
“Bỏ đi, mau chóng chạy đi vẫn tốt hơn.”
Chúng ta phi nhanh về phía trước được một quãng xa, trong tầm mắt xuất hiện một người đang cưỡi ngựa chạy, không ngờ người đó chính là tên Cao Nhị Ngưu vừa rồi mới chạy trốn, lúc này lại trùng hợp bị chúng ta đụng phải. Cao Nhị Ngưu xoay người lại nhìn chúng ta, có vẻ cực kỳ kinh hoàng, vội vàng giục ngựa chạy nhanh hơn, liều mạng bỏ chạy về phía trước.
Ta cười nói:
“Lần này đừng có mơ tưởng mà chạy trốn!”
Rồi ta dục ngựa đuổi theo tên Cao Nhị Ngưu, Cao Nhị Ngưu vẫn chạy về phía trước, ta mặc dù có rút ngắn cự ly với hắn thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể đuổi theo kịp, từ trên yên ngựa ta tháo xuống cây cung, sau đó bẻ gãy đi đầu nhọn của mũi tên và nhắm bắn vào Cao Nhị Ngưu.
Mũi tên trúng giữa lưng Cao Nhị Ngưu, Cao Nhị Ngưu kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống ngựa. Kỳ thực một tiễn này ta không có tạo ra bất luận tổn thương đối với y hết, chẳng qua do trong lòng y hoảng sợ tới cực điểm, cho rằng bản thân đã bị tên bắn trúng lưng thì hắn phải chết không thể nghi ngờ nên sợ quá lập tức ngã xuống.
Ta đi tới bên người y, ghìm lại cương ngựa mỉm cười nói:
“Cao Nhị Ngưu, nhìn không ra ngươi chạy cũng rất nhanh nhỉ!”
Cao Nhị Ngưu vẫn đang cho rằng bản thân đã bị trúng tên, run cầm cập nói:
“Đại gia, cứu ta... trong nhà của ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có chín đứa con không có mẹ... tất cả... tất cả đều... dựa vào một mình ta nuôi sống...”
Ta cười ha hả nói:
“Ta khi nào thì nói muốn giết ngươi, mũi tên kia căn bản không có bắn trúng ngươi, đứng lên cho ta, ta có lời muốn hỏi ngươi!”
Lúc này Cao Nhị Ngưu mới sờ sờ ngực, phát hiện bản thân quả nhiên không có bị bắn trúng, đứng dậy nhặt lên mũi tên, lúc này mới biết trước đó ta đã bẻ đi đầu nhọn, thở phào một hơi thật dài, nói:
“Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được lão bà của ta.”
Ta cười lạnh nói:
“Ngươi không phải mới vừa nói lão bà đã chết rồi sao? Còn dám lừa gạt ta, cẩn thận ta một đao chặt bỏ đầu của ngươi!”
Cao Nhị Ngưu run giọng nói:
“Đại gia... ngài... ngài có chuyện gì thì cứ hỏi, Cao Nhị Ngưu ta nếu có nửa câu lừa gạt thì cứ để cho ta bị thiên lôi đánh trúng, không chết tử tế được.”
Sau đó A Đông cùng A Y Cổ Lệ cũng chạy tới bên người ta.
Ta thản nhiên cười nói:
“Ngươi nói cho ta biết, những con ngựa này rốt cuộc là cướp được từ đâu?”
Cao Nhị Ngưu nói:
“Những con ngựa này không phải chúng ta cướp được mà là của một vị khách nhân họ Đường tặng cho chúng ta, đây là thù lao hắn trả để nhờ chúng ta giúp hắn làm việc.”
Ta hơi sửng sốt, chẳng lẽ là Đường Muội đến Yên quốc? Những con ngựa này đều là hắn mang từ mục trường Ô thị qua đây?
Cao Nhị Ngưu thấy ta không nói lời nào thì cho là ta không tin, y lớn tiếng nói:
“Ta thực sự không có lừa ngài, mấy ngày nay hắn sai chúng ta cưỡi những con ngựa này đi qua lại tại vùng phụ cận Ngọc Môn quan, bảo chúng ta nếu gặp phải một vị khách nhân hỏi lai lịch của ngựa thì đem người đó đến đồi Hoàng Mao, cho nên các vị ngày hôm qua mới có thể gặp phải ta ở trong thành, ta cùng các huynh đệ mỗi ngày đều cưỡi ngựa xuất hiện tại Ngọc Môn quan.”
Ta lại truy hỏi:
“Vị khách họ Đường kia hiện tại đang ở đâu?”
Cao Nhị Ngưu nói:
“Hắn đã tới đến đây bảy tám ngày rồi, mỗi ngày cũng mang theo thủ hạ đi qua lại vùng phụ cận Ngọc Môn quan, hình như đang tìm người nào đó...”
Cao Nhị Ngưu dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
“Lúc trước chúng ta cũng là chém giết cùng hắn, kết quả bị hắn đánh bại, hiện tại Tô lão đại đem sơn trại cũng tặng cho hắn rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom