Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 392
“Dận Không, ngươi tới đây ngồi nghe một chút, kiến giải của Viên tiên sinh đúng là tuyệt diệu vô cùng.”
Từ khi hắn có định ước với ta, thái độ của hắn đối với ta cũng tốt hơn trước.
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Đây chẳng qua chỉ là thứ tốt với ngươi, ta có hứng thú gì.”
Nhưng mà ta vẫn khiêm cung ngồi một bên.
Viên Thiên Trì mỉm cười, tiếp tục nói về những câu chuyện hư vô.
Ta cố gắng chăm chú lắng nghe, nhưng không hiểu được tại sao Hâm Đức hoàng đế lại có hứng thú vào những chuyện này.
Kể ra cũng phải công nhận, Viên Thiên Trì nói sinh động hấp dẫn như thật, dẫn chứng phong phú, giống như là tự mình chứng kiến chuyện này.
Điều này làm cho những người sắp chết, cầu mong tiên đan càng hứng thú, không biết là khi ta già, có giống như Hâm Đức hoàng đế không nữa?
Bên ngoài truyền tới tiếng động lớn, ta không khỏi ngơ ngác, việc náo động của hoàng cung hôm nay mới bình thường lại được, chẳng biết là có chuyện gì phát sinh đây.
Lúc này tiểu thái giám Lạc Mịch chạy vào. thở dốc nói:
“Khởi bẩm... Bệ hạ... việc lớn không tốt... Thanh Nguyệt cung bỗng nhiên bốc cháy...”
Ta bỗng nhiên đứng dậy, giận dữ hét:
“Ngươi nói cái gì?”
Không đợi Lạc Mịch nói xong, ta đã chạy tới chỗ Thanh Nguyệt cung, nơi đó là nơi ta lớn lên, linh vị của mẫu thân ta vẫn ở nơi đó, đối với ta mà nói Thanh Nguyệt cung có ý nghĩa không bình thường.
Khi ta chạy tới Thanh Nguyệt cung, lửa đã bị ngăn chặn, hơn mười tiểu thái giám đang mang theo thùng nước dập lửa.
Ta một cước đá văng cửa cung vọt vào, thế lửa tuy rằng đã yếu đi, nhưng bên trong khói bốc lên cuồn cuộn, ta không cách nào mở được mắt, chỉ còn cách dựa theo trí nhớ, đi tới trước nơi đặt linh vị của mẫu thân.
Nhưng nơi đó hiện giờ chỉ còn lại một đống tro tàn, ta giận dữ tới mức thân hình run rẩy, ngửa đầu hét lớn một tiếng điên cuồng.
Có một tiểu thái giám chạy vào nắm tới cánh tay ta, ta giận dữ hét:
“Đồ hỗn trướng, là ai đốt lửa?”
Tiểu thái giám kia sợ hãi ngay không nói lên lời, trên mặt không còn chút máu nào.
Từ xa truyền tới những tiếng cười điên cuồng:
“Long Dận Không! Lửa là do ta đốt, ta sẽ thiêu chết con tiện nhân kia... Ta muốn khi ả chết rồi cũng không được bình an... Ha ha... Ha ha a...”
Tĩnh Đức phi hét lên, hai gã thái giám chạy tới chỗ Thục Đức cung của nàng.
Ta bị lửa giận thiêu đốt phóng tới, hai gã thái giám che trước người của nàng, quỳ rạp xuống đất nói:
“Thái tử điện hạ... Nương nương không phải cố ý...”
Tĩnh Đức phi cười nói:
“Ai nói ta không cố ý... là ta cố ý đấy... Ngươi làm hại ta mẹ con không thể gặp nhau, ta cũng làm cho ngươi phải thống khổ...”
Ta nắm chặt song quyền, thống khổ giống như bị độc xà cắn trúng tim, ta thương cảm cho mẫu thân của mình, đã mất nhiều năm rồi vẫn còn bị con tiện nhân này gây sự.
“Cút ngay!”
Ta gầm lên một tiếng, hai mắt tỏa ra sát khí thấu xương, không ai có thể vũ nhục mẫu thân ta, ta sẽ khiến cho người đó chịu thống khổ gấp trăm ngàn lần.
Tĩnh Đức phi bị ánh mắt của ta hù dọa, nàng có chút kinh khủng lui về phía sau:
“Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì...”
Ta một cước đá văng tiểu thái giám trước mặt đi tới, cắn răng nghiến lợi nói:
“Hôm nay ta sẽ giết con tiện nhân này!”
“Thái tử điện hạ!”
Một thanh âm quen thuộc vang lên ở phía sau ta, ta xoay người nhìn lại, thấy giữa đám phi Tần có một bóng người được Ngọc Tỏa đỡ, chính là Trân phi, người mà ta lúc nào cũng tưởng nhớ.
Nàng gọi câu này, làm cho sát ý của ta giảm đi, ta dần dần lấy lại bình tĩnh, ta đã là Đại Khang thái tử, không còn là Tam Thập Nhất hoàng tử của ngày xưa nữa.
Đối phó Tĩnh Đức phi có rất nhiêu phương pháp, vì sao ta phải chọn phương pháp ngu xuẩn này?
Ta chậm rãi đi tới trước mặt của Tĩnh Đức phi, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy, nói:
“Ta thề rằng, ta sẽ cho các con của ngươi chết không được chết yên lành!”
Trong đôi mắt của Tĩnh Đức phi hiện lên sự sợ hãi tới cực điểm, lúc này nàng ta mới hối hận thì đã muộn rồi.
Mọi người thấy ta bỏ qua cho Tĩnh Đức phi, thì bắt đầu tản đi. Thanh Nguyệt cung bị hủy, ta buồn bã không muốn ở lại, đám tiểu thái giám xung quanh thấy ta tâm tình không tốt, giận cho đánh mèo, nên trốn ra rất xa.
Ngọc Tỏa đỡ Trân Phi đi tới chỗ ta, ta thấp giọng nói:
“Nàng có khỏe không?”
Trong đôi mắt của Trân phi tỏa ra tình ý triền miên, khi nàng đi qua chỗ ta, thấp giọng nói:
“Thiếp vẫn luôn nhớ tới chàng...”
Thân hình ta đứng lặng, khi ta ý thức được thì bóng hình của Trân phi đã đi xa rồi.
Trải qua trường hỏa hoạn, Thanh Nguyệt cung lại càng trở nên thê lương, những bức tường đã bị đốt cháy đen, cỏ khô đã bị cháy trụi, thỉnh thoảng một số nơi còn bốc lên khói xanh.
Ta buồn bã ngồi trên ghế đá, nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa ta và mẫu thân sinh sống, viền mắt ta đã ươn ướt.
Trời đột nhiên đổ hoa tuyết, máu của ta giống như bị hơi lạnh làm cho đông cứng lại, mặt đất đen xì vốn bị phủ trắng, nhưng ta chẳng cảm nhận được gì.
Một chiếc ô che trên đầu ta, Sở nhi thở dài một tiếng.
Cuối cùng ta cũng trở về với hiện thực, Sở nhi yêu thương phủi tuyết cho ta, ôn nhu nói:
“Huynh đã thành môt người tuyết rồi.”
Ta nở nụ cười cứng ngắc, cố sức giãn gân cốt một chút, những tiếng lách cách thanh thúy vang lên.
Sở nhi nói:
“Muội không ngờ cô mẫu lại làm ra chuyện thế này...”
Ta lắc đầu nói:
“Bỏ đi, nàng ta cũng chỉ nhất thời hồ đồ, chuyện này ta sẽ không truy cứu.”
Sở nhi rơi nước măt, dịu dàng nói:
“Đều là muội không tốt, phải để huynh chịu nhiều ủy khuất như vậy.”
Ta cầm bàn tay của Sở nhi, nhẹ giọng nói:
“Nha đầu ngốc, chuyện này có quan hệ gì với muội?”
Khuôn mặt Sở nhi áp vào hai bàn tay ta, nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi.
Tiểu thái giám Lạc Mịch cầm đèn lồng đi tới, cung kính nói:
“Thái tử điện hạ, nô tài đã chuẩn bị một gian phòng ở Nghi Trữ cung cho người và vương phi, người muốn ở lại hoàng cung nghỉ, hay là hồi vương phủ.”
Ta gật đầu nói:
“Ngươi đi đi, ta muốn ở chỗ này một lát.”
Lạc Mịch nói:
“Vậy nô tài chuẩn bị xe ngựa cho điện hạ.”
Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của Sở nhi, đi vào trong cung điện bị cháy đen, thâm tình nói:
“Lúc ta còn nhỏ, ta từng sống ở đây, mẫu thân ta đã dạy ta đọc sách viết chữ.”
Sở nhi kéo bàn tay của ta, từng nhành cây ngọn cỏ nơi đây ta cũng nhớ, thậm chí ta còn có thể kể vanh vách từng chuyện cũ, sự yêu thương và những lời giáo huấn của mẫu thân ta vẫn phảng phất ở bên ta.
Khi ta và Sở nhi trở lại vương phủ, Chu Độ Hàn đã đến đây đợi rất lâu, không có ta cho phép, người khác không dám dẫn hắn đi gặp Khâu Dật Trần.
Ta áy náy nói:
“Đã khiến Chu tiên sinh đợi lâu.”
Chu Độ Hàn mỉm cười nói:
“Thái tử không cần khách khí, vi thần cũng chỉ vừa mới đến.”
Ta gật đầu nói:
“Chu tiên sinh, Dận Không sợ rằng phải ủy khuất người một chút rồi.”
Chu Độ Hàn nói:
“Thái tử xin cứ tự nhiên.”
Ta tự mình dùng vải đen bịt mắt của Chu Độ Hàn, nhẹ giọng nói:
“Những chuyện Chu tiên sinh thấy đêm nay, ta hi vọng tiên sinh có thể quên tất cả.”
Chu Độ Hàn mỉm cười nói:
“Chu mỗ ở trong cung làm nghề y nhiều năm, cái quy củ đó ta hiểu, thái tử không cần lo lắng.”
Ta thưởng thức gật đầu, bảo Đường Muội dẫn hắn ra ngoài thành.
Sở Nhi nhìn theo bóng lưng Chu Độ Hàn, nhẹ giọng nói:
“Người này có thể tin được hay không?”
“Chu Độ Hàn là người ngay thẳng, am hiểu sâu sắc cách xử sự trong cung, chắc là không có vấn đề. Hơn nữa hai mắt hắn bị bịt, ngoài trời lại mưa tuyết không thể nào nhận ra vị trí được.”
Sở Nhi như trút được gánh nặng thở phào một cái, lại nói:
“Dận Không, huynh định khi nào trở lại Tuyên Thành?”
Từ khi hắn có định ước với ta, thái độ của hắn đối với ta cũng tốt hơn trước.
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Đây chẳng qua chỉ là thứ tốt với ngươi, ta có hứng thú gì.”
Nhưng mà ta vẫn khiêm cung ngồi một bên.
Viên Thiên Trì mỉm cười, tiếp tục nói về những câu chuyện hư vô.
Ta cố gắng chăm chú lắng nghe, nhưng không hiểu được tại sao Hâm Đức hoàng đế lại có hứng thú vào những chuyện này.
Kể ra cũng phải công nhận, Viên Thiên Trì nói sinh động hấp dẫn như thật, dẫn chứng phong phú, giống như là tự mình chứng kiến chuyện này.
Điều này làm cho những người sắp chết, cầu mong tiên đan càng hứng thú, không biết là khi ta già, có giống như Hâm Đức hoàng đế không nữa?
Bên ngoài truyền tới tiếng động lớn, ta không khỏi ngơ ngác, việc náo động của hoàng cung hôm nay mới bình thường lại được, chẳng biết là có chuyện gì phát sinh đây.
Lúc này tiểu thái giám Lạc Mịch chạy vào. thở dốc nói:
“Khởi bẩm... Bệ hạ... việc lớn không tốt... Thanh Nguyệt cung bỗng nhiên bốc cháy...”
Ta bỗng nhiên đứng dậy, giận dữ hét:
“Ngươi nói cái gì?”
Không đợi Lạc Mịch nói xong, ta đã chạy tới chỗ Thanh Nguyệt cung, nơi đó là nơi ta lớn lên, linh vị của mẫu thân ta vẫn ở nơi đó, đối với ta mà nói Thanh Nguyệt cung có ý nghĩa không bình thường.
Khi ta chạy tới Thanh Nguyệt cung, lửa đã bị ngăn chặn, hơn mười tiểu thái giám đang mang theo thùng nước dập lửa.
Ta một cước đá văng cửa cung vọt vào, thế lửa tuy rằng đã yếu đi, nhưng bên trong khói bốc lên cuồn cuộn, ta không cách nào mở được mắt, chỉ còn cách dựa theo trí nhớ, đi tới trước nơi đặt linh vị của mẫu thân.
Nhưng nơi đó hiện giờ chỉ còn lại một đống tro tàn, ta giận dữ tới mức thân hình run rẩy, ngửa đầu hét lớn một tiếng điên cuồng.
Có một tiểu thái giám chạy vào nắm tới cánh tay ta, ta giận dữ hét:
“Đồ hỗn trướng, là ai đốt lửa?”
Tiểu thái giám kia sợ hãi ngay không nói lên lời, trên mặt không còn chút máu nào.
Từ xa truyền tới những tiếng cười điên cuồng:
“Long Dận Không! Lửa là do ta đốt, ta sẽ thiêu chết con tiện nhân kia... Ta muốn khi ả chết rồi cũng không được bình an... Ha ha... Ha ha a...”
Tĩnh Đức phi hét lên, hai gã thái giám chạy tới chỗ Thục Đức cung của nàng.
Ta bị lửa giận thiêu đốt phóng tới, hai gã thái giám che trước người của nàng, quỳ rạp xuống đất nói:
“Thái tử điện hạ... Nương nương không phải cố ý...”
Tĩnh Đức phi cười nói:
“Ai nói ta không cố ý... là ta cố ý đấy... Ngươi làm hại ta mẹ con không thể gặp nhau, ta cũng làm cho ngươi phải thống khổ...”
Ta nắm chặt song quyền, thống khổ giống như bị độc xà cắn trúng tim, ta thương cảm cho mẫu thân của mình, đã mất nhiều năm rồi vẫn còn bị con tiện nhân này gây sự.
“Cút ngay!”
Ta gầm lên một tiếng, hai mắt tỏa ra sát khí thấu xương, không ai có thể vũ nhục mẫu thân ta, ta sẽ khiến cho người đó chịu thống khổ gấp trăm ngàn lần.
Tĩnh Đức phi bị ánh mắt của ta hù dọa, nàng có chút kinh khủng lui về phía sau:
“Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì...”
Ta một cước đá văng tiểu thái giám trước mặt đi tới, cắn răng nghiến lợi nói:
“Hôm nay ta sẽ giết con tiện nhân này!”
“Thái tử điện hạ!”
Một thanh âm quen thuộc vang lên ở phía sau ta, ta xoay người nhìn lại, thấy giữa đám phi Tần có một bóng người được Ngọc Tỏa đỡ, chính là Trân phi, người mà ta lúc nào cũng tưởng nhớ.
Nàng gọi câu này, làm cho sát ý của ta giảm đi, ta dần dần lấy lại bình tĩnh, ta đã là Đại Khang thái tử, không còn là Tam Thập Nhất hoàng tử của ngày xưa nữa.
Đối phó Tĩnh Đức phi có rất nhiêu phương pháp, vì sao ta phải chọn phương pháp ngu xuẩn này?
Ta chậm rãi đi tới trước mặt của Tĩnh Đức phi, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy, nói:
“Ta thề rằng, ta sẽ cho các con của ngươi chết không được chết yên lành!”
Trong đôi mắt của Tĩnh Đức phi hiện lên sự sợ hãi tới cực điểm, lúc này nàng ta mới hối hận thì đã muộn rồi.
Mọi người thấy ta bỏ qua cho Tĩnh Đức phi, thì bắt đầu tản đi. Thanh Nguyệt cung bị hủy, ta buồn bã không muốn ở lại, đám tiểu thái giám xung quanh thấy ta tâm tình không tốt, giận cho đánh mèo, nên trốn ra rất xa.
Ngọc Tỏa đỡ Trân Phi đi tới chỗ ta, ta thấp giọng nói:
“Nàng có khỏe không?”
Trong đôi mắt của Trân phi tỏa ra tình ý triền miên, khi nàng đi qua chỗ ta, thấp giọng nói:
“Thiếp vẫn luôn nhớ tới chàng...”
Thân hình ta đứng lặng, khi ta ý thức được thì bóng hình của Trân phi đã đi xa rồi.
Trải qua trường hỏa hoạn, Thanh Nguyệt cung lại càng trở nên thê lương, những bức tường đã bị đốt cháy đen, cỏ khô đã bị cháy trụi, thỉnh thoảng một số nơi còn bốc lên khói xanh.
Ta buồn bã ngồi trên ghế đá, nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa ta và mẫu thân sinh sống, viền mắt ta đã ươn ướt.
Trời đột nhiên đổ hoa tuyết, máu của ta giống như bị hơi lạnh làm cho đông cứng lại, mặt đất đen xì vốn bị phủ trắng, nhưng ta chẳng cảm nhận được gì.
Một chiếc ô che trên đầu ta, Sở nhi thở dài một tiếng.
Cuối cùng ta cũng trở về với hiện thực, Sở nhi yêu thương phủi tuyết cho ta, ôn nhu nói:
“Huynh đã thành môt người tuyết rồi.”
Ta nở nụ cười cứng ngắc, cố sức giãn gân cốt một chút, những tiếng lách cách thanh thúy vang lên.
Sở nhi nói:
“Muội không ngờ cô mẫu lại làm ra chuyện thế này...”
Ta lắc đầu nói:
“Bỏ đi, nàng ta cũng chỉ nhất thời hồ đồ, chuyện này ta sẽ không truy cứu.”
Sở nhi rơi nước măt, dịu dàng nói:
“Đều là muội không tốt, phải để huynh chịu nhiều ủy khuất như vậy.”
Ta cầm bàn tay của Sở nhi, nhẹ giọng nói:
“Nha đầu ngốc, chuyện này có quan hệ gì với muội?”
Khuôn mặt Sở nhi áp vào hai bàn tay ta, nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi.
Tiểu thái giám Lạc Mịch cầm đèn lồng đi tới, cung kính nói:
“Thái tử điện hạ, nô tài đã chuẩn bị một gian phòng ở Nghi Trữ cung cho người và vương phi, người muốn ở lại hoàng cung nghỉ, hay là hồi vương phủ.”
Ta gật đầu nói:
“Ngươi đi đi, ta muốn ở chỗ này một lát.”
Lạc Mịch nói:
“Vậy nô tài chuẩn bị xe ngựa cho điện hạ.”
Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của Sở nhi, đi vào trong cung điện bị cháy đen, thâm tình nói:
“Lúc ta còn nhỏ, ta từng sống ở đây, mẫu thân ta đã dạy ta đọc sách viết chữ.”
Sở nhi kéo bàn tay của ta, từng nhành cây ngọn cỏ nơi đây ta cũng nhớ, thậm chí ta còn có thể kể vanh vách từng chuyện cũ, sự yêu thương và những lời giáo huấn của mẫu thân ta vẫn phảng phất ở bên ta.
Khi ta và Sở nhi trở lại vương phủ, Chu Độ Hàn đã đến đây đợi rất lâu, không có ta cho phép, người khác không dám dẫn hắn đi gặp Khâu Dật Trần.
Ta áy náy nói:
“Đã khiến Chu tiên sinh đợi lâu.”
Chu Độ Hàn mỉm cười nói:
“Thái tử không cần khách khí, vi thần cũng chỉ vừa mới đến.”
Ta gật đầu nói:
“Chu tiên sinh, Dận Không sợ rằng phải ủy khuất người một chút rồi.”
Chu Độ Hàn nói:
“Thái tử xin cứ tự nhiên.”
Ta tự mình dùng vải đen bịt mắt của Chu Độ Hàn, nhẹ giọng nói:
“Những chuyện Chu tiên sinh thấy đêm nay, ta hi vọng tiên sinh có thể quên tất cả.”
Chu Độ Hàn mỉm cười nói:
“Chu mỗ ở trong cung làm nghề y nhiều năm, cái quy củ đó ta hiểu, thái tử không cần lo lắng.”
Ta thưởng thức gật đầu, bảo Đường Muội dẫn hắn ra ngoài thành.
Sở Nhi nhìn theo bóng lưng Chu Độ Hàn, nhẹ giọng nói:
“Người này có thể tin được hay không?”
“Chu Độ Hàn là người ngay thẳng, am hiểu sâu sắc cách xử sự trong cung, chắc là không có vấn đề. Hơn nữa hai mắt hắn bị bịt, ngoài trời lại mưa tuyết không thể nào nhận ra vị trí được.”
Sở Nhi như trút được gánh nặng thở phào một cái, lại nói:
“Dận Không, huynh định khi nào trở lại Tuyên Thành?”
Bình luận facebook