Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 395
“Kính xin Viên tiên sinh chỉ điểm cái đạo mềm yếu.”
Viên Thiên Trì nói:
“Yếu quyết mềm yếu, chính là sự khiêm tốn, nỗ lực tìm kiếm nhược điểm của bản thân, luôn duy trì cái thế “chuyển mạnh của mình”. Không được biểu hiện là mình mạnh mẽ, nhưng bên trong phải duy trì sự kiên định, và cứng cỏi. Ngay cả những người yếu, cũng khó mà hiểu được đạo lý này, trên đời này có rất ít người có thể nhịn, đa số đều vì nóng lòng muốn trở nên cường đại mà mạo hiểm, chỉ một giây sơ ý, cũng sẽ rước số phận bại vong.”
Trong lòng ta rùng mình, Viên Thiên Trì đã nhìn ra cái hùng tâm tráng trí đang bành trướng trong lòng, những câu này hắn đang nhắc nhở ta, phải giữ vững thế yếu, mới là cơ sở cho việc chuyển sang mạnh.
Viên Thiên Trì nói:
“Thật ra thái tử đã hiểu được đạo lý này, Viên mỗ chỉ là nói thừa mà thôi.”
Ta vái hắn một cái thật sâu, nói:
“Đa tạ Viên tiên sinh chỉ điểm, hôm nay Dận Không đã được lợi ích không nhỏ.”
Viên Thiên Trì cười nhạt nói:
“Thái tử không cần hành đại lễ như vậy, sở dĩ hôm nay ta nói nhiều, là không muốn sau này thái tử tạo nhiều sát nghiệt. Với tình thế của tám nước hiện giờ, Đại Khang đã là người yếu, chỉ khi nào thái tử không khi dễ bách tính các nước, thì mới có ngày chuyển yếu thành mạnh. Có lẽ thái tử muốn Đại Khang biểu hiện ra sự mạnh mẽ trước mặt các nước khác, nếu như có ngày như vậy, hãy nhớ kỹ những lời Viên mỗ nói hôm nay, bách tính ở trước mặt vua lúc nào cũng là người yếu, thái tử ngàn vạn lần đừng vì bảo vệ thế mạnh của mình mà ép bách tính phải nhẫn nhịn, cố tỏ ra mình yếu hơn bách tính, giang sơn mới vững bền muôn thủa.”
Ta nặng nề gật đầu, lời nhắc nhở của Viên Thiên Trì này cực kỳ quan trọng, dụng ý của hắn sẽ là đạo lý đối xử với bách tính trong tương lai của ta, điều này làm ta liên tưởng rất nhiều, bất giác lâm vào trầm tư.
Qua hồi lâu, Viên Thiên Trì phá vỡ sự trầm mặc, nói:
“Ta sẽ luyện đan cho Hâm Đức hoàng đế hai năm, sau hai năm ta sẽ rời đi.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Không biết là người phương nào có thể làm cho Viên Thiên Trì hi sinh hai năm thời gian trợ giúp ta? Lẽ nào thực sự là Thải Tuyết?”
Viên Thiên Trì dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của ta, mỉm cười nói:
“Thái tử không cần phỏng đoán làm gì, sau hai năm nữa ta sẽ tìm một chốn thanh tu, xây dựng một cái Thất Tinh lâu, lấy đó làm nơi chuyên tâm tu hành.”
Sau khi từ biệt Viên Thiên Trì, ta đến ngự y phòng mời Chu Độ Hàn, sau đó đi về vương phủ.
Khi ta mới đi về tới Phúc Sinh hạng, đã thấy một thiếu nữ cười ngựa đứng chắn giữa đường, thiếu nữ kia chính là con gái của Tả Trục Lưu – Tả Ngọc Di.
Ta thấy vậy mỉm cười nói:
“Nếu như ta không nhớ lầm, đây là lần thứ hai cản đường của ta?”
Ánh mắt của Tả Ngọc Di trở nên băng lãnh, lạnh lùng nói:
“Thái tử điện hạ, ta có mấy câu muốn nói với người, không biết người có rảnh không?”
Biểu hiện lễ phép của nàng đúng là ngoài dự liệu của ta.
Ta gật đầu nói:
“Phía trước chính là phủ đệ của ta, Tả tiểu thư có chuyện gì có thể vào đó nói chuyện.”
Tả Ngọc Di chỉ vào trà lâu ở góc đường, nói:
“Ta vào trong đó đợi thái tử!”
Nói xong, nàng xoay ngựa đi vào trà lâu.
Ta không hiểu được nàng muốn gì, chỉ đành cười khổ hai tiếng.
Đường Muội nói:
“Có phải cô ta định tìm thái tử gây phiền phức?”
Ta lắc đầu nói:
“Nàng ta chưa có cái gan lớn như vậy, ngươi cứ đưa Chu tiên sinh về Vương Phủ trước, ta tới xem nàng định giở trò gì!”
Đường Muội cười thần bí, thấp giọng nói:
“Nếu có khả năng đưa nàng ta vào trong phủ là tốt nhất, đồng thời lại có thể làm cho Tả Trục Lưu cam tâm tình nguyện vì công tử làm việc.”
Hắn rất ít khi nói đùa với ta như vậy.
Ta nhịn không được bật cười, lắc đầu nói:
“Chỉ sợ ta và Tả Trục Lưu kiếp này không thể nào đứng trên cùng một trận tuyến.”
Khuôn mặt của Tả Ngọc Di lạnh lùng vô cùng, dung mạo nàng chỉ kém Sở nhi có một chút, thế nhưng cũng có thể gọi là xuất chúng, hơn nữa gia thế của nàng hiển hách, có rất nhiều vương tôn công tử ở Đại Khang theo đuổi, nhưng mà không hiểu vì sao tới giờ nàng vẫn chưa được gả đi. Chẳng nhẽ việc ta chọn Sở Nhi khiến nàng canh cánh trong lòng?
Có thể tất cả mọi chuyện đã do trời định, xem ra ta với nàng không có duyên phận gì. Lúc trước ta chọn Sở Nhi, kỳ thực chính là chọn lựa thế lực của Dực vương hoặc là Tả Trục Lưu.
Sự thực đã chứng minh là lựa chọn của ta là chính xác, không cần biết tới Dực vương có đồng ý giúp ta hay không, chỉ cần nói tới tình cảm đầm ấm của ta với Sở Nhi, thì cũng đáng quý lắm rồi.
Tả Ngọc Di lạnh lùng nói:
“Tại sao lại bắt cóc ta?”
Ta bật cười, hóa ra nàng tới là để hưng sư vấn tội, ta thờ ơ nâng chén trà, nhẹ giọng nói:
“Tả tiểu thư hình như có chút hiểu lầm với ta.”
Tả Ngọc Di nói:
“Chính tai ta nghe được cha ta và đại ca ta nói ngươi bắt cóc ta!”
Ta cười nhạt nói:
“Xem ra Tả tiểu thư rất tin tưởng cha và đại ca của mình, vậy thì ta muốn hỏi một câu, nếu như ta bắt cóc tiểu thư, tại sao ta lại cho tiểu thư bình an trở về?”
Trong đôi mắt đẹp của Tả Ngọc Di tràn ngập phẫn nộ, nàng run giọng nói:
“Ta biết ngươi hận cha ta, nhưng vì sao lại dùng ta áp chế cha ta chứ?”
Ta chậm rãi buông chén trà:
“Thật ra Tả tiểu thư không nên quản chuyện của nam nhân, bằng không cuộc sống sẽ rất mệt mỏi.”
Mi mắt của Tà Ngọc Di đỏ lên, nàng lớn tiếng nói:
“Long Dận Không, ta chẳng có quan hệ gì mới ngươi, tại sao ngươi nhiều lần thương tổn ta?”
Ta cười khổ nói:
“Tả tiểu thư vì sao lại nói câu này?”
Tả Ngọc Di cắn cắn môi nói:
“Việc chọn phi trước kia, ngươi đã khiến ta thành trò cười của Đại Khang, hiện giờ ngươi lại dùng quỷ kế bắt cóc ta, không chỉ như vậy, ngươi còn tung tin đồn, dùng mọi biện pháp làm hỏng thanh danh của ta. Long Dận Không, ta đâu có đắc tội gì với ngươi, sao ngươi lại đối với ta như thế? Ngươi hận cha ta, đàn ông các ngươi chỉ việc đường đường chính chính đọ sức với nhau, cần gì phải bày ra âm mưu quỷ kế ở sau lưng làm gì.”
Dưới sự kích động, thân hình nàng run lên, vất vả lắm nàng mới bình tĩnh lại được, cắn răng nói:
“Ngươi ở trước mắt người khác là một thái tử quyền cao chức trọng, thế nhưng ở trong mắt của ta, ngươi chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ mà thôi!”
“Câm miệng!”
Thanh âm của Tả Trục Lưu bỗng nhiên vang lên, ta và Tả Ngọc Di đông thời giật mình, không ngờ hắn lại ở đây.
Tả Trục Lưu vén rèm đi vào trong phòng, sắc mặt của hắn rất phức tạp, nhìn về phía con gái của mình:
“Ngọc Di! Sao con dám nói thái tử như vậy?”
Tả Đông Tường ở phía sau hắn có sắc mặt âm trầm, xem ra hai cha con hắn theo dấu của Tả Ngọc Di tới đây, thấy tình cảnh này, không biết họ có nghĩ, ta và Tả Ngọc Di có tư tình hay không?
Tả Ngọc Di kinh ngạc nói:
“Cha!”
Viên Thiên Trì nói:
“Yếu quyết mềm yếu, chính là sự khiêm tốn, nỗ lực tìm kiếm nhược điểm của bản thân, luôn duy trì cái thế “chuyển mạnh của mình”. Không được biểu hiện là mình mạnh mẽ, nhưng bên trong phải duy trì sự kiên định, và cứng cỏi. Ngay cả những người yếu, cũng khó mà hiểu được đạo lý này, trên đời này có rất ít người có thể nhịn, đa số đều vì nóng lòng muốn trở nên cường đại mà mạo hiểm, chỉ một giây sơ ý, cũng sẽ rước số phận bại vong.”
Trong lòng ta rùng mình, Viên Thiên Trì đã nhìn ra cái hùng tâm tráng trí đang bành trướng trong lòng, những câu này hắn đang nhắc nhở ta, phải giữ vững thế yếu, mới là cơ sở cho việc chuyển sang mạnh.
Viên Thiên Trì nói:
“Thật ra thái tử đã hiểu được đạo lý này, Viên mỗ chỉ là nói thừa mà thôi.”
Ta vái hắn một cái thật sâu, nói:
“Đa tạ Viên tiên sinh chỉ điểm, hôm nay Dận Không đã được lợi ích không nhỏ.”
Viên Thiên Trì cười nhạt nói:
“Thái tử không cần hành đại lễ như vậy, sở dĩ hôm nay ta nói nhiều, là không muốn sau này thái tử tạo nhiều sát nghiệt. Với tình thế của tám nước hiện giờ, Đại Khang đã là người yếu, chỉ khi nào thái tử không khi dễ bách tính các nước, thì mới có ngày chuyển yếu thành mạnh. Có lẽ thái tử muốn Đại Khang biểu hiện ra sự mạnh mẽ trước mặt các nước khác, nếu như có ngày như vậy, hãy nhớ kỹ những lời Viên mỗ nói hôm nay, bách tính ở trước mặt vua lúc nào cũng là người yếu, thái tử ngàn vạn lần đừng vì bảo vệ thế mạnh của mình mà ép bách tính phải nhẫn nhịn, cố tỏ ra mình yếu hơn bách tính, giang sơn mới vững bền muôn thủa.”
Ta nặng nề gật đầu, lời nhắc nhở của Viên Thiên Trì này cực kỳ quan trọng, dụng ý của hắn sẽ là đạo lý đối xử với bách tính trong tương lai của ta, điều này làm ta liên tưởng rất nhiều, bất giác lâm vào trầm tư.
Qua hồi lâu, Viên Thiên Trì phá vỡ sự trầm mặc, nói:
“Ta sẽ luyện đan cho Hâm Đức hoàng đế hai năm, sau hai năm ta sẽ rời đi.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Không biết là người phương nào có thể làm cho Viên Thiên Trì hi sinh hai năm thời gian trợ giúp ta? Lẽ nào thực sự là Thải Tuyết?”
Viên Thiên Trì dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của ta, mỉm cười nói:
“Thái tử không cần phỏng đoán làm gì, sau hai năm nữa ta sẽ tìm một chốn thanh tu, xây dựng một cái Thất Tinh lâu, lấy đó làm nơi chuyên tâm tu hành.”
Sau khi từ biệt Viên Thiên Trì, ta đến ngự y phòng mời Chu Độ Hàn, sau đó đi về vương phủ.
Khi ta mới đi về tới Phúc Sinh hạng, đã thấy một thiếu nữ cười ngựa đứng chắn giữa đường, thiếu nữ kia chính là con gái của Tả Trục Lưu – Tả Ngọc Di.
Ta thấy vậy mỉm cười nói:
“Nếu như ta không nhớ lầm, đây là lần thứ hai cản đường của ta?”
Ánh mắt của Tả Ngọc Di trở nên băng lãnh, lạnh lùng nói:
“Thái tử điện hạ, ta có mấy câu muốn nói với người, không biết người có rảnh không?”
Biểu hiện lễ phép của nàng đúng là ngoài dự liệu của ta.
Ta gật đầu nói:
“Phía trước chính là phủ đệ của ta, Tả tiểu thư có chuyện gì có thể vào đó nói chuyện.”
Tả Ngọc Di chỉ vào trà lâu ở góc đường, nói:
“Ta vào trong đó đợi thái tử!”
Nói xong, nàng xoay ngựa đi vào trà lâu.
Ta không hiểu được nàng muốn gì, chỉ đành cười khổ hai tiếng.
Đường Muội nói:
“Có phải cô ta định tìm thái tử gây phiền phức?”
Ta lắc đầu nói:
“Nàng ta chưa có cái gan lớn như vậy, ngươi cứ đưa Chu tiên sinh về Vương Phủ trước, ta tới xem nàng định giở trò gì!”
Đường Muội cười thần bí, thấp giọng nói:
“Nếu có khả năng đưa nàng ta vào trong phủ là tốt nhất, đồng thời lại có thể làm cho Tả Trục Lưu cam tâm tình nguyện vì công tử làm việc.”
Hắn rất ít khi nói đùa với ta như vậy.
Ta nhịn không được bật cười, lắc đầu nói:
“Chỉ sợ ta và Tả Trục Lưu kiếp này không thể nào đứng trên cùng một trận tuyến.”
Khuôn mặt của Tả Ngọc Di lạnh lùng vô cùng, dung mạo nàng chỉ kém Sở nhi có một chút, thế nhưng cũng có thể gọi là xuất chúng, hơn nữa gia thế của nàng hiển hách, có rất nhiều vương tôn công tử ở Đại Khang theo đuổi, nhưng mà không hiểu vì sao tới giờ nàng vẫn chưa được gả đi. Chẳng nhẽ việc ta chọn Sở Nhi khiến nàng canh cánh trong lòng?
Có thể tất cả mọi chuyện đã do trời định, xem ra ta với nàng không có duyên phận gì. Lúc trước ta chọn Sở Nhi, kỳ thực chính là chọn lựa thế lực của Dực vương hoặc là Tả Trục Lưu.
Sự thực đã chứng minh là lựa chọn của ta là chính xác, không cần biết tới Dực vương có đồng ý giúp ta hay không, chỉ cần nói tới tình cảm đầm ấm của ta với Sở Nhi, thì cũng đáng quý lắm rồi.
Tả Ngọc Di lạnh lùng nói:
“Tại sao lại bắt cóc ta?”
Ta bật cười, hóa ra nàng tới là để hưng sư vấn tội, ta thờ ơ nâng chén trà, nhẹ giọng nói:
“Tả tiểu thư hình như có chút hiểu lầm với ta.”
Tả Ngọc Di nói:
“Chính tai ta nghe được cha ta và đại ca ta nói ngươi bắt cóc ta!”
Ta cười nhạt nói:
“Xem ra Tả tiểu thư rất tin tưởng cha và đại ca của mình, vậy thì ta muốn hỏi một câu, nếu như ta bắt cóc tiểu thư, tại sao ta lại cho tiểu thư bình an trở về?”
Trong đôi mắt đẹp của Tả Ngọc Di tràn ngập phẫn nộ, nàng run giọng nói:
“Ta biết ngươi hận cha ta, nhưng vì sao lại dùng ta áp chế cha ta chứ?”
Ta chậm rãi buông chén trà:
“Thật ra Tả tiểu thư không nên quản chuyện của nam nhân, bằng không cuộc sống sẽ rất mệt mỏi.”
Mi mắt của Tà Ngọc Di đỏ lên, nàng lớn tiếng nói:
“Long Dận Không, ta chẳng có quan hệ gì mới ngươi, tại sao ngươi nhiều lần thương tổn ta?”
Ta cười khổ nói:
“Tả tiểu thư vì sao lại nói câu này?”
Tả Ngọc Di cắn cắn môi nói:
“Việc chọn phi trước kia, ngươi đã khiến ta thành trò cười của Đại Khang, hiện giờ ngươi lại dùng quỷ kế bắt cóc ta, không chỉ như vậy, ngươi còn tung tin đồn, dùng mọi biện pháp làm hỏng thanh danh của ta. Long Dận Không, ta đâu có đắc tội gì với ngươi, sao ngươi lại đối với ta như thế? Ngươi hận cha ta, đàn ông các ngươi chỉ việc đường đường chính chính đọ sức với nhau, cần gì phải bày ra âm mưu quỷ kế ở sau lưng làm gì.”
Dưới sự kích động, thân hình nàng run lên, vất vả lắm nàng mới bình tĩnh lại được, cắn răng nói:
“Ngươi ở trước mắt người khác là một thái tử quyền cao chức trọng, thế nhưng ở trong mắt của ta, ngươi chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ mà thôi!”
“Câm miệng!”
Thanh âm của Tả Trục Lưu bỗng nhiên vang lên, ta và Tả Ngọc Di đông thời giật mình, không ngờ hắn lại ở đây.
Tả Trục Lưu vén rèm đi vào trong phòng, sắc mặt của hắn rất phức tạp, nhìn về phía con gái của mình:
“Ngọc Di! Sao con dám nói thái tử như vậy?”
Tả Đông Tường ở phía sau hắn có sắc mặt âm trầm, xem ra hai cha con hắn theo dấu của Tả Ngọc Di tới đây, thấy tình cảnh này, không biết họ có nghĩ, ta và Tả Ngọc Di có tư tình hay không?
Tả Ngọc Di kinh ngạc nói:
“Cha!”
Bình luận facebook