• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (5 Viewers)

  • Chương 410

Dựa theo kế hoạch, ta giới hạn phạm vi thế lực của các bộ tộc ở Âm sơn, cho phép họ xuống thảo nguyên ở phía bắc Tuyên Thành chăn thả, trong vòng ba năm không thu thuế.
Những thủ lĩnh bộ lạc này vốn nghĩ ta sẽ đe dọa và đòi của, không ngờ ta lại công bố một chính sách có lợi cho họ như vậy, họ rất mừng rỡ, đương nhiên, trong đó cũng có thất vọng, Nhã Khắc là một người như thế.
Tuy rằng, ta cho hắn phạm vi lớn nhất, đồng cỏ màu mỡ nhất, thế nhưng phạm vi lãnh địa của hắn nằm hoàn toàn trong sự cai quản của ta.
Hơn nữa vị trí này nằm ở phía Tây, trên thực tế là họ đã bị điều ra khỏi hẳn Âm sơn. Nhã Khắc đương nhiên hiểu được dụng ý của ta, sau khi tiệc rượu, ta không còn nhìn thấy bóng hắn đâu nữa.
Sau khi tiệc rượu ta, ta tới tìm Nhã Khắc, mới phát hiện hắn ngồi một mình ở mục trường Mã Lan Xử, cầm túi rượu uống từng ngụm lớn.
Ta thản nhiên đi tới bên cạnh hắn, hai mắt híp lại, nhìn vào đàn ngựa mấy trăm con đang chạy trốn.
Nhã Khắc cố sức lau khô môi, lớn tiếng nói:
“Tuấn mã chỉ có thể ở trên thảo nguyên mới có thể rong ruổi, chim điêu chỉ có thể ở trên không trung mới có thể thỏa thích bay lượn.”
Nhã Khắc trợn tròn hai mắt:
“Ngươi cười cái gì? Ngươi có nhớ tới chúng ta có quan hệ gì không?”
Ta chân thành nói:
“Chúng ta đã dập đầu kết bái an đáp, là huynh đệ tình thâm ý trọng!”
Nhã Khắc lớn tiếng nói:
“Nếu là huynh đệ, vậy thì nên tín nhiệm nhau, vì sao ngươi đối với ta như vậy?”
Hắn vươn hai ngón tay nói:
“Nhã Khắc ta nếu có ý niệm phản bội huynh đệ trong đầu, sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không được tử tể.”
Ta cầm cánh tay hắn nói:
“Nhã Khắc an đáp, ta chưa từng có ý nghĩ không tín nhiệm ngươi, ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là huynh đệ tin cậy nhất!”
Nhã Khắc cố sức cắn đôi môi, thấp giọng nói:
“Vì sao ngươi điều tộc ta ra khỏi Âm sơn? Vì sao đem quyền chăn thả ở Âm sơn cho những bộ tộc ti tiện kia?”
Ta cười nói:
“Gió núi và đá trắng ở Âm sơn chẳng nhẽ lại giá trị hơn nguồn nước, đồng cỏ, dê bò hay sao? Ngươi đi hỏi người trong bộ tộc ngươi, họ nguyện ý chăn thả ở thảo nguyên, hay là săn thú ở Âm sơn?”
Nhã Khắc trầm mặc xuống, hồi lâu mới nói:
“Ta nói không lại ngươi, tóm lại, ngươi có vô số lý do!”
Ta lớn tiếng nói:
“Đi theo ta!”
Ta cởi dây buộc một con tuấn mã, phi lên ngựa, trong khi đó Nhã Khắc vẫn đứng thờ ơ. Ta giơ roi chỉ hướng thảo nguyên xa xa, nói:
“Nếu như ngươi có thể tới trước ta, vậy thì ta trả lại Âm sơn cho ngươi!”
Nhã Khắc cuống quít cởi dây cương, phi lên ngựa.
Không đợi hắn lên ngựa, ta đã vọt lên phía trước.
Nhã Khắc ở phía sau ta hét lớn:
“Ngươi xấu lắm!”
Ta cười ha hả, ra roi thúc ngựa, tuấn mã tung bốn vó lao ra giữa thảo nguyên, thuật cưỡi ngựa của ta tuy không bằng Nhã Khắc, nhưng ta đã chiếm hết tiên cơ, hắn chẳng thể nào đuổi kịp.
Trong nháy mắt, ta đã phóng tới đích. Nhã Khắc cưỡi ngựa tinh tuyệt, chỉ kém ta một chút đã vọt tới, khuôn mặt hắn đỏ bừng, nói:
“Ngươi chơi không đẹp, lần này không tính, chúng ta thi lại lần nữa!”
Phía xa xa có những đống cỏ, thảo nguyên mênh mông vô tận, Tử Vân Hồ giống như một khối bảo thạch khảm trên thảo nguyên xanh biếc. Mây trên trời trắng hồng, chậm rãi bay tới, ánh mắt của ta thay đổi, trong đó hiện lên vẻ hư vô mờ mịt.
Nhã Khắc dường như cũng bị mỹ cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, im lặng chìm vào trong thảo nguyên xanh mượt. 
Ta thấp giọng nói:
“Lục Hải Nguyên có lớn hay không?”
Nhã Khắc gật đầu:
“Lớn!”
Ta chuyển hướng nhìn hắn, nói:
“Là Bắc Hô thảo nguyên Cách Thư Đặc lớn hay là Lục Hải Nguyên lớn?”
Nhã Khắc nói:
“Đương nhiên là thảo nguyên Cách Thư Đặc lớn.”
Ta cười nói:
“Âm Sơn lớn hay thiên hạ lớn?”
Nhã Khắc đột nhiên trầm mặc xuống, chắc là hắn đã rõ ta muốn nói gì với hắn.
Ta lớn tiếng nói:
“Người Hán chúng ta có một câu nói: một chiếc lá không thể che khuất được Thái Sơn, an đáp chỉ có thấy được Âm Sơn, thế nhưng không nhìn thấy thiên hạ rộng lớn bao nhiêu!”
Khuôn mặt Nhã Khắc có chút đỏ lên, hắn nói không sai, ta có vô số lý do, thế nhưng lý do lợi hại nhất chính là lý do thuyết phục được hắn. 
Ta lớn tiếng nói:
“Ngươi là an đáp của ta, mục tiêu của ta là chinh phục thiên hạ, ngươi và ta đã uống máu ăn thề, mục tiêu của ta là mục tiêu của ngươi. Ta không cần một đầu mục ở Âm Sơn, mà ta cần một huynh đệ sánh vai với ta rong ruổi khắp thiên hạ! Ta đem vùng trời phía tây cho bộ tộc ngươi, là muốn để cho bộ tộc ngươi có một cuộc sống tốt đẹp, để ngươi không còn phải buồn phiền khi suất lĩnh dũng sĩ Xoa Tháp tộc cùng ta rong ruổi hành trình!”
Ta ngưng mắt nhìn Nhã Khắc nói:
“Có phải ngươi thấy thảo nguyên quá lớn, sợ tuấn mã chạy không nổi? Có phải là ngươi sợ trời quá rộng và cao, chim điêu bay mỏi mà gãy cánh?”
Trong đôi mắt Nhã Khắc đã có quang mang kích động, hắn đem túi rượu vứt cho ta, ta ngửa đầu uống.
Nhã Khắc phóng tới hướng của Tử Vân Hồ, lớn tiếng nói:
“Nếu như ngươi có thể tới Tử Vân Hồ trước ta, ta sẽ dẫn toàn bộ dũng sĩ Xoa Tháp tộc gia nhập quân đội của ngươi.”
Ta không đuổi theo hắn mà nhàn nhã đi tới, nhìn vẻ mặt kinh ngạc Nhã Khắc, ta nhịn không được đắc ý cười ha hả.
Nhã Khắc không hiểu nói:
“Vì sao ngươi không đuổi theo ta? Lẽ nào ngươi không muốn ta dẫn các huynh đệ của bộ tộc gia nhập huynh đệ?”
Ta chân thành nói:
“Cho dù ta có đuổi hay không, ngươi cũng sẽ giúp ta, bởi vì chúng ta là an đáp đồng sinh, cộng tử, bởi vì Nhã Khắc nhất định là một con hùng ưng bay lượn trên trời cao!”
Khi trời chạng vạng, ta một mình đi tới nhà gỗ bên cạnh Tử Vân hồ, tuy rằng Sở Nhi đã ngầm đồng ý thân phận của Lệ Cơ, thế nhưng Lệ Cơ vẫn không chuyển tới mục trường ở với ta. Mấy ngày nay ta luôn bận viêc, cho nên có rất ít cơ hôi ở chung với Lệ Cơ.
Khi tới đây ta mới phát hiện Lệ Cơ vẫn chưa trở về, bình thường nàng luôn chiếu cố Dao Như, hôm nay ta mở tiệc chiêu đãi các thủ lĩnh của Âm sơn, không biết có chuyện gì xảy ra hay không.
Tâm tình ta nhất thời khẩn trương lên, từ khi Mính Nhi và Khúc Nặc xảy ra chuyện, ta luôn luôn suy nghĩ tới khả năng xấu này.
Ta đi dạo quanh đây một vòng, vẫn không thấy hình bóng của Lệ Cơ, một cảm giác sợ hãi chiếm cứ nội tâm của ta. Ta phi thân lên ngựa, phóng dọc theo Tử Vân Hồ, sắc trời lúc này đã ảm đạm, phải một lúc sau ta mới thấy một thân ảnh xinh đẹp đang đứng trong hồ nước.
Ta chuyển hướng đầu ngựa, chạy thật nhanh tới bên hồ, nhảy xuống chạy tới:
“Lệ Cơ! Nàng ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc ngếch!”
Hồ nước lạnh lẽo cực kỳ, hai chân ta cảm thấy đau đớn như bị kim châm, vô Gian Huyền Công tự động phản ứng loại bỏ cảm giác này.
Lệ Cơ xoay người lại, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười, trong lòng nàng ôm một con sơn dương, hóa ra nàng cứu con sơn dương bị rơi xuống nước.
Ta cuối cùng cũng chạy tới chỗ nàng, do sợ mất nàng, nên ta ôm chặt nàng vào trong lòng.
Lệ Cơ nhẹ giọng nói:
“Không phải huynh định cho rằng, muội...”
Ta một tay ôm lấy lưng nàng, một tay ôm lấy hai chân nàng, bế trọn Lệ Cơ vào trong lòng ta, nói:
“Lại dám làm ta sợ, hôm nay ta phải trừng phạt nàng một phen!”
Lệ Cơ xấu hổ chui vào trong lòng ta:
“Muội muốn, lúc nào huynh cũng phạt muội...”
Hàm nghĩa trong đó, không nói chúng ta cũng hiểu.
Chúng ta đi vào trong nhà, trút bỏ bộ quần áo ướt sũng, thân hình cường tráng của ta và nàng quấn lấy nhau vào một chỗ.
Da thịt băng lãnh của chúng ta nhanh chóng được ấm lại, hai chúng ta triền miên trong hưng phấn và cuồng dã. 
Lệ Cơ mồ hôi nhễ nhại, ta thỉnh thoảng cắn xé đôi môi của nàng, đùa giỡn với cái lưỡi thơm như hoa lan.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom