• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (1 Viewer)

  • Chương 417

Ta bưng ly rượu đi tới bên người Trần Tử Tô rồi ngồi xuống, mỉm cười nói:
“Hôm nay còn chưa có để ý tới những lời của Trấn tiên sinh nữa.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Công tử vì nước lao lực, công vụ bận rộn, thời gian vốn đã không được nhiều.”
Nhưng ta lại nhớ tới buổi chiều ngày hôm nay cùng chư vị kiều thê triền miên đại chiến tại trong doanh trướng, mặt toát mồ hôi nói:
“Gần đây gió êm sóng lặng, cũng đâu có chuyện gì.”
Trần Tử Tô nói:
“Ta nghe nói Yên quốc đã phái sứ giả qua đây?”
Ta gật đầu nói:
“Đại Tư Mã - Hứa Võ Thần của Yên quốc, người này gan dạ sáng suốt hơn người, trí óc rõ ràng, chính là một nhân tài hiếm có.”
Trần Tử Tô nói:
“Người có thể khiến cho công tử coi trọng chắc là nhân vật phi phàm. Có phải công tử nổi lên ý nghĩ quý hiền tài, muốn thu hắn làm người của mình?”
Ta cảm thán nói:
“Nếu như Yên vương Lý Triệu Cơ cũng không coi trọng hắn thì ta còn có chút cơ hội, thế nhưng hiện tại hắn đã được trọng dụng, muốn thuyết phục hắn đầu quân cho trận doanh bên ta hẳn là rất khó.”
Trần Tử Tô nói:
“Thiên hạ không có việc gì khó, chỉ cần người có quyết tâm. Yên quốc diệt vong chính là chuyện chỉ sớm muộn, bất luận kẻ nào cũng không có lực ngăn cản, nếu như Hứa Vũ Thần sáng suốt hẳn là có thể nhìn thấu thời thế, chúng ta cứ suy nghĩ một vài biện pháp có thể thu phục được hắn.”
Ta cười nói:
“Chuyện này cứ để sau hãy bàn. Đúng rồi Yên vương đã đưa ra thỉnh cầu mua vật tư của ta, cả danh sách cũng đã được kê khai đầy đủ, muốn giao dịch trong mấy mấy ngày tới.”
Trần Tử Tô nói:
“Xem ra chiến tranh giữa Yên Hàn lập tức sẽ phải khai hỏa.”
Ta thấp giọng nói:
“Hứa Vũ Thần hẳn là nhìn ra mục đích chân chính của chúng ta, hắn nhắt định sẽ nhắc nhở Yên vương có cảnh giác nhiều hơn đối với chúng ta.”
Trần Tử Tô nói:
“Trên đời làm gì có bữa cơm trưa nào miễn phí? Mục đích của chúng ta Yên vương hẳn là đã sớm nhìn thấu, tuy nhiên dưới tình huống tại trước mắt hắn căn bản không có sự lựa chọn khác, hắn phải từ trong tay chúng ta mua được vật tư.”
Ta giảo hoạt cười nói:
“Hắn nhất định muốn lợi dụng chúng ta.”
Trần Từ Tô nói:
“Chỉ sợ đến cuối cùng hắn muốn hối cũng không kịp.”
Ta thấp giọng nói:
“Nếu như có thể phái viện quân tiến nhập vào cảnh nội của Yên quốc, chúng ta có thể mượn cơ hội này thâm nhập vào nội địa của họ.”
Trần Tử Tô:
“Mọi việc không được nóng vội, hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta vẫn là vơ vét kinh tế trong nước của Yên quốc.”
Ta gật đầu nói:
“Chỉ cần chiến sự khai hỏa, không tới nửa năm kinh tế của Yên quốc tất phải sụp đổ.”
Trần Tử Tô nói:
“Còn có một việc công tử cần phải chú ý, giữa Yên Hàn một khi khai chiến, tất sẽ có rất nhiều nạn dân ồ ạt chạy vào cảnh nội của chúng ta, công tử có cần phải nghĩ đối sách trước hay không?”
Nét mặt ta trở nên ngưng trọng, sự việc nếu như theo lời của Trần Tử Tô đích thật là một nan đề thật lớn.
Trần Tử Tô nói:
“Sở Châu cùng Yên quốc trực tiếp tương liên, áp lực tiếp nhận sau khi nạn dân chạy vào tất nhiên sẽ rất lớn.
Ta trầm ngâm chốc lát mới nói:
“Nếu như cự tuyệt nạn dân cũng không phải là hành động sáng suốt, những nạn dân này ngày sau sẽ trở thành cơ sở cho chúng ta kiến quốc lập bang.”
Trần Tử Tô nói:
“Công tử nói rất đúng. Nếu như chúng ta đối xử tử tế với những nạn dân đó, sự nhân từ của công tử trong lòng bọn họ sẽ được xác lập, và sau khi trải qua những người này truyền lại, sẽ có nhiều người Yên quốc biết công tử khoan dung nhân từ, tương lai khi chúng ta phát động chiến tranh với Yên quốc rất nhiều thành trấn có thể không chiến mà thắng.”
Ta cười nói:
“Ý nghĩ của Trần tiên sinh cùng ta cũng rất giống nhau.”
Trần Tử Tô nói:
“Nhưng nếu như tiếp nhận bọn họ, cuộc sống của cư dân bản địa và nền kinh tế của Sở Châu sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp, cho nên ta kiến nghị công từ nên dâng thư cho Hâm Đức Hoàng, mượn cơ hội yêu cầu hai quận Dung Phủ, Bình Xuyên cùng liền nhau với Yên quốc, tại ba nơi đều thành lập khu vực chuyên môn thu dung nạn dân. Hơn nữa hai nơi Dung Phủ, Bình Xuyên xưa nay đất đai cằn cỗi, người ở rất thưa thớt, chúng ta có thể phân chia những mảnh đất hoang cho những nạn dân đó để cho bọn họ có thể an cư tại địa phương, đây chẳng phải là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện hay sao?”
Ta khen:
“Trần tiên sinh quả nhiên diệu kế, ngày mai ta sẽ thượng tấu lên triều đình.”
Trần Tử Tô nói:
“Lần này ta đến Bắc Hồ đã cùng Thác Bạt Thuần Chiếu nói chuyện hai lần, người này quả nhiên như lời của công tử là một nhân tài biết bày mưu nghĩ kế, thúc phụ Thác Bạt Thọ Hữu tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.”

Ta cười nói:
“Có chuyện ta đang muốn hỏi tiên sinh, vì sao tiên sinh nghĩ đến đi tìm An Dung?”
Trần Tử Tô nói:
“Tử Tô suy nghĩ đến, Tịnh Đức Phi đã bị đày vào lãnh cung, Hưng vương Long Dận Thao bị lưu vong đến Sở, An Dung tại đại Khang đã không còn ai có thể dựa vào. Hiện tại công tử đã là thái tử đại Khang, nàng nhất định đã suy nghĩ đến chuyện này, như công tử đã nói, An Dung công chúa cực kỳ giỏi về tâm kế, giỏi về cân nhắc lợi hại, hướng công tử bày tỏ cũng là vì ngày sau có thể thu được sự ủng hộ mạnh mẽ của phía nương gia(l), mặc dù nàng đã sinh hạ trưởng tử cho Thác Bạt Thuần Chiếu nhưng dù sao huyết thống cũng không thuần, ngày sau nếu muốn leo lên hãn vị, sợ rằng còn muốn dựa vào sự ủng hộ của công tử nữa mà.
(1 ): Bên nhà mẹ đẻ (của phụ nữ đã có chồng).
Ta phá lên cười ha hả.
Trấn Tử Tô mỉm cười nói:
“Kỳ thực Thác Bạt Thuần Chiếu cũng sớm có ý giải hòa với công tử, tuy nhiên vẫn sợ công tử còn oán giận chuyện lần trước bị truy sát cho nên thủy chung do dự, lần này chúng ta chủ động hướng bọn họ bày tỏ, với hắn mà nói là chuyện cầu còn không được.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Thác Bạt Thuần Chiểu muốn dùng hai tòa thành trì ở phía bắc Âm sơn để đổi lấy vùng đất Lục Hải Nguyên, diện tích của hai tòa thành trì này cũng phải lớn hơn gấp ba Lục Hải Nguyên.”
Ta cười lạnh nói:
“Lục Hải Nguyên là cửa ngõ của bắc bộ đại Khang, nếu ta đồng ý cho hắn thì chẳng khác nào như mở cổng nghênh đón thiết kỵ của hắn hay sao? Nằm mơ đi!”
Trần Tử Tô cười nói:
“Ta biết công tử sẽ không đồng ý, khoảng thời gian này Thác Bạt Thuần Chiếu cũng sống không dễ chịu gì, không ít thần tử biểu thị nghi vấn đối với các chính sách của hắn, bách tính đối với hắn cũng có nhiều lời oán hận.”
Ta thấp giọng nói:
“Chuyện trong nước của hắn càng khó giải quyết thì thời gian theo chúng ta duy trì hòa bình cũng càng lâu dài.”
Trấn Tử Tô nói:
“Có thể duy trì tình hình trước mắt bất kể đối với hắn hay là đối với chúng ta đều có lợi ích rất lớn, biên giới tiếp giáp giữa đại Khang cùng Bắc Hồ rất dài, xác lập lại biên giới sẽ giảm thiểu xung đột cũng có trợ giúp rất lớn.”
“Chuyện này cứ giao cho Trần tiên sinh vậy, chuyện này bất kể như thế nào cũng phải được xử lý công bằng.”
Trần Tử Tô trịnh trọng nói:
“Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó để làm tôt chuyện này.”
Ta nhìn qua doanh trướng của An Dung ở đằng xa, khẽ nói:
“Lần này An Dung trở về đại Khang thăm viếng, cuối cùng ta vẫn có chút lo lắng.”
“Công tử lo lắng Tả Trục Lưu sẽ làm khó dễ từ đó?”
Ta gật đầu:
“Tả Trục Lưu chưa hẳn hy vọng thấy quan hệ giữa ta cùng Bắc Hồ hoà hợp lại, An Dung đi Khang đô rất có thể sẽ có phiền phức.”
Trần Tử Tô nói:
“Ý của công tử là chúng ta cần phái người bảo vệ ở dọc đường.”
Ta thấp giọng nói:
“Chuyện này có lẽ nên an bài bọn Đường Muội đi làm, tận lực tiến hành ở trong tối, đừng cho người khác biết.”
Trần Từ Tô cười nói:
“Công tử suy nghĩ quả nhiên chu đáo, tuy nhiên ta phỏng chừng sự an toàn của hai mẹ con nàng không có vấn đề gì đâu.”
Ta nhíu mày nói:
“Tất cả cũng rất khó nói, thái độ làm người của Tả Trục Lưu hay giả dối, chủ ý gì cũng có thể nghĩ ra được.”
Lúc trở về nơi ở có đi qua doanh trướng của An Dung thấy Sách Mạt Nhi đang tuần tra theo thường lệ, không ngờ nàng lại tận chức tận trách đến thế.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom