Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 432
“Nếu là ta không có đoán sai, Lãnh giáo chủ ít nhất bây giờ còn chưa muốn giết ta!”
Lãnh Cô Huyên bị ta nói trúng suy nghĩ, hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía A Y Cổ Lệ, nội tâm ta không khỏi hoảng hốt, lão yêu bà này đối với ta còn có chút kiên kỵ, thế nhưng A Y Cổ Lệ trong lòng ả không có chút quan trọng nào, nếu ả ta nhìn A Y Cổ Lệ có chút không vừa mắt, ra tay trừng trị ta lại chằng làm gì được.
Ta vội vàng đem trọng tâm câu chuyện chuyẻn sang chỗ khác:
“Lãnh giáo chủ tìm ta có việc gì không?”
Ta mặc dù nói vậy nhưng trong lòng ta từ lâu đã biết lần này ả đến đây là có quan hệ với Khinh Nhan.
Lãnh Cô Huyên nói:
“Ngươi đi theo ta.”
Ta vỗ nhẹ vào bàn tay của A Y Cổ Lệ, bảo nàng yên tâm chờ ta. Lúc này ta mới đi theo Lãnh Cô Huyên tới chỗ bờ sông
Lãnh Cô Huyên nói:
“Khinh Nhan có phải là đang ở chỗ của ngươi không?”
Ta gật đầu nói:
“Không sai!”
Ta mắng thầm trong lòng:
“Định mê hoặc ta ư, nhất cử nhất động của Khinh Nhan ngươi đều khống chế trong tay rồi.”
Lãnh Cô Huyên thở dài một hơi nói:
“Nàng hiện tại ra sao?”
Ta cũng học theo nàng thở dài một hơi:
“Chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
Ta yên lặng chú ý sự biến hóa của Lãnh Cô Huyên, lại phát hiện nàng căn bản không hề toát ra một chút ưu thương nào.
Trong lòng ta càng ngày càng bối rối nếu như nói Khinh Nhan là con gái của Lãnh Cô Huyên, thế thì nghe đến việc con gái đang gặp nguy hiểm tại sao ả lại không có một chút cảm xúc nào cả? Chẳng lẽ Khinh Nhan căn bản không phải là con gái của nàng? Hoặc là nội thương của Khinh Nhan là do các nàng liên thủ sắp đặt? Ta thà tin rằng là cái thứ nhất.
Lãnh Cô Huyên nói:
“Ta lúc trước chỉ muốn giúp nàng, không nghĩ tới là trong cơ thể của nàng có một loại lực lượng không biết tên. Ta làm việc lỗ mãng, vì vậy đã làm cho nàng tẩu hỏa nhập ma.”
Trong lời nói bộc lộ sự thương tiếc, nhưng mà thương tiếc và đau lòng là hai thứ hoàn toàn khác nhau, ta đã có kết luận, Khinh Nhan ở trong lòng Lãnh Cô Huyên không có chút trọng yếu nào.
Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nhìn ta. nói:
“Long Dận Không, việc ngươi đã đáp ứng ta, khi nào mới làm xong?”
Nàng nói chính là việc đào móc bảo tàng, ta cười thầm trong lòng, nơi hai tấm bản đồ vẽ căn bản là một nơi hoàn toàn xa lạ, chờ cho tới khi ta đánh hạ được Yên quốc, chưa chắc nàng đã tìm ra được bảo tàng, nghĩ là vậy nhưng ta không có chút biểu lộ khác thường nào trên mặt, thấp giọng nói:
“Chuyện này sợ rằng có chút phiền phức...”
Lãnh Cô Huyên cắt đứt lời ta nói:
“Ta mặc kệ! Trong vòng ba tháng, ngươi phải chiếm được ba tòa thành đó cho ta!”
Ta cười ha hả lên, trong tiếng cười tràn đầy khinh thường.
Lãnh Cô Huyên tức giận nói:
“Ngươi cười cái gì?”
Ta lạnh lùng nói:
“Lãnh giáo chủ cho rằng hai nước giao tranh, là trò chơi của hai đứa con nít hay sao?”
“Đồ hỗn trướng!”
Ta căm tức nhìn Lãnh Cô Huyên nói:
“Luận võ công ngươi có thể khoa tay múa chân trước mặt ta, thế nhưng đến nói đến việc chính trị ngươi ngay cả đứa bé cũng không bằng!”
Lãnh Cô Huyên giận dữ, bỗng nhiên giơ bàn tay lên.
Ta không sợ mà còn cười nói:
“Trước khi xuất thủ mong Lãnh giáo chủ suy nghĩ kỹ càng, rốt cục là đánh xuống một chưởng này là có thể lấy được bảo tàng của Mâu thị hay không rồi hãy đánh?”
Lãnh Cô Huyên cắn cắn môi, cố nén phẫn nộ buôn tay xuống.
Ta âm thầm đắc ý trong lòng, Lãnh Cô Huyên không phải là không có nhược điểm, chỉ cần nắm được nhược điểm của nàng, ta vẫn có thể lợi dụng nàng. Ta không khỏi nhớ tới đề nghị của Cao Quang Viễn, nếu như Lãnh Cô Huyên đồng ý giúp đỡ thì việc ta đối phó với Yên vương chẳng phải là tăng thêm phần thắng hay sao?
Ta mỉm cười nói:
“Trong vòng ba tháng chiếm ba thành Ngọc Môn quan, Sùng Phủ, Thiết Xích cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà...”
Lãnh Cô Huyên dường như đã bình tĩnh lại, thấp giọng nói:
“Nhưng mà cái gì?”
Ta bước một bước lại trước mặt nàng:
“Lãnh giáo chủ nếu như muốn mau chóng đạt được mục đích, nhất định phải phối hợp với ta.”
“Phối hợp thế nào?”
Lòng Lãnh Cô Huyên đã động.
Ta mỉm cười nói:
“Ngươi có nhìn thấy vị cô nương kia không?”
Lãnh Cô Huyên gật đầu.
“Nàng là công chúa Bí Điền quốc, bị bán cho thất vương tử của Yên quốc Lý Quốc Thái làm phi tử.”
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:
“Long Dận Không, ngươi quả nhiên là một tên chuyên cướp đoạt thê tử của người khác!”
Ta cười nhạt nói:
“Việc của ta không cần giáo chủ quan tâm, mục đích của ngươi là bảo tàng, mục dích của ta là lãnh thổ nước Yên, những thứ khác giáo chủ không cần hỏi đến.”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Rốt cục ngươi muốn là gì?”
Ta đem kế sách mà Cao Quang Viễn lúc trước nói với ta nói cho Lãnh Cô Huyên nghe, sắc mặt của Lãnh Cô Huyên dần dịu lại.
Ta mỉm cười nói:
“Người này không có vấn đề gì, hơn nữa cho có chuyện thì lấy võ công thiên hạ vô song của giáo chủ vẫn có thể dễ dàng giết chết hắn mà.”
Lãnh Cô Huyên hừ lạnh một tiếng nói:
“Chỉ sợ là ngươi muốn ta bảo vệ bình an cho tiểu tình nhân của ngươi thì có.”
Ta cười nói:
“Lãnh giáo chủ quả nhiên thông minh, Dận Không không thể nào gạt được ngài.”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Chớ ở trước mặt ta nói ngọt.”
Ta cười nói:
“Lãnh giáo chủ có phải là đã đáp ứng rồi không?”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Chuyện này ta cần phải về suy nghĩ cho cẩn thận.”
Ta có chút kỳ quái đạo:
“Chuyện này đối với ta và ngài đều có lợi, Lãnh giáo chủ còn lo lắng điều gì?”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Trong đầu của ngươi chứa toàn là mưu ma quỷ kế, ta làm sao biết được ngươi có đào sẵn hố cho ta nhảy vào hay không?”
Ta thầm mắng trong lòng:
“Lão yêu bà, lúc không cần động não thì ngươi lại sử dụng đầu óc.”
Lãnh Cô Huyên chậm rãi đi về phía A Y Cổ Lệ, cười lạnh, nói:
“Thảo nào Long Dận Không luyến tiếc không muốn đem ngươi tặng đi, một nữ tử xinh đẹp như thế này, đổi lại bất cứ người nào khác cũng luyến tiếc không chịu vứt bỏ mà thôi.”
A Y Cổ Lệ nghe thấy vậy liền ngẩn ra, trong mắt tràn đầy mê mang nhìn Lãnh Cô Huyên nói:
“Ngươi... ngươi rốt cục là đang nói cái gì?”
Lãnh Cô Huyên cười dài một tiếng, thân thể theo gió bay đi, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm.
Trong mắt A Y Cổ Lệ tràn ngập sợ hãi nhìn ta:
“Long đại ca... huynh... huynh rốt cục là muốn đưa muội cho tên ma quỷ nào?”
Ta thở dài một hơi, bây giờ mà còn giấu diếm A Y Cổ Lệ thì thật có chút thất đức, ta thấp giọng nói:
“Ta gọi nàng đến đây vì việc này.”
Lãnh Cô Huyên bị ta nói trúng suy nghĩ, hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía A Y Cổ Lệ, nội tâm ta không khỏi hoảng hốt, lão yêu bà này đối với ta còn có chút kiên kỵ, thế nhưng A Y Cổ Lệ trong lòng ả không có chút quan trọng nào, nếu ả ta nhìn A Y Cổ Lệ có chút không vừa mắt, ra tay trừng trị ta lại chằng làm gì được.
Ta vội vàng đem trọng tâm câu chuyện chuyẻn sang chỗ khác:
“Lãnh giáo chủ tìm ta có việc gì không?”
Ta mặc dù nói vậy nhưng trong lòng ta từ lâu đã biết lần này ả đến đây là có quan hệ với Khinh Nhan.
Lãnh Cô Huyên nói:
“Ngươi đi theo ta.”
Ta vỗ nhẹ vào bàn tay của A Y Cổ Lệ, bảo nàng yên tâm chờ ta. Lúc này ta mới đi theo Lãnh Cô Huyên tới chỗ bờ sông
Lãnh Cô Huyên nói:
“Khinh Nhan có phải là đang ở chỗ của ngươi không?”
Ta gật đầu nói:
“Không sai!”
Ta mắng thầm trong lòng:
“Định mê hoặc ta ư, nhất cử nhất động của Khinh Nhan ngươi đều khống chế trong tay rồi.”
Lãnh Cô Huyên thở dài một hơi nói:
“Nàng hiện tại ra sao?”
Ta cũng học theo nàng thở dài một hơi:
“Chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
Ta yên lặng chú ý sự biến hóa của Lãnh Cô Huyên, lại phát hiện nàng căn bản không hề toát ra một chút ưu thương nào.
Trong lòng ta càng ngày càng bối rối nếu như nói Khinh Nhan là con gái của Lãnh Cô Huyên, thế thì nghe đến việc con gái đang gặp nguy hiểm tại sao ả lại không có một chút cảm xúc nào cả? Chẳng lẽ Khinh Nhan căn bản không phải là con gái của nàng? Hoặc là nội thương của Khinh Nhan là do các nàng liên thủ sắp đặt? Ta thà tin rằng là cái thứ nhất.
Lãnh Cô Huyên nói:
“Ta lúc trước chỉ muốn giúp nàng, không nghĩ tới là trong cơ thể của nàng có một loại lực lượng không biết tên. Ta làm việc lỗ mãng, vì vậy đã làm cho nàng tẩu hỏa nhập ma.”
Trong lời nói bộc lộ sự thương tiếc, nhưng mà thương tiếc và đau lòng là hai thứ hoàn toàn khác nhau, ta đã có kết luận, Khinh Nhan ở trong lòng Lãnh Cô Huyên không có chút trọng yếu nào.
Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nhìn ta. nói:
“Long Dận Không, việc ngươi đã đáp ứng ta, khi nào mới làm xong?”
Nàng nói chính là việc đào móc bảo tàng, ta cười thầm trong lòng, nơi hai tấm bản đồ vẽ căn bản là một nơi hoàn toàn xa lạ, chờ cho tới khi ta đánh hạ được Yên quốc, chưa chắc nàng đã tìm ra được bảo tàng, nghĩ là vậy nhưng ta không có chút biểu lộ khác thường nào trên mặt, thấp giọng nói:
“Chuyện này sợ rằng có chút phiền phức...”
Lãnh Cô Huyên cắt đứt lời ta nói:
“Ta mặc kệ! Trong vòng ba tháng, ngươi phải chiếm được ba tòa thành đó cho ta!”
Ta cười ha hả lên, trong tiếng cười tràn đầy khinh thường.
Lãnh Cô Huyên tức giận nói:
“Ngươi cười cái gì?”
Ta lạnh lùng nói:
“Lãnh giáo chủ cho rằng hai nước giao tranh, là trò chơi của hai đứa con nít hay sao?”
“Đồ hỗn trướng!”
Ta căm tức nhìn Lãnh Cô Huyên nói:
“Luận võ công ngươi có thể khoa tay múa chân trước mặt ta, thế nhưng đến nói đến việc chính trị ngươi ngay cả đứa bé cũng không bằng!”
Lãnh Cô Huyên giận dữ, bỗng nhiên giơ bàn tay lên.
Ta không sợ mà còn cười nói:
“Trước khi xuất thủ mong Lãnh giáo chủ suy nghĩ kỹ càng, rốt cục là đánh xuống một chưởng này là có thể lấy được bảo tàng của Mâu thị hay không rồi hãy đánh?”
Lãnh Cô Huyên cắn cắn môi, cố nén phẫn nộ buôn tay xuống.
Ta âm thầm đắc ý trong lòng, Lãnh Cô Huyên không phải là không có nhược điểm, chỉ cần nắm được nhược điểm của nàng, ta vẫn có thể lợi dụng nàng. Ta không khỏi nhớ tới đề nghị của Cao Quang Viễn, nếu như Lãnh Cô Huyên đồng ý giúp đỡ thì việc ta đối phó với Yên vương chẳng phải là tăng thêm phần thắng hay sao?
Ta mỉm cười nói:
“Trong vòng ba tháng chiếm ba thành Ngọc Môn quan, Sùng Phủ, Thiết Xích cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà...”
Lãnh Cô Huyên dường như đã bình tĩnh lại, thấp giọng nói:
“Nhưng mà cái gì?”
Ta bước một bước lại trước mặt nàng:
“Lãnh giáo chủ nếu như muốn mau chóng đạt được mục đích, nhất định phải phối hợp với ta.”
“Phối hợp thế nào?”
Lòng Lãnh Cô Huyên đã động.
Ta mỉm cười nói:
“Ngươi có nhìn thấy vị cô nương kia không?”
Lãnh Cô Huyên gật đầu.
“Nàng là công chúa Bí Điền quốc, bị bán cho thất vương tử của Yên quốc Lý Quốc Thái làm phi tử.”
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:
“Long Dận Không, ngươi quả nhiên là một tên chuyên cướp đoạt thê tử của người khác!”
Ta cười nhạt nói:
“Việc của ta không cần giáo chủ quan tâm, mục đích của ngươi là bảo tàng, mục dích của ta là lãnh thổ nước Yên, những thứ khác giáo chủ không cần hỏi đến.”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Rốt cục ngươi muốn là gì?”
Ta đem kế sách mà Cao Quang Viễn lúc trước nói với ta nói cho Lãnh Cô Huyên nghe, sắc mặt của Lãnh Cô Huyên dần dịu lại.
Ta mỉm cười nói:
“Người này không có vấn đề gì, hơn nữa cho có chuyện thì lấy võ công thiên hạ vô song của giáo chủ vẫn có thể dễ dàng giết chết hắn mà.”
Lãnh Cô Huyên hừ lạnh một tiếng nói:
“Chỉ sợ là ngươi muốn ta bảo vệ bình an cho tiểu tình nhân của ngươi thì có.”
Ta cười nói:
“Lãnh giáo chủ quả nhiên thông minh, Dận Không không thể nào gạt được ngài.”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Chớ ở trước mặt ta nói ngọt.”
Ta cười nói:
“Lãnh giáo chủ có phải là đã đáp ứng rồi không?”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Chuyện này ta cần phải về suy nghĩ cho cẩn thận.”
Ta có chút kỳ quái đạo:
“Chuyện này đối với ta và ngài đều có lợi, Lãnh giáo chủ còn lo lắng điều gì?”
Lãnh Cô Huyên nói:
“Trong đầu của ngươi chứa toàn là mưu ma quỷ kế, ta làm sao biết được ngươi có đào sẵn hố cho ta nhảy vào hay không?”
Ta thầm mắng trong lòng:
“Lão yêu bà, lúc không cần động não thì ngươi lại sử dụng đầu óc.”
Lãnh Cô Huyên chậm rãi đi về phía A Y Cổ Lệ, cười lạnh, nói:
“Thảo nào Long Dận Không luyến tiếc không muốn đem ngươi tặng đi, một nữ tử xinh đẹp như thế này, đổi lại bất cứ người nào khác cũng luyến tiếc không chịu vứt bỏ mà thôi.”
A Y Cổ Lệ nghe thấy vậy liền ngẩn ra, trong mắt tràn đầy mê mang nhìn Lãnh Cô Huyên nói:
“Ngươi... ngươi rốt cục là đang nói cái gì?”
Lãnh Cô Huyên cười dài một tiếng, thân thể theo gió bay đi, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm.
Trong mắt A Y Cổ Lệ tràn ngập sợ hãi nhìn ta:
“Long đại ca... huynh... huynh rốt cục là muốn đưa muội cho tên ma quỷ nào?”
Ta thở dài một hơi, bây giờ mà còn giấu diếm A Y Cổ Lệ thì thật có chút thất đức, ta thấp giọng nói:
“Ta gọi nàng đến đây vì việc này.”
Bình luận facebook