Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 453
“Hai ngày nay ngươi chạy loạn khắp nơi, ta cũng không thể không biết xấu hổ làm phiền ngươi?”
Ta ngồi xuống trước mặt Lãnh Cô Huyên, nói:
“Nếu không có Lãnh giáo chủ tương trợ, ta thật không biết phải giải quyết việc này như thế nào nữa.”
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:
“Trong lòng ngươi sợ rằng chỉ xem ta là người sai vặt?”
Trong lòng ta cười thầm, Lãnh Cô Huyên này quả thật là biết rõ thân phận của chính mình, nhưng nghĩ là một việc còn trên mặt ta thì không hề lộ ra bất cứ thứ gì, ta nói:
“Lãnh giáo chủ bày mưu nghĩ kế, võ công cái thế, trí tuệ siêu quần, kẻ hèn này không thể nào so được.”
Lãnh Cô Huyên bị ta liên tiếp vỗ mông ngựa nên nhịn không được mỉm cười, U U phía sau cũng đang cố nín cười, thiếu chút nữa là đã cười ra tiếng.
Lãnh Cô Huyên nói:
“Ngươi nói nhiều như vậy, là muốn ta làm giúp ngươi chuyện gì phải không?”
Ta thở dài nói:
“Lãnh giáo chủ quả nhiên anh minh.”
“Nói!”
Ta nói mọi việc của Liên Việt cho Lãnh Cô Huyên nghe.
Lãnh Cô Huyên nhíu mày nói:
“Mục đích của chúng ta đến Yên đô là gì? Tại sao lúc quan trọng như thế này ngươi lại vì một tên vô danh tiểu tốt mà mạo hiểm? Muốn đi thì ngươi cứ đi đi, ta không rảnh.”
Ta mỉm cười nói:
“Giáo chủ nói vậy là sai rồi, xin hỏi giáo chủ ngài vì sao lại giúp ta?”
Lãnh Cô Huyên không trả lời, Mâu thị bảo tàng là đáp án mà mọi người đều biết.
Ta thấp giọng nói:
“Hiện nay chúng ta mặc dù chưa tìm được bảo tàng của Mâu thị, thế nhưng Mâu Kỳ Vô mà lưu lại bảo tàng lớn như vậy. Chắc chắn là trong đó có vô số cơ quan, ta nói thẳng, cho dù Lãnh giáo chủ ngài có thể tìm được bảo tàng, ngài cũng chưa chắc có thể phá giải hết các cơ quan trong đó.”
Lãnh Cô Huyên khinh thường nói:
“Ta không tin Mâu Kỳ Vô có thể lưu lại cơ quan gì có thể ảnh hưởng được ta?”
Ta có chút châm chọc nói:
“Võ công hơn người chưa chắc có thể giải quyết được mọi việc.”
Lãnh Cô Huyên tức giận nói:
“To gan!”
Ta không chút sợ hãi nào nhìn nàng, tiếp tục nói:
“Liên Việt chính là một cao thủ trong việc đào mộ. Nếu có thể cứu được hắn đối với việc tìm kiếm bảo tàng của Mâu thị sao này có lợi rất lớn, Lãnh giáo chủ nên suy nghĩ kỹ một chút.”
Ánh mắt của Lãnh Cô Huyên dao động, một lát sau mới nói:
“Hắn hiện tại bị giam ở nơi nào?”
Ta mừng rỡ trong lòng, ta biết Lãnh Cô Huyên đã bị lời của ta nói làm động lòng, thấp giọng nói:
“Liên Việt hiện tại bị giam trong tướng quốc phủ của Vệ Tử Việt.”
“Ngươi đưa ta bản đồ phủ Vệ Tử Việt, ta sẽ đi cứu hắn.”
“Đa tạ Lãnh giáo chủ!”
Tìm bản đồ của phủ Vệ Tử Việt cũng không khó, không cần quấy rầy Cao Quang Viễn, Cao Hàm cũng có thể lo được việc này. Lúc hoàng hôn hắn đã đem bản đồ giao tới tay ta, còn dặn ta phải cẩn thận, không nên vì một chuyện nhỏ mà làm hỏng việc lớn. Có Lãnh Cô Huyên giúp đỡ nên ta không cần lo lắng về việc này, điều mà Cao Hàm nói chỉ là dư thừa mà thôi.
Có một số việc ta phải đối mặt, chẳng hạn như việc tìm A Y Cổ Lệ nói chuyện, từ lúc bắt đầu rời khỏi Sở Châu tới bây giờ, ta vẫn luôn tránh mặt nàng. Tim của nàng thiếu nữ đã trao cho ta, trong khoảng thời gian này chắc chắn trong tim nàng rất là đau khổ.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, A Y Cổ Lệ đã gầy hơn nhiều, nụ cười trên khuôn mặt của nàng đã ít xuất hiện hơn rất nhiều, trong lòng ta đau đớn không chịu nổi, nếu như không phải là vì ta, nàng cũng sẽ không mạo hiểm như lúc này.
Ta cung kính hành lễ nói:
“Công chúa điện hạ, tại hạ có một việc báo riêng với ngài.”
Trong đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp của A Y Cổ Lệ không có chút giao động nào, lạnh nhạt nói:
“Những thị nữ trong này không phải là người ngoài, có cái gì ngươi trực tiếp nói ra là được.”
Ta thấp giọng nói:
“Mấy câu nói này là do Thái tử điện hạ trước khi đi dặn dò ta nói cho ngài, không thể để cho người khác nghe được.”
Nghe được tên của ta, thân thể của A Y Cổ Lệ có chút rung lên, nàng nhẹ giọng nói:
“Mấy người các ngươi lui ra đi!”
Khi tất cả thị nữ đã ra khỏi phòng, ta đi tới đóng cửa phòng lại.
A Y Cổ Lệ nhíu mày nói:
“Tiêu thống lĩnh hình như không cần cẩn thận như vậy, ta và ngài cô nam quả nữ cùng ở trong phòng sẽ bị người khác nói ra nói vào.”
Ta mỉm cười nói:
“Thái tử điện hạ bảo ta nói cho công chúa, trong trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng cho người!”
Khuôn mặt của A Y Cổ Lệ ửng hồng, trách mắng:
“Cuồng đồ to gan, sao ngươi dám vô lễ như thế với ta!”
Nàng xoay người định đi ra ngoài lại bị ta kéo lại, sắc mặt A Y Cổ Lệ tái lại, đang định hét lên, ta cuống quít che miệng nàng lại, nói:
“Đừng có la lên, là ta mà!”
Đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp của A Y Cổ Lệ hiện lên sự khó tin, ta chậm rãi lấy mặt nạ xuống, khuôn mặt đẹp trai hiện ra trước mặt A Y Cổ Lệ.
Trên đôi mắt xinh đẹp của nàng liền trào ra hai hàng nước mắt, A Y Cổ Lệ bỗng nhiên nhào vào lòng ta khóc nức nở, vừa khóc vừa nói:
“Long đại ca, muội.,. Muội còn tưởng rằng... Tưởng rằng huynh không cần muội nữa...”
Ta khẽ hôn lên vành tai của nàng, nói:
“Nha đầu ngốc, ta sao có thể bỏ nàng được.”
A Y Cổ Lệ chủ động hôn ta, chiếc lưỡi thom tho liều mạng quấn lấy lưỡi ta, nàng dùng cách này để bộc lộ sự nhớ nhung đối với ta.
Chúng ta hôn môi một lúc rồi mới tách ra. A Y Cổ Lệ thở hổn hển nói:
“Huynh lừa muội thật là khổ, huynh vẫn luôn ở bên cạnh muội vì sao lại không ra gặp muội?”
Ta cười nói:
“Ta sợ suốt ngày gặp nàng, sẽ làm cho người khác nhìn ra chúng ta có tình ý, lộ ra chân tướng, rồi bị người khác biết được thân phận thật của ta.”
A Y Cổ Lệ ôm cổ ta, nói:
“Mấy ngày nay, muội luôn nhớ tới huynh, nếu như huynh còn không tới, muội sợ muội sẽ nhớ huynh mà chết mất.”
Lòng ta cảm động, ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nói:
“Nàng yên tâm, ta lần này chắc chắn sẽ mang nàng bình yên trở về.”
A Y Cổ Lệ dùng ánh mắt đau buồn nhìn ta, ôn nhu nói:
“Có huynh bên cạnh muội muội không sợ gì cả.”
Ta ôm chiếc eo nhỏ của nàng kéo nàng ngồi xuống giường, A Y Cổ Lệ như chú chim nhỏ nép người vào lòng ta.
Ta thấp giọng nói:
“Có một việc ta phải nói cho nàng biết, tên hỗn trướng Yên vương Lý Triệu Cơ thấy nàng xinh đẹp, nên thay đổi ý định, muốn đem nàng nhét vào hậu cung.”
Mặt A Y Cổ Lệ trắng bệch, nói:
“Muội không muốn gả cho hắn, trên đời này trừ huynh ra muội sẽ không gả cho ai hết!”
Ta gật đầu nói:
“Tâm ý của nàng sao ta lại không biết chứ, nhưng mà tình thế trước mắt đang rất nguy hiểm, ta có rất nhiều việc phải lo lắng.”
A Y Cổ Lệ nói:
“Thế nhưng nếu muội vào đó, sợ rằng... sợ rằng không còn gặp lại huynh nữa...”
Ta cười nói:
“Nha đầu ngốc, nếu ta không có chuẩn bị chu đáo, ta cũng không dám đưa nàng vào cung, nàng yên tâm, trước khi đại hôn ta sẽ không để cho nàng vào cung.”
A Y Cổ Lệ ôm lấy ta, nói:
“Muội tin huynh!”
Ta gật đầu nói:
“Chỉ cần Yến vương định ra ngày đại hôn, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị kế hoạch, ngày đại hôn của nàng và hắn chúng ta sẽ phát động binh biến, ta sẽ không cho hắn còn tồn tại trên cõi đời này nữa.”
A Y Cổ Lệ nói:
“Chỉ cần muội có thể ở bên cạnh hầu hạ huynh, những thứ khác không còn quan trọng nữa, nếu huynh vứt bỏ muội, muội sẽ tự sát đề giữ gìn tấm thân trong sạch...”
Ta ngồi xuống trước mặt Lãnh Cô Huyên, nói:
“Nếu không có Lãnh giáo chủ tương trợ, ta thật không biết phải giải quyết việc này như thế nào nữa.”
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói:
“Trong lòng ngươi sợ rằng chỉ xem ta là người sai vặt?”
Trong lòng ta cười thầm, Lãnh Cô Huyên này quả thật là biết rõ thân phận của chính mình, nhưng nghĩ là một việc còn trên mặt ta thì không hề lộ ra bất cứ thứ gì, ta nói:
“Lãnh giáo chủ bày mưu nghĩ kế, võ công cái thế, trí tuệ siêu quần, kẻ hèn này không thể nào so được.”
Lãnh Cô Huyên bị ta liên tiếp vỗ mông ngựa nên nhịn không được mỉm cười, U U phía sau cũng đang cố nín cười, thiếu chút nữa là đã cười ra tiếng.
Lãnh Cô Huyên nói:
“Ngươi nói nhiều như vậy, là muốn ta làm giúp ngươi chuyện gì phải không?”
Ta thở dài nói:
“Lãnh giáo chủ quả nhiên anh minh.”
“Nói!”
Ta nói mọi việc của Liên Việt cho Lãnh Cô Huyên nghe.
Lãnh Cô Huyên nhíu mày nói:
“Mục đích của chúng ta đến Yên đô là gì? Tại sao lúc quan trọng như thế này ngươi lại vì một tên vô danh tiểu tốt mà mạo hiểm? Muốn đi thì ngươi cứ đi đi, ta không rảnh.”
Ta mỉm cười nói:
“Giáo chủ nói vậy là sai rồi, xin hỏi giáo chủ ngài vì sao lại giúp ta?”
Lãnh Cô Huyên không trả lời, Mâu thị bảo tàng là đáp án mà mọi người đều biết.
Ta thấp giọng nói:
“Hiện nay chúng ta mặc dù chưa tìm được bảo tàng của Mâu thị, thế nhưng Mâu Kỳ Vô mà lưu lại bảo tàng lớn như vậy. Chắc chắn là trong đó có vô số cơ quan, ta nói thẳng, cho dù Lãnh giáo chủ ngài có thể tìm được bảo tàng, ngài cũng chưa chắc có thể phá giải hết các cơ quan trong đó.”
Lãnh Cô Huyên khinh thường nói:
“Ta không tin Mâu Kỳ Vô có thể lưu lại cơ quan gì có thể ảnh hưởng được ta?”
Ta có chút châm chọc nói:
“Võ công hơn người chưa chắc có thể giải quyết được mọi việc.”
Lãnh Cô Huyên tức giận nói:
“To gan!”
Ta không chút sợ hãi nào nhìn nàng, tiếp tục nói:
“Liên Việt chính là một cao thủ trong việc đào mộ. Nếu có thể cứu được hắn đối với việc tìm kiếm bảo tàng của Mâu thị sao này có lợi rất lớn, Lãnh giáo chủ nên suy nghĩ kỹ một chút.”
Ánh mắt của Lãnh Cô Huyên dao động, một lát sau mới nói:
“Hắn hiện tại bị giam ở nơi nào?”
Ta mừng rỡ trong lòng, ta biết Lãnh Cô Huyên đã bị lời của ta nói làm động lòng, thấp giọng nói:
“Liên Việt hiện tại bị giam trong tướng quốc phủ của Vệ Tử Việt.”
“Ngươi đưa ta bản đồ phủ Vệ Tử Việt, ta sẽ đi cứu hắn.”
“Đa tạ Lãnh giáo chủ!”
Tìm bản đồ của phủ Vệ Tử Việt cũng không khó, không cần quấy rầy Cao Quang Viễn, Cao Hàm cũng có thể lo được việc này. Lúc hoàng hôn hắn đã đem bản đồ giao tới tay ta, còn dặn ta phải cẩn thận, không nên vì một chuyện nhỏ mà làm hỏng việc lớn. Có Lãnh Cô Huyên giúp đỡ nên ta không cần lo lắng về việc này, điều mà Cao Hàm nói chỉ là dư thừa mà thôi.
Có một số việc ta phải đối mặt, chẳng hạn như việc tìm A Y Cổ Lệ nói chuyện, từ lúc bắt đầu rời khỏi Sở Châu tới bây giờ, ta vẫn luôn tránh mặt nàng. Tim của nàng thiếu nữ đã trao cho ta, trong khoảng thời gian này chắc chắn trong tim nàng rất là đau khổ.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, A Y Cổ Lệ đã gầy hơn nhiều, nụ cười trên khuôn mặt của nàng đã ít xuất hiện hơn rất nhiều, trong lòng ta đau đớn không chịu nổi, nếu như không phải là vì ta, nàng cũng sẽ không mạo hiểm như lúc này.
Ta cung kính hành lễ nói:
“Công chúa điện hạ, tại hạ có một việc báo riêng với ngài.”
Trong đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp của A Y Cổ Lệ không có chút giao động nào, lạnh nhạt nói:
“Những thị nữ trong này không phải là người ngoài, có cái gì ngươi trực tiếp nói ra là được.”
Ta thấp giọng nói:
“Mấy câu nói này là do Thái tử điện hạ trước khi đi dặn dò ta nói cho ngài, không thể để cho người khác nghe được.”
Nghe được tên của ta, thân thể của A Y Cổ Lệ có chút rung lên, nàng nhẹ giọng nói:
“Mấy người các ngươi lui ra đi!”
Khi tất cả thị nữ đã ra khỏi phòng, ta đi tới đóng cửa phòng lại.
A Y Cổ Lệ nhíu mày nói:
“Tiêu thống lĩnh hình như không cần cẩn thận như vậy, ta và ngài cô nam quả nữ cùng ở trong phòng sẽ bị người khác nói ra nói vào.”
Ta mỉm cười nói:
“Thái tử điện hạ bảo ta nói cho công chúa, trong trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng cho người!”
Khuôn mặt của A Y Cổ Lệ ửng hồng, trách mắng:
“Cuồng đồ to gan, sao ngươi dám vô lễ như thế với ta!”
Nàng xoay người định đi ra ngoài lại bị ta kéo lại, sắc mặt A Y Cổ Lệ tái lại, đang định hét lên, ta cuống quít che miệng nàng lại, nói:
“Đừng có la lên, là ta mà!”
Đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp của A Y Cổ Lệ hiện lên sự khó tin, ta chậm rãi lấy mặt nạ xuống, khuôn mặt đẹp trai hiện ra trước mặt A Y Cổ Lệ.
Trên đôi mắt xinh đẹp của nàng liền trào ra hai hàng nước mắt, A Y Cổ Lệ bỗng nhiên nhào vào lòng ta khóc nức nở, vừa khóc vừa nói:
“Long đại ca, muội.,. Muội còn tưởng rằng... Tưởng rằng huynh không cần muội nữa...”
Ta khẽ hôn lên vành tai của nàng, nói:
“Nha đầu ngốc, ta sao có thể bỏ nàng được.”
A Y Cổ Lệ chủ động hôn ta, chiếc lưỡi thom tho liều mạng quấn lấy lưỡi ta, nàng dùng cách này để bộc lộ sự nhớ nhung đối với ta.
Chúng ta hôn môi một lúc rồi mới tách ra. A Y Cổ Lệ thở hổn hển nói:
“Huynh lừa muội thật là khổ, huynh vẫn luôn ở bên cạnh muội vì sao lại không ra gặp muội?”
Ta cười nói:
“Ta sợ suốt ngày gặp nàng, sẽ làm cho người khác nhìn ra chúng ta có tình ý, lộ ra chân tướng, rồi bị người khác biết được thân phận thật của ta.”
A Y Cổ Lệ ôm cổ ta, nói:
“Mấy ngày nay, muội luôn nhớ tới huynh, nếu như huynh còn không tới, muội sợ muội sẽ nhớ huynh mà chết mất.”
Lòng ta cảm động, ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nói:
“Nàng yên tâm, ta lần này chắc chắn sẽ mang nàng bình yên trở về.”
A Y Cổ Lệ dùng ánh mắt đau buồn nhìn ta, ôn nhu nói:
“Có huynh bên cạnh muội muội không sợ gì cả.”
Ta ôm chiếc eo nhỏ của nàng kéo nàng ngồi xuống giường, A Y Cổ Lệ như chú chim nhỏ nép người vào lòng ta.
Ta thấp giọng nói:
“Có một việc ta phải nói cho nàng biết, tên hỗn trướng Yên vương Lý Triệu Cơ thấy nàng xinh đẹp, nên thay đổi ý định, muốn đem nàng nhét vào hậu cung.”
Mặt A Y Cổ Lệ trắng bệch, nói:
“Muội không muốn gả cho hắn, trên đời này trừ huynh ra muội sẽ không gả cho ai hết!”
Ta gật đầu nói:
“Tâm ý của nàng sao ta lại không biết chứ, nhưng mà tình thế trước mắt đang rất nguy hiểm, ta có rất nhiều việc phải lo lắng.”
A Y Cổ Lệ nói:
“Thế nhưng nếu muội vào đó, sợ rằng... sợ rằng không còn gặp lại huynh nữa...”
Ta cười nói:
“Nha đầu ngốc, nếu ta không có chuẩn bị chu đáo, ta cũng không dám đưa nàng vào cung, nàng yên tâm, trước khi đại hôn ta sẽ không để cho nàng vào cung.”
A Y Cổ Lệ ôm lấy ta, nói:
“Muội tin huynh!”
Ta gật đầu nói:
“Chỉ cần Yến vương định ra ngày đại hôn, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị kế hoạch, ngày đại hôn của nàng và hắn chúng ta sẽ phát động binh biến, ta sẽ không cho hắn còn tồn tại trên cõi đời này nữa.”
A Y Cổ Lệ nói:
“Chỉ cần muội có thể ở bên cạnh hầu hạ huynh, những thứ khác không còn quan trọng nữa, nếu huynh vứt bỏ muội, muội sẽ tự sát đề giữ gìn tấm thân trong sạch...”
Bình luận facebook