Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 520
'Mặc dù Hứa tướng quốc và Cao Quang Viễn không họp nhau, nhưng hai người bọn họ cùng hiếu rất rõ đôi phương. Ban đầu không phải Thái Tử nhìn vào quan hệ giừa hai người này, khéo léo sắp xếp bọn họ đến chức vị thích họp."
Ta gật đầu cười, Trần Tử Tổ có rất nhiều suy nghi cùng tinh cờ trùng họp vói ta. Khoảng thòi gian này tâm tình ta thật sự quá kém, rất nhiều chuyện không có thòi gian suy nghĩ, cùng không muôn nghi, hoi có vẻ thuận theo tự nhiên.
Trần Tử Tô nói:
" Có phải Thái tử đã quết định đi Yên quốc, tự minh xử lý chuyện Tiêu tướng quân?"
Ta thò dài nói:
" Ta và Tiêu đại ca làm bạn tâm đầu ý họp, về tinh về lý ta cùng phải đi Yên quốc một chuyến. Hon nừa, chuyện vói Tiêu Tín nên đế ta tự minh thông báo cho thỏa đáng.’’
Trần Tử Tô nói:
” Gần đây tâm tinh Thái tử không vui, đi đến Yên quốc thả lỏng tâm tinh cùng tốt. Mặc du giao chiến giừa Tần quốc và Đông Ho đã đến lúc gấp rút nhưng đôi vói chúng ta lại là một cơ hội rất lỏn. Hoàn Nhan tướng quân trân giừ Tần quốc, trên thực tế mười ba vạn tinh binh của Đại Khang đã nắm trong tay hậu phương rộng lớn của Tần quốc. Tần Thái hậu vẫn chưa biết sông chết, cục diện chính trị của Tần quốc lúc này đã loạn thành một đoàn, bất kế là quan lại hay hoàng tộc cùng không có người nào có đủ năng lực đế xoay chuyến tinh thê' kết cục thất bại của Tần quốc đã định sẵn. Đông Ho phát động cuộc chiến này CUÔ1 cùng chắc chắn sẽ kết thúc vói kết quả lường bại câu thương. Thực lực của hai bên sẽ khó gượng dậy nối. Bắc Ho và Đại Khang có thế ngồi không thu lọi. Nhưng là..."
Trần Tử Tổ cau mày, lộ ra vẻ lo lắng.
Ta đã đoán được suy nghi của hắn, hắn chắc chắn đang lo lắng Thác Bạt Thuần nhò' đó có thế phát triến an toàn.
Ta thấp giọng nói:
” Dưới tinh huống trước mắt, chủng ta rất khó có thế chiếu cố chuyện Ho Bộ. Nếu thực sự Thác Bạt Thuần có bản lãnh đó, hắn sẽ nhân cơ hội thâu tóm Đông Ho, thống nhất Ho Bộ một lần nữa."
Trần Tử Tổ thò dài nói:
"Nếu là như vậy, Thác Bạt Thuần sẽ trờ thành tử địch nguy hiếm nhất của Thái tủ."
Ta gật đầu nói:
” Hai việc không thế đồng thòi làm, vân đề thiết yếu trước mắt của chủng ta là Thông nhất lãnh thố ba nước Khang, Tần, Yên. ơ phía nam chông lại hai nước Tân, Hán, phía bắc lấy Am son làm giói hạn vói Bắc Ho, xác định lại biên giói Đại Khang một lần nừa."
Trần Tử Tô nói:
"Lãnh thố Đông Ho rộng lỏn, Bắc Ho muôn trong thòi gian ngắn đánh chiếm tất cả đất đai cũng không phải chuyện dề. Trong khoảng thòi gian này Thái tử có thế thoải mái nghi ngoi dường sức, tăng tốc mờ rộng.”
Ta đồng cảm nói:
"Bách túc chi trùng tử nhi bất cương, Thác Bạt Thuần muôn nhanh chóng thâu tóm Đông Ho chi sợ cũng không dề dàng. Huống chi phía sau Đông Ho còn có Triều Tiên vốn đã rình mò từ lâu."Trần Tử Tổ mim cười nói:
” So vói việc chúng ta nắm được Tần quốc, khó khăn mà Bắc Ho gặp phải 1ÓTI hon nhiều lắm. Nhưng Thác Bạt Thuần cùng là một thế hệ kiêu hùng, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này. Thâu tóm Đông Ho chi là vân đề thòi gian, về phần Triều Tiên, căn bản sẽ không gây được sóng gió gì lớn cả."
Hắn thấp giọng nói:
" Mặc dù trước mắt là cơ hội giao chiến, nhưng đôi vói Thái tử cùng là thòi gian rồi rãi nhẹ nhàng nhất, sao Thái từ không nhân dịp này nghi ngoi điều dường cho tô't. Kế hoạch về Tần quốc đã được áp dụng, chiến sự dây dưa càng lâu lại càng có lợi cho chủng ta. Tần quốc không thế xem như Yên quốc, lãnh thố quốc gia rộng lỏn, dân cư đông đúc, chi có từng bước xâm chiếm mói là kế sách tô't nhất. Mà Thái từ cùng cần phải có đủ kiên nhẫn, theo đuôi quá trình chiến tranh kéo dài, thực lực của Tần quốc sẽ càng ngày càng trở nên suy yếu, vì thế sự phụ thuộc của bọn họ đôi vói Đại Khang cùng càng ngày càng lớn, chờ đến khi chiến tranh kết thúc, bọn họ đã vô hình chung trở thành nước phụ thuộc của Đại Khang. Đến lúc đó, cho du Thái tử không muôn thu lấy Tần quốc, Tần quốc cùng không cách nào ròi khỏi ngài được."
Ta không kim được nhớ tói Tinh Hậu, nếu như không có nàng, ta cùng không thế xâm nhập vào nội bộ Tần quốc thuận lọi như thế, phần đại lề này chính là nàng tặng cho ta.
Trần Tử Tổ thây nét mặt ta u ám, biết ta chắc chắn đang nghi đến chuyện đau buồn, nhẹ giọng khuyên ta:
"Có một số việc Thái tử nên biết buông bỏ. Hiện tại ngài chính là Vương giả của cả vùng lãnh thố này, nếu như vẫn cả ngày đắm chim trong cảm xúc u uất, tuyệt đôi không phải là may mắn của Đại Khang."
Ta lạnh nhạt cười nói:
Dây moi la Trần tiên sinh mà ta cân.
Trần Tử Tổ mim cười nói:
'Thái tử đã nghi tói hay chưa? Có lê không chi có người bên cạnh ngài mói thay đối?"
Trong lòng ta rung động, hắn ám chi là chính bản thân ta thay đốỉ, nhưng tại sao ta lại không cảm thấy như thê?
Suy nghi cấn thận lại, mọi chuyện xảy ra trong thòi gian này thực sự rất nhiều, thân phận địa vị đã thay đốỉ, trong tiềm thức ta luôn quy kết nhừng u uất trong lòng là do đủ loại bất hạnh.
Nhưng lòi nói của Trần Tử Tổ đột nhiên nhắc nhò' ta, hiện giò' ta đã khác xa so vói trước đây, có lẽ do bản thân ta chưa kịp thích ứng loại biến hóa này.
Ta chậm rãi đặt chén trà xuống:
" Xem ra ta nên đi ra ngoài một thòi gian, tạm thòi quên đi nhừng việc bên cạnh đế tim lại chính bản thân minh.''
Trần Tử Tô cười nói:
"Từ Tổ tin rằng không lâu sau sẽ lại thấy Thái tử khôi phục dáng vẻ Vương giả hăng hái hào hùng như ngày xưa."
Hắn nhấp một ngụm trà sâm rồi nói tiếp:
"Việc tuyến chọn noi đế xây cung điện mói Thái tử giao cho ta, ta đã tim được người thích họp làm chuyện này."
" Ồ!"
Lúc này ta đã đoán được, người hắn nói đến chắc chắn là Gia Cát Tiếu Liên.
" Thành tựu trên phương diện này của Gia Cát tiên sinh hon xa Tử Tô, ta đã cho người thông báo vói hắn chuyện này, hắn hẳn sẽ không từ chốiế"
Ta cười nói:
"Gia Cát tiên sinh đang giúp ta xây dựng Ky Giáp quân, công sự, tường thành phía bắ Đại Khang và Yên quốc cũng do hắn lên kế hoạch. Ngươi đem chuyện này giao cho hắn, hắn trở lại chắc hẳn sẽ trách ta tham hường thụ mà không muôn phát triển."
Trần Tử Tô cười ha ha nói:
"Dân chủng chú trọng an cư lạc nghiệp, Đế Vương cũng không phải không như thê'. Mặc dù hiện giò' Thái từ có đông đảo Vương phi, nhưng lại không có ai làm bạn bên cạnh, cả ngày buồn bực không vui. Chờ khi xây dựng xong cung mói, các vị Vương phi có thế sớm chiều làm bạn bên thái tử, lúc đó phiền não của Thái tử hăn là sẽ ít đi rất nhiều.”
Lòi của hắn làm ta nhó' đến chuyện về Tả Ngọc Di, ta do dự một lát nhưng vẫn nói chuyện này ra: "Trần tiên sinh, ta có chuyện muôn hỏi ý kiến của ngươi.”
Trần Tử Tô nói:
"Mòi Thái tử nói."
Ta thấp giọng kể cho hắn chuyện về Tả Ngọc Di, CUÔ1 cùng lại nói:
" Ta có ý định muôn đưa Tả Ngọc Di vào trong cung, không biết Trần tiên sinh nghi thế nào về chuyện này?"
Ta thấp giọng kể cho hắn chuyện về Tả Ngọc Di, CUÔ1 cùng lại nói:
" Ta có ý định muôn đưa Tả Ngọc Di vào trong cung, không biết Trần tiên sinh nghi thế nào về chuyện này?"
Trần Tử Tô nhíu mày, quyet đoán lac đau:
"Thái tử! Chuyện này nhất định không được!”
Ta biết có lẽ hắn sẽ phản đôi, nhưng lại không nghĩ rằng hắn phản đôi kiên quyết như thế, hoi ngạc nhiên hỏi:
"Vì sao không thế?"
Trần Tử Tô nói:
"Đầu tiên, Tả Ngọc Di chính là con gái của Tả Trục Lưu, Tả Trục Lưu phạm vào tội phản nghịch, ban đầu nếu như không phải Thái từ khai ân, tội này đáng phải tru di cửu tộc. Mac du Thái từ không truy cứu trách nhiệm vói con gái hắn, nhưng tiếng ác của Tả thị đã sớm truyền khắp Đại Khang. Tiếp theo, đúng như nhừng gì Thái tử nói, Tả Ngọc Di có khả năng cô' ý tiếp cận Thái tử. Thái tử tự minh ban cho Tả Trục Lưu cái chết, đôi vói nàng, ngài là kẻ thủ giết cha. Mặc dù không loại trừ khả năng nàng có thế một lòng hầu hạ Thái tử, nhưng Thái từ cùng phải nghi cần thận, nàng có thế lợi dụng cơ hội tiếp cận Thái tử, lúc nào cùng có thế gây khó dề cho Thái tử."
Ta thầm nghi trong lòng:
” Nếu như Tả Ngọc Di thực sự muôn hại ta, nàng cũng có rất nhiều cơ hội, vì sao không xuống tay vói ta từ lúc trước chứ?"
Trần Tử Tô nói:
" Thái tử còn nhớ hay không, lúc đầu nạp phi, Tả Ngọc Di và Vương phi nương nương chính là hai mỹ nhân được tuyến chọn cuôi cùng. Bạn đầu Thái tử chọn Vương phi mà bỏ qua Tả Ngọc Di, hiện giò' ngài lại muôn đưa nàng vào cung, nếu như Vương phi biết chuyện này sẽ có cảm giác gì? Lúc Tả Trục Lưu còn sông đã cùng Dực Vương không đội tròi chung, nếu như ngài kiên trì phòng nàng làm phi, Dực Vương sẽ nghi thế nào?"
Ta thò dài nói:
"Ngươi nói không sai!”
Trần Tử Tô nói:
" Giừ lại mạng sông cho ba huynh muội nàng đã là ân đức lớn nhất. Nếu như Tả Ngọc Di thật lòng hiếu được chuyện này, nàng sẽ không đưa ra chuyện danh phận vói Thái tử, an phận ờ bên cạnh Thái tử, còn có điều gì chưa đủ nừa?"
Ta lạnh nhạt cười nói:
"Trần tiên sinh hiếu lầm rồi, Ngọc Di cũng không muôn ta cưới nàng, chi là ta muôn công bằng vói nàng hơn mà thôi."
Trần Tử Tổ ý tứ sâu xa nói: ” Thái tử muôn công bằng vói nàng hay công bằng vói Vương phi, lợi hại giừa hai chuyện đó, Thái tử phải tự minh lựa chọn."Thực ra sau khi Trần Tử Tổ nói xong nhừng lòi này, ta đã bó đi suy nghi muôn đưa Tả Ngọc Di vào cung. Có một số việc không thế mọi mặt đều vẹn toàn, sau này ta sẽ bồi thường cho nàng nhiều hon về tinh cảm là được.
Trần Tử Tổ nói không sai, an cư mói có thế lạc nghiệp. Khi tâm tinh của ta xuống thấp nhất mói phát hiện tất cả ái phi của ta đều không có bên cạnh ta, ngay cả Trân phi vôn có thế cùng ta dốc bầu tâm sự cùng đến Pháp Nghiêm tự đế tụng kinh.
Từ sau khi Hâm Đức hoàng đế chết đi, ta càng không chịu nối không khí trang nghiêm đè nén trong cung, nếu vẫn tiếp tục ờ trong Hoàng cung này, sớm muộn gì ta cùng phát điên mất.
Dùng bừa tôi xong, ta gọi Xa Hạo hộ tông ta cùng đến Long viện.
Đi vào đường mòn sâu thăm trong Long viện, ta liền cảm thấy tâm tinh sảng khoái hon rất nhiều, không biết cây Cố hòe kia rốt cục có công hiệu thần kỳ như Tả Ngọc Di nói hay không, tóm lại tói đây đúng là có thế tạm thòi quên đi mọi chuyện phức tạp trong cung.
Xa Hạo thấp giọng nhắc nhò' ta:
"Tả tiếu thư chưa chắc đã ờ đây."
Ta cười nói:
"Ta chi muôn tói đây một lúc Nếu nàng không có ờ đây, chủng ta cứ tạm xem như ra ngoài đi dạo hóng mát.”
Đi đến trước Long viện, lại thấy cừa lỏn khép hờ, trong lòng ta bất giác vui vẻ, xem ra Tả Ngọc Di vẫn còn ờ noi này.
Xa Hạo vôn định đi vào cùng ta, ta giơ tay lên cản hắn nói:
"Các ngươi chờ ta ở bên ngoài, có chuyện gì ta sẽ gọi các ngươi vào.”
Xa Hạo chi có thế gật đầu, nhắc nhờ:
” Mọi việc Thái tử cùng phải cấn thận một chút."
Ta đi vào Long viện, thấy Tả Ngọc Di đang ngồi một minh dưới tán cây cổ hòe, trên bàn gỗ đã sớm dọn xong rượu và thức ăn. Đôi mắt đẹp của nàng nhìn cây cố hỏe say sưa ngơ ngác, không biết trong lòng đang nghĩ gì?
Ta đi tói phía sau nhẹ nhàng ho khan, thân thế mềm mại của Tả Ngọc Di chân động, đột nhiên xoay người lại, trên mặt đã vương đầy nước mắt. Nàng khè cắn môi dưới, đứng lên liều lình lao vào trong lòng ta, ôm chặt thân thế ta, khuôn mặt tràn đầy nước mắt áp sát vào mặt ta:
"Ta nghi huynh sẽ... sẽ không quay lại..." Có lẽ do trong lòng kích động quá mức, thân thế mềm mại của nàng không kim được run rẩy.
Ta cười nói:
" Ta đã khi nào nói không tói chưa?"
Tả Ngọc Di nức nờ nói:
"Ngày ấy lúc huynh ròi đi đã nói ngày thứ hai sẽ tói gặp ta, nhưng ta ngồi nhìn phía đông chờ không thấy huynh tói, hướng về phía tây chò' cùng vẫn không thấy huynh... Ngọc Di đã đợi Điện hạ ờ chỗ này bôn ngày rồi.Ế.”
Nội tâm nàng đau xót, nằm trong lòng ta khóc nức nờ.Ta hôn lên mặt nàng lại thấy khuôn mặt nàng nóng đến mức hoi dọa người, sò' trán nàng thấy vô cùng nóng, ta ân cần nói:
"Muội ngã bệnh rồi!"
Tả Ngọc Di lắc đầu nói:
" Ta không sao, thấy huynh trò' lại ta.ẽ."
Chưa nói hết câu nàng đã ngất xỉu.
Ta vội vàng gọi mấy người Xa Hạo, đế bọn họ đi mòi đại phu xung quanh.
Đại phu bắt mạch xong liền lắc đầu.
Ta thấy nét mặt hắn như vậy, trong lòng sợ hãi. Tròi sanh sẽ không tàn nhẫn như thế chứ, nếu sinh mạng như hoa của Tả Ngọc Di bị cưóp đi, ta... Ta không dám nghi tiếp nừa.
Đại phu ho khan vài tiếng mói chậm rãi nói:
"Không có chuyện gì, chi là bị nhiềm gió lạnh, lại vì nàng không ngủ mấy ngày liên tục, thân thế quá mệt mỏi mói ngất xiu. Ta kê hai đon thuốc cho nàng, sắc uống mấy ngày sẽ không có chuyện gì nừa.”
Lúc này ta mói yên lòng, đế Xa Hạo đưa đại phu ra ngoài kê đon.
Ta ngồi xuống bên giường của Tả Ngọc Di, nhin khuôn mặt hoi tái nhợt của nàng trong lòng không nhịn được áy này. Chính ta cùng không nhớ rõ lúc trước đã đồng ý đến gặp nàng, chi vì một câu nói lơ đãng như vậy lại khiến cô gái si tinh này vẫn chò' đợi đến hôm này. Lại nghĩ đến nàng đã bôn ngày đêm không ngủ, cho dù là một nam nhân làm bằng sắt cùng không chịu đựng nối, huống chi nàng chi là một nừ tử nhu nhược?
Ta vươn tay vuốt lại mái tóc rối bòi trên trán nàng, lúc này Tả Ngọc Di đột nhiên thò' dài, chậm rãi mờ mắt ra. Thấy ta ngồi bên cạnh, nàng ôm chặt lấy cánh tay ta, dựa đầu vào bên cạnh ta:
"Điện hạ, ta... Không phải đang nằm mơ chứ..ẻ"
Ta cười nói:
" Nha đầu ngốc, đương nhiên không phải muội đang nằm mơ!"
Tả Ngọc Di giãy dựa ngồi dậy, nhẹ giọng nói:
" Ta chuẩn bị rượu và thức ăn cho Điện hạ!"
Ta đè vai nàng lại, ép nàng nằm xuống một lần nừa, ôn nhu nói:
" Muội yên tâm, chuyện này ra đã sớm giao cho bọn thuộc hạ làm. Việc muội cần làm lúc này là ngoan ngoãn nằm ờ đây, nói chuyện vói ta một lát."
Tả Ngọc Di rụt rè nói:
"Ngọc Di thật sự vô dụng, gây nhiều phiền toái cho Điện hạ như vậy." Thân thế nàng suy yếu, khuôn mặt bòi vì nóng ran mà trò' nên ừng đỏ, càng lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người.
Ta khè vuốt ve khuôn mặt nàng:
” Nếu hôm nay ta không đến, chăng lẽ muội vẫn muôn đợi?”
Tả Ngọc Di gật đầu, giọng nói mặc du suy yếu nhừng vân lộ ra vẻ vô cung kiên cường:
"Một ngày Thái tử không đến, Ngọc Di vẫn sẽ ờ chỗ này chờ thêm một ngày. Nếu như Thái tử vinh viền không đến, Ngọc Di sẽ ờ chỗ này chò' cả đòi..."
Trong lòng ta bất giác run lên, không ngờ tinh cảm của nàng đôi vói ta lại sâu đậm như vậy. Ta sao có thế làm tôn thương cô gái si tình này, bàn tay ta lặng lẽ luồn vào trong áo ngủ bằng gấm, ôn nhu vuốt ve hạ thế đã nóng bừng của nàng.
Tả Ngọc Di phát ra một tiếng rên ri, nhẹ gióng gắt:
"Điện hạ... Huynh còn muôn lọi dụng lúc người khác gặp khó khăn sao...”
Ta và Tiêu Tín đi song song vói nhau trên đường tói Yên quốc. Tiêu Tín đang mặc quần áo tang, cùng đi theo hộ tông hắn còn có mưòi hai tên tướng lình trẻ tuốỉ, đêu là bạn nôi khô' vói hắn ở thôn Tướng quân ờ Tần đô, không nghi tói quả thực đúng vói cái tên thôn Tướng quân, hiện giờ cả đám đều trò' thành tướng lình trẻ tuốỉ nối danh.
Đường Muội và Tiêu Trân Kỳ tinh như huynh đệ, đã đến Yên quốc trước đế sắp xếp chuyện mai táng. Cừu hận ở lại trân giừ Khang đô, ta dần theo A Đông và Lang Thứ đi theo. Bòi vì lần này có rất nhiều tướng lình có quan hệ tốt vói Tiêu Trân Kỳ nhờ chúng ta mang theo tế phẩm của bọn họ cho nên xe ngựa thậm chí tói mưòi hai cồ, võ sĩ đi theo cũng lên tói gần một ngàn năm trăm người.
Mói vừa ra khỏi Trường đình, bầu tròi liền bắt đầu có mưa rả rích. Tiêu Tín cung kính nói:
” Xin Thái tử điện hạ trò' lại trong xe nghi ngoi đế tránh bị nhiềm phong hàn! "Ta hờ hừng cười:
"Trong mắt các ngươi ta yếu đuôi như vậy sao? Chút mưa gió thế này ta vẫn chịu được."
Tiêu Tín thấy ta kiên trì cùng đành thôi, đế võ sĩ đem áo choàng đến cho ta.
Ta vừa mặc áo choàng vào, mưa liền trở nên nặng hạt. Hạt mưa roi xuống dày đặc, vô số hạt mưa dài hẹp trong veo trong mắt ta giông như vô số mùi tên từng đợt từng đợt bắn xuống mặt đất, ngàn vạn thác nước chảy xuống từ trên mái nhà.
Sau vài phút đã không phân biệt được tròi đất, giông như một nhánh sông chảy xuống từ trên không trung, mà trên mặt đất cùng lan tràn nhừng khe rãnh, tạo thành một thế giói trắng xóa chi toàn nước
A Đông và Lang Thứ phóng ngựa tói chỗ chủng ta, Lang Thứ lớn tiếng nói:
"Chủ nhân! Mưa càng lúc càng lỏn, chủng ta phải tim chỗ trú mưa, chò' mưa nhỏ đi mói có thế đi tiếp!"
Bòi vì tiếng mưa gió quá lỏn, mặc du gần trong gang tấc nhưng hắn vẫn phải dùng hết sức lực toàn thân hét lên mói khiến tiếng nói của minh không bị ngắt quãng.
Ta dứt khoát lắc đầu, mặc dù ta không nói gì nhưng mồi người đều hiếu ý ta, ta không muôn lãng phí thòi gian đi đường.
Tiêu Tín vẫn không tỏ thái độ gì lại thấp giọng đề nghị:
'Thái tử điện hạ, Lang Thứ nói đúng, nếu như chủng ta tiếp tục lên đướng, sẽ có không ít binh lính bời vì mưa gió mà bị nhiềm phong hàn. Lúc đó tốc độ của chủng ta trái lại sẽ càng chậm hơn.”
Ta xoay người lại nhìn đội ngũ đang đi trong mưa gió, bất đắc dì lắc đầu: "Được rồi!”
Chủng ta dừng lại nghi ngoi tại một ngôi miếu bỏ hoang, các võ sĩ dọn dẹp đại điện sạch sẽ, đô't lên một đông lửa cho chủng ta trú mưa. Ta và mấy người Tiêu Tín ờ trong đại điện, một số binh lính tránh mưa ngoài hành lang, số binh lính còn lại giăng vải dầu ờ giừa sân làm bạt che đế nghi ngoi tạm thòi.
Lang Thứ bưng một chén cháo mộc nhì trắng nóng hối đến trước mặt ta:
” Chủ nhân, trước tiên làm ấm áp thân thê!”
Ta bưng chén cháo chuẩn bị ăn, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng hô lỏn. A Đông vội vàng chạy ra cửa nhìn xem chuyện gì xảy ra, cùng không lâu lắm liền trở lại đại điện, nói vói ta:
"Chủ nhân, binh lính phát hiện ờ phía sau viện có một ni cô bị bệnh. Xem bộ dáng của nàng rõ ràng đã bị bệnh đến mức không bò dậy nối rồi."
Ta thấp giọng nói:
” Cứu một mạng người hon xây bảy tòa tháp, ngươi dần theo thái y đi cùng xem bệnh cho nàng.”
A Đông nói:
"Liều đại phu đã đi rồi."
Ta suy nghi một lát rồi lại nói:
” Ngươi gọi hai võ sĩ dọn dẹp một chồ trong đại điện đế cho vị ni cô kia nghi ngoi đi. Bên ngoài lắm thầy nhiều ma, mặc dù nàng là ni cô nhưng dù sao cùng là một nừ nhân, cùng sẽ bất tiện."
A Đông nói:
" Chủ nhân yên tâm, bây giò' ta sẽ đi làm."
Ni cô bị bệnh kia tuối còn quá nhỏ, Liều thái y xem bệnh cho nàng xong, kết luận nguyên nhân chính xác là bị nhiềm phong hàn, cùng không phải bệnh gì nghiêm trọng, ờ trong điện lấy thảo dược ra giúp nàng ăn. Tiếu ni cô kia vẫn không có sức lực, bòi vì nóng lên, thân thế không kim được run rẩy. Ta cho người lấy chăn đệm ra đắp cho nàng.
Lúc này tiếu ni cô cùng tinh táo hon một chút, nhìn xung quanh, CUÔ1 cùng ánh mắt roi vào trên người ta, đôi mắt liền mò' lỏn, kích động nói:
” Ngài... Chính là... Đại Khang Thái tử.ẽ. Long Dận Không?"
Lang Thứ nghe thấy nàng trực tiếp gọi tên ta liền vội vàng trách mắng:
” Lỏn mật, tên của Thái tử có thế đế cho ngươi tùy tiện gọi sao?”
Hắn nói như vậy cùng xem như gián tiếp thừa nhận thân phận ta.
Tiếu ni cô kia không kim được chảy xuông hai hàng nước mắt.
Trong lòng ta vô cùng ngạc nhiên, tiếu ni cô này tại sao có thế nhận ra ta? Lập tực ôn hòa nói:
"Tiếu sư phụ nhận ra ta sao?"
Tiếu ni cô gật đầu nhè nhẹ, giãy dựa quỳ xuông trước mặt ta:
"Đệ tử Nghi Duyên tham kiến chủ nhân!"
Ta bất giác ngẩn ra, tiếu ni cô vừa mói gặp này dì nhiên là người ta chạm mặt lúc gặp Thu Nguyệt Hàn ở Tuyên ThTam. Khi đó nàng đi theo bên cạnh Thu Nguyệt Hàn và Viên Tuệ, hôm nay Thu Nguyệt Hàn đã qua đời, Viên Tuệ cũng đến Thanh Thục son của Tân quốc gia nhập Phiêu Miều các, vì sao nàng lại tói đây?
Nghi Duyên nói:
"Chủ nhân không nhận ra ta sao?"
Ta mim cười nói:
” Sao lại không nhận ra? Viên Tuệ sư tỷ có khỏe không?”
Nghi Duyên gật đầu, nàng nhẹ giọng nói:
"Sư tỷ cho ta và Nghi Trác sư tỷ đến Đại Khang tim chủ nhân, nhưng không nghi tói ta và Nghi Trác sư tỷ lại bị thất lạc nhau trên đường. Ta không tim được nàng lại cn bị bệnh, không thế làm gì khác hon là tói ngôi miếu hoang này nghi tạm, nhưng không ngờ bệnh tinh không khá hon, trái lại lại càng thêm nghiêm trọng. Nếu không phải gặp được chủ nhân ở noi này, sợ rằng ta đã phụ sự nhờ vả của sư tỷ rồi..."
Ta nhẹ giọng nói:
"Ngươi tim ta rốt cục vì chuyện gì, nói cho ta nghe xem.”
Nghi Duyên nhìn chung quanh, võ sĩ chung quanh liền hiếu ý nàng, vội vàng đi ra cửa.
Trong lòng ta cười thầm, tiêu ni cô này vẫn có chút đề phòng người khác.Nghi Duyên thấp giọng nói:
"Chăng lẽ chủ nhân đã quên, ngày mùng sáu tháng sáu hàng năm là ngày chủng ta đến Phiêu Miều các bái kiến Thần Quang Đắc Nhật tử, chẳng phải ngài đã đồng ý vói sư tỷ sẽ tự minh đến Thanh Thục Sơn chủ trì đại lề tham bái sao?"
Nếu không có Nghi Duyên nhắc nhờ, ta gần như đã quên mất chuyện này. Hôm nay đã là mùng một tháng năm, tính ra chi còn hon một tháng là đến ngày tham bái.
Nghi Duyên thấy ta im lặng không nói lại cho rằng ta không muôn đi, vội vàng nói:
"Chủ nhân, chuyện này quan hệ đến cơ nghiệp trăm năm của Phiêu Miều các, ngài nhất định phải đi đó!"
Ta lạnh nhạt cười nói:
” NgươTan tâm dường bệnh, hiện giò' ta có chuyện quan trọng phải đến Yên quốc, chờ chủng ta tói Yên quốc lại nói tiếp.”
Nghi Duyên vẫn còn muôn nói thêm, ta phất phất tay, xoay người đi về phía chỗ nghi ngoi của mìnhẻ
Ta lấy chiếc nhẫn ngọc bích ra, soi lên đông lửa, lại thấy trong đó có tia sáng lờ mờ chuyến động, như có một con hỏa long boi lội qua lại, bất cứ lúc nào cũng có thế lao ra ngoài.
Nhừng lòi nói của Thu Nguyệt Hàn trước lúc lâm chung ta vẫn nhớ rõ mồn một, nhưng hiện tại vướng víu vói công việc, làm sao có thế đến Thanh Thục Sơn đế xử lý chuyện của Phiêu Miều các, huống chi Thanh Thục Sơn ở Tần quốc, cho dù ta đi không ngừng nghi cũng cần thòi gian hon nửa tháng.
Nhừng lòi nói của Thu Nguyệt Hàn trước lúc lâm chung ta vẫn nhớ rõ mồn một, nhưng hiện tại vướng víu vói công việc, làm sao có thế đến Thanh Thục Sơn đế xử lý chuyện của Phiêu Miều các, huống chi Thanh Thục Sơn ờ Tân quốc, cho dù ta đi không ngừng nghi cũng cần thòi gian hon nửa tháng.
Ban đầu đồng ý vói Thu Nguyệt Hàn cũng không nghi đến sau này sẽ phải gánh chịu trách nhiệm, xem ra lần này sẽ phải phụ lòng nàng.
Tiếng sấm ngoài của ầm ầm, mưa không có dấu hiệu ngớt đi, hôm nay chủng ta rất khó có thế tiếp tục lên đường. Ta mệt mỏi ngáp, đắp chăn lông chim vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Thu Nguyệt Hàn, nàng khinh thường nhìn ta: "Dận Không! Ban đầu ngươi đã đáp ứng nhừng gì vói ta? Hiện giò' ngươi đã làm được nhừng gì?”
Ta liều mạng muôn gạt bỏ bóng dáng của nàng ra khỏi đầu, lúc tinh lại đã thấy mồ hôi lạnh tủa ra toàn thân.
Lúc này mưa bên ngoài đã nhỏ đi một chút, Tiêu Tín chi huy tướng sĩ sửa sang lại xe ngựa chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Ta cho hắn chuẩn bị một xe ngựa cho Nghi Duyên, dần theo nàng đi thẳng tói Yên quốc.Vừa tiến vào Yên quốc liền gặp được đội ngũ tiếp đón của Cao Quang Viền, lần này vẫn là Cao Hàm dần đội. Thòi gian này Cao Hàm làm thống lình ở đông bắc bộ Yên quốc, năng lực rất lỏn, rất có uy tín trong quân.
Đây cùng là lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Tín, Tiêu Tín dẹp yên Nam Cương Đại Khang, công danh đã truyền khắp thiên hạ. Hiện giờ có thế nói là thanh danh lớn lao, hon nừa hắn lại sắp đảm nhiệm chức vụ Thông soái đại quân đóng tại Yên quốc. ơ trong mắt người khác, Tiêu Tín đã trở thành người chạm tay là có thế bỏng.
Cao Hàm rất có phong phạm của phụ thân minh. Trải qua khoảng thòi gian rèn luyện này hắn càng lộ ra vẻ nhanh nhạy cấn thận, cách xử sự làm người khiêm tốn, khoan dung vói thuộc hạ. So vói Tiêu Tín trước giò' luôn nghiêm nghị thì hoàn toàn khác nhau.
Ta mượn cơ hội này đế quan sát hai người, Tiêu Tín đau đón vì phụ thân nên lộ ra vẻ u uất không vui, từ khi tiếp nhận lòi hỏi thăm ân cần của Cao Hàm xong liền rất ít nói chuyện vois người khác.
Cao Hàm lại trái ngược, hắn rất nhanh đã hòa nhập vào đoàn thế các tướng lình, uống rượu nói chuyện, chung đụng hòa họp, phương diện đôi đãi đúng là sò' trường của hắn.
Lúc ban đêm đóng quân ngoài tròi, Cao Hàm tói bên cạnh ta, sau khi làm lề ra mắt liền đem tinh hình Yên quốc bây giò' báo cáo vói ta. Đa số nhừng gì hắn nói ta đều đã sai người tim hiếu, cùng không có chuyện gì mói.
Ta bẻ gãy một cành khô ném vào đông lừa, nói:
"Chuyện Tiêu tướng quân bị hại có điều tra thêm được gì không?"
Cao Hàm nói:
" Chuyện này vô cùng đáng ngờ. Tiêu tướng quân đi tuần tra ranh giói, mà tên dần đường lại cùng bị bắn chết. Ta đã điều tra qua nhừng quân sĩ hộ tông Tiêu tướng quân đi tuần tra cùng không có bất ki nghi vân nào. Nhưng toàn bộ sự việc chắc chắn là một âm mưu đã được bày sẵn, đang tiếc tên dần đường đã chết, rất khó có thế tiếp tục lần theo đầu mối này đế điều tra.”
Ta gật đầu nói:
" Nhừng ngày này quân đội nội bộ của Yên quốc có phản ứng gì?"
Cao Hàm nói:
" Thái tử điện hạ yên tâm, tất cả đều rất ốn."
Hắn cắn môi, dường như có chuyện muôn nói, suy nghĩ một lát mói tiếp tục:
"Nhừng ngày gần đây trong Yên đô có vài lòi đồn, nghe nói trong số các đại thần và Hoàng tộc có người âm mưu bí mật liên thủ muôn đuôi quân đội Đại Khang đi.”
Ta cười lạnh nói:
"Đương nhiên là bọn họ muôn làm như vậy, có điều tra được rốt cuộc là ai không?"
Cao Hàm lắc đầu nói:
"Cha ta đã bắt tay vào điều tra chuyện này nhưng cùng không tra được đầu môi nào, có lê chi là lòi đồn mà thổi."
Ta vồ vai Cao Hàm, đứng dậy nhìn lên bầu tròi đêm đầy sao, ta không đánh mà thắng được lãnh thổ Yên quốc, bề ngoài xem ra rất yên ốn, nhưng thực ra sau lưng vẫn tồn tại đủ loại tai họa ngầm.Tiêu Trân Kỳ chết đi chi sợ chính là một mồi lửa, nếu như ta không nhanh chóng ốn định được tinh hình, sẽ bị đám cựu thần và Hoàng tộc Yên quốc ngo ngoe muôn động, lúc nào cũng có thế vồ đến kia làm khó dề.
Nhừng lòi này của Cao Hàm đã củng cô' lòng tin cho ta, sau khi đến Yên quốc, ta sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn uy hiếp bọn họ, khiến bọn họ thu lại mầm mông phản nghịch vừa mói nảy mầm.
Cao Hàm nói:
"Thái tử điện hạ, nghe nói Tiêu Tín tướng quân đến đây đế tiếp nhận vị trí của Tiêu tướng quân, không biết chuyện này có thật hay không?”
Ta gật đầu xoay người lại nói:
" Cao tướng quân nghi thế nào?”
Cao Hàm nói: "Mạt tướng không dám giấu diếm điện hạ, ta nghi Tiêu tướng quân cũng không thích họp vói chức vụ này."
Ta mim cười ngôi xuống một lần nừa nói:
" Nói lý do của ngươi cho ta nghe!"
Cao Hàm nói:
" Ta đã nghe về uy danh và chiến công của Tiêu tướng quân đã lâu, cũng biết hắn là người nối bật nhất của Đại Khang bây giờ. Nhưng ta cũng nghe nói hắn đôi đãi vói thủ hạ lạnh lùng vô tình, làm việc quá mức dựa vào bản thân, chưa bao giờ nghe ý kiến của người khác. Quân đội đóng tại Yên quốc hiện giờ nhìn mặt ngoài thì bình tình như thường, nhưng trong lòng tướng sĩ vẫn lo lắng không yên, nếu đế hắn nắm giừ chức vị Thông soái, dùng thủ đoạn cứng rắn đế quản lý quân đội, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều tướng lình sinh ra lòng oán hận.’'
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp:
'Khi Tiêu soái còn sông luôn đôi đãi vói tướng sĩ như huynh đệ, làm người khoan dung, sợ rằng thủ hạ đã sớm quen vói tác phong của hắn. Hôm nay Thái tử lại điều một tướng quân có tác phong hoàn toàn khác đến, chi sợ...”
Cao Hàm do dự một lát rồi vẫn nói ra suy nghi trong lòng:
"Chi sợ quân đội đóng tại Yên quốc sẽ nhanh chóng lâm vào cảnh rối loạn."
Ta cười nói:
"Cao tướng quân, theo ý kiến của ngươi, người nào mói thích họp chức vị Thông soái này ?"
Cao Hàm nói:
"Sau khi Tiêu soái chết, Cao Hàm vẫn luôn suy nghi về chuyện này, tác dụng của đại quân đóng ờ biên cảnh Yên Hán không phải tầm thường, vừa cần yên ốn bên trong, lại phải vừng chắc bề ngoài, trách nhiệm vô cùng quan trọng. Thông soái lại phải do người của Đại Khang đảm nhiệm, người này không nhừng phải có năng lực lãnh đạo, còn phải hiếu rõ chuyện nội bộ của Yên quốc, càng cần phải nhân từ độ lượng."
Ta không nhịn được cười lỏn:
"Cao tướng quân cho rằng hiện giò' Đại Khang có tướng lình như vậy hay không?”
Cao Hàm gật đầu nói:
"Hoàn Nhan Vương phi là người như vậy, chi tiếc hiện giò' nàng lại đang ở Đại Tần.”Ta cười nói:
" Năng lực của Tiêu Tín quá rõ ràng, chi tiếc về phưong diện đôi nhân xử thế đúng ra ứìiếu sót rất nhiều."
Ta nhin Cao Hàm nói:
" Vì vậy ra đã sớm quyết định đếngưoi làm phó chức phụ tá cho hắn.”
Cao Hàm hoi ngẩn ra, lại đột nhiên quỳ xuống nói:
"Cao Hàm xin Thái tử thu hồi mệnh lệnh."
Ta ngạc nhiên nói:
"Vì sao Cao tướng quân lại nói vậy?”
Cao Hàm nói:
" Cao Hàm không dám giấu diếm Thái tử điện hạ, trước khi Cao Hàm tói nghênh tiếp Thái tử, phụ thân ta đã dặn dò ta, nếu như Thái tử giao cho ta làm phó tướng, nhất định không được đồng ý."
Ta nhíu mày, Cao Quang Viền đúng là cũng có chút bản lính. Chuyện ta bố nhiệm Cao Hàm trừ Trần Tử Tổ ra cũng không còn ai khác biết, không nghi tói hắn lại có thê đoán được.
Ta đờ bả vai Cao Hàm nói:
"Ngươi đứng lên rồi nói tiếp.”
Cao Hàm vẫn kiền trì quỳ trên mặt đất nói:
"Mạt tướng tình nguyện anh dùng chiến đấu trên sa trường, cũng không muôn làm người hòa giải trong đại quân đóng tại Yên quốc!”
Ta gật đầu cười, Trần Tử Tổ có rất nhiều suy nghi cùng tinh cờ trùng họp vói ta. Khoảng thòi gian này tâm tình ta thật sự quá kém, rất nhiều chuyện không có thòi gian suy nghĩ, cùng không muôn nghi, hoi có vẻ thuận theo tự nhiên.
Trần Tử Tô nói:
" Có phải Thái tử đã quết định đi Yên quốc, tự minh xử lý chuyện Tiêu tướng quân?"
Ta thò dài nói:
" Ta và Tiêu đại ca làm bạn tâm đầu ý họp, về tinh về lý ta cùng phải đi Yên quốc một chuyến. Hon nừa, chuyện vói Tiêu Tín nên đế ta tự minh thông báo cho thỏa đáng.’’
Trần Tử Tô nói:
” Gần đây tâm tinh Thái tử không vui, đi đến Yên quốc thả lỏng tâm tinh cùng tốt. Mặc du giao chiến giừa Tần quốc và Đông Ho đã đến lúc gấp rút nhưng đôi vói chúng ta lại là một cơ hội rất lỏn. Hoàn Nhan tướng quân trân giừ Tần quốc, trên thực tế mười ba vạn tinh binh của Đại Khang đã nắm trong tay hậu phương rộng lớn của Tần quốc. Tần Thái hậu vẫn chưa biết sông chết, cục diện chính trị của Tần quốc lúc này đã loạn thành một đoàn, bất kế là quan lại hay hoàng tộc cùng không có người nào có đủ năng lực đế xoay chuyến tinh thê' kết cục thất bại của Tần quốc đã định sẵn. Đông Ho phát động cuộc chiến này CUÔ1 cùng chắc chắn sẽ kết thúc vói kết quả lường bại câu thương. Thực lực của hai bên sẽ khó gượng dậy nối. Bắc Ho và Đại Khang có thế ngồi không thu lọi. Nhưng là..."
Trần Tử Tổ cau mày, lộ ra vẻ lo lắng.
Ta đã đoán được suy nghi của hắn, hắn chắc chắn đang lo lắng Thác Bạt Thuần nhò' đó có thế phát triến an toàn.
Ta thấp giọng nói:
” Dưới tinh huống trước mắt, chủng ta rất khó có thế chiếu cố chuyện Ho Bộ. Nếu thực sự Thác Bạt Thuần có bản lãnh đó, hắn sẽ nhân cơ hội thâu tóm Đông Ho, thống nhất Ho Bộ một lần nữa."
Trần Tử Tổ thò dài nói:
"Nếu là như vậy, Thác Bạt Thuần sẽ trờ thành tử địch nguy hiếm nhất của Thái tủ."
Ta gật đầu nói:
” Hai việc không thế đồng thòi làm, vân đề thiết yếu trước mắt của chủng ta là Thông nhất lãnh thố ba nước Khang, Tần, Yên. ơ phía nam chông lại hai nước Tân, Hán, phía bắc lấy Am son làm giói hạn vói Bắc Ho, xác định lại biên giói Đại Khang một lần nừa."
Trần Tử Tô nói:
"Lãnh thố Đông Ho rộng lỏn, Bắc Ho muôn trong thòi gian ngắn đánh chiếm tất cả đất đai cũng không phải chuyện dề. Trong khoảng thòi gian này Thái tử có thế thoải mái nghi ngoi dường sức, tăng tốc mờ rộng.”
Ta đồng cảm nói:
"Bách túc chi trùng tử nhi bất cương, Thác Bạt Thuần muôn nhanh chóng thâu tóm Đông Ho chi sợ cũng không dề dàng. Huống chi phía sau Đông Ho còn có Triều Tiên vốn đã rình mò từ lâu."Trần Tử Tổ mim cười nói:
” So vói việc chúng ta nắm được Tần quốc, khó khăn mà Bắc Ho gặp phải 1ÓTI hon nhiều lắm. Nhưng Thác Bạt Thuần cùng là một thế hệ kiêu hùng, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này. Thâu tóm Đông Ho chi là vân đề thòi gian, về phần Triều Tiên, căn bản sẽ không gây được sóng gió gì lớn cả."
Hắn thấp giọng nói:
" Mặc dù trước mắt là cơ hội giao chiến, nhưng đôi vói Thái tử cùng là thòi gian rồi rãi nhẹ nhàng nhất, sao Thái từ không nhân dịp này nghi ngoi điều dường cho tô't. Kế hoạch về Tần quốc đã được áp dụng, chiến sự dây dưa càng lâu lại càng có lợi cho chủng ta. Tần quốc không thế xem như Yên quốc, lãnh thố quốc gia rộng lỏn, dân cư đông đúc, chi có từng bước xâm chiếm mói là kế sách tô't nhất. Mà Thái từ cùng cần phải có đủ kiên nhẫn, theo đuôi quá trình chiến tranh kéo dài, thực lực của Tần quốc sẽ càng ngày càng trở nên suy yếu, vì thế sự phụ thuộc của bọn họ đôi vói Đại Khang cùng càng ngày càng lớn, chờ đến khi chiến tranh kết thúc, bọn họ đã vô hình chung trở thành nước phụ thuộc của Đại Khang. Đến lúc đó, cho du Thái tử không muôn thu lấy Tần quốc, Tần quốc cùng không cách nào ròi khỏi ngài được."
Ta không kim được nhớ tói Tinh Hậu, nếu như không có nàng, ta cùng không thế xâm nhập vào nội bộ Tần quốc thuận lọi như thế, phần đại lề này chính là nàng tặng cho ta.
Trần Tử Tổ thây nét mặt ta u ám, biết ta chắc chắn đang nghi đến chuyện đau buồn, nhẹ giọng khuyên ta:
"Có một số việc Thái tử nên biết buông bỏ. Hiện tại ngài chính là Vương giả của cả vùng lãnh thố này, nếu như vẫn cả ngày đắm chim trong cảm xúc u uất, tuyệt đôi không phải là may mắn của Đại Khang."
Ta lạnh nhạt cười nói:
Dây moi la Trần tiên sinh mà ta cân.
Trần Tử Tổ mim cười nói:
'Thái tử đã nghi tói hay chưa? Có lê không chi có người bên cạnh ngài mói thay đối?"
Trong lòng ta rung động, hắn ám chi là chính bản thân ta thay đốỉ, nhưng tại sao ta lại không cảm thấy như thê?
Suy nghi cấn thận lại, mọi chuyện xảy ra trong thòi gian này thực sự rất nhiều, thân phận địa vị đã thay đốỉ, trong tiềm thức ta luôn quy kết nhừng u uất trong lòng là do đủ loại bất hạnh.
Nhưng lòi nói của Trần Tử Tổ đột nhiên nhắc nhò' ta, hiện giò' ta đã khác xa so vói trước đây, có lẽ do bản thân ta chưa kịp thích ứng loại biến hóa này.
Ta chậm rãi đặt chén trà xuống:
" Xem ra ta nên đi ra ngoài một thòi gian, tạm thòi quên đi nhừng việc bên cạnh đế tim lại chính bản thân minh.''
Trần Tử Tô cười nói:
"Từ Tổ tin rằng không lâu sau sẽ lại thấy Thái tử khôi phục dáng vẻ Vương giả hăng hái hào hùng như ngày xưa."
Hắn nhấp một ngụm trà sâm rồi nói tiếp:
"Việc tuyến chọn noi đế xây cung điện mói Thái tử giao cho ta, ta đã tim được người thích họp làm chuyện này."
" Ồ!"
Lúc này ta đã đoán được, người hắn nói đến chắc chắn là Gia Cát Tiếu Liên.
" Thành tựu trên phương diện này của Gia Cát tiên sinh hon xa Tử Tô, ta đã cho người thông báo vói hắn chuyện này, hắn hẳn sẽ không từ chốiế"
Ta cười nói:
"Gia Cát tiên sinh đang giúp ta xây dựng Ky Giáp quân, công sự, tường thành phía bắ Đại Khang và Yên quốc cũng do hắn lên kế hoạch. Ngươi đem chuyện này giao cho hắn, hắn trở lại chắc hẳn sẽ trách ta tham hường thụ mà không muôn phát triển."
Trần Tử Tô cười ha ha nói:
"Dân chủng chú trọng an cư lạc nghiệp, Đế Vương cũng không phải không như thê'. Mặc dù hiện giò' Thái từ có đông đảo Vương phi, nhưng lại không có ai làm bạn bên cạnh, cả ngày buồn bực không vui. Chờ khi xây dựng xong cung mói, các vị Vương phi có thế sớm chiều làm bạn bên thái tử, lúc đó phiền não của Thái tử hăn là sẽ ít đi rất nhiều.”
Lòi của hắn làm ta nhó' đến chuyện về Tả Ngọc Di, ta do dự một lát nhưng vẫn nói chuyện này ra: "Trần tiên sinh, ta có chuyện muôn hỏi ý kiến của ngươi.”
Trần Tử Tô nói:
"Mòi Thái tử nói."
Ta thấp giọng kể cho hắn chuyện về Tả Ngọc Di, CUÔ1 cùng lại nói:
" Ta có ý định muôn đưa Tả Ngọc Di vào trong cung, không biết Trần tiên sinh nghi thế nào về chuyện này?"
Ta thấp giọng kể cho hắn chuyện về Tả Ngọc Di, CUÔ1 cùng lại nói:
" Ta có ý định muôn đưa Tả Ngọc Di vào trong cung, không biết Trần tiên sinh nghi thế nào về chuyện này?"
Trần Tử Tô nhíu mày, quyet đoán lac đau:
"Thái tử! Chuyện này nhất định không được!”
Ta biết có lẽ hắn sẽ phản đôi, nhưng lại không nghĩ rằng hắn phản đôi kiên quyết như thế, hoi ngạc nhiên hỏi:
"Vì sao không thế?"
Trần Tử Tô nói:
"Đầu tiên, Tả Ngọc Di chính là con gái của Tả Trục Lưu, Tả Trục Lưu phạm vào tội phản nghịch, ban đầu nếu như không phải Thái từ khai ân, tội này đáng phải tru di cửu tộc. Mac du Thái từ không truy cứu trách nhiệm vói con gái hắn, nhưng tiếng ác của Tả thị đã sớm truyền khắp Đại Khang. Tiếp theo, đúng như nhừng gì Thái tử nói, Tả Ngọc Di có khả năng cô' ý tiếp cận Thái tử. Thái tử tự minh ban cho Tả Trục Lưu cái chết, đôi vói nàng, ngài là kẻ thủ giết cha. Mặc dù không loại trừ khả năng nàng có thế một lòng hầu hạ Thái tử, nhưng Thái từ cùng phải nghi cần thận, nàng có thế lợi dụng cơ hội tiếp cận Thái tử, lúc nào cùng có thế gây khó dề cho Thái tử."
Ta thầm nghi trong lòng:
” Nếu như Tả Ngọc Di thực sự muôn hại ta, nàng cũng có rất nhiều cơ hội, vì sao không xuống tay vói ta từ lúc trước chứ?"
Trần Tử Tô nói:
" Thái tử còn nhớ hay không, lúc đầu nạp phi, Tả Ngọc Di và Vương phi nương nương chính là hai mỹ nhân được tuyến chọn cuôi cùng. Bạn đầu Thái tử chọn Vương phi mà bỏ qua Tả Ngọc Di, hiện giò' ngài lại muôn đưa nàng vào cung, nếu như Vương phi biết chuyện này sẽ có cảm giác gì? Lúc Tả Trục Lưu còn sông đã cùng Dực Vương không đội tròi chung, nếu như ngài kiên trì phòng nàng làm phi, Dực Vương sẽ nghi thế nào?"
Ta thò dài nói:
"Ngươi nói không sai!”
Trần Tử Tô nói:
" Giừ lại mạng sông cho ba huynh muội nàng đã là ân đức lớn nhất. Nếu như Tả Ngọc Di thật lòng hiếu được chuyện này, nàng sẽ không đưa ra chuyện danh phận vói Thái tử, an phận ờ bên cạnh Thái tử, còn có điều gì chưa đủ nừa?"
Ta lạnh nhạt cười nói:
"Trần tiên sinh hiếu lầm rồi, Ngọc Di cũng không muôn ta cưới nàng, chi là ta muôn công bằng vói nàng hơn mà thôi."
Trần Tử Tổ ý tứ sâu xa nói: ” Thái tử muôn công bằng vói nàng hay công bằng vói Vương phi, lợi hại giừa hai chuyện đó, Thái tử phải tự minh lựa chọn."Thực ra sau khi Trần Tử Tổ nói xong nhừng lòi này, ta đã bó đi suy nghi muôn đưa Tả Ngọc Di vào cung. Có một số việc không thế mọi mặt đều vẹn toàn, sau này ta sẽ bồi thường cho nàng nhiều hon về tinh cảm là được.
Trần Tử Tổ nói không sai, an cư mói có thế lạc nghiệp. Khi tâm tinh của ta xuống thấp nhất mói phát hiện tất cả ái phi của ta đều không có bên cạnh ta, ngay cả Trân phi vôn có thế cùng ta dốc bầu tâm sự cùng đến Pháp Nghiêm tự đế tụng kinh.
Từ sau khi Hâm Đức hoàng đế chết đi, ta càng không chịu nối không khí trang nghiêm đè nén trong cung, nếu vẫn tiếp tục ờ trong Hoàng cung này, sớm muộn gì ta cùng phát điên mất.
Dùng bừa tôi xong, ta gọi Xa Hạo hộ tông ta cùng đến Long viện.
Đi vào đường mòn sâu thăm trong Long viện, ta liền cảm thấy tâm tinh sảng khoái hon rất nhiều, không biết cây Cố hòe kia rốt cục có công hiệu thần kỳ như Tả Ngọc Di nói hay không, tóm lại tói đây đúng là có thế tạm thòi quên đi mọi chuyện phức tạp trong cung.
Xa Hạo thấp giọng nhắc nhò' ta:
"Tả tiếu thư chưa chắc đã ờ đây."
Ta cười nói:
"Ta chi muôn tói đây một lúc Nếu nàng không có ờ đây, chủng ta cứ tạm xem như ra ngoài đi dạo hóng mát.”
Đi đến trước Long viện, lại thấy cừa lỏn khép hờ, trong lòng ta bất giác vui vẻ, xem ra Tả Ngọc Di vẫn còn ờ noi này.
Xa Hạo vôn định đi vào cùng ta, ta giơ tay lên cản hắn nói:
"Các ngươi chờ ta ở bên ngoài, có chuyện gì ta sẽ gọi các ngươi vào.”
Xa Hạo chi có thế gật đầu, nhắc nhờ:
” Mọi việc Thái tử cùng phải cấn thận một chút."
Ta đi vào Long viện, thấy Tả Ngọc Di đang ngồi một minh dưới tán cây cổ hòe, trên bàn gỗ đã sớm dọn xong rượu và thức ăn. Đôi mắt đẹp của nàng nhìn cây cố hỏe say sưa ngơ ngác, không biết trong lòng đang nghĩ gì?
Ta đi tói phía sau nhẹ nhàng ho khan, thân thế mềm mại của Tả Ngọc Di chân động, đột nhiên xoay người lại, trên mặt đã vương đầy nước mắt. Nàng khè cắn môi dưới, đứng lên liều lình lao vào trong lòng ta, ôm chặt thân thế ta, khuôn mặt tràn đầy nước mắt áp sát vào mặt ta:
"Ta nghi huynh sẽ... sẽ không quay lại..." Có lẽ do trong lòng kích động quá mức, thân thế mềm mại của nàng không kim được run rẩy.
Ta cười nói:
" Ta đã khi nào nói không tói chưa?"
Tả Ngọc Di nức nờ nói:
"Ngày ấy lúc huynh ròi đi đã nói ngày thứ hai sẽ tói gặp ta, nhưng ta ngồi nhìn phía đông chờ không thấy huynh tói, hướng về phía tây chò' cùng vẫn không thấy huynh... Ngọc Di đã đợi Điện hạ ờ chỗ này bôn ngày rồi.Ế.”
Nội tâm nàng đau xót, nằm trong lòng ta khóc nức nờ.Ta hôn lên mặt nàng lại thấy khuôn mặt nàng nóng đến mức hoi dọa người, sò' trán nàng thấy vô cùng nóng, ta ân cần nói:
"Muội ngã bệnh rồi!"
Tả Ngọc Di lắc đầu nói:
" Ta không sao, thấy huynh trò' lại ta.ẽ."
Chưa nói hết câu nàng đã ngất xỉu.
Ta vội vàng gọi mấy người Xa Hạo, đế bọn họ đi mòi đại phu xung quanh.
Đại phu bắt mạch xong liền lắc đầu.
Ta thấy nét mặt hắn như vậy, trong lòng sợ hãi. Tròi sanh sẽ không tàn nhẫn như thế chứ, nếu sinh mạng như hoa của Tả Ngọc Di bị cưóp đi, ta... Ta không dám nghi tiếp nừa.
Đại phu ho khan vài tiếng mói chậm rãi nói:
"Không có chuyện gì, chi là bị nhiềm gió lạnh, lại vì nàng không ngủ mấy ngày liên tục, thân thế quá mệt mỏi mói ngất xiu. Ta kê hai đon thuốc cho nàng, sắc uống mấy ngày sẽ không có chuyện gì nừa.”
Lúc này ta mói yên lòng, đế Xa Hạo đưa đại phu ra ngoài kê đon.
Ta ngồi xuống bên giường của Tả Ngọc Di, nhin khuôn mặt hoi tái nhợt của nàng trong lòng không nhịn được áy này. Chính ta cùng không nhớ rõ lúc trước đã đồng ý đến gặp nàng, chi vì một câu nói lơ đãng như vậy lại khiến cô gái si tinh này vẫn chò' đợi đến hôm này. Lại nghĩ đến nàng đã bôn ngày đêm không ngủ, cho dù là một nam nhân làm bằng sắt cùng không chịu đựng nối, huống chi nàng chi là một nừ tử nhu nhược?
Ta vươn tay vuốt lại mái tóc rối bòi trên trán nàng, lúc này Tả Ngọc Di đột nhiên thò' dài, chậm rãi mờ mắt ra. Thấy ta ngồi bên cạnh, nàng ôm chặt lấy cánh tay ta, dựa đầu vào bên cạnh ta:
"Điện hạ, ta... Không phải đang nằm mơ chứ..ẻ"
Ta cười nói:
" Nha đầu ngốc, đương nhiên không phải muội đang nằm mơ!"
Tả Ngọc Di giãy dựa ngồi dậy, nhẹ giọng nói:
" Ta chuẩn bị rượu và thức ăn cho Điện hạ!"
Ta đè vai nàng lại, ép nàng nằm xuống một lần nừa, ôn nhu nói:
" Muội yên tâm, chuyện này ra đã sớm giao cho bọn thuộc hạ làm. Việc muội cần làm lúc này là ngoan ngoãn nằm ờ đây, nói chuyện vói ta một lát."
Tả Ngọc Di rụt rè nói:
"Ngọc Di thật sự vô dụng, gây nhiều phiền toái cho Điện hạ như vậy." Thân thế nàng suy yếu, khuôn mặt bòi vì nóng ran mà trò' nên ừng đỏ, càng lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người.
Ta khè vuốt ve khuôn mặt nàng:
” Nếu hôm nay ta không đến, chăng lẽ muội vẫn muôn đợi?”
Tả Ngọc Di gật đầu, giọng nói mặc du suy yếu nhừng vân lộ ra vẻ vô cung kiên cường:
"Một ngày Thái tử không đến, Ngọc Di vẫn sẽ ờ chỗ này chờ thêm một ngày. Nếu như Thái tử vinh viền không đến, Ngọc Di sẽ ờ chỗ này chò' cả đòi..."
Trong lòng ta bất giác run lên, không ngờ tinh cảm của nàng đôi vói ta lại sâu đậm như vậy. Ta sao có thế làm tôn thương cô gái si tình này, bàn tay ta lặng lẽ luồn vào trong áo ngủ bằng gấm, ôn nhu vuốt ve hạ thế đã nóng bừng của nàng.
Tả Ngọc Di phát ra một tiếng rên ri, nhẹ gióng gắt:
"Điện hạ... Huynh còn muôn lọi dụng lúc người khác gặp khó khăn sao...”
Ta và Tiêu Tín đi song song vói nhau trên đường tói Yên quốc. Tiêu Tín đang mặc quần áo tang, cùng đi theo hộ tông hắn còn có mưòi hai tên tướng lình trẻ tuốỉ, đêu là bạn nôi khô' vói hắn ở thôn Tướng quân ờ Tần đô, không nghi tói quả thực đúng vói cái tên thôn Tướng quân, hiện giờ cả đám đều trò' thành tướng lình trẻ tuốỉ nối danh.
Đường Muội và Tiêu Trân Kỳ tinh như huynh đệ, đã đến Yên quốc trước đế sắp xếp chuyện mai táng. Cừu hận ở lại trân giừ Khang đô, ta dần theo A Đông và Lang Thứ đi theo. Bòi vì lần này có rất nhiều tướng lình có quan hệ tốt vói Tiêu Trân Kỳ nhờ chúng ta mang theo tế phẩm của bọn họ cho nên xe ngựa thậm chí tói mưòi hai cồ, võ sĩ đi theo cũng lên tói gần một ngàn năm trăm người.
Mói vừa ra khỏi Trường đình, bầu tròi liền bắt đầu có mưa rả rích. Tiêu Tín cung kính nói:
” Xin Thái tử điện hạ trò' lại trong xe nghi ngoi đế tránh bị nhiềm phong hàn! "Ta hờ hừng cười:
"Trong mắt các ngươi ta yếu đuôi như vậy sao? Chút mưa gió thế này ta vẫn chịu được."
Tiêu Tín thấy ta kiên trì cùng đành thôi, đế võ sĩ đem áo choàng đến cho ta.
Ta vừa mặc áo choàng vào, mưa liền trở nên nặng hạt. Hạt mưa roi xuống dày đặc, vô số hạt mưa dài hẹp trong veo trong mắt ta giông như vô số mùi tên từng đợt từng đợt bắn xuống mặt đất, ngàn vạn thác nước chảy xuống từ trên mái nhà.
Sau vài phút đã không phân biệt được tròi đất, giông như một nhánh sông chảy xuống từ trên không trung, mà trên mặt đất cùng lan tràn nhừng khe rãnh, tạo thành một thế giói trắng xóa chi toàn nước
A Đông và Lang Thứ phóng ngựa tói chỗ chủng ta, Lang Thứ lớn tiếng nói:
"Chủ nhân! Mưa càng lúc càng lỏn, chủng ta phải tim chỗ trú mưa, chò' mưa nhỏ đi mói có thế đi tiếp!"
Bòi vì tiếng mưa gió quá lỏn, mặc du gần trong gang tấc nhưng hắn vẫn phải dùng hết sức lực toàn thân hét lên mói khiến tiếng nói của minh không bị ngắt quãng.
Ta dứt khoát lắc đầu, mặc dù ta không nói gì nhưng mồi người đều hiếu ý ta, ta không muôn lãng phí thòi gian đi đường.
Tiêu Tín vẫn không tỏ thái độ gì lại thấp giọng đề nghị:
'Thái tử điện hạ, Lang Thứ nói đúng, nếu như chủng ta tiếp tục lên đướng, sẽ có không ít binh lính bời vì mưa gió mà bị nhiềm phong hàn. Lúc đó tốc độ của chủng ta trái lại sẽ càng chậm hơn.”
Ta xoay người lại nhìn đội ngũ đang đi trong mưa gió, bất đắc dì lắc đầu: "Được rồi!”
Chủng ta dừng lại nghi ngoi tại một ngôi miếu bỏ hoang, các võ sĩ dọn dẹp đại điện sạch sẽ, đô't lên một đông lửa cho chủng ta trú mưa. Ta và mấy người Tiêu Tín ờ trong đại điện, một số binh lính tránh mưa ngoài hành lang, số binh lính còn lại giăng vải dầu ờ giừa sân làm bạt che đế nghi ngoi tạm thòi.
Lang Thứ bưng một chén cháo mộc nhì trắng nóng hối đến trước mặt ta:
” Chủ nhân, trước tiên làm ấm áp thân thê!”
Ta bưng chén cháo chuẩn bị ăn, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng hô lỏn. A Đông vội vàng chạy ra cửa nhìn xem chuyện gì xảy ra, cùng không lâu lắm liền trở lại đại điện, nói vói ta:
"Chủ nhân, binh lính phát hiện ờ phía sau viện có một ni cô bị bệnh. Xem bộ dáng của nàng rõ ràng đã bị bệnh đến mức không bò dậy nối rồi."
Ta thấp giọng nói:
” Cứu một mạng người hon xây bảy tòa tháp, ngươi dần theo thái y đi cùng xem bệnh cho nàng.”
A Đông nói:
"Liều đại phu đã đi rồi."
Ta suy nghi một lát rồi lại nói:
” Ngươi gọi hai võ sĩ dọn dẹp một chồ trong đại điện đế cho vị ni cô kia nghi ngoi đi. Bên ngoài lắm thầy nhiều ma, mặc dù nàng là ni cô nhưng dù sao cùng là một nừ nhân, cùng sẽ bất tiện."
A Đông nói:
" Chủ nhân yên tâm, bây giò' ta sẽ đi làm."
Ni cô bị bệnh kia tuối còn quá nhỏ, Liều thái y xem bệnh cho nàng xong, kết luận nguyên nhân chính xác là bị nhiềm phong hàn, cùng không phải bệnh gì nghiêm trọng, ờ trong điện lấy thảo dược ra giúp nàng ăn. Tiếu ni cô kia vẫn không có sức lực, bòi vì nóng lên, thân thế không kim được run rẩy. Ta cho người lấy chăn đệm ra đắp cho nàng.
Lúc này tiếu ni cô cùng tinh táo hon một chút, nhìn xung quanh, CUÔ1 cùng ánh mắt roi vào trên người ta, đôi mắt liền mò' lỏn, kích động nói:
” Ngài... Chính là... Đại Khang Thái tử.ẽ. Long Dận Không?"
Lang Thứ nghe thấy nàng trực tiếp gọi tên ta liền vội vàng trách mắng:
” Lỏn mật, tên của Thái tử có thế đế cho ngươi tùy tiện gọi sao?”
Hắn nói như vậy cùng xem như gián tiếp thừa nhận thân phận ta.
Tiếu ni cô kia không kim được chảy xuông hai hàng nước mắt.
Trong lòng ta vô cùng ngạc nhiên, tiếu ni cô này tại sao có thế nhận ra ta? Lập tực ôn hòa nói:
"Tiếu sư phụ nhận ra ta sao?"
Tiếu ni cô gật đầu nhè nhẹ, giãy dựa quỳ xuông trước mặt ta:
"Đệ tử Nghi Duyên tham kiến chủ nhân!"
Ta bất giác ngẩn ra, tiếu ni cô vừa mói gặp này dì nhiên là người ta chạm mặt lúc gặp Thu Nguyệt Hàn ở Tuyên ThTam. Khi đó nàng đi theo bên cạnh Thu Nguyệt Hàn và Viên Tuệ, hôm nay Thu Nguyệt Hàn đã qua đời, Viên Tuệ cũng đến Thanh Thục son của Tân quốc gia nhập Phiêu Miều các, vì sao nàng lại tói đây?
Nghi Duyên nói:
"Chủ nhân không nhận ra ta sao?"
Ta mim cười nói:
” Sao lại không nhận ra? Viên Tuệ sư tỷ có khỏe không?”
Nghi Duyên gật đầu, nàng nhẹ giọng nói:
"Sư tỷ cho ta và Nghi Trác sư tỷ đến Đại Khang tim chủ nhân, nhưng không nghi tói ta và Nghi Trác sư tỷ lại bị thất lạc nhau trên đường. Ta không tim được nàng lại cn bị bệnh, không thế làm gì khác hon là tói ngôi miếu hoang này nghi tạm, nhưng không ngờ bệnh tinh không khá hon, trái lại lại càng thêm nghiêm trọng. Nếu không phải gặp được chủ nhân ở noi này, sợ rằng ta đã phụ sự nhờ vả của sư tỷ rồi..."
Ta nhẹ giọng nói:
"Ngươi tim ta rốt cục vì chuyện gì, nói cho ta nghe xem.”
Nghi Duyên nhìn chung quanh, võ sĩ chung quanh liền hiếu ý nàng, vội vàng đi ra cửa.
Trong lòng ta cười thầm, tiêu ni cô này vẫn có chút đề phòng người khác.Nghi Duyên thấp giọng nói:
"Chăng lẽ chủ nhân đã quên, ngày mùng sáu tháng sáu hàng năm là ngày chủng ta đến Phiêu Miều các bái kiến Thần Quang Đắc Nhật tử, chẳng phải ngài đã đồng ý vói sư tỷ sẽ tự minh đến Thanh Thục Sơn chủ trì đại lề tham bái sao?"
Nếu không có Nghi Duyên nhắc nhờ, ta gần như đã quên mất chuyện này. Hôm nay đã là mùng một tháng năm, tính ra chi còn hon một tháng là đến ngày tham bái.
Nghi Duyên thấy ta im lặng không nói lại cho rằng ta không muôn đi, vội vàng nói:
"Chủ nhân, chuyện này quan hệ đến cơ nghiệp trăm năm của Phiêu Miều các, ngài nhất định phải đi đó!"
Ta lạnh nhạt cười nói:
” NgươTan tâm dường bệnh, hiện giò' ta có chuyện quan trọng phải đến Yên quốc, chờ chủng ta tói Yên quốc lại nói tiếp.”
Nghi Duyên vẫn còn muôn nói thêm, ta phất phất tay, xoay người đi về phía chỗ nghi ngoi của mìnhẻ
Ta lấy chiếc nhẫn ngọc bích ra, soi lên đông lửa, lại thấy trong đó có tia sáng lờ mờ chuyến động, như có một con hỏa long boi lội qua lại, bất cứ lúc nào cũng có thế lao ra ngoài.
Nhừng lòi nói của Thu Nguyệt Hàn trước lúc lâm chung ta vẫn nhớ rõ mồn một, nhưng hiện tại vướng víu vói công việc, làm sao có thế đến Thanh Thục Sơn đế xử lý chuyện của Phiêu Miều các, huống chi Thanh Thục Sơn ở Tần quốc, cho dù ta đi không ngừng nghi cũng cần thòi gian hon nửa tháng.
Nhừng lòi nói của Thu Nguyệt Hàn trước lúc lâm chung ta vẫn nhớ rõ mồn một, nhưng hiện tại vướng víu vói công việc, làm sao có thế đến Thanh Thục Sơn đế xử lý chuyện của Phiêu Miều các, huống chi Thanh Thục Sơn ờ Tân quốc, cho dù ta đi không ngừng nghi cũng cần thòi gian hon nửa tháng.
Ban đầu đồng ý vói Thu Nguyệt Hàn cũng không nghi đến sau này sẽ phải gánh chịu trách nhiệm, xem ra lần này sẽ phải phụ lòng nàng.
Tiếng sấm ngoài của ầm ầm, mưa không có dấu hiệu ngớt đi, hôm nay chủng ta rất khó có thế tiếp tục lên đường. Ta mệt mỏi ngáp, đắp chăn lông chim vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Thu Nguyệt Hàn, nàng khinh thường nhìn ta: "Dận Không! Ban đầu ngươi đã đáp ứng nhừng gì vói ta? Hiện giò' ngươi đã làm được nhừng gì?”
Ta liều mạng muôn gạt bỏ bóng dáng của nàng ra khỏi đầu, lúc tinh lại đã thấy mồ hôi lạnh tủa ra toàn thân.
Lúc này mưa bên ngoài đã nhỏ đi một chút, Tiêu Tín chi huy tướng sĩ sửa sang lại xe ngựa chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Ta cho hắn chuẩn bị một xe ngựa cho Nghi Duyên, dần theo nàng đi thẳng tói Yên quốc.Vừa tiến vào Yên quốc liền gặp được đội ngũ tiếp đón của Cao Quang Viền, lần này vẫn là Cao Hàm dần đội. Thòi gian này Cao Hàm làm thống lình ở đông bắc bộ Yên quốc, năng lực rất lỏn, rất có uy tín trong quân.
Đây cùng là lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Tín, Tiêu Tín dẹp yên Nam Cương Đại Khang, công danh đã truyền khắp thiên hạ. Hiện giờ có thế nói là thanh danh lớn lao, hon nừa hắn lại sắp đảm nhiệm chức vụ Thông soái đại quân đóng tại Yên quốc. ơ trong mắt người khác, Tiêu Tín đã trở thành người chạm tay là có thế bỏng.
Cao Hàm rất có phong phạm của phụ thân minh. Trải qua khoảng thòi gian rèn luyện này hắn càng lộ ra vẻ nhanh nhạy cấn thận, cách xử sự làm người khiêm tốn, khoan dung vói thuộc hạ. So vói Tiêu Tín trước giò' luôn nghiêm nghị thì hoàn toàn khác nhau.
Ta mượn cơ hội này đế quan sát hai người, Tiêu Tín đau đón vì phụ thân nên lộ ra vẻ u uất không vui, từ khi tiếp nhận lòi hỏi thăm ân cần của Cao Hàm xong liền rất ít nói chuyện vois người khác.
Cao Hàm lại trái ngược, hắn rất nhanh đã hòa nhập vào đoàn thế các tướng lình, uống rượu nói chuyện, chung đụng hòa họp, phương diện đôi đãi đúng là sò' trường của hắn.
Lúc ban đêm đóng quân ngoài tròi, Cao Hàm tói bên cạnh ta, sau khi làm lề ra mắt liền đem tinh hình Yên quốc bây giò' báo cáo vói ta. Đa số nhừng gì hắn nói ta đều đã sai người tim hiếu, cùng không có chuyện gì mói.
Ta bẻ gãy một cành khô ném vào đông lừa, nói:
"Chuyện Tiêu tướng quân bị hại có điều tra thêm được gì không?"
Cao Hàm nói:
" Chuyện này vô cùng đáng ngờ. Tiêu tướng quân đi tuần tra ranh giói, mà tên dần đường lại cùng bị bắn chết. Ta đã điều tra qua nhừng quân sĩ hộ tông Tiêu tướng quân đi tuần tra cùng không có bất ki nghi vân nào. Nhưng toàn bộ sự việc chắc chắn là một âm mưu đã được bày sẵn, đang tiếc tên dần đường đã chết, rất khó có thế tiếp tục lần theo đầu mối này đế điều tra.”
Ta gật đầu nói:
" Nhừng ngày này quân đội nội bộ của Yên quốc có phản ứng gì?"
Cao Hàm nói:
" Thái tử điện hạ yên tâm, tất cả đều rất ốn."
Hắn cắn môi, dường như có chuyện muôn nói, suy nghĩ một lát mói tiếp tục:
"Nhừng ngày gần đây trong Yên đô có vài lòi đồn, nghe nói trong số các đại thần và Hoàng tộc có người âm mưu bí mật liên thủ muôn đuôi quân đội Đại Khang đi.”
Ta cười lạnh nói:
"Đương nhiên là bọn họ muôn làm như vậy, có điều tra được rốt cuộc là ai không?"
Cao Hàm lắc đầu nói:
"Cha ta đã bắt tay vào điều tra chuyện này nhưng cùng không tra được đầu môi nào, có lê chi là lòi đồn mà thổi."
Ta vồ vai Cao Hàm, đứng dậy nhìn lên bầu tròi đêm đầy sao, ta không đánh mà thắng được lãnh thổ Yên quốc, bề ngoài xem ra rất yên ốn, nhưng thực ra sau lưng vẫn tồn tại đủ loại tai họa ngầm.Tiêu Trân Kỳ chết đi chi sợ chính là một mồi lửa, nếu như ta không nhanh chóng ốn định được tinh hình, sẽ bị đám cựu thần và Hoàng tộc Yên quốc ngo ngoe muôn động, lúc nào cũng có thế vồ đến kia làm khó dề.
Nhừng lòi này của Cao Hàm đã củng cô' lòng tin cho ta, sau khi đến Yên quốc, ta sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn uy hiếp bọn họ, khiến bọn họ thu lại mầm mông phản nghịch vừa mói nảy mầm.
Cao Hàm nói:
"Thái tử điện hạ, nghe nói Tiêu Tín tướng quân đến đây đế tiếp nhận vị trí của Tiêu tướng quân, không biết chuyện này có thật hay không?”
Ta gật đầu xoay người lại nói:
" Cao tướng quân nghi thế nào?”
Cao Hàm nói: "Mạt tướng không dám giấu diếm điện hạ, ta nghi Tiêu tướng quân cũng không thích họp vói chức vụ này."
Ta mim cười ngôi xuống một lần nừa nói:
" Nói lý do của ngươi cho ta nghe!"
Cao Hàm nói:
" Ta đã nghe về uy danh và chiến công của Tiêu tướng quân đã lâu, cũng biết hắn là người nối bật nhất của Đại Khang bây giờ. Nhưng ta cũng nghe nói hắn đôi đãi vói thủ hạ lạnh lùng vô tình, làm việc quá mức dựa vào bản thân, chưa bao giờ nghe ý kiến của người khác. Quân đội đóng tại Yên quốc hiện giờ nhìn mặt ngoài thì bình tình như thường, nhưng trong lòng tướng sĩ vẫn lo lắng không yên, nếu đế hắn nắm giừ chức vị Thông soái, dùng thủ đoạn cứng rắn đế quản lý quân đội, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều tướng lình sinh ra lòng oán hận.’'
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp:
'Khi Tiêu soái còn sông luôn đôi đãi vói tướng sĩ như huynh đệ, làm người khoan dung, sợ rằng thủ hạ đã sớm quen vói tác phong của hắn. Hôm nay Thái tử lại điều một tướng quân có tác phong hoàn toàn khác đến, chi sợ...”
Cao Hàm do dự một lát rồi vẫn nói ra suy nghi trong lòng:
"Chi sợ quân đội đóng tại Yên quốc sẽ nhanh chóng lâm vào cảnh rối loạn."
Ta cười nói:
"Cao tướng quân, theo ý kiến của ngươi, người nào mói thích họp chức vị Thông soái này ?"
Cao Hàm nói:
"Sau khi Tiêu soái chết, Cao Hàm vẫn luôn suy nghi về chuyện này, tác dụng của đại quân đóng ờ biên cảnh Yên Hán không phải tầm thường, vừa cần yên ốn bên trong, lại phải vừng chắc bề ngoài, trách nhiệm vô cùng quan trọng. Thông soái lại phải do người của Đại Khang đảm nhiệm, người này không nhừng phải có năng lực lãnh đạo, còn phải hiếu rõ chuyện nội bộ của Yên quốc, càng cần phải nhân từ độ lượng."
Ta không nhịn được cười lỏn:
"Cao tướng quân cho rằng hiện giò' Đại Khang có tướng lình như vậy hay không?”
Cao Hàm gật đầu nói:
"Hoàn Nhan Vương phi là người như vậy, chi tiếc hiện giò' nàng lại đang ở Đại Tần.”Ta cười nói:
" Năng lực của Tiêu Tín quá rõ ràng, chi tiếc về phưong diện đôi nhân xử thế đúng ra ứìiếu sót rất nhiều."
Ta nhin Cao Hàm nói:
" Vì vậy ra đã sớm quyết định đếngưoi làm phó chức phụ tá cho hắn.”
Cao Hàm hoi ngẩn ra, lại đột nhiên quỳ xuống nói:
"Cao Hàm xin Thái tử thu hồi mệnh lệnh."
Ta ngạc nhiên nói:
"Vì sao Cao tướng quân lại nói vậy?”
Cao Hàm nói:
" Cao Hàm không dám giấu diếm Thái tử điện hạ, trước khi Cao Hàm tói nghênh tiếp Thái tử, phụ thân ta đã dặn dò ta, nếu như Thái tử giao cho ta làm phó tướng, nhất định không được đồng ý."
Ta nhíu mày, Cao Quang Viền đúng là cũng có chút bản lính. Chuyện ta bố nhiệm Cao Hàm trừ Trần Tử Tổ ra cũng không còn ai khác biết, không nghi tói hắn lại có thê đoán được.
Ta đờ bả vai Cao Hàm nói:
"Ngươi đứng lên rồi nói tiếp.”
Cao Hàm vẫn kiền trì quỳ trên mặt đất nói:
"Mạt tướng tình nguyện anh dùng chiến đấu trên sa trường, cũng không muôn làm người hòa giải trong đại quân đóng tại Yên quốc!”
Bình luận facebook