Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Trở lại phòng,Thái Tuyết vẫn đang hôn mê trên giường, Dận Không ngồi xuống bên cạnh ,nhìn khuôn mặt nàng đầy ôn nhu, hắn cẩn thận dùng khăn lau những giọt mồ hôi trên trán nàng, thân thể Thái Tuyết rất nóng, theo lời của Tôn Tam Phân thì cơ thể nóng lên là hiện tượng bình thường, hắn lấy khăn thấm nước ,đắp lên trán Thái Tuyết
Thái Tuyết không tiếc thân mình, đở cho hắn một kiếm, Dận Không nhìn khuôn mặt nàng tuy tiều tụy xanh xao, nhưng còn đượm nét hạnh phúc, nhìn nàng trong lòng hắn thầm nói:
“ Thái Tuyết, nếu một ngày, ta công thành danh toại, tuyệt sẽ không quên thâm tình hậu ý của nàng”
Thân thể mềm mại của Thái Tuyết đột nhiên run rẩy từng cơn, hình như nàng đang gặp phải một ác mộng cực kì đáng sợ:
-Điện hạ… không nên….không nên…
Dận Không cầm tay nàng vuốt ve an ủi nhè nhẹ, Thái Tuyết hình như đang sợ hãi điều gì đó:
-Không nên….. giết ta… không nên….giết ta….
Một dòng lệ trong suốt rơi xuống từ khóe mắt của nàng, Dận Không nhẹ nhàng lau khô ,Thái Tuyết có tâm tính ngây thơ trãi qua kinh nghiệm nguy hiểm lần này chắc vô cùng sợ hãi, hắn thầm nghĩ
Thấy Thái Tuyết bất ổn, Dận Không không thể rời xa nàng, hắn gọi Tôn Tam Phân đến, Tôn Tam Phân liền dùng kim châm vào các huyệt đạo, rồi cho nàng phục dùng môt loại thuốc ,hương thơm mùi bạc hà của biệt dược lan tỏa khắp phòng
Dận Không tự mình tiễn Tôn Tam Phân ra khỏi phòng, nhưng Tôn Tam cũng không lập tức rời đi, hắn thấp giọng nói:
-Lão hủ có mấy câu, muốn nói cùng điện hạ
Dận Không gật đầu:
-Tôn tiên sinh! Có chuyện gì xin cứ nói thẳng
Tôn Tam Phân cùng Dận Không đi ra phía mũi thuyền, xa xa bầu trời đã bắt đầu có những tia sáng màu đỏ, một ngày mới lại bắt đầu, trãi qua một đêm chiến hỏa kinh hồn, y phục trên người Dận Không đã rách bươm nhìu chỗ, trên mặt cũng lấm lem vì bụi khói, nhưng vẫn toát lên vẻ anh minh, kiên định
Tôn Tam Phân vai đeo hòm thuốc, nhìn Dận Không nói:
-Lão hủ có một chuyện không rõ, Tần quốc là nơi đầm rồng hang cọp, chúng hoàng tử tôn tránh còn không kịp, Bình vương ngài trái lại còn gánh lấy trách nhiệm nguy hiểm này, chẳng lẽ đem tánh mạng mình ra làm trò đùa sao?
Dận Không nhàn nhạt cười cười, hỏi ngược lại:
-Tiên sinh nghĩ sao?
Tôn Tam Phân nghiêm mặt nói:
-Xưa nay ,con người việc đầu tiên là lo lắng lợi ích và an nguy của mình trước, cho dù thánh hiền cũng không ngoại lệ, điện hạ đã biết rõ tiền đồ gian hiểm, mà vẫn mạo hiểm, tất nhiên trong lòng có ý đồ khác
Dận Không nhíu nhìu đôi chân mày nghĩ: “ Tôn Tam Phân nói với ta lời này, mục đích tột cùng là cái gì?”
Tôn Tam Phân tiếp tục nói:
-Đêm qua, điện hạ đã làm cho suy nghĩ của lão hủ trở nên sáng sủa
Dận Không ánh mắt dừng lại trên người Tôn Tam Phân quan sát, trong lòng thầm động, người này cao thâm khó lường, không giống như dáng vẻ bên ngoài của lão
Tôn Tam Phân nói:
-Điện hạ lo cho vạn dân, đem lợi ích của mình cùng vạn dân và Đại Khang thành một thề, điện hạ xem Đại Khang và chính bản thân mình là một ….
Dận Không nghe thấy lời nói của Tôn Tam Phân ẩn nấp một số y tứ, liền phất tay nói:
-Tiên sinh suy nghĩ quá nhiều, Dận Không chỉ nghĩ sao hóa giãi một trường chiến hỏa trước mắt, giúp cho dân chúng thoát khỏi cảnh tai ương, không như lời tiên sinh nói ta là hoành đô chí lớn đâu!
Dận Không muốn rời đi, thì lại nghe Tôn Tam Phân nói:
-Lão hủ mặc dù đã già, những vẫn còn nhớ rõ ràng thời gian điện hạ ra đời…
Dận Không liền dừng bước.
-Điện hạ không khóc, không cười, hai tay nắm chặt, bàn chân trái có bảy nốt son, chính là chân mệnh đế vương
Bàn chân trái của Dận Không quả thực có bảy nốt son, Hâm Đức đế mặc dù là phụ hoàng của hắn, cho tới bây giờ vẫn không biết chuyện này, bởi hắn sinh hạ nơi lãnh cung, từ luc mẫu thân sinh hắn ra, hoàng đế chưa bao giờ đến thăm mẹ con hắn
Dận Không nhớ lại, hình như hắn có nghe kể lúc mẫu thân hạ sinh hắn, Tôn Tam Phân luôn túc trực ở Thanh Nguyệt cung, như vậy hắn quả thật chứng kiến thời điểm hắn chào đời
Dận Không lạnh lùng nói:
-Tôn tiên sinh nói với ta chuyện này, đến tột cùng là muốn cái gì?
Tôn Tam Phân mở hòm thuốc, lấy ra một tấm bản đồ, từ từ mở ra, Dận Không cúi đầu nhìn xuống. Tấm bản đô vẽ biên giới tám nước, so với bản đồ hiện tại thì không giống nhau, tấm bản đồ này vẽ tại thời điểm Đại Khang là quốc gia đứng đầu, các nước đều cuối đầu xưng thần, diện tích Tần quốc khi đó còn chưa được một nữa so với bây giờ
Tôn Tam Phân nói:
-Năm đó, chính thái tử điện hạ lưu lại cho lão phu tấm bản đồ này
Tôn Tam Phân nói thái tử, chính là đại hoàng huynh Long Dận Cơ, người duy nhất đước Hâm Đức đế phong làm thái tử, đáng tiếc năm hai mươi ba tuổi lâm bạo bệnh mà chết, có thể nói hắn tài năng nhưng mệnh yểu, nếu còn sống đến bây giờ, ngồi vào ngai vàng chỉ có thể là hắn.
Từ khi đại hoàng huynh mất,phụ hoàng hắn cũng không phong ai làm thái tử, thậm chí ý niệm truyền ngôi cho đám hoàng tử tôn cũng không còn
Tôn Tam Phân nói:
-Trên tấm bản đồ vẽ chính là biên giới các nước một trăm năm trước, Đại Khang lúc đó đạt thế cường thịnh
Nói xong, hắn cuộn tấm bản đồ lại, giao vào tay Dận Không
Dận Không có chút kì quái nhìn Tôn Tam Phân, chẳng hiểu vì sao Tôn Tam Phân giao tấm bản đồ này cho hắn.
-Thái tử lúc lâm chung có nói qua. Ngày sau nếu có cơ hội, thì đưa tấm bản đồ này cho người có năng lực chấn hưng Đại Khang
Tôn Tam Phân trên mặt hưng phấn nói.
Nội tâm Dận Không dâng lên một cảm giác khó hiểu, mặc dù không hiểu mục đích của Tôn Tam Phân là gì, nhưng chính bản thân hắn cũng rất quan tâm đến tấm bản đồ này, hắn trịnh trọng tiếp nhận. Khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc của Tôn Tam Phân lộ ra nét tươi cười, hắn chỉnh hòm thuốc trên vai, hướng Dận Không cáo từ rời đi
Thái Tuyết được Tôn Tam Phân tận tình chữa trị nên vết thương hồi phục rất nhanh, nhưng lúc này tay nàng lại trở nên lanh như băng, Tôn Tam Phân nói hiện tượng này tất yếu xảy ra, Dận Không đem hỏa lò đặt dưới đáy giường, hai tay xoa bóp bàn tay chân Thái Tuyết giúp nàng lưu thông khí huyết, Dận Không luôn tự cho mình là kẽ biết kiềm chê bản thân, nhưng từ lúc xảy ra sự việc với Trân phi, thì hắn cảm thấy không còn tin tưởng như lúc xưa nữa, lúc này trước mặt hắn ,Thái Tuyết một thân ôn nhu mềm mại, hắn cảm thấy xoa bóp cho nàng đúng là một loại khảo nghiệm
Dận Không mặc dù không phải là một trang quân tử, nhưng hắn thông hiểu đạo lý, huống hồ Thái Tuyết vừa cứu hắn một mạng, nàng vừa trãi qua một hồi kinh sợ. Hắn miên man suy nghĩ ,trong phút chốc thiếp đi lúc nào không biết
Tỉnh lại, đôi chân Thái Tuyết vẫn bị hắn ôm trong lòng. Ngẩng đầu lên ,Dận Không thấy nàng ánh mắt thẹn thùng, xem bộ dáng chắc nàng đã tỉnh từ lâu, hắn cuốn quít buông hai chân nàng ra
Thái Tuyết thốt nhẹ một tiếng a xấu hỗ
-Có phải vết thương còn rất đau?
Dận Không ân cần hỏi
Thái Tuyết e thẹn lắc đầu:
-Chân…tê quá….
Hắn lập tức tỉnh ngộ ra, hai chân nàng vừa rồi bị hắn trong lúc ngủ ,nằm đè lên, nên máu không tuần hoàn, dẫn đến bị tê, chắc nàng thấy hắn ngủ say, không nỡ đánh thức, cố gắng chịu đựng toàn thân tê dại
Dận Không sửa sang lại trang phục, vươn người cho thoải mái, sau đó đến khung cửa sổ nhìn ra ngoài, thì lúc này đã vào hoàng hôn, ánh nắng chiều chiếu rọi tựa đem cả chân trời phía trước thiêu đốt
Thái Tuyết trở mình đình ngồi dậy, Dận Không cuốn quít chạy tới đở nàng nói:
-Nàng vết thương chưa lành, ngàn van lần không được cử động mạnh
Thái Tuyết xấu hỗ nói:
-Thái Tuyết nằm ở đây, chiếm mất cái giường của điện hạ
Dận Không cười nói:
-Cái giường ta cho nàng mượn, sau này mỗi tháng trừ vào tiền lương
Thái Tuyết thấp giọng nói:
-Đa tạ ân đức của điện hạ
Kỳ thật, lời cám ơn này, hắn phải nói với nàng mới đúng
Dận Không định hướng nàng nói lời tạ ơn, thì nghe bên ngoài có tiếng thét lên:
-Thuyền của Tần quốc!
Nội tâm hăn cảm thấy nao nao, Tần quốc nhanh như vậy, đã cử người ra ứng tiếp
Dận Không đặt Thái Tuyết nằm xuống giường, sau đó bước ra ngoài khoang thuyền
Lúc này đã có rất nhiều người tụ tập trên lâu thuyền, Ung vương cũng trong số đó, hắn cuốn quít ngoắc Dận Không lại nói:
-Phía trước có hai chiến thuyền của Tần quốc, nơi chúng ta đang đứng là đoạn thủy lộ dùng chung của hai nước, tình huống bình thường thì tàu chiến Tần sẽ không có mặt ở đây
Mọi người đang tụ tập thấy Dận Không đến, tránh ra một đường nhỏ, hắn xuyên qua đám người, đi ra phia trước nhìn , thấy trên sông phía trước hai chiến thuyền đang nhằm hướng thuyền hắn vượt sông đến, lâu thuyền màu đen ở trên chiến kì theo gió tung bay ,trên mặt cờ viết một chữ “Tần” thật to
Ung vương cảm thán nói:
-Thủy quân Tần quốc được xây dựng trong thời gian không dài, thế mà chúng đã nắm được kỹ thuật chế tạo thuyền
Nội tâm Dận Không cũng thở ra như Ung vương. Mấy chục năm nay, Tần Quốc về mặt quốc lực hay quân sự đều phát triển cực kì nhanh chóng, tồng hợp thực lực xem ra mạnh hơn Đại Khang, Đại Khang vẫn tưởng rằng chỉ có mình nắm kỹ thuật chế tạo đại thuyền chiến, không thể ngờ, người Tần đã có thể làm được, thậm chí thuyền Tần còn cao hơn, lớn hơn, chỉ có khác ở tính thẩm mĩ còn thua Đại Khang
Dận Không hạ lệnh nói:
-Đình chỉ chèo thuyền, xem đối phương biến hóa như thế nào?
Hai chiếc thuyền, một trái một phải, đem thuyền Đại Khang ép vào giữa,
Trên lâu của hai thuyền Tần, thả ra những tấm gỗ, nối ba chiếc thuyền lại với nhau. Ba gã đầu đội nón và áo giáp màu đen, theo kiểu tướng lĩnh Tần quốc bước nhanh với bộ dáng kiêu ngạo đi tới
Dận Không bảo đám thị vệ cùng thuyền phu lui ra phía sau , hắn cùng Ung vương nghênh tiếp ba người này
Từ sắc phục trên mình có thể thấy, bọn này có cấp bậc trong quân đội rất thấp, tại Đai Khang tương đương với chức thống lĩnh dưới tay có cở một ngàn binh sĩ
-Người tới chính là Khang quốc chất tử Dận Không, tên ở giữa trong ba người quát lớn
Dận Không không nhanh không chậm hồi đáp :
-Ta là Đại Khang thập tam nhất hoàng tử Dận Không
Ba gã tướng thoáng nhìn lẫn nhau, gã thấp lùn nhất xuất ra một đạo thánh chỉ lớn tiếng nói:
- Chất tử Dận Không tiếp chỉ!
Sau khi nghe xong, Dận Không vô cùng xấu hỗ, phải biết rằng hắn đến Tần, tuy thân phận là vi chất, nhưng dù sao cũng là một vị hoàng tử Đại Khang, nay mấy tến tướng chức vị nhỏ bé này chẳng những nói thẳng cái thân phận vi chất ,mà còn dùng thánh chỉ hạ nhục hắn, thật là hiếp người quá đáng, hắn thầm nghĩ
Gã bên trái, có khuôn mặt đen đen ,hai mắt trợn tròn, hung hăng nhìn hướng Dận Không nói:
-Vì sao còn chưa quỳ xuống ?
Đứng bên cạnh ,Ung vương run sợ cơ hồ muốn xuất tiểu trong quần, hai chân mềm nhủn, suýt nữa quỳ rạp xuống sàn thuyền, may mà Dận Không kip thời nắm một bên bả vai hắn kéo lại
Dận Không không run sợ khẳng khái nói:
-Ba vị tướng quân, nơi này thuộc địa phương nào?
Tên tướng thấp lùn khinh thường cười nói:
-Đương nhiên là thủy giới Đại Tần
Dận Không lạnh nhạt nói:
-Đối với ta mà nói, ba vị tướng quân chính là đang đứng trên lâu thuyền của Đại Khang Quốc, Dận Không mặc dù ngu dốt nhưng cũng biết rằng, trong vòng quốc thổ Đại Khang chỉ lạy một vị hoàng đế. Khuôn mặt mập mạp của Ung vương thoáng đỏ lên, hắn cảm giác nghe được, lời của Dận Không hình như có cảm giác châm biếm
Gã tướng thấp lùn điềm nhiên a a nở nụ cười, hắn quan sat đánh giá cao thấp Dận Không một chập rồi nói:
- Bình vương chớ trách! Chúng ta vừa rồi chỉ là đùa một chút cho vui thôi
Hắn chỉ ra phía sau nói:
-Ta đến là muốn mời Bình vương di giá
Lòng Dận Không bổng nao nao, không phải dùng lâu thuyền này để đi đến thẳng Tần đô hay sao?, không biết cớ gì, đột nhiên bọn họ thay đổi
Tên tướng lãnh kia nói:
-Thánh thướng từng nói nói: “Đại Tần quốc,không cho người nước khang vào”, Bình vương cùng với nô phó, xin theo ta lên thuyền, các người còn lại lập tức có thề quay v
Miệng hắn nói thánh thượng, chính là nói đến Tần Quốc Quân Yên Uyên, Đại Tần dưới sự trị vì của hắn phát triển mạnh mẽ cho tới hôm nay, nhưng vị quốc quân này hình như có lòng cừu hận Đại Khang sâu đậm, từ câu nói vừa rồi có thể thấy rõ ràng
Dận Không liền quyết định chủ ý, sớm muộn gì cũng vào Tần làm “vi chất”, sao không tranh thủ thời điểm này để học thêm một chút kinh nghiệm đối phó sau này, hắn gật đầu nói:
-Các người chờ ta một chút, rồi khởi hành, ta muốn chuẫn bị một chút lễ vật cho Tần Quốc quân
Nghe Dận Không nói những lời ấy, Ung vương thở phào như trút được một gánh nặng, đối với hắn mà nói, khó khăn nguy hiểm cuối cùng đã trôi qua , dũng khí của hắn đã biến mất trong chuyến cùng Dận Không tới Tần
Trở lại phòng, Thái Tuyết đã trở mình ngồi dậy, tiếng động bên ngoài, nàng đã nghe ,nên biết chuyện gì xảy ra, Dận không còn chưa đề cập tới, nàng đã nói trước:
-Người nếu bỏ ta lại, ta sẽ chết tại đây, ngay trên thuyền này
Trong bụng Thái Tuyết như có lửa đốt, nàng nóng lòng đến mức quên cả phép xưng hô với hắn
Dận Không nở nụ cười, nhìn Thái Tuyết đang mơ hoặc ,rồi đứng lên, nàng đoán không ra suy nghĩ của hắn. Dận Không đương nhiên là không bao giờ bỏ nàng ở lại, từ lúc nàng đở một kiếm cho hắn, thì hắn đã thầm nhủ : “ dù trong bất kì hoàn cảnh nào ,ta cũng không bỏ rơi nàng”
Dận Không dìu Thái Tuyết ra cửa, mọi người đều nhìn lại, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc, hắn đường đường là một vị vương gia, lại có thái độ như thế với một thư đồng
Tôn Tam Phân vai đeo hòm thuốc, chậm rãi bước tới trước mặt Dận Không, hắn từ từ đở tiếp Thái Tuyết từ tay Dận không, rồi nhẹ nói:
-Việc này là việc của lão phu
Dận Không nhìn hắn hồi lâu khó hiểu, Tôn Tam Phân cười nói:
-Lão phu ở trong cung, đã hơn ba mươi năm, nhưng cho đến lúc này vẫn là cái chức Y quan tứ phẩm, ở lại hoàng cung thì sẽ không bao giờ có cơ hội thăng tiến, lão phu nguyện đem thân này theo phò tá Bình vương, y thuật của lão phu, có lẽ giúp ít được ngài đôi chút
Trong lòng Dận Không lúc này xuất hiện rất nhiều lí do từ chối hắn, nhưng hắn suy nghĩ lại, vô luận Tôn Tam Phân có mục đích gì, Dận Không cũng tin chắc gã không có ác ý, thử hỏi một người giống hắn, một vị vương gia hữu danh vô thực, thì có gì đáng giá để gã lợi dụng chứ
Dận Không bước từng bước thong dong nhưng kiên định, bước tới trước mặt Ung vương, hắn liền đưa Dận Không một phong thư , nói:
-Cái này là danh sách những người nên tặng quà, lên đường may mắn
Dận Không vỗ nhẹ vào vai hắn nói:
-Cám ơn
Hắn bước đi tới phía trước một đoạn, thì lúc này trên thuyền, tất cả đám võ sĩ cùng thuyền phu đều quỳ xuống:
-Cung tiễn Bình vương điện hạ
Thân hình Dận Không thoáng rung động, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại, phía trước là mục tiêu hắn chọn, hắn không do dự bước tới
Thái Tuyết không tiếc thân mình, đở cho hắn một kiếm, Dận Không nhìn khuôn mặt nàng tuy tiều tụy xanh xao, nhưng còn đượm nét hạnh phúc, nhìn nàng trong lòng hắn thầm nói:
“ Thái Tuyết, nếu một ngày, ta công thành danh toại, tuyệt sẽ không quên thâm tình hậu ý của nàng”
Thân thể mềm mại của Thái Tuyết đột nhiên run rẩy từng cơn, hình như nàng đang gặp phải một ác mộng cực kì đáng sợ:
-Điện hạ… không nên….không nên…
Dận Không cầm tay nàng vuốt ve an ủi nhè nhẹ, Thái Tuyết hình như đang sợ hãi điều gì đó:
-Không nên….. giết ta… không nên….giết ta….
Một dòng lệ trong suốt rơi xuống từ khóe mắt của nàng, Dận Không nhẹ nhàng lau khô ,Thái Tuyết có tâm tính ngây thơ trãi qua kinh nghiệm nguy hiểm lần này chắc vô cùng sợ hãi, hắn thầm nghĩ
Thấy Thái Tuyết bất ổn, Dận Không không thể rời xa nàng, hắn gọi Tôn Tam Phân đến, Tôn Tam Phân liền dùng kim châm vào các huyệt đạo, rồi cho nàng phục dùng môt loại thuốc ,hương thơm mùi bạc hà của biệt dược lan tỏa khắp phòng
Dận Không tự mình tiễn Tôn Tam Phân ra khỏi phòng, nhưng Tôn Tam cũng không lập tức rời đi, hắn thấp giọng nói:
-Lão hủ có mấy câu, muốn nói cùng điện hạ
Dận Không gật đầu:
-Tôn tiên sinh! Có chuyện gì xin cứ nói thẳng
Tôn Tam Phân cùng Dận Không đi ra phía mũi thuyền, xa xa bầu trời đã bắt đầu có những tia sáng màu đỏ, một ngày mới lại bắt đầu, trãi qua một đêm chiến hỏa kinh hồn, y phục trên người Dận Không đã rách bươm nhìu chỗ, trên mặt cũng lấm lem vì bụi khói, nhưng vẫn toát lên vẻ anh minh, kiên định
Tôn Tam Phân vai đeo hòm thuốc, nhìn Dận Không nói:
-Lão hủ có một chuyện không rõ, Tần quốc là nơi đầm rồng hang cọp, chúng hoàng tử tôn tránh còn không kịp, Bình vương ngài trái lại còn gánh lấy trách nhiệm nguy hiểm này, chẳng lẽ đem tánh mạng mình ra làm trò đùa sao?
Dận Không nhàn nhạt cười cười, hỏi ngược lại:
-Tiên sinh nghĩ sao?
Tôn Tam Phân nghiêm mặt nói:
-Xưa nay ,con người việc đầu tiên là lo lắng lợi ích và an nguy của mình trước, cho dù thánh hiền cũng không ngoại lệ, điện hạ đã biết rõ tiền đồ gian hiểm, mà vẫn mạo hiểm, tất nhiên trong lòng có ý đồ khác
Dận Không nhíu nhìu đôi chân mày nghĩ: “ Tôn Tam Phân nói với ta lời này, mục đích tột cùng là cái gì?”
Tôn Tam Phân tiếp tục nói:
-Đêm qua, điện hạ đã làm cho suy nghĩ của lão hủ trở nên sáng sủa
Dận Không ánh mắt dừng lại trên người Tôn Tam Phân quan sát, trong lòng thầm động, người này cao thâm khó lường, không giống như dáng vẻ bên ngoài của lão
Tôn Tam Phân nói:
-Điện hạ lo cho vạn dân, đem lợi ích của mình cùng vạn dân và Đại Khang thành một thề, điện hạ xem Đại Khang và chính bản thân mình là một ….
Dận Không nghe thấy lời nói của Tôn Tam Phân ẩn nấp một số y tứ, liền phất tay nói:
-Tiên sinh suy nghĩ quá nhiều, Dận Không chỉ nghĩ sao hóa giãi một trường chiến hỏa trước mắt, giúp cho dân chúng thoát khỏi cảnh tai ương, không như lời tiên sinh nói ta là hoành đô chí lớn đâu!
Dận Không muốn rời đi, thì lại nghe Tôn Tam Phân nói:
-Lão hủ mặc dù đã già, những vẫn còn nhớ rõ ràng thời gian điện hạ ra đời…
Dận Không liền dừng bước.
-Điện hạ không khóc, không cười, hai tay nắm chặt, bàn chân trái có bảy nốt son, chính là chân mệnh đế vương
Bàn chân trái của Dận Không quả thực có bảy nốt son, Hâm Đức đế mặc dù là phụ hoàng của hắn, cho tới bây giờ vẫn không biết chuyện này, bởi hắn sinh hạ nơi lãnh cung, từ luc mẫu thân sinh hắn ra, hoàng đế chưa bao giờ đến thăm mẹ con hắn
Dận Không nhớ lại, hình như hắn có nghe kể lúc mẫu thân hạ sinh hắn, Tôn Tam Phân luôn túc trực ở Thanh Nguyệt cung, như vậy hắn quả thật chứng kiến thời điểm hắn chào đời
Dận Không lạnh lùng nói:
-Tôn tiên sinh nói với ta chuyện này, đến tột cùng là muốn cái gì?
Tôn Tam Phân mở hòm thuốc, lấy ra một tấm bản đồ, từ từ mở ra, Dận Không cúi đầu nhìn xuống. Tấm bản đô vẽ biên giới tám nước, so với bản đồ hiện tại thì không giống nhau, tấm bản đồ này vẽ tại thời điểm Đại Khang là quốc gia đứng đầu, các nước đều cuối đầu xưng thần, diện tích Tần quốc khi đó còn chưa được một nữa so với bây giờ
Tôn Tam Phân nói:
-Năm đó, chính thái tử điện hạ lưu lại cho lão phu tấm bản đồ này
Tôn Tam Phân nói thái tử, chính là đại hoàng huynh Long Dận Cơ, người duy nhất đước Hâm Đức đế phong làm thái tử, đáng tiếc năm hai mươi ba tuổi lâm bạo bệnh mà chết, có thể nói hắn tài năng nhưng mệnh yểu, nếu còn sống đến bây giờ, ngồi vào ngai vàng chỉ có thể là hắn.
Từ khi đại hoàng huynh mất,phụ hoàng hắn cũng không phong ai làm thái tử, thậm chí ý niệm truyền ngôi cho đám hoàng tử tôn cũng không còn
Tôn Tam Phân nói:
-Trên tấm bản đồ vẽ chính là biên giới các nước một trăm năm trước, Đại Khang lúc đó đạt thế cường thịnh
Nói xong, hắn cuộn tấm bản đồ lại, giao vào tay Dận Không
Dận Không có chút kì quái nhìn Tôn Tam Phân, chẳng hiểu vì sao Tôn Tam Phân giao tấm bản đồ này cho hắn.
-Thái tử lúc lâm chung có nói qua. Ngày sau nếu có cơ hội, thì đưa tấm bản đồ này cho người có năng lực chấn hưng Đại Khang
Tôn Tam Phân trên mặt hưng phấn nói.
Nội tâm Dận Không dâng lên một cảm giác khó hiểu, mặc dù không hiểu mục đích của Tôn Tam Phân là gì, nhưng chính bản thân hắn cũng rất quan tâm đến tấm bản đồ này, hắn trịnh trọng tiếp nhận. Khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc của Tôn Tam Phân lộ ra nét tươi cười, hắn chỉnh hòm thuốc trên vai, hướng Dận Không cáo từ rời đi
Thái Tuyết được Tôn Tam Phân tận tình chữa trị nên vết thương hồi phục rất nhanh, nhưng lúc này tay nàng lại trở nên lanh như băng, Tôn Tam Phân nói hiện tượng này tất yếu xảy ra, Dận Không đem hỏa lò đặt dưới đáy giường, hai tay xoa bóp bàn tay chân Thái Tuyết giúp nàng lưu thông khí huyết, Dận Không luôn tự cho mình là kẽ biết kiềm chê bản thân, nhưng từ lúc xảy ra sự việc với Trân phi, thì hắn cảm thấy không còn tin tưởng như lúc xưa nữa, lúc này trước mặt hắn ,Thái Tuyết một thân ôn nhu mềm mại, hắn cảm thấy xoa bóp cho nàng đúng là một loại khảo nghiệm
Dận Không mặc dù không phải là một trang quân tử, nhưng hắn thông hiểu đạo lý, huống hồ Thái Tuyết vừa cứu hắn một mạng, nàng vừa trãi qua một hồi kinh sợ. Hắn miên man suy nghĩ ,trong phút chốc thiếp đi lúc nào không biết
Tỉnh lại, đôi chân Thái Tuyết vẫn bị hắn ôm trong lòng. Ngẩng đầu lên ,Dận Không thấy nàng ánh mắt thẹn thùng, xem bộ dáng chắc nàng đã tỉnh từ lâu, hắn cuốn quít buông hai chân nàng ra
Thái Tuyết thốt nhẹ một tiếng a xấu hỗ
-Có phải vết thương còn rất đau?
Dận Không ân cần hỏi
Thái Tuyết e thẹn lắc đầu:
-Chân…tê quá….
Hắn lập tức tỉnh ngộ ra, hai chân nàng vừa rồi bị hắn trong lúc ngủ ,nằm đè lên, nên máu không tuần hoàn, dẫn đến bị tê, chắc nàng thấy hắn ngủ say, không nỡ đánh thức, cố gắng chịu đựng toàn thân tê dại
Dận Không sửa sang lại trang phục, vươn người cho thoải mái, sau đó đến khung cửa sổ nhìn ra ngoài, thì lúc này đã vào hoàng hôn, ánh nắng chiều chiếu rọi tựa đem cả chân trời phía trước thiêu đốt
Thái Tuyết trở mình đình ngồi dậy, Dận Không cuốn quít chạy tới đở nàng nói:
-Nàng vết thương chưa lành, ngàn van lần không được cử động mạnh
Thái Tuyết xấu hỗ nói:
-Thái Tuyết nằm ở đây, chiếm mất cái giường của điện hạ
Dận Không cười nói:
-Cái giường ta cho nàng mượn, sau này mỗi tháng trừ vào tiền lương
Thái Tuyết thấp giọng nói:
-Đa tạ ân đức của điện hạ
Kỳ thật, lời cám ơn này, hắn phải nói với nàng mới đúng
Dận Không định hướng nàng nói lời tạ ơn, thì nghe bên ngoài có tiếng thét lên:
-Thuyền của Tần quốc!
Nội tâm hăn cảm thấy nao nao, Tần quốc nhanh như vậy, đã cử người ra ứng tiếp
Dận Không đặt Thái Tuyết nằm xuống giường, sau đó bước ra ngoài khoang thuyền
Lúc này đã có rất nhiều người tụ tập trên lâu thuyền, Ung vương cũng trong số đó, hắn cuốn quít ngoắc Dận Không lại nói:
-Phía trước có hai chiến thuyền của Tần quốc, nơi chúng ta đang đứng là đoạn thủy lộ dùng chung của hai nước, tình huống bình thường thì tàu chiến Tần sẽ không có mặt ở đây
Mọi người đang tụ tập thấy Dận Không đến, tránh ra một đường nhỏ, hắn xuyên qua đám người, đi ra phia trước nhìn , thấy trên sông phía trước hai chiến thuyền đang nhằm hướng thuyền hắn vượt sông đến, lâu thuyền màu đen ở trên chiến kì theo gió tung bay ,trên mặt cờ viết một chữ “Tần” thật to
Ung vương cảm thán nói:
-Thủy quân Tần quốc được xây dựng trong thời gian không dài, thế mà chúng đã nắm được kỹ thuật chế tạo thuyền
Nội tâm Dận Không cũng thở ra như Ung vương. Mấy chục năm nay, Tần Quốc về mặt quốc lực hay quân sự đều phát triển cực kì nhanh chóng, tồng hợp thực lực xem ra mạnh hơn Đại Khang, Đại Khang vẫn tưởng rằng chỉ có mình nắm kỹ thuật chế tạo đại thuyền chiến, không thể ngờ, người Tần đã có thể làm được, thậm chí thuyền Tần còn cao hơn, lớn hơn, chỉ có khác ở tính thẩm mĩ còn thua Đại Khang
Dận Không hạ lệnh nói:
-Đình chỉ chèo thuyền, xem đối phương biến hóa như thế nào?
Hai chiếc thuyền, một trái một phải, đem thuyền Đại Khang ép vào giữa,
Trên lâu của hai thuyền Tần, thả ra những tấm gỗ, nối ba chiếc thuyền lại với nhau. Ba gã đầu đội nón và áo giáp màu đen, theo kiểu tướng lĩnh Tần quốc bước nhanh với bộ dáng kiêu ngạo đi tới
Dận Không bảo đám thị vệ cùng thuyền phu lui ra phía sau , hắn cùng Ung vương nghênh tiếp ba người này
Từ sắc phục trên mình có thể thấy, bọn này có cấp bậc trong quân đội rất thấp, tại Đai Khang tương đương với chức thống lĩnh dưới tay có cở một ngàn binh sĩ
-Người tới chính là Khang quốc chất tử Dận Không, tên ở giữa trong ba người quát lớn
Dận Không không nhanh không chậm hồi đáp :
-Ta là Đại Khang thập tam nhất hoàng tử Dận Không
Ba gã tướng thoáng nhìn lẫn nhau, gã thấp lùn nhất xuất ra một đạo thánh chỉ lớn tiếng nói:
- Chất tử Dận Không tiếp chỉ!
Sau khi nghe xong, Dận Không vô cùng xấu hỗ, phải biết rằng hắn đến Tần, tuy thân phận là vi chất, nhưng dù sao cũng là một vị hoàng tử Đại Khang, nay mấy tến tướng chức vị nhỏ bé này chẳng những nói thẳng cái thân phận vi chất ,mà còn dùng thánh chỉ hạ nhục hắn, thật là hiếp người quá đáng, hắn thầm nghĩ
Gã bên trái, có khuôn mặt đen đen ,hai mắt trợn tròn, hung hăng nhìn hướng Dận Không nói:
-Vì sao còn chưa quỳ xuống ?
Đứng bên cạnh ,Ung vương run sợ cơ hồ muốn xuất tiểu trong quần, hai chân mềm nhủn, suýt nữa quỳ rạp xuống sàn thuyền, may mà Dận Không kip thời nắm một bên bả vai hắn kéo lại
Dận Không không run sợ khẳng khái nói:
-Ba vị tướng quân, nơi này thuộc địa phương nào?
Tên tướng thấp lùn khinh thường cười nói:
-Đương nhiên là thủy giới Đại Tần
Dận Không lạnh nhạt nói:
-Đối với ta mà nói, ba vị tướng quân chính là đang đứng trên lâu thuyền của Đại Khang Quốc, Dận Không mặc dù ngu dốt nhưng cũng biết rằng, trong vòng quốc thổ Đại Khang chỉ lạy một vị hoàng đế. Khuôn mặt mập mạp của Ung vương thoáng đỏ lên, hắn cảm giác nghe được, lời của Dận Không hình như có cảm giác châm biếm
Gã tướng thấp lùn điềm nhiên a a nở nụ cười, hắn quan sat đánh giá cao thấp Dận Không một chập rồi nói:
- Bình vương chớ trách! Chúng ta vừa rồi chỉ là đùa một chút cho vui thôi
Hắn chỉ ra phía sau nói:
-Ta đến là muốn mời Bình vương di giá
Lòng Dận Không bổng nao nao, không phải dùng lâu thuyền này để đi đến thẳng Tần đô hay sao?, không biết cớ gì, đột nhiên bọn họ thay đổi
Tên tướng lãnh kia nói:
-Thánh thướng từng nói nói: “Đại Tần quốc,không cho người nước khang vào”, Bình vương cùng với nô phó, xin theo ta lên thuyền, các người còn lại lập tức có thề quay v
Miệng hắn nói thánh thượng, chính là nói đến Tần Quốc Quân Yên Uyên, Đại Tần dưới sự trị vì của hắn phát triển mạnh mẽ cho tới hôm nay, nhưng vị quốc quân này hình như có lòng cừu hận Đại Khang sâu đậm, từ câu nói vừa rồi có thể thấy rõ ràng
Dận Không liền quyết định chủ ý, sớm muộn gì cũng vào Tần làm “vi chất”, sao không tranh thủ thời điểm này để học thêm một chút kinh nghiệm đối phó sau này, hắn gật đầu nói:
-Các người chờ ta một chút, rồi khởi hành, ta muốn chuẫn bị một chút lễ vật cho Tần Quốc quân
Nghe Dận Không nói những lời ấy, Ung vương thở phào như trút được một gánh nặng, đối với hắn mà nói, khó khăn nguy hiểm cuối cùng đã trôi qua , dũng khí của hắn đã biến mất trong chuyến cùng Dận Không tới Tần
Trở lại phòng, Thái Tuyết đã trở mình ngồi dậy, tiếng động bên ngoài, nàng đã nghe ,nên biết chuyện gì xảy ra, Dận không còn chưa đề cập tới, nàng đã nói trước:
-Người nếu bỏ ta lại, ta sẽ chết tại đây, ngay trên thuyền này
Trong bụng Thái Tuyết như có lửa đốt, nàng nóng lòng đến mức quên cả phép xưng hô với hắn
Dận Không nở nụ cười, nhìn Thái Tuyết đang mơ hoặc ,rồi đứng lên, nàng đoán không ra suy nghĩ của hắn. Dận Không đương nhiên là không bao giờ bỏ nàng ở lại, từ lúc nàng đở một kiếm cho hắn, thì hắn đã thầm nhủ : “ dù trong bất kì hoàn cảnh nào ,ta cũng không bỏ rơi nàng”
Dận Không dìu Thái Tuyết ra cửa, mọi người đều nhìn lại, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc, hắn đường đường là một vị vương gia, lại có thái độ như thế với một thư đồng
Tôn Tam Phân vai đeo hòm thuốc, chậm rãi bước tới trước mặt Dận Không, hắn từ từ đở tiếp Thái Tuyết từ tay Dận không, rồi nhẹ nói:
-Việc này là việc của lão phu
Dận Không nhìn hắn hồi lâu khó hiểu, Tôn Tam Phân cười nói:
-Lão phu ở trong cung, đã hơn ba mươi năm, nhưng cho đến lúc này vẫn là cái chức Y quan tứ phẩm, ở lại hoàng cung thì sẽ không bao giờ có cơ hội thăng tiến, lão phu nguyện đem thân này theo phò tá Bình vương, y thuật của lão phu, có lẽ giúp ít được ngài đôi chút
Trong lòng Dận Không lúc này xuất hiện rất nhiều lí do từ chối hắn, nhưng hắn suy nghĩ lại, vô luận Tôn Tam Phân có mục đích gì, Dận Không cũng tin chắc gã không có ác ý, thử hỏi một người giống hắn, một vị vương gia hữu danh vô thực, thì có gì đáng giá để gã lợi dụng chứ
Dận Không bước từng bước thong dong nhưng kiên định, bước tới trước mặt Ung vương, hắn liền đưa Dận Không một phong thư , nói:
-Cái này là danh sách những người nên tặng quà, lên đường may mắn
Dận Không vỗ nhẹ vào vai hắn nói:
-Cám ơn
Hắn bước đi tới phía trước một đoạn, thì lúc này trên thuyền, tất cả đám võ sĩ cùng thuyền phu đều quỳ xuống:
-Cung tiễn Bình vương điện hạ
Thân hình Dận Không thoáng rung động, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại, phía trước là mục tiêu hắn chọn, hắn không do dự bước tới
Bình luận facebook