Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Bình minh, Hách Liên Bá Thiên lâm triều xong, liền đến thăm nàng.
Khinh Tuyết nằm bẹp trên giường, nhìn Hách Liên Bá Thiên bằng đôi mắt trong veo như nước hồ thu, thản nhiên nở nụ cười, nhìn như vô cùng vui vẻ.
Nhưng nàng biết, lòng nàng chẳng vui vẻ chút nào.
Tối hôm qua, hắn không ngủ lại Hải Đường Cung, mà là triệu Trữ Như Hoa (Hoa Phi) thị tẩm.
Bản thân nàng cũng không thể ngờ, nàng lại phiền lòng vì chuyện đó, hơn nữa còn phiền lòng nhiều đến thế.
Nhưng nghẫm nghĩ kĩ rồi, lòng nàng thầm nở nụ cười chua chát, hắn là một hoàng đế, một hoàng đế phong lưu thành tính, có tam cung lục viện, có thập bát ban phi tử (chắc là 18 danh hiệu để phong cho phi tần), dù cho hắn có sủng ái nàng, chung quy nàng cũng chẳng thể trở thành độc nhất vô nhị trong lòng hắn.
Hôm qua hắn nói hai chữ ‘Dựa vào’, còn khiến nàng cảm động không thôi, chỉ qua một đêm, nàng lại như thấy rõ cái gì, lời hứa hẹn của nam nhân, vĩnh viễn giả dối như vậy.
Sự sủng ái của hắn, sẽ có lúc thay đổi.
Chỉ có quyền lực mà nàng nắm gọn trong lòng bàn tay, mới là thứ thuộc về nàng chân chính .
Vết xe đổ của mẫu thân, nàng không muốn dẫm vào .
Để xác minh cái gọi là tình yêu, sẽ phải trả cái giá chua chát thế nào.
“Thân thể nàng đã ổn chưa?” Hách Liên Bá Thiên hỏi, không biết vì sao, một đêm không thấy, hắn thật sự rất khát vọng được nhìn thấy nàng, dung mạo tuyệt thế này, đã chiếm cứ trái tim hắn một cách hoàn toàn.
Tối hôm qua hắn triệu Như Hoa thị tẩm, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến nàng, hôm nay vừa lâm triều xong, hắn liền vội vã đến Hải Đường Cung ngay lập tức.
Sự lo lắng và khát vọng này, là thứ cảm xúc chưa từng phát sinh trên người hắn.
Nhưng càng là như thế, hắn lại càng không thể biểu hiện ra ngoài.
Nếu nhất phi độc sủng, không chỉ hậu cung không thể yên tĩnh, triều đình cũng sẽ nổi sóng, dù sao đi nữa, trong cung không ít phi tử thị nữ, hầu hết đều là con gái các đại thần trong triều, đây chính là phương pháp tốt nhất để kiềm chế và cân bằng các thế lực trong triều.
“Trương Thái y y thuật cao minh, hôm nay thần thiếp đã đứng dậy được, đã thấy thân thể có chuyển biến tốt.” Khinh Tuyết chậm rãi trả lời, nở nụ cười nhạt như khói sương, nhìn Trương Thái y đang đứng phối dược bên kia.
Trương Thái y vừa nghe thấy thế, vẻ mặt liền ngập tràn sự cảm kích, quỳ xuống: “Đa tạ Hoàng Thượng, Tuyết Phi nương nương nâng đỡ, đã cho thần cơ hội này, thần dù chết cũng phải chữa khỏi bệnh của nương nương, sẽ không để nương nương chịu chút di chứng gì.”
“Nên là như thế.” Hách Liên Bá Thiên nói, khí phách mạnh mẽ.
Khinh Tuyết chỉ khẽ cười: “Đứng lên đi, Trương Thái y, bản cung tin tưởng ngươi.”
“Dạ, thần đi sắc thuốc .” Trương Thái y đáp, rồi sau đó chậm rãi lui ra ngoài. Lần này ông ta quả thật đã cố hết sức, dù sao, công việc hôm nay là ông ta đã trải qua muôn vàn khó khăn mới có được, nếu giữ không xong, ông ta thật không biết sau này sẽ phải làm thế nào.
Thế nên, ông ta chẳng những tức trực trong Hải Đương Cung để có thể tiện cho việc chẩn mạch cho Tuyết Phi bất cứ lúc nào, còn tự tay sắc thuốc, khiến mọi việc trở nên cực kì hoàn hảo.
Thấy Trương Thái y rời đi, Hách Liên Bá Thiên mới nhẹ nhàng nâng Khinh Tuyết dậy: “Có đôi khi, quá mức nhân từ cũng là không tốt, chủ nhân một cung, cần có uy nghiêm nhất định.”
Không biết vì sao, Hách Liên Bá Thiên lại hy vọng Khinh Tuyết có thể có sự uy nghi của bậc quốc mẫu.
Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ, phong nàng làm Hoàng hậu?
Lòng hắn băn khoăn nhưng cũng không ra đáp án.
Khinh Tuyết không dự đoán được Hách Liên Bá Thiên sẽ nói như vậy, nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Lời hắn vừa nói, thật khiến nàng không hiểu được.
Hách Liên Bá Thiên chỉ nói: “Nàng chỉ cần làm theo lời trẫm là được rồi .” Chính hắn cũng không rõ lí do gì khiến mình nói vậy, hắn cũng còn không rõ thì làm sao mà nói cho nàng nghe được chứ.
Không rõ hắn có ý tứ gì, bất quá nhìn khuôn mặt bá đạo mà quả quyết của hắn, nàng cười nhẹ: “Thần thiếp sẽ , bất quá…”
“Bất quá cái gì?” Hắn nhíu mày hỏi.
“Bất quá thần thiếp không phải người nhân từ, nhưng người khác kính ta ba phần, ta sẽ kính người khác một thước…” Nàng dừng tại đó, không nói tiếp vế sau.
Nàng còn muốn nói , nếu có người bất lợi đối với nàng, nàng sẽ ăn miếng trả miếng, nợ máu thì trả bằng máu, nợ mạng thì trả bằng mạng !
Đây mới là điều nàng muốn nói, nhưng lúc này tạm thời không thể nói ra.
Nàng vẫn tưởng, Hách Liên Bá Thiên sẽ không thích nghe những lời đấy.
“Việc này là chức trách của ông ta, nàng không cần phải kính ông ta.” Hách Liên Bá Thiên nói, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dường như không muốn tiếp tục đề tài đấy.
Khinh Tuyết cũng hiểu được điều đó, vì thế không nói về vấn đề đấy nữa, chỉ nói: “Thần thiếp tuân mệnh.”
Sau đó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn.
Nàng biết hắn cũng không thích có người làm trái ý hắn, có lẽ lời nàng vừa nói có chút không hợp ý hắn.
Nàng đổi sang vẻ mặt dịu ngoan, có chút thản nhiên trong trẻo mà lạnh lùng.
“Nhanh khỏe lên đi, trẫm muốn uống trà nàng pha .” Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết cười nhẹ: “Nếu Hoàng Thượng muốn uống, thần thiếp lập tức đi pha cho Hoàng Thượng…” Nàng nói xong, nhẹ nhàng chống tay xuống giường, muốn đứng dậy.
Nàng làm thế, là vì nghe mấy lời hắn nói, nàng thật sự có xúc động, muốn tự tay pha cho hắn một chén trà. Hơn nữa, thân thể của nàng tuy là suy yếu, nhưng nàng có nghị lực mà người thường không có, nếu thật lòng muốn pha một chén trà thì cũng không thành vấn đề .
Hách Liên Bá Thiên không buông tha, nhẹ nhàng ấn nàng xuống: “Được rồi, tĩnh dưỡng cho mau khỏe lại mới là chuyện quan trọng.” Trong ánh mắt xen lẫn sự quan tâm hiếm hoi lắm mới xuất hiện.
“Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự không có việc gì, thuốc cũng uống rồi, thân thể cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi…” Nàng nói.
Hách Liên Bá Thiên vẫn tiếp tục ấn nàng xuống: “Được rồi, đừng cậy khỏe nữa, nàng nhìn xem mặt mình tái nhợt đến thế nào rồi!”
Khinh Tuyết cúi mặt, cuối cùng không xuống giường được, nhưng đáy lòng lại dâng trào cảm động.
Đã bao lâu rồi, kể từ lần cuối cùng nàng được người khác quan tâm chiếu cố …
Đều là chuyện trước khi mẫu thân nhắm mắt lìa trần .
Khinh Tuyết nằm bẹp trên giường, nhìn Hách Liên Bá Thiên bằng đôi mắt trong veo như nước hồ thu, thản nhiên nở nụ cười, nhìn như vô cùng vui vẻ.
Nhưng nàng biết, lòng nàng chẳng vui vẻ chút nào.
Tối hôm qua, hắn không ngủ lại Hải Đường Cung, mà là triệu Trữ Như Hoa (Hoa Phi) thị tẩm.
Bản thân nàng cũng không thể ngờ, nàng lại phiền lòng vì chuyện đó, hơn nữa còn phiền lòng nhiều đến thế.
Nhưng nghẫm nghĩ kĩ rồi, lòng nàng thầm nở nụ cười chua chát, hắn là một hoàng đế, một hoàng đế phong lưu thành tính, có tam cung lục viện, có thập bát ban phi tử (chắc là 18 danh hiệu để phong cho phi tần), dù cho hắn có sủng ái nàng, chung quy nàng cũng chẳng thể trở thành độc nhất vô nhị trong lòng hắn.
Hôm qua hắn nói hai chữ ‘Dựa vào’, còn khiến nàng cảm động không thôi, chỉ qua một đêm, nàng lại như thấy rõ cái gì, lời hứa hẹn của nam nhân, vĩnh viễn giả dối như vậy.
Sự sủng ái của hắn, sẽ có lúc thay đổi.
Chỉ có quyền lực mà nàng nắm gọn trong lòng bàn tay, mới là thứ thuộc về nàng chân chính .
Vết xe đổ của mẫu thân, nàng không muốn dẫm vào .
Để xác minh cái gọi là tình yêu, sẽ phải trả cái giá chua chát thế nào.
“Thân thể nàng đã ổn chưa?” Hách Liên Bá Thiên hỏi, không biết vì sao, một đêm không thấy, hắn thật sự rất khát vọng được nhìn thấy nàng, dung mạo tuyệt thế này, đã chiếm cứ trái tim hắn một cách hoàn toàn.
Tối hôm qua hắn triệu Như Hoa thị tẩm, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến nàng, hôm nay vừa lâm triều xong, hắn liền vội vã đến Hải Đường Cung ngay lập tức.
Sự lo lắng và khát vọng này, là thứ cảm xúc chưa từng phát sinh trên người hắn.
Nhưng càng là như thế, hắn lại càng không thể biểu hiện ra ngoài.
Nếu nhất phi độc sủng, không chỉ hậu cung không thể yên tĩnh, triều đình cũng sẽ nổi sóng, dù sao đi nữa, trong cung không ít phi tử thị nữ, hầu hết đều là con gái các đại thần trong triều, đây chính là phương pháp tốt nhất để kiềm chế và cân bằng các thế lực trong triều.
“Trương Thái y y thuật cao minh, hôm nay thần thiếp đã đứng dậy được, đã thấy thân thể có chuyển biến tốt.” Khinh Tuyết chậm rãi trả lời, nở nụ cười nhạt như khói sương, nhìn Trương Thái y đang đứng phối dược bên kia.
Trương Thái y vừa nghe thấy thế, vẻ mặt liền ngập tràn sự cảm kích, quỳ xuống: “Đa tạ Hoàng Thượng, Tuyết Phi nương nương nâng đỡ, đã cho thần cơ hội này, thần dù chết cũng phải chữa khỏi bệnh của nương nương, sẽ không để nương nương chịu chút di chứng gì.”
“Nên là như thế.” Hách Liên Bá Thiên nói, khí phách mạnh mẽ.
Khinh Tuyết chỉ khẽ cười: “Đứng lên đi, Trương Thái y, bản cung tin tưởng ngươi.”
“Dạ, thần đi sắc thuốc .” Trương Thái y đáp, rồi sau đó chậm rãi lui ra ngoài. Lần này ông ta quả thật đã cố hết sức, dù sao, công việc hôm nay là ông ta đã trải qua muôn vàn khó khăn mới có được, nếu giữ không xong, ông ta thật không biết sau này sẽ phải làm thế nào.
Thế nên, ông ta chẳng những tức trực trong Hải Đương Cung để có thể tiện cho việc chẩn mạch cho Tuyết Phi bất cứ lúc nào, còn tự tay sắc thuốc, khiến mọi việc trở nên cực kì hoàn hảo.
Thấy Trương Thái y rời đi, Hách Liên Bá Thiên mới nhẹ nhàng nâng Khinh Tuyết dậy: “Có đôi khi, quá mức nhân từ cũng là không tốt, chủ nhân một cung, cần có uy nghiêm nhất định.”
Không biết vì sao, Hách Liên Bá Thiên lại hy vọng Khinh Tuyết có thể có sự uy nghi của bậc quốc mẫu.
Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ, phong nàng làm Hoàng hậu?
Lòng hắn băn khoăn nhưng cũng không ra đáp án.
Khinh Tuyết không dự đoán được Hách Liên Bá Thiên sẽ nói như vậy, nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Lời hắn vừa nói, thật khiến nàng không hiểu được.
Hách Liên Bá Thiên chỉ nói: “Nàng chỉ cần làm theo lời trẫm là được rồi .” Chính hắn cũng không rõ lí do gì khiến mình nói vậy, hắn cũng còn không rõ thì làm sao mà nói cho nàng nghe được chứ.
Không rõ hắn có ý tứ gì, bất quá nhìn khuôn mặt bá đạo mà quả quyết của hắn, nàng cười nhẹ: “Thần thiếp sẽ , bất quá…”
“Bất quá cái gì?” Hắn nhíu mày hỏi.
“Bất quá thần thiếp không phải người nhân từ, nhưng người khác kính ta ba phần, ta sẽ kính người khác một thước…” Nàng dừng tại đó, không nói tiếp vế sau.
Nàng còn muốn nói , nếu có người bất lợi đối với nàng, nàng sẽ ăn miếng trả miếng, nợ máu thì trả bằng máu, nợ mạng thì trả bằng mạng !
Đây mới là điều nàng muốn nói, nhưng lúc này tạm thời không thể nói ra.
Nàng vẫn tưởng, Hách Liên Bá Thiên sẽ không thích nghe những lời đấy.
“Việc này là chức trách của ông ta, nàng không cần phải kính ông ta.” Hách Liên Bá Thiên nói, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dường như không muốn tiếp tục đề tài đấy.
Khinh Tuyết cũng hiểu được điều đó, vì thế không nói về vấn đề đấy nữa, chỉ nói: “Thần thiếp tuân mệnh.”
Sau đó ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn.
Nàng biết hắn cũng không thích có người làm trái ý hắn, có lẽ lời nàng vừa nói có chút không hợp ý hắn.
Nàng đổi sang vẻ mặt dịu ngoan, có chút thản nhiên trong trẻo mà lạnh lùng.
“Nhanh khỏe lên đi, trẫm muốn uống trà nàng pha .” Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết cười nhẹ: “Nếu Hoàng Thượng muốn uống, thần thiếp lập tức đi pha cho Hoàng Thượng…” Nàng nói xong, nhẹ nhàng chống tay xuống giường, muốn đứng dậy.
Nàng làm thế, là vì nghe mấy lời hắn nói, nàng thật sự có xúc động, muốn tự tay pha cho hắn một chén trà. Hơn nữa, thân thể của nàng tuy là suy yếu, nhưng nàng có nghị lực mà người thường không có, nếu thật lòng muốn pha một chén trà thì cũng không thành vấn đề .
Hách Liên Bá Thiên không buông tha, nhẹ nhàng ấn nàng xuống: “Được rồi, tĩnh dưỡng cho mau khỏe lại mới là chuyện quan trọng.” Trong ánh mắt xen lẫn sự quan tâm hiếm hoi lắm mới xuất hiện.
“Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự không có việc gì, thuốc cũng uống rồi, thân thể cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi…” Nàng nói.
Hách Liên Bá Thiên vẫn tiếp tục ấn nàng xuống: “Được rồi, đừng cậy khỏe nữa, nàng nhìn xem mặt mình tái nhợt đến thế nào rồi!”
Khinh Tuyết cúi mặt, cuối cùng không xuống giường được, nhưng đáy lòng lại dâng trào cảm động.
Đã bao lâu rồi, kể từ lần cuối cùng nàng được người khác quan tâm chiếu cố …
Đều là chuyện trước khi mẫu thân nhắm mắt lìa trần .
Bình luận facebook