Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Đắn đo cân nhắc một lúc lâu khiến Khinh Tuyết cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nhưng Khinh Tuyết vẫn chẳng thể đưa ra được một chủ ý gì, rốt cục thì phải làm gì mới đúng.
Vẻ ủ rũ tràn ngập khắp gương mặt nàng, đôi mắt ảm đạm không có chút tinh anh nào.
Khinh Tuyết vô lực đi vào phòng ngủ, đang muốn ngồi xuống, lại nhận ra có một nam tử đang ngồi trước bàn.
Hắn mặc trường bào màu vàng, gương mặt kiên cường, đôi môi mỏng khẽ mím lại, đang ung dung nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt hơi nheo lại, nhưng ánh nhìn rất dịu dàng tình cảm.
Nhìn kỹ hơn một chút, lại phát hiện ra, trong ánh mắt hắn dấu hiệu của phỏng đóan.
Khinh Tuyết cả kinh, vẻ mặt kinh ngạc: “Hoàng… Hoàng Thượng… tại sao người lại ở đây?”
Tại sao thời điểm nàng đi vào, không thấy cung nữ bẩm báo về sự có mặt của hắn? Cũng không thấy Lưu công công đứng ngoài chờ lệnh?
Sự kinh ngạc này nhanh chóng gạt phăng sự ủ rũ.
Thật là tỉnh táo hơn bất cứ loại thuốc kích thích thần kinh nào.
“Trẫm không nên ở chỗ này sao?” Gương mặt tuấn lãng của Hách Liên Bá Thiên nở một nụ cười lẳng lơ, vài phần bá đạo, vài phần ung dung, vài phần mờ ám.
“Không phải là không nên, mà là lúc thần thiếp đi vào, không thấy cung nữ báo là ngài đến?” Khinh Tuyết lấy lại tinh thần, nhanh chóng trả lời.
Hách Liên Bá Thiên cười: “Là trẫm bảo họ không được nói, trẫm muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ!”
“Hoàng Thượng đến đúng là niềm vui bất ngờ, dọa Khinh Tuyết không ít đâu!” Khinh Tuyết cười, không thể tưởng tượng được, Hách Liên Bá Thiên cũng biết cho người khác niềm vui bất ngờ.
Nhất thời, trong lòng có chút rung động không thể nói thành lời.
“Nàng vừa đi đâu? Tại sao khi về lại mặt ủ mày chau thế kia?” Hách Liên Bá Thiên hỏi, nhưng không có chút gì là không hài lòng, thái độ vẫn rất bình thường.
Khinh Tuyết cười nhẹ: “Thần thiếp mới từ bạo thất về, Linh Phi cầu thần thiếp cho nô tỳ Anh nhi của nàng ấy một cái chết nhanh chóng, đừng bắt nô tỳ kia phải chết quá đau đớn hay không toàn thây, thần thiếp cũng không đành lòng, dù sao nô tỳ kia tuy tâm địa độc ác, nhưng vẫn có thể coi như một kẻ trung thành, vì thế thần thiếp ban cho nô tỳ kia một ly rượu độc.”
“Nàng cũng thật thiện tâm!” Đối với kết quả này, Hách Liên Bá Thiên cũng không thèm để ý, hắn đã nói là giao cho Khinh Tuyết xử lý, thì nàng có xử lý thế nào hắn cũng không hỏi đến nữa.
“Thần thiếp chỉ là có chút cảm thán cho vận mệnh con người, sống hay chết, chỉ là chuyện trong nháy mắt.” Khinh Tuyết thản nhiên nói, ngữ khí có chút tổn thương.
Hách Liên Bá Thiên bèn ôm lấy nàng: “Nàng xem nàng đi, mới ban một chén rượu độc đã tổn thương như thế, từ nay về sau, trẫm sẽ không bao giờ để nàng làm mấy chuyện máu tanh này nữa.”
Hắn cho là nàng sợ hãi vì bản thân giết người.
Kỳ thật thì không sai.
“Hoàng Thượng, không phải thần thiếp sợ, thần thiếp chỉ là có chút cảm xúc thôi. Thần thiếp từng đọc qua binh thư, đối với lãnh binh đánh giặc, thần thiếp rất có hứng thú, làm sao có thể sợ hãi chứ? Có đôi khi, nhân từ nương tay, chỉ càng hại nhiều người hơn nữa.” Khinh Tuyết nói.
Mục đích của nàng, là muốn tự tay lấy mạng kẻ thù giết mẹ.
“Ô, nàng từng đọc binh thư, còn có hứng thú với lãnh binh đánh giặc sao?” Nhãn thân Hách Liên Bá Thiên lộ vẻ khó lường, lại giống như có vài phần nghiền ngẫm.
Khinh Tuyết gật đầu: “Thần thiếp xem qua không ít binh thư, cảm thấy kỳ diệu vô cùng, nếu một ngày Hoàng Thượng thân chinh đánh giặc, Khinh Tuyết nghĩ không biết có thể theo Hoàng Thượng đến nơi sa trường không, để cảm nhận không khí hào hùng nơi chiến trận?”
Nàng thấy Hách Liên Bá Thiên không có ý phản đối lắm, vì thế cười hỏi.
Hách Liên Bá Thiên chỉ cười, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen bóng của nàng, cuốn tròn một lọn tóc: “Nếu nàng thích, đương nhiên trẫm có thể dẫn nàng đi cùng.”
Khinh Tuyết nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Bá Thiên, đương nhiên nàng biết hắn đang nghĩ gì, dù sao đi nữa, chuyện nàng rốt cục có phải gian tế của Tề Dương Quốc hay không, vẫn chưa được làm sáng tỏ.
Nhất định hắn đang cho rằng nàng là Tề Dương Quốc phái tới tra xét quân tình.
Mà nàng, lại không thể để hắn giữ cái nhận định đấy trong đầu, vì thế cười, nói: “Bất quá chuyện đó, phải đến lúc xác định được rằng thần thiếp không phải gian tế mới làm được, nhưng thần thiếp nghĩ, với thần uy của Hoàng Thượng, nhất định có thể chứng minh sự trong sạch của thần thiếp nhanh chóng.”
Hách Liên Bá Thiên không dự đoán được Khinh Tuyết sẽ nói như vậy.
Ánh mắt hiện vẻ tán thưởng.
Nàng luôn thông minh như thế, biết lúc nào có thể nói hết, lúc nào chỉ có thể nói đến giữa chừng.
“Hẳn là rất nhanh.” Hắn cười nói: “Nhưng giờ phút này, chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm!”
Hắn nhướng mày, thấp giọng, giọng nói có vài phần khiêu khích, thái độ mờ ám đến mức người khác phải đỏ mặt.
Khinh Tuyết cười, nhẹ nhàng ngẩng đầu, hôn lên môi hắn.
Có lẽ, hắn không thể chỉ có một mình nàng, nhưng ít nhất, hiện tại, hắn không gọi thêm thị nữ khác đến hầu hạ trong lúc đang hoan ái cùng nàng.
Hắn cũng không bảo thái giám đưa nàng đi tắm rửa rồi vác đến tẩm cung thị tẩm.
(Thời Thanh: nương nương được chọn thị tẩm sẽ được đưa đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó bị dùng chăn bông quấn quanh người (trong trạng thái khỏa thân) (như một cái nem), 4 thái giám sẽ khiêng nương nương quấn chăn đến tẩm cung của Hoàng đế).
Đấy, có thể tính là thay đối lớn hắn đối với nàng.
Dù sao, nàng cũng là phi tần đầu tiên, không phải đến Minh Dương Điện thị tẩm, điều đấy thật sự là một ân huệ rất lớn lao .
Ngay chính Hoa Phi, mỗi lần thị tẩm, cũng phải đến Minh Dương Điện.
Hơn nữa, cũng thường xuyên phải hầu hạ hắn cùng các thị nữ khác.
Mà nàng, trừ lần đầu tiên, chưa từng phải nhìn thấy người thứ 3 trên giường.
Nhưng Khinh Tuyết vẫn chẳng thể đưa ra được một chủ ý gì, rốt cục thì phải làm gì mới đúng.
Vẻ ủ rũ tràn ngập khắp gương mặt nàng, đôi mắt ảm đạm không có chút tinh anh nào.
Khinh Tuyết vô lực đi vào phòng ngủ, đang muốn ngồi xuống, lại nhận ra có một nam tử đang ngồi trước bàn.
Hắn mặc trường bào màu vàng, gương mặt kiên cường, đôi môi mỏng khẽ mím lại, đang ung dung nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt hơi nheo lại, nhưng ánh nhìn rất dịu dàng tình cảm.
Nhìn kỹ hơn một chút, lại phát hiện ra, trong ánh mắt hắn dấu hiệu của phỏng đóan.
Khinh Tuyết cả kinh, vẻ mặt kinh ngạc: “Hoàng… Hoàng Thượng… tại sao người lại ở đây?”
Tại sao thời điểm nàng đi vào, không thấy cung nữ bẩm báo về sự có mặt của hắn? Cũng không thấy Lưu công công đứng ngoài chờ lệnh?
Sự kinh ngạc này nhanh chóng gạt phăng sự ủ rũ.
Thật là tỉnh táo hơn bất cứ loại thuốc kích thích thần kinh nào.
“Trẫm không nên ở chỗ này sao?” Gương mặt tuấn lãng của Hách Liên Bá Thiên nở một nụ cười lẳng lơ, vài phần bá đạo, vài phần ung dung, vài phần mờ ám.
“Không phải là không nên, mà là lúc thần thiếp đi vào, không thấy cung nữ báo là ngài đến?” Khinh Tuyết lấy lại tinh thần, nhanh chóng trả lời.
Hách Liên Bá Thiên cười: “Là trẫm bảo họ không được nói, trẫm muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ!”
“Hoàng Thượng đến đúng là niềm vui bất ngờ, dọa Khinh Tuyết không ít đâu!” Khinh Tuyết cười, không thể tưởng tượng được, Hách Liên Bá Thiên cũng biết cho người khác niềm vui bất ngờ.
Nhất thời, trong lòng có chút rung động không thể nói thành lời.
“Nàng vừa đi đâu? Tại sao khi về lại mặt ủ mày chau thế kia?” Hách Liên Bá Thiên hỏi, nhưng không có chút gì là không hài lòng, thái độ vẫn rất bình thường.
Khinh Tuyết cười nhẹ: “Thần thiếp mới từ bạo thất về, Linh Phi cầu thần thiếp cho nô tỳ Anh nhi của nàng ấy một cái chết nhanh chóng, đừng bắt nô tỳ kia phải chết quá đau đớn hay không toàn thây, thần thiếp cũng không đành lòng, dù sao nô tỳ kia tuy tâm địa độc ác, nhưng vẫn có thể coi như một kẻ trung thành, vì thế thần thiếp ban cho nô tỳ kia một ly rượu độc.”
“Nàng cũng thật thiện tâm!” Đối với kết quả này, Hách Liên Bá Thiên cũng không thèm để ý, hắn đã nói là giao cho Khinh Tuyết xử lý, thì nàng có xử lý thế nào hắn cũng không hỏi đến nữa.
“Thần thiếp chỉ là có chút cảm thán cho vận mệnh con người, sống hay chết, chỉ là chuyện trong nháy mắt.” Khinh Tuyết thản nhiên nói, ngữ khí có chút tổn thương.
Hách Liên Bá Thiên bèn ôm lấy nàng: “Nàng xem nàng đi, mới ban một chén rượu độc đã tổn thương như thế, từ nay về sau, trẫm sẽ không bao giờ để nàng làm mấy chuyện máu tanh này nữa.”
Hắn cho là nàng sợ hãi vì bản thân giết người.
Kỳ thật thì không sai.
“Hoàng Thượng, không phải thần thiếp sợ, thần thiếp chỉ là có chút cảm xúc thôi. Thần thiếp từng đọc qua binh thư, đối với lãnh binh đánh giặc, thần thiếp rất có hứng thú, làm sao có thể sợ hãi chứ? Có đôi khi, nhân từ nương tay, chỉ càng hại nhiều người hơn nữa.” Khinh Tuyết nói.
Mục đích của nàng, là muốn tự tay lấy mạng kẻ thù giết mẹ.
“Ô, nàng từng đọc binh thư, còn có hứng thú với lãnh binh đánh giặc sao?” Nhãn thân Hách Liên Bá Thiên lộ vẻ khó lường, lại giống như có vài phần nghiền ngẫm.
Khinh Tuyết gật đầu: “Thần thiếp xem qua không ít binh thư, cảm thấy kỳ diệu vô cùng, nếu một ngày Hoàng Thượng thân chinh đánh giặc, Khinh Tuyết nghĩ không biết có thể theo Hoàng Thượng đến nơi sa trường không, để cảm nhận không khí hào hùng nơi chiến trận?”
Nàng thấy Hách Liên Bá Thiên không có ý phản đối lắm, vì thế cười hỏi.
Hách Liên Bá Thiên chỉ cười, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen bóng của nàng, cuốn tròn một lọn tóc: “Nếu nàng thích, đương nhiên trẫm có thể dẫn nàng đi cùng.”
Khinh Tuyết nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Bá Thiên, đương nhiên nàng biết hắn đang nghĩ gì, dù sao đi nữa, chuyện nàng rốt cục có phải gian tế của Tề Dương Quốc hay không, vẫn chưa được làm sáng tỏ.
Nhất định hắn đang cho rằng nàng là Tề Dương Quốc phái tới tra xét quân tình.
Mà nàng, lại không thể để hắn giữ cái nhận định đấy trong đầu, vì thế cười, nói: “Bất quá chuyện đó, phải đến lúc xác định được rằng thần thiếp không phải gian tế mới làm được, nhưng thần thiếp nghĩ, với thần uy của Hoàng Thượng, nhất định có thể chứng minh sự trong sạch của thần thiếp nhanh chóng.”
Hách Liên Bá Thiên không dự đoán được Khinh Tuyết sẽ nói như vậy.
Ánh mắt hiện vẻ tán thưởng.
Nàng luôn thông minh như thế, biết lúc nào có thể nói hết, lúc nào chỉ có thể nói đến giữa chừng.
“Hẳn là rất nhanh.” Hắn cười nói: “Nhưng giờ phút này, chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm!”
Hắn nhướng mày, thấp giọng, giọng nói có vài phần khiêu khích, thái độ mờ ám đến mức người khác phải đỏ mặt.
Khinh Tuyết cười, nhẹ nhàng ngẩng đầu, hôn lên môi hắn.
Có lẽ, hắn không thể chỉ có một mình nàng, nhưng ít nhất, hiện tại, hắn không gọi thêm thị nữ khác đến hầu hạ trong lúc đang hoan ái cùng nàng.
Hắn cũng không bảo thái giám đưa nàng đi tắm rửa rồi vác đến tẩm cung thị tẩm.
(Thời Thanh: nương nương được chọn thị tẩm sẽ được đưa đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó bị dùng chăn bông quấn quanh người (trong trạng thái khỏa thân) (như một cái nem), 4 thái giám sẽ khiêng nương nương quấn chăn đến tẩm cung của Hoàng đế).
Đấy, có thể tính là thay đối lớn hắn đối với nàng.
Dù sao, nàng cũng là phi tần đầu tiên, không phải đến Minh Dương Điện thị tẩm, điều đấy thật sự là một ân huệ rất lớn lao .
Ngay chính Hoa Phi, mỗi lần thị tẩm, cũng phải đến Minh Dương Điện.
Hơn nữa, cũng thường xuyên phải hầu hạ hắn cùng các thị nữ khác.
Mà nàng, trừ lần đầu tiên, chưa từng phải nhìn thấy người thứ 3 trên giường.
Bình luận facebook