Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 560
Trình Đức Hiên ước lượng cái thứ kia, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua đồ án trên vạt áo, “Quần áo này thực nhẹ, vi phụ mặc chỉ sợ không thể chống lạnh được.”
Lưu Tử Thiên cười, “Phụ thân nói lời này thực là kỳ quái, con dâu thường nghe người ta nói âm tào địa phủ hàn khí quá nặng cho nên cần vẽ hoa sen xanh lên vạt áo để trừ tà, lại tránh hàn, để ngài ở âm phủ cũng có thể sống được yên ổn.”
Trình Đức Hiên mắt lạnh nhìn nàng ta, “Nhưng Hàm Quan, ta còn chưa có chết đâu, người đã chết là ngươi ấy.”
Nghe xong câu này, sắc mặt Lưu Tử Thiên đột nhiên thay đổi, mặt lúc xanh lúc trắng, trên mặt che kín nốt đỏ, giống những nụ hoa lúc nào cũng có thể nở rộ.
Nàng ta bỗng nhiên đứng bật dayjam trong đôi mắt là hai điểm hàn quang, cả gương mặt dí sát vào mặt Trình Đức Hiên, chậm rãi phun ra từ kẽ răng một câu, “Rất nhanh ngươi sẽ cần dùng tới, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi. Con cháu đời đời của ngươi sẽ làm một kiện áo lạnh cho ngươi, ta chỉ là thay ngươi chuẩn bị trước, không phải ngươi nên vui sao?”
Trình Đức Hiên bị một hơi hư thối từ trong miệng nàng ta phun ra khiến bản thân phải lùi về sau, nhưng miệng vẫn cứng rắn nói, “Đây đều là ảo thuật ngươi tạo ra, lão phu sẽ không tin, ta khuyên ngươi nên thông minh một chút, mau chóng rời khỏi Trình phủ, nếu không ngày mai ta sẽ đi tìm người của Tướng Quốc Tự làm pháp thu phục ngươi, để ngươi đời đời không được siêu sinh.”
Lưu Tử Thiên hiển nhiên không bị những lời này đe dọa, hai tay nàng ta cầm chiếc áo giấy căng phồng kia, đi từng bước đến chỗ Trình Đức Hiên, lúc chạm được vào cánh tay ông ta thì ông ta lập tức lắp bắp kinh hãi, bởi vì tay Lưu Tử Thiên còn lạnh hơn sắt, cứng đờ khiến ông ta giãy vài lần cũng không thoát được.
Lưu Tử Thiên “Hắc hắc” cười lạnh hai tiếng, âm điệu đột nhiên biến thành một giọng nam nhỏ nhẹ, nghe thực chói tai, “Trình đại nhân, ngươi tìm sự giúp đỡ thế nào? Ngươi sắp mất mạng đến nơi, chẳng lẽ hồn phách còn chạy tới trước mặt Phật Tổ mà cầu tình chắc? Ta nghĩ, Phật Tổ cũng sẽ không để ý tới ngươi đâu. Trên tay ngươi dính đầy máu tươi, nghiệp chướng nặng nề, thần phật sao có thể giúp đỡ một kẻ như ngươi chứ?”
Dứt lời, nàng ta choàng cái áo giấy kia lên đầu Trình Đức Hiên, đẩy ông ta ngã ra đất, đôi tay gắt gao đè lên cái áo, khiến miệng mũi ông ta bị bịt kín mít.
Trong lúc giãy giụa, áo giấy bị nứt rách, bông bên trong rơi ra chui đầy và miệng mũi ông ta, khiến ông ta không thở nổi.
Trình Đức Hiên “Ô ô” mà kêu lên, đôi tay cố đẩy Lưu Tử Thiên ra. Nhưng sức nàng ta vô cùng lớn, cả người ngồi lên người Trình Đức Hiên, chặn lại tứ chi của ông ta, khiến ông ta không thể phản kháng.
Ngực Trình Đức Hiên càng ngày càng siết chặt lại, giống như có ngàn vạn cây châm nhỏ đang chọc lên hai phổi khiến chúng muốn nổ tung. Đau đớn như lửa nóng, đôi mắt hãm sâu và trong hốc mắt nay cũng lồi ra không ít, giống như sắp vọt ra khỏi tròng mắt.
Ông ta lại nghĩ tới câu nói kia của Trình Mục Du: Nhân quả đều không phải là tuyệt đối, nhưng nhất định không thể tránh né, họa phúc đều do người mà ra…… Ví dụ như hiện tại, cảm giác sống không bằng chết này giống như đang ở trong địa ngục.
Lại một lát sau ý thức dần dần rời bỏ, ông ta muốn bắt lấy chút thanh tỉnh cuối cùng nhưng lại cảm giác được sợ hãi cực lớn khi hấp hối.
Ông ta sợ, sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ông ta nếm được mùi vị sợ hãi. Ông ta sợ chết, càng sợ sau khi chết sẽ bị những oan hồn chết trên tay mình chất vấn, đặc biệt là người kia, người ngồi trên ngôi cửu ngũ, được vạn người kính ngưỡng kia.
Ông ta sẽ nói gì với mình? Trình Đức Hiên, ngươi vì bản thân tư lợi lại dám mưu hại khai quốc hoàng đế của Đại Tống sao?
Nghĩ đến đây, thân thể ông ta giật mạnh, sau đó rung lắc dữ dội hơn, không ngừng lại được, giống như mấy chiếc lá khô trong gió thảm mưa sầu.
“Phụ thân, ngài đang làm cái gì thế?” Giọng Trình Thu Trì từ xa truyền đến, xoay quanh không trung thật lâu mới rơi vào trong tai ông ta. Ông ta cảm thấy mình được người ta đẩy mạnh một cái ngã trên đất, thân thể rất đau, tri giác lại một lần nữa quay lại, hô hấp cũng dần dần trở nên thông thuận.
Trong lúc mê võng, ông ta mở to hai mắt, lại thấy Lưu Tử Thiên được Trình Thu Trì nâng dậy, bảo hộ trong ngực, mà nàng thì đang khóc nức nở, cả mặt là nước mắt, nhìn như phải chịu kinh hách cực lớn vậy.
“Tướng công,” nàng ta vừa nức nở vừa nói đứt quãng, “Ta thấy lạnh nên làm thêm một kiện áo khoác cho phụ thân, nhưng vừa mới đưa áo bông tới thì ngài ấy lại nói những lời ta không hiểu nổi, còn đem ta ấn trên mặt đất, dùng quần áo lấp kín miệng mũi của ta, nếu không phải tướng công trở về kịp thì chỉ sợ ta và hài tử trong bụng đã táng mạng nơi hoàng tuyền.”
Nói xong nàng ta khóc càng lợi hại, còn trốn sau lưng Trình Thu Trì, giống như không muốn đến gần Trình Đức Hiên vậy.
Trình Đức Hiên nhìn khắp mọi nơi, lúc này mới phát hiện mình đang cầm một cái áo bông trong tay, nó màu đen, đồ án bên trên là hoa lan, đường may tinh mịn, tinh xảo thanh nhã, vừa thấy chính là mất không ít công phu mới làm ra.
Ông ta cau mày lắc đầu, vội mở miệng biện giải, “Không phải, mới vừa rồi Tử Thiên rõ ràng cầm một cái áo hàng mã đi vào, nói đây là chuẩn bị trước cho ta, bởi vì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ta,” nói đến đây, ông ta được Trình Mục Du nâng dậy, run run rẩy rẩy chỉ vào Lưu Tử Thiên, “Các ngươi không cần để nàng ta lừa, vừa rồi thiếu chút nữa nàng ta đã khiến ta tắc thở mà chết, cánh tay cũng bị nàng ta kiềm giữ.”
Ông ta lập tức cuốn tay áo lên muốn chứng minh trong sạch của mình nhưng Trình Thu Trì lại không muốn tiếp tục tranh luận. Mấy ngày nay trong lòng hắn đã nhận định phụ thân hồ đồ. Lúc hắn mới tiến vào rõ ràng thấy Trình Đức Hiên quỳ gối bên cạnh Lưu Tử Thiên, dùng cái áo bông mới tinh kia gắt gao bịt chặt miệng mũi nàng ta. Mắt thấy chính là thật, tranh cãi nữa có ý nghĩa gì đâu?
Vì thế, hắn ý vị thâm trường mà nhìn Trình Mục Du liếc mắt một cái, lại nói với Trình Đức Hiên, “Phụ thân, Tử Thiên bị kinh hách quá độ, nhi tử mang nàng về phòng trước, để Mục Du bồi ngài, chờ Tử Thiên ngủ rồi nhi tử sẽ qua đây.” Nói xong hắn liền dìu Lưu Tử Thiên rời đi.
Thấy hai người đi ra khỏi phòng, Trình Mục Du mới nửa ngồi xổm nửa quỳ ở bên cạnh Trình Đức Hiên, kéo đôi tay ông ta ôn nhu hỏi, “Phụ thân, những lời ngài nói nhi tử không phải không tin. Những ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngài mau nói rõ với nhi tử, có lẽ ta có thể giúp được.”
Trình Đức Hiên nắm chặt tay hắn, ánh mắt dừng ở bóng dáng của Lưu Tử Thiên, miệng nói, “Mục Du, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy tiếng cười sao? Thanh âm kia truyền đến từ trong bụng tẩu tử ngươi, vừa cao vừa chói tai, thực dọa người.”
Lưu Tử Thiên cười, “Phụ thân nói lời này thực là kỳ quái, con dâu thường nghe người ta nói âm tào địa phủ hàn khí quá nặng cho nên cần vẽ hoa sen xanh lên vạt áo để trừ tà, lại tránh hàn, để ngài ở âm phủ cũng có thể sống được yên ổn.”
Trình Đức Hiên mắt lạnh nhìn nàng ta, “Nhưng Hàm Quan, ta còn chưa có chết đâu, người đã chết là ngươi ấy.”
Nghe xong câu này, sắc mặt Lưu Tử Thiên đột nhiên thay đổi, mặt lúc xanh lúc trắng, trên mặt che kín nốt đỏ, giống những nụ hoa lúc nào cũng có thể nở rộ.
Nàng ta bỗng nhiên đứng bật dayjam trong đôi mắt là hai điểm hàn quang, cả gương mặt dí sát vào mặt Trình Đức Hiên, chậm rãi phun ra từ kẽ răng một câu, “Rất nhanh ngươi sẽ cần dùng tới, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi. Con cháu đời đời của ngươi sẽ làm một kiện áo lạnh cho ngươi, ta chỉ là thay ngươi chuẩn bị trước, không phải ngươi nên vui sao?”
Trình Đức Hiên bị một hơi hư thối từ trong miệng nàng ta phun ra khiến bản thân phải lùi về sau, nhưng miệng vẫn cứng rắn nói, “Đây đều là ảo thuật ngươi tạo ra, lão phu sẽ không tin, ta khuyên ngươi nên thông minh một chút, mau chóng rời khỏi Trình phủ, nếu không ngày mai ta sẽ đi tìm người của Tướng Quốc Tự làm pháp thu phục ngươi, để ngươi đời đời không được siêu sinh.”
Lưu Tử Thiên hiển nhiên không bị những lời này đe dọa, hai tay nàng ta cầm chiếc áo giấy căng phồng kia, đi từng bước đến chỗ Trình Đức Hiên, lúc chạm được vào cánh tay ông ta thì ông ta lập tức lắp bắp kinh hãi, bởi vì tay Lưu Tử Thiên còn lạnh hơn sắt, cứng đờ khiến ông ta giãy vài lần cũng không thoát được.
Lưu Tử Thiên “Hắc hắc” cười lạnh hai tiếng, âm điệu đột nhiên biến thành một giọng nam nhỏ nhẹ, nghe thực chói tai, “Trình đại nhân, ngươi tìm sự giúp đỡ thế nào? Ngươi sắp mất mạng đến nơi, chẳng lẽ hồn phách còn chạy tới trước mặt Phật Tổ mà cầu tình chắc? Ta nghĩ, Phật Tổ cũng sẽ không để ý tới ngươi đâu. Trên tay ngươi dính đầy máu tươi, nghiệp chướng nặng nề, thần phật sao có thể giúp đỡ một kẻ như ngươi chứ?”
Dứt lời, nàng ta choàng cái áo giấy kia lên đầu Trình Đức Hiên, đẩy ông ta ngã ra đất, đôi tay gắt gao đè lên cái áo, khiến miệng mũi ông ta bị bịt kín mít.
Trong lúc giãy giụa, áo giấy bị nứt rách, bông bên trong rơi ra chui đầy và miệng mũi ông ta, khiến ông ta không thở nổi.
Trình Đức Hiên “Ô ô” mà kêu lên, đôi tay cố đẩy Lưu Tử Thiên ra. Nhưng sức nàng ta vô cùng lớn, cả người ngồi lên người Trình Đức Hiên, chặn lại tứ chi của ông ta, khiến ông ta không thể phản kháng.
Ngực Trình Đức Hiên càng ngày càng siết chặt lại, giống như có ngàn vạn cây châm nhỏ đang chọc lên hai phổi khiến chúng muốn nổ tung. Đau đớn như lửa nóng, đôi mắt hãm sâu và trong hốc mắt nay cũng lồi ra không ít, giống như sắp vọt ra khỏi tròng mắt.
Ông ta lại nghĩ tới câu nói kia của Trình Mục Du: Nhân quả đều không phải là tuyệt đối, nhưng nhất định không thể tránh né, họa phúc đều do người mà ra…… Ví dụ như hiện tại, cảm giác sống không bằng chết này giống như đang ở trong địa ngục.
Lại một lát sau ý thức dần dần rời bỏ, ông ta muốn bắt lấy chút thanh tỉnh cuối cùng nhưng lại cảm giác được sợ hãi cực lớn khi hấp hối.
Ông ta sợ, sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ông ta nếm được mùi vị sợ hãi. Ông ta sợ chết, càng sợ sau khi chết sẽ bị những oan hồn chết trên tay mình chất vấn, đặc biệt là người kia, người ngồi trên ngôi cửu ngũ, được vạn người kính ngưỡng kia.
Ông ta sẽ nói gì với mình? Trình Đức Hiên, ngươi vì bản thân tư lợi lại dám mưu hại khai quốc hoàng đế của Đại Tống sao?
Nghĩ đến đây, thân thể ông ta giật mạnh, sau đó rung lắc dữ dội hơn, không ngừng lại được, giống như mấy chiếc lá khô trong gió thảm mưa sầu.
“Phụ thân, ngài đang làm cái gì thế?” Giọng Trình Thu Trì từ xa truyền đến, xoay quanh không trung thật lâu mới rơi vào trong tai ông ta. Ông ta cảm thấy mình được người ta đẩy mạnh một cái ngã trên đất, thân thể rất đau, tri giác lại một lần nữa quay lại, hô hấp cũng dần dần trở nên thông thuận.
Trong lúc mê võng, ông ta mở to hai mắt, lại thấy Lưu Tử Thiên được Trình Thu Trì nâng dậy, bảo hộ trong ngực, mà nàng thì đang khóc nức nở, cả mặt là nước mắt, nhìn như phải chịu kinh hách cực lớn vậy.
“Tướng công,” nàng ta vừa nức nở vừa nói đứt quãng, “Ta thấy lạnh nên làm thêm một kiện áo khoác cho phụ thân, nhưng vừa mới đưa áo bông tới thì ngài ấy lại nói những lời ta không hiểu nổi, còn đem ta ấn trên mặt đất, dùng quần áo lấp kín miệng mũi của ta, nếu không phải tướng công trở về kịp thì chỉ sợ ta và hài tử trong bụng đã táng mạng nơi hoàng tuyền.”
Nói xong nàng ta khóc càng lợi hại, còn trốn sau lưng Trình Thu Trì, giống như không muốn đến gần Trình Đức Hiên vậy.
Trình Đức Hiên nhìn khắp mọi nơi, lúc này mới phát hiện mình đang cầm một cái áo bông trong tay, nó màu đen, đồ án bên trên là hoa lan, đường may tinh mịn, tinh xảo thanh nhã, vừa thấy chính là mất không ít công phu mới làm ra.
Ông ta cau mày lắc đầu, vội mở miệng biện giải, “Không phải, mới vừa rồi Tử Thiên rõ ràng cầm một cái áo hàng mã đi vào, nói đây là chuẩn bị trước cho ta, bởi vì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ta,” nói đến đây, ông ta được Trình Mục Du nâng dậy, run run rẩy rẩy chỉ vào Lưu Tử Thiên, “Các ngươi không cần để nàng ta lừa, vừa rồi thiếu chút nữa nàng ta đã khiến ta tắc thở mà chết, cánh tay cũng bị nàng ta kiềm giữ.”
Ông ta lập tức cuốn tay áo lên muốn chứng minh trong sạch của mình nhưng Trình Thu Trì lại không muốn tiếp tục tranh luận. Mấy ngày nay trong lòng hắn đã nhận định phụ thân hồ đồ. Lúc hắn mới tiến vào rõ ràng thấy Trình Đức Hiên quỳ gối bên cạnh Lưu Tử Thiên, dùng cái áo bông mới tinh kia gắt gao bịt chặt miệng mũi nàng ta. Mắt thấy chính là thật, tranh cãi nữa có ý nghĩa gì đâu?
Vì thế, hắn ý vị thâm trường mà nhìn Trình Mục Du liếc mắt một cái, lại nói với Trình Đức Hiên, “Phụ thân, Tử Thiên bị kinh hách quá độ, nhi tử mang nàng về phòng trước, để Mục Du bồi ngài, chờ Tử Thiên ngủ rồi nhi tử sẽ qua đây.” Nói xong hắn liền dìu Lưu Tử Thiên rời đi.
Thấy hai người đi ra khỏi phòng, Trình Mục Du mới nửa ngồi xổm nửa quỳ ở bên cạnh Trình Đức Hiên, kéo đôi tay ông ta ôn nhu hỏi, “Phụ thân, những lời ngài nói nhi tử không phải không tin. Những ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngài mau nói rõ với nhi tử, có lẽ ta có thể giúp được.”
Trình Đức Hiên nắm chặt tay hắn, ánh mắt dừng ở bóng dáng của Lưu Tử Thiên, miệng nói, “Mục Du, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy tiếng cười sao? Thanh âm kia truyền đến từ trong bụng tẩu tử ngươi, vừa cao vừa chói tai, thực dọa người.”
Bình luận facebook