Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 597
Sau khi từ Vương phủ đi ra thì chân trời đã lộ ra một tia ám sắc. Trình Mục Du cùng Yến Nương lên chiếc xe ngựa ngoài cửa, ngồi đối mặt với nhau lặng im, không nói một lời. Xe ngựa chạy dọc con phố dài, sau chừng nửa canh giờ thì sắc trời cũng đã tối mịt, hoàng hôn rốt cuộc không chịu nổi thời gian kéo xuống mà rơi xuống bên ngoài thành Biện Lương.
Khi ánh chiều tà cuối cùng bị đỉnh núi phía xa cắn nuốt, Yến Nương rốt cuộc cũng đánh vỡ sự im lặng chết chóc bên trong xe ngựa. Nàng nhìn về phía Trình Mục Du, nhẹ giọng hỏi, “Quan nhân, từ khi ra khỏi Vương phủ thì tâm sự của chàng liền nặng nề, không bằng chàng nói ra để ta cùng chàng phân ưu.”
Trình Mục Du nhìn về phía Yến Nương, trong bóng đêm đôi mắt nàng sáng lấp lánh, giống như sao trời lập lòe.
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, gằn từng chữ, “Phu nhân, hôm nay chúng ta đi Chu gia và Vương gia. Chu gia là nơi đầu tiên thu mua Đằng Hồ, sau đó nàng ta bị Chu công tử bán qua tay cho Vương công tử. Phu nhân có nhớ rõ vị Chu công tử kia và Vương đại nhân miêu tả Đằng Hồ như thế nào không?”
Yến Nương nhướng mày, nhẹ giọng nói, “Chu công tử bởi vì mỹ mạo của Đằng Hồ nên mới mua nàng ta về, hắn nói năm đó hắn tới Dương Châu, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Đằng Hồ, bởi vì nàng kia là người xuất sắc nhất trong đám Minh Linh nữ.”
“Nhưng một tuyệt thế giai nhân như vậy lại bị hắn dùng để đổi lấy mấy trăm lương bạc. Chu gia là gia đình kinh thương, trong nhà vốn không thiếu bạc, vì sao hắn lại đem ái thiếp của mình bán cho người khác chứ?”
“Chu công tử kia đưa ra lý do là vì hắn thiếu Vương công tử tiền đánh bạc, lại không dám tìm mẫu dạ xoa trong nhà đòi tiền, cho nên mới không thể không đem Đằng Hồ bán cho Vương công tử, lấy cái này để gán nợ. Nhưng vừa rồi khi rời khỏi Chu gia, chúng ta có tìm hạ nhân hỏi thì cách nói của bọn họ lại khác với Chu công tử.”
Trình Mục Du hơi hơi gật đầu một cái, “Không sai, Chu công tử vì sợ bị liên lụy nên mới không dám nói ra chân tướng. Nguyên do thưc sự hắn bán Đằng Hồ cho Vương công tử là vì một chữ ‘sợ’. Người hầu của Chu phủ nói lúc Đằng Hồ mới tới Chu gia thì Chu công tử cực kỳ sủng ái nàng ta, nhưng sau đó lại bắt đầu xa cách. Bởi vì mỗi lần hắn cùng Đằng Hồ hoan hảo xong thì ánh mắt nàng ta đều lạnh lẽo, dày đặc hàn khí. Chu công tử thậm chí từng uống say nói với người khác rằng mỗi lần hắn đến phòng của Đằng Hồ đều sẽ phải cẩn thận kiểm tra một phen, lấy hết kéo và kim khâu đi rồi mới dám cùng nàng ta làm việc nam nữa. Bởi vì hắn tuy mê luyến thân thể nàng ta nhưng lại sợ nàng ta sẽ chính tay đâm mình. Sau đó cảm giác này càng ngày càng lớn, lúc đó hắn mới nhịn đau đem Đằng Hồ bán cho Vương gia.”
Yến Nương nói tiếp, “Tên người hầu kia còn nói sau khi Đằng Hồ đi rồi, Chu công tử mới nói một câu: Có vài người tâm lạnh, làm thế nào cũng không nóng lên được.”
“Không sai, sau đó Đằng Hồ đến Vương gia, theo Vương đại nhân nói thì bởi vì ông ta và Vương công tử không ở một chỗ nên cũng không thấy Đằng Hồ được bao nhiêu lần, nhưng chỉ qua vài lần gặp gỡ mà ấn tượng của ông ta với nàng kia cũng khắc sâu.”
“Cách nói của Vương đại nhân và người Chu gia giống nhau, ông ta nói vị cô nương kia không thân cận với bất kỳ ai, mặc dù bề ngoài thì thuận theo nhưng ông ta có thể nhìn ra oán trách và lãnh khốc trong lòng nàng ta. Vương đại nhân còn nói, ông ta cũng từng mấy lần khuyên Vương công tử, để hắn không giữ Đằng Hồ lại nhưng Vương công tử bị mỹ sắc mê hoặc, căn bản không nghe lời ông ta khuyên giải. Vì thế sau này mới xảy ra thảm án kia.”
Trình Mục Du gật đầu, “Vương đại nhân còn nói một chi tiết, trước khi xảy ra vụ án mấy ngày, con ngựa trong phủ của Vương công tử bị người ta giết, con ngựa mẹ kia còn đang hoài thai, bị người ta đâm nhiều nhát, mà con ngựa con cũng bị mổ ra, trên người cũng trúng vô số vết đao mà chết. Lúc ấy, Vương công tử hoài nghi việc này là do Đằng Hồ làm, vì thế mới đánh nàng ta một trận, nhưng không hỏi được gì, cuối cùng sự việc cứ thế chìm xuống.”
Yến Nương nhìn chằm chằm vào Trình Mục Du một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi hỏi, “Ý đại nhân là Đằng Hồ này tàn nhẫn độc ác, tuyệt đối không phải nữ tử tầm thường ư?”
Trình Mục Du cũng nhìn về phía nàng, trong giọng nói lộ ra một tia hàn ý, “Ta đang nghĩ, nếu Đằng Hồ đã giết chết hai người, lấy tính cách của nàng ta thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha cho mẹ mìn đã bán mình lúc trước.”
Yến Nương chớp đôi mắt, “Nhìn từ bên ngoài thì Đổng lão thái thái chính là bị Đổng Tông Nguyên giết hại, nhưng Đổng Tông Nguyên đa tự thiêu bỏ mình rồi, hơn nữa bên trong phòng lại chất đống một đám chất dẫn cháy, cho nên điểm đáng ngờ vẫn khó có thể giải quyết.”
Mới nói được tới đây thì phía trước chợt truyền đến một loạt những tiếng vó ngựa dồn dập, ngay sau đó, giọng nói hoảng loạn của Sử Phi liền truyền đến, “Đại nhân, đại nhân, Tưởng cô nương mất tích rồi.”
Trình Mục Du giật mình, vội lệnh cho xe ngựa dừng lại, kéo mành xe đi xuống cùng Yến Nương. Hắn nhìn Sử Phi thở hồng hộc leo từ trên ngựa xuống, gấp gáp hỏi, “Sao lại thế này? Không tìm được Tích Tích sao?”
Sử Phi còn không kịp lau mồ hôi đã hướng hắn báo cáo, “Đại nhân, thuộc hạ làm theo lời ngài, đến Ngu Sơn thôn tìm Tưởng cô nương, nhưng bọn thuộc hạ tìm khắp nơi mà cũng không thấy nàng đâu. Thuộc hạ cảm thấy việc này rất quan trọng, sợ là Tưởng cô nương gặp phải bất trắc vì thế mới vội vã đuổi tới Biện Lương bẩm báo cho đại nhân.
Trình Mục Du nắm chặt nắm tay, “Đã tới Đổng gia hỏi qua chưa?”
Sử Phi gật đầu thật mạnh, “Không chỉ có hỏi mà thuộc hạ còn tự mình đi tìm kiếm khắp Đổng gia, Đổng phu nhân nói nàng ta không hề thấy Tưởng cô nương, lại càng không biết nàng ấy đã đi chỗ nào.”
***
Sau khi về Tân An, Trình Mục Du lập tức không dừng ngựa mà chạy đến Ngu Sơn thôn, tới cửa thôn, Yến Nương không theo bọn họ vào mà một mình đi dọc theo con đường nhỏ đi vào núi sâu.
Trình Mục Du biết nàng có tính toán khác nên cũng không hỏi nhiều, chỉ cùng Sử Phi đi vào trong thôn. Trải qua một đêm bôn ba, hiện tại đã gần đến sáng sớm, bóng đêm trầm trọng từ từ tiêu tan, bầu trời dần hiện lên màu lam xám, những tia nắng mai đầu tiên hiện lên ở phương đông.
Nhưng Ngu Sơn thôn vẫn chưa bừng tỉnh. trừ mấy tiếng gà trống ngẫu nhiên vang lên thì từng cây cỏ nơi đây vẫn còn chìm trong yên tĩnh.
Tòa nhà của Đổng gia ở phía Tây Nam của Ngu Sơn thôn, để tiện lợi, Trình Mục Du cùng Sử Phi liền quyết định đi theo hướng đó, rồi vào rừng.
Rừng cây rất rậm rạp, tuy đã vào đông, nhưng cành lá trong rừng vẫn kín mít, không chiếu vào được nửa điểm. Sử Phi lấy mồi lửa, đi phía trước mở đường, hai người một trước một sau đi về phía Đổng gia.
Thần gió cuốn lá khô thổi qua bên người bọn họ, khiến thê lương rét lạnh phủ lên hai người. Trình Mục Du không cẩn thận liền giẫm vào một vũng bùn, rút mãi không ra. Hắn đỡ lấy một cây gỗ sam cao lớn, túm chặt mép ủng muốn rút nó ra, nhưng đúng lúc này một cơn gió lạnh thổi trúng lưng hắn, cũng đem theo một tiếng khóc nức nở truyền vào tai hắn.
Khi ánh chiều tà cuối cùng bị đỉnh núi phía xa cắn nuốt, Yến Nương rốt cuộc cũng đánh vỡ sự im lặng chết chóc bên trong xe ngựa. Nàng nhìn về phía Trình Mục Du, nhẹ giọng hỏi, “Quan nhân, từ khi ra khỏi Vương phủ thì tâm sự của chàng liền nặng nề, không bằng chàng nói ra để ta cùng chàng phân ưu.”
Trình Mục Du nhìn về phía Yến Nương, trong bóng đêm đôi mắt nàng sáng lấp lánh, giống như sao trời lập lòe.
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, gằn từng chữ, “Phu nhân, hôm nay chúng ta đi Chu gia và Vương gia. Chu gia là nơi đầu tiên thu mua Đằng Hồ, sau đó nàng ta bị Chu công tử bán qua tay cho Vương công tử. Phu nhân có nhớ rõ vị Chu công tử kia và Vương đại nhân miêu tả Đằng Hồ như thế nào không?”
Yến Nương nhướng mày, nhẹ giọng nói, “Chu công tử bởi vì mỹ mạo của Đằng Hồ nên mới mua nàng ta về, hắn nói năm đó hắn tới Dương Châu, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Đằng Hồ, bởi vì nàng kia là người xuất sắc nhất trong đám Minh Linh nữ.”
“Nhưng một tuyệt thế giai nhân như vậy lại bị hắn dùng để đổi lấy mấy trăm lương bạc. Chu gia là gia đình kinh thương, trong nhà vốn không thiếu bạc, vì sao hắn lại đem ái thiếp của mình bán cho người khác chứ?”
“Chu công tử kia đưa ra lý do là vì hắn thiếu Vương công tử tiền đánh bạc, lại không dám tìm mẫu dạ xoa trong nhà đòi tiền, cho nên mới không thể không đem Đằng Hồ bán cho Vương công tử, lấy cái này để gán nợ. Nhưng vừa rồi khi rời khỏi Chu gia, chúng ta có tìm hạ nhân hỏi thì cách nói của bọn họ lại khác với Chu công tử.”
Trình Mục Du hơi hơi gật đầu một cái, “Không sai, Chu công tử vì sợ bị liên lụy nên mới không dám nói ra chân tướng. Nguyên do thưc sự hắn bán Đằng Hồ cho Vương công tử là vì một chữ ‘sợ’. Người hầu của Chu phủ nói lúc Đằng Hồ mới tới Chu gia thì Chu công tử cực kỳ sủng ái nàng ta, nhưng sau đó lại bắt đầu xa cách. Bởi vì mỗi lần hắn cùng Đằng Hồ hoan hảo xong thì ánh mắt nàng ta đều lạnh lẽo, dày đặc hàn khí. Chu công tử thậm chí từng uống say nói với người khác rằng mỗi lần hắn đến phòng của Đằng Hồ đều sẽ phải cẩn thận kiểm tra một phen, lấy hết kéo và kim khâu đi rồi mới dám cùng nàng ta làm việc nam nữa. Bởi vì hắn tuy mê luyến thân thể nàng ta nhưng lại sợ nàng ta sẽ chính tay đâm mình. Sau đó cảm giác này càng ngày càng lớn, lúc đó hắn mới nhịn đau đem Đằng Hồ bán cho Vương gia.”
Yến Nương nói tiếp, “Tên người hầu kia còn nói sau khi Đằng Hồ đi rồi, Chu công tử mới nói một câu: Có vài người tâm lạnh, làm thế nào cũng không nóng lên được.”
“Không sai, sau đó Đằng Hồ đến Vương gia, theo Vương đại nhân nói thì bởi vì ông ta và Vương công tử không ở một chỗ nên cũng không thấy Đằng Hồ được bao nhiêu lần, nhưng chỉ qua vài lần gặp gỡ mà ấn tượng của ông ta với nàng kia cũng khắc sâu.”
“Cách nói của Vương đại nhân và người Chu gia giống nhau, ông ta nói vị cô nương kia không thân cận với bất kỳ ai, mặc dù bề ngoài thì thuận theo nhưng ông ta có thể nhìn ra oán trách và lãnh khốc trong lòng nàng ta. Vương đại nhân còn nói, ông ta cũng từng mấy lần khuyên Vương công tử, để hắn không giữ Đằng Hồ lại nhưng Vương công tử bị mỹ sắc mê hoặc, căn bản không nghe lời ông ta khuyên giải. Vì thế sau này mới xảy ra thảm án kia.”
Trình Mục Du gật đầu, “Vương đại nhân còn nói một chi tiết, trước khi xảy ra vụ án mấy ngày, con ngựa trong phủ của Vương công tử bị người ta giết, con ngựa mẹ kia còn đang hoài thai, bị người ta đâm nhiều nhát, mà con ngựa con cũng bị mổ ra, trên người cũng trúng vô số vết đao mà chết. Lúc ấy, Vương công tử hoài nghi việc này là do Đằng Hồ làm, vì thế mới đánh nàng ta một trận, nhưng không hỏi được gì, cuối cùng sự việc cứ thế chìm xuống.”
Yến Nương nhìn chằm chằm vào Trình Mục Du một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi hỏi, “Ý đại nhân là Đằng Hồ này tàn nhẫn độc ác, tuyệt đối không phải nữ tử tầm thường ư?”
Trình Mục Du cũng nhìn về phía nàng, trong giọng nói lộ ra một tia hàn ý, “Ta đang nghĩ, nếu Đằng Hồ đã giết chết hai người, lấy tính cách của nàng ta thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha cho mẹ mìn đã bán mình lúc trước.”
Yến Nương chớp đôi mắt, “Nhìn từ bên ngoài thì Đổng lão thái thái chính là bị Đổng Tông Nguyên giết hại, nhưng Đổng Tông Nguyên đa tự thiêu bỏ mình rồi, hơn nữa bên trong phòng lại chất đống một đám chất dẫn cháy, cho nên điểm đáng ngờ vẫn khó có thể giải quyết.”
Mới nói được tới đây thì phía trước chợt truyền đến một loạt những tiếng vó ngựa dồn dập, ngay sau đó, giọng nói hoảng loạn của Sử Phi liền truyền đến, “Đại nhân, đại nhân, Tưởng cô nương mất tích rồi.”
Trình Mục Du giật mình, vội lệnh cho xe ngựa dừng lại, kéo mành xe đi xuống cùng Yến Nương. Hắn nhìn Sử Phi thở hồng hộc leo từ trên ngựa xuống, gấp gáp hỏi, “Sao lại thế này? Không tìm được Tích Tích sao?”
Sử Phi còn không kịp lau mồ hôi đã hướng hắn báo cáo, “Đại nhân, thuộc hạ làm theo lời ngài, đến Ngu Sơn thôn tìm Tưởng cô nương, nhưng bọn thuộc hạ tìm khắp nơi mà cũng không thấy nàng đâu. Thuộc hạ cảm thấy việc này rất quan trọng, sợ là Tưởng cô nương gặp phải bất trắc vì thế mới vội vã đuổi tới Biện Lương bẩm báo cho đại nhân.
Trình Mục Du nắm chặt nắm tay, “Đã tới Đổng gia hỏi qua chưa?”
Sử Phi gật đầu thật mạnh, “Không chỉ có hỏi mà thuộc hạ còn tự mình đi tìm kiếm khắp Đổng gia, Đổng phu nhân nói nàng ta không hề thấy Tưởng cô nương, lại càng không biết nàng ấy đã đi chỗ nào.”
***
Sau khi về Tân An, Trình Mục Du lập tức không dừng ngựa mà chạy đến Ngu Sơn thôn, tới cửa thôn, Yến Nương không theo bọn họ vào mà một mình đi dọc theo con đường nhỏ đi vào núi sâu.
Trình Mục Du biết nàng có tính toán khác nên cũng không hỏi nhiều, chỉ cùng Sử Phi đi vào trong thôn. Trải qua một đêm bôn ba, hiện tại đã gần đến sáng sớm, bóng đêm trầm trọng từ từ tiêu tan, bầu trời dần hiện lên màu lam xám, những tia nắng mai đầu tiên hiện lên ở phương đông.
Nhưng Ngu Sơn thôn vẫn chưa bừng tỉnh. trừ mấy tiếng gà trống ngẫu nhiên vang lên thì từng cây cỏ nơi đây vẫn còn chìm trong yên tĩnh.
Tòa nhà của Đổng gia ở phía Tây Nam của Ngu Sơn thôn, để tiện lợi, Trình Mục Du cùng Sử Phi liền quyết định đi theo hướng đó, rồi vào rừng.
Rừng cây rất rậm rạp, tuy đã vào đông, nhưng cành lá trong rừng vẫn kín mít, không chiếu vào được nửa điểm. Sử Phi lấy mồi lửa, đi phía trước mở đường, hai người một trước một sau đi về phía Đổng gia.
Thần gió cuốn lá khô thổi qua bên người bọn họ, khiến thê lương rét lạnh phủ lên hai người. Trình Mục Du không cẩn thận liền giẫm vào một vũng bùn, rút mãi không ra. Hắn đỡ lấy một cây gỗ sam cao lớn, túm chặt mép ủng muốn rút nó ra, nhưng đúng lúc này một cơn gió lạnh thổi trúng lưng hắn, cũng đem theo một tiếng khóc nức nở truyền vào tai hắn.
Bình luận facebook