Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 631
Trên cây thạch lựu là từng bông hoa như lửa, chảy xuôi xuống bên dưới.
Tú Tú đứng ở dưới tàng cây, nhìn cả gốc cây toàn hoa đỏ, trong lòng thích vô cùng. Nàng ta vươn tay, muốn cầm lấy một đóa hoa gài lên tóc, nhưng với vài lần mà tay vẫn không chạm được vào cuống hoa, chỉ đành hậm hực từ bỏ.
Vừa định xoay người rời đi thì sau lưng bỗng nhiên có một bàn tay duỗi đến, nhẹ nhàng hái một bông hoa kiều diễm nhất, đem nó gài lên tóc nàng.
“Tấn vãn mây đen, mi cong trăng non, cơ ngưng tuyết rơi đúng lúc, mặt sấn ánh bình minh. Tú Tú tỷ, hoa này rất hợp với tỷ.”
Cách nói đầy văn thơ này nàng vừa nghe đã biết đó là Kim Dục, vì thế Tú Tú quay đầu cười với hắn, lại giơ tay đo vóc dáng hắn, “Tiểu Dục, đệ đã cao hơn ta rồi.”
Kim Dục nhìn thẳng vào con ngươi sáng rỡ của nàng ta, nhẹ giọng nói, “Tú Tú tỷ, tỷ có nhớ trước đây ta từng nói chờ ta trưởng thành sẽ cưới tỷ vào cửa không? Tuy tỷ không gật đầu nhưng lại cười vui vẻ nhìn ta, giống hệt như hiện tại, lúc đó ta tưởng tỷ đồng ý.”
Tú Tú nao nao, “Chuyện khi nào? Sao ta không nhớ rõ chứ……”
“Tỷ luôn coi ta là tiểu hài tử, không đem lời ta nói để ở trong lòng, nhưng tỷ biết không? Mỗi lời tỷ nói, mỗi một nụ cười ta đều ghi tạc trong lòng, hóa thành ấn ký vĩnh viễn không thể tan.” Sắc mặt Kim Dục bỗng nhiên trầm xuống, trong tối tăm mang theo tàn nhẫn, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào. Hắn bước gần một bước, cơ hồ chạm tới người nàng ta, “Tú Tú tỷ, không, Tú Tú, từ nhỏ đến lớn ta đều luyến mộ nàng, ta không cho phép người khác cướp nàng đi, ai cũng không được.”
Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Kim Dục, Tú Tú bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, nàng ta giật mình, quay đầu lại nhìn cây thạch lựu phía sau, trong lòng lập tức trở nên rõ ràng: Sao lại thế này? Hiện tại không phải mùa đông sao? Vì sao hoa này lại nở tươi tốt thế này?
Ý niệm này mới nảy lên thì nàng ta không dám nghĩ nữa, nhưng cảnh tượng ẩn sâu trong óc kia vẫn không buông tha nàng ta. Nó như một con dã thú điên cuồng, lột từng lớp sương mù, lần nữa hiện lên trong óc nàng ta một cách rõ ràng: Máu loãng chảy xuống bốn chân giường, lan đến tận mũi giày của nàng, trên giường là bóng dáng quen thuộc.
Hắn ngủ rồi, hô hấp thông thuận, môi khẽ nhếch, ngực phập phồng trên dưới. Nàng ta dùng hết sức lực toàn thân để nín thở, đi chậm về phía hắn. Nàng không hiểu vì sao hắn có thể ngủ say trên chiếc giường phủ kín máu loãng và thịt nát này, huống hồ đây là giường của Kim Dục, vậy hiện tại Kim Dục ở đâu? Chẳng lẽ……
Nàng ta hung hăng nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra, lúc nhìn thấy gương mặt Kim Sâm, nàng ta thấy mình tìm được đáp án rồi: Trên mặt Kim Sâm che kín những vệt máu khô, rậm rạp, thoạt nhìn vô cùng khiếp người. Nhưng những vết máu này không phải của hắn, bởi vì nàng ta không phát hiện ra bất kỳ vết thương nào trên người hắn. Nàng ta đem ngón tay nhét vào trong miệng, tránh cho chính mình thất thanh kêu to, ánh mắt lại rời xuống cổ hắn: Quần áo hắn nhiễm đầy máu tươi, dán trên người, phác họa hình dáng cơ ngực và bụng săn chắc.
Cũng may hắn không bị thương……
Nhưng mà……
Ánh mắt Tú Tú bỗng nhiên rùng mình, nàng ta nhìn thấy trong tay Kim Sâm nắm mọt dúm tóc đen, rối tung, giống như tâm tình hoảng hốt của nàng ta.
“Tú Tú, nàng không nên dối gạt ta.”
Tiếng Kim Dục lại vang lên kéo nàng ta từ trong cơn ác mộng về. Nàng ta vừa định phân biệt mọi việc thì lại bị Kim Dục túm vào trong ngực, hắn cúi đầu lấp kín môi nàng, hung tợn, giống như mãnh hổ săn mồi.
Tú Tú kinh hãi, duỗi tay muốn đem hắn đẩy ra, nhưng hắn lại nhân cơ hội đem đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng của nàng……
Đầu lưỡi của hắn thật lạnh, giống một con rắn độc, len lỏi khắp nơi, đem tới một cỗ tanh nồng, lan ra khắp miệng mũi nàng ta.
Tú Tú sợ tới mức hồn vía lên mây, liều mạng kêu to, dùng cánh tay đẩy ngực hắn.
Nhưng vừa kêu thì đầu óc nàng ta lại lập tức thanh tỉnh, nàng ta đột nhiên mở mắt, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường, xung quanh là bống đêm nồng đậm.
Nàng ta liều mạng hô hấp nhưng mũi lại ngửi thấy một mùi tanh khó ngửi, giống hệt trong mộng, …… Không, phải nói là mới vừa rồi không phải mộng, bởi vì đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng ta là thật……
Tú Tú nhìn chằm chằm một hắc ảnh cuộn lại phía trên, phát ra một tiếng thét chói tai.
Tiếng thét này taát nhiên là Tưởng Tích Tích cùng Từ Tử Minh không nghe thấy bởi vì miệng Tú Tú rất nhanh đã bị một vật ướt trượt ngăn lại, khiến mọi tiếng kêu bị đè lại……
“Có phải ngươi yêu Kim Dục không?”
Một tiếng trầm thấp rít gào chui vào tai Tú Tú, khiến màng nhĩ cũng đau đớn.”
***
Viện môn bỗng nhiên bị đẩy ra, một nha dịch tiến vào, vội vã đi tới trước mặt Tưởng Tích Tích, đem thứ trong tay đưa qua, “Tưởng đại nhân, chúng ta phát hiện cái này ở một lùm cây, ngài xem.”
Tưởng Tích Tích nhận lấy thứ hắn đưa, mày khẽ nhăn lại, “Thứ gì mà lại nhão nhão, dính dính?”
“Hình như là một cái áo dính máu.” Từ Tử Minh thò đầu qua, nhìn chằm chằm thứ trong tay nàng.
“Không sai, chính là một cái áo dính máu, mấy người chúng ta dựa theo phân phó của đại nhân mà mai phục bên ngoài, không nghĩ tới lại phát hiện ra thứ này.” Nha dịch kia hạ giọng nói.
Tưởng Tích Tích khẽ vuốt cằm, “Xem ra có người cố ý đem đống quần áo này giấu đi, nhằm che giấu hành vi giết người của mình. Nhưng theo ý đại nhân thì Kim Dục không phải do người thường giết, vậy cái áo dính máu này là từ đâu ra?”
Từ Tử Minh cười hắc hắc, “Đại nhân phân tích không sai, Kim Dục đã thành thịt vụn, nhưng cho dù có dùng dao sắc đâm một đêm thì cũng không thể khiến một người biến thành bộ dáng đó, đây không thể là việc do người làm.”
“Trừ phi……” Tưởng Tích Tích nhìn về phía cửa sổ tối đen như mực kia, giống như suy tư gì mà nói ra hai chữ này.
“Trừ phi cái gì?” Từ Tử Minh đi gần về phía nàng, đồng thời cũng nhìn phiến cửa sổ kia: Cửa sổ đóng lại gắt gao, ngăn cách mọi thứ bên trong, giống như bên trong là một dị giới hắn không thể chạm vào.
Không biết vì sao mà trong lòng Từ Tử Minh khẽ run lên, vì thế hắn lại hỏi một câu, “Trừ phi…… Cái gì?”
“Hắn nhìn như là người, nhưng bên trong đã sớm thối rữa, biến thành một con quái vật khát máu.” Tưởng Tích Tích đem cái áo trong tay vứt trên đất, cố gắng không phát ra thanh âm gì mà rút trường kiếm trên lưng, nắm chắc chuôi kiếm trong tay, “Bảo các huynh đệ cẩn thận, tối nay sợ là không tốt lắm đâu.”
Nha dịch phía sau bị dọa hoảng sợ, vừa đáp “Vâng”, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng còn chưa bước qua ngạch cửa thì thấy sau lưng “Kẽo kẹt” một tiếng, phiến cửa sổ kia chậm rì rì bị đẩy mở.
Tú Tú đứng ở dưới tàng cây, nhìn cả gốc cây toàn hoa đỏ, trong lòng thích vô cùng. Nàng ta vươn tay, muốn cầm lấy một đóa hoa gài lên tóc, nhưng với vài lần mà tay vẫn không chạm được vào cuống hoa, chỉ đành hậm hực từ bỏ.
Vừa định xoay người rời đi thì sau lưng bỗng nhiên có một bàn tay duỗi đến, nhẹ nhàng hái một bông hoa kiều diễm nhất, đem nó gài lên tóc nàng.
“Tấn vãn mây đen, mi cong trăng non, cơ ngưng tuyết rơi đúng lúc, mặt sấn ánh bình minh. Tú Tú tỷ, hoa này rất hợp với tỷ.”
Cách nói đầy văn thơ này nàng vừa nghe đã biết đó là Kim Dục, vì thế Tú Tú quay đầu cười với hắn, lại giơ tay đo vóc dáng hắn, “Tiểu Dục, đệ đã cao hơn ta rồi.”
Kim Dục nhìn thẳng vào con ngươi sáng rỡ của nàng ta, nhẹ giọng nói, “Tú Tú tỷ, tỷ có nhớ trước đây ta từng nói chờ ta trưởng thành sẽ cưới tỷ vào cửa không? Tuy tỷ không gật đầu nhưng lại cười vui vẻ nhìn ta, giống hệt như hiện tại, lúc đó ta tưởng tỷ đồng ý.”
Tú Tú nao nao, “Chuyện khi nào? Sao ta không nhớ rõ chứ……”
“Tỷ luôn coi ta là tiểu hài tử, không đem lời ta nói để ở trong lòng, nhưng tỷ biết không? Mỗi lời tỷ nói, mỗi một nụ cười ta đều ghi tạc trong lòng, hóa thành ấn ký vĩnh viễn không thể tan.” Sắc mặt Kim Dục bỗng nhiên trầm xuống, trong tối tăm mang theo tàn nhẫn, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào. Hắn bước gần một bước, cơ hồ chạm tới người nàng ta, “Tú Tú tỷ, không, Tú Tú, từ nhỏ đến lớn ta đều luyến mộ nàng, ta không cho phép người khác cướp nàng đi, ai cũng không được.”
Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Kim Dục, Tú Tú bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, nàng ta giật mình, quay đầu lại nhìn cây thạch lựu phía sau, trong lòng lập tức trở nên rõ ràng: Sao lại thế này? Hiện tại không phải mùa đông sao? Vì sao hoa này lại nở tươi tốt thế này?
Ý niệm này mới nảy lên thì nàng ta không dám nghĩ nữa, nhưng cảnh tượng ẩn sâu trong óc kia vẫn không buông tha nàng ta. Nó như một con dã thú điên cuồng, lột từng lớp sương mù, lần nữa hiện lên trong óc nàng ta một cách rõ ràng: Máu loãng chảy xuống bốn chân giường, lan đến tận mũi giày của nàng, trên giường là bóng dáng quen thuộc.
Hắn ngủ rồi, hô hấp thông thuận, môi khẽ nhếch, ngực phập phồng trên dưới. Nàng ta dùng hết sức lực toàn thân để nín thở, đi chậm về phía hắn. Nàng không hiểu vì sao hắn có thể ngủ say trên chiếc giường phủ kín máu loãng và thịt nát này, huống hồ đây là giường của Kim Dục, vậy hiện tại Kim Dục ở đâu? Chẳng lẽ……
Nàng ta hung hăng nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra, lúc nhìn thấy gương mặt Kim Sâm, nàng ta thấy mình tìm được đáp án rồi: Trên mặt Kim Sâm che kín những vệt máu khô, rậm rạp, thoạt nhìn vô cùng khiếp người. Nhưng những vết máu này không phải của hắn, bởi vì nàng ta không phát hiện ra bất kỳ vết thương nào trên người hắn. Nàng ta đem ngón tay nhét vào trong miệng, tránh cho chính mình thất thanh kêu to, ánh mắt lại rời xuống cổ hắn: Quần áo hắn nhiễm đầy máu tươi, dán trên người, phác họa hình dáng cơ ngực và bụng săn chắc.
Cũng may hắn không bị thương……
Nhưng mà……
Ánh mắt Tú Tú bỗng nhiên rùng mình, nàng ta nhìn thấy trong tay Kim Sâm nắm mọt dúm tóc đen, rối tung, giống như tâm tình hoảng hốt của nàng ta.
“Tú Tú, nàng không nên dối gạt ta.”
Tiếng Kim Dục lại vang lên kéo nàng ta từ trong cơn ác mộng về. Nàng ta vừa định phân biệt mọi việc thì lại bị Kim Dục túm vào trong ngực, hắn cúi đầu lấp kín môi nàng, hung tợn, giống như mãnh hổ săn mồi.
Tú Tú kinh hãi, duỗi tay muốn đem hắn đẩy ra, nhưng hắn lại nhân cơ hội đem đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng của nàng……
Đầu lưỡi của hắn thật lạnh, giống một con rắn độc, len lỏi khắp nơi, đem tới một cỗ tanh nồng, lan ra khắp miệng mũi nàng ta.
Tú Tú sợ tới mức hồn vía lên mây, liều mạng kêu to, dùng cánh tay đẩy ngực hắn.
Nhưng vừa kêu thì đầu óc nàng ta lại lập tức thanh tỉnh, nàng ta đột nhiên mở mắt, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường, xung quanh là bống đêm nồng đậm.
Nàng ta liều mạng hô hấp nhưng mũi lại ngửi thấy một mùi tanh khó ngửi, giống hệt trong mộng, …… Không, phải nói là mới vừa rồi không phải mộng, bởi vì đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng ta là thật……
Tú Tú nhìn chằm chằm một hắc ảnh cuộn lại phía trên, phát ra một tiếng thét chói tai.
Tiếng thét này taát nhiên là Tưởng Tích Tích cùng Từ Tử Minh không nghe thấy bởi vì miệng Tú Tú rất nhanh đã bị một vật ướt trượt ngăn lại, khiến mọi tiếng kêu bị đè lại……
“Có phải ngươi yêu Kim Dục không?”
Một tiếng trầm thấp rít gào chui vào tai Tú Tú, khiến màng nhĩ cũng đau đớn.”
***
Viện môn bỗng nhiên bị đẩy ra, một nha dịch tiến vào, vội vã đi tới trước mặt Tưởng Tích Tích, đem thứ trong tay đưa qua, “Tưởng đại nhân, chúng ta phát hiện cái này ở một lùm cây, ngài xem.”
Tưởng Tích Tích nhận lấy thứ hắn đưa, mày khẽ nhăn lại, “Thứ gì mà lại nhão nhão, dính dính?”
“Hình như là một cái áo dính máu.” Từ Tử Minh thò đầu qua, nhìn chằm chằm thứ trong tay nàng.
“Không sai, chính là một cái áo dính máu, mấy người chúng ta dựa theo phân phó của đại nhân mà mai phục bên ngoài, không nghĩ tới lại phát hiện ra thứ này.” Nha dịch kia hạ giọng nói.
Tưởng Tích Tích khẽ vuốt cằm, “Xem ra có người cố ý đem đống quần áo này giấu đi, nhằm che giấu hành vi giết người của mình. Nhưng theo ý đại nhân thì Kim Dục không phải do người thường giết, vậy cái áo dính máu này là từ đâu ra?”
Từ Tử Minh cười hắc hắc, “Đại nhân phân tích không sai, Kim Dục đã thành thịt vụn, nhưng cho dù có dùng dao sắc đâm một đêm thì cũng không thể khiến một người biến thành bộ dáng đó, đây không thể là việc do người làm.”
“Trừ phi……” Tưởng Tích Tích nhìn về phía cửa sổ tối đen như mực kia, giống như suy tư gì mà nói ra hai chữ này.
“Trừ phi cái gì?” Từ Tử Minh đi gần về phía nàng, đồng thời cũng nhìn phiến cửa sổ kia: Cửa sổ đóng lại gắt gao, ngăn cách mọi thứ bên trong, giống như bên trong là một dị giới hắn không thể chạm vào.
Không biết vì sao mà trong lòng Từ Tử Minh khẽ run lên, vì thế hắn lại hỏi một câu, “Trừ phi…… Cái gì?”
“Hắn nhìn như là người, nhưng bên trong đã sớm thối rữa, biến thành một con quái vật khát máu.” Tưởng Tích Tích đem cái áo trong tay vứt trên đất, cố gắng không phát ra thanh âm gì mà rút trường kiếm trên lưng, nắm chắc chuôi kiếm trong tay, “Bảo các huynh đệ cẩn thận, tối nay sợ là không tốt lắm đâu.”
Nha dịch phía sau bị dọa hoảng sợ, vừa đáp “Vâng”, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng còn chưa bước qua ngạch cửa thì thấy sau lưng “Kẽo kẹt” một tiếng, phiến cửa sổ kia chậm rì rì bị đẩy mở.
Bình luận facebook