Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 642
“Đây là …… Đây là máu người hay máu động vật……”
Tuy biết nhà bếp giết gà giết cá là chuyện bình thường nhưng Xuân Thành vẫn bị dọa. Hắn ném túi tiền sang một bên, dùng sức hít mấy hơi, lúc này mới đi đến cạnh bàn thắp một ngọn đèn dầu, cầm nó lên soi trên mặt đất.
Hắn càng lúc càng lo lắng, bởi vì trên sàn nhà bếp có hơn mười vết máu lớn nhỏ trải rộng, nhưng bởi vì ở trên mặt đất nên chúng đã sớm thấm xuống, khiến cho hắn không phát hiện ra lúc đi vào.
“Giết một con gà không thể nào nhiều máu thế này được, hơn nữa mấy ngày nay chúng ta cũng đâu có ăn gà.” Xuân Thành nhìn vết máu đầy đất, hai mắt nhìn có chút ngây ngẩn, miệng không tự giác lẩm bẩm mấy lời này.
Hắn đứng tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, rốt cuộc vẫn không an tâm liền dùng sức kéo quần áo thật chặt, giơ ngọn đèn lên, đi ra ngoài.
Trên ngạch cửa, chỗ góc tường đều có vết máu rơi vãi, nhưng trong viện lại không có gì. Xuân Thành suy nghĩ trong chốc lát lại lộn lại nhà bếp, dọc theo sườn đông của nhà bếp mà đi đến hậu viện. Nhưng hắn càng đi càng kinh ngạc, bởi vì trên con đường hẹp là những khối máu lớn, càng ngày càng dày đặc, giống như một cái thùng sơn bị đổ.
Đi vào cuối con đường, Xuân Thành lại đứng bất động, nhìn hậu viện bị bóng đêm bao phủ, trong lòng bỗng nhiên sợ hãi, chậm chạp không dám đi thêm một bước nào.
“Pi.” Một tiếng chim kêu thê lương vang lên trên đỉnh đầu khiến Xuân Thành sợ tới mức run rẩy, ngọn đèn trong tay rơi xuống đất, ánh lửa nhảy lên vài cái rồi tắt.
Trong bóng đêm, chỉ có hơi thở từ miệng hắn hóa thành sương trắng lượn lờ thành những hình thù kỳ ảo.
Xuân Thành dùng hết sức cắn miệng mình, mãi cho đến khi một cỗ tanh mặn lấp đầy môi lưỡi thì hắn mới nhả ra, kéo hai đùi cứng đờ đi vào hậu viện.
“Không có gì phải sợ, còn có chuyện gì mà lão gia tử ta chưa trải qua, còn có cái gì phải sợ chứ?” Hắn nắm nắm tay mình để cổ vũ bản thân, nương ánh trăng mỏng manh trên đỉnh đầu mà xoay vài vòng trong hậu viện.
Còn may, tuy nơi này vết máu nhiều, nhưng ít ra không có những thi thể đầm đìa máu tươi như trong dự đoán của hắn. Xuân Thành thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trái tim hắn đột nhiên co lại thành một đoàn: Không có thi thể, vậy vết máu này từ đâu mà ra? Hay có người mang thi thể dời đi chỗ khác rồi?
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn rơi xuống chỗ góc tường có căn nhà xí thấp bé. Nhà xí này được xây dựng đã lâu, cũng hoang phế lâu rồi, bên trong mọc kín cỏ dại, nếu không cẩn thận sẽ bị trượt chân, thế nên ngày thường không có ai đến.
Chẳng lẽ thi thể bị giấu bên trong nhà xí sao?
Xuân Thành hít sâu một hơi, lại chột dạ mà quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới căn cắn răng đi về phía nhà xí cũ kỹ kia.
Mới vừa đi tới cửa, hắn đã ngửi được một cỗ mùi hôi thối khiến dạ dày hắn cuộn lên ghê tởm. Nếu không phải trong bụng hắn không có gì thì hắn cơ hồ đã nôn ra. Nhưng hắn không phải người nhát gan sợ phiền phức, tuy trái tim đang đập “Thùng thùng” không ngừng nhưng hắn vẫn cưỡng ép nỗi khẩn trương và bước vào bên trong nhà xí.
Nhưng vừa bước vào hắn đã hối hận. Khắp tường là thịt nát và máu tươi, như một tấm thảm lông xù không chân thật trong một cảnh mơ nào đó vô cùng quen thuộc, hắn nhớ lại những đêm khủng bố đó.
Xuân Thành nghẹn họng nhìn trân trối trong chốc lát, bỗng nhiên hắn ngồi xổm trên đất, cả người nhịn không được run rẩy, trong miệng nói đứt quãng, “Không phải ta, không phải ta, ta chỉ là theo lệnh làm việc, oan có đầu nợ có chủ, các ngươi muốn tìm thì đi mà tìm hắn, đừng tới tìm ta.”
Hắn run run, hoảng hốt nhớ về ba năm trước, vào buổi đêm cũng giống như hôm nay, sao trời ít, chỉ có chút ánh trăng nhàn nhạt. Hắn luôn mai phục trong một cánh rừng hoang, xuyên qua cành lá hỗn độn nhìn ra ngoài, chờ đợi những người đi đường đơn độc về nhà muộn.
“Không phải ta làm, không, ta…… Ta là bị người ta sai bảo, ta không muốn giết người……” Hắn nói năng lộn xộn, lại lắc đầu như điên, giống như đã lâm vào u mê.
Không biết qua bao lâu hắn mới từ sợ hãi hồi phục lại mà thở phì phò, đỡ đầu gối bủn rủn đứng dậy. Hắn nhìn quanh mình, lúc này mới giống như tỉnh mộng, “Đúng vậy, không phải ta, lão Đổng không phải ta giết, đương nhiên không phải ta. Như vậy……” Ngực hắn bỗng nhiên bị đè nén một trận, giống như bị người ta đập một búa, “Nhưng trừ bỏ lão Đổng ra thì trong nhà chỉ còn hai người, vậy…… vậy người giết ông ta là ai?”
Nghĩ tới đây phía sau đột nhiên vang lên một tiếng “Rầm”, giống như có người không cẩn thận dẫm lên một viên đá.
Xuân Thành vội vàng xoay người, hắn thấy một hắc ảnh đang nghiêng người ở cửa nhà xí, che khuất chút ánh sáng cuối cùng.
***
“Vương Vệ Đình thật sự sống lại sao?”
“Thánh thượng, đây là thiên chân vạn xác, sau khi thần biết được việc này thì đã hỏi thăm khắp nơi rồi phát hiện Vương thiếu gia đã chết nhiều năm đúng là đã trở lại. Vương đại nhân không muốn để người khác biết nhi tử của ông ta đã trở lại nên không chỉ đuổi hết tôi tớ trong nhà mà còn không cho Vương Vệ Đình ra cửa.”
“Ông ta thế nhưng giữ kín như bưng nhỉ?”
“Thần vốn nghĩ rằng chuyện người chết sống lại quá mức quỷ dị nên ông ta giấu diếm cũng là bình thường. Nhưng sau khi nghĩ kỹ thì lại thấy việc này không thể không để ý.”
“Xin chỉ giáo?”
“Thánh thượng, Vương Khi Vân chính là thân tín của Triệu đại nhân, cũng là môn sinh ông ta đắc ý nhất. Theo thần biết, sau khi Triệu đại nhân được phục chức thì Vương Khi Vân là người đầu tiên đứng về phía ông ta, có thể thấy quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, người ngoài không thể so được.”
“Đức Hiên, Triệu Trạch Bình mới đi mấy ngày mà ngươi đã muốn mưu hại ông ta sao?”
“Thánh thượng, trong lòng lão thần chỉ có một mình thánh thượng, mọi suy nghĩ chỉ vì thánh thượng, tuy thần khâm phục Triệu đại nhân nhưng nếu ông ta dám bất trung với ngài thì lão thần tuyệt đối không thể ngồi yên không nhìn.”
“Ý của ngươi là?”
“Thánh thượng có nghĩ tới nếu Vương Khi Vân thực sự có thể khiến người chết sống lại thì hắn có thể dùng trên người ai không? Lão thần nhiều lời một câu, Triệu Trạch Bình tuy vì thánh thượng làm việc, nhưng trong lòng ông ta nhớ nhất là ai, cả ngài và thần đều rõ. Hơn nữa, xác người kia không thối, dân gian đã có nhiều đồn đại, nếu Vương Khi Vân thật sự có tâm tư khác thì đến lúc đó hối cũng không kịp.”
Người ngồi trên long ỷ im lặng thật lâu, Trình Đức Hiên lại biết mình đã chọc trúng chỗ yếu ớt nhất trong lòng hắn. Đó là tử huyệt của hắn, ai cũng không thể đụng vào, nhưng nếu có thể giúp hắn hóa giải mối lo trong lòng thì ông ta chính là công thần lớn nhất. Cái này sẽ có lời hơn nhiều so với việc lấy lòng Vương Khi Vân.
“Đức hiên, Vương Khi Vân thật sự sẽ biết dùng yêu thuật sao?”
“Lão thần chính tai nghe Vương Khi Vân nói chuyện với một gã sai vặt, nói cái gì mà máu tươi, tiên thảo, là có thể làm người chết trở về.”
Tuy biết nhà bếp giết gà giết cá là chuyện bình thường nhưng Xuân Thành vẫn bị dọa. Hắn ném túi tiền sang một bên, dùng sức hít mấy hơi, lúc này mới đi đến cạnh bàn thắp một ngọn đèn dầu, cầm nó lên soi trên mặt đất.
Hắn càng lúc càng lo lắng, bởi vì trên sàn nhà bếp có hơn mười vết máu lớn nhỏ trải rộng, nhưng bởi vì ở trên mặt đất nên chúng đã sớm thấm xuống, khiến cho hắn không phát hiện ra lúc đi vào.
“Giết một con gà không thể nào nhiều máu thế này được, hơn nữa mấy ngày nay chúng ta cũng đâu có ăn gà.” Xuân Thành nhìn vết máu đầy đất, hai mắt nhìn có chút ngây ngẩn, miệng không tự giác lẩm bẩm mấy lời này.
Hắn đứng tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, rốt cuộc vẫn không an tâm liền dùng sức kéo quần áo thật chặt, giơ ngọn đèn lên, đi ra ngoài.
Trên ngạch cửa, chỗ góc tường đều có vết máu rơi vãi, nhưng trong viện lại không có gì. Xuân Thành suy nghĩ trong chốc lát lại lộn lại nhà bếp, dọc theo sườn đông của nhà bếp mà đi đến hậu viện. Nhưng hắn càng đi càng kinh ngạc, bởi vì trên con đường hẹp là những khối máu lớn, càng ngày càng dày đặc, giống như một cái thùng sơn bị đổ.
Đi vào cuối con đường, Xuân Thành lại đứng bất động, nhìn hậu viện bị bóng đêm bao phủ, trong lòng bỗng nhiên sợ hãi, chậm chạp không dám đi thêm một bước nào.
“Pi.” Một tiếng chim kêu thê lương vang lên trên đỉnh đầu khiến Xuân Thành sợ tới mức run rẩy, ngọn đèn trong tay rơi xuống đất, ánh lửa nhảy lên vài cái rồi tắt.
Trong bóng đêm, chỉ có hơi thở từ miệng hắn hóa thành sương trắng lượn lờ thành những hình thù kỳ ảo.
Xuân Thành dùng hết sức cắn miệng mình, mãi cho đến khi một cỗ tanh mặn lấp đầy môi lưỡi thì hắn mới nhả ra, kéo hai đùi cứng đờ đi vào hậu viện.
“Không có gì phải sợ, còn có chuyện gì mà lão gia tử ta chưa trải qua, còn có cái gì phải sợ chứ?” Hắn nắm nắm tay mình để cổ vũ bản thân, nương ánh trăng mỏng manh trên đỉnh đầu mà xoay vài vòng trong hậu viện.
Còn may, tuy nơi này vết máu nhiều, nhưng ít ra không có những thi thể đầm đìa máu tươi như trong dự đoán của hắn. Xuân Thành thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trái tim hắn đột nhiên co lại thành một đoàn: Không có thi thể, vậy vết máu này từ đâu mà ra? Hay có người mang thi thể dời đi chỗ khác rồi?
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn rơi xuống chỗ góc tường có căn nhà xí thấp bé. Nhà xí này được xây dựng đã lâu, cũng hoang phế lâu rồi, bên trong mọc kín cỏ dại, nếu không cẩn thận sẽ bị trượt chân, thế nên ngày thường không có ai đến.
Chẳng lẽ thi thể bị giấu bên trong nhà xí sao?
Xuân Thành hít sâu một hơi, lại chột dạ mà quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới căn cắn răng đi về phía nhà xí cũ kỹ kia.
Mới vừa đi tới cửa, hắn đã ngửi được một cỗ mùi hôi thối khiến dạ dày hắn cuộn lên ghê tởm. Nếu không phải trong bụng hắn không có gì thì hắn cơ hồ đã nôn ra. Nhưng hắn không phải người nhát gan sợ phiền phức, tuy trái tim đang đập “Thùng thùng” không ngừng nhưng hắn vẫn cưỡng ép nỗi khẩn trương và bước vào bên trong nhà xí.
Nhưng vừa bước vào hắn đã hối hận. Khắp tường là thịt nát và máu tươi, như một tấm thảm lông xù không chân thật trong một cảnh mơ nào đó vô cùng quen thuộc, hắn nhớ lại những đêm khủng bố đó.
Xuân Thành nghẹn họng nhìn trân trối trong chốc lát, bỗng nhiên hắn ngồi xổm trên đất, cả người nhịn không được run rẩy, trong miệng nói đứt quãng, “Không phải ta, không phải ta, ta chỉ là theo lệnh làm việc, oan có đầu nợ có chủ, các ngươi muốn tìm thì đi mà tìm hắn, đừng tới tìm ta.”
Hắn run run, hoảng hốt nhớ về ba năm trước, vào buổi đêm cũng giống như hôm nay, sao trời ít, chỉ có chút ánh trăng nhàn nhạt. Hắn luôn mai phục trong một cánh rừng hoang, xuyên qua cành lá hỗn độn nhìn ra ngoài, chờ đợi những người đi đường đơn độc về nhà muộn.
“Không phải ta làm, không, ta…… Ta là bị người ta sai bảo, ta không muốn giết người……” Hắn nói năng lộn xộn, lại lắc đầu như điên, giống như đã lâm vào u mê.
Không biết qua bao lâu hắn mới từ sợ hãi hồi phục lại mà thở phì phò, đỡ đầu gối bủn rủn đứng dậy. Hắn nhìn quanh mình, lúc này mới giống như tỉnh mộng, “Đúng vậy, không phải ta, lão Đổng không phải ta giết, đương nhiên không phải ta. Như vậy……” Ngực hắn bỗng nhiên bị đè nén một trận, giống như bị người ta đập một búa, “Nhưng trừ bỏ lão Đổng ra thì trong nhà chỉ còn hai người, vậy…… vậy người giết ông ta là ai?”
Nghĩ tới đây phía sau đột nhiên vang lên một tiếng “Rầm”, giống như có người không cẩn thận dẫm lên một viên đá.
Xuân Thành vội vàng xoay người, hắn thấy một hắc ảnh đang nghiêng người ở cửa nhà xí, che khuất chút ánh sáng cuối cùng.
***
“Vương Vệ Đình thật sự sống lại sao?”
“Thánh thượng, đây là thiên chân vạn xác, sau khi thần biết được việc này thì đã hỏi thăm khắp nơi rồi phát hiện Vương thiếu gia đã chết nhiều năm đúng là đã trở lại. Vương đại nhân không muốn để người khác biết nhi tử của ông ta đã trở lại nên không chỉ đuổi hết tôi tớ trong nhà mà còn không cho Vương Vệ Đình ra cửa.”
“Ông ta thế nhưng giữ kín như bưng nhỉ?”
“Thần vốn nghĩ rằng chuyện người chết sống lại quá mức quỷ dị nên ông ta giấu diếm cũng là bình thường. Nhưng sau khi nghĩ kỹ thì lại thấy việc này không thể không để ý.”
“Xin chỉ giáo?”
“Thánh thượng, Vương Khi Vân chính là thân tín của Triệu đại nhân, cũng là môn sinh ông ta đắc ý nhất. Theo thần biết, sau khi Triệu đại nhân được phục chức thì Vương Khi Vân là người đầu tiên đứng về phía ông ta, có thể thấy quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, người ngoài không thể so được.”
“Đức Hiên, Triệu Trạch Bình mới đi mấy ngày mà ngươi đã muốn mưu hại ông ta sao?”
“Thánh thượng, trong lòng lão thần chỉ có một mình thánh thượng, mọi suy nghĩ chỉ vì thánh thượng, tuy thần khâm phục Triệu đại nhân nhưng nếu ông ta dám bất trung với ngài thì lão thần tuyệt đối không thể ngồi yên không nhìn.”
“Ý của ngươi là?”
“Thánh thượng có nghĩ tới nếu Vương Khi Vân thực sự có thể khiến người chết sống lại thì hắn có thể dùng trên người ai không? Lão thần nhiều lời một câu, Triệu Trạch Bình tuy vì thánh thượng làm việc, nhưng trong lòng ông ta nhớ nhất là ai, cả ngài và thần đều rõ. Hơn nữa, xác người kia không thối, dân gian đã có nhiều đồn đại, nếu Vương Khi Vân thật sự có tâm tư khác thì đến lúc đó hối cũng không kịp.”
Người ngồi trên long ỷ im lặng thật lâu, Trình Đức Hiên lại biết mình đã chọc trúng chỗ yếu ớt nhất trong lòng hắn. Đó là tử huyệt của hắn, ai cũng không thể đụng vào, nhưng nếu có thể giúp hắn hóa giải mối lo trong lòng thì ông ta chính là công thần lớn nhất. Cái này sẽ có lời hơn nhiều so với việc lấy lòng Vương Khi Vân.
“Đức hiên, Vương Khi Vân thật sự sẽ biết dùng yêu thuật sao?”
“Lão thần chính tai nghe Vương Khi Vân nói chuyện với một gã sai vặt, nói cái gì mà máu tươi, tiên thảo, là có thể làm người chết trở về.”
Bình luận facebook