Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Sắc mặt ến Nương thoáng cái ảm đạm xuống, “Hắn cũng không phải là thần thánh gì, người có thể làm ra tà thuật bậc này thì chỉ sợ ngươi sẽ không gặp được.”
“ý cô nương là trên đời này vẫn có người thông hiểu tà thuật này sao?”
“Đây chỉ là suy đoán của ta thôi. Tưởng cô nương không cần để ở trong lòng,” Yến Nương dừng lại một chút, sắc mặt lại khôi phục lại bình thường. Nàng xoay người, vội vã đi ra bên ngoài, “Thật là trì hoãn lâu lắm, chỉ sợ muốn bỏ qua lễ khai trương của Tê Phượng Lâu.”
Tưởng Tích Tích nghe thế cũng thay đổi sắc mặt, “Cô nương còn muốn đi chúc mừng Hoa Cô sao?”
Yến Nương không để ý tới nàng, đôi mắt chỉ híp lại, “Trở về nói cho Trình đại nhân, đêm nay khách khứa đến nhiều, Tê Phượng Lâu chắc chắn sênh ca ồn ào, náo nhiệt này không thể không xem.”
Ban ngày đội múa sư tử đã làm ầm ĩ một trận nên đến tối, tòa lâu mới Tê Phượng Lâu nghênh đón nhóm khách đầu tiên. Đàn ông già trẻ của Tân An thành, phàm là có ít bạc trong túi đều gom lại đi đến ngắm nhìn phong thái của những cô nương ngoại vực này.
Các nàng cùng các cô nương người Hán rốt cuộc có cái gì không giống nhau? Là dùng son phấn bất đồng? Hay là mặc quần áo không giống? Nếu không thì có phải tính tình các nàng phóng khoáng hơn, không biết thu liễm, cũng càng có thể chạm đến tâm nam nhân, không giống những nữ nhân tự xưng thành cao hay không?
Trong lòng mỗi người đều nghĩ đi nghĩ lại vài lần những câu này. Mấy ngày trước bọn họ còn kiêng kị tiệm quan tài nên chịu đựng không tới. Trải qua mấy ngày dày vò khiến sự tò mò càng lớn. Chúng nó khiến tâm của đám nam nhân này rục rịch không thôi.
Trình Mục Du nhìn đội ngũ thật dài trên đường thì không khỏi thở dài dưới đáy lòng. Hắn ủ rũ không phải bởi vì mình đấu không lại Hoa Cô mà là hắn nghĩ có khả năng ngay từ đầu hắn đã thua rồi. Nếu dân tâm sớm bị những oanh ca yến ngữ này mê hoặc thì Tê Phượng Lâu kia có mở hay không cũng có gì khác nhau đâu.
“Đại nhân, chúng ta đi qua cũng không có cách gì, Luật pháp Đại Tống không cấm xướng kĩ, chúng ta không có cớ gì mà không cho họ khai trương.” Sử Phi hướng Trình Mục Du nói.
“Ta đương nhiên biết, nhưng dù vậy ta vẫn muốn đi cảnh cáo các nàng. Các ngươi cứ mặc quan phục đứng ở cửa. Như thế có thể rõ ràng truyền đạt thái độ của Tân An phủ. Cho dù không thể ngăn cản Hoa Cô khai trương nhưng cũng có thể đuổi đi không ít khách.”
“Thuộc hạ đã hiểu ý đại nhân. Chốc lát nữa bọn thuộc hạ liền bày bộ dáng hung thần ác sát đến để dọa đám người kia chạy mất. Đại nhân ngài chỉ cần ở tòa bên cạnh uống trà, chờ xem kịch vui đâu.”
Trình Mục Du lúc lắc tay áo, “Dọa người thì không cần, đỡ cho các nàng tới kinh thành cáo trạng ta. Các ngươi chỉ cần đứng ở cạnh cửa, mang đến ý cảnh cáo là được.”
Sử Phi vâng lệnh, mang theo ba nha dịch chui vào trong đám người. Trình Mục Du một mình đi đến quán trà bên cạnh Tê Phượng Lâu, ngồi vào chỗ có tầm nhìn tốt nhất trên lầu hai, gọi một ấm hồ trà rồi ngồi đó quan sát động tĩnh bên dưới.
Đám Sử Phi y theo chỉ thị của hắn, hai người đứng thành một tổ ở hai bên đại môn của Tê Phượng Lâu, giống như hai con sư tử đá canh cửa, không hề nhúc nhích, uy nghiêm trầm trọng. Đám khách quá nhiên nhìn thấy thì bị dọa không nhẹ liền dừng bước, tốp năm tốp ba đứng ở một chỗ, chỉ vào đám người Sử Phi mà khe khẽ nói nhỏ.
“Sao quan gia lại tới đây?”
“Chẳng lẽ là bởi vì vụ án cháy tiện quan tài ở đối diện sao? Nghe nói là đến bây giờ cũng chưa rõ ai lại phóng hỏa chỗ đó a?”
“Ta thấy là bởi vì Trình đại nhân không thích Tê Phượng Lâu, cho nên cố ý an bài người ở chỗ này.”
“Thế còn đi nữa không?”
“Người khác vào thì chúng ta cũng vào, người khác không động thì chúng ta cũng không cần làm dê đầu đàn a.”
Bên trong cánh cửa vang lên một mảnh tiếng cười nũng nịu, ngay sau đó, hơn mười bóng dáng quyến rũ đi ra. Các nàng ăn mặc rực rỡ, ngọc bội leng keng, bộ ngực trắng noãn lộ ra một nửa, hấp dẫn ánh nhìn của đám đàn ông.
“Vị này gia, đều đã tới cửa sao còn không vào, chẳng lẽ là để nô gia tự mình tới đón ngài hay sao?”
Những cô nương ngoại vực diện mạo đường hoàng kia vừa lôi vừa kéo, đem các nam nhân kéo vào bên trong. Những nam nhân kia một đám mặt đỏ tai hồng, dưới chân lại nhẹ lâng lâng, không tự chủ được mà đi theo các nàng vào bên trong, làm gì còn lo lắng đến đám người Sử Phi. Đám người phía sau thấy thế thì cũng đều đi vào, cả đám giống như thủy triều chen vào cửa lớn. Miệng mũi bọn họ đều là mùi son phấn, lỗ tai đều là tiếng nỉ non yêu kiều, hoàn toàn đem đám nha dịch ném ra sau đầu. Đám Sử Phi thậm chí còn bị đẩy ra ngoài, chỉ có thể thở ngắn than dài nhìn đám người đó mà tức đến dậm chân.
Trình Mục Du bất động thanh sắc tự rót trà cho mình. Hắn đã sớm dự đoán được tình cảnh này cho nên cũng không kinh ngạc lắm. Hắn tới đây chỉ để nói cho Hoa Cô là hắn vẫn chưa từ bỏ cuộc chiến với Tê Phượng Lâu. Vô số ngày tiếp theo hắn sẽ cùng nàng ta dây dưa. Nàng ta không cần đắc ý quá sớm.
“Ngày tốt cảnh đẹp, nhuyễn ngọc trong ngực, mấy người Sử đại nhân đứng ở cửa, chẳng phải rất sát phong cảnh sao?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ dưới lầu. Tay đang cầm ly của Trình Mục Du ngừng lại giữa không trung, ánh mắt tập trung vào người bên cạnh đám Sử Phi. Đó là một vị công tử trẻ tuổi, mặc một thân áo xanh, tóc búi cao cao, lông mày, khóe mắt đều nhếch lên, khiến khuôn mặt trắng trẻo càng thêm sinh động, nghịch ngợm.
“Ngươi…… Ngươi là……” Sử Phi chỉ vào hắn, ấp úng sau một lúc lâu, vẫn không thể gọi ra tên.
Trình Mục Du bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đem cái ly đặt lên bàn, “Yến cô nương, thật là nơi nào đều không thể thiếu ngươi.”
Yến Nương đem cây quạt trong tay bá một tiếng mở ra, che khuất nửa bên mặt, hai mắt cười đến cong cong, hướng Sử Phi làm một động tác “Hư”, “Ta là tới xem náo nhiệt, Sử đại nhân cũng không nên khiến ta lộ thân phận chứ.”
“Nhưng một nữ nhân như cô nương thì sao có thể tới đây?”
Yến Nương trừng hắn một cái, không nói gì, thân mình nhẹ nhàng nghiêng một cái liền đi vào cửa lớn Tê Phượng Lâu.
Thấy một công tử văn nhã, tuấn tú tiến vào, những cô nương ngoại vực kia sôi nổi xông tới, dùng khăn tay che miệng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “Công tử, ngài là muốn uống trà thưởng vũ trước, hay vẫn trực tiếp theo ta về phòng a?” Một nữ nhân đanh đá chủ động tiến lên giữ chặt tay nàng.
Yến Nương sóng mắt lưu chuyển, bàn tay trái lại nhẹ nhàng nhéo tay nhỏ của cô nương kia, “Uống trà trước, chốc lát ta lại theo cô nương về phòng, làm sự tình cô nương muốn làm, có được không?”
Ánh trăng dần dần bò lên cao, ngạo nghễ mà nhìn trai thanh gái lịch cùng ở một chỗ dây dưa ái muội bên dưới. Trình Mục Du còn ngồi ở trong quán trà, uống nước trà đã lạnh. Điếm tiểu nhị sợ hãi đi lên nói, “Đại nhân, chúng ta muốn đóng cửa.”
Trình Mục Du lấy một thỏi bạc đưa cho hắn, “Ngươi trước nghỉ ngơi đi, ta uống xong ấm trà này thì sẽ đi.”
“ý cô nương là trên đời này vẫn có người thông hiểu tà thuật này sao?”
“Đây chỉ là suy đoán của ta thôi. Tưởng cô nương không cần để ở trong lòng,” Yến Nương dừng lại một chút, sắc mặt lại khôi phục lại bình thường. Nàng xoay người, vội vã đi ra bên ngoài, “Thật là trì hoãn lâu lắm, chỉ sợ muốn bỏ qua lễ khai trương của Tê Phượng Lâu.”
Tưởng Tích Tích nghe thế cũng thay đổi sắc mặt, “Cô nương còn muốn đi chúc mừng Hoa Cô sao?”
Yến Nương không để ý tới nàng, đôi mắt chỉ híp lại, “Trở về nói cho Trình đại nhân, đêm nay khách khứa đến nhiều, Tê Phượng Lâu chắc chắn sênh ca ồn ào, náo nhiệt này không thể không xem.”
Ban ngày đội múa sư tử đã làm ầm ĩ một trận nên đến tối, tòa lâu mới Tê Phượng Lâu nghênh đón nhóm khách đầu tiên. Đàn ông già trẻ của Tân An thành, phàm là có ít bạc trong túi đều gom lại đi đến ngắm nhìn phong thái của những cô nương ngoại vực này.
Các nàng cùng các cô nương người Hán rốt cuộc có cái gì không giống nhau? Là dùng son phấn bất đồng? Hay là mặc quần áo không giống? Nếu không thì có phải tính tình các nàng phóng khoáng hơn, không biết thu liễm, cũng càng có thể chạm đến tâm nam nhân, không giống những nữ nhân tự xưng thành cao hay không?
Trong lòng mỗi người đều nghĩ đi nghĩ lại vài lần những câu này. Mấy ngày trước bọn họ còn kiêng kị tiệm quan tài nên chịu đựng không tới. Trải qua mấy ngày dày vò khiến sự tò mò càng lớn. Chúng nó khiến tâm của đám nam nhân này rục rịch không thôi.
Trình Mục Du nhìn đội ngũ thật dài trên đường thì không khỏi thở dài dưới đáy lòng. Hắn ủ rũ không phải bởi vì mình đấu không lại Hoa Cô mà là hắn nghĩ có khả năng ngay từ đầu hắn đã thua rồi. Nếu dân tâm sớm bị những oanh ca yến ngữ này mê hoặc thì Tê Phượng Lâu kia có mở hay không cũng có gì khác nhau đâu.
“Đại nhân, chúng ta đi qua cũng không có cách gì, Luật pháp Đại Tống không cấm xướng kĩ, chúng ta không có cớ gì mà không cho họ khai trương.” Sử Phi hướng Trình Mục Du nói.
“Ta đương nhiên biết, nhưng dù vậy ta vẫn muốn đi cảnh cáo các nàng. Các ngươi cứ mặc quan phục đứng ở cửa. Như thế có thể rõ ràng truyền đạt thái độ của Tân An phủ. Cho dù không thể ngăn cản Hoa Cô khai trương nhưng cũng có thể đuổi đi không ít khách.”
“Thuộc hạ đã hiểu ý đại nhân. Chốc lát nữa bọn thuộc hạ liền bày bộ dáng hung thần ác sát đến để dọa đám người kia chạy mất. Đại nhân ngài chỉ cần ở tòa bên cạnh uống trà, chờ xem kịch vui đâu.”
Trình Mục Du lúc lắc tay áo, “Dọa người thì không cần, đỡ cho các nàng tới kinh thành cáo trạng ta. Các ngươi chỉ cần đứng ở cạnh cửa, mang đến ý cảnh cáo là được.”
Sử Phi vâng lệnh, mang theo ba nha dịch chui vào trong đám người. Trình Mục Du một mình đi đến quán trà bên cạnh Tê Phượng Lâu, ngồi vào chỗ có tầm nhìn tốt nhất trên lầu hai, gọi một ấm hồ trà rồi ngồi đó quan sát động tĩnh bên dưới.
Đám Sử Phi y theo chỉ thị của hắn, hai người đứng thành một tổ ở hai bên đại môn của Tê Phượng Lâu, giống như hai con sư tử đá canh cửa, không hề nhúc nhích, uy nghiêm trầm trọng. Đám khách quá nhiên nhìn thấy thì bị dọa không nhẹ liền dừng bước, tốp năm tốp ba đứng ở một chỗ, chỉ vào đám người Sử Phi mà khe khẽ nói nhỏ.
“Sao quan gia lại tới đây?”
“Chẳng lẽ là bởi vì vụ án cháy tiện quan tài ở đối diện sao? Nghe nói là đến bây giờ cũng chưa rõ ai lại phóng hỏa chỗ đó a?”
“Ta thấy là bởi vì Trình đại nhân không thích Tê Phượng Lâu, cho nên cố ý an bài người ở chỗ này.”
“Thế còn đi nữa không?”
“Người khác vào thì chúng ta cũng vào, người khác không động thì chúng ta cũng không cần làm dê đầu đàn a.”
Bên trong cánh cửa vang lên một mảnh tiếng cười nũng nịu, ngay sau đó, hơn mười bóng dáng quyến rũ đi ra. Các nàng ăn mặc rực rỡ, ngọc bội leng keng, bộ ngực trắng noãn lộ ra một nửa, hấp dẫn ánh nhìn của đám đàn ông.
“Vị này gia, đều đã tới cửa sao còn không vào, chẳng lẽ là để nô gia tự mình tới đón ngài hay sao?”
Những cô nương ngoại vực diện mạo đường hoàng kia vừa lôi vừa kéo, đem các nam nhân kéo vào bên trong. Những nam nhân kia một đám mặt đỏ tai hồng, dưới chân lại nhẹ lâng lâng, không tự chủ được mà đi theo các nàng vào bên trong, làm gì còn lo lắng đến đám người Sử Phi. Đám người phía sau thấy thế thì cũng đều đi vào, cả đám giống như thủy triều chen vào cửa lớn. Miệng mũi bọn họ đều là mùi son phấn, lỗ tai đều là tiếng nỉ non yêu kiều, hoàn toàn đem đám nha dịch ném ra sau đầu. Đám Sử Phi thậm chí còn bị đẩy ra ngoài, chỉ có thể thở ngắn than dài nhìn đám người đó mà tức đến dậm chân.
Trình Mục Du bất động thanh sắc tự rót trà cho mình. Hắn đã sớm dự đoán được tình cảnh này cho nên cũng không kinh ngạc lắm. Hắn tới đây chỉ để nói cho Hoa Cô là hắn vẫn chưa từ bỏ cuộc chiến với Tê Phượng Lâu. Vô số ngày tiếp theo hắn sẽ cùng nàng ta dây dưa. Nàng ta không cần đắc ý quá sớm.
“Ngày tốt cảnh đẹp, nhuyễn ngọc trong ngực, mấy người Sử đại nhân đứng ở cửa, chẳng phải rất sát phong cảnh sao?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ dưới lầu. Tay đang cầm ly của Trình Mục Du ngừng lại giữa không trung, ánh mắt tập trung vào người bên cạnh đám Sử Phi. Đó là một vị công tử trẻ tuổi, mặc một thân áo xanh, tóc búi cao cao, lông mày, khóe mắt đều nhếch lên, khiến khuôn mặt trắng trẻo càng thêm sinh động, nghịch ngợm.
“Ngươi…… Ngươi là……” Sử Phi chỉ vào hắn, ấp úng sau một lúc lâu, vẫn không thể gọi ra tên.
Trình Mục Du bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đem cái ly đặt lên bàn, “Yến cô nương, thật là nơi nào đều không thể thiếu ngươi.”
Yến Nương đem cây quạt trong tay bá một tiếng mở ra, che khuất nửa bên mặt, hai mắt cười đến cong cong, hướng Sử Phi làm một động tác “Hư”, “Ta là tới xem náo nhiệt, Sử đại nhân cũng không nên khiến ta lộ thân phận chứ.”
“Nhưng một nữ nhân như cô nương thì sao có thể tới đây?”
Yến Nương trừng hắn một cái, không nói gì, thân mình nhẹ nhàng nghiêng một cái liền đi vào cửa lớn Tê Phượng Lâu.
Thấy một công tử văn nhã, tuấn tú tiến vào, những cô nương ngoại vực kia sôi nổi xông tới, dùng khăn tay che miệng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “Công tử, ngài là muốn uống trà thưởng vũ trước, hay vẫn trực tiếp theo ta về phòng a?” Một nữ nhân đanh đá chủ động tiến lên giữ chặt tay nàng.
Yến Nương sóng mắt lưu chuyển, bàn tay trái lại nhẹ nhàng nhéo tay nhỏ của cô nương kia, “Uống trà trước, chốc lát ta lại theo cô nương về phòng, làm sự tình cô nương muốn làm, có được không?”
Ánh trăng dần dần bò lên cao, ngạo nghễ mà nhìn trai thanh gái lịch cùng ở một chỗ dây dưa ái muội bên dưới. Trình Mục Du còn ngồi ở trong quán trà, uống nước trà đã lạnh. Điếm tiểu nhị sợ hãi đi lên nói, “Đại nhân, chúng ta muốn đóng cửa.”
Trình Mục Du lấy một thỏi bạc đưa cho hắn, “Ngươi trước nghỉ ngơi đi, ta uống xong ấm trà này thì sẽ đi.”
Bình luận facebook