-
Chương 122
- Tôi cũng nghĩ tình huống này có thể xảy ra, cho nên mới đem một rương lựu đạn đến.
Tả Đăng Phong liền nói.
- Cậu cũng không nên lo lắng quá, nghỉ ngơi một chút, chúng ta lại vào trận.
Ngọc Phật liền an ủi.
Lúc này Tả Đăng Phong mới nhớ ra suốt dọc đường vừa rồi Ngọc Phật không hề nghỉ ngơi, vội vàng đi ra sơn động, lấy một cái thảm từ rương gỗ, cái thảm này hắn đặc biệt chuẩn bị cho Ngọc Phật.
Ngọc Phật sau khi nhận tấm thảm liền đến chô tảng đá che ánh nắng trải ra nằm nghỉ. Lúc này Thiết Hài cũng đang lẩm nhẩm đọc kinh, hòa thượng lúc đang niệm kinh có khi cũng ngủ gật, tỉnh liền niệm kinh, mệt thì lại ngủ, tóm lại là vẫn đang ngồi thiền.
Thấy hai người đều đang nghỉ ngơi, Tả Đăng Phong liền đi bắt mấy con gà rừng và cá về, sau khi rửa sạch liền nhóm lửa nấu cơm, hắn là chủ nhân, Thiết Hài và Ngọc Phật là khách, nên tất nhiên là chủ nhân phải đi nấu cơm rồi.
Gà rưng dùng bùn đất bọc lại, đặt trong đống lửa, sau đó mới bắc cơm lên, sau khi cơm chín bảy phần thì lấy cá để lên nướng, lúc cơm chín thì cá cũng chín, lúc này cũng đã đến giữa trưa.
Làm xong cơm, Ngọc Phật và Thiết Hài cũng tỉnh dậy, Tả Đăng Phong không biết Thiết Hài cũng đến, cho nên chỉ chuẩn bị hai bộ đồ ăn, cũng may Thiết Hài không thích ăn cá và cơm, chỉ chọn gà rưng, như vậy hai bộ đồ ăn cũng đủ dùng.
Thiết Hài ăn thịt uống rượu, lượng ăn rất lớn, Ngọc Phật thì không thích ăn mặn, chỉ ăn rất ít, sau khi ăn xong, Tả Đăng Phong đem những thứ không cần thiết trong rương gỗ bỏ hết, chỉ đem theo lương khô, nước uống và lựu đạn.
Thu xếp xong xuôi, ba người một mèo đến bên ngoài trận.
- Cậu cảm giác sẽ gặp tình huống gì ?
Ngọc Phật nhận lấy Thạch Bài Trận Phù Tả Đăng Phong đưa.
- Tôi cũng không biết, bên trong sẽ gặp tình huống gì rất khó đoán, chỉ có thể xác định một điều, động vật bên trong bộ dáng đều rất quái dị.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Vào xem một chút vậy.
Ngọc Phật lăng không cao ba trượng, nàng làm vậy là không muốn khi vào trận gặp phải địch nhân trên mặt đất.
- Thạch bài này cô luôn đem theo trên người, tìm được Hầu Tử thì cô có thể đi trước.
Tả Đăng Phong đưa một Thạch Bài cho Thiết Hài.
- Được !
Thiết Hài nhận lấy thạch bài cắm vào bên hông, lăng không bay lên. Tả Đăng Phong đúng là lừa hắn, bởi vì trong trận căn bản không có Hầu Tử.
Chuẩn bị kĩ càng, Tả Đăng Phong đem theo Thập Tam nhảy lên giữa Ngọc Phật và Thiết Hài, cả ba cũng tiến về hướng Bắc, không bao lâu Tả Đăng Phong đã cảm nhận được một chút lực cản, bởi vì tốc độ rất nhanh nên lực cản chỉ thoáng qua, sau khi lực cản biến mất thì cảnh vật trươc mắt đột nhiên thay đổi.
Bên ngoài bây giờ là giữa trưa, trong trận cũng là giữa trưa, ngay khi Tả Đăng Phong cảm nhận được cảnh vật thay đổi đang tập trung quan sát thì bất ngờ cảm giác linh khí quanh người biến mất, nhanh chóng rơi xuống đất.
Tình huống bất ngờ khiến Tả Đăng Phong kinh hồn, không cần suy nghĩ cũng biết bên trong trận pháp có cấm chế cấm phi hành trên không.
Ba người cùng nhau vào trận, cùng nhau rơi xuống, vào thời điểm nguy cấp, Tả Đăng Phong không thèm quan sát tình hình bên dưới, hai tay cùng vươn ra hai bên, cùng lúc nắm lấy Thiết Hài và Ngọc Phật, hét lên giận dữ, dồn lực đem hai người ném về phía sau, đây chỉ là hành động bản năng, khi biết bản thân gặp nguy hiểm, vào lúc nguy cấp việc đầu tiên hắn nghĩ đến là đem bằng hữu ném ra ngoài trận.
Nhưng khiến Tả Đăng Phong bất ngờ là hai người không thể thoát ra ngoài trận pháp, mà bị trận pháp bắn ngược trở về, lao nhanh về phía trước.
Mất đi linh khí hỗ trợ, tốc độ rơi xuống của Tả Đăng Phong rất nhanh, trong giây lát hắn cảm giác hai chận đụng vào nước, ở hoàn cảnh xa lạ bị rơi xuống nước, đây là chuyện Tả Đăng Phong không muốn gặp nhất, bởi vì hắn không biết trong nước này có độc hay không, càng không biết trong nước có thứ gì. Vào lúc này, Tả Đăng Phong không nghĩ tới bản thân đầu tiên, mà là Thập Tam, bởi vậy trước khi cả người rơi vào nước, hắn đã chụp lấy Thập Tam dùng hết sức ném ra ngoài.
Làm xong mọi việc, Tả Đăng Phong lập tức nhắm mắt nhịn thở chuẩn bị rơi xuống đáy nước, nhưng sau khi nhắm mắt hắn phát hiện cả người không bị chìm trong nước, đầu và bả vai vẫn lộ ra ngoài. Hé mắt nhìn xung quanh liền phát hiện nơi này không phải nước đen, mà là một màn nước xanh trong suốt thấy đáy, đây là một đoạn sông không sâu.
- Nhanh đến đây, nhanh lên, trong nước có châu chấu với chuồn chuồn.
Đúng lúc này thì thanh âm của Ngọc Phật từ trên bờ truyền đến.
Tả Đăng Phong vừa nghe châu chấu, chuồn chuồn liền vội vàng quỳ gối nhún người nhảy lên khỏi mặt nước.
Sau khi nhảy lên bờ Tả Đăng Phong liền vận chuyển linh khí đem một đám lớn châu chấu, chuồn chuồn bám trên người văng ra, đến lúc này Tả Đăng Phong mới nhận ra những thứ này chỉ giống châu chấu và chuồn chuồn thôi, chúng nó vẫn có khác biệt với châu chấu, chuồn chuồn thật sự, chúng đều lớn hơn châu chấu, chuồn chuồn mười mấy lần, lại có cả răng và mắt.
So với trăn lớn thì Tả Đăng Phong sợ những vật nhỏ này hơn, sau khi dùng linh khí hất văng tất cả ra ngoài, Tả Đăng Phong lo lắng còn sót vài con trong quần áo, trong lúc khẩn cấp, hắn nâng tay dùng Huyền Âm chân khí đóng băng toàn thân, từ khi học Huyền Âm chân khí Tả Đăng Phong chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình tự đóng băng chính mình, cảm giác này đúng là khó tả.
- Trận Phù chỉ có thể dùng một lần ?
Ngọc Phật đưa Thạch Bài trong tay lên, Thạch Bài màu đỏ đã chuyển thành màu trắng.
- Không biết nữa, nhưng không sao, chỉ cần tiến lên tôi có niềm tin chắc chắn có thể phá trận,
Tả Đăng Phong nhìn xung quanh phát hiện phía trước là một cánh rừng rậm giống hệt bên ngoài, cây cối đều rất to cao, đa số đều đã rụng lá, không khác nhiều với bên ngoài, điều này khiến Tả Đăng Phong hơn an tâm.
- A Di Đà Phật ! Cậu là một người tốt !
Thiết Hài bước đến cám ơn Tả Đăng Phong, vào lúc nguy cấp bản năng phản ứng của một con người là thứ tốt nhất chứng tỏ nhân phẩm của người đó.
- Uh, hy vọng ông luôn tin như thế.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Có ý gì ?
Thiết Hài khó hiểu, nói.
Lúc này tất nhiên Tả Đăng Phong không có thời gian đùa giỡn với hắn, nhanh chóng đánh giá tình huống xung quanh, trước mắt chỉ có một cánh rừng, không có bất kỳ động vật nào, nhưng lúc trước rõ ràng Thập Tam đã phát hiện được loài động vật kinh khủng, làm sao bây giờ lại không có ?
Khẽ suy nghĩ một lát, Tả Đăng Phong liền nhớ lại, lúc trước là hắn ở phía Tây trận pháp đem Thập Tam ném lên, mà vị trí của bọn họ bây giờ là phía Nam, phạm vi ba trăm dặm rất lớn, so với Huyện Văn Đăng quê hắn còn lớn hơn nhiều.
- Pháp thuật khinh thân không bị ảnh hưởng, chỉ không thể duy trì trên không trung lâu.
Ngọc Phật lần thứ hai lấy đà nhảy lên kiểm tra tình huống vận chuyển linh khí.
- Chia ra tìm đi.
Thiết Hài liền đưa ra đề nghị, hắn cũng không biết nơi này có nguy hiểm.
- Đi cùng nhau, tuyệt đối không được tách ra.
Ngọc Phật lắc đầu nói.
- Đi dọc bờ sông hay vào rừng ?
Tả Đăng Phong mở rương gỗ ra kiểm tra, bên trong rương gỗ rất kín, thời gian xuống nước lại ngắn, cho nên không bị nước thấm vào.
- Bên cạnh nước chiến đấu là tối kỵ, vẫn là vào rừng, một khi gặp nguy hiểm có thể nhảy lên cây.
Ngọc Phật suy nghĩ rồi nói.
Tả Đăng Phong gật đầu đồng ý, đem rương gỗ đeo trước ngực, như vậy tiện cho việc ném lựu đạn.
Trận pháp cũng không thể nào sáng tọa một hoàn cảnh hoàn toàn mới, nó chỉ có thể đem hoàn cảnh có sẵn phong bế cách ly xung quanh, nên môi trường tự nhiên trong trận pháp cũng giống với bên ngoài.
Bây giờ là mùa đông, đa số cây cối đều rụng lá, ba người cẩn thận đi trong rừng, ban đầu còn nơm nớp lo lắng cẩn thận, được một lúc phát hiện không có gì bất thường, nên dần an tâm, tốc độ di chuyển tăng dần.
- Đây là loài động vật gì ?
Tả Đăng Phong vô tình phát hiện một con vật nhỏ chạy qua, dùng linh khí bắt lại.
- Cậu chưa từng thấy chuột đồng ?
Ngọc Phật cười hỏi.
Tả Đăng Phong liền ngại ngùng ném con chuột đi, trước đó hắn tưởng tượng nơi này thành địa ngục nhân gian, có suy nghĩ này nên khi gặp thứ gì hắn đều rất lo lắng.
Đi không bao xa, mọi người lại gặp thêm một con động vật, con vật này màu trắng, gần giống với hồ ly, nhưng không hoàn toàn tương tự, cái đuôi của nó rất ngắn, hơn nữa không có lông, hoàn toàn giống đuôi chuột, môi dưới trề ra, sau khi bị bắt cũng không nhe răng thị uy, cũng không thả ra hơi thối, mà không ngừng vặn vẹo mông phun phân ra ngoài, cực kỳ dơ bẩn.
Nhìn tăng bào Thiết Hài dính đầy phân, Tả Đăng Phong âm thầm cảm thấy may mắn, may không phải mình bắt lấy nó.
- Ngọc chân nhân, đây là con gì ?
Tả Đăng Phong liền hỏi, cuối cùng Thiết Hài đành phải thả con vật đó đi, con vật kia sau khi thoát được liền nhanh chóng trèo lên cây.
- Chưa từng thấy, có chút giống hồ ly, nhưng theo tôi biết thì đa số hồ ly không biết trèo cây, cho dù biết cũng không nhanh như vậy.
Ngọc Phật nhíu mày nói.
- Đi thế này chậm quá, để ta lên trước.
Thiết Hài cuối cùng không kiềm chế được nữa, nói xong không đợi Ngọc Phật và Tả Đăng Phong trả lời đã lao lên không cố gắng lướt đi, nhưng bên trong trận pháp không thể di chuyển trên không, hắn thực sự không nhớ, sau khi lên cao cũng không thể đi về trước, mà lại rơi xuống tại chỗ.
- Đừng tách ra.
Tả Đăng Phong thấy vậy liền tiến lên kéo tay hắn, nói. Nhưng khi nhìn thấy trên tăng bào của Thiết Hài dính đầy phân liền vội rụt tay lại.
Thiết Hài rơi xuống đất cũng không tiếp tục nhảy lên, mà chạy thẳng về trước, không sử dụng linh khí lướt trên không được, cho nên sau khi bật lên khoảng cách đi được cũng không xa, nhưng Thiết Hài không để ý, mà vẫn nhảy cà tưng tiến về phía trước.
Bên trong trận pháp địa hình cũng không bằng phẳng, mà có các ngọn núi nhấp nhô, có các ngọn núi cản tầm mắt nên Tả Đăng Phong vài lần nhảy lên, cũng không nhìn thấy được bóng dáng thành trì ở xung quanh.
- Con động vật vừa nãy khả năng rất lớn là hồ ly.
Ngọc Phật cảnh giác quan sát tình hình xung quanh.
- Rất có thể chúng nó vì cận thân phồn thực mới biến thành bộ dạng kia, nhưng vì sao con chuột đồng kia lại không bị biến dạng ?
Tả Đăng Phong liền đặt câu hỏi, đồng thời cũng tự suy nghĩ.
- Chuột đồng nhỏ, số lượng nhiều, cho nên bọn nó có rất nhiều lựa chọn.
Ngọc Phật cười nói.
- Rất có lý, động vật càng nhỏ thì thay đổi càng nhỏ, động vật thể tích càng lớn thì biến dị càng nghiêm trọng.
Tả Đăng Phong gật đầu đồng ý.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Tả Đăng Phong nghe được thanh âm của Thiết Hài từ đằng trước truyền lại :
- A Di Đà Phật! Nữ thí chủ, có phải cô đã gặp cướp không ?
Lời nói của Thiết Hài khiến Tả Đăng Phong và Ngọc Phật cực kỳ ngạc nhiên, hòa thượng điên đang nói chuyện với ai chứ ?
Tả Đăng Phong liền nói.
- Cậu cũng không nên lo lắng quá, nghỉ ngơi một chút, chúng ta lại vào trận.
Ngọc Phật liền an ủi.
Lúc này Tả Đăng Phong mới nhớ ra suốt dọc đường vừa rồi Ngọc Phật không hề nghỉ ngơi, vội vàng đi ra sơn động, lấy một cái thảm từ rương gỗ, cái thảm này hắn đặc biệt chuẩn bị cho Ngọc Phật.
Ngọc Phật sau khi nhận tấm thảm liền đến chô tảng đá che ánh nắng trải ra nằm nghỉ. Lúc này Thiết Hài cũng đang lẩm nhẩm đọc kinh, hòa thượng lúc đang niệm kinh có khi cũng ngủ gật, tỉnh liền niệm kinh, mệt thì lại ngủ, tóm lại là vẫn đang ngồi thiền.
Thấy hai người đều đang nghỉ ngơi, Tả Đăng Phong liền đi bắt mấy con gà rừng và cá về, sau khi rửa sạch liền nhóm lửa nấu cơm, hắn là chủ nhân, Thiết Hài và Ngọc Phật là khách, nên tất nhiên là chủ nhân phải đi nấu cơm rồi.
Gà rưng dùng bùn đất bọc lại, đặt trong đống lửa, sau đó mới bắc cơm lên, sau khi cơm chín bảy phần thì lấy cá để lên nướng, lúc cơm chín thì cá cũng chín, lúc này cũng đã đến giữa trưa.
Làm xong cơm, Ngọc Phật và Thiết Hài cũng tỉnh dậy, Tả Đăng Phong không biết Thiết Hài cũng đến, cho nên chỉ chuẩn bị hai bộ đồ ăn, cũng may Thiết Hài không thích ăn cá và cơm, chỉ chọn gà rưng, như vậy hai bộ đồ ăn cũng đủ dùng.
Thiết Hài ăn thịt uống rượu, lượng ăn rất lớn, Ngọc Phật thì không thích ăn mặn, chỉ ăn rất ít, sau khi ăn xong, Tả Đăng Phong đem những thứ không cần thiết trong rương gỗ bỏ hết, chỉ đem theo lương khô, nước uống và lựu đạn.
Thu xếp xong xuôi, ba người một mèo đến bên ngoài trận.
- Cậu cảm giác sẽ gặp tình huống gì ?
Ngọc Phật nhận lấy Thạch Bài Trận Phù Tả Đăng Phong đưa.
- Tôi cũng không biết, bên trong sẽ gặp tình huống gì rất khó đoán, chỉ có thể xác định một điều, động vật bên trong bộ dáng đều rất quái dị.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Vào xem một chút vậy.
Ngọc Phật lăng không cao ba trượng, nàng làm vậy là không muốn khi vào trận gặp phải địch nhân trên mặt đất.
- Thạch bài này cô luôn đem theo trên người, tìm được Hầu Tử thì cô có thể đi trước.
Tả Đăng Phong đưa một Thạch Bài cho Thiết Hài.
- Được !
Thiết Hài nhận lấy thạch bài cắm vào bên hông, lăng không bay lên. Tả Đăng Phong đúng là lừa hắn, bởi vì trong trận căn bản không có Hầu Tử.
Chuẩn bị kĩ càng, Tả Đăng Phong đem theo Thập Tam nhảy lên giữa Ngọc Phật và Thiết Hài, cả ba cũng tiến về hướng Bắc, không bao lâu Tả Đăng Phong đã cảm nhận được một chút lực cản, bởi vì tốc độ rất nhanh nên lực cản chỉ thoáng qua, sau khi lực cản biến mất thì cảnh vật trươc mắt đột nhiên thay đổi.
Bên ngoài bây giờ là giữa trưa, trong trận cũng là giữa trưa, ngay khi Tả Đăng Phong cảm nhận được cảnh vật thay đổi đang tập trung quan sát thì bất ngờ cảm giác linh khí quanh người biến mất, nhanh chóng rơi xuống đất.
Tình huống bất ngờ khiến Tả Đăng Phong kinh hồn, không cần suy nghĩ cũng biết bên trong trận pháp có cấm chế cấm phi hành trên không.
Ba người cùng nhau vào trận, cùng nhau rơi xuống, vào thời điểm nguy cấp, Tả Đăng Phong không thèm quan sát tình hình bên dưới, hai tay cùng vươn ra hai bên, cùng lúc nắm lấy Thiết Hài và Ngọc Phật, hét lên giận dữ, dồn lực đem hai người ném về phía sau, đây chỉ là hành động bản năng, khi biết bản thân gặp nguy hiểm, vào lúc nguy cấp việc đầu tiên hắn nghĩ đến là đem bằng hữu ném ra ngoài trận.
Nhưng khiến Tả Đăng Phong bất ngờ là hai người không thể thoát ra ngoài trận pháp, mà bị trận pháp bắn ngược trở về, lao nhanh về phía trước.
Mất đi linh khí hỗ trợ, tốc độ rơi xuống của Tả Đăng Phong rất nhanh, trong giây lát hắn cảm giác hai chận đụng vào nước, ở hoàn cảnh xa lạ bị rơi xuống nước, đây là chuyện Tả Đăng Phong không muốn gặp nhất, bởi vì hắn không biết trong nước này có độc hay không, càng không biết trong nước có thứ gì. Vào lúc này, Tả Đăng Phong không nghĩ tới bản thân đầu tiên, mà là Thập Tam, bởi vậy trước khi cả người rơi vào nước, hắn đã chụp lấy Thập Tam dùng hết sức ném ra ngoài.
Làm xong mọi việc, Tả Đăng Phong lập tức nhắm mắt nhịn thở chuẩn bị rơi xuống đáy nước, nhưng sau khi nhắm mắt hắn phát hiện cả người không bị chìm trong nước, đầu và bả vai vẫn lộ ra ngoài. Hé mắt nhìn xung quanh liền phát hiện nơi này không phải nước đen, mà là một màn nước xanh trong suốt thấy đáy, đây là một đoạn sông không sâu.
- Nhanh đến đây, nhanh lên, trong nước có châu chấu với chuồn chuồn.
Đúng lúc này thì thanh âm của Ngọc Phật từ trên bờ truyền đến.
Tả Đăng Phong vừa nghe châu chấu, chuồn chuồn liền vội vàng quỳ gối nhún người nhảy lên khỏi mặt nước.
Sau khi nhảy lên bờ Tả Đăng Phong liền vận chuyển linh khí đem một đám lớn châu chấu, chuồn chuồn bám trên người văng ra, đến lúc này Tả Đăng Phong mới nhận ra những thứ này chỉ giống châu chấu và chuồn chuồn thôi, chúng nó vẫn có khác biệt với châu chấu, chuồn chuồn thật sự, chúng đều lớn hơn châu chấu, chuồn chuồn mười mấy lần, lại có cả răng và mắt.
So với trăn lớn thì Tả Đăng Phong sợ những vật nhỏ này hơn, sau khi dùng linh khí hất văng tất cả ra ngoài, Tả Đăng Phong lo lắng còn sót vài con trong quần áo, trong lúc khẩn cấp, hắn nâng tay dùng Huyền Âm chân khí đóng băng toàn thân, từ khi học Huyền Âm chân khí Tả Đăng Phong chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình tự đóng băng chính mình, cảm giác này đúng là khó tả.
- Trận Phù chỉ có thể dùng một lần ?
Ngọc Phật đưa Thạch Bài trong tay lên, Thạch Bài màu đỏ đã chuyển thành màu trắng.
- Không biết nữa, nhưng không sao, chỉ cần tiến lên tôi có niềm tin chắc chắn có thể phá trận,
Tả Đăng Phong nhìn xung quanh phát hiện phía trước là một cánh rừng rậm giống hệt bên ngoài, cây cối đều rất to cao, đa số đều đã rụng lá, không khác nhiều với bên ngoài, điều này khiến Tả Đăng Phong hơn an tâm.
- A Di Đà Phật ! Cậu là một người tốt !
Thiết Hài bước đến cám ơn Tả Đăng Phong, vào lúc nguy cấp bản năng phản ứng của một con người là thứ tốt nhất chứng tỏ nhân phẩm của người đó.
- Uh, hy vọng ông luôn tin như thế.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Có ý gì ?
Thiết Hài khó hiểu, nói.
Lúc này tất nhiên Tả Đăng Phong không có thời gian đùa giỡn với hắn, nhanh chóng đánh giá tình huống xung quanh, trước mắt chỉ có một cánh rừng, không có bất kỳ động vật nào, nhưng lúc trước rõ ràng Thập Tam đã phát hiện được loài động vật kinh khủng, làm sao bây giờ lại không có ?
Khẽ suy nghĩ một lát, Tả Đăng Phong liền nhớ lại, lúc trước là hắn ở phía Tây trận pháp đem Thập Tam ném lên, mà vị trí của bọn họ bây giờ là phía Nam, phạm vi ba trăm dặm rất lớn, so với Huyện Văn Đăng quê hắn còn lớn hơn nhiều.
- Pháp thuật khinh thân không bị ảnh hưởng, chỉ không thể duy trì trên không trung lâu.
Ngọc Phật lần thứ hai lấy đà nhảy lên kiểm tra tình huống vận chuyển linh khí.
- Chia ra tìm đi.
Thiết Hài liền đưa ra đề nghị, hắn cũng không biết nơi này có nguy hiểm.
- Đi cùng nhau, tuyệt đối không được tách ra.
Ngọc Phật lắc đầu nói.
- Đi dọc bờ sông hay vào rừng ?
Tả Đăng Phong mở rương gỗ ra kiểm tra, bên trong rương gỗ rất kín, thời gian xuống nước lại ngắn, cho nên không bị nước thấm vào.
- Bên cạnh nước chiến đấu là tối kỵ, vẫn là vào rừng, một khi gặp nguy hiểm có thể nhảy lên cây.
Ngọc Phật suy nghĩ rồi nói.
Tả Đăng Phong gật đầu đồng ý, đem rương gỗ đeo trước ngực, như vậy tiện cho việc ném lựu đạn.
Trận pháp cũng không thể nào sáng tọa một hoàn cảnh hoàn toàn mới, nó chỉ có thể đem hoàn cảnh có sẵn phong bế cách ly xung quanh, nên môi trường tự nhiên trong trận pháp cũng giống với bên ngoài.
Bây giờ là mùa đông, đa số cây cối đều rụng lá, ba người cẩn thận đi trong rừng, ban đầu còn nơm nớp lo lắng cẩn thận, được một lúc phát hiện không có gì bất thường, nên dần an tâm, tốc độ di chuyển tăng dần.
- Đây là loài động vật gì ?
Tả Đăng Phong vô tình phát hiện một con vật nhỏ chạy qua, dùng linh khí bắt lại.
- Cậu chưa từng thấy chuột đồng ?
Ngọc Phật cười hỏi.
Tả Đăng Phong liền ngại ngùng ném con chuột đi, trước đó hắn tưởng tượng nơi này thành địa ngục nhân gian, có suy nghĩ này nên khi gặp thứ gì hắn đều rất lo lắng.
Đi không bao xa, mọi người lại gặp thêm một con động vật, con vật này màu trắng, gần giống với hồ ly, nhưng không hoàn toàn tương tự, cái đuôi của nó rất ngắn, hơn nữa không có lông, hoàn toàn giống đuôi chuột, môi dưới trề ra, sau khi bị bắt cũng không nhe răng thị uy, cũng không thả ra hơi thối, mà không ngừng vặn vẹo mông phun phân ra ngoài, cực kỳ dơ bẩn.
Nhìn tăng bào Thiết Hài dính đầy phân, Tả Đăng Phong âm thầm cảm thấy may mắn, may không phải mình bắt lấy nó.
- Ngọc chân nhân, đây là con gì ?
Tả Đăng Phong liền hỏi, cuối cùng Thiết Hài đành phải thả con vật đó đi, con vật kia sau khi thoát được liền nhanh chóng trèo lên cây.
- Chưa từng thấy, có chút giống hồ ly, nhưng theo tôi biết thì đa số hồ ly không biết trèo cây, cho dù biết cũng không nhanh như vậy.
Ngọc Phật nhíu mày nói.
- Đi thế này chậm quá, để ta lên trước.
Thiết Hài cuối cùng không kiềm chế được nữa, nói xong không đợi Ngọc Phật và Tả Đăng Phong trả lời đã lao lên không cố gắng lướt đi, nhưng bên trong trận pháp không thể di chuyển trên không, hắn thực sự không nhớ, sau khi lên cao cũng không thể đi về trước, mà lại rơi xuống tại chỗ.
- Đừng tách ra.
Tả Đăng Phong thấy vậy liền tiến lên kéo tay hắn, nói. Nhưng khi nhìn thấy trên tăng bào của Thiết Hài dính đầy phân liền vội rụt tay lại.
Thiết Hài rơi xuống đất cũng không tiếp tục nhảy lên, mà chạy thẳng về trước, không sử dụng linh khí lướt trên không được, cho nên sau khi bật lên khoảng cách đi được cũng không xa, nhưng Thiết Hài không để ý, mà vẫn nhảy cà tưng tiến về phía trước.
Bên trong trận pháp địa hình cũng không bằng phẳng, mà có các ngọn núi nhấp nhô, có các ngọn núi cản tầm mắt nên Tả Đăng Phong vài lần nhảy lên, cũng không nhìn thấy được bóng dáng thành trì ở xung quanh.
- Con động vật vừa nãy khả năng rất lớn là hồ ly.
Ngọc Phật cảnh giác quan sát tình hình xung quanh.
- Rất có thể chúng nó vì cận thân phồn thực mới biến thành bộ dạng kia, nhưng vì sao con chuột đồng kia lại không bị biến dạng ?
Tả Đăng Phong liền đặt câu hỏi, đồng thời cũng tự suy nghĩ.
- Chuột đồng nhỏ, số lượng nhiều, cho nên bọn nó có rất nhiều lựa chọn.
Ngọc Phật cười nói.
- Rất có lý, động vật càng nhỏ thì thay đổi càng nhỏ, động vật thể tích càng lớn thì biến dị càng nghiêm trọng.
Tả Đăng Phong gật đầu đồng ý.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Tả Đăng Phong nghe được thanh âm của Thiết Hài từ đằng trước truyền lại :
- A Di Đà Phật! Nữ thí chủ, có phải cô đã gặp cướp không ?
Lời nói của Thiết Hài khiến Tả Đăng Phong và Ngọc Phật cực kỳ ngạc nhiên, hòa thượng điên đang nói chuyện với ai chứ ?
Bình luận facebook