-
Chương 121
- Ta thắng, lần này thua tâm phục khẩu phục chưa ?
Chỉ một lát, Thiết Hài đã hạ xuống cạnh Tả Đăng Phong, nhưng hắn cũng không để ý đến Tả Đăng Phong, mà quay đầu lại nhìn Ngọc Phật hô lớn. Hắn vừa nói xong, Tả Đăng Phong liền biết Ngọc Phật chính là lừa gạt hắn so đấu pháp thuật khinh thân.
- Lục Địa Phi Hành thuật của ông vẫn chẳng có tiến bộ gì so với trước cả.
Một lát sau, Ngọc Phật cũng hạ xuống, trừng mắt nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong hiểu ý nàng nên mỉm cười gật đầu đáp lại.
- A Di Đà Phật ! Ngay cả Kim Nhạn Xuyên Vân của phái Toàn Chân cũng không phải đối thủ của ta, thì Ưng Dực của phái Thần Châu các cô càng không thể,
Thiết Hài nghe xong liền trừng mắt chỉ vào Thành Phù Trùng đang lượn quanh người Tả Đăng Phong, nói :
- Nếu không phải tại nó bay quá chậm, thì ta đã bỏ xa cô hơn ba trăm dặm rồi.
- Ba trăm dặm ? Lần trước ta đuổi theo ngươi mấy tháng cũng chưa có bao giờ bị ông bỏ xa ba trăm dặm cả, ta không thua, chúng ta cùng nhau hạ xuống đât.
Ngọc Phật lắc đầu, cười xấu xa nói.
- A, cô chơi xấu sao ?
Thiết Hài nghe xong há hốc mồm nói.
- Lần này ta sử dụng chính là pháp thuật khinh thân nhanh nhất của Đạo gia, Tử Vân Truy Nguyệt, căn bản chẳng phải là Ưng Dực phù chú gì cả, ông làm sao có thể thắng được chứ .
Ngọc Phật nói xong liền đem khung xương nắm trong tay cất vào trong người.
- Nói láo, Tử Vân Truy Nguyệt của Đạo gia cùng với Hồng Lộc Lược Ảnh của Xiển Giáo và Ngự Khí Lăng Không của Tiệt Giáo đã thất truyền từ lâu rồi, làm sao cô học được ?
Thiết Hài lớn tiếng nói.
- Dù sao ta vẫn không thua.
Ngọc Phật vẫn ngoan cố nói.
- Các người so đấu khinh công sao ?
Tả Đăng Phong đã hiểu rõ, liền mỉm cười nhìn Thiết Hài hỏi.
- Đúng vậy, A Di Đà Phật ! Lần trước không có nhân chứng, nàng không phục, lần này có cậu, cậu phải làm chứng cho lão nạp, lão nạp đã thắng nàng ta.
Thiết Hài nghe xong vội vàng lôi kéo tay áo Tả Đăng Phong, để hắn làm chứng cho mình.
- Được ta làm chứng cho ông.
Tả Đăng Phong gật đầu nói.
Ngọc Phật nghe xong liền nhìn Tả Đăng Phong cười, khen hắn ứng đối nhanh nhẹn.
- Được rồi, đi thôi, bắt Hầu Tử.
Thiết Hài liền vội vàng nói.
Tả Đăng Phong nghe không hiểu gì cả, khẽ liếc mắt nhìn Ngọc Phật, hắn không cùng Ngọc Phật trao đổi, nên không biết lúc trước nàng làm sao để lừa gạt Thiết Hài.
- Đi thôi, lên đường nào.
Ngọc Phật nhìn hắn gật đầu, ra hiệu để sau hẵng nói.
Tả Đăng Phong nghe xong liền vác rương gỗ lên, rương gỗ chất nhiều đồ nên rất nặng, Thập Tam vừa nhảy lên Tả Đăng Phong khẽ nhíu mày.
- Để ta mang rương giúp cậu.
Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong nhíu mày, liền xung phong giúp đỡ.
- Ông giúp ta mang mèo đi.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói, rương gỗ này chưa lựu đạn, hắn không dám để hòa thượng điên này vác trên vai.
Thiết Hài nghe xong rất vui mừng, đi đến bên cạnh Tả Đăng Phong chờ đợi, hắn cảm thấy rất hứng thú với Thập Tam.
Tả Đăng Phong liền ra hiệu cho Thập Tam, Thập Tam lập tức nhảy từ bờ vai của hắn sang vai của Thiết Hài, Thiết Hài đợi cho Thập Tam ngồi ổn định, liền quay đầu nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong liền đưa tay chỉ về hướng Tây, Thiết Hài liền đi trước dẫn đầu.
- Cám ơn Ngọc chân nhân !
Tả Đăng Phong thấy Thiết Hài đã đi xa, liền nhìn Ngọc Phật cám ơn.
- Trên đường nói sau !
Ngọc Phật liền nhún người bay lên cao, bay về hướng Tây, Tả Đăng Phong liền đuổi theo.
- Gặp khó khăn gì à ?
Ngọc Phật không đợi Tả Đăng Phong nói chuyện đã đặt câu hỏi trước, nàng tất nhiên biết hắn gọi nàng đến là muốn nhờ nàng giúp đỡ.
- Năm đó có tám chư hầu tương đối lớn đi theo Khương Tử Nha phạt Trụ, tám chư hầu này đều có một trong mười hai địa chi. Hồ Nam chính là nước Dung, động vật của bọn họ chính là Cửu Dương Hầu, đối ứng với nó ở đây là Kim Kê thuần âm, ba ngàn năm trước hai nước Dung và Lô xảy ra chiến tranh, nước Dung am hiểu dùng độc, mà nước Lô có rất nhiều Cự Nhân, kết quả chiến tranh là nước Lô thắng, nhưng công chúa nước Dung và một số cao thủ dùng độc may mắn sống sót, Khương Tử Nha vì bảo hộ nước Lô không bị hạ độc trả thủ, đã bày ra một trận pháp phạm vi ba trăm dặm để bảo vệ bọn họ.
Tả Đăng Phong liền nói rõ mọi việc cho Ngọc Phật.
- Người nước Lô am hiểu dùng độc có thể hiểu, còn về Cự Nhân nghĩa là sao ?
Ngọc Phật suy nghĩ một lát liền hỏi.
- Những Cự Nhân này thân cao quá trượng, sức lực cực mạnh, nhưng chỉ số thông minh không cao, tôi nghĩ những Cự Nhân này là nô lệ trong nước Lô, địa vị rất thấp.
Tả Đăng Phong liền nói.
- Vậy ở Hồ Nam cậu đã phát hiện được gì ?
Ngọc Phật gật đầu hỏi tiếp.
- Tôi phát hiện được di tích thành trì nước Dung, còn phát hiện trận pháp vây khốn Cửu Dương Hầu năm đó, trận phải chỉ lợi dụng nguyên lý Ngũ Hành bày ra Cô Phong trận giữa hố trời, ngọn Cô Phong có thể vì động đất mà bị nghiêng tới miệng hố trời, vì vậy mà Cửu Dương Hầu mới thoát ra được.
Tả Đăng Phong liền nói.
- Thì ra là vậy, thế trận pháp nơi này tình huống như thế nào ?
Ngọc Phật hạ xuống đất mượn lực, Tả Đăng Phong cũng hạ xuống theo.
- Mục đích mà năm đó Khương Tử Nha bố trí tòa trận pháp này là vì muốn bảo vệ người nước Lô không bị trúng độc, pháp vi ( Chu vi) của trận pháp đến ba trăm dặm, con Kim Kê thuần âm kia ở ngay trong trận, nhưng có điều trận pháp này được ẩn hình, đi theo con đường Thập Nhị Cô Hư Pháp, đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm ra cách phá trận.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Tôi cũng đoán được sẽ gặp tình huống này, nhưng tiếc là Đỗ Thu Đình đã rời sơn môn đi xa rồi, nếu không có hắn thì tốt rồi.
Ngọc Phật lắc đầu nói.
- Đỗ đại ca rời núi đi xa ? Làm gì vậy ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Không rõ lắm, tôi từng hỏi qua môn nhân của hắn, đều ấp úng không dám nói.
Ngọc Phật cũng khó hiểu nói.
- Không sao cả, tôi đã tìm thấy Trận Phù vào trận ở bên ngoài trận, có chúng ta có thể ra vào trận pháp, thật ra tôi mời cô đến cũng không phải để phá trận.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Hả?
Ngọc Phật ngạc nhiên nhíu mày.
- Người nước Lô quanh năm sinh sản bên trong trận pháp, không kết hôn với bên ngoài, nhiều năm như vậy khiến cho huyết mạch xảy ra biến dị nghiêm trọng, đã trở thành người không ra người mà quỷ không ra quỷ rồi. Tôi sợ lẻ loi một mình đi vào trận sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn mà không có ai giúp đỡ, vì vậy mới mạo muội mời cô đến.
Tả Đăng Phong liền nói.
- Mạo muội ? Cậu có cần khách khí khi nói chuyện với tôi như vậy không ?
Ngọc Phật lộ vẻ hờn giận, không vui.
- Dù sao nhờ cậy người đến giúp đỡ cũng phải khách khí một chút chứ, đúng rồi, tôi còn chuẩn bị lễ vật để cảm ơn cô nữa.
Tả Đăng Phong đùa giỡn với nàng, kéo Ngọc Phật hạ xuống giữa rừng, lấy Phượng Hoàng trâm trong người ra đưa cho nàng.
Ngọc Phật liền lấy tay nhận trâm ngọc , quan sát một chút lại nhìn Tả Đăng Phong, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười.
- Lúc ở cửa hàng tôi đã hỏi thăm, người ở đó nói vật này trước kia dành cho công chúa dùng, cực kỳ quý hiếm, rất đáng giá, tặng cô làm phí vất vả.
Tả Đăng Phong vui vẻ nói.
- Ông chủ kia không có nói tặng ngọc trâm cho nữ nhân là có ý gì sao ?
Ngọc Phật cười hỏi.
- Hắn có nói qua, nhưng đây là trâm ngọc, cũng không phải ngọc trâm.
Tả Đăng Phong ngạc nhiên lắc đầu. Tả Đăng Phong hiểu khá rõ việc phân biệt hai thứ này, theo hắn nhớ thì trâm ngọc chỉ một nhánh, còn ngọc trâm thì chia làm hai nhánh.
- Trâm ngọc là để tặng cho hồng nhan tri kỳ, còn ngọc trâm là để tặng cho chính thất phu nhân, thôi bỏ qua, vì cậu không biết nên tôi không trách, tôi nhận.
Ngọc Phật đem trâm ngọc cất vào người.
Tả Đăng Phong nghe xong cười xấu hổ.
- Làm sao cô tìm được Thiết Hài vậy ?
Tả Đăng Phong lăng không theo sau Ngọc Phật, hỏi.
- Tôi không tìm hắn, chỉ ngẫu nhiên gặp thôi. Hắn là người điên ăn không ngồi rồi, muốn đi phương Nam tìm kiếm một con Hầu Tử giống Cửu Nhi, nhưng làm sao tìm được chứ, màu sắc giống nhau nhưng hình dáng lại khác, hình dáng giống thì màu sắc lại khách, lúc ta vừa xuất phát xuống núi thì gặp được hắn đang cãi nhau với người khác bên ngoài thôn trấn, hắn nói người ta lừa hắn.
Ngọc Phật cười khổ nói.
- Lừa như thế nào ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Hắn thật sự xuống phương Nam, người nào cũng biết hắn muốn tìm một con Hầu Tử xinh đẹp màu vàng, sau đó có một thợ săn bất lương đem một con khỉ vàng dùng thuốc nhuộm nhuộm thành màu vàng bán cho hắn, hắn mua về một thời gian thì phát hiện ra không đúng, màu lông càng lúc càng nhạt, sau khi phát hiện hắn lập tức đi tìm tên kia lý luận, muốn đối phương trả lại 10 lượng vàng cho mình.
Ngọc Phật cười nói.
- Hắn lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy ?
Tả Đăng Phong cũng cười hỏi.
- Hắn là cao tăng Thiếu Lâm Tự, vai vế rất cao, võ công lại tốt, cho nên rất nhiều người trong giang hồ tặng lễ làm quen.
Ngọc Phật liền giải thích.
- Sau khi gặp hắn cô liền lấy cớ so đấu khinh công và giúp hắn bắt Hầu Tử để lừa hắn ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Ban đầu tôi chỉ muốn dùng so đấu khinh công đễ dẫn hắn ra khu vực khác, nếu cứ để hắn quanh quẩn ở đó thì sớm muộn gì cũng phát hiện nơi phái Thần Châu chúng tôi ở. Một đoạn đường sau tôi mới nghĩ đến việc đem hắn qua đây giúp đỡ.
Ngọc Phật liền giải thích.
- Hy vọng hắn không gây thêm khó khăn.
Tả Đăng Phong nhíu mày nói.
Ba người đều là cao thủ độ qua Thiên kiếp, cho nên tốc độ cực nhanh, đến rạng sáng đã đến nơi. Tả Đăng Phong dẫn mọi người đến bên ngoài sơn động chứa khung xương Cự Nhân.
- A Di Đà Phật, đã đến giờ tảo khóa sớm !
Thiết Hài sau khi hạ xuống đất liền lập tức xếp bằng bên ngoài động, bắt đầu niệm kinh.
Tả Đăng Phong nhìn hắn cười khổ.
- Ngọc chân nhân, đến đây nhìn thử.
Tả Đăng Phong bỏ rương gỗ xuống, dẫn Ngọc Phật đi vào sơn động.
Ngọc Phật khi nhìn thấy bộ hài cốt Cự Nhân liền kinh ngạc, thật sự nàng chưa từng gặp Cự Nhân nào cao lớn như vậy. Hơn nữa hài cốt còn phát ra hào quang màu bạc cũng rất kỳ quái.
- Có phải do trúng độc mà ra không ?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Không phải !
Ngọc Phật lắc đầu nói. Nàng là cao thủ dùng độc, vừa nhìn đã rõ, căn bản không cần kiểm tra.
- Vậy nguyên nhân gì khiến bộ hài cốt trở thành như vậy chứ ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Có thể do việc ăn uống khi còn sống của hắn gây ra.
Ngọc Phật suy nghĩ một lát nói.
- Tôi sợ nhất là những thứ bên trong kia khung xương cũng giống vậy, nếu thật sự như thế thì sẽ rất khó giết chết.
Tả Đăng Phong nói ra lo lắng của mình, đây cũng là lý do hắn rời núi đem lựu đạn đến.
- Khả năng rất lớn..
Chỉ một lát, Thiết Hài đã hạ xuống cạnh Tả Đăng Phong, nhưng hắn cũng không để ý đến Tả Đăng Phong, mà quay đầu lại nhìn Ngọc Phật hô lớn. Hắn vừa nói xong, Tả Đăng Phong liền biết Ngọc Phật chính là lừa gạt hắn so đấu pháp thuật khinh thân.
- Lục Địa Phi Hành thuật của ông vẫn chẳng có tiến bộ gì so với trước cả.
Một lát sau, Ngọc Phật cũng hạ xuống, trừng mắt nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong hiểu ý nàng nên mỉm cười gật đầu đáp lại.
- A Di Đà Phật ! Ngay cả Kim Nhạn Xuyên Vân của phái Toàn Chân cũng không phải đối thủ của ta, thì Ưng Dực của phái Thần Châu các cô càng không thể,
Thiết Hài nghe xong liền trừng mắt chỉ vào Thành Phù Trùng đang lượn quanh người Tả Đăng Phong, nói :
- Nếu không phải tại nó bay quá chậm, thì ta đã bỏ xa cô hơn ba trăm dặm rồi.
- Ba trăm dặm ? Lần trước ta đuổi theo ngươi mấy tháng cũng chưa có bao giờ bị ông bỏ xa ba trăm dặm cả, ta không thua, chúng ta cùng nhau hạ xuống đât.
Ngọc Phật lắc đầu, cười xấu xa nói.
- A, cô chơi xấu sao ?
Thiết Hài nghe xong há hốc mồm nói.
- Lần này ta sử dụng chính là pháp thuật khinh thân nhanh nhất của Đạo gia, Tử Vân Truy Nguyệt, căn bản chẳng phải là Ưng Dực phù chú gì cả, ông làm sao có thể thắng được chứ .
Ngọc Phật nói xong liền đem khung xương nắm trong tay cất vào trong người.
- Nói láo, Tử Vân Truy Nguyệt của Đạo gia cùng với Hồng Lộc Lược Ảnh của Xiển Giáo và Ngự Khí Lăng Không của Tiệt Giáo đã thất truyền từ lâu rồi, làm sao cô học được ?
Thiết Hài lớn tiếng nói.
- Dù sao ta vẫn không thua.
Ngọc Phật vẫn ngoan cố nói.
- Các người so đấu khinh công sao ?
Tả Đăng Phong đã hiểu rõ, liền mỉm cười nhìn Thiết Hài hỏi.
- Đúng vậy, A Di Đà Phật ! Lần trước không có nhân chứng, nàng không phục, lần này có cậu, cậu phải làm chứng cho lão nạp, lão nạp đã thắng nàng ta.
Thiết Hài nghe xong vội vàng lôi kéo tay áo Tả Đăng Phong, để hắn làm chứng cho mình.
- Được ta làm chứng cho ông.
Tả Đăng Phong gật đầu nói.
Ngọc Phật nghe xong liền nhìn Tả Đăng Phong cười, khen hắn ứng đối nhanh nhẹn.
- Được rồi, đi thôi, bắt Hầu Tử.
Thiết Hài liền vội vàng nói.
Tả Đăng Phong nghe không hiểu gì cả, khẽ liếc mắt nhìn Ngọc Phật, hắn không cùng Ngọc Phật trao đổi, nên không biết lúc trước nàng làm sao để lừa gạt Thiết Hài.
- Đi thôi, lên đường nào.
Ngọc Phật nhìn hắn gật đầu, ra hiệu để sau hẵng nói.
Tả Đăng Phong nghe xong liền vác rương gỗ lên, rương gỗ chất nhiều đồ nên rất nặng, Thập Tam vừa nhảy lên Tả Đăng Phong khẽ nhíu mày.
- Để ta mang rương giúp cậu.
Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong nhíu mày, liền xung phong giúp đỡ.
- Ông giúp ta mang mèo đi.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói, rương gỗ này chưa lựu đạn, hắn không dám để hòa thượng điên này vác trên vai.
Thiết Hài nghe xong rất vui mừng, đi đến bên cạnh Tả Đăng Phong chờ đợi, hắn cảm thấy rất hứng thú với Thập Tam.
Tả Đăng Phong liền ra hiệu cho Thập Tam, Thập Tam lập tức nhảy từ bờ vai của hắn sang vai của Thiết Hài, Thiết Hài đợi cho Thập Tam ngồi ổn định, liền quay đầu nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong liền đưa tay chỉ về hướng Tây, Thiết Hài liền đi trước dẫn đầu.
- Cám ơn Ngọc chân nhân !
Tả Đăng Phong thấy Thiết Hài đã đi xa, liền nhìn Ngọc Phật cám ơn.
- Trên đường nói sau !
Ngọc Phật liền nhún người bay lên cao, bay về hướng Tây, Tả Đăng Phong liền đuổi theo.
- Gặp khó khăn gì à ?
Ngọc Phật không đợi Tả Đăng Phong nói chuyện đã đặt câu hỏi trước, nàng tất nhiên biết hắn gọi nàng đến là muốn nhờ nàng giúp đỡ.
- Năm đó có tám chư hầu tương đối lớn đi theo Khương Tử Nha phạt Trụ, tám chư hầu này đều có một trong mười hai địa chi. Hồ Nam chính là nước Dung, động vật của bọn họ chính là Cửu Dương Hầu, đối ứng với nó ở đây là Kim Kê thuần âm, ba ngàn năm trước hai nước Dung và Lô xảy ra chiến tranh, nước Dung am hiểu dùng độc, mà nước Lô có rất nhiều Cự Nhân, kết quả chiến tranh là nước Lô thắng, nhưng công chúa nước Dung và một số cao thủ dùng độc may mắn sống sót, Khương Tử Nha vì bảo hộ nước Lô không bị hạ độc trả thủ, đã bày ra một trận pháp phạm vi ba trăm dặm để bảo vệ bọn họ.
Tả Đăng Phong liền nói rõ mọi việc cho Ngọc Phật.
- Người nước Lô am hiểu dùng độc có thể hiểu, còn về Cự Nhân nghĩa là sao ?
Ngọc Phật suy nghĩ một lát liền hỏi.
- Những Cự Nhân này thân cao quá trượng, sức lực cực mạnh, nhưng chỉ số thông minh không cao, tôi nghĩ những Cự Nhân này là nô lệ trong nước Lô, địa vị rất thấp.
Tả Đăng Phong liền nói.
- Vậy ở Hồ Nam cậu đã phát hiện được gì ?
Ngọc Phật gật đầu hỏi tiếp.
- Tôi phát hiện được di tích thành trì nước Dung, còn phát hiện trận pháp vây khốn Cửu Dương Hầu năm đó, trận phải chỉ lợi dụng nguyên lý Ngũ Hành bày ra Cô Phong trận giữa hố trời, ngọn Cô Phong có thể vì động đất mà bị nghiêng tới miệng hố trời, vì vậy mà Cửu Dương Hầu mới thoát ra được.
Tả Đăng Phong liền nói.
- Thì ra là vậy, thế trận pháp nơi này tình huống như thế nào ?
Ngọc Phật hạ xuống đất mượn lực, Tả Đăng Phong cũng hạ xuống theo.
- Mục đích mà năm đó Khương Tử Nha bố trí tòa trận pháp này là vì muốn bảo vệ người nước Lô không bị trúng độc, pháp vi ( Chu vi) của trận pháp đến ba trăm dặm, con Kim Kê thuần âm kia ở ngay trong trận, nhưng có điều trận pháp này được ẩn hình, đi theo con đường Thập Nhị Cô Hư Pháp, đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm ra cách phá trận.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Tôi cũng đoán được sẽ gặp tình huống này, nhưng tiếc là Đỗ Thu Đình đã rời sơn môn đi xa rồi, nếu không có hắn thì tốt rồi.
Ngọc Phật lắc đầu nói.
- Đỗ đại ca rời núi đi xa ? Làm gì vậy ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Không rõ lắm, tôi từng hỏi qua môn nhân của hắn, đều ấp úng không dám nói.
Ngọc Phật cũng khó hiểu nói.
- Không sao cả, tôi đã tìm thấy Trận Phù vào trận ở bên ngoài trận, có chúng ta có thể ra vào trận pháp, thật ra tôi mời cô đến cũng không phải để phá trận.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Hả?
Ngọc Phật ngạc nhiên nhíu mày.
- Người nước Lô quanh năm sinh sản bên trong trận pháp, không kết hôn với bên ngoài, nhiều năm như vậy khiến cho huyết mạch xảy ra biến dị nghiêm trọng, đã trở thành người không ra người mà quỷ không ra quỷ rồi. Tôi sợ lẻ loi một mình đi vào trận sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn mà không có ai giúp đỡ, vì vậy mới mạo muội mời cô đến.
Tả Đăng Phong liền nói.
- Mạo muội ? Cậu có cần khách khí khi nói chuyện với tôi như vậy không ?
Ngọc Phật lộ vẻ hờn giận, không vui.
- Dù sao nhờ cậy người đến giúp đỡ cũng phải khách khí một chút chứ, đúng rồi, tôi còn chuẩn bị lễ vật để cảm ơn cô nữa.
Tả Đăng Phong đùa giỡn với nàng, kéo Ngọc Phật hạ xuống giữa rừng, lấy Phượng Hoàng trâm trong người ra đưa cho nàng.
Ngọc Phật liền lấy tay nhận trâm ngọc , quan sát một chút lại nhìn Tả Đăng Phong, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười.
- Lúc ở cửa hàng tôi đã hỏi thăm, người ở đó nói vật này trước kia dành cho công chúa dùng, cực kỳ quý hiếm, rất đáng giá, tặng cô làm phí vất vả.
Tả Đăng Phong vui vẻ nói.
- Ông chủ kia không có nói tặng ngọc trâm cho nữ nhân là có ý gì sao ?
Ngọc Phật cười hỏi.
- Hắn có nói qua, nhưng đây là trâm ngọc, cũng không phải ngọc trâm.
Tả Đăng Phong ngạc nhiên lắc đầu. Tả Đăng Phong hiểu khá rõ việc phân biệt hai thứ này, theo hắn nhớ thì trâm ngọc chỉ một nhánh, còn ngọc trâm thì chia làm hai nhánh.
- Trâm ngọc là để tặng cho hồng nhan tri kỳ, còn ngọc trâm là để tặng cho chính thất phu nhân, thôi bỏ qua, vì cậu không biết nên tôi không trách, tôi nhận.
Ngọc Phật đem trâm ngọc cất vào người.
Tả Đăng Phong nghe xong cười xấu hổ.
- Làm sao cô tìm được Thiết Hài vậy ?
Tả Đăng Phong lăng không theo sau Ngọc Phật, hỏi.
- Tôi không tìm hắn, chỉ ngẫu nhiên gặp thôi. Hắn là người điên ăn không ngồi rồi, muốn đi phương Nam tìm kiếm một con Hầu Tử giống Cửu Nhi, nhưng làm sao tìm được chứ, màu sắc giống nhau nhưng hình dáng lại khác, hình dáng giống thì màu sắc lại khách, lúc ta vừa xuất phát xuống núi thì gặp được hắn đang cãi nhau với người khác bên ngoài thôn trấn, hắn nói người ta lừa hắn.
Ngọc Phật cười khổ nói.
- Lừa như thế nào ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Hắn thật sự xuống phương Nam, người nào cũng biết hắn muốn tìm một con Hầu Tử xinh đẹp màu vàng, sau đó có một thợ săn bất lương đem một con khỉ vàng dùng thuốc nhuộm nhuộm thành màu vàng bán cho hắn, hắn mua về một thời gian thì phát hiện ra không đúng, màu lông càng lúc càng nhạt, sau khi phát hiện hắn lập tức đi tìm tên kia lý luận, muốn đối phương trả lại 10 lượng vàng cho mình.
Ngọc Phật cười nói.
- Hắn lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy ?
Tả Đăng Phong cũng cười hỏi.
- Hắn là cao tăng Thiếu Lâm Tự, vai vế rất cao, võ công lại tốt, cho nên rất nhiều người trong giang hồ tặng lễ làm quen.
Ngọc Phật liền giải thích.
- Sau khi gặp hắn cô liền lấy cớ so đấu khinh công và giúp hắn bắt Hầu Tử để lừa hắn ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Ban đầu tôi chỉ muốn dùng so đấu khinh công đễ dẫn hắn ra khu vực khác, nếu cứ để hắn quanh quẩn ở đó thì sớm muộn gì cũng phát hiện nơi phái Thần Châu chúng tôi ở. Một đoạn đường sau tôi mới nghĩ đến việc đem hắn qua đây giúp đỡ.
Ngọc Phật liền giải thích.
- Hy vọng hắn không gây thêm khó khăn.
Tả Đăng Phong nhíu mày nói.
Ba người đều là cao thủ độ qua Thiên kiếp, cho nên tốc độ cực nhanh, đến rạng sáng đã đến nơi. Tả Đăng Phong dẫn mọi người đến bên ngoài sơn động chứa khung xương Cự Nhân.
- A Di Đà Phật, đã đến giờ tảo khóa sớm !
Thiết Hài sau khi hạ xuống đất liền lập tức xếp bằng bên ngoài động, bắt đầu niệm kinh.
Tả Đăng Phong nhìn hắn cười khổ.
- Ngọc chân nhân, đến đây nhìn thử.
Tả Đăng Phong bỏ rương gỗ xuống, dẫn Ngọc Phật đi vào sơn động.
Ngọc Phật khi nhìn thấy bộ hài cốt Cự Nhân liền kinh ngạc, thật sự nàng chưa từng gặp Cự Nhân nào cao lớn như vậy. Hơn nữa hài cốt còn phát ra hào quang màu bạc cũng rất kỳ quái.
- Có phải do trúng độc mà ra không ?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Không phải !
Ngọc Phật lắc đầu nói. Nàng là cao thủ dùng độc, vừa nhìn đã rõ, căn bản không cần kiểm tra.
- Vậy nguyên nhân gì khiến bộ hài cốt trở thành như vậy chứ ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Có thể do việc ăn uống khi còn sống của hắn gây ra.
Ngọc Phật suy nghĩ một lát nói.
- Tôi sợ nhất là những thứ bên trong kia khung xương cũng giống vậy, nếu thật sự như thế thì sẽ rất khó giết chết.
Tả Đăng Phong nói ra lo lắng của mình, đây cũng là lý do hắn rời núi đem lựu đạn đến.
- Khả năng rất lớn..
Bình luận facebook