• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tàn Bạo (3 Viewers)

  • Chương 95

Tuy cái đầu lâu này đã có vài chỗ hư hại, nhưng tuyệt đối là của con người. Công tác trong ngành văn hóa nhiều năm như vậy, đương nhiên Tả Đăng Phong cũng có một vài kiến thức cơ bản. Nhưng cái đầu lâu này thật sự quá lớn, con người không có khả năng có một cái đầu lớn đến như vậy.


Tuy nhiên độ lớn của cái đầu lâu này lại ăn khớp với cái búa đá khổng lồ. Người sở hữu cái đầu lâu này tuyệt đối có khả năng huy động cái búa đá cực lớn đó. Ai cũng biết, chế tạo và sử dụng công cụ là điểm khác biệt lớn nhất giữa con người và loài vượn. Bởi vậy, cái búa đá cực lớn này đã chứng tỏ kẻ sử dụng nó chính là một con người. Cho nên cuối cùng Tả Đăng Phong đưa ra một kết luận, đó là một cự nhân cao gần ba mét.


Tả Đăng Phong đi ra khỏi gian nhà đá đó, chuyển sang hai gian vẫn chưa sụp đổ khác. Hai gian nhà đó đều không bị mãng xà hoặc con vật nào khác chiếm giữ. Cỏ dại mọc tốt um khắp phòng. Bên trong hai gian nhà đó, Tả Đăng Phong lại phát hiện ra hai cây búa lớn và vô số hộp đá với kiểu dáng giống với những cái bên trong gian nhà có con cự mãng. Ngoài ra, Tả Đăng Phong cũng phát hiện trên vách tường bên trong hai gian nhà này cũng có dấu vết búa đá chém vào.


Đá sử dụng để chế tạo hòm đá, hộp đá và xây dựng phòng là cùng một loại. Hơn nữa, chỗ cầm tay của hộp đá khá nhỏ. Điều này chứng tỏ, hình thể của người từng sống ở đây tương tự với người bình thường. Nếu là như thế, đáp án đã sáng tỏ. Nhiều năm trước, nơi này đã từng nổ ra chiến tranh và cự nhân là kẻ xâm lược .


Ngoài ra, độ nhẵn của búa đá rõ ràng kém hơn so với hộp đá. Điều này cho thấy, trình độ văn minh của cự nhân không sánh bằng Dung quốc của những thủ vệ này. Tuy sức lực vô cùng lớn nhưng đám cự nhân này lại tương đối đần độn, nếu không sẽ không lưu lại nhiều vết búa trong nhà như vậy.


Mà đám thủ vệ Dung quốc đóng ở nơi này cũng không phải là kẻ hiền lành. Tuy thân thể bọn hắn không khổng lồ như lũ cự nhân, nhưng vẫn làm cho bọn xâm lấn phải trả một cái giá cực kỳ thê thảm. Có thể khẳng định, ba cái búa lớn kia là do lũ người xâm lấn lưu lại sau khi chết.


Ở nơi này đâu đâu cũng có thể nhìn thấy hòm đá và hộp đá có đường kính khá nhỏ, mà xưa kia dùng để chứa động vật và côn trùng cỡ nhỏ. Động vật và côn trùng nhiều như vậy đương nhiên không phải là nuôi để giải trí. Thân thể của chúng nhỏ, không đủ khả năng cắn xé kẻ địch, nhưng khẳng định là chúng có tác dụng. Đương nhiên không thể cắn người, vậy thì chỉ còn lại duy nhất có một khả năng, hầu như chắc chắn là chúng có độc. Nói cách khác, thủ vệ của Dung quốc rất có thể là cao thủ dùng độc.


Tới giờ phút này, rốt cục Tả Đăng Phong đã rõ ràng tại sao hai thành trì này của Dung quốc lại xây tường thành cao tới mười lăm mét rồi. Bọn họ làm vậy để phòng chống cự nhân.


Vất vả lắm mới tìm được một vài manh mối lưu lại từ ba ngàn năm trước trong rừng, đương nhiên Tả Đăng Phong sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hắn vẫn còn muốn tiếp tục phân tích. Tuy nhiên, lần này không cần suy nghĩ lâu lắm hắn đã phán đoán ra ba ngàn năm trước ở đây đã xảy ra chuyện gì. Đó chính là nước Lô ở phía bắc xâm lấn nước Dung, những cự nhân kia là do nước Lô phái đến.


Đưa ra kết luận như vậy là vì kể từ sau thời Thương Chu, khu vực này không hề có một quốc gia nào sinh tồn, cho nên những di tích này nhất định là do nước Dung lưu lại. Mà khi xưa nằm ở phía đông bắc nước Dung, nước Lô cũng chỉ có thực lực ngang bằng với nước Dung. Nếu như nổ ra chiến tranh, nơi này chính là tiền tuyến, bởi vậy mới lưu lại một lượng lớn di tích chiến tranh như vậy. Về phần những thành trì ở phía tây nam, tuy đã hư hại cực kỳ nghiêm trọng, nhưng không có bằng chứng cho thấy chúng bị con người phá hoại, mà sự hiện hữu của Xà mỹ nữ cũng minh chứng cho điều này. Nếu như nơi đó thật sự bị tấn công, nhất định nó sẽ gặp tai họa đầu tiên. Một động vật kỳ quái như vậy khiến cho ai nhìn thấy nó cũng phải tìm cách bắt cho bằng được.


Thời Thương Chu là chế độ nô lệ. "Lô" và "Dung" đều không thể coi là một quốc gia. Nói một cách chính xác, chúng chỉ có thể coi là những bộ lạc khá lớn. Năm xưa, bọn họ là hai trong tám bộ lạc lớn đã đi theo Khương Tử Nha đông chinh vương triều nhà Thương. Về vấn đề tại sao vốn là chiến hữu song phương lại biến thành kẻ địch, Tả Đăng Phong thực sự không quan tâm, bởi vì người dân trong nước thay đổi tính nết như cơm bữa. Hôm nay nổi hứng lên hai bên có thể uống máu gà kết bái thành anh em, ngày mai có thể chì vì một đồng tiền mà trở mặt động đao múa kiếm. Cho nên nguyên nhân tại sao hai nhà trở mặt, Tả Đăng Phong chẳng muốn đi tìm hiểu cho mệt. Điều hắn cần phải làm là tìm kiếm ra manh mối hữu dụng cho bản thân từ di tích chiến tranh ở nơi này. Hiện giờ hắn đã tìm được rồi, manh mối hữu dụng có hai cái.


Thứ nhất, người nước Dung ở khi vực Hồ Nam am hiểu dùng độc, người nước Lô ở khu vực Hồ Bắc có hình thể cực lớn. Ở khu vực này hắn phải đề phòng độc vật, còn khi đến Hồ Bắc có khả năng hắn sẽ gặp phải cự nhân. Manh mối này phân tích đến đây vẫn chưa thể coi là chấm dứt. Tả Đăng Phong suy đoán rộng hơn một bước nữa, đó chính người nước Dung và nước Lô đều có bản lĩnh kỳ lạ hơn người. Bởi vậy, sáu bộ lạc còn lại gần như chắc chắn cũng không phải là người thường. Rất có thể bọn họ cũng có năng lực hơn người nào đó. Cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến cho khi xuất chinh, Khương Tử Nha phải nhắc đến tên bọn họ trong bài văn tế 《Mục Thệ》. Nếu như chỉ bằng vào mấy con vật mà đã được điểm danh khích lệ thì dường như đã quá mức thổi phồng.


Thứ hai, giữa hai bộ lạc nằm sát nhau có khả năng thực sự không quá mức thân thiện, ví như như nước Dung và nước Lô chẳng hạn. Bên trong địa phận của bọn họ phân biệt có kim hầu dương tính và kim kê âm tính. Hai động vật một âm một dương như thế nhiều khả năng đã ảnh hưởng tới địa khí. Sự hiện hữu của bọn chúng đầu tiên là ảnh hưởng tới địa khí, tiếp theo địa khí lại ảnh hưởng tới tính cách của cư dân trên địa bàn. Địa khí hai nơi khác nhau làm cho tính cách cư dân của từng nơi hoàn toàn trái ngược. Một âm một dương này thực sự không thể lý giải kiểu như một nam một nữ, mà phải nói như là một nước một lửa thì mới thoả đáng. Nói cách khác, giữa bọn họ gần như chắc chắn là có mâu thuẫn kịch liệt. Khả năng này vô cùng lớn bởi vì Chu Vũ Vương không phải người đần độn. Quân vương thích nhìn thấy nhất chính là chư hầu bên dưới nảy sinh xung đột vì mâu thuẫn, xung đột càng lớn càng tốt. Nếu như mấy chư hầu đối đãi với nhau như anh em ruột thịt, vậy người phải sợ hãi là bản thân Chu Vũ Vương rồi, lúc nào lão cũng phải lo lắng mấy tên gia hỏa đó cùng nhau tạo phản. Hơn nữa, nơi này đã xảy ra chiến sự lớn như vậy, Chu Vũ Vương lại không hề đến khuyên can hòa giải, mà mặc cho hai nhà đánh vỡ đầu. Điều này cũng nói rõ ý đồ làm suy yếu thực lực các nước chư hầu của ông ta.


Tả Đăng Phong đang chỉnh lý lại suy nghĩ thì Thập Tam cũng đã chơi chán về tới nơi. Tả Đăng Phong không hề sốt ruột lên đường. Hiện giờ trời đã tối, hắn muốn thả lỏng nghỉ ngơi một chút. Mãng xà là động vật máu lạnh, nơi nó đã từng sống sẽ không có muỗi.


Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong lại tiếp tục dẫn Thập Tam đi về phía tây, tìm kiếm trận pháp đã vây khốn con khỉ năm xưa.


Vận khí con người ta có lúc tốt có lúc xấu. Lúc tốt chẳng tốn sức đã phát hiện ra manh mối. Lúc xấu thì mười ngày nửa tháng cũng chẳng có phát hiện gì. Trong rừng hết sức ẩm ướt, áo choàng và giầy của Tả Đăng Phong hầu như chưa bao giờ kịp khô. Tuy linh khí vận chuyển trong cơ thể có khả năng chống ẩm, nhưng bên trên làn da nổi lên vô số mụn nước. Mụn nước gặp ẩm lại càng ngứa. Hắn là người lớn lên ở phương bắc, làn da chịu không được hoàn cảnh khốc liệt của nơi này.


Sự khó chịu trên thân thể Tả Đăng Phong còn có khả năng chịu được, nhưng sự thất vọng do ngày ngày tìm kiếm mà không mang lại kết quả gì làm hắn càng lúc càng bực bội. Mùa hạ mưa nhiều. Tả Đăng Phong ghét trời mưa, bởi vì trời mưa sẽ làm tăng thêm mức độ ẩm ướt, làm chậm trễ quá trình tìm kiếm của hắn. Nhưng giờ hắn lại đang ngóng trông trời mưa. Mấy ngày gần đây hắn vẫn chưa tìm ra nguồn nước nào có thể có thể uống được, chỉ có thể chờ trời mưa mà hứng nước giải cơn khát.


Vào buổi tối đúng một tháng sau, rốt cục Tả Đăng Phong cũng tìm thấy di tích thành cổ chiếm cứ một vùng lớn. Địa thế của thành trì vô cùng kỳ lạ. Hai mặt tây và bắc đều là vách núi đá, diện tích lớn xấp xỉ năm lần so với những thành trì gặp lúc trước. Tuy nhiên, bởi vì hai mặt đều là vách núi dựng đứng, gió núi rất mạnh, cho nên toàn bộ kiến trúc trong thành đều đã bị xói mòn sụp đổ. Bởi ở nơi gió núi thổi mạnh nên cây cối thưa thớt. Trong thành có vô số tảng đá nằm lăn lóc, biểu thị trước đây nơi này đã từng có rất nhiều công trình kiến trúc cỡ lớn.


Phía tây thành cổ là một cái hố thiên nhiên hình tròn khổng lồ. Đường kính của nó vượt quá năm dặm. Giữa hố có một ngọn núi cô độc đứng sừng sững. Độ cao ngọn núi bằng với miệng của cái hố. Diện tích trên đỉnh núi cỡ vài ngàn mét vuông, có không ít cây đào mọc trên đó.


Khi nhìn thấy mấy cây đào đó, Tả Đăng Phong biết rõ mình đã tìm đúng chỗ rồi. Có thể khẳng định cái hố thiên nhiên này chính là nơi Cửu Dương Hầu đã từng sinh sống trước kia. Khoảng cách từ rìa hố đến ngọn núi cô độc ở chính giữa chừng hơn hai dặm. Trong lòng hố bị sương mù màu hồng phấn phủ kín. Khi nhìn xuống phía dưới, tầm nhìn không vượt quá hai mươi mét. Sương mù màu hồng phấn này là một loại chướng khí. Tên chính xác của nó là gì thì Tả Đăng Phong không biết rõ, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sương mù này có độc, hơn nữa còn là kịch độc. Chướng khí chỉ quanh quẩn bên trong cái hố thiên nhiên, không làm nguy hại tới cư dân trong thành. Nhưng nếu như có ai muốn đi dưới hoặc là đi xuyên qua thì khẳng định là không được.


Tình huống nan giải trước mắt khiến cho Tả Đăng Phong nhíu chặt lông mày. Hắn cau mày không phải bởi vì địa thế cái hố thiên nhiên này quá mức nguy khó, mà là vì theo hắn thấy tuy địa thế nơi này nguy khó nhưng lại không có cơ quan nào cả, ngay cả một cái trận pháp cũng không có dấu hiệu tồn tại.


Trầm ngâm hồi lâu, Tả Đăng Phong thả linh khí ra cuốn một viên đá xanh cách đó không xa, ném vào trong hố trời, rồi dỏng tai lắng nghe. Đợi một lúc lâu, nhưng hắn không nghe thấy tiếng động vọng lại. Tuy chướng khí có thể ngăn cản thị giác, nhưng không thể ảnh hưởng tới thính giác, tại sao lại không có tiếng động?


Đúng vào lúc đang không hiểu ra sao, Tả Đăng Phong đột nhiên nghe thấy từ trên ngọn núi cô độc giữa hố trời có tiếng khỉ kêu vọng sang. Ngoảnh đầu quan sát, hắn không khỏi hết sức ngạc nhiên. Trong bóng tối, một con khỉ giống y chang con trên vai Ngọc Phất xuất hiện trên một cây đào trên đỉnh ngọn núi cô độc kia. Nó đang vịn vào cành đào nhảy nhót chơi đùa.


"Tại sao lại có một con khỉ?" Tả Đăng Phong nghi hoặc lẩm bẩm. Trong phạm vi hai dặm không có sương mù, Tả Đăng Phong có thể nhìn thấy rõ hình dáng con khỉ đó, nó hoàn toàn giống hệt với Cửu Dương Hầu.


"Meo ~" Nghe thấy vậy, Thập Tam phát ra tiếng kêu. Tả Đăng Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện ta Thập Tam đang lúc lắc đầu.


"Thập Tam, ngươi có nhìn thấy bên kia có một con khỉ không?" Tả Đăng Phong mở miệng hỏi.


Nghe thấy hỏi vậy, Thập Tam lắc đầu liên tục.


Nhìn thấy thế, Tả Đăng Phong đột nhiên kinh hãi, lập tức hỏi tiếp, "Bên đó có phải có một ngọn núi không?"


Câu trả lời của Thập Tam vẫn là lắc đầu. Cái lắc đầu của Thập Tam đã chứng minh phỏng đoán của Tả Đăng Phong, ngọn núi cô độc đó là pháp thuật Chướng Nhãn. Con khỉ là giả, ngọn núi cô độc cũng là giả.


Nhận được câu trả lời của Thập Tam, Tả Đăng Phong cúi xuống nhặt từ dưới mặt đất lên một cục đá to xấp xỉ bằng quả trứng gà, vận khí vào cánh tay phải rồi đột ngột ném về phía ngọn núi. Chỉ lát sau, cục đá đã rơi xuống đỉnh ngọn núi. Tả Đăng Phong thậm chí còn nghe thấy tiếng cục đá đánh trúng vào thân cây, cũng bởi vậy mà con khỉ kia bị kinh hoảng trốn ra phía sau ngọn núi.


"Chỗ đó không có ngọn núi?" Trái Đăng Phong lại nhíu mày nhìn Thập Tam.


Thập Tam lại tiếp tục lắc đầu, dáng vẻ hết sức nghiêm túc.


Tả Đăng Phong biết rõ năng lực cảm nhận của Thập Tam mạnh hơn mình rất nhiều. Nó nói không có thì nhất định là không có. Không ngờ pháp thuật Chướng Nhãn ở nơi này lại có thể đánh lừa được cả Âm Dương Quyết. Điều này khiến cho Tả Đăng Phong hết sức kinh ngạc. Nếu như không có Thập Tam bên cạnh, có thể hắn sẽ hoài nghi con khỉ kia là giả, nhưng tuyệt đối sẽ không cho rằng ngọn núi này cũng là giả.


Tuy pháp thuật Chướng Nhãn chỉ nhằm ngăn cản sự xâm nhập từ bên ngoài, nhưng cái trận pháp ảo ảnh độc lập đã từng vây khốn con khỉ vẫn không nhìn thấy đâu. Mặc dầu con khỉ đã chạy thoát, nhưng trận pháp không có khả năng không còn lại dấu vết gì. Chẳng lẽ nơi này vẫn chưa phải là nơi đã thực sự vây khốn Cửu Dương Hầu?


Trong lúc đang nhíu mày trầm tư, Tả Đăng Phong chợt nghe thấy tiếng kêu khác thường của Thập Tam. Quay đầu nhìn lại, hắn phát hiện ra mắt phải của Thập Tam lại một lần nữa biến thành màu vàng. . .
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom