Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
VietWriter: Tàn độc lương duyên
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 99 Duỗi tay ra.
Hướng Thu Vân nuốt mì trong miệng xuống, đôi mắt mo hồ ảm đạm. "Cháu đã là ba của hai đứa trẻ rồi mà sao vẫn không biết quản cái miệng vậy?”
Thím Lưu tức giận đánh anh ta hai cái, tố cáo với Lâm Quỳnh Chi:
"Quỳnh Chi à, cháu phải quản nó đi chứ!"
Lâm Quỳnh Chi liếc nhìn Hướng Thu Vân vẻ mặt cô đơn bên cạnh, nhéo lỗ tai chồng mình căn dặn:
VietWriter
"Không biết ăn nói thì đừng nói, anh không nói lời nào không ai tưởng anh câm đâu!"
Hướng Quân kêu "oai oái" cầu xin tha thứ, nhưng cũng không nhắc đến chuyện vừa nãy nữa. Tiệm mì rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mọi người ăn mì.
Một lúc lâu sau, giọng nói nghèn nghẹn vì khóc nhiều của Hướng Thu Vân phá tan sự tĩnh lặng:
"Thím Lưu, thím vì một kẻ phạm tội giết người mà làm như vậy có đáng không?”
"Bậy bậy bậy, tội phạm giết người gì chứ, đừng nói linh tinh!" Thím Lưu nói bùm bùm như pháo:
"Thu Vân của chúng ta chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm một chút, thích đùa giỡn một chút, to gan một chút, bình thường thích bày trò tài lanh một chút thôi. Cùng lắm chỉ xem như con ông cháu cha quần là áo lụa! Thím không tin cháu có lá gan đi giết người.
Hướng Thu Vân siết chặt đôi đũa, dùng sức chọc quấy mì trong bát, đáy mắt đầy đau khố lại khó hiểu:
"Đến thím cũng tin tưởng cháu. Vậy sao ba mẹ lại không tin cháu chứ?”
Chỉ trong một đêm, ba mẹ luôn yêu thương nâng niu cô trong lòng tay đã không ngần ngại vứt bỏ cô. Cô đã dùng gần hai năm mới khuyên bản thân chấp nhận sự thật này...
Nhưng đến cùng thì trong lòng vẫn không bỏ qua khúc mắc này được. Hướng Quân đập bàn cái "rầm", còn chưa kịp gầm lên đã bị thím Lưu bịt miệng lại:
"Quỳnh Chi, cháu đưa Hướng
Quân ra ngoài ngắm trăng xem hoa văn vẫn đi. Hai năm rồi thím không gặp Thu Vân, để thím tâm sự với con bé.”
"Thím Lưu nên bảo bọn cháu ra ngoài từ sớm mới đúng. Có thím và Thu Vân làm hai cái bóng đèn chói chang làm cháu và chồng cháu không tiện thân mật" Lâm Quỳnh Chi nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó lôi kéo Hướng Quân ra ngoài.
Ồng tướng Hướng Quân mà dùng sức giãy giụa thì cô ấy cũng không ngăn lại được, bèn nhéo tại của anh ta cảnh cáo:
"Cái tên họ Hướng này, anh còn như vậy nữa thì em sẽ ly hôn với anh.”
Hướng Quân lập tức ỉu xìu, bị cô ấy nhéo tại lôi ra ngoài. Nhưng ánh mắt của anh ta vẫn đau lòng lưu luyến nhìn về phía Hướng Thu Vân, "Cháu muốn nghe thím Lưu nói những lời cháu thích nghe hay là lời nói thật?”
Bề ngoài của Thím Lưu hiền hòa như phật Di Lặc, nhưng tác phong nói chuyện và làm việc luôn sắc bén, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 99 Duỗi tay ra.
Hướng Thu Vân nuốt mì trong miệng xuống, đôi mắt mo hồ ảm đạm. "Cháu đã là ba của hai đứa trẻ rồi mà sao vẫn không biết quản cái miệng vậy?”
Thím Lưu tức giận đánh anh ta hai cái, tố cáo với Lâm Quỳnh Chi:
"Quỳnh Chi à, cháu phải quản nó đi chứ!"
Lâm Quỳnh Chi liếc nhìn Hướng Thu Vân vẻ mặt cô đơn bên cạnh, nhéo lỗ tai chồng mình căn dặn:
VietWriter
"Không biết ăn nói thì đừng nói, anh không nói lời nào không ai tưởng anh câm đâu!"
Hướng Quân kêu "oai oái" cầu xin tha thứ, nhưng cũng không nhắc đến chuyện vừa nãy nữa. Tiệm mì rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mọi người ăn mì.
Một lúc lâu sau, giọng nói nghèn nghẹn vì khóc nhiều của Hướng Thu Vân phá tan sự tĩnh lặng:
"Thím Lưu, thím vì một kẻ phạm tội giết người mà làm như vậy có đáng không?”
"Bậy bậy bậy, tội phạm giết người gì chứ, đừng nói linh tinh!" Thím Lưu nói bùm bùm như pháo:
"Thu Vân của chúng ta chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm một chút, thích đùa giỡn một chút, to gan một chút, bình thường thích bày trò tài lanh một chút thôi. Cùng lắm chỉ xem như con ông cháu cha quần là áo lụa! Thím không tin cháu có lá gan đi giết người.
Hướng Thu Vân siết chặt đôi đũa, dùng sức chọc quấy mì trong bát, đáy mắt đầy đau khố lại khó hiểu:
"Đến thím cũng tin tưởng cháu. Vậy sao ba mẹ lại không tin cháu chứ?”
Chỉ trong một đêm, ba mẹ luôn yêu thương nâng niu cô trong lòng tay đã không ngần ngại vứt bỏ cô. Cô đã dùng gần hai năm mới khuyên bản thân chấp nhận sự thật này...
Nhưng đến cùng thì trong lòng vẫn không bỏ qua khúc mắc này được. Hướng Quân đập bàn cái "rầm", còn chưa kịp gầm lên đã bị thím Lưu bịt miệng lại:
"Quỳnh Chi, cháu đưa Hướng
Quân ra ngoài ngắm trăng xem hoa văn vẫn đi. Hai năm rồi thím không gặp Thu Vân, để thím tâm sự với con bé.”
"Thím Lưu nên bảo bọn cháu ra ngoài từ sớm mới đúng. Có thím và Thu Vân làm hai cái bóng đèn chói chang làm cháu và chồng cháu không tiện thân mật" Lâm Quỳnh Chi nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó lôi kéo Hướng Quân ra ngoài.
Ồng tướng Hướng Quân mà dùng sức giãy giụa thì cô ấy cũng không ngăn lại được, bèn nhéo tại của anh ta cảnh cáo:
"Cái tên họ Hướng này, anh còn như vậy nữa thì em sẽ ly hôn với anh.”
Hướng Quân lập tức ỉu xìu, bị cô ấy nhéo tại lôi ra ngoài. Nhưng ánh mắt của anh ta vẫn đau lòng lưu luyến nhìn về phía Hướng Thu Vân, "Cháu muốn nghe thím Lưu nói những lời cháu thích nghe hay là lời nói thật?”
Bề ngoài của Thím Lưu hiền hòa như phật Di Lặc, nhưng tác phong nói chuyện và làm việc luôn sắc bén, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Bình luận facebook