Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
VietWriter: Tàn độc lương duyên
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 70:
Hạ Vũ Hào liếc xéo anh ta một cái: “Môn ngữ văn của cậu là do thầy thể dục dạy đấy à? Lý trí với tuyệt tình còn không phân biệt được?” “Người luôn có điểm ngữ văn hạng nhất từ dưới đếm lên như cậu không có tư cách nói tôi như vậy.” Chung Khánh Hiên nhấc chân muốn đá người, lại bị Hạ Vũ Hào nhàn nhạt nói một câu ngắt ngang: “Này bộ quần áo này có giá ba trăm sáu mươi triệu, giá hữu nghị, đá một cái sáu triệu, đá xong rồi chuyển khoản cho tôi. Nếu quên số tài khoản không sao, tôi để trợ lý của tôi gửi tin nhắn cho cậu
Chung Khánh Hiên dùng tốc độ tia chớp thu chân lại: “Vẻ mặt tư bản chủ nghĩa thật là buồn nôn.
Hạ Vũ Hào không để ý đến anh ta. “Có điều nói thật, tham vọng của cô Giang quá nhiều, cậu vẫn nên đề phòng thì hơn. Chung Khánh Hiền cảm khái: “Có rất nhiều lần tôi rớt vào hố cô ta đào, nhưng quay lại, không cách nào chỉ trích cô ta... Tóm lại một lời khó nói hết”
Hạ Vũ Hào cong khỏe môi: “Đừng dùng chỉ số thông minh thấp của cậu ra so với tôi. “Hạ Vũ Hào Chung Khánh Hiên tiếp tục pha cà phê “Có phải cậu không công kích cá nhân tôi thì sẽ chết phải không?”
Hạ Vũ Hào nhàn nhạt nói: “Sẽ không chết, chỉ thấy hơi khó chịu mà thôi. “. Mùi thơm của cà phê lan tỏa khắp nơi, Chung Khánh Hiên thổi vài hơi rồi uống một ngụm: “Cà phê này không tệ, để lại chỗ cậu chỉ tổ lãng phí, lát nữa tôi sẽ cầm đi."
Hạ Vũ Hào không thèm để ý chỉ “ừ” một tiếng: “Trong nhà còn có mấy vại, cậu thích thì cứ lấy “Uống xong rồi đến lấy cũng không muộn” Chung Khánh Hiên nhìn ánh mắt ghét bỏ của anh, đặt cà phê xuống, hiếu kỳ nói: “Hai năm trước Hướng Thu Vân đã chọc cậu thế nào mà cậu đánh gãy chân cô ta, đưa cô ta vào tù còn chưa đủ, còn muốn để cô ta làm ở club Mộng Hương?”
VietWriter
Ánh mắt Hạ Vũ Hào hơi lóe lên, liếc nhìn anh ta một cái: “Muốn biết?”
Chung Khánh Hiên gật đầu: “Có hơi tò mò. “Vậy tò mò tiếp đi.” Hạ Vũ Hào đổi vị trí vắt chéo chân, cúi đầu kéo cà vạt, chân mày thoáng nhíu lại không dễ nhận ra. “... Đúng là người đàn ông nhẫn tâm. Chung Khánh Hiện cầm mắt kính mạ vàng trên bàn trà lên, lau nhẹ, rồi đeo lên lần nữa: “Vũ Hào, làm việc đừng tuyệt tình quá, để lại cho người ta một con đường sống, đối với cậu hay với cô ta đều tốt.”
Không biết Hạ Vũ Hào nghĩ tới cái gì, cười nhạt một tiếng: “Cô chú bảo cậu cầu xin giúp Hướng Thu Vân sao?” “Xem như là vậy đi.” Chung Khánh Hiền xoa giữa mày bất lực nói: “Còn có cả đứa học trò ngốc bạch ngọt của tôi, cả ngày cứ lải nhải Hướng Thu Vân đáng thương thế nào bên tại tôi, sau đó lại biết tôi và cậu là bạn bè thì càng l lợm la liếm nhờ tôi cầu xin cậu.
Hạ Vũ Hào rũ mắt, ánh mặt trời chiếu vào sau lưng anh, còn nửa sườn mặt của anh thì ẩn trong tối, không thấy rõ cảm xúc.
Thấy vậy, Chung Khánh Hiền nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, để hoàn thành nhiệm vụ của bố mẹ với học trò, còn cậu làm sao thì tùy, tôi không can thiệp. Chỉ là..
Anh ta kéo dài giọng điệu, ánh mắt dừng ở trên người Hạ Vũ Hào, tỏ vẻ thâm sâu.
Hạ Vũ Hào: “Gì?” “Gần đây Mộng Hàm có nói với tôi vài chuyện, có liên quan đến cậu và Hướng Thu Vân.” Chung Khánh Hiện đẩy mắt kính, hơi cong ngón tay: “Vũ Hào, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Chung Khánh Hiện tôi đề nghị cậu làm việc đừng quá tuyệt tình, nếu không sau này có hối hận cũng không kịp
Hạ Vũ Hào cười, không cho là đúng: “Cậu đừng làm luật sư nữa, chuyển thành chuyên gia tình cảm đi, hoặc đi bán đa cấp, tài ăn nói này được lắm. “Không nghe lời anh em, sau này chỉ có hại. Chung Khánh Hiên chép miệng, xách theo bột cà phê quơ quơ, hướng ra ngoài cửa: “Đi đây.”
Cửa vừa đóng lại, Hạ Vũ Hào hơi nhíu đuôi lông mày, ngón tay có khớp xương rõ ràng gõ nhẹ lên mặt bàn trà
Hối hận?
Anh sống đến bây giờ cũng không biết hai chữ này viết như thế nào.
Tút...
Di động vang lên, là mẹ gọi đến, bảo anh về nhà ăn cơm. Anh muốn từ chối theo thói quen, nhưng mà lời nói đã tới bên miệng, anh lại nuốt xuống, chỉ “Ừ” một tiếng. Hạ Vũ Hào lái xe trở về nhà họ Hạ, sau khi ném chìa khóa xe cho người làm, thì đi vào phòng ăn.
Người nhà họ Hạ không ít, ngoại trừ bà nội vừa qua đời vì bệnh từ mấy năm trước, ông nội anh, còn có bác cả, chú nhỏ và nhà anh, trên dưới tổng cộng hơn hai mươi người. Có hai người cô đã lấy chồng, không ở nhà họ Hạ.
Nhưng mà ngoại trừ ngày lễ tết, các nhà đều ăn riêng. Ông cụ thiên vị cả nhà chú nhỏ, thường xuyên ăn cơm tối ở nhà chủ, không quá thân thiết với nhà anh và nhà bác cả, nhưng mà cũng không không tính là lạnh nhạt. “Ngồi đi.” Triệu Phương Loan cười cười, vết nhăn khỏe mắt hơi hiện lên, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sức hút của bà ấy: “Dì Trương làm một bàn món con thích."
Hạ Vũ Hào ngồi xuống, dùng khăn ướt lau tay: “Bố còn chưa về sao?” “Ừ, việc hợp tác ở nước Anh xảy ra chút vấn đề, thời gian đi công tác kéo dài một tháng.” Triệu Phương Loan rũ mắt, vẻ mặt có hơi cô đơn.
Hạ Vũ Hào cười nhạt một tiếng, thả khăn ướt xuống: “Là hợp tác xảy ra vấn đề, cần phải đi thêm một tháng, hay là tình nhân xảy ra chút vấn đề, cần phải ở cạnh một tháng?”
Triệu Phương Loan thở dài, bất lực nói: “Sao con cứ không chừa lại chút mặt mũi nào cho mẹ vậy, làm vậy khiến mẹ mất mặt quá “Tính thời gian, người phụ nữ kia nên sinh rồi.” Hạ Vũ Hào cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thức ăn, không nếm mùi vị gì. “Ừ, không chênh lệch lắm. Triệu Phương Loan ưu nhã ăn một miếng: “Cũng không biết lần này ông ta có thể thích thú bao lâu.
Nói đến đây, hai người lẳng lặng ăn cơm, sau đó không nói chuyện nữa. “Mấy ngày nay chị Lâm lại tìm mẹ, ý tứ là Minh Thắng đã đính hôn, không biết đến khi nào em gái là Hân Yên mới lấy chồng.” Triệu Phương Loan ăn cơm tối rất ít, chỉ mới ăn được mấy miếng đã bỏ đũa xuống.
Yết hầu Hạ Vũ Hào lăn lộn, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lấy khăn giấy lau đi khỏe môi không hề dính chút dầu mỡ nào: “Người nhà họ Giang đúng là không chịu yên một lúc nào.” “Vậy con có tính toán gì không không?” Triệu Phương Loan cười hỏi.
Hạ Vũ Hào tựa lưng lên ghế ngồi: “Không phải là mẹ không hài lòng Hân Yên sao?” “Nhưng hai năm trước nhà họ Giang đã cho lan truyền tin tức Hân Yên vì con mà bị thương, còn để truyền thông ám chỉ hai nhà sẽ liên hôn” “Nếu con không cưới cô ta, người nhà họ Giang sẽ tác động một chút, thả tin tức vì con ghét bỏ chân Hân Yên bị thương mà hủy bỏ hôn ước, giá cổ phiếu của tập đoàn Hạ
Thiên khó tránh khỏi bị dao động. Tổn thất ngàn tỷ là kết quả tốt nhất, bốc hơi mười mấy hai mươi mấy ngàn tỷ cũng là bình thường. “Nếu nói nhỏ thì cũng chỉ là tổn thất chút tiền mà thôi, nhà họ Hạ cũng không để chút tiền đó vào lòng, nhưng nói lớn thì năm nay ông cụ cũng đã hơn tám mươi tuổi. “Vốn ban đầu ông cụ bất công với cả nhà chủ út của con, nếu như bây giờ con lại vì một vài chuyện râu ria làm công ty bị tổn thất, chỉ sợ di chúc viết lúc trước sẽ có chút thay đổi. Triệu Phương Loan nói.
Nghe đến đây, ánh mắt Hạ Vũ Hào trở nên tăm tối không rõ: "Mẹ cảm thấy kết hôn chỉ là chuyện râu ria thôi?” “Nếu con không có người con thích, đó chỉ là một chuyện râu ria" Triệu Phương Loan bảo dì Trương múc cho bà một chén canh, miệng nhỏ bắt đầu uống.
Ngón tay Hạ Vũ Hào dừng ở trên bàn cơm, vô ý thức gõ vài cái
Triệu Phương Loan thu phản ứng của anh vào trong mắt, khẽ cười một tiếng: “Không nói lời nào là có ý gì? Chẳng lẽ có người mình thích rồi?” “Mẹ đừng thử con, nếu như con thích Hướng Thu Vân, hai năm trước con đã đính hôn với cô ta rồi." Hạ Vũ Hào nói.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn đọc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 70:
Hạ Vũ Hào liếc xéo anh ta một cái: “Môn ngữ văn của cậu là do thầy thể dục dạy đấy à? Lý trí với tuyệt tình còn không phân biệt được?” “Người luôn có điểm ngữ văn hạng nhất từ dưới đếm lên như cậu không có tư cách nói tôi như vậy.” Chung Khánh Hiên nhấc chân muốn đá người, lại bị Hạ Vũ Hào nhàn nhạt nói một câu ngắt ngang: “Này bộ quần áo này có giá ba trăm sáu mươi triệu, giá hữu nghị, đá một cái sáu triệu, đá xong rồi chuyển khoản cho tôi. Nếu quên số tài khoản không sao, tôi để trợ lý của tôi gửi tin nhắn cho cậu
Chung Khánh Hiên dùng tốc độ tia chớp thu chân lại: “Vẻ mặt tư bản chủ nghĩa thật là buồn nôn.
Hạ Vũ Hào không để ý đến anh ta. “Có điều nói thật, tham vọng của cô Giang quá nhiều, cậu vẫn nên đề phòng thì hơn. Chung Khánh Hiền cảm khái: “Có rất nhiều lần tôi rớt vào hố cô ta đào, nhưng quay lại, không cách nào chỉ trích cô ta... Tóm lại một lời khó nói hết”
Hạ Vũ Hào cong khỏe môi: “Đừng dùng chỉ số thông minh thấp của cậu ra so với tôi. “Hạ Vũ Hào Chung Khánh Hiên tiếp tục pha cà phê “Có phải cậu không công kích cá nhân tôi thì sẽ chết phải không?”
Hạ Vũ Hào nhàn nhạt nói: “Sẽ không chết, chỉ thấy hơi khó chịu mà thôi. “. Mùi thơm của cà phê lan tỏa khắp nơi, Chung Khánh Hiên thổi vài hơi rồi uống một ngụm: “Cà phê này không tệ, để lại chỗ cậu chỉ tổ lãng phí, lát nữa tôi sẽ cầm đi."
Hạ Vũ Hào không thèm để ý chỉ “ừ” một tiếng: “Trong nhà còn có mấy vại, cậu thích thì cứ lấy “Uống xong rồi đến lấy cũng không muộn” Chung Khánh Hiên nhìn ánh mắt ghét bỏ của anh, đặt cà phê xuống, hiếu kỳ nói: “Hai năm trước Hướng Thu Vân đã chọc cậu thế nào mà cậu đánh gãy chân cô ta, đưa cô ta vào tù còn chưa đủ, còn muốn để cô ta làm ở club Mộng Hương?”
VietWriter
Ánh mắt Hạ Vũ Hào hơi lóe lên, liếc nhìn anh ta một cái: “Muốn biết?”
Chung Khánh Hiên gật đầu: “Có hơi tò mò. “Vậy tò mò tiếp đi.” Hạ Vũ Hào đổi vị trí vắt chéo chân, cúi đầu kéo cà vạt, chân mày thoáng nhíu lại không dễ nhận ra. “... Đúng là người đàn ông nhẫn tâm. Chung Khánh Hiện cầm mắt kính mạ vàng trên bàn trà lên, lau nhẹ, rồi đeo lên lần nữa: “Vũ Hào, làm việc đừng tuyệt tình quá, để lại cho người ta một con đường sống, đối với cậu hay với cô ta đều tốt.”
Không biết Hạ Vũ Hào nghĩ tới cái gì, cười nhạt một tiếng: “Cô chú bảo cậu cầu xin giúp Hướng Thu Vân sao?” “Xem như là vậy đi.” Chung Khánh Hiền xoa giữa mày bất lực nói: “Còn có cả đứa học trò ngốc bạch ngọt của tôi, cả ngày cứ lải nhải Hướng Thu Vân đáng thương thế nào bên tại tôi, sau đó lại biết tôi và cậu là bạn bè thì càng l lợm la liếm nhờ tôi cầu xin cậu.
Hạ Vũ Hào rũ mắt, ánh mặt trời chiếu vào sau lưng anh, còn nửa sườn mặt của anh thì ẩn trong tối, không thấy rõ cảm xúc.
Thấy vậy, Chung Khánh Hiền nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, để hoàn thành nhiệm vụ của bố mẹ với học trò, còn cậu làm sao thì tùy, tôi không can thiệp. Chỉ là..
Anh ta kéo dài giọng điệu, ánh mắt dừng ở trên người Hạ Vũ Hào, tỏ vẻ thâm sâu.
Hạ Vũ Hào: “Gì?” “Gần đây Mộng Hàm có nói với tôi vài chuyện, có liên quan đến cậu và Hướng Thu Vân.” Chung Khánh Hiện đẩy mắt kính, hơi cong ngón tay: “Vũ Hào, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Chung Khánh Hiện tôi đề nghị cậu làm việc đừng quá tuyệt tình, nếu không sau này có hối hận cũng không kịp
Hạ Vũ Hào cười, không cho là đúng: “Cậu đừng làm luật sư nữa, chuyển thành chuyên gia tình cảm đi, hoặc đi bán đa cấp, tài ăn nói này được lắm. “Không nghe lời anh em, sau này chỉ có hại. Chung Khánh Hiên chép miệng, xách theo bột cà phê quơ quơ, hướng ra ngoài cửa: “Đi đây.”
Cửa vừa đóng lại, Hạ Vũ Hào hơi nhíu đuôi lông mày, ngón tay có khớp xương rõ ràng gõ nhẹ lên mặt bàn trà
Hối hận?
Anh sống đến bây giờ cũng không biết hai chữ này viết như thế nào.
Tút...
Di động vang lên, là mẹ gọi đến, bảo anh về nhà ăn cơm. Anh muốn từ chối theo thói quen, nhưng mà lời nói đã tới bên miệng, anh lại nuốt xuống, chỉ “Ừ” một tiếng. Hạ Vũ Hào lái xe trở về nhà họ Hạ, sau khi ném chìa khóa xe cho người làm, thì đi vào phòng ăn.
Người nhà họ Hạ không ít, ngoại trừ bà nội vừa qua đời vì bệnh từ mấy năm trước, ông nội anh, còn có bác cả, chú nhỏ và nhà anh, trên dưới tổng cộng hơn hai mươi người. Có hai người cô đã lấy chồng, không ở nhà họ Hạ.
Nhưng mà ngoại trừ ngày lễ tết, các nhà đều ăn riêng. Ông cụ thiên vị cả nhà chú nhỏ, thường xuyên ăn cơm tối ở nhà chủ, không quá thân thiết với nhà anh và nhà bác cả, nhưng mà cũng không không tính là lạnh nhạt. “Ngồi đi.” Triệu Phương Loan cười cười, vết nhăn khỏe mắt hơi hiện lên, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sức hút của bà ấy: “Dì Trương làm một bàn món con thích."
Hạ Vũ Hào ngồi xuống, dùng khăn ướt lau tay: “Bố còn chưa về sao?” “Ừ, việc hợp tác ở nước Anh xảy ra chút vấn đề, thời gian đi công tác kéo dài một tháng.” Triệu Phương Loan rũ mắt, vẻ mặt có hơi cô đơn.
Hạ Vũ Hào cười nhạt một tiếng, thả khăn ướt xuống: “Là hợp tác xảy ra vấn đề, cần phải đi thêm một tháng, hay là tình nhân xảy ra chút vấn đề, cần phải ở cạnh một tháng?”
Triệu Phương Loan thở dài, bất lực nói: “Sao con cứ không chừa lại chút mặt mũi nào cho mẹ vậy, làm vậy khiến mẹ mất mặt quá “Tính thời gian, người phụ nữ kia nên sinh rồi.” Hạ Vũ Hào cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thức ăn, không nếm mùi vị gì. “Ừ, không chênh lệch lắm. Triệu Phương Loan ưu nhã ăn một miếng: “Cũng không biết lần này ông ta có thể thích thú bao lâu.
Nói đến đây, hai người lẳng lặng ăn cơm, sau đó không nói chuyện nữa. “Mấy ngày nay chị Lâm lại tìm mẹ, ý tứ là Minh Thắng đã đính hôn, không biết đến khi nào em gái là Hân Yên mới lấy chồng.” Triệu Phương Loan ăn cơm tối rất ít, chỉ mới ăn được mấy miếng đã bỏ đũa xuống.
Yết hầu Hạ Vũ Hào lăn lộn, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lấy khăn giấy lau đi khỏe môi không hề dính chút dầu mỡ nào: “Người nhà họ Giang đúng là không chịu yên một lúc nào.” “Vậy con có tính toán gì không không?” Triệu Phương Loan cười hỏi.
Hạ Vũ Hào tựa lưng lên ghế ngồi: “Không phải là mẹ không hài lòng Hân Yên sao?” “Nhưng hai năm trước nhà họ Giang đã cho lan truyền tin tức Hân Yên vì con mà bị thương, còn để truyền thông ám chỉ hai nhà sẽ liên hôn” “Nếu con không cưới cô ta, người nhà họ Giang sẽ tác động một chút, thả tin tức vì con ghét bỏ chân Hân Yên bị thương mà hủy bỏ hôn ước, giá cổ phiếu của tập đoàn Hạ
Thiên khó tránh khỏi bị dao động. Tổn thất ngàn tỷ là kết quả tốt nhất, bốc hơi mười mấy hai mươi mấy ngàn tỷ cũng là bình thường. “Nếu nói nhỏ thì cũng chỉ là tổn thất chút tiền mà thôi, nhà họ Hạ cũng không để chút tiền đó vào lòng, nhưng nói lớn thì năm nay ông cụ cũng đã hơn tám mươi tuổi. “Vốn ban đầu ông cụ bất công với cả nhà chủ út của con, nếu như bây giờ con lại vì một vài chuyện râu ria làm công ty bị tổn thất, chỉ sợ di chúc viết lúc trước sẽ có chút thay đổi. Triệu Phương Loan nói.
Nghe đến đây, ánh mắt Hạ Vũ Hào trở nên tăm tối không rõ: "Mẹ cảm thấy kết hôn chỉ là chuyện râu ria thôi?” “Nếu con không có người con thích, đó chỉ là một chuyện râu ria" Triệu Phương Loan bảo dì Trương múc cho bà một chén canh, miệng nhỏ bắt đầu uống.
Ngón tay Hạ Vũ Hào dừng ở trên bàn cơm, vô ý thức gõ vài cái
Triệu Phương Loan thu phản ứng của anh vào trong mắt, khẽ cười một tiếng: “Không nói lời nào là có ý gì? Chẳng lẽ có người mình thích rồi?” “Mẹ đừng thử con, nếu như con thích Hướng Thu Vân, hai năm trước con đã đính hôn với cô ta rồi." Hạ Vũ Hào nói.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn đọc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Bình luận facebook