Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 744
Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Cô Hướng có ý gì?”
“Không có ý gì, hiện tại mấy người chỉ có hai lựa chọn: Một, dựa theo kế hoạch đã nói trước đó; hai, tôi từ bỏ hợp tác, Hạ Vũ Hào không ra ngoài được thì mục đích của các người cũng không thành công!”
Hai người đối mặt, Hướng Thu Vân không nhượng bộ.
Cô cũng lo lắng cho Hạ Vũ Hào và nhà họ Hướng, nhưng bây giờ cô lùi một bước thì sau này cô sẽ bị ép làm nhiều chuyện không có giới hạn hơn!
Cuối cùng vệ sĩ phải nhượng bộ: “Cô có thể không đeo camera, nhưng phải đeo tai nghe bluetooth.”
Hướng Thu Vân không trả lời, mà nhìn tai nghe màu đen trên tai anh ta, còn có một camera nhỏ khó thấy trên túi áo anh ta: “Bà Diêu hoặc là người thuê các anh vẫn luôn giám sát tôi, vừa rồi họ ra lệnh cho anh đúng không?”
Vệ sĩ vô thức sờ túi áo, tránh đi ánh mắt của cô không trả lời.
“Tôi không biết ông là ai, nhưng anh ta đã không làm chủ được thì tôi sẽ nói chuyện với ông. Tôi có thể đeo tai nghe bluetooth, nhưng tôi muốn biết khi nào Hạ Vũ Hào ra ngoài.” Hướng Thu Vân nhìn thẳng vào camera trên người vệ sĩ.
“Vâng.” Vệ sĩ nói với tai nghe bluetooth, sau đó nói với Hướng Thu Vân: “Bà Diêu nói lúc nào Hạ tổng ra ngoài thì phải xem biểu hiện của cô.”
Hướng Thu Vân nhíu mày, tay phải đặt bên hông xoa quần áo.
“Chỉ cần cô lấy USB chứa tài liệu của hai hạng mục gửi cho anh trai mình để anh ta khởi động hạng mục, Hạ tổng sẽ được ra ngoài.” Vệ sĩ nói.
Hướng Thu Vân cầm tai nghe đeo lên tai: “Hi vọng mấy người giữ đúng lời hứa!”
“Đương nhiên, tôi cũng không nỡ Vũ Hào chịu khổ trong tù.” Giọng Diêu Thục Phân truyền đến.
Hướng Thu Vân dựa theo lời Diêu Thục Phân tìm lý do vào văn phòng Tổng giám đốc.
“Cô tìm ở chỗ Vũ Hào xem có USB màu bạc nào không, phía trên khắc một chữ H.” Giọng Diêu Thục Phân đè nén sự kích động.
Không đợi Hướng Thu Vân trả lời, vệ sĩ đã nói ra: “Bà Diêu, không lẽ bà đã quên chuyện gì rồi sao?”
“Dù sao tìm đồ trong phòng làm việc cũng không tốn sức, sao cậu làm việc cứng nhắc như vậy?” Diêu Thục Phân lúc nói chuyện mang theo sự kiêng dè không dễ phát hiện ra.
Vệ sĩ: “Tôi khuyên, bà có thể nghe theo, cũng có thể không nghe theo, tôi sẽ báo cáo thực tế.”
“Có tìm thấy hay không cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch, cần gì phải nghiêm túc như thế chứ?” Diêu Thục Phân cười cười: “Hướng Thu Vân, cô không cần tìm đồ cho tôi, nhưng cô phải tạo ra hiện trường bị lục lọi.”
Hướng Thu Vân biết Diêu Thục Phân nói cô làm như thế để vu oan cô trộm hạng mục tập đoàn Hạ Thị đã chuẩn bị, nhưng cô vẫn làm theo.
Lúc Hướng Thu Vân mở ngăn kéo thứ ba thì cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra.
Một thư ký mang theo phó tổng giám đốc Lý đi vào, lúc mở cửa còn nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi phó tổng giám đốc Lý, tôi cũng nhớ không rõ tài liệu kia ở đâu, có lẽ trong văn phòng của Hạ tổng. . .”
Bọn họ nhìn thấy đám người Hướng Thu Vân thì im lặng.
Hướng Thu Vân chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã đối mặt với ánh mắt thăm dò của phó tổng giám đốc Lý, đầu tiên cô hoảng hốt nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trùng hợp có người dẫn phó tổng giám đốc Lý đến đây, có lẽ thư ký bên cạnh anh ta bị người ta mua chuộc rồi.
Cô ta quay đầu nhìn đám vệ sĩ, quả nhiên bọn họ không hề kinh ngạc.
Xem ra bọn họ muốn vu oan cho cô đã chuẩn bị đủ nhân chứng và vật chứng, Diêu Thục Phân và nhân vật lớn kia tốn nhiều công sức!
“Cô Hướng, sao cô lại ở chỗ này?” Trong mắt phó tổng giám đốc Lý có nghi ngờ và thăm dò, nhưng trên mặt vẫn cười ha ha.
Hướng Thu Vân bình tĩnh đóng ngăn kéo lại: “Lúc trước tôi đến văn phòng đã không cẩn thận làm rơi đồ ở đây nên đến tìm xem.”
Phó tổng giám đốc Lý gật đầu không lên tiếng, ngược lại thư ký bên cạnh anh ta nói: “Cô Hướng làm rơi đồ gì, sao lại tìm trong ngăn kéo chứ?”
“Cô là ai, tôi làm rơi đồ gì còn cần báo cáo với cô sao?” Hướng Thu Vân cười như không cười: “Phó tổng giám đốc Lý, tôi không thích cô ta, đuổi việc cô ta đi.”
Đám vệ sĩ bên cạnh dùng ánh mắt cảnh cáo cô đừng làm bậy, nhưng cô nhắm mắt làm ngơ.
Nếu không đuổi việc người phản bội tập đoàn Hạ Thị thì còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối nữa!
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Cô Hướng có ý gì?”
“Không có ý gì, hiện tại mấy người chỉ có hai lựa chọn: Một, dựa theo kế hoạch đã nói trước đó; hai, tôi từ bỏ hợp tác, Hạ Vũ Hào không ra ngoài được thì mục đích của các người cũng không thành công!”
Hai người đối mặt, Hướng Thu Vân không nhượng bộ.
Cô cũng lo lắng cho Hạ Vũ Hào và nhà họ Hướng, nhưng bây giờ cô lùi một bước thì sau này cô sẽ bị ép làm nhiều chuyện không có giới hạn hơn!
Cuối cùng vệ sĩ phải nhượng bộ: “Cô có thể không đeo camera, nhưng phải đeo tai nghe bluetooth.”
Hướng Thu Vân không trả lời, mà nhìn tai nghe màu đen trên tai anh ta, còn có một camera nhỏ khó thấy trên túi áo anh ta: “Bà Diêu hoặc là người thuê các anh vẫn luôn giám sát tôi, vừa rồi họ ra lệnh cho anh đúng không?”
Vệ sĩ vô thức sờ túi áo, tránh đi ánh mắt của cô không trả lời.
“Tôi không biết ông là ai, nhưng anh ta đã không làm chủ được thì tôi sẽ nói chuyện với ông. Tôi có thể đeo tai nghe bluetooth, nhưng tôi muốn biết khi nào Hạ Vũ Hào ra ngoài.” Hướng Thu Vân nhìn thẳng vào camera trên người vệ sĩ.
“Vâng.” Vệ sĩ nói với tai nghe bluetooth, sau đó nói với Hướng Thu Vân: “Bà Diêu nói lúc nào Hạ tổng ra ngoài thì phải xem biểu hiện của cô.”
Hướng Thu Vân nhíu mày, tay phải đặt bên hông xoa quần áo.
“Chỉ cần cô lấy USB chứa tài liệu của hai hạng mục gửi cho anh trai mình để anh ta khởi động hạng mục, Hạ tổng sẽ được ra ngoài.” Vệ sĩ nói.
Hướng Thu Vân cầm tai nghe đeo lên tai: “Hi vọng mấy người giữ đúng lời hứa!”
“Đương nhiên, tôi cũng không nỡ Vũ Hào chịu khổ trong tù.” Giọng Diêu Thục Phân truyền đến.
Hướng Thu Vân dựa theo lời Diêu Thục Phân tìm lý do vào văn phòng Tổng giám đốc.
“Cô tìm ở chỗ Vũ Hào xem có USB màu bạc nào không, phía trên khắc một chữ H.” Giọng Diêu Thục Phân đè nén sự kích động.
Không đợi Hướng Thu Vân trả lời, vệ sĩ đã nói ra: “Bà Diêu, không lẽ bà đã quên chuyện gì rồi sao?”
“Dù sao tìm đồ trong phòng làm việc cũng không tốn sức, sao cậu làm việc cứng nhắc như vậy?” Diêu Thục Phân lúc nói chuyện mang theo sự kiêng dè không dễ phát hiện ra.
Vệ sĩ: “Tôi khuyên, bà có thể nghe theo, cũng có thể không nghe theo, tôi sẽ báo cáo thực tế.”
“Có tìm thấy hay không cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch, cần gì phải nghiêm túc như thế chứ?” Diêu Thục Phân cười cười: “Hướng Thu Vân, cô không cần tìm đồ cho tôi, nhưng cô phải tạo ra hiện trường bị lục lọi.”
Hướng Thu Vân biết Diêu Thục Phân nói cô làm như thế để vu oan cô trộm hạng mục tập đoàn Hạ Thị đã chuẩn bị, nhưng cô vẫn làm theo.
Lúc Hướng Thu Vân mở ngăn kéo thứ ba thì cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra.
Một thư ký mang theo phó tổng giám đốc Lý đi vào, lúc mở cửa còn nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi phó tổng giám đốc Lý, tôi cũng nhớ không rõ tài liệu kia ở đâu, có lẽ trong văn phòng của Hạ tổng. . .”
Bọn họ nhìn thấy đám người Hướng Thu Vân thì im lặng.
Hướng Thu Vân chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã đối mặt với ánh mắt thăm dò của phó tổng giám đốc Lý, đầu tiên cô hoảng hốt nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trùng hợp có người dẫn phó tổng giám đốc Lý đến đây, có lẽ thư ký bên cạnh anh ta bị người ta mua chuộc rồi.
Cô ta quay đầu nhìn đám vệ sĩ, quả nhiên bọn họ không hề kinh ngạc.
Xem ra bọn họ muốn vu oan cho cô đã chuẩn bị đủ nhân chứng và vật chứng, Diêu Thục Phân và nhân vật lớn kia tốn nhiều công sức!
“Cô Hướng, sao cô lại ở chỗ này?” Trong mắt phó tổng giám đốc Lý có nghi ngờ và thăm dò, nhưng trên mặt vẫn cười ha ha.
Hướng Thu Vân bình tĩnh đóng ngăn kéo lại: “Lúc trước tôi đến văn phòng đã không cẩn thận làm rơi đồ ở đây nên đến tìm xem.”
Phó tổng giám đốc Lý gật đầu không lên tiếng, ngược lại thư ký bên cạnh anh ta nói: “Cô Hướng làm rơi đồ gì, sao lại tìm trong ngăn kéo chứ?”
“Cô là ai, tôi làm rơi đồ gì còn cần báo cáo với cô sao?” Hướng Thu Vân cười như không cười: “Phó tổng giám đốc Lý, tôi không thích cô ta, đuổi việc cô ta đi.”
Đám vệ sĩ bên cạnh dùng ánh mắt cảnh cáo cô đừng làm bậy, nhưng cô nhắm mắt làm ngơ.
Nếu không đuổi việc người phản bội tập đoàn Hạ Thị thì còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối nữa!