Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 764
Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Tôi đương nhiên biết ông làm xét nghiệm ADN rồi, còn tìm mấy bệnh viện đúng không?” Diêu Thục Phân không có ý tốt cười cười.
Ông cụ đột nhiên lo lắng, lúc đó ông ta làm rất bí mật, mà lại thông báo với bệnh viện không cho phép nói với người ngoài.
Làm sao bà ta biết?
“Ông đang nghĩ làm sao tôi biết đúng không?” Diêu Thục Phân nói ra: “Ông muốn biết thì có thể hỏi, tôi cũng không phải không nói.”
Bà ta cười: “Tôi là người tốt bụng, không đành lòng nhìn vợ ba của ông đau khổ nên tốn nhiều công sức làm cho mấy bệnh viện đó đưa ra kết quả giả. Ông không phát hiện nhà vợ ba đều có mắt hồ ly sao? Người yêu của vợ ba ông là nhà họ Bùi, nhà bọn họ có mắt hồ ly.”
Trong đầu ông cụ hiện lên những khuôn mặt của nhà vợ ba, sắc mặt như màu đất.
Lúc đó ông ta nhìn ngoại hình của thằng ba và mấy đứa bé thì cũng nghi ngờ, nhưng ông ta đã làm xét nghiệm ADN với thằng ba ở mấy bệnh viện, ông ta không tin có người có năng lực động tay động chân dưới mắt của mình!
Nhưng người yêu của Văn Hương thật sự là người nhà họ Bùi, lúc ông ta giết chết người đàn ông kia thì hai mắt người đó không hề nhắm lại, ông ta có ấn tượng quá sâu sắc với đôi mắt đó.
Bây giờ ông ta nghĩ lại thì thấy thằng ba và người đàn ông kia giống nhau như đúc!
“Diêu, Thục, Phân!” Ông cụ Hạ chỉ vào Diêu Thục Phân hét to một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhìn có vẻ đã già hơn rất nhiều.
Làm sao có thể?
Sao ông ta có thể nuôi con cháu của người khác, còn lạnh nhạt với cháu trai ruột của mình? !
“Ông hận tôi? Nhưng vì sao ông hận tôi, tôi cũng chỉ giúp vợ ba của ông một chuyện mà thôi.” Diêu Thục Phân đầy ý cười trên mặt: “Ông cũng không biết bà ta yêu người kia thế nào đâu, bà ta muốn bảo vệ đứa con của bọn họ nên bằng lòng dùng tính mạng của mình đánh đổi để tôi giúp bà ta.”
Ông cụ Hạ thở phì phò nặng nề, không ổn định, đáy mắt đầy oán hận và đau lòng: “Bà đã hại chết Văn Hương? !”
“Bà ta không chết thì con trai của bà ta phải chết, một mạng đổi một mạng, rất công bằng, không phải sao?”
Ông ta càng đau khổ, Diêu Thục Phân càng vui vẻ: “Con trai của người khác, cháu trai của người khác được ông che chở hơn nửa đời người. Còn đứa cháu trai ruột có năng lực nhất lại bị ông đánh mắng, không nhận được thứ tốt đẹp gì, ông cảm giác thế nào?”
Bà ta ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào ông ta.
Bà ta thật lòng thích ông ta, ông ta lại khinh bỉ bà ta, còn giết chết đứa con đầu tiên của bọn họ.
Trong lòng người phụ nữ kia có người khác, ông ta lại cưng chiều bà ta, giam cầm bà ta ở bên cạnh, thậm chí cưng chiều con và cháu trai của bà ta, nhưng bà ta không thích người phụ nữ kia, cho nên bà ta muốn người đó chết!
Bà ta muốn ông ta mãi mãi không chiếm được người kia, trước kia chỉ không chiếm được trái tim, sau này cũng không chiếm được thể xác!
“Bà. . . Bà. . .” Sắc mặt ông cụ dữ tợn chỉ về phía bà ta, đáy mắt đầy tơ máu, nước mắt đục ngầu chảy xuống.
Diêu Thục Phân vỗ vào tay ông ta: “Đừng chỉ vào người khác như thế, không có lễ phép, không phải lúc trước ông nói với tôi như thế à?”
Ông cụ run rẩy vịn vào giường muốn đứng lên: “Người đâu! Người. . . Người đâu!”
Ông ta dùng hết sức hét lên nhưng vẫn không lớn lắm.
Bên ngoài là con cháu của ông ta, còn có những đứa cháu trai cháu gái mà ông ta từng cưng chiều nhất đang lớn tiếng tranh giành tài sản riêng của ông ta, giọng yếu ớt của ông ta nhanh chóng chìm trong những âm thanh này.
Lần đầu tiên trong đời ông cụ Hạ nếm được mùi vị bất lực!
Ông ta nghĩ mọi thứ nằm trong khống chế của mình, có lẽ từ mấy chục năm trước mọi chuyện đã thoát khỏi khống chế của ông ta.
Không được, trước khi chết ông ta nhất định phải làm cho mọi chuyện quay về quỹ đạo của nó!
Ông cụ cố hết sức đứng lên, há miệng run rẩy đi tới cửa: “Người. . . Người đâu. . .”
Diêu Thục Phân lạnh lùng nhìn ông ta chịu hành hạ, lúc ông ta hết sức ngã xuống đất, bà ta mới nói hai người đưa ông ta quay lại.
“Đừng làm khổ mình, cổ phần trong tay nhà vợ ba sẽ không mất đâu. Khi nào ông chết thì nhà họ Hạ sẽ tan đàn xẻ nghé, chẳng qua ông không cần lo lắng, dù sao cháu trai của tôi cũng là người nhà họ Hạ, tôi sẽ không để cho nhà họ Hạ sụp đổ.”
“Không phải không thích nhà vợ hai sao? Tôi sẽ để Vũ Hào trở thành chủ tịch tập đoàn Hạ Thị, đuổi người nhà vợ cả đi hết.”
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Tôi đương nhiên biết ông làm xét nghiệm ADN rồi, còn tìm mấy bệnh viện đúng không?” Diêu Thục Phân không có ý tốt cười cười.
Ông cụ đột nhiên lo lắng, lúc đó ông ta làm rất bí mật, mà lại thông báo với bệnh viện không cho phép nói với người ngoài.
Làm sao bà ta biết?
“Ông đang nghĩ làm sao tôi biết đúng không?” Diêu Thục Phân nói ra: “Ông muốn biết thì có thể hỏi, tôi cũng không phải không nói.”
Bà ta cười: “Tôi là người tốt bụng, không đành lòng nhìn vợ ba của ông đau khổ nên tốn nhiều công sức làm cho mấy bệnh viện đó đưa ra kết quả giả. Ông không phát hiện nhà vợ ba đều có mắt hồ ly sao? Người yêu của vợ ba ông là nhà họ Bùi, nhà bọn họ có mắt hồ ly.”
Trong đầu ông cụ hiện lên những khuôn mặt của nhà vợ ba, sắc mặt như màu đất.
Lúc đó ông ta nhìn ngoại hình của thằng ba và mấy đứa bé thì cũng nghi ngờ, nhưng ông ta đã làm xét nghiệm ADN với thằng ba ở mấy bệnh viện, ông ta không tin có người có năng lực động tay động chân dưới mắt của mình!
Nhưng người yêu của Văn Hương thật sự là người nhà họ Bùi, lúc ông ta giết chết người đàn ông kia thì hai mắt người đó không hề nhắm lại, ông ta có ấn tượng quá sâu sắc với đôi mắt đó.
Bây giờ ông ta nghĩ lại thì thấy thằng ba và người đàn ông kia giống nhau như đúc!
“Diêu, Thục, Phân!” Ông cụ Hạ chỉ vào Diêu Thục Phân hét to một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhìn có vẻ đã già hơn rất nhiều.
Làm sao có thể?
Sao ông ta có thể nuôi con cháu của người khác, còn lạnh nhạt với cháu trai ruột của mình? !
“Ông hận tôi? Nhưng vì sao ông hận tôi, tôi cũng chỉ giúp vợ ba của ông một chuyện mà thôi.” Diêu Thục Phân đầy ý cười trên mặt: “Ông cũng không biết bà ta yêu người kia thế nào đâu, bà ta muốn bảo vệ đứa con của bọn họ nên bằng lòng dùng tính mạng của mình đánh đổi để tôi giúp bà ta.”
Ông cụ Hạ thở phì phò nặng nề, không ổn định, đáy mắt đầy oán hận và đau lòng: “Bà đã hại chết Văn Hương? !”
“Bà ta không chết thì con trai của bà ta phải chết, một mạng đổi một mạng, rất công bằng, không phải sao?”
Ông ta càng đau khổ, Diêu Thục Phân càng vui vẻ: “Con trai của người khác, cháu trai của người khác được ông che chở hơn nửa đời người. Còn đứa cháu trai ruột có năng lực nhất lại bị ông đánh mắng, không nhận được thứ tốt đẹp gì, ông cảm giác thế nào?”
Bà ta ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào ông ta.
Bà ta thật lòng thích ông ta, ông ta lại khinh bỉ bà ta, còn giết chết đứa con đầu tiên của bọn họ.
Trong lòng người phụ nữ kia có người khác, ông ta lại cưng chiều bà ta, giam cầm bà ta ở bên cạnh, thậm chí cưng chiều con và cháu trai của bà ta, nhưng bà ta không thích người phụ nữ kia, cho nên bà ta muốn người đó chết!
Bà ta muốn ông ta mãi mãi không chiếm được người kia, trước kia chỉ không chiếm được trái tim, sau này cũng không chiếm được thể xác!
“Bà. . . Bà. . .” Sắc mặt ông cụ dữ tợn chỉ về phía bà ta, đáy mắt đầy tơ máu, nước mắt đục ngầu chảy xuống.
Diêu Thục Phân vỗ vào tay ông ta: “Đừng chỉ vào người khác như thế, không có lễ phép, không phải lúc trước ông nói với tôi như thế à?”
Ông cụ run rẩy vịn vào giường muốn đứng lên: “Người đâu! Người. . . Người đâu!”
Ông ta dùng hết sức hét lên nhưng vẫn không lớn lắm.
Bên ngoài là con cháu của ông ta, còn có những đứa cháu trai cháu gái mà ông ta từng cưng chiều nhất đang lớn tiếng tranh giành tài sản riêng của ông ta, giọng yếu ớt của ông ta nhanh chóng chìm trong những âm thanh này.
Lần đầu tiên trong đời ông cụ Hạ nếm được mùi vị bất lực!
Ông ta nghĩ mọi thứ nằm trong khống chế của mình, có lẽ từ mấy chục năm trước mọi chuyện đã thoát khỏi khống chế của ông ta.
Không được, trước khi chết ông ta nhất định phải làm cho mọi chuyện quay về quỹ đạo của nó!
Ông cụ cố hết sức đứng lên, há miệng run rẩy đi tới cửa: “Người. . . Người đâu. . .”
Diêu Thục Phân lạnh lùng nhìn ông ta chịu hành hạ, lúc ông ta hết sức ngã xuống đất, bà ta mới nói hai người đưa ông ta quay lại.
“Đừng làm khổ mình, cổ phần trong tay nhà vợ ba sẽ không mất đâu. Khi nào ông chết thì nhà họ Hạ sẽ tan đàn xẻ nghé, chẳng qua ông không cần lo lắng, dù sao cháu trai của tôi cũng là người nhà họ Hạ, tôi sẽ không để cho nhà họ Hạ sụp đổ.”
“Không phải không thích nhà vợ hai sao? Tôi sẽ để Vũ Hào trở thành chủ tịch tập đoàn Hạ Thị, đuổi người nhà vợ cả đi hết.”
Bình luận facebook