Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 793
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Cô từ phía sau Chung Khánh Hiên bước ra, đột nhiên vỗ đầu một cái, nhớ tới một điều: “Tảng băng lớn, cha tôi nói rằng thí nghiệm trên người này có thể liên quan đến … ”
“Khụ.” Hướng Thu Vân để tay trước môi, lời nói của Nhậm Gia Hân bị cắt ngang bởi một tiếng họ, vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng tim đập rất nhanh.
Nghe Nhậm Gia Hân nói vậy, giống như cô biết được người thần bí kia là ai?
Nhưng cho dù cô biết, cũng tuyệt đối không thể nói ở đây, trong quần áo cô còn có bộ đàm. Nếu như bị Diêu Thục Phân nghe được, sẽ không ổn nếu chuyện này liên lụy đến Nhậm Gia Hân!
Nhậm Gia Hân hoàn toàn không hiểu ý của Hướng Thu Vân, sững sờ nhìn cô một lúc và nói tiếp: “Cha tôi nói có thể liên quan đến một người đàn ông lớn tuổi, nhưng ông ấy không biết người đàn ông đó là ai.”
Tâm trạng Hướng Thu Vân giống như đang đi tàu lượn siêu tốc. Khi nghe cô nói không biết, cô cũng nói không nên lời, đến cùng thở dài một hơi, không biết đang thất vọng hay nhẹ nhõm.
“Những gì em nói và những gì em không nói có gì khác nhau sao?” Chung Khánh Hiên bất đắc dĩ xoa đầu cô.
Nhậm Gia Hân bỏ đi, trừng mắt nhìn anh tranh cãi.
Khi hai người đang tranh cãi, Hạ Nhuận Trạch cùng Diêu Thục Phân đi tới, nói “Nếu như không nhìn bên cạnh vòng hoa cùng câu đối phúng điếu, mà chỉ nhìn hai vợ chồng trẻ thì còn tưởng rằng đây là hôn lễ đó.”
Diêu Thục Phân ôm lấy Thôi Quân, mỉm cười đứng sang một bên, cũng không nói chuyện, như đang xem một bộ hài kịch.
“Ai bảo anh nhìn chúng tôi? Phải không, Hướng Thu Vân?” Nhậm Gia Hân trợn tròn mắt, cô ghét nhất loại người âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua) này, có bản lĩnh thì trực tiếp đánh nhau đi!
Hướng Thu Vân cười khẽ một tiếng: “Hạ Vũ Hào tiếp nhận Hạ gia, sáu vị thiếu gia đều bất mãn, anh ta không nhìn chúng ta, làm sao tìm được gốc rễ?”
Hiện tại chỗ dựa đã không có, người nhà họ Hạ cũng không ủng hộ Hạ Nhuận Trạch, không chừng trong lòng anh ta đang kìm nén tức giận.
Nhưng tại sao Hạ Nhuận Trạch lại đi cùng Diêu Thục Phân?
Nhậm Gia Hân chợt nhận ra, nói với Hạ Nhuận Trạch: “Anh có bản lĩnh, anh có khả năng sao! Không có khả năng và bản lĩnh, chỉ làm mình chết thảm hại hơn thôi.”
Lời nói có chút rối ren , nhưng Hướng Thu Vân vẫn cảm thấy khá ổn.
Bây giờ Hạ Nhuận Trạch đang ở thế yếu,nếu như anh ta còn tìm kiếm sự tồn tại của Hạ Vũ Hào ở nơi này, căn bản chính là tự mình rước họa vào thân!
Sắc mặt Hạ Nhuận Trạch thay đổi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng liếc qua Hạ Vũ Hào rồi viện cớ liền rời đi.
“Bà tới đây làm gì?” Hạ Vũ Hào lạnh lùng nhìn Diêu Thục Phân, không che giấu ý bài xích.
Diêu Thục Phân không trả lời ngay mà mỉm cười nhìn Hướng Thu Vân một cái.
Ánh mắt của bà ta giống như một con rắn hổ mang, liếm láp từng tấc từng tấc thịt trên người Hướng Thu Vân, thật kinh tởm, khiến cô lạnh cả sống lưng.
Hướng Thu Vân nhíu mày lại, di chuyển ra chỗ khác, tránh đi ánh mắt của bà ta.
“Dù nói thế nào, thì tôi cũng là vợ cũ của ông nội cậu. Đến tang lễ đưa tiễn ông ta đoạn đường cuối cùng, cũng không có gì phải kinh ngạc?” Diêu Thục Phân tiến lên hai bước, đưa tay sờ vào đầu Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào lui về sau một bước, tránh đi, lạnh lùng nói: “Bàtốt bụng vậy sao?”
Anh sẽ không tin rằng bà ta tới đây chỉ để đưa tiễn ông nội.
Diêu Thục Phân buông tay, cũng không thấy xấu hổ. Ánh mắt bà ta mơ hồ, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười: “Thật khó để nói thật, nếu con không tin, vậy ta cũng không có cách nào khác.”
Hạ Vũ Hào nhếch môi mỉa mai: “Bà tự đi, hay là để tôi tiễn bà đi?”
Giữa hai người, giương cung bạt kiếm.
***
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
—
Cô từ phía sau Chung Khánh Hiên bước ra, đột nhiên vỗ đầu một cái, nhớ tới một điều: “Tảng băng lớn, cha tôi nói rằng thí nghiệm trên người này có thể liên quan đến … ”
“Khụ.” Hướng Thu Vân để tay trước môi, lời nói của Nhậm Gia Hân bị cắt ngang bởi một tiếng họ, vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng tim đập rất nhanh.
Nghe Nhậm Gia Hân nói vậy, giống như cô biết được người thần bí kia là ai?
Nhưng cho dù cô biết, cũng tuyệt đối không thể nói ở đây, trong quần áo cô còn có bộ đàm. Nếu như bị Diêu Thục Phân nghe được, sẽ không ổn nếu chuyện này liên lụy đến Nhậm Gia Hân!
Nhậm Gia Hân hoàn toàn không hiểu ý của Hướng Thu Vân, sững sờ nhìn cô một lúc và nói tiếp: “Cha tôi nói có thể liên quan đến một người đàn ông lớn tuổi, nhưng ông ấy không biết người đàn ông đó là ai.”
Tâm trạng Hướng Thu Vân giống như đang đi tàu lượn siêu tốc. Khi nghe cô nói không biết, cô cũng nói không nên lời, đến cùng thở dài một hơi, không biết đang thất vọng hay nhẹ nhõm.
“Những gì em nói và những gì em không nói có gì khác nhau sao?” Chung Khánh Hiên bất đắc dĩ xoa đầu cô.
Nhậm Gia Hân bỏ đi, trừng mắt nhìn anh tranh cãi.
Khi hai người đang tranh cãi, Hạ Nhuận Trạch cùng Diêu Thục Phân đi tới, nói “Nếu như không nhìn bên cạnh vòng hoa cùng câu đối phúng điếu, mà chỉ nhìn hai vợ chồng trẻ thì còn tưởng rằng đây là hôn lễ đó.”
Diêu Thục Phân ôm lấy Thôi Quân, mỉm cười đứng sang một bên, cũng không nói chuyện, như đang xem một bộ hài kịch.
“Ai bảo anh nhìn chúng tôi? Phải không, Hướng Thu Vân?” Nhậm Gia Hân trợn tròn mắt, cô ghét nhất loại người âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua) này, có bản lĩnh thì trực tiếp đánh nhau đi!
Hướng Thu Vân cười khẽ một tiếng: “Hạ Vũ Hào tiếp nhận Hạ gia, sáu vị thiếu gia đều bất mãn, anh ta không nhìn chúng ta, làm sao tìm được gốc rễ?”
Hiện tại chỗ dựa đã không có, người nhà họ Hạ cũng không ủng hộ Hạ Nhuận Trạch, không chừng trong lòng anh ta đang kìm nén tức giận.
Nhưng tại sao Hạ Nhuận Trạch lại đi cùng Diêu Thục Phân?
Nhậm Gia Hân chợt nhận ra, nói với Hạ Nhuận Trạch: “Anh có bản lĩnh, anh có khả năng sao! Không có khả năng và bản lĩnh, chỉ làm mình chết thảm hại hơn thôi.”
Lời nói có chút rối ren , nhưng Hướng Thu Vân vẫn cảm thấy khá ổn.
Bây giờ Hạ Nhuận Trạch đang ở thế yếu,nếu như anh ta còn tìm kiếm sự tồn tại của Hạ Vũ Hào ở nơi này, căn bản chính là tự mình rước họa vào thân!
Sắc mặt Hạ Nhuận Trạch thay đổi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng liếc qua Hạ Vũ Hào rồi viện cớ liền rời đi.
“Bà tới đây làm gì?” Hạ Vũ Hào lạnh lùng nhìn Diêu Thục Phân, không che giấu ý bài xích.
Diêu Thục Phân không trả lời ngay mà mỉm cười nhìn Hướng Thu Vân một cái.
Ánh mắt của bà ta giống như một con rắn hổ mang, liếm láp từng tấc từng tấc thịt trên người Hướng Thu Vân, thật kinh tởm, khiến cô lạnh cả sống lưng.
Hướng Thu Vân nhíu mày lại, di chuyển ra chỗ khác, tránh đi ánh mắt của bà ta.
“Dù nói thế nào, thì tôi cũng là vợ cũ của ông nội cậu. Đến tang lễ đưa tiễn ông ta đoạn đường cuối cùng, cũng không có gì phải kinh ngạc?” Diêu Thục Phân tiến lên hai bước, đưa tay sờ vào đầu Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào lui về sau một bước, tránh đi, lạnh lùng nói: “Bàtốt bụng vậy sao?”
Anh sẽ không tin rằng bà ta tới đây chỉ để đưa tiễn ông nội.
Diêu Thục Phân buông tay, cũng không thấy xấu hổ. Ánh mắt bà ta mơ hồ, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười: “Thật khó để nói thật, nếu con không tin, vậy ta cũng không có cách nào khác.”
Hạ Vũ Hào nhếch môi mỉa mai: “Bà tự đi, hay là để tôi tiễn bà đi?”
Giữa hai người, giương cung bạt kiếm.
***
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Bình luận facebook