Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 831
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Anh ta vừa mở miệng thì tư lệnh nghĩ thầm hỏng rồi, muốn ngăn lại nhưng không kịp.
“Không có thời gian là sao?” Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng, đạp người lính kia ngã xuống đấy: “Tôi cũng không có thời gian chơi trò câu cá gì đó với các người, mấy
người tự xử lý đi.”
Anh không để ý những người này nữa mà nhanh chân đi ra ngoài. “Cậu quay về chịu phạt đi!” Tư lệnh Chu đen mặt trừng người lính kia, vội vàng đuổi theo Hạ Vũ Hào: “Đồng chí Hạ, chúng ta từ từ nói chuyện, vừa rồi người của tôi có xúc phạm đến cậu, tôi thay cậu ta xin lỗi cậu.”
Hai người chạy tới cửa nhà giam.
Hạ Vũ Hào dừng bước, đùa cợt mà nhìn xem hắn: “Tôi có giết chết những người kia rồi ngồi tù, cũng sẽ không lại hợp tác với ông đâu!” Cửa nhà giam có một chiếc xe dừng lại, là phó tổng giám đốc Lý. Hạ Vũ Hào không nể mặt tư lệnh Chu mà mở cửa lên xe, nói phó tổng giám đốc Lý khởi động xe. Tư lệnh Chu nhìn anh biến mất trong tầm mắt thì thở dài.
Kế hoạch sắp thành công, sao lại xảy ra sự cố chứ? Nhưng rắc rối này. . .
“Hạ tổng, đi đâu vậy?” Trên xe phó tổng giám đốc Lý hỏi.
Hạ Vũ Hào vừa bị bắt đã gửi tin nhắn cho anh ta, để anh ta lái xe chờ ở bên ngoài, anh sẽ nhanh chóng ra ngoài.
“Trúc Hiền Trang.” Giọng anh lạnh lùng xen lẫn mệt mỏi.
Đường này không dễ đi lắm, Hạ Vũ Hào vừa nói xong thì xe xóc nảy một chút. Anh vô thức đưa tay ra sau ghế để Hướng Thu Vân không bị đụng đầu.
Nhưng đến khi xe chạy bình thường lại thì trên tay anh lại trống rỗng.
Anh quay đầu nhìn mới nhớ Hướng Thu Vân đã không còn. . .
Trái tim cũng trống rỗng.
“Hạ tổng, đã điều tra được là ai làm.” Phó tổng giám đốc Lý nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh qua kính chiếu hậu thì có chút không đành lòng nói.
Hạ Vũ Hào thu tay lại, sự thất vọng mất mát trong đáy mắt đã tan đi, sự lạnh lẽo xuất hiện: “Ai?”
“Cô Giang Hân Yên.”
Đúng lúc tuyết rơi nhiều, hung thủ không xử lý dấu chân, cảnh sát điều tra thì rất nhanh biết được là Giang Hân Yên làm.
Nhưng anh ta cảm thấy lấy cô Giang thông minh như vậy, sẽ không đến mức bị lộ nhanh như thế, giống như là. . . Cố ý.
Hạ Vũ Hào nắm chặt tay lại, hối hận bao phủ cả người anh.
Lúc trước anh nên giết chết cô ta, vậy thì Hướng Thu Vân sẽ không phải chết!
Tất cả là do anh!
Anh có rất nhiều cơ hội bảo vệ Hướng Thu Vân, nhưng anh lại tham lam muốn xử lý tất cả những người đứng sau, đồng ý kế hoạch của cô. . .
“Hạ tổng?” Phó tổng giám đốc Lý không thấy anh trả lời thì nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, anh ta thấy người luôn gặp bất cứ chuyện gì cũng thành thạo xử lý, lúc này đáy mắt đầy tơ máu và nước mắt.
Anh ta vừa mở miệng thì tư lệnh nghĩ thầm hỏng rồi, muốn ngăn lại nhưng không kịp.
“Không có thời gian là sao?” Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng, đạp người lính kia ngã xuống đấy: “Tôi cũng không có thời gian chơi trò câu cá gì đó với các người, mấy
người tự xử lý đi.”
Anh không để ý những người này nữa mà nhanh chân đi ra ngoài. “Cậu quay về chịu phạt đi!” Tư lệnh Chu đen mặt trừng người lính kia, vội vàng đuổi theo Hạ Vũ Hào: “Đồng chí Hạ, chúng ta từ từ nói chuyện, vừa rồi người của tôi có xúc phạm đến cậu, tôi thay cậu ta xin lỗi cậu.”
Hai người chạy tới cửa nhà giam.
Hạ Vũ Hào dừng bước, đùa cợt mà nhìn xem hắn: “Tôi có giết chết những người kia rồi ngồi tù, cũng sẽ không lại hợp tác với ông đâu!” Cửa nhà giam có một chiếc xe dừng lại, là phó tổng giám đốc Lý. Hạ Vũ Hào không nể mặt tư lệnh Chu mà mở cửa lên xe, nói phó tổng giám đốc Lý khởi động xe. Tư lệnh Chu nhìn anh biến mất trong tầm mắt thì thở dài.
Kế hoạch sắp thành công, sao lại xảy ra sự cố chứ? Nhưng rắc rối này. . .
“Hạ tổng, đi đâu vậy?” Trên xe phó tổng giám đốc Lý hỏi.
Hạ Vũ Hào vừa bị bắt đã gửi tin nhắn cho anh ta, để anh ta lái xe chờ ở bên ngoài, anh sẽ nhanh chóng ra ngoài.
“Trúc Hiền Trang.” Giọng anh lạnh lùng xen lẫn mệt mỏi.
Đường này không dễ đi lắm, Hạ Vũ Hào vừa nói xong thì xe xóc nảy một chút. Anh vô thức đưa tay ra sau ghế để Hướng Thu Vân không bị đụng đầu.
Nhưng đến khi xe chạy bình thường lại thì trên tay anh lại trống rỗng.
Anh quay đầu nhìn mới nhớ Hướng Thu Vân đã không còn. . .
Trái tim cũng trống rỗng.
“Hạ tổng, đã điều tra được là ai làm.” Phó tổng giám đốc Lý nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh qua kính chiếu hậu thì có chút không đành lòng nói.
Hạ Vũ Hào thu tay lại, sự thất vọng mất mát trong đáy mắt đã tan đi, sự lạnh lẽo xuất hiện: “Ai?”
“Cô Giang Hân Yên.”
Đúng lúc tuyết rơi nhiều, hung thủ không xử lý dấu chân, cảnh sát điều tra thì rất nhanh biết được là Giang Hân Yên làm.
Nhưng anh ta cảm thấy lấy cô Giang thông minh như vậy, sẽ không đến mức bị lộ nhanh như thế, giống như là. . . Cố ý.
Hạ Vũ Hào nắm chặt tay lại, hối hận bao phủ cả người anh.
Lúc trước anh nên giết chết cô ta, vậy thì Hướng Thu Vân sẽ không phải chết!
Tất cả là do anh!
Anh có rất nhiều cơ hội bảo vệ Hướng Thu Vân, nhưng anh lại tham lam muốn xử lý tất cả những người đứng sau, đồng ý kế hoạch của cô. . .
“Hạ tổng?” Phó tổng giám đốc Lý không thấy anh trả lời thì nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, anh ta thấy người luôn gặp bất cứ chuyện gì cũng thành thạo xử lý, lúc này đáy mắt đầy tơ máu và nước mắt.
Bình luận facebook