Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 839
Nội dung từ chương 831 có chút sai sót, nên bọn mình đã điều chỉnh lại. Cảm ơn bạn đọc đã nhắn cho chúng mình.
Xin lỗi bạn đọc về sự bất tiện này. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đọc truyện tại nhayho.com để ủng hộ nhóm dịch nhé!
—
Anh mím môi thay quần áo, cạo sạch râu, sau đó đi xuống biệt thự, chuẩn bị lái xe đến bệnh viện.
“Anh về trước đi, lái chiếc xe bên cạnh đó.” Hạ Vũ Hào đưa chìa khóa xe khác ném cho phó tổng giám đốc Lý, sau đó ngồi vào ghế lái xe Bentley.
Cô chỉ ngồi qua chiếc xe này của anh, bởi vì cô thích chiếc xe này.
Anh muốn dùng chiếc xe này tiễn cô đi lần cuối.
Dáng vẻ của Hạ Vũ Hào làm cho người ta không yên tâm.
“Tôi cũng không có việc gì, không vội trở về, tôi đưa anh đến bệnh viện trước rồi về nhà cũng được.” Phó tổng giám đốc Lý đứng bên cạnh xe nói.
“Không cần.”
Hạ Vũ Hào không cho anh ta có cơ hội ngăn cản mà đóng cửa xe, khởi động xe rời đi.
Phó tổng giám đốc Lý không yên tâm, cầm chìa khóa xe đi tới chiếc xe bên cạnh, lái theo phía sau anh. Nếu trên đường anh xảy ra chuyện gì, anh ta cũng có thể kịp thời giúp một tay.
Anh ta cố che giấu chuyện mình đi theo, Hạ Vũ Hào nhanh chóng phát hiện cũng không có ngăn cản.
Đến cửa bệnh viện, Hạ Vũ Hào xuống xe, nói với phó tổng giám đốc Lý: “Tôi muốn ở riêng với cô ấy một lúc.”
“Được.” Phó tổng giám đốc Lý thức thời không đi theo sau, nhưng cũng không rời đi. Anh ta ngồi vào trong xe, gọi hai phần thức ăn ngoài, đi ròng rã một ngày, hai người bọn họ không uống một giọt nước, anh ta đã không chịu đựng nổi.
Hạ Vũ Hào đến phòng bệnh thì Lâm Quỳnh Chi, Hướng Quân còn có Triệu Phương Loan đều ở đó, nhưng không có ai lên tiếng, trong phòng bệnh yên tĩnh đáng sợ. Hướng Quân thấy anh đi tới thì ngẩng đầu lên, buồn buồn nói ra: “Cảm ơn cậu chuyện bà già kia.”
Nếu không phải có Hạ Vũ Hào, có lẽ anh ta cũng sẽ bị mang đi, nói không chừng còn phải chờ Thu Vân hoả táng xong mới có thể ra ngoài.
Hạ Vũ Hào không để ý anh ta, con mắt nhìn vào thi thể trên giường bệnh: “Có người động tay động chân vào thi thể của Hướng Thu Vân sao?”
Thi thể này mập và thấp hơn dáng người Hướng Thu Vân.
“Bác sĩ Lục nói sau khi chết đi, cơ thể sẽ phình ra một chút, nhìn có vẻ thấp hơn bình thường.” Lâm Quỳnh Chi cũng chờ lâu ở bệnh viện, ngoài trừ uống chén nước thì không ngủ, không ăn, hiện tại tinh thần không tốt lắm.
Hạ Vũ Hào mím môi, đáy mắt lóe lên sự đau khổ và cô đơn.
Đúng vậy, Hướng Thu Vân đã không còn, anh đang mơ mộng gì chứ?
Chẳng lẽ hy vọng cô sẽ sống lại sao?
Triệu Phương Loan nhìn anh thì trong lòng cảm thấy khó chịu: “Vũ Hào, nhiệt độ trong phòng bệnh không thích hợp cho thi thể, nên đưa đến nhà tang lễ. Nếu con đau lòng cho Thu Vân thì đừng để thi thể của con bé phải chịu tội.” Sao Hạ Vũ Hào không biết những chuyện này?
Xin lỗi bạn đọc về sự bất tiện này. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đọc truyện tại nhayho.com để ủng hộ nhóm dịch nhé!
—
Anh mím môi thay quần áo, cạo sạch râu, sau đó đi xuống biệt thự, chuẩn bị lái xe đến bệnh viện.
“Anh về trước đi, lái chiếc xe bên cạnh đó.” Hạ Vũ Hào đưa chìa khóa xe khác ném cho phó tổng giám đốc Lý, sau đó ngồi vào ghế lái xe Bentley.
Cô chỉ ngồi qua chiếc xe này của anh, bởi vì cô thích chiếc xe này.
Anh muốn dùng chiếc xe này tiễn cô đi lần cuối.
Dáng vẻ của Hạ Vũ Hào làm cho người ta không yên tâm.
“Tôi cũng không có việc gì, không vội trở về, tôi đưa anh đến bệnh viện trước rồi về nhà cũng được.” Phó tổng giám đốc Lý đứng bên cạnh xe nói.
“Không cần.”
Hạ Vũ Hào không cho anh ta có cơ hội ngăn cản mà đóng cửa xe, khởi động xe rời đi.
Phó tổng giám đốc Lý không yên tâm, cầm chìa khóa xe đi tới chiếc xe bên cạnh, lái theo phía sau anh. Nếu trên đường anh xảy ra chuyện gì, anh ta cũng có thể kịp thời giúp một tay.
Anh ta cố che giấu chuyện mình đi theo, Hạ Vũ Hào nhanh chóng phát hiện cũng không có ngăn cản.
Đến cửa bệnh viện, Hạ Vũ Hào xuống xe, nói với phó tổng giám đốc Lý: “Tôi muốn ở riêng với cô ấy một lúc.”
“Được.” Phó tổng giám đốc Lý thức thời không đi theo sau, nhưng cũng không rời đi. Anh ta ngồi vào trong xe, gọi hai phần thức ăn ngoài, đi ròng rã một ngày, hai người bọn họ không uống một giọt nước, anh ta đã không chịu đựng nổi.
Hạ Vũ Hào đến phòng bệnh thì Lâm Quỳnh Chi, Hướng Quân còn có Triệu Phương Loan đều ở đó, nhưng không có ai lên tiếng, trong phòng bệnh yên tĩnh đáng sợ. Hướng Quân thấy anh đi tới thì ngẩng đầu lên, buồn buồn nói ra: “Cảm ơn cậu chuyện bà già kia.”
Nếu không phải có Hạ Vũ Hào, có lẽ anh ta cũng sẽ bị mang đi, nói không chừng còn phải chờ Thu Vân hoả táng xong mới có thể ra ngoài.
Hạ Vũ Hào không để ý anh ta, con mắt nhìn vào thi thể trên giường bệnh: “Có người động tay động chân vào thi thể của Hướng Thu Vân sao?”
Thi thể này mập và thấp hơn dáng người Hướng Thu Vân.
“Bác sĩ Lục nói sau khi chết đi, cơ thể sẽ phình ra một chút, nhìn có vẻ thấp hơn bình thường.” Lâm Quỳnh Chi cũng chờ lâu ở bệnh viện, ngoài trừ uống chén nước thì không ngủ, không ăn, hiện tại tinh thần không tốt lắm.
Hạ Vũ Hào mím môi, đáy mắt lóe lên sự đau khổ và cô đơn.
Đúng vậy, Hướng Thu Vân đã không còn, anh đang mơ mộng gì chứ?
Chẳng lẽ hy vọng cô sẽ sống lại sao?
Triệu Phương Loan nhìn anh thì trong lòng cảm thấy khó chịu: “Vũ Hào, nhiệt độ trong phòng bệnh không thích hợp cho thi thể, nên đưa đến nhà tang lễ. Nếu con đau lòng cho Thu Vân thì đừng để thi thể của con bé phải chịu tội.” Sao Hạ Vũ Hào không biết những chuyện này?
Bình luận facebook