Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 843
Nội dung từ chương 831 có chút sai sót, nên bọn mình đã điều chỉnh lại. Cảm ơn bạn đọc đã nhắn cho chúng mình.
Xin lỗi bạn đọc về sự bất tiện này. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đọc truyện tại nhayho.com để ủng hộ nhóm dịch nhé!
—
“Sẽ như thế nào, còn quan trọng với con sao?” Hạ Vũ Hào chua xót, cũng có sự mỉa mai: “Nếu nhà họ Hạ xảy ra chuyện thì mẹ về nhà họ Triệu là được.”
Còn anh thì chỉ cần không chết, anh sẽ nghĩ cách báo thù cho Hướng Thu Vân!
“Con hành động quá cảm tính.” Triệu Phương Loan nói: “Số phận của con gắn liền với nhà họ Hạ, con nghĩ nếu nhà họ Hạ sụp đổ, với năng lực của một mình con thì có thể báo thù cho Thu Vân sao?” Hạ Vũ Hào nhìn bà, đáy mắt đầy u ám: “Vậy con phải làm thế nào? Tiếp tục ẩn mình hoặc là hợp tác với người khác tìm người đứng sau, nghĩ cách báo thù cho Hướng Thu Vân sao?”
“Chẳng lẽ. . . Không nên như vậy à?” Triệu Phương Loan chưa bao giờ thấy anh như thế, dừng một chút mới lên tiếng.
Hạ Vũ Hào cười to hai tiếng, nhưng đáy mắt lóe sáng, cảm giác đau khổ vì mất đi người yêu gần như muốn xé anh thành hai mảnh.
“Đó là suy nghĩ lý trí, nhưng con. . .” Anh chỉ xuống trái tim của mình: “Chỗ này không chịu nổi. Mẹ, con không nhịn nổi nữa, cũng không có động lực nhẫn nhịn
nữa.”
“Hiện tại con chỉ muốn nhìn thấy những kẻ hại chết Hướng Thu Vân phải chịu phanh thây xé xác, lột da rút xương, muốn bọn họ phải nếm thử đau khổ mà Hướng Thu Vân đã nhận lấy! Để bọn họ sống không yên, chết không xong, vô cùng hối hận đã hại chết Hướng
Thu Vân!”
Anh chỉ nghe thấy tên của bọn họ, nhìn thấy những người kia thì hận không thể giết chết bọn họ, làm gì có tâm trạng vòng vo với bọn họ chứ?
Triệu Phương Loan biết Hướng Thu Vân chết gây ra đả kích với anh, nhưng không ngờ đả kích mạnh như thế.
Anh hiếm khi lộ ra cảm xúc thích một thứ gì hoặc là chán ghét thứ gì, cho dù năm anh chín tuổi biết ba mình vượt quá giới hạn cũng chỉ yên tĩnh một buổi trưa, cũng không có biểu hiện quá kích động. Đối với người mẹ này, anh cũng chỉ ủng hộ hơn những người khác, mà không thân thiết như những người khác với mẹ mình.
Cho nên bà luôn yêu thích Hướng Thu Vân miệng ngọt dính người, nhờ có Hướng Thu Vân mà bà mới có thể cảm nhận được cảm giác của người làm mẹ.
Thì ra tình cảm của Vũ Hào với Thu Vân lại sâu đậm như thế sao? “Cứ làm theo lời tôi. Mặt khác ngoại trừ vết thương trí mạng, cần phải đi bệnh viện cấp cứu thì không cho phép Giang Hân Yên ra ngoài, cũng không cho phép ai đến thăm cô ta. Nếu như có phạm nhân nào thân thiết với cô ta thì lập tức tách hai người ra. Nghe rõ chưa?”
Lúc Triệu Phương Loan sững sờ,
Hạ Vũ Hào đã dặn dò với người kia.
Sau khi người kia đồng ý thì anh mới cúp điện thoại.
Triệu Phương Loan lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nói: “Nhà họ Giang, nhà họ Lâm, còn có bà nội con và người đứng sau bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua sơ hở này, con chắc chắn muốn gánh chịu hậu quả này đúng không? Không hối hận?”
Dù hiện tại anh có nhiều hào quang, nếu nhà họ Hạ sụp đổ thì anh không là gì cả.
Xin lỗi bạn đọc về sự bất tiện này. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đọc truyện tại nhayho.com để ủng hộ nhóm dịch nhé!
—
“Sẽ như thế nào, còn quan trọng với con sao?” Hạ Vũ Hào chua xót, cũng có sự mỉa mai: “Nếu nhà họ Hạ xảy ra chuyện thì mẹ về nhà họ Triệu là được.”
Còn anh thì chỉ cần không chết, anh sẽ nghĩ cách báo thù cho Hướng Thu Vân!
“Con hành động quá cảm tính.” Triệu Phương Loan nói: “Số phận của con gắn liền với nhà họ Hạ, con nghĩ nếu nhà họ Hạ sụp đổ, với năng lực của một mình con thì có thể báo thù cho Thu Vân sao?” Hạ Vũ Hào nhìn bà, đáy mắt đầy u ám: “Vậy con phải làm thế nào? Tiếp tục ẩn mình hoặc là hợp tác với người khác tìm người đứng sau, nghĩ cách báo thù cho Hướng Thu Vân sao?”
“Chẳng lẽ. . . Không nên như vậy à?” Triệu Phương Loan chưa bao giờ thấy anh như thế, dừng một chút mới lên tiếng.
Hạ Vũ Hào cười to hai tiếng, nhưng đáy mắt lóe sáng, cảm giác đau khổ vì mất đi người yêu gần như muốn xé anh thành hai mảnh.
“Đó là suy nghĩ lý trí, nhưng con. . .” Anh chỉ xuống trái tim của mình: “Chỗ này không chịu nổi. Mẹ, con không nhịn nổi nữa, cũng không có động lực nhẫn nhịn
nữa.”
“Hiện tại con chỉ muốn nhìn thấy những kẻ hại chết Hướng Thu Vân phải chịu phanh thây xé xác, lột da rút xương, muốn bọn họ phải nếm thử đau khổ mà Hướng Thu Vân đã nhận lấy! Để bọn họ sống không yên, chết không xong, vô cùng hối hận đã hại chết Hướng
Thu Vân!”
Anh chỉ nghe thấy tên của bọn họ, nhìn thấy những người kia thì hận không thể giết chết bọn họ, làm gì có tâm trạng vòng vo với bọn họ chứ?
Triệu Phương Loan biết Hướng Thu Vân chết gây ra đả kích với anh, nhưng không ngờ đả kích mạnh như thế.
Anh hiếm khi lộ ra cảm xúc thích một thứ gì hoặc là chán ghét thứ gì, cho dù năm anh chín tuổi biết ba mình vượt quá giới hạn cũng chỉ yên tĩnh một buổi trưa, cũng không có biểu hiện quá kích động. Đối với người mẹ này, anh cũng chỉ ủng hộ hơn những người khác, mà không thân thiết như những người khác với mẹ mình.
Cho nên bà luôn yêu thích Hướng Thu Vân miệng ngọt dính người, nhờ có Hướng Thu Vân mà bà mới có thể cảm nhận được cảm giác của người làm mẹ.
Thì ra tình cảm của Vũ Hào với Thu Vân lại sâu đậm như thế sao? “Cứ làm theo lời tôi. Mặt khác ngoại trừ vết thương trí mạng, cần phải đi bệnh viện cấp cứu thì không cho phép Giang Hân Yên ra ngoài, cũng không cho phép ai đến thăm cô ta. Nếu như có phạm nhân nào thân thiết với cô ta thì lập tức tách hai người ra. Nghe rõ chưa?”
Lúc Triệu Phương Loan sững sờ,
Hạ Vũ Hào đã dặn dò với người kia.
Sau khi người kia đồng ý thì anh mới cúp điện thoại.
Triệu Phương Loan lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nói: “Nhà họ Giang, nhà họ Lâm, còn có bà nội con và người đứng sau bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua sơ hở này, con chắc chắn muốn gánh chịu hậu quả này đúng không? Không hối hận?”
Dù hiện tại anh có nhiều hào quang, nếu nhà họ Hạ sụp đổ thì anh không là gì cả.
Bình luận facebook