Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
VietWriter: Tàn độc lương duyên
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 84: Anh sẽ quỳ ở đây không đứng dậy
Sắc mặt của Hướng Thu Vân bỗng dưng không còn một giọt máu: "Không dám
Cô mau chóng vịn mặt đất đứng dậy, do đã quỳ quá lâu, chân ngứa ran, cô lảo đảo một cái, nhưng đã được Hạ Vũ Hào vịn eo nên nhanh chóng đứng vững.
Mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt bao trùm lấy toàn thân, Hướng Thu Vân cuống quýt đi về phía trước vài bước, rời khỏi lòng ngực nóng ran cứng rắn đó: "Cám ơn tống giám đốc Hạ. "ừm" Hạ Vũ Hào rũ mắt xuống rút tay lại, bàn tay đã từng ôm eo của cô đó, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa vân về vài cái, mới buông thõng xuống bên người.
Mà lúc này, Hướng Quân vẫn đang quỳ trên mặt đất không đứng dậy.
Hướng Thu Vân lo lắng đến sức khoẻ của anh ta, chần chừ mãi, vẫn là bước đến đỡ anh ta dậy: "Đứng dậy nào... anh à!" "Nếu Hạ Vũ Hào không đồng ý buông tha cho em, anh sẽ quỳ ở đây mãi không đứng dậy!" Hướng Quân hất tay của cô ra, ngoan cố quỳ trên mặt đất.
Hướng Thu Vân có chút khó khăn ngồi xốm xuống đất, nói nhỏ: "Anh ấy vốn không quan tâm đến sống chết của anh, cho dù anh quỳ cả đời ỏ đây, anh ấy cũng không thế nào nói buông tha cho em đâu. Ngược lại, anh như vậy sẽ chọc tức anh ấy, có thế sẽ khiến cho việc trả thù của anh ấy đối với em trở nên tồi tệ hơn." Nghe đến đây, Hướng Quân bỗng trừng mắt ra, làm nổi bật lên khuôn mặt máu me, trông vô cùng hài hước, sau đó anh ta nắm lấy tay cô đứng dậy.
VietWriter
Hướng Thu Vân nhếch miệng cười khổ với anh ta. Cô bây giờ đến chết cũng không sợ, nhưng lại sợ Hạ Vũ Hào dùng anh trai để đe dọa cô.
Anh trai trời không sợ đất không sợ, nhưng sợ Hạ Vũ Hào sẽ hành hạ cô... Cô với anh trai, lại trở thành ràng buộc của nhau.
Cả bốn người đều không lên tiếng, bầu không khí trong phòng bệnh kỳ quái và trầm mặc.
Hồi lâu sau, Triệu Phương Loan xoa trán, vết chân chim nơi khoé mắt cũng rõ ràng hơn thường ngày: "Tìm bác sĩ đến băng bó đầu cho Hướng Quân, Thu Vân, cháu cũng nghỉ ngơi cho thật tốt, bác với Vũ Hào đi về trước."
Hướng Thu Vân cúi đầu đưa hai người đến cửa thang máy, cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cơ thế cứng ngắc của cô mới dám buông lỏng xuống, tay chân đã bủn rủn từ lâu. "Có phải đau chân không?" Thấy vậy, Hướng Quân lo lắng vội vã qua đỡ lấy cô. Hướng Thu Vân hất anh ta ra, mặt không cảm xúc đi về phía phòng bệnh. Hướng Quân lau máu trên trán, tiền tay lau lên quần áo, ủ rũ đi theo sau cô. "Em làm gì vậy?" Khi Hướng Quân định bước vào phòng bệnh, thì cánh cửa đã bị Hướng Thu Vân đóng lại từ bên trong, anh ta vội vàng ra sức đẩy cửa, để tránh cô khoá cửa lại.
Hướng Thu Vân chặn ở trước cửa, liếm đôi môi khô khốc, nói: "Anh đi về đi, sau này đừng đến tìm em nữa." "Đi về? Về đâu?" Trên đầu vẫn còn đang chảy máu, Hướng Quân lau đi: "Anh cũng bị ba đuổi khỏi nhà họ Hướng rồi, sau này sẽ sống cùng em
Hướng Thu Vân liếc nhìn vết thương trên trán của anh ta, cau chặt mày lại: "Anh cái gì cũng không biết, em kiếm có chút tiền đó không thể nuôi sống anh, anh đi băng bỏ vết thương rồi về nhà đi." "Không cần em nuôi, khi anh đi ra đã mang theo ví tiền, trong thẻ có mấy chục tỷ, đủ chúng ta tiêu xài trong một thời gian, ba mẹ chắc chắn sẽ không nỡ cắt thẻ của anh đầu. Hướng Quân nói, anh ta muốn bước vào.
Nhưng Hướng Thu Vân vẫn chặn ở trước cửa, không nhúc nhích: "Anh." "Có phải em giận vì vừa rồi anh đã nói không nhận em làm em gái không?" Hướng Quân mỉm cười xoa đầu của cô, trong mắt đầy sự cưng chiều, còn mang theo vài phần lấy lòng thận trọng: "Anh xin lỗi em, đó đều là những lời nói tức giận, em đừng để trong lòng.
Dáng vẻ này khiến cho Hướng Thu Vân thấy khó chịu trong lòng, như con cá trong vũng nước cạn, đến thở cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Cô né tránh ánh mắt nịnh nọt của anh ta, tàn nhẫn nói: "Anh đi về đi, sau này đừng đến tìm em nữa, cùng chị dâu sống cuộc sống tốt đi.
Hướng Quân nhìn chằm vào cô, khóe miệng không còn nhếch lên nữa. "Trước khi đi về, nhớ xử lý vết thương trên đầu, để lại sẹo sẽ xấu xí giống như em vậy." Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh ta, cố gắng nhếch miệng, vết sẹo ở đuôi chân mày vô cùng rõ ràng dưới ánh nắng mặt trời.
Hướng Quân nghẹn ngào nơi cổ họng, có chút máu chảy vào trong miệng, hơi tanh còn có chút mặn: "Anh đi về rồi thì ai bảo vệ em? Hả?"
Giọng nói ban đầu của anh ta rất nhỏ, nhưng nói đến phần sau, thì gần như là hét toáng lên. "Cho dù anh ở đây cũng không thể bảo vệ được em Hướng Thu Vân vẻ mặt lạnh nhạt, lời nói sắc bén và cay nghiệt: "Anh vốn không phải là người thuộc cùng một tầng lớp với Hạ Vũ Hào, đừng nói là anh ấy, cho dù là Giang Hân Yên và Giang Minh Thắng bọn họ cũng không thể làm gì, anh cũng thế hù dọa được em.
Có một vài vệt máu đã khô lại trên mặt của Hướng Quân, lại có một số máu tươi bao phủ phía trên, anh ta há miệng ra, thở hốn hến. "Anh ở lại bên em, không những không thể bảo vệ được em, mà sẽ còn gây rắc rối cho em." Hướng Thu Vân giọng điệu bình tĩnh: "Cũng giống như lần đó anh đến Club Mộng Hương và cả trò hề của ngày hôm nay, anh tưởng anh đang giúp em. Nhưng trên thực tế, anh chỉ vứt lại hai mớ lộn xộn cho em, đế em giải quyết, thu dọn cho anh mà thôi"
Hướng Quân ôm lấy ngực, yếu ớt dựa vào một bên tường: "Thu Vân, anh ở trong mắt của em... vô dụng đến thế sao?" ".Đúng vậy." Hướng Thu vẫn ép mình đừng yếu lòng, cô nhìn thẳng vào anh ta: "Anh, xem như em cầu xin anh, sau này đừng đến tìm em nữa. Em đã quá mệt mỏi khi phải ứng phó với việc làm khó dễ của Hạ Vũ Hào bọn họ rồi, nếu anh lại đến đây gây rắc rối nữa, em thực sự không thể chịu đựng nổi."
Lời nói của cô chính là con dao sắc bén nhất trên thế giới, từng câu nói đâm vào trái tim Hướng Quân, không để lại cho anh ta một chút lành lặn nguyên vẹn.
Anh ta siết chặt nắm đấm, nói: "Anh vào bên trong lấy quần áo rồi sẽ rời đi."
Giọng nói không ngừng run rẩy. "Được." Hướng Thu Vân nhường sang một bên
Hướng Quân đi đến bên giường chăm sóc, cầm chiếc áo vest lên, khi mặc áo không cẩn thận quẹt vào hộp quà trên đầu giường. Hộp quà rơi xuống đất, bên trong có một vài đồ lót khiêu gợi rơi ra ngoài.
Khi Hướng Thu Vân muốn nhặt lên thì đã muộn rồi, anh ta nhìn thấy rõ ràng. "Đây là thứ một thời gian sau... em sẽ dùng đến khi đi tìm Hạ Vũ Hào sao?" Hướng Quân thường ngày không kiêng kỵ gì, cũng không ít lần nói chuyện đồi truy với đám bạn bè xấu. Nhưng lúc này, lại không thể nói ra những lời cám dỗ hay dụ dỗ như vậy.
Hướng Thu Vân ừm một tiếng, ngồi xổm xuống đất nhặt những bộ đồ lót khiêu gợi lên, đặt vào trong hộp quà. Sau khi cô đóng nắp thì đặt lại lên giường.
Hướng Quân không lên tiếng nữa, lê chân đi ra cửa phòng bệnh. Sau khi mở cửa ra, anh ta khựng lại, quay người nhìn cô, nghiêm túc nói: "Thu Vân, em hãy đợi đấy, anh sẽ cố gắng bảo vệ em." "Đi về đi." Hướng Thu Vân bước đến cửa, đẩy anh ta ra ngoài rồi đóng cửa lại, dựa vào cửa trượt xuống đất.
Cô khép hai chân lại ờ trước người, hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt, có chất dịch trong suốt chảy dọc xuống ờ giữa những ngón tay. Nhưng từ đầu đến cuối, cô không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bentley đang chạy trên đường, cho dù là xe hạng sang, lúc này cũng phải chen chúc trong dòng xe, duy trì tốc độ như rùa bò. "Sinh nhật của Thu Vân là ngày hai mưoi tám tháng chín, còn bốn năm ngày nữa là đến rồi." Triệu Phương Loan nhìn đuôi xe của chiếc xe phía trước và nói.
Kẹt xe rồi, Bentley phải dừng lại, Hạ Vũ Hào một tay đặt lên trên vô lăng, ừm một tiếng. "Con bé không thể về nhà họ Hướng, mẹ đợi sau khi con bé ra viện, đón con bé về sống một thời gian ở nhà họ Hạ, đợi con bé qua xong ngày sinh nhật mới bảo con bé rời đi. Con thấy sao?" Triệu Phương Loan hỏi.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 84: Anh sẽ quỳ ở đây không đứng dậy
Sắc mặt của Hướng Thu Vân bỗng dưng không còn một giọt máu: "Không dám
Cô mau chóng vịn mặt đất đứng dậy, do đã quỳ quá lâu, chân ngứa ran, cô lảo đảo một cái, nhưng đã được Hạ Vũ Hào vịn eo nên nhanh chóng đứng vững.
Mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt bao trùm lấy toàn thân, Hướng Thu Vân cuống quýt đi về phía trước vài bước, rời khỏi lòng ngực nóng ran cứng rắn đó: "Cám ơn tống giám đốc Hạ. "ừm" Hạ Vũ Hào rũ mắt xuống rút tay lại, bàn tay đã từng ôm eo của cô đó, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa vân về vài cái, mới buông thõng xuống bên người.
Mà lúc này, Hướng Quân vẫn đang quỳ trên mặt đất không đứng dậy.
Hướng Thu Vân lo lắng đến sức khoẻ của anh ta, chần chừ mãi, vẫn là bước đến đỡ anh ta dậy: "Đứng dậy nào... anh à!" "Nếu Hạ Vũ Hào không đồng ý buông tha cho em, anh sẽ quỳ ở đây mãi không đứng dậy!" Hướng Quân hất tay của cô ra, ngoan cố quỳ trên mặt đất.
Hướng Thu Vân có chút khó khăn ngồi xốm xuống đất, nói nhỏ: "Anh ấy vốn không quan tâm đến sống chết của anh, cho dù anh quỳ cả đời ỏ đây, anh ấy cũng không thế nào nói buông tha cho em đâu. Ngược lại, anh như vậy sẽ chọc tức anh ấy, có thế sẽ khiến cho việc trả thù của anh ấy đối với em trở nên tồi tệ hơn." Nghe đến đây, Hướng Quân bỗng trừng mắt ra, làm nổi bật lên khuôn mặt máu me, trông vô cùng hài hước, sau đó anh ta nắm lấy tay cô đứng dậy.
VietWriter
Hướng Thu Vân nhếch miệng cười khổ với anh ta. Cô bây giờ đến chết cũng không sợ, nhưng lại sợ Hạ Vũ Hào dùng anh trai để đe dọa cô.
Anh trai trời không sợ đất không sợ, nhưng sợ Hạ Vũ Hào sẽ hành hạ cô... Cô với anh trai, lại trở thành ràng buộc của nhau.
Cả bốn người đều không lên tiếng, bầu không khí trong phòng bệnh kỳ quái và trầm mặc.
Hồi lâu sau, Triệu Phương Loan xoa trán, vết chân chim nơi khoé mắt cũng rõ ràng hơn thường ngày: "Tìm bác sĩ đến băng bó đầu cho Hướng Quân, Thu Vân, cháu cũng nghỉ ngơi cho thật tốt, bác với Vũ Hào đi về trước."
Hướng Thu Vân cúi đầu đưa hai người đến cửa thang máy, cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cơ thế cứng ngắc của cô mới dám buông lỏng xuống, tay chân đã bủn rủn từ lâu. "Có phải đau chân không?" Thấy vậy, Hướng Quân lo lắng vội vã qua đỡ lấy cô. Hướng Thu Vân hất anh ta ra, mặt không cảm xúc đi về phía phòng bệnh. Hướng Quân lau máu trên trán, tiền tay lau lên quần áo, ủ rũ đi theo sau cô. "Em làm gì vậy?" Khi Hướng Quân định bước vào phòng bệnh, thì cánh cửa đã bị Hướng Thu Vân đóng lại từ bên trong, anh ta vội vàng ra sức đẩy cửa, để tránh cô khoá cửa lại.
Hướng Thu Vân chặn ở trước cửa, liếm đôi môi khô khốc, nói: "Anh đi về đi, sau này đừng đến tìm em nữa." "Đi về? Về đâu?" Trên đầu vẫn còn đang chảy máu, Hướng Quân lau đi: "Anh cũng bị ba đuổi khỏi nhà họ Hướng rồi, sau này sẽ sống cùng em
Hướng Thu Vân liếc nhìn vết thương trên trán của anh ta, cau chặt mày lại: "Anh cái gì cũng không biết, em kiếm có chút tiền đó không thể nuôi sống anh, anh đi băng bỏ vết thương rồi về nhà đi." "Không cần em nuôi, khi anh đi ra đã mang theo ví tiền, trong thẻ có mấy chục tỷ, đủ chúng ta tiêu xài trong một thời gian, ba mẹ chắc chắn sẽ không nỡ cắt thẻ của anh đầu. Hướng Quân nói, anh ta muốn bước vào.
Nhưng Hướng Thu Vân vẫn chặn ở trước cửa, không nhúc nhích: "Anh." "Có phải em giận vì vừa rồi anh đã nói không nhận em làm em gái không?" Hướng Quân mỉm cười xoa đầu của cô, trong mắt đầy sự cưng chiều, còn mang theo vài phần lấy lòng thận trọng: "Anh xin lỗi em, đó đều là những lời nói tức giận, em đừng để trong lòng.
Dáng vẻ này khiến cho Hướng Thu Vân thấy khó chịu trong lòng, như con cá trong vũng nước cạn, đến thở cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Cô né tránh ánh mắt nịnh nọt của anh ta, tàn nhẫn nói: "Anh đi về đi, sau này đừng đến tìm em nữa, cùng chị dâu sống cuộc sống tốt đi.
Hướng Quân nhìn chằm vào cô, khóe miệng không còn nhếch lên nữa. "Trước khi đi về, nhớ xử lý vết thương trên đầu, để lại sẹo sẽ xấu xí giống như em vậy." Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh ta, cố gắng nhếch miệng, vết sẹo ở đuôi chân mày vô cùng rõ ràng dưới ánh nắng mặt trời.
Hướng Quân nghẹn ngào nơi cổ họng, có chút máu chảy vào trong miệng, hơi tanh còn có chút mặn: "Anh đi về rồi thì ai bảo vệ em? Hả?"
Giọng nói ban đầu của anh ta rất nhỏ, nhưng nói đến phần sau, thì gần như là hét toáng lên. "Cho dù anh ở đây cũng không thể bảo vệ được em Hướng Thu Vân vẻ mặt lạnh nhạt, lời nói sắc bén và cay nghiệt: "Anh vốn không phải là người thuộc cùng một tầng lớp với Hạ Vũ Hào, đừng nói là anh ấy, cho dù là Giang Hân Yên và Giang Minh Thắng bọn họ cũng không thể làm gì, anh cũng thế hù dọa được em.
Có một vài vệt máu đã khô lại trên mặt của Hướng Quân, lại có một số máu tươi bao phủ phía trên, anh ta há miệng ra, thở hốn hến. "Anh ở lại bên em, không những không thể bảo vệ được em, mà sẽ còn gây rắc rối cho em." Hướng Thu Vân giọng điệu bình tĩnh: "Cũng giống như lần đó anh đến Club Mộng Hương và cả trò hề của ngày hôm nay, anh tưởng anh đang giúp em. Nhưng trên thực tế, anh chỉ vứt lại hai mớ lộn xộn cho em, đế em giải quyết, thu dọn cho anh mà thôi"
Hướng Quân ôm lấy ngực, yếu ớt dựa vào một bên tường: "Thu Vân, anh ở trong mắt của em... vô dụng đến thế sao?" ".Đúng vậy." Hướng Thu vẫn ép mình đừng yếu lòng, cô nhìn thẳng vào anh ta: "Anh, xem như em cầu xin anh, sau này đừng đến tìm em nữa. Em đã quá mệt mỏi khi phải ứng phó với việc làm khó dễ của Hạ Vũ Hào bọn họ rồi, nếu anh lại đến đây gây rắc rối nữa, em thực sự không thể chịu đựng nổi."
Lời nói của cô chính là con dao sắc bén nhất trên thế giới, từng câu nói đâm vào trái tim Hướng Quân, không để lại cho anh ta một chút lành lặn nguyên vẹn.
Anh ta siết chặt nắm đấm, nói: "Anh vào bên trong lấy quần áo rồi sẽ rời đi."
Giọng nói không ngừng run rẩy. "Được." Hướng Thu Vân nhường sang một bên
Hướng Quân đi đến bên giường chăm sóc, cầm chiếc áo vest lên, khi mặc áo không cẩn thận quẹt vào hộp quà trên đầu giường. Hộp quà rơi xuống đất, bên trong có một vài đồ lót khiêu gợi rơi ra ngoài.
Khi Hướng Thu Vân muốn nhặt lên thì đã muộn rồi, anh ta nhìn thấy rõ ràng. "Đây là thứ một thời gian sau... em sẽ dùng đến khi đi tìm Hạ Vũ Hào sao?" Hướng Quân thường ngày không kiêng kỵ gì, cũng không ít lần nói chuyện đồi truy với đám bạn bè xấu. Nhưng lúc này, lại không thể nói ra những lời cám dỗ hay dụ dỗ như vậy.
Hướng Thu Vân ừm một tiếng, ngồi xổm xuống đất nhặt những bộ đồ lót khiêu gợi lên, đặt vào trong hộp quà. Sau khi cô đóng nắp thì đặt lại lên giường.
Hướng Quân không lên tiếng nữa, lê chân đi ra cửa phòng bệnh. Sau khi mở cửa ra, anh ta khựng lại, quay người nhìn cô, nghiêm túc nói: "Thu Vân, em hãy đợi đấy, anh sẽ cố gắng bảo vệ em." "Đi về đi." Hướng Thu Vân bước đến cửa, đẩy anh ta ra ngoài rồi đóng cửa lại, dựa vào cửa trượt xuống đất.
Cô khép hai chân lại ờ trước người, hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt, có chất dịch trong suốt chảy dọc xuống ờ giữa những ngón tay. Nhưng từ đầu đến cuối, cô không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bentley đang chạy trên đường, cho dù là xe hạng sang, lúc này cũng phải chen chúc trong dòng xe, duy trì tốc độ như rùa bò. "Sinh nhật của Thu Vân là ngày hai mưoi tám tháng chín, còn bốn năm ngày nữa là đến rồi." Triệu Phương Loan nhìn đuôi xe của chiếc xe phía trước và nói.
Kẹt xe rồi, Bentley phải dừng lại, Hạ Vũ Hào một tay đặt lên trên vô lăng, ừm một tiếng. "Con bé không thể về nhà họ Hướng, mẹ đợi sau khi con bé ra viện, đón con bé về sống một thời gian ở nhà họ Hạ, đợi con bé qua xong ngày sinh nhật mới bảo con bé rời đi. Con thấy sao?" Triệu Phương Loan hỏi.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Bình luận facebook