Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 882
Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Ha ha, thái độ của cô là gì vậy? Cô thật sự cho rằng bò lên trên giường ông chủ thì ngon sao?” Mẹ Giang vốn không vui lại bị nhân viên tỏ thái độ như thế nên nổi giận: “Đi, gọi cửa hàng trưởng ra đây! Hôm nay nhất định phải cho tôi một câu trả lời!”
Bên cạnh còn có một nhân viên khác thấy tình huống này thì cảm thấy không thể giải quyết được, lập tức kéo nhân viên đang lau nước mắt xuống rồi đi gọi cửa hàng trưởng.
Cửa hàng trưởng vội vàng chạy tới, vừa xin lỗi vừa giải thích: “Bà Giang, chuyện này do nhân viên của tôi không đúng, tôi xin lỗi bà. Tôi làm chủ, sợi dây chuyền này giảm giá năm phần trăm cho bà.”
Anh ta giống như nhân viên kia cảm thấy người nhà họ Hạ không đến nỗi không trả nổi tiền, có lẽ đã xảy ra vấn đề.
Năm phần trăm không tính là ưu đãi cao, nhưng giá gốc là ba tỷ thì số tiền giảm giá cũng rất lớn, cửa hàng trưởng cũng thật lòng xin lỗi.
Nhưng không ngờ làm cho mẹ Giang càng không vui: “Tôi giống như người thiếu chút tiền đó sao? Tôi không cần ưu đãi, nói nhân viên cửa hàng tới quỳ xuống nói xin lỗi cho tôi! Hơn nữa tôi còn có việc, tranh thủ quẹt thẻ, đừng chậm trễ thời gian của tôi!”
Lúc này ba Giang cũng tiếp khách hàng xong, xem ra muốn rời đi.
“Chuyện này. . . Tôi quẹt thẻ cho bà trước.” Cửa hàng trưởng cảm thấy để người ta quỳ xuống nói xin lỗi thì quá gây khó dễ cho người khác, nhưng cũng không nghĩ ra lý do gì, chỉ có thể quẹt thẻ trước kéo dài thời gian.
Anh ta nhận thẻ đen quẹt một chút, con mắt mở to, sau đó không tin quẹt lại mấy lần —
“Tôi xin lỗi bà Giang, ông Hạ, tấm thẻ này thật sự bị khóa nên không quẹt được. Ông xem có thể đổi thẻ không?”
Mẹ Giang vẫn không tin tưởng lắm: “Làm sao có thể bị khóa? Ai có thể khóa thẻ của ông ta? Có phải máy móc của mấy người xảy ra vấn đề rồi không?”
“Nếu bà không tin thì có thể xem. Vừa rồi có người mua một sợi dây chuyền, máy móc của chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề.” Thái độ của bà ta làm cho cửa hàng trưởng không vui.
Mẹ Giang còn muốn nói tiếp thì sắc mặt khó coi của ba Hạ ngăn lại, sau đó mở ví tiền lấy ra mấy tấm thẻ: “Thử mấy thẻ này xem.”
Ông ta đột nhiên nghĩ đến hình như trước đó Vũ Hào nói muốn đóng băng tất cả tiền bạc của ông ta, lúc trước ông ta còn nghĩ Vũ Hào chỉ nói mà thôi.
Cửa hàng trưởng thử qua từng thẻ nói: “. . . Những thẻ này cũng không thể dùng.”
Gần như anh ta nói xong thì điện thoại của ba Hạ vang lên.
Hạ Vũ Hào gửi tin nhắn đến.
【 Tất cả tiền bạc trên danh nghĩa của ông đã bị đóng băng. 】
【 Ông về nhà nói ly hôn với mẹ, nếu không thì sau này đừng nghĩ nhận được một đồng của nhà họ Hạ. 】
Ba Hạ cúi đầu nhìn tin nhắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt phức tạp của cửa hàng trưởng. Ông ta chưa từng gặp qua chuyện như vậy, trên mặt nóng rát, hận không thể đào một lỗ chui xuống rời khỏi hiện trường.
***
“. . . Cậu ghi sổ cho tôi trước.” Ba Hạ lúc nói chuyện không ngẩng lên mà quay đầu bước đi.
Cửa hàng trưởng cũng không lo lắng người nhà họ Hạ quỵt nợ, nói nhân viên ghi vào sổ dưới tên của ba Hạ.
“Ông đi đâu?” Mẹ Giang đi đến trước mặt ba Hạ, lửa giận ngập trời. Mấy ngày qua không có chuyện gì hài lòng, luôn trái ý với bà ta, hiện tại người luôn luôn nói thích bà ta nhất cũng học được cách không từ mà biệt.
“Không có gì, em yêu. Triệu Phương Loan muốn ly hôn với tôi, tôi phải quay về một chuyến.” Ba Hạ vất vả lắm mới có cơ hội theo đuổi bà ta, cũng không muốn rời đi như thế.
Nhưng tiền bạc dưới danh nghĩa của ông ta bị đóng băng, mà Triệu Phương Loan muốn ly hôn cũng không phải là việc nhỏ, ông ta nhất định phải trở về xem.
Ông ta vốn cho rằng nói như vậy thì mẹ Giang sẽ hiểu, không ngờ mặt bà ta u ám nói: “Dù sao ông không thích bà ta, bà ta muốn ly hôn thì kệ bà ta, quan tâm bà ta làm cái gì?”
Ba Giang thờ ơ, nhưng đã sớm không nhịn được việc vợ mình anh anh em em với người khác, ông ta cứng đờ nói: “Chúng ta tham quan chỗ này cũng hết rồi, đến chỗ khác xem một chút đi.”
Nhóm khách hàng vốn muốn xem náo nhiệt, nhưng ông ta liên tục nói nhiều lần, nếu bọn họ từ chối thì không nể mặt ông ta, chỉ có thể tiếc nuối rời đi.
“Chồng mình còn đang ở đây lại thể hiện tình cảm với người đàn ông khác, không biết bà ta nghĩ thế nào. . . Khó trách con gái bà ta luôn muốn làm kẻ thứ ba, còn giết người, đúng là di truyền! Người đàn ông kia cũng không phải là người tốt đẹp gì, đúng là không biết xấu hổ!” Nhân viên đi tới nhỏ giọng nói với cửa hàng trưởng trước mặt.
Cửa hàng trưởng hoảng sở vội vàng nói: “Đngừ nói lung tung!”
Anh ta nhìn ba Hạ và mẹ Giang đang cãi nhau, chắc là không nghe thấy. . . nhỉ?
Ba Hạ đang cãi với mẹ Giang nhưng vẫn nghe thấy rõ, ông ta cảm thấy mất mặt nên ôm mẹ Giang rời đi.
–
Hạ Vũ Hào rời khỏi tang lễ thì định về Trúc Hiền Trang, nhưng anh đi được một nửa thì nói tài xế đến nhà cũ họ Hạ.
Ba anh em nhà họ Hạ đều ở nhà cũ họ Hạ, ông cả Hạ vốn ở đó, đám người cũng chỉ bằng mặt mà không bằng lòng. Hiện tại ông cụ không còn nên dứt khoát không còn giả vờ nữa, ai cũng không để ý đến ai.
Nhưng hôm nay chuyện Triệu Phương Loan muốn ly hôn vừa truyền ra thì vợ chồng ông cả Hạ và vợ chồng ông ba Hạ, Hạ Nhuận Trạch đều đến nhà nhỏ của ba Hạ và Triệu Phương Loan.
Lúc Hạ Vũ Hào đến thì bọn họ đã ở đó quan sát Triệu Phương Loan. Mọi người thấy anh đi vào thì sửng sốt một chút, sau đó cùng im miệng.
Phòng khách lập tức yên tĩnh trở lại.
Hạ Vũ Hào không còn lý trí như trước, nhưng anh như vậy thì bọn họ càng thêm kiêng dè. Hiện tại Hạ Vũ Hào làm việc hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, bọn họ lại làm không được.
Bởi vì chân trần không sợ mang giày, mà bọn họ đang mang giày.
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Ha ha, thái độ của cô là gì vậy? Cô thật sự cho rằng bò lên trên giường ông chủ thì ngon sao?” Mẹ Giang vốn không vui lại bị nhân viên tỏ thái độ như thế nên nổi giận: “Đi, gọi cửa hàng trưởng ra đây! Hôm nay nhất định phải cho tôi một câu trả lời!”
Bên cạnh còn có một nhân viên khác thấy tình huống này thì cảm thấy không thể giải quyết được, lập tức kéo nhân viên đang lau nước mắt xuống rồi đi gọi cửa hàng trưởng.
Cửa hàng trưởng vội vàng chạy tới, vừa xin lỗi vừa giải thích: “Bà Giang, chuyện này do nhân viên của tôi không đúng, tôi xin lỗi bà. Tôi làm chủ, sợi dây chuyền này giảm giá năm phần trăm cho bà.”
Anh ta giống như nhân viên kia cảm thấy người nhà họ Hạ không đến nỗi không trả nổi tiền, có lẽ đã xảy ra vấn đề.
Năm phần trăm không tính là ưu đãi cao, nhưng giá gốc là ba tỷ thì số tiền giảm giá cũng rất lớn, cửa hàng trưởng cũng thật lòng xin lỗi.
Nhưng không ngờ làm cho mẹ Giang càng không vui: “Tôi giống như người thiếu chút tiền đó sao? Tôi không cần ưu đãi, nói nhân viên cửa hàng tới quỳ xuống nói xin lỗi cho tôi! Hơn nữa tôi còn có việc, tranh thủ quẹt thẻ, đừng chậm trễ thời gian của tôi!”
Lúc này ba Giang cũng tiếp khách hàng xong, xem ra muốn rời đi.
“Chuyện này. . . Tôi quẹt thẻ cho bà trước.” Cửa hàng trưởng cảm thấy để người ta quỳ xuống nói xin lỗi thì quá gây khó dễ cho người khác, nhưng cũng không nghĩ ra lý do gì, chỉ có thể quẹt thẻ trước kéo dài thời gian.
Anh ta nhận thẻ đen quẹt một chút, con mắt mở to, sau đó không tin quẹt lại mấy lần —
“Tôi xin lỗi bà Giang, ông Hạ, tấm thẻ này thật sự bị khóa nên không quẹt được. Ông xem có thể đổi thẻ không?”
Mẹ Giang vẫn không tin tưởng lắm: “Làm sao có thể bị khóa? Ai có thể khóa thẻ của ông ta? Có phải máy móc của mấy người xảy ra vấn đề rồi không?”
“Nếu bà không tin thì có thể xem. Vừa rồi có người mua một sợi dây chuyền, máy móc của chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề.” Thái độ của bà ta làm cho cửa hàng trưởng không vui.
Mẹ Giang còn muốn nói tiếp thì sắc mặt khó coi của ba Hạ ngăn lại, sau đó mở ví tiền lấy ra mấy tấm thẻ: “Thử mấy thẻ này xem.”
Ông ta đột nhiên nghĩ đến hình như trước đó Vũ Hào nói muốn đóng băng tất cả tiền bạc của ông ta, lúc trước ông ta còn nghĩ Vũ Hào chỉ nói mà thôi.
Cửa hàng trưởng thử qua từng thẻ nói: “. . . Những thẻ này cũng không thể dùng.”
Gần như anh ta nói xong thì điện thoại của ba Hạ vang lên.
Hạ Vũ Hào gửi tin nhắn đến.
【 Tất cả tiền bạc trên danh nghĩa của ông đã bị đóng băng. 】
【 Ông về nhà nói ly hôn với mẹ, nếu không thì sau này đừng nghĩ nhận được một đồng của nhà họ Hạ. 】
Ba Hạ cúi đầu nhìn tin nhắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt phức tạp của cửa hàng trưởng. Ông ta chưa từng gặp qua chuyện như vậy, trên mặt nóng rát, hận không thể đào một lỗ chui xuống rời khỏi hiện trường.
***
“. . . Cậu ghi sổ cho tôi trước.” Ba Hạ lúc nói chuyện không ngẩng lên mà quay đầu bước đi.
Cửa hàng trưởng cũng không lo lắng người nhà họ Hạ quỵt nợ, nói nhân viên ghi vào sổ dưới tên của ba Hạ.
“Ông đi đâu?” Mẹ Giang đi đến trước mặt ba Hạ, lửa giận ngập trời. Mấy ngày qua không có chuyện gì hài lòng, luôn trái ý với bà ta, hiện tại người luôn luôn nói thích bà ta nhất cũng học được cách không từ mà biệt.
“Không có gì, em yêu. Triệu Phương Loan muốn ly hôn với tôi, tôi phải quay về một chuyến.” Ba Hạ vất vả lắm mới có cơ hội theo đuổi bà ta, cũng không muốn rời đi như thế.
Nhưng tiền bạc dưới danh nghĩa của ông ta bị đóng băng, mà Triệu Phương Loan muốn ly hôn cũng không phải là việc nhỏ, ông ta nhất định phải trở về xem.
Ông ta vốn cho rằng nói như vậy thì mẹ Giang sẽ hiểu, không ngờ mặt bà ta u ám nói: “Dù sao ông không thích bà ta, bà ta muốn ly hôn thì kệ bà ta, quan tâm bà ta làm cái gì?”
Ba Giang thờ ơ, nhưng đã sớm không nhịn được việc vợ mình anh anh em em với người khác, ông ta cứng đờ nói: “Chúng ta tham quan chỗ này cũng hết rồi, đến chỗ khác xem một chút đi.”
Nhóm khách hàng vốn muốn xem náo nhiệt, nhưng ông ta liên tục nói nhiều lần, nếu bọn họ từ chối thì không nể mặt ông ta, chỉ có thể tiếc nuối rời đi.
“Chồng mình còn đang ở đây lại thể hiện tình cảm với người đàn ông khác, không biết bà ta nghĩ thế nào. . . Khó trách con gái bà ta luôn muốn làm kẻ thứ ba, còn giết người, đúng là di truyền! Người đàn ông kia cũng không phải là người tốt đẹp gì, đúng là không biết xấu hổ!” Nhân viên đi tới nhỏ giọng nói với cửa hàng trưởng trước mặt.
Cửa hàng trưởng hoảng sở vội vàng nói: “Đngừ nói lung tung!”
Anh ta nhìn ba Hạ và mẹ Giang đang cãi nhau, chắc là không nghe thấy. . . nhỉ?
Ba Hạ đang cãi với mẹ Giang nhưng vẫn nghe thấy rõ, ông ta cảm thấy mất mặt nên ôm mẹ Giang rời đi.
–
Hạ Vũ Hào rời khỏi tang lễ thì định về Trúc Hiền Trang, nhưng anh đi được một nửa thì nói tài xế đến nhà cũ họ Hạ.
Ba anh em nhà họ Hạ đều ở nhà cũ họ Hạ, ông cả Hạ vốn ở đó, đám người cũng chỉ bằng mặt mà không bằng lòng. Hiện tại ông cụ không còn nên dứt khoát không còn giả vờ nữa, ai cũng không để ý đến ai.
Nhưng hôm nay chuyện Triệu Phương Loan muốn ly hôn vừa truyền ra thì vợ chồng ông cả Hạ và vợ chồng ông ba Hạ, Hạ Nhuận Trạch đều đến nhà nhỏ của ba Hạ và Triệu Phương Loan.
Lúc Hạ Vũ Hào đến thì bọn họ đã ở đó quan sát Triệu Phương Loan. Mọi người thấy anh đi vào thì sửng sốt một chút, sau đó cùng im miệng.
Phòng khách lập tức yên tĩnh trở lại.
Hạ Vũ Hào không còn lý trí như trước, nhưng anh như vậy thì bọn họ càng thêm kiêng dè. Hiện tại Hạ Vũ Hào làm việc hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, bọn họ lại làm không được.
Bởi vì chân trần không sợ mang giày, mà bọn họ đang mang giày.
Bình luận facebook