Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 886
Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“. . . Vũ, Hào!” Ba Hạ không ngờ mình vội vàng trở về lại nghe thấy lời này, nhất thời không biết nói gì, chỉ cắn răng nghiến lợi gọi một tiếng.
Hạ Vũ Hào không thèm nhìn ông ta: “Từ mười năm trước ông đã bắt đầu dùng danh nghĩa của những tình nhân kia lén chuyển tài sản của vợ chồng đi, có cần tôi kể từng thứ cho ông nghe không?”
Ông ta chưa từng nói với Triệu Phương Loan, bà cũng không ngờ có chuyện này, bây giờ bà nghe vậy thì sửng sốt.
Ông ta đã bắt đầu lén chuyển tài sản đi từ sớm như vậy sao?
Ba Hạ cũng kinh ngạc, ông ta làm những chuyện này rất bí mật, sao Vũ Hào lại biết được?
“Ông không ký cũng được, nhưng đừng hòng đụng vào những tài sản trong tay ông.” Hạ Vũ Hào không nể mặt ba Hạ.
Anh nói ngông cuồng như đủ uy nghiêm.
Ba Hạ liên tục do dự, không chịu được việc không thể tiêu tiền nên nói: “Ba và mẹ con đã sớm không còn tình cảm, ly hôn là chuyện sớm hay muộn thôi, chuyện này không có gì để nói. Ba xem giấy thỏa thuận ly hôn, nếu như không có vấn đề gì thì sẽ ký.”
Hạ Vũ Hào chỉ lạnh lùng liếc ông ta nhưng không nói chuyện, sau đó anh lấy điện thoại gọi cho người cấp dưới: “Nhanh lên.”
Anh nói hai chữ rồi cúp máy
Sắc mặt ba Hạ không dễ nhìn tìm một chỗ ngồi xuống, ông ta không muốn nói chuyện với Hạ Vũ Hào, câu nào cũng có thể làm cho ông ta tức chết.
Ông ta nghiêng người muốn nói chuyện với ông cả Hạ, nhờ đối phương nói giúp ông ta mấy câu trước mặt Hạ Vũ Hào. Nhưng ông cả Hạ vốn không quan tâm ông ta, còn chê ông ta phiền phức nên dứt khoát đổi chỗ.
Ba Hạ cảm thấy không vui nhưng cũng không nói gì, sau đó đến trước mặt ông ba Hạ. Bình thường đứa em trai này có quan hệ không tốt với Vũ Hào, có lẽ có thể giúp ông ta lấy thêm một ít trong khi ly hôn.
Nhưng ông ta mở miệng mấy lần, ông ba Hạ đều không để ý đến ông ta, thậm chí ánh mắt nhìn ông ta mang theo thù hận.
Ba Hạ khó chịu không thôi, chỉ có thể ngồi một mình chờ người đưa giấy thỏa thuận ly hôn tới.
Một lát sau một người đàn ông mặc âu phục giày da vội vàng chạy tới chỗ Hạ Vũ Hào: “Hạ tổng, tôi đã in giấy thỏa thuận ly hôn theo yêu cầu của anh.”
“Đưa cho ông ta.” Hạ Vũ Hào không nhận và chỉ về phía ba Hạ.
Người đàn ông lên tiếng rồi đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho ba Hạ.
Ba Hạ cầm giấy thỏa thuận ly hôn nhìn mấy chỗ quan trọng, sắc mặt ngày càng khó coi: “Vũ Hào, có phải con nên giải thích xem vì sao phân chia tài sản cho mẹ con bảy phần mà ba chỉ có ba phần?”
Đám người nghe vậy thì ngẩng đầu, bố thí sự chú ý cho ông ta một chút.
“Ông không hài lòng?” Hạ Vũ Hào đứng lên, từng bước đi đến trước mặt ông ta, từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Vậy ông thu lại tất cả tài sản đã chuyển đi và đưa ra ngoài trong mười năm qua, sau đó hai người chia đôi.”
Những năm qua ba Hạ chuyển tài sản đi, còn tặng cho tình nhân và con riêng không ít đồ, nếu thu lại hết. . .
Lúc ông tado dự, Hạ Vũ Hào nói ra: “Tôi cho ông mười phút suy nghĩ.”
Anh nói xong thì cài báo thức đặt trước mặt ông ta.
Mười phút đồng không nhiều, đồng hồ báo thức nhanh chóng vang lên.
“Ký hay là không ký?” Hạ Vũ Hào tắt đồng hồ báo thức, giọng không thay đổi.
Ba Hạ không trả lời, mà cau mày nói: “Những năm qua ba tiêu không ít tiền, nhưng mẹ con tiêu xài chưa chắc ít hơn ba, con xem. . .”
“Ông chỉ cần trả lời tôi, ký hay là không ký, không cần nói nhiều như vậy.” Anh cũng không tâm trạng nghe.
Triệu Phương Loan thấy ba Hạ còn đang do dự thì đứng lên, muốn thay đổi điều kiện. Bây giờ bà chỉ muốn ly hôn với ông ta, không quan tâm mình được chia bao nhiêu.
Nhưng bà còn chưa mở miệng thì nghe ba Hạ nói ra: “Ba ký.”
Ông ta cắn răng nghiến lợi ký tên vào giấy thỏa thuận ly hôn, sau đó ném bút qua một bên: “Đừng quên mở lại tất cả tài sản dưới tên tôi!”
Hạ Vũ Hào cầm giấy thỏa thuận xem mấy lần, xác nhận không có vấn đề gì thì đưa cho Triệu Phương Loan, anh nói với ba Hạ: “Lấy được giấy chứng nhận ly hôn thì chuyển tài sản qua cho mẹ tôi, không ai nhớ thương chút đồ kia của ông đâu.”
“Được!” Quyền chủ động nằm trong tay Hạ Vũ Hào, ba Hạ không hài lòng cũng chỉ có thể chấp nhận. Nhưng câu trả lời này không hề tình nguyện.
Hạ Vũ Hào nghe ông ta đồng ý thì lúc này mới quay đầu nhìn về phía Triệu Phương Loan: “Trợ lý Lưu sẽ đi với mẹ, đã sắp xếp xong ở cục dân chính rồi, có người đang chờ mẹ.”
“Ừm.” Sau khi kết hôn không bao lâu, Triệu Phương Loan đã muốn ly hôn.
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“. . . Vũ, Hào!” Ba Hạ không ngờ mình vội vàng trở về lại nghe thấy lời này, nhất thời không biết nói gì, chỉ cắn răng nghiến lợi gọi một tiếng.
Hạ Vũ Hào không thèm nhìn ông ta: “Từ mười năm trước ông đã bắt đầu dùng danh nghĩa của những tình nhân kia lén chuyển tài sản của vợ chồng đi, có cần tôi kể từng thứ cho ông nghe không?”
Ông ta chưa từng nói với Triệu Phương Loan, bà cũng không ngờ có chuyện này, bây giờ bà nghe vậy thì sửng sốt.
Ông ta đã bắt đầu lén chuyển tài sản đi từ sớm như vậy sao?
Ba Hạ cũng kinh ngạc, ông ta làm những chuyện này rất bí mật, sao Vũ Hào lại biết được?
“Ông không ký cũng được, nhưng đừng hòng đụng vào những tài sản trong tay ông.” Hạ Vũ Hào không nể mặt ba Hạ.
Anh nói ngông cuồng như đủ uy nghiêm.
Ba Hạ liên tục do dự, không chịu được việc không thể tiêu tiền nên nói: “Ba và mẹ con đã sớm không còn tình cảm, ly hôn là chuyện sớm hay muộn thôi, chuyện này không có gì để nói. Ba xem giấy thỏa thuận ly hôn, nếu như không có vấn đề gì thì sẽ ký.”
Hạ Vũ Hào chỉ lạnh lùng liếc ông ta nhưng không nói chuyện, sau đó anh lấy điện thoại gọi cho người cấp dưới: “Nhanh lên.”
Anh nói hai chữ rồi cúp máy
Sắc mặt ba Hạ không dễ nhìn tìm một chỗ ngồi xuống, ông ta không muốn nói chuyện với Hạ Vũ Hào, câu nào cũng có thể làm cho ông ta tức chết.
Ông ta nghiêng người muốn nói chuyện với ông cả Hạ, nhờ đối phương nói giúp ông ta mấy câu trước mặt Hạ Vũ Hào. Nhưng ông cả Hạ vốn không quan tâm ông ta, còn chê ông ta phiền phức nên dứt khoát đổi chỗ.
Ba Hạ cảm thấy không vui nhưng cũng không nói gì, sau đó đến trước mặt ông ba Hạ. Bình thường đứa em trai này có quan hệ không tốt với Vũ Hào, có lẽ có thể giúp ông ta lấy thêm một ít trong khi ly hôn.
Nhưng ông ta mở miệng mấy lần, ông ba Hạ đều không để ý đến ông ta, thậm chí ánh mắt nhìn ông ta mang theo thù hận.
Ba Hạ khó chịu không thôi, chỉ có thể ngồi một mình chờ người đưa giấy thỏa thuận ly hôn tới.
Một lát sau một người đàn ông mặc âu phục giày da vội vàng chạy tới chỗ Hạ Vũ Hào: “Hạ tổng, tôi đã in giấy thỏa thuận ly hôn theo yêu cầu của anh.”
“Đưa cho ông ta.” Hạ Vũ Hào không nhận và chỉ về phía ba Hạ.
Người đàn ông lên tiếng rồi đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho ba Hạ.
Ba Hạ cầm giấy thỏa thuận ly hôn nhìn mấy chỗ quan trọng, sắc mặt ngày càng khó coi: “Vũ Hào, có phải con nên giải thích xem vì sao phân chia tài sản cho mẹ con bảy phần mà ba chỉ có ba phần?”
Đám người nghe vậy thì ngẩng đầu, bố thí sự chú ý cho ông ta một chút.
“Ông không hài lòng?” Hạ Vũ Hào đứng lên, từng bước đi đến trước mặt ông ta, từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Vậy ông thu lại tất cả tài sản đã chuyển đi và đưa ra ngoài trong mười năm qua, sau đó hai người chia đôi.”
Những năm qua ba Hạ chuyển tài sản đi, còn tặng cho tình nhân và con riêng không ít đồ, nếu thu lại hết. . .
Lúc ông tado dự, Hạ Vũ Hào nói ra: “Tôi cho ông mười phút suy nghĩ.”
Anh nói xong thì cài báo thức đặt trước mặt ông ta.
Mười phút đồng không nhiều, đồng hồ báo thức nhanh chóng vang lên.
“Ký hay là không ký?” Hạ Vũ Hào tắt đồng hồ báo thức, giọng không thay đổi.
Ba Hạ không trả lời, mà cau mày nói: “Những năm qua ba tiêu không ít tiền, nhưng mẹ con tiêu xài chưa chắc ít hơn ba, con xem. . .”
“Ông chỉ cần trả lời tôi, ký hay là không ký, không cần nói nhiều như vậy.” Anh cũng không tâm trạng nghe.
Triệu Phương Loan thấy ba Hạ còn đang do dự thì đứng lên, muốn thay đổi điều kiện. Bây giờ bà chỉ muốn ly hôn với ông ta, không quan tâm mình được chia bao nhiêu.
Nhưng bà còn chưa mở miệng thì nghe ba Hạ nói ra: “Ba ký.”
Ông ta cắn răng nghiến lợi ký tên vào giấy thỏa thuận ly hôn, sau đó ném bút qua một bên: “Đừng quên mở lại tất cả tài sản dưới tên tôi!”
Hạ Vũ Hào cầm giấy thỏa thuận xem mấy lần, xác nhận không có vấn đề gì thì đưa cho Triệu Phương Loan, anh nói với ba Hạ: “Lấy được giấy chứng nhận ly hôn thì chuyển tài sản qua cho mẹ tôi, không ai nhớ thương chút đồ kia của ông đâu.”
“Được!” Quyền chủ động nằm trong tay Hạ Vũ Hào, ba Hạ không hài lòng cũng chỉ có thể chấp nhận. Nhưng câu trả lời này không hề tình nguyện.
Hạ Vũ Hào nghe ông ta đồng ý thì lúc này mới quay đầu nhìn về phía Triệu Phương Loan: “Trợ lý Lưu sẽ đi với mẹ, đã sắp xếp xong ở cục dân chính rồi, có người đang chờ mẹ.”
“Ừm.” Sau khi kết hôn không bao lâu, Triệu Phương Loan đã muốn ly hôn.
Bình luận facebook