Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 897
Tất cả mọi người quay lại cuộc sống bình thường, Hướng Thu Vân qua đời cũng không gây ra ảnh hưởng với bọn họ.
Ngay cả Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi cũng bước ra khỏi nỗi đau việc Hướng Thu Vân ra đi, một người đi làm mỗi ngày, một người ở nhà với hai đứa bé mỗi ngày, nhưng không nhắc đến chuyện của Hướng Thu Vân.
Chỉ có Hạ Vũ Hào vẫn rời khỏi quỹ đạo trước kia, anh không đi làm không làm việc, uống rượu mỗi ngày. Lúc nhân viên của tập đoàn Hạ Thị nhắc đến anh thì nhớ tới chuyện Hướng Thu Vân chết thảm.
Cửa tiếng chuông vang lên, Hạ Vũ Hào đang uống rượu, anh không thèm nhìn ra cửa mà chỉ ném vỏ chai đi, mở một chai rượu khác, sau đó ngồi dưới đất tiếp tục uống.
Chuông cửa vang một lát mới dừng lại, tiếng nhập mật khểu vang lên, sau đó lạch cạch một tiếng, cửa được mở ra.
Phó tổng giám đốc Lý đi đến.
Anh ta mắt nhìn mặt đất bừa bộn thì thở dài nói: “Hạ tổng, có người muốn gặp anh, không biết bây giờ anh có. . .”
“Không gặp.” Anh ta còn chưa nói xong, Hạ Vũ Hào lạnh giọng cắt ngang, chỉ vào cửa nói: “Ra ngoài.”
Rượu chảy xuống bụng, dạ dày đau nhói, anh lại không muốn đặt chai rượu xuống.
Chỉ có đau đớn trên cơ thể mới làm cho anh dễ chịu một chút.
Phó tổng giám đốc Lý đi đến trước mặt anh muốn kéo anh lên nhưng không được: “Tiệc sinh nhật của cô Hướng nhận được không ít quà, tất cả đã được bán đi để giúp đỡ người khác. Trong đó có một người tên là Quan Tương, cũng chính là người đã đưa mặt ngọc và lá thư cho anh.”
Hạ Vũ Hào vẫn uống rượu, vị cay đắng chảy ra cổ họng làm cho anh nhíu mày lại.
“Quan Tương muốn gặp anh, cô ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Phó tổng giám đốc Lý nói.
Hạ Vũ Hào ợ rượu, tiện tay ném vỏ chai qua một bên. Anh lảo đảo đứng lên muốn đi lấy rượu.
“Cô ta muốn nói chuyện liên quan đến cô Hướng.” Phó tổng giám đốc Lý nhìn bóng lưng của anh rồi nói.
Hạ Vũ Hào nghe thấy hai chữ cô Hướng thì dừng bước. Anh chớp mắt một hồi mới chậm rãi quay người: “Cho cô ta vào.”
Phó tổng giám đốc Lý thấy anh đồng ý thì thở phào, đi ra ngoài mở cửa.
Một lát sau, anh ta đi vào. Sau lưng anh ta có hộ lý đẩy Hướng Thu Vân đi vào.
Trong phòng khách đầy mùi rượu làm cho Hướng Thu Vân buồn nôn. Cô nhìn vỏ chai rượu ngổn ngang trên mặt đất thì đáy lòng run rẩy, ánh mắt chuyển lên người Hạ Vũ Hào.
Anh không hề có hình tượng ngồi dưới đất, đầu tóc rối bời, cũng không biết không tắm gội bao lâu rồi. Râu ria cũng không cạo, mọc ra rất nhiều, dáng vẻ lôi thôi chật vật giống như kẻ lang thang, mà không phải là tổng giám đốc trẻ hơn hai mươi mới tuổi.
Hướng Thu Vân biết tình hình gần đây của anh, nhưng lúc cô tận mắt nhìn thấy thì trái tim không thở nổi.
Cô khó khăn di chuyển xe lăn đến bên cạnh anh, muốn đưa tay chạm vào mặt anh.
Nhưng cô còn chưa chạm vào thì anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt đầy tơ máu lạnh lùng nhìn cô, còn kèm theo sự chán ghét không hề che giấu.
Anh không thích bất cứ người phụ nữ nào đụng vào mình ngoại trừ Hướng Thu Vân.
Ngay cả Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi cũng bước ra khỏi nỗi đau việc Hướng Thu Vân ra đi, một người đi làm mỗi ngày, một người ở nhà với hai đứa bé mỗi ngày, nhưng không nhắc đến chuyện của Hướng Thu Vân.
Chỉ có Hạ Vũ Hào vẫn rời khỏi quỹ đạo trước kia, anh không đi làm không làm việc, uống rượu mỗi ngày. Lúc nhân viên của tập đoàn Hạ Thị nhắc đến anh thì nhớ tới chuyện Hướng Thu Vân chết thảm.
Cửa tiếng chuông vang lên, Hạ Vũ Hào đang uống rượu, anh không thèm nhìn ra cửa mà chỉ ném vỏ chai đi, mở một chai rượu khác, sau đó ngồi dưới đất tiếp tục uống.
Chuông cửa vang một lát mới dừng lại, tiếng nhập mật khểu vang lên, sau đó lạch cạch một tiếng, cửa được mở ra.
Phó tổng giám đốc Lý đi đến.
Anh ta mắt nhìn mặt đất bừa bộn thì thở dài nói: “Hạ tổng, có người muốn gặp anh, không biết bây giờ anh có. . .”
“Không gặp.” Anh ta còn chưa nói xong, Hạ Vũ Hào lạnh giọng cắt ngang, chỉ vào cửa nói: “Ra ngoài.”
Rượu chảy xuống bụng, dạ dày đau nhói, anh lại không muốn đặt chai rượu xuống.
Chỉ có đau đớn trên cơ thể mới làm cho anh dễ chịu một chút.
Phó tổng giám đốc Lý đi đến trước mặt anh muốn kéo anh lên nhưng không được: “Tiệc sinh nhật của cô Hướng nhận được không ít quà, tất cả đã được bán đi để giúp đỡ người khác. Trong đó có một người tên là Quan Tương, cũng chính là người đã đưa mặt ngọc và lá thư cho anh.”
Hạ Vũ Hào vẫn uống rượu, vị cay đắng chảy ra cổ họng làm cho anh nhíu mày lại.
“Quan Tương muốn gặp anh, cô ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Phó tổng giám đốc Lý nói.
Hạ Vũ Hào ợ rượu, tiện tay ném vỏ chai qua một bên. Anh lảo đảo đứng lên muốn đi lấy rượu.
“Cô ta muốn nói chuyện liên quan đến cô Hướng.” Phó tổng giám đốc Lý nhìn bóng lưng của anh rồi nói.
Hạ Vũ Hào nghe thấy hai chữ cô Hướng thì dừng bước. Anh chớp mắt một hồi mới chậm rãi quay người: “Cho cô ta vào.”
Phó tổng giám đốc Lý thấy anh đồng ý thì thở phào, đi ra ngoài mở cửa.
Một lát sau, anh ta đi vào. Sau lưng anh ta có hộ lý đẩy Hướng Thu Vân đi vào.
Trong phòng khách đầy mùi rượu làm cho Hướng Thu Vân buồn nôn. Cô nhìn vỏ chai rượu ngổn ngang trên mặt đất thì đáy lòng run rẩy, ánh mắt chuyển lên người Hạ Vũ Hào.
Anh không hề có hình tượng ngồi dưới đất, đầu tóc rối bời, cũng không biết không tắm gội bao lâu rồi. Râu ria cũng không cạo, mọc ra rất nhiều, dáng vẻ lôi thôi chật vật giống như kẻ lang thang, mà không phải là tổng giám đốc trẻ hơn hai mươi mới tuổi.
Hướng Thu Vân biết tình hình gần đây của anh, nhưng lúc cô tận mắt nhìn thấy thì trái tim không thở nổi.
Cô khó khăn di chuyển xe lăn đến bên cạnh anh, muốn đưa tay chạm vào mặt anh.
Nhưng cô còn chưa chạm vào thì anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt đầy tơ máu lạnh lùng nhìn cô, còn kèm theo sự chán ghét không hề che giấu.
Anh không thích bất cứ người phụ nữ nào đụng vào mình ngoại trừ Hướng Thu Vân.
Bình luận facebook