Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tàn Độc Lương Duyên (Truyện Full) - Chương 946
Hạ Vũ Hào giết người trái quy định, nhưng anh không phải quân nhân, hơn nữa lúc ấy làm vậy, cũng vì để tránh tổn thất lớn hơn.
Anh cũng có nhiều nỗ lực trong quá trình vây bắt bộ trưởng Trâu, cuối cùng được miễn xử phạt, còn được chính phủ khen ngợi, đưa ra chính sách giảm thuế cho tập Hạ thị cùng nhiều quyền lợi khác.
Nhưng Hạ Vũ Hào từ chối tất cả, “Nếu không phán tử hình bộ trưởng Trâu, tôi không cần những quyền lợi này, còn có thể giao ra hai mươi phần trăm lợi nhuận hàng năm của tập đoàn Hạ thị cho nhà nước.”
Bộ trưởng Trâu tính toán anh từng bước một, hại Hướng Thu Vân thành ra như vậy, để ông ta chết như vậy, thật quá nhân từ.
Anh muốn bộ trưởng Trâu và Giang Hân Yên đều sống không bằng chết, phải ăn năn, hối hận vì những việc mình đã làm!
Lợi nhuận hai mươi phần trăm của tập đoàn Hạ thi, không phải là con số nhỏ.
Ngân khố quốc gia có nhu cầu khá lớn, nhiều dự án vì dân không thể thực hiện, nói cho cùng, cũng là vì thiếu tiền.
Sau khi chính phủ bà bạc, cuối cùng đồng ý yêu cầu của anh. Nhưng với bên ngoài bộ trưởng Trâu sẽ bị phán tử hình, nhưng họ không xử bắn, mà xử lý theo ý của Hạ Vũ Hào.
Vì để cảm ơn sự cống hiến của tập đoàn Hạ thị, nhiều dự án sắp tới của chính phủ đều được giao cho tập đoàn Hạ thị.
Nhưng vẫn còn một chuyện khó giải quyết, đó là kẻ tình nghi liên quan đến thí nghiệm con người của tập đoàn Hạ thị.
Nếu thật xử lý Hạ Vũ Hào, chủ tịch kế nhiệm của tập đoàn Hạ thị chưa chắc sẽ đồng ý giao ra hai mươi phần trăm lợi nhuận của tập đoàn Hạ thị cho quốc gia.
Ngay khi tất cả mọi người lo lắng chuyện này, Hạ lão gia tử chủ động tìm tới chính phủ, ôm lấy tất cả mọi chuyện.
“Kinh phí tiến hành thí nghiệm ở người là do tôi phê duyệt, không có liên quan đế Vũ Hào và tập đoàn Hạ thị. Ngoại trừ tiền, tập đoàn Hạ thị không tham gia bất cứ chuyện gì, Vũ Hào cũng không biết.”
“Về phần các bác sĩ sau đó được tôi cử đi tham gia tiến hành thí nghiệm ở người, một là do tôi đưa từ bên ngoài vào, một số là do người khác sắp xếp. Các người còn muốn biết gì, cứ việc hỏi ta, không cần đến tìm Vũ Hào và tập đoàn Hạ thị.”
Lúc nghe nói Hạ lão gia tử chủ động nhận tội, Hướng Thu Vân vẫn còn đang năm trong bệnh viện.
Cô thoáng kinh ngạc, rồi hoàn hồn, hỏi Hạ Vũ Hào, “Ông ta sẽ tốt như vậy sao?”
Cô cảm thấy người như Hạ lão gia tử, sẽ không bao giờ tự hy sinh chính mình.
“Đương nhiên là không.” Hạ Vũ Hào nói: “Anh giao hai mươi phần trăm lợi nhuận giao nhuận hằng năm của tập đoàn Hạ thị cho chính phủ khiến các cô không hài lòng. Bọn họ muốn mượn chuyện thí nghiệm ở người, tống anh đi, sau đó để Nhuận Trạch làm tổng giám đốc, cô cả của anh làm chủ tịch hội đồng quản trị.”
Đáy mắt anh hơi lạnh, có chút châm chọc, “Trong mắt ông anh, cô cả chỉ là đàn bà, không phải người nhà họ Hạ. Nhuận Trạch cũng vậy. Ông sao có thể để hai người ngoài tiếp quả nhà họ Hạ chứ?”
Nên ông mới có thể ra mặt, gánh hết trách nhiệm, tránh cho Hạ Vũ Hào bị bắt, tập đoàn Hạ thị sẽ rơi vào tay người khác.
Hướng trầm mặc suy nghĩ một lát, chợt nghĩ, “Anh đề nghị hàng năm nộp nhiều lợi nhuận như vậy, không phải chỉ vì khiến bộ trưởng Trâu không bị phán tử hình, mà vì anh đã đoán được những điều này, phải không?”
Hạ Vũ Hào không lên tiếng, ngầm thừa nhận.
Ông nội là quả bom nổ chậm, dù không còn sống được bao lâu nữa, anh cũng không có thể để ông ở bên cạnh. Trước khi kết hôn với Hướng Thu Vân, anh muốn loại trừ tất cả khả năng gây cản trở hôn lễ của họ.
Hướng Thu Vân hít vào một ngụm khí lạnh, với sự mưu tính của anh, lúc trước cô chạy không thoát khỏi lòng bàn tay anh, cũng là điều hợp lý.
“Sợ anh sao?” Thấy mặt cô trắng bệch, mày Hạ Vũ Hào hơi nhăn lại, đối mặt bộ trưởng Trâu anh cũng chưa từng hoảng hốt như hiện giờ.
Hướng Thu Vân thấy anh như vậy, hơi buồn cười, cô nép vào lòng anh, hai tay ôm eo anh, “Anh là người đàn ông của em, có ác hơn nữa cũng là vì đối phó với kẻ khác, em sợ gì chứ?”
Chỉ là biết mọi chuyện từ đầu tới cuối đều nằm trong tầm kiểm soát của anh thì thấy hơi giật mình mà thôi.
Hạ Vũ Hào thở dài một hơi, liền nghe cô nói tiếp: “Phải sợ cũng là anh sợ em mới đúng, gương mặt hiện giờ của em, em nhìn cũng thấy sợ.”
“Dù em có thế nào, trong lòng anh, em vẫn đẹp nhất.” Hạ Vũ Hào cẩn thận nâng mặt cô, hôn lên môi của cô.
Anh cũng có nhiều nỗ lực trong quá trình vây bắt bộ trưởng Trâu, cuối cùng được miễn xử phạt, còn được chính phủ khen ngợi, đưa ra chính sách giảm thuế cho tập Hạ thị cùng nhiều quyền lợi khác.
Nhưng Hạ Vũ Hào từ chối tất cả, “Nếu không phán tử hình bộ trưởng Trâu, tôi không cần những quyền lợi này, còn có thể giao ra hai mươi phần trăm lợi nhuận hàng năm của tập đoàn Hạ thị cho nhà nước.”
Bộ trưởng Trâu tính toán anh từng bước một, hại Hướng Thu Vân thành ra như vậy, để ông ta chết như vậy, thật quá nhân từ.
Anh muốn bộ trưởng Trâu và Giang Hân Yên đều sống không bằng chết, phải ăn năn, hối hận vì những việc mình đã làm!
Lợi nhuận hai mươi phần trăm của tập đoàn Hạ thi, không phải là con số nhỏ.
Ngân khố quốc gia có nhu cầu khá lớn, nhiều dự án vì dân không thể thực hiện, nói cho cùng, cũng là vì thiếu tiền.
Sau khi chính phủ bà bạc, cuối cùng đồng ý yêu cầu của anh. Nhưng với bên ngoài bộ trưởng Trâu sẽ bị phán tử hình, nhưng họ không xử bắn, mà xử lý theo ý của Hạ Vũ Hào.
Vì để cảm ơn sự cống hiến của tập đoàn Hạ thị, nhiều dự án sắp tới của chính phủ đều được giao cho tập đoàn Hạ thị.
Nhưng vẫn còn một chuyện khó giải quyết, đó là kẻ tình nghi liên quan đến thí nghiệm con người của tập đoàn Hạ thị.
Nếu thật xử lý Hạ Vũ Hào, chủ tịch kế nhiệm của tập đoàn Hạ thị chưa chắc sẽ đồng ý giao ra hai mươi phần trăm lợi nhuận của tập đoàn Hạ thị cho quốc gia.
Ngay khi tất cả mọi người lo lắng chuyện này, Hạ lão gia tử chủ động tìm tới chính phủ, ôm lấy tất cả mọi chuyện.
“Kinh phí tiến hành thí nghiệm ở người là do tôi phê duyệt, không có liên quan đế Vũ Hào và tập đoàn Hạ thị. Ngoại trừ tiền, tập đoàn Hạ thị không tham gia bất cứ chuyện gì, Vũ Hào cũng không biết.”
“Về phần các bác sĩ sau đó được tôi cử đi tham gia tiến hành thí nghiệm ở người, một là do tôi đưa từ bên ngoài vào, một số là do người khác sắp xếp. Các người còn muốn biết gì, cứ việc hỏi ta, không cần đến tìm Vũ Hào và tập đoàn Hạ thị.”
Lúc nghe nói Hạ lão gia tử chủ động nhận tội, Hướng Thu Vân vẫn còn đang năm trong bệnh viện.
Cô thoáng kinh ngạc, rồi hoàn hồn, hỏi Hạ Vũ Hào, “Ông ta sẽ tốt như vậy sao?”
Cô cảm thấy người như Hạ lão gia tử, sẽ không bao giờ tự hy sinh chính mình.
“Đương nhiên là không.” Hạ Vũ Hào nói: “Anh giao hai mươi phần trăm lợi nhuận giao nhuận hằng năm của tập đoàn Hạ thị cho chính phủ khiến các cô không hài lòng. Bọn họ muốn mượn chuyện thí nghiệm ở người, tống anh đi, sau đó để Nhuận Trạch làm tổng giám đốc, cô cả của anh làm chủ tịch hội đồng quản trị.”
Đáy mắt anh hơi lạnh, có chút châm chọc, “Trong mắt ông anh, cô cả chỉ là đàn bà, không phải người nhà họ Hạ. Nhuận Trạch cũng vậy. Ông sao có thể để hai người ngoài tiếp quả nhà họ Hạ chứ?”
Nên ông mới có thể ra mặt, gánh hết trách nhiệm, tránh cho Hạ Vũ Hào bị bắt, tập đoàn Hạ thị sẽ rơi vào tay người khác.
Hướng trầm mặc suy nghĩ một lát, chợt nghĩ, “Anh đề nghị hàng năm nộp nhiều lợi nhuận như vậy, không phải chỉ vì khiến bộ trưởng Trâu không bị phán tử hình, mà vì anh đã đoán được những điều này, phải không?”
Hạ Vũ Hào không lên tiếng, ngầm thừa nhận.
Ông nội là quả bom nổ chậm, dù không còn sống được bao lâu nữa, anh cũng không có thể để ông ở bên cạnh. Trước khi kết hôn với Hướng Thu Vân, anh muốn loại trừ tất cả khả năng gây cản trở hôn lễ của họ.
Hướng Thu Vân hít vào một ngụm khí lạnh, với sự mưu tính của anh, lúc trước cô chạy không thoát khỏi lòng bàn tay anh, cũng là điều hợp lý.
“Sợ anh sao?” Thấy mặt cô trắng bệch, mày Hạ Vũ Hào hơi nhăn lại, đối mặt bộ trưởng Trâu anh cũng chưa từng hoảng hốt như hiện giờ.
Hướng Thu Vân thấy anh như vậy, hơi buồn cười, cô nép vào lòng anh, hai tay ôm eo anh, “Anh là người đàn ông của em, có ác hơn nữa cũng là vì đối phó với kẻ khác, em sợ gì chứ?”
Chỉ là biết mọi chuyện từ đầu tới cuối đều nằm trong tầm kiểm soát của anh thì thấy hơi giật mình mà thôi.
Hạ Vũ Hào thở dài một hơi, liền nghe cô nói tiếp: “Phải sợ cũng là anh sợ em mới đúng, gương mặt hiện giờ của em, em nhìn cũng thấy sợ.”
“Dù em có thế nào, trong lòng anh, em vẫn đẹp nhất.” Hạ Vũ Hào cẩn thận nâng mặt cô, hôn lên môi của cô.
Bình luận facebook