Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
VietWriter: Tàn độc lương duyên
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 95 Cô phải thành công!
Bên trong cầu thang bộ tối đen, chiếc đèn cảm ứng âm thanh sáng lên theo tiếng vang gấp gáp "cộp cộp cộp của đôi giày cao gót. Nhưng sau khi cô chạy qua, nó lại trở về với màu đen ảm đạm như cũ.
Thang bộ cứ tuần hoàn vô tận giống như cơn ác mộng mà cô đang trải qua vậy, làm thế nào cũng không đến điểm cuối.
Bich!
VietWriter
Hưởng Thu Vân bị trẹo chân, ngã từ trên bậc thang xuống, lộn nhào hai ba bậc thang rồi dừng hẳn. Không bị thương gì nghiêm trọng.
Không có âm thanh, ánh đèn bên trong thang bộ lại tắt. Xung quanh là một mảng tối đen, rất yên tĩnh.
Tiếng nước rơi vang lên không rõ ràng, ngay sau đó tiếng nước rơi xuống càng trở nên dồn đập.
Hướng Thu Vân ôm lấy hai chân, ngồi xổm trong bóng tối, không biết từ bao giờ mà gương mặt đã đẫm nước mắt. Cô sụt sịt mũi, lấy váy lau mặt, ngơ ngẩn nhìn bóng tối ở phía trước. Cô không muốn cử động và cũng không muốn nói chuyện.
Lạnh quá.
Bên trong thang bộ này rất lạnh, nhưng làm sao lạnh bằng trong tim.
Có lẽ cô sẽ chết ở đây, người phát hiện ra cô cũng sẽ là công nhân vệ sinh. Hướng Thu Vân ôm chặt hai chân, cảm đặt lên đầu gối, xương cốt rắc rắc đau đớn.
Không phải là cô chưa từng nghĩ sau khi ra tù sẽ vạch trần bộ mặt thật của Giang Hân Yên, không phải chưa từng nghĩ sau khi biết sự thật, Hạ Vũ Hào và ba mẹ có áy náy mà nói lời xin lỗi với cô hay không. Không phải chưa từng nghĩ đến cảnh Giang Minh Thắng sẽ xin lỗi cô hết lần này đến lần khác...
Nhưng sau khi ra tù rồi cô mới nhận ra, những điều đó chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Cô không có chứng cứ chứng minh tội lỗi của Giang Hân Yên mà chỉ có thể đứng dưới cái bóng của Hạ Vũ Hào và cô ta, sống từ ngày một cách khó khăn, may mắn mong chở có một ngày sẽ là điểm cuối. "Thu Vân, Thu Vân em đang ở đâu?”
Một giọng nam vừa sốt sắng vừa lo lắng vang lên, giọt nước mắt vừa mới ngừng lại của Hướng Thu Vân lại trào ra lần nữa. Nhưng cô vẫn cố chấp không chịu lên tiếng. "Thu Vân, em đang ở đâu? Mau ra đây đi, đừng dọa anh!”
“Thu Vân, em chịu uất ức gì thì cứ nói với chị và anh, đừng tự làm khó mình.”
Giọng nói của Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi vang lên liên tiếp, nhưng Hướng Thu Vân vẫn cắn chặt môi, cắn đến nát môi vẫn không buông ra.
Cộp cộp.
Tiếng của hai người họ càng ngày càng gần, chiếc đèn cảm ứng âm thanh sáng lên. Hướng Quân nhìn thấy Hướng Thu Vân đang ngồi trên bậc thang bộ thì giật mình, trái tim khó chịu giống như kim châm lửa đốt.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 95 Cô phải thành công!
Bên trong cầu thang bộ tối đen, chiếc đèn cảm ứng âm thanh sáng lên theo tiếng vang gấp gáp "cộp cộp cộp của đôi giày cao gót. Nhưng sau khi cô chạy qua, nó lại trở về với màu đen ảm đạm như cũ.
Thang bộ cứ tuần hoàn vô tận giống như cơn ác mộng mà cô đang trải qua vậy, làm thế nào cũng không đến điểm cuối.
Bich!
VietWriter
Hưởng Thu Vân bị trẹo chân, ngã từ trên bậc thang xuống, lộn nhào hai ba bậc thang rồi dừng hẳn. Không bị thương gì nghiêm trọng.
Không có âm thanh, ánh đèn bên trong thang bộ lại tắt. Xung quanh là một mảng tối đen, rất yên tĩnh.
Tiếng nước rơi vang lên không rõ ràng, ngay sau đó tiếng nước rơi xuống càng trở nên dồn đập.
Hướng Thu Vân ôm lấy hai chân, ngồi xổm trong bóng tối, không biết từ bao giờ mà gương mặt đã đẫm nước mắt. Cô sụt sịt mũi, lấy váy lau mặt, ngơ ngẩn nhìn bóng tối ở phía trước. Cô không muốn cử động và cũng không muốn nói chuyện.
Lạnh quá.
Bên trong thang bộ này rất lạnh, nhưng làm sao lạnh bằng trong tim.
Có lẽ cô sẽ chết ở đây, người phát hiện ra cô cũng sẽ là công nhân vệ sinh. Hướng Thu Vân ôm chặt hai chân, cảm đặt lên đầu gối, xương cốt rắc rắc đau đớn.
Không phải là cô chưa từng nghĩ sau khi ra tù sẽ vạch trần bộ mặt thật của Giang Hân Yên, không phải chưa từng nghĩ sau khi biết sự thật, Hạ Vũ Hào và ba mẹ có áy náy mà nói lời xin lỗi với cô hay không. Không phải chưa từng nghĩ đến cảnh Giang Minh Thắng sẽ xin lỗi cô hết lần này đến lần khác...
Nhưng sau khi ra tù rồi cô mới nhận ra, những điều đó chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Cô không có chứng cứ chứng minh tội lỗi của Giang Hân Yên mà chỉ có thể đứng dưới cái bóng của Hạ Vũ Hào và cô ta, sống từ ngày một cách khó khăn, may mắn mong chở có một ngày sẽ là điểm cuối. "Thu Vân, Thu Vân em đang ở đâu?”
Một giọng nam vừa sốt sắng vừa lo lắng vang lên, giọt nước mắt vừa mới ngừng lại của Hướng Thu Vân lại trào ra lần nữa. Nhưng cô vẫn cố chấp không chịu lên tiếng. "Thu Vân, em đang ở đâu? Mau ra đây đi, đừng dọa anh!”
“Thu Vân, em chịu uất ức gì thì cứ nói với chị và anh, đừng tự làm khó mình.”
Giọng nói của Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi vang lên liên tiếp, nhưng Hướng Thu Vân vẫn cắn chặt môi, cắn đến nát môi vẫn không buông ra.
Cộp cộp.
Tiếng của hai người họ càng ngày càng gần, chiếc đèn cảm ứng âm thanh sáng lên. Hướng Quân nhìn thấy Hướng Thu Vân đang ngồi trên bậc thang bộ thì giật mình, trái tim khó chịu giống như kim châm lửa đốt.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Bình luận facebook