Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-31
Chương 31
Vẻ mặt Tiêu Tuyết tràn đầy ý cười tay cầm một đống quà đứng ngoài cửa: “Mình nghe Diên Danh nói cậu bị thương, cậu cũng thật là đã nhiều năm vậy rồi mà làm việc vẫn không hề để ý chút nào, bị thương thì phải nói mình biết chứ, chúng ta là quan hệ gì mà mình còn phải nghe tin này từ một người khác cơ đấy.”
“Cậu mau vào nhà đi, tình hình lúc ấy rất lộn xộn hơn nữa cậu lại bận như vậy mà vết thương cũng không có gì nghiêm trọng nên mình không muốn làm phiền cậu.”
Tiêu Tuyết để đống quà xuống đất: “Đống đồ bổ này vừa dưỡng da lại giúp hồi phục nguyên khí, mỗi ngày cậu ăn một ít ăn hết mình lại mua thêm cho cậu. Wow, Hiểu Ninh, mấy thứ dụng cụ này của cậu thật là đủ chuyên nghiệp đó, xem ra cậu thật sự muốn làm việc lớn đây mà.” Tiêu Tuyết kinh ngạc mà bước đến trước bàn may đồ nhìn xem rồi quay đầu lại nói với Quan Hiểu Ninh.
Quan Hiểu Ninh cười nói: “Mình cũng có chuyện quan trọng muốn nói với cậu đây này, Vu Diên Danh đã giúp mình giành được tư cách tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, mình cũng có thể tham gia cuộc thi đó rồi.”
“Mình đã nói là anh ấy rất quan tâm đến cậu mà, cậu lại không tin, những thứ này rất mắc tiền đấy, cậu nói có phải anh ấy mua cho......”
Chữ “cậu” sắp ra khỏi miệng thì Tiêu Tuyết bỗng im bặt, vì cô nhìn thấy tờ giấy ở trên bàn, nét chữ trên tờ giấy cô quen thuộc hơn ai hết, nhưng những câu chữ trên đó lại khiến cô cảm thấy rất xa lạ, Nhan Dịch Trạch sao có thể dùng thái độ dịu dàng và che chở như thế đối xử với người phụ nữ khác được, nhưng cho dù cô không muốn tin những gì trên tờ giấy là của Nhan Dịch Trạch viết cũng không được bởi vì trên đó có ghi rõ tên của anh.
Quan Hiểu Ninh đang lấy quần áo ra nhưng thấy Tiêu Tuyết đột nhiên không nói chuyện nữa thì cô liền đi qua bên này, nhìn thấy tờ giấy cô vội giải thích: “Tiểu Tuyết, có một chuyện mình vẫn chưa có dịp để nói với cậu, Nhan Dịch Trạch chính là người bạn trai trước kia của mình trước khi mình ngồi tù, sau khi ra tù mình cũng không định có qua lại gì với anh ấy càng không ngờ là anh ấy lại trở thành người đứng đầu của tập đoàn Trung Hiểu, anh ấy đến tìm mình mấy lần nên chúng mình vẫn còn giữ liên lạc. Mình không phải cố ý giấu cậu đâu, cũng không phải sợ cậu biết chuyện của mình và anh ấy, chỉ là quan hệ giữa mình và anh ấy hơi tế nhị mình không biết nên nói với cậu như thế nào, cậu đừng giận mình nha.”
Đứng đưa lưng về phía Quan Hiểu Ninh, Tiêu Tuyết nắm chặt quả đấm trong tay mới có thể khắc chế được bản thân không cho người phụ nữ đứng đằng sau mình một cái bạt tay, cắn chặt môi hít sâu vào mấy lần cô ta mới miễn cưỡng lộ ra một chút ý cười trên mặt xoay người đối diện với Quan Hiểu Ninh: “Thì ra là anh ta, mình thì có gì mà phải giận chứ, mình cũng đâu có chỉ cậu đi nịnh bợ ông chủ lớn. Nhưng mà mình nghe nói anh ta rất lăng nhăng, cậu đừng có lại dễ dàng tin anh ta như vậy nữa.”
“Những chuyện này mình cũng từng nghe Đinh Nạp nói qua rồi, cậu không cần phải lo cho mình, mình biết khống chế bản thân mà, nhưng mà anh ấy còn cất giữ đôi găng tay mình đan cho anh ấy cậu nói thử xem đây là thế nào?”
“Găng tay?”
“Đúng vậy, len dùng để đan nó cũng là do cậu lấy trộm từ chỗ mẹ cậu đưa cho mình.”
“Anh ấy vẫn còn giữ đôi găng tay đó ư? Mình cũng có đan một đôi đấy.” Tiêu Tuyết lẩm bẩm một mình, trong lòng có khổ mà không thể nói ra.
“Tiểu Tuyết, cậu nói gì vậy? Mình không nghe rõ.”
Tiêu Tuyết đã bình tĩnh hơn nhiều so với lúc nãy, cũng không muốn nghe Quan Hiểu Ninh nhắc đến Nhan Dịch Trạch nữa cho nên hỏi với vẻ đầy quan tâm: “chuyện của Nhan Dịch Trạch bây giờ không còn quan trọng nữa, nếu cậu muốn tham gia cuộc thi thì phải nắm rõ cách sử dụng phần mềm thiết kế, có một phần là thi thiết kế trên máy vi tính, cậu có biết sử dụng phần mềm đó không?”
“Mình không biết.” Sự tự tin của Quan Hiểu Ninh lập tức tụt xuống một nữa.
“Không biết có thể học mà, thời gian còn tới 1 tháng rưỡi thế nào cũng có thể ứng phó được một chút, cậu chưa có máy vi tính đúng không, hay là mình mua cho cậu một cái laptop?”
Quan Hiểu Ninh rất cảm kích Tiêu Tuyết đã không so đo với mình chuyện của Nhan Dịch Trạch, cô càng cảm kích cô ấy luôn nghĩ cho cô: “Tiểu Tuyết, cảm ơn cậu đã suy nghĩ chu đáo cho mình như vậy, vi tính ở đây mình có cậu không cần phải mua cho mình đâu.” Vừa nói cô vừa lấy chiếc laptop Nhan Dịch Trạch cho mượn từ trong túi hành lý ra.
Tiêu Tuyết bước lên trước vài bước nhìn chiếc vi tính xách tay giả vờ tỏ ra đã hiểu nói: “Đây là của Nhan Dịch Trạch đúng không, sao lại ở chỗ của cậu?”
“Sao cậu biết là của anh ấy vậy, mình bị thương và đã ở nhà của anh ấy hai ngày, là anh ấy cho mình mượn đấy.”
Tiêu Tuyết gõ nhẹ vào cái ký hiệu ở phía trên cùng bên trái của chiếc máy: “Vi tính của anh ấy đều là hàng đặt sản xuất riêng, chữ “X” này là đại diện cho chữ Hiểu trong Trung Hiểu nó được khảm bằng kim cương, tất cả mọi người ở Trung Hiểu đều biết việc này.” Sau khi nói xong câu đó trong mắt của cô ta đã ngập tràn hận ý, Quan Hiểu Ninh đã ở nhà của Nhan Dịch Trạch hai ngày rồi, không cần hỏi cũng biết họ đã xảy ra chuyện gì! Vả lại tất cả vi tính của Nhan Dịch Trạch là dùng vân tay để mở, bên trong lưu giữ bao nhiêu tài liệu cơ mật của tập đoàn Trung Hiểu, vậy mà anh ấy lại dễ dàng đưa cho Quan Hiểu Ninh dùng như vậy!
Nghĩ đến đây trong đầu Tiêu Tuyết đột nhiên hiện ra một ý nghĩ, chữ “X” này có khi nào có liên quan đến Quan Hiểu Ninh không, nhưng cô ta rất nhanh đã phủ định ý nghĩ này của mình, cảm thấy Nhan Dịch Trạch vốn dĩ không có khả năng si tình và lưu luyến bất kỳ người phụ nữ nào đến như vậy.
Quan Hiểu Ninh nhìn kĩ lại chữ cái đó, không ngờ chỉ là một chiếc vi tính xách tay thôi mà lại còn có thể làm ra nhiều trò như vậy, nếu nó đắc tiền như thế vậy thì sau khi dùng xong mình phải trả lại cho Nhan Dịch Trạch ngay.
Lúc này Tiêu Tuyết đang đứng dựa vào chiếc bàn may đồ duy trì khoảng cách xa nhất với Quan Hiểu Ninh: “Thực ra bây giờ cậu chuẩn bị cho cuộc thi cũng hơi trễ rồi đấy, cậu có ý tưởng gì cho tác phẩm dùng để tham gia cuộc thi chưa?”
“Mình đã được Vu Diên Danh huấn luyện đến nổi quen thuộc với loại nhiệm vụ mang tính đột kích như thế này rồi, tối qua mình cũng đã nghĩ ra được chút ý tưởng và cũng đã vẽ ra bản nháp, nhưng mà mình còn nhớ lúc trước cậu đã từng nói đây là một cuộc thi thiết kế dành cho người mới, nên mình cũng không cảm thấy có quá nhiều áp lực.”
Tiêu Tuyết rủ mắt xuống để che đi sự khinh miệt trong mắt mình dành cho Quan Hiểu Ninh: “Tại cậu không biết đấy thôi, tuy nói đây là cuộc thi dành cho người mới, nhưng mà ban giám khảo đều là những người có trình độ không kém gì ban giám khảo của các cuộc thi quốc tế, ai mà lấy được giải nhất thì ngoài việc có số tiền thưởng rất lớn ra còn có thể theo đoàn người của hiệp hội thời trang thuộc khu vực Châu Á- Thái Bình Dương qua Pháp để tham quan học tập từ show tuần lễ thời trang cao cấp nữa, nói cách khác đó chính là cuộc thi lần này là một con đường tốt để thành danh.”
Quan Hiểu Ninh giờ mới biết Vu Diên Danh đã giúp mình có cơ hội tham gia một cuộc thi quan trọng như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích nhưng càng không còn lòng tin gì nữa: “Nếu là vậy thì mình cũng chỉ là tham gia vậy thôi, giải thưởng gì đó cũng không cần nghĩ tới nữa.”
Tiêu Tuyết ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Quan Hiểu Ninh: “cũng không thể nói vậy được, chỉ cần đã tham gia thì sẽ có cơ hội lấy được giải nhất, cậu lấy bản vẽ phác thảo của cậu ra cho mình xem thử xem để mình cho cậu chút ý kiến.”
“Vậy thì đúng là cầu còn không được đấy, cậu cũng phải tham gia cuộc thi mà còn chịu giúp mình, Tiểu Tuyết cậu đối xử với mình đúng là quá tốt rồi!”
Tiêu Tuyết hơi nghiêng đầu nói: “Cậu đối xử với mình cũng đâu có tệ.”
Quan Hiểu Ninh vội lấy bản vẽ mà tối qua mình thức khuya để vẽ ra cho Tiêu Tuyết xem: “Phức tạp quá thì không kịp rồi, cho nên mình chú trọng thể hiện văn hóa công sở của phụ nữ hiện đại, chiếc áo vest phối hợp với sơ mi thể hiện năng lực và tài hoa của người phụ nữ không hề thua kém đàn ông.” Để vẽ những bức hình này cô phải nhẫn nhịn chịu đựng sự đau đớn của vết thương ở tay.
“Trọng điểm mà cậu xác định rất dễ gây được sự chú ý đấy, đặc biệt là những thành viên trong ban giám khảo phần lớn đều là phái nữ. Hiểu Ninh, Vu Diên Danh nói rất đúng, năng lực nhận thức của cậu rất mạnh, tư duy cũng rất nhạy bén.”
“Cậu đừng có khen mình như vậy, mình cũng chỉ là tùy ý nghĩ ra thôi.”
Tiêu Tuyết cười nhẹ: “Mình còn chưa nói hết mà, trọng điểm thì xác định đúng rồi đấy nhưng áo vest phối với sơ mi thì cũng thường thấy không có gì mới mẻ, khó mà gây chú ý đến người khác.”
“Mình hiểu, cho nên mình định biến hóa một chút ở chỗ cổ áo sơ mi, đây là cổ tròn xẻ V, đây là kiểu trễ vai và còn đây là cổ bèo cậu thấy sao, sau đó phối thêm một ít phụ kiện bằng pha lê có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Tiêu Tuyết lật xem các bản vẽ với nét vẽ chưa được thuần thục lắm thậm chí còn hơi cong cong vẹo vẹo, nhưng lại tràn đầy ý sáng tạo thì ánh mắt ngày càng sáng ra.
Sau khi Tiêu Tuyết rời khỏi thì Quan Hiểu Ninh thu dọn lại tất cả đồ đạc, sau khi sắp xếp xong cô gọi điện cho Vu Diên Danh.
Vu Diên Danh rất nhanh đã đến nơi, còn đem theo rất nhiều đồ ăn, nhìn thấy cách bày trí trong phòng cô thì trong lòng anh ít nhiều gì cũng có thể thông cảm cho lý do không thể cự tuyệt mà Quan Hiểu Ninh nói, đồng thời cũng thấy đau lòng cho Tiêu Tuyết và càng thêm chán ghét thái độ mập mờ không rõ ràng của Nhan Dịch Trạch.
Đưa tờ đơn đăng ký và quy định khi tham gia cuộc thi cho Quan Hiểu Ninh , Vu Diên Danh giải thích: “Đơn đăng ký là anh in ra cho em xem, còn đăng ký tham gia thì phải đăng ký trên mạng, hơn nữa để đảm bảo sự công bằng cho cuộc thi và để đảm bảo hiệu quả khi lên sóng truyền hình cho nên không yêu cầu thí sinh phải nộp bản vẽ trước, như thế có thể đem lại sự bí ẩn. Còn về phần thi thiết kế trên phần mềm máy vi tính thì em bỏ qua phần đó đi, dù sao cũng không thể nào hiểu hết phần đó được thôi thì đừng lãng phí thời gian vào cái đó nữa, để em tham gia cuộc thi chủ yếu là để em trải nghiệm và học hỏi kinh nghiệm, có đạt giải hay không không quan trọng.”
“Em hiểu mà, có thể có được cơ hội lần này em đã mãn nguyện lắm rồi, anh xem thử những mẫu thiết kế này của em có được không?” Quan Hiểu Ninh lại lấy bản phác thảo ra.
Cầm lấy bản vẽ Vu Diên Danh chau mày lại: “Tay em bị thương như vậy sao mà vẽ được.”
“Không sao, băng bó dày như vậy không còn đau nữa, chỉ là không thể dùng lực nên vẽ hơi khó coi.”
Vu Diên Danh vừa thấy tức giận vừa không biết làm gì hơn: “ý tưởng thiết kế cũng không tồi, em nghỉ ngơi thêm một tuần nữa cũng còn kịp, có anh ở đây nửa tháng là có thể có được thành phẩm, em không cần phải cực khổ vậy đâu.”
Quan Hiểu Ninh ngây ngô cười, có được sự tán thành của Vu Diên Danh dành cho ý tưởng của mình thì chút vết thương này có là gì.
Kế đó Vu Diên Danh nói rõ quy định của cuộc thi cho Quan Hiểu Ninh nghe, ngay cả tính tình của ban giám khảo như thế nào anh cũng giới thiệu một lượt cho cô, Quan Hiểu Ninh cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: “Sao anh lại biết rõ những thứ này vậy?”
“Bởi vì anh là một trong những vị ban giám khảo đó, nếu không sao phải liên lạc với 3 nhà thiết kế khác để làm người đề cử em, thì bởi vì anh không tiện.”
“Wow! Vu Diên Danh, anh lợi hại quá đi mất, nhưng mà hai chúng ta như vậy có bị xem là gian lận không nhỉ?”
Vu Diên Danh cười nói: “Anh cùng lắm chỉ được xem là chỉ đạo mà thôi, vả lại em yên tâm lúc thi anh sẽ không có sự chiếu cố đặc biệt nào dành cho em đâu, chút tu dưỡng và đạo đức nghề nghiệp này anh còn có, anh coi trọng thành quả lao động của mỗi một nhà thiết kế.”
Nghĩ đến việc Vu Diên Danh sẽ luôn có mặt ở hiện trường cuộc thi thì Quan Hiểu Ninh cũng yên tâm hơn nhiều, đến lúc đó chắc là mình sẽ không quá khẩn trương, đồng thời cũng cảm khái mà nói: “Diên Danh, cảm ơn anh.”
“Ừm, em đúng là nên cảm ơn anh, nhưng mà ai bảo hai chúng ta lại hợp nhau như vậy chứ, em nói thử xem đây là tại sao nhỉ?” Vu Diên Danh vừa nói vừa nháy mắt với Quan Hiểu Ninh.
Quan Hiểu Ninh bị chọc cười khanh khách: “Có lẽ là do em biết cách làm thế nào để hòa hợp với loại người có tính cách như anh.”
Hai người vừa cười vừa nói thời gian trôi qua rất nhanh chưa gì trời đã tối, Vu Diên Danh quả thật là ngoại trừ việc nói cho Quan Hiểu Ninh biết những quy tắc của cuộc thi thì không hề chỉnh sửa hay hướng dẫn cô về bản vẽ thiết kế của cô, với thân phận là một vị ban giám khảo anh hoàn toàn tuân thủ kỉ luật.
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, bản thân cô cũng thấy ngạc nhiên hôm nay cô mới vừa quay về ký túc xá sao lại có nhiều người đến đây như vậy.
Chỉ có điều khi vừa mở cửa ra thì vẻ mặt cô lập tức trở nên không được tự nhiên, vì người đến không phải ai khác mà chính là Nhan Dịch Trạch.
“Sao anh lại đến đây nữa vậy?” Quan Hiểu Ninh đứng ở trước cửa hỏi Nhan Dịch Trạch, cô không muốn Vu Diên Danh và anh ấy đụng mặt nhau.
Nhan Dịch Trạch lập tức cảm nhận được sự khác thường của cô, rồi anh giơ cái túi đang cầm trên tay lên: “Anh đưa cơm tối đến cho em.”
Sau khi nói xong thấy Quan Hiểu Ninh vẫn đứng đó không động đậy, anh nhếch mày lên và hỏi: “Như thế nào, không tiện để anh vào à?”
“Không có gì là không tiện cả, vào đi.” Vu Diên Danh bước đến đẩy cánh cửa ra, đứng sau lưng Quan Hiểu Ninh vẻ mặt lạnh lùng nhìn Nhan Dịch Trạch.
Nhan Dịch Trạch nhìn thấy Vu Diên Danh cũng lười thể hiện vẻ mặt khách khí, anh nhăn mặt bước vào: “Nhà thiết kế nổi tiếng Vu đây tin tức cũng thật nhạy bén đấy nhỉ, Hiểu Hiểu mời quay về hồi sáng nay anh liền chạy qua ngay, tôi nghe nói anh là ban giám khảo của cuộc thi, anh ở riêng một chỗ với thí sinh dự thi như vậy hình như không được tốt lắm thì phải?”
“Là em gọi điện bảo anh ấy đến đây, chúng tôi không hề thảo luận bất cứ vấn đề nào liên quan đến tác phẩm dự thi.” Nhân lúc hai người còn chưa bộc phát, Quan Hiểu Ninh vội dàn xếp ổn thỏa trước đã.
Nhan Dịch Trạch đặt đồ ăn tối lên bàn: “Vì sao anh ta đến đây không quan trọng, quan trọng là anh chỉ mua hai phần cơm cho hai người mà thôi.”
“Anh đem mấy phần cơm cũng không sao, tôi dự định dẫn Hiểu Ninh ra ngoài ăn.” Trên phương diện ngôn ngữ Vu Diên Danh quả là không hề kém cạnh chút nào.
“Diên Danh, em đi mua giúp anh!” Quan Hiểu Ninh lập tức cầm lấy bóp tiền đi mua cơm cho Vu Diên Danh, tình hình hiện giờ cô không ứng phó nổi cho nên chỉ đành mượn cớ rời khỏi một lát, ai bảo hai người này không một ai chịu rời khỏi trước, vậy thì đừng trách cô bỏ hai người ở lại đây nhé.
Quan Hiểu Ninh vừa mới đi ra ngoài thì Nhan Dịch Trạch đi đến chỗ chiếc giường của cô ngồi xuống mà không hề liếc nhìn Vu Diên Danh đang ngồi ở chiếc ghế đối diện.
Vu Diên Danh ngồi với vẻ khá là thảnh thơi lại còn vắt chân lên nữa: “Tôi là ban giám khảo của cuộc thi, nhưng tôi là một người sống rất là nguyên tắc, cho dù tôi thật sự hy vọng Hiểu Ninh đạt được thành tích tốt đi nữa thì tôi cũng sẽ không công tư bất phân mà hứa với cô ấy những lời hứa suông, vì như thế không phải là tốt cho cô ấy mà là hại cô ấy, vả lại còn gây tổn hại nghiêm trọng đến những thí sinh khác, loại người không có trách nhiệm như vậy là loại người khiến người khác khinh thường nhất.”
“Sao tôi cảm thấy trong lời nói của anh như là đang ám chỉ điều gì đó nhỉ?” Nhan Dịch Trạch không phải một kẻ ngốc, đương nhiên là nghe ra được sự ám chỉ trong đó.
Vu Diên Danh ngồi thẳng người lên, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Lời nói của tôi không phải ám chỉ cái gì đó mà là tôi thấy sao nói vậy thôi, nếu anh đã không thể cho Hiểu Ninh bất cứ hứa hẹn gì thì đừng có mà quấn lấy cô ấy và khiến cho cô ấy ảo tưởng nữa, anh làm cô ấy tổn thương còn chưa đủ nhiều hay sao!”
Nhan Dịch Trạch nheo mắt lại: “Hiểu Hiểu đã nói gì với anh?”
“Cô ấy không nói gì cả. Nhan Dịch Trạch nếu anh còn tự nhận mình là một thằng đàn ông thì đừng làm những việc vô trách nhiệm này nữa, đừng có suốt ngày đi làm tổn thương những người phụ nữ yêu anh, không có anh thì tôi cũng sẽ có thể khiến cho Hiểu Ninh có một cuộc sống tốt hơn!” Vu Diên Danh là một người thẳng thắn, bây giờ chỉ có hai người ở đây đương nhiên là anh sẽ không bỏ qua cơ hội chỉ trích và lên lớp Nhan Dịch Trạch.
Nhan Dịch Trạch nhìn chằm chằm Vu Diên Danh một lát, sau đó đột nhiên cười lên: “Nếu Hiểu Hiểu không có nói gì với anh, vậy chính là Tiêu Tuyết đã nói với anh chuyện lúc trước của tôi và Hiểu Hiểu, tôi có đáng là một người đàn ông và có trách nhiệm hay không cũng không cần anh quan tâm, còn về việc không có tôi thì anh cũng có thể cho Hiểu Hiểu một cuộc sống tốt hơn, lời nói này nói ra phải chăng là quá sớm hay không.”
“Rốt cuộc anh có chịu rời khỏi Hiểu Ninh hay không?” Vu Diên Danh căn bản không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Nhan Dịch Trạch.
“Vu Diên Danh, thấy anh đã giúp đỡ Hiểu Hiểu như vậy thì tôi cũng nói thật với anh luôn, Hiểu Hiểu cuối cùng cũng sẽ trở thành người phụ nữ của tôi thôi, tốt nhất là anh nên cách cô ấy càng xa càng tốt, nếu không thì hậu quả tự gánh!”
“Nhan Dịch Trạch anh đúng là không phải người mà, từ câu nói này của anh tôi sẽ đợi cái hậu quả đó rốt cuộc là như thế nào, chúng ta cứ chờ mà xem!” Vu Diên Danh cực kỳ tức giận mà đứng phắt dậy nhanh chóng bước ra ngoài, anh không muốn ở chung một chỗ với Nhan Dịch Trạch nữa, anh quyết định nhất định sẽ khiến cho Quan Hiểu Ninh rời khỏi tên cặn bã này, nếu như có thể anh cũng muốn khiến cho Tiêu Tuyết kịp thời tỉnh ngộ.
Quan Hiểu Ninh mua xong cơm cố tình đi từ từ về ký túc xá, khi cô về đến phòng mình thì thấy chỉ còn một mình Nhan Dịch Trạch ở đó liền hỏi: “Diên Danh đâu rồi?”
“Không muốn nói chuyện với anh nên đã đi rồi.”
Tuy rằng đã uổng công đi mua cơm, nhưng mà Vu Diên Danh và Nhan Dịch Trạch hai người có một người rời khỏi trước cũng là một việc tốt, ít nhất sẽ không xảy ra xung đột nữa.
“Sao không nói chuyện?” Nhìn cô chỉ biết cúi đầu ăn cơm mà không nói gì cả, Nhan Dịch Trạch cười hỏi.
Quan Hiểu Ninh than thở: “Điều anh nói là sự thật thì em còn gì để nói nữa chứ.”
“Vu Diên Danh đi rồi, có phải em giận anh không?”
“Không phải, em chỉ là không hiểu tại sao mỗi lần hai người gặp nhau đều không thể bình tĩnh mà nói chuyện được ư.”
“Đây có lẽ là do trời sinh tính cách không hợp nhau.” Anh biết cô không thích nghe anh nói việc Vu Diên Danh có ý đồ xấu với cô nên anh tùy tiện trả lời đại một câu.
Quan Hiểu Ninh suy nghĩ một lát thấy cũng hết cách nên đành tiếp tục ăn cơm.
“Đây là thuốc bí truyền nhà bạn anh tự điều chế, dùng để chữa trị vết thương bên ngoài cực kỳ có hiệu quả, còn có công dụng trị sẹo nữa, đợi sau khi tháo băng gạc ra thì mỗi ngày em bôi một ít lên đó.”
Quan Hiểu Ninh cầm lấy chiếc bình nhựa nhỏ mà Nhan Dịch Trạch đưa mở nắp ra ngửi thử, mùi cũng không đến nổi khó ngửi: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì chứ, việc anh nên làm mà, lúc chiều anh đột nhiên nhớ ra là anh quên chuẩn bị máy may cho em, nên anh đã chọn mua một máy rồi ngày mai họ sẽ giao hàng đến đây.”
“Ở đây làm gì còn chỗ đâu mà để nữa, vả lại anh đã mua cho em nhiều đồ lắm rồi, không có máy may cũng không sao.”
Nhan Dịch Trạch cười ha hả: “Em nghĩ máy may bây giờ còn như máy may lúc trước à, bây giờ đều dùng máy may điện tử rất nhỏ gọn không hề choáng chỗ, ngày mai người ta giao hàng đến thì em sẽ biết.”
Quan Hiểu Ninh quả thật đang cần đến máy may nên cô đợi ngày mai người ta giao hàng đến cô sẽ hỏi bao nhiêu tiền một máy, còn những cái khác tạm thời cô không thể trả nổi nên ít nhất cô cũng phải trả tiền chiếc máy may cho Nhan Dịch Trạch trước, vừa nghĩ đến việc trả tiền thì cô lập tức nhớ tới một chuyện khác: “Đúng rồi, hôm nay Tiêu Tuyết đến thăm em, nghe cậu ấy nói em mới biết thì ra chiếc vi tính xách tay của anh lại mắc tiền như vậy, đợi lát nữa em điền xong đơn đăng ký dự thi thì anh đem nó về đi, em sợ để đây không an toàn.”
“Tiêu Tuyết đã đến đây ư, sao cô ấy biết hôm nay em quay về ký túc xá?” Nhan Dịch Trạch hỏi.
“Chắc là không biết, may mà em quay về đúng lúc nếu không thì cô ấy mất công đến đây rồi.”
“Cô ấy đến đây để làm gì?” Vừa nghe thấy Tiêu Tuyết đã từng đến đây thì trong lòng Nhan Dịch Trạch rất không thoải mái.
Quan Hiểu Ninh liếc nhìn Nhan Dịch Trạch một cái: “Chính là nghe nói em bị thương nên đến thăm em, còn đem theo rất nhiều đồ bổ nữa, vả lại cậu ấy cũng sẽ tham gia cuộc thi thiết kế thời trang lần này, nói cho em biết những gì cần phải chú ý và góp ý kiến cho bản vẽ của em, sao anh lại phản ứng mạnh như vậy?”
“Hai người đều tham gia cuộc thi, vậy chính là đối thủ cạnh tranh rồi, không phải nên tránh né một chút sao?”
Quan Hiểu Ninh buông đũa xuống: “Anh lại định nói em ngây thơ dễ bị người ta lừa chứ gì, có phải vậy không? Hiện tại em vừa không có tiền lại không có quyền, Tiểu Tuyết tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế lại còn sở hữu một văn phòng làm việc riêng, còn em thì ngay cả thuật ngữ của ngành thiết kế thời trang em còn chưa biết hết, em nghĩ chắc cậu ấy không đến nổi phải lấy ý tưởng của em chứ. Ngoài ra, Tiểu Tuyết còn cho em mượn 10 ngàn tệ để em có thể học tập mà không phải lo gì cả, hai chúng em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cậu ấy và Đinh Nạp đều là thật lòng muốn tốt cho em, cho dù phải né tránh thì cũng là cậu ấy né tránh em, mà không phải em né tránh cậu ấy!”
Sự phẫn nộ trong mắt của Nhan Dịch Trạch vừa lóe lên liền biến mất ngay lập tức, so với Vu Diên Danh thì anh càng không muốn cô cãi nhau với anh vì Tiêu Tuyết, nhịn xuống cơn giận dữ thiếu chút nữa là bộc phát anh cười giơ hai tay lên: “Được, là anh nói lỡ lời, thôi ăn cơm đi.”
Quan Hiểu Ninh lúc này mới không tức giận nữa, sau khi ăn cơm xong Nhan Dịch Trạch cũng không ở lại lâu, dặn dò cô mấy câu và bảo cô nghỉ ngơi sớm rồi sau đó rời khỏi.
Về tới nhà anh dừng xe ở phía trước tòa nhà, Nhan Dịch Trạch bước xuống xe và ấn nút khóa xe lại sau đó bước vào trong nhà.
“Dịch Trạch!”
Quay đầu lại thấy Tiêu Tuyết bước ra từ một chiếc xe khác, Nhan Dịch Trạch để lộ một nụ cười nhạt: Mình cũng đang muốn tìm người phụ nữ tự cho rằng cô ta thông minh có thể đùa giỡn với mình này đây!
Vẻ mặt Tiêu Tuyết tràn đầy ý cười tay cầm một đống quà đứng ngoài cửa: “Mình nghe Diên Danh nói cậu bị thương, cậu cũng thật là đã nhiều năm vậy rồi mà làm việc vẫn không hề để ý chút nào, bị thương thì phải nói mình biết chứ, chúng ta là quan hệ gì mà mình còn phải nghe tin này từ một người khác cơ đấy.”
“Cậu mau vào nhà đi, tình hình lúc ấy rất lộn xộn hơn nữa cậu lại bận như vậy mà vết thương cũng không có gì nghiêm trọng nên mình không muốn làm phiền cậu.”
Tiêu Tuyết để đống quà xuống đất: “Đống đồ bổ này vừa dưỡng da lại giúp hồi phục nguyên khí, mỗi ngày cậu ăn một ít ăn hết mình lại mua thêm cho cậu. Wow, Hiểu Ninh, mấy thứ dụng cụ này của cậu thật là đủ chuyên nghiệp đó, xem ra cậu thật sự muốn làm việc lớn đây mà.” Tiêu Tuyết kinh ngạc mà bước đến trước bàn may đồ nhìn xem rồi quay đầu lại nói với Quan Hiểu Ninh.
Quan Hiểu Ninh cười nói: “Mình cũng có chuyện quan trọng muốn nói với cậu đây này, Vu Diên Danh đã giúp mình giành được tư cách tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, mình cũng có thể tham gia cuộc thi đó rồi.”
“Mình đã nói là anh ấy rất quan tâm đến cậu mà, cậu lại không tin, những thứ này rất mắc tiền đấy, cậu nói có phải anh ấy mua cho......”
Chữ “cậu” sắp ra khỏi miệng thì Tiêu Tuyết bỗng im bặt, vì cô nhìn thấy tờ giấy ở trên bàn, nét chữ trên tờ giấy cô quen thuộc hơn ai hết, nhưng những câu chữ trên đó lại khiến cô cảm thấy rất xa lạ, Nhan Dịch Trạch sao có thể dùng thái độ dịu dàng và che chở như thế đối xử với người phụ nữ khác được, nhưng cho dù cô không muốn tin những gì trên tờ giấy là của Nhan Dịch Trạch viết cũng không được bởi vì trên đó có ghi rõ tên của anh.
Quan Hiểu Ninh đang lấy quần áo ra nhưng thấy Tiêu Tuyết đột nhiên không nói chuyện nữa thì cô liền đi qua bên này, nhìn thấy tờ giấy cô vội giải thích: “Tiểu Tuyết, có một chuyện mình vẫn chưa có dịp để nói với cậu, Nhan Dịch Trạch chính là người bạn trai trước kia của mình trước khi mình ngồi tù, sau khi ra tù mình cũng không định có qua lại gì với anh ấy càng không ngờ là anh ấy lại trở thành người đứng đầu của tập đoàn Trung Hiểu, anh ấy đến tìm mình mấy lần nên chúng mình vẫn còn giữ liên lạc. Mình không phải cố ý giấu cậu đâu, cũng không phải sợ cậu biết chuyện của mình và anh ấy, chỉ là quan hệ giữa mình và anh ấy hơi tế nhị mình không biết nên nói với cậu như thế nào, cậu đừng giận mình nha.”
Đứng đưa lưng về phía Quan Hiểu Ninh, Tiêu Tuyết nắm chặt quả đấm trong tay mới có thể khắc chế được bản thân không cho người phụ nữ đứng đằng sau mình một cái bạt tay, cắn chặt môi hít sâu vào mấy lần cô ta mới miễn cưỡng lộ ra một chút ý cười trên mặt xoay người đối diện với Quan Hiểu Ninh: “Thì ra là anh ta, mình thì có gì mà phải giận chứ, mình cũng đâu có chỉ cậu đi nịnh bợ ông chủ lớn. Nhưng mà mình nghe nói anh ta rất lăng nhăng, cậu đừng có lại dễ dàng tin anh ta như vậy nữa.”
“Những chuyện này mình cũng từng nghe Đinh Nạp nói qua rồi, cậu không cần phải lo cho mình, mình biết khống chế bản thân mà, nhưng mà anh ấy còn cất giữ đôi găng tay mình đan cho anh ấy cậu nói thử xem đây là thế nào?”
“Găng tay?”
“Đúng vậy, len dùng để đan nó cũng là do cậu lấy trộm từ chỗ mẹ cậu đưa cho mình.”
“Anh ấy vẫn còn giữ đôi găng tay đó ư? Mình cũng có đan một đôi đấy.” Tiêu Tuyết lẩm bẩm một mình, trong lòng có khổ mà không thể nói ra.
“Tiểu Tuyết, cậu nói gì vậy? Mình không nghe rõ.”
Tiêu Tuyết đã bình tĩnh hơn nhiều so với lúc nãy, cũng không muốn nghe Quan Hiểu Ninh nhắc đến Nhan Dịch Trạch nữa cho nên hỏi với vẻ đầy quan tâm: “chuyện của Nhan Dịch Trạch bây giờ không còn quan trọng nữa, nếu cậu muốn tham gia cuộc thi thì phải nắm rõ cách sử dụng phần mềm thiết kế, có một phần là thi thiết kế trên máy vi tính, cậu có biết sử dụng phần mềm đó không?”
“Mình không biết.” Sự tự tin của Quan Hiểu Ninh lập tức tụt xuống một nữa.
“Không biết có thể học mà, thời gian còn tới 1 tháng rưỡi thế nào cũng có thể ứng phó được một chút, cậu chưa có máy vi tính đúng không, hay là mình mua cho cậu một cái laptop?”
Quan Hiểu Ninh rất cảm kích Tiêu Tuyết đã không so đo với mình chuyện của Nhan Dịch Trạch, cô càng cảm kích cô ấy luôn nghĩ cho cô: “Tiểu Tuyết, cảm ơn cậu đã suy nghĩ chu đáo cho mình như vậy, vi tính ở đây mình có cậu không cần phải mua cho mình đâu.” Vừa nói cô vừa lấy chiếc laptop Nhan Dịch Trạch cho mượn từ trong túi hành lý ra.
Tiêu Tuyết bước lên trước vài bước nhìn chiếc vi tính xách tay giả vờ tỏ ra đã hiểu nói: “Đây là của Nhan Dịch Trạch đúng không, sao lại ở chỗ của cậu?”
“Sao cậu biết là của anh ấy vậy, mình bị thương và đã ở nhà của anh ấy hai ngày, là anh ấy cho mình mượn đấy.”
Tiêu Tuyết gõ nhẹ vào cái ký hiệu ở phía trên cùng bên trái của chiếc máy: “Vi tính của anh ấy đều là hàng đặt sản xuất riêng, chữ “X” này là đại diện cho chữ Hiểu trong Trung Hiểu nó được khảm bằng kim cương, tất cả mọi người ở Trung Hiểu đều biết việc này.” Sau khi nói xong câu đó trong mắt của cô ta đã ngập tràn hận ý, Quan Hiểu Ninh đã ở nhà của Nhan Dịch Trạch hai ngày rồi, không cần hỏi cũng biết họ đã xảy ra chuyện gì! Vả lại tất cả vi tính của Nhan Dịch Trạch là dùng vân tay để mở, bên trong lưu giữ bao nhiêu tài liệu cơ mật của tập đoàn Trung Hiểu, vậy mà anh ấy lại dễ dàng đưa cho Quan Hiểu Ninh dùng như vậy!
Nghĩ đến đây trong đầu Tiêu Tuyết đột nhiên hiện ra một ý nghĩ, chữ “X” này có khi nào có liên quan đến Quan Hiểu Ninh không, nhưng cô ta rất nhanh đã phủ định ý nghĩ này của mình, cảm thấy Nhan Dịch Trạch vốn dĩ không có khả năng si tình và lưu luyến bất kỳ người phụ nữ nào đến như vậy.
Quan Hiểu Ninh nhìn kĩ lại chữ cái đó, không ngờ chỉ là một chiếc vi tính xách tay thôi mà lại còn có thể làm ra nhiều trò như vậy, nếu nó đắc tiền như thế vậy thì sau khi dùng xong mình phải trả lại cho Nhan Dịch Trạch ngay.
Lúc này Tiêu Tuyết đang đứng dựa vào chiếc bàn may đồ duy trì khoảng cách xa nhất với Quan Hiểu Ninh: “Thực ra bây giờ cậu chuẩn bị cho cuộc thi cũng hơi trễ rồi đấy, cậu có ý tưởng gì cho tác phẩm dùng để tham gia cuộc thi chưa?”
“Mình đã được Vu Diên Danh huấn luyện đến nổi quen thuộc với loại nhiệm vụ mang tính đột kích như thế này rồi, tối qua mình cũng đã nghĩ ra được chút ý tưởng và cũng đã vẽ ra bản nháp, nhưng mà mình còn nhớ lúc trước cậu đã từng nói đây là một cuộc thi thiết kế dành cho người mới, nên mình cũng không cảm thấy có quá nhiều áp lực.”
Tiêu Tuyết rủ mắt xuống để che đi sự khinh miệt trong mắt mình dành cho Quan Hiểu Ninh: “Tại cậu không biết đấy thôi, tuy nói đây là cuộc thi dành cho người mới, nhưng mà ban giám khảo đều là những người có trình độ không kém gì ban giám khảo của các cuộc thi quốc tế, ai mà lấy được giải nhất thì ngoài việc có số tiền thưởng rất lớn ra còn có thể theo đoàn người của hiệp hội thời trang thuộc khu vực Châu Á- Thái Bình Dương qua Pháp để tham quan học tập từ show tuần lễ thời trang cao cấp nữa, nói cách khác đó chính là cuộc thi lần này là một con đường tốt để thành danh.”
Quan Hiểu Ninh giờ mới biết Vu Diên Danh đã giúp mình có cơ hội tham gia một cuộc thi quan trọng như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích nhưng càng không còn lòng tin gì nữa: “Nếu là vậy thì mình cũng chỉ là tham gia vậy thôi, giải thưởng gì đó cũng không cần nghĩ tới nữa.”
Tiêu Tuyết ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Quan Hiểu Ninh: “cũng không thể nói vậy được, chỉ cần đã tham gia thì sẽ có cơ hội lấy được giải nhất, cậu lấy bản vẽ phác thảo của cậu ra cho mình xem thử xem để mình cho cậu chút ý kiến.”
“Vậy thì đúng là cầu còn không được đấy, cậu cũng phải tham gia cuộc thi mà còn chịu giúp mình, Tiểu Tuyết cậu đối xử với mình đúng là quá tốt rồi!”
Tiêu Tuyết hơi nghiêng đầu nói: “Cậu đối xử với mình cũng đâu có tệ.”
Quan Hiểu Ninh vội lấy bản vẽ mà tối qua mình thức khuya để vẽ ra cho Tiêu Tuyết xem: “Phức tạp quá thì không kịp rồi, cho nên mình chú trọng thể hiện văn hóa công sở của phụ nữ hiện đại, chiếc áo vest phối hợp với sơ mi thể hiện năng lực và tài hoa của người phụ nữ không hề thua kém đàn ông.” Để vẽ những bức hình này cô phải nhẫn nhịn chịu đựng sự đau đớn của vết thương ở tay.
“Trọng điểm mà cậu xác định rất dễ gây được sự chú ý đấy, đặc biệt là những thành viên trong ban giám khảo phần lớn đều là phái nữ. Hiểu Ninh, Vu Diên Danh nói rất đúng, năng lực nhận thức của cậu rất mạnh, tư duy cũng rất nhạy bén.”
“Cậu đừng có khen mình như vậy, mình cũng chỉ là tùy ý nghĩ ra thôi.”
Tiêu Tuyết cười nhẹ: “Mình còn chưa nói hết mà, trọng điểm thì xác định đúng rồi đấy nhưng áo vest phối với sơ mi thì cũng thường thấy không có gì mới mẻ, khó mà gây chú ý đến người khác.”
“Mình hiểu, cho nên mình định biến hóa một chút ở chỗ cổ áo sơ mi, đây là cổ tròn xẻ V, đây là kiểu trễ vai và còn đây là cổ bèo cậu thấy sao, sau đó phối thêm một ít phụ kiện bằng pha lê có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Tiêu Tuyết lật xem các bản vẽ với nét vẽ chưa được thuần thục lắm thậm chí còn hơi cong cong vẹo vẹo, nhưng lại tràn đầy ý sáng tạo thì ánh mắt ngày càng sáng ra.
Sau khi Tiêu Tuyết rời khỏi thì Quan Hiểu Ninh thu dọn lại tất cả đồ đạc, sau khi sắp xếp xong cô gọi điện cho Vu Diên Danh.
Vu Diên Danh rất nhanh đã đến nơi, còn đem theo rất nhiều đồ ăn, nhìn thấy cách bày trí trong phòng cô thì trong lòng anh ít nhiều gì cũng có thể thông cảm cho lý do không thể cự tuyệt mà Quan Hiểu Ninh nói, đồng thời cũng thấy đau lòng cho Tiêu Tuyết và càng thêm chán ghét thái độ mập mờ không rõ ràng của Nhan Dịch Trạch.
Đưa tờ đơn đăng ký và quy định khi tham gia cuộc thi cho Quan Hiểu Ninh , Vu Diên Danh giải thích: “Đơn đăng ký là anh in ra cho em xem, còn đăng ký tham gia thì phải đăng ký trên mạng, hơn nữa để đảm bảo sự công bằng cho cuộc thi và để đảm bảo hiệu quả khi lên sóng truyền hình cho nên không yêu cầu thí sinh phải nộp bản vẽ trước, như thế có thể đem lại sự bí ẩn. Còn về phần thi thiết kế trên phần mềm máy vi tính thì em bỏ qua phần đó đi, dù sao cũng không thể nào hiểu hết phần đó được thôi thì đừng lãng phí thời gian vào cái đó nữa, để em tham gia cuộc thi chủ yếu là để em trải nghiệm và học hỏi kinh nghiệm, có đạt giải hay không không quan trọng.”
“Em hiểu mà, có thể có được cơ hội lần này em đã mãn nguyện lắm rồi, anh xem thử những mẫu thiết kế này của em có được không?” Quan Hiểu Ninh lại lấy bản phác thảo ra.
Cầm lấy bản vẽ Vu Diên Danh chau mày lại: “Tay em bị thương như vậy sao mà vẽ được.”
“Không sao, băng bó dày như vậy không còn đau nữa, chỉ là không thể dùng lực nên vẽ hơi khó coi.”
Vu Diên Danh vừa thấy tức giận vừa không biết làm gì hơn: “ý tưởng thiết kế cũng không tồi, em nghỉ ngơi thêm một tuần nữa cũng còn kịp, có anh ở đây nửa tháng là có thể có được thành phẩm, em không cần phải cực khổ vậy đâu.”
Quan Hiểu Ninh ngây ngô cười, có được sự tán thành của Vu Diên Danh dành cho ý tưởng của mình thì chút vết thương này có là gì.
Kế đó Vu Diên Danh nói rõ quy định của cuộc thi cho Quan Hiểu Ninh nghe, ngay cả tính tình của ban giám khảo như thế nào anh cũng giới thiệu một lượt cho cô, Quan Hiểu Ninh cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: “Sao anh lại biết rõ những thứ này vậy?”
“Bởi vì anh là một trong những vị ban giám khảo đó, nếu không sao phải liên lạc với 3 nhà thiết kế khác để làm người đề cử em, thì bởi vì anh không tiện.”
“Wow! Vu Diên Danh, anh lợi hại quá đi mất, nhưng mà hai chúng ta như vậy có bị xem là gian lận không nhỉ?”
Vu Diên Danh cười nói: “Anh cùng lắm chỉ được xem là chỉ đạo mà thôi, vả lại em yên tâm lúc thi anh sẽ không có sự chiếu cố đặc biệt nào dành cho em đâu, chút tu dưỡng và đạo đức nghề nghiệp này anh còn có, anh coi trọng thành quả lao động của mỗi một nhà thiết kế.”
Nghĩ đến việc Vu Diên Danh sẽ luôn có mặt ở hiện trường cuộc thi thì Quan Hiểu Ninh cũng yên tâm hơn nhiều, đến lúc đó chắc là mình sẽ không quá khẩn trương, đồng thời cũng cảm khái mà nói: “Diên Danh, cảm ơn anh.”
“Ừm, em đúng là nên cảm ơn anh, nhưng mà ai bảo hai chúng ta lại hợp nhau như vậy chứ, em nói thử xem đây là tại sao nhỉ?” Vu Diên Danh vừa nói vừa nháy mắt với Quan Hiểu Ninh.
Quan Hiểu Ninh bị chọc cười khanh khách: “Có lẽ là do em biết cách làm thế nào để hòa hợp với loại người có tính cách như anh.”
Hai người vừa cười vừa nói thời gian trôi qua rất nhanh chưa gì trời đã tối, Vu Diên Danh quả thật là ngoại trừ việc nói cho Quan Hiểu Ninh biết những quy tắc của cuộc thi thì không hề chỉnh sửa hay hướng dẫn cô về bản vẽ thiết kế của cô, với thân phận là một vị ban giám khảo anh hoàn toàn tuân thủ kỉ luật.
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, bản thân cô cũng thấy ngạc nhiên hôm nay cô mới vừa quay về ký túc xá sao lại có nhiều người đến đây như vậy.
Chỉ có điều khi vừa mở cửa ra thì vẻ mặt cô lập tức trở nên không được tự nhiên, vì người đến không phải ai khác mà chính là Nhan Dịch Trạch.
“Sao anh lại đến đây nữa vậy?” Quan Hiểu Ninh đứng ở trước cửa hỏi Nhan Dịch Trạch, cô không muốn Vu Diên Danh và anh ấy đụng mặt nhau.
Nhan Dịch Trạch lập tức cảm nhận được sự khác thường của cô, rồi anh giơ cái túi đang cầm trên tay lên: “Anh đưa cơm tối đến cho em.”
Sau khi nói xong thấy Quan Hiểu Ninh vẫn đứng đó không động đậy, anh nhếch mày lên và hỏi: “Như thế nào, không tiện để anh vào à?”
“Không có gì là không tiện cả, vào đi.” Vu Diên Danh bước đến đẩy cánh cửa ra, đứng sau lưng Quan Hiểu Ninh vẻ mặt lạnh lùng nhìn Nhan Dịch Trạch.
Nhan Dịch Trạch nhìn thấy Vu Diên Danh cũng lười thể hiện vẻ mặt khách khí, anh nhăn mặt bước vào: “Nhà thiết kế nổi tiếng Vu đây tin tức cũng thật nhạy bén đấy nhỉ, Hiểu Hiểu mời quay về hồi sáng nay anh liền chạy qua ngay, tôi nghe nói anh là ban giám khảo của cuộc thi, anh ở riêng một chỗ với thí sinh dự thi như vậy hình như không được tốt lắm thì phải?”
“Là em gọi điện bảo anh ấy đến đây, chúng tôi không hề thảo luận bất cứ vấn đề nào liên quan đến tác phẩm dự thi.” Nhân lúc hai người còn chưa bộc phát, Quan Hiểu Ninh vội dàn xếp ổn thỏa trước đã.
Nhan Dịch Trạch đặt đồ ăn tối lên bàn: “Vì sao anh ta đến đây không quan trọng, quan trọng là anh chỉ mua hai phần cơm cho hai người mà thôi.”
“Anh đem mấy phần cơm cũng không sao, tôi dự định dẫn Hiểu Ninh ra ngoài ăn.” Trên phương diện ngôn ngữ Vu Diên Danh quả là không hề kém cạnh chút nào.
“Diên Danh, em đi mua giúp anh!” Quan Hiểu Ninh lập tức cầm lấy bóp tiền đi mua cơm cho Vu Diên Danh, tình hình hiện giờ cô không ứng phó nổi cho nên chỉ đành mượn cớ rời khỏi một lát, ai bảo hai người này không một ai chịu rời khỏi trước, vậy thì đừng trách cô bỏ hai người ở lại đây nhé.
Quan Hiểu Ninh vừa mới đi ra ngoài thì Nhan Dịch Trạch đi đến chỗ chiếc giường của cô ngồi xuống mà không hề liếc nhìn Vu Diên Danh đang ngồi ở chiếc ghế đối diện.
Vu Diên Danh ngồi với vẻ khá là thảnh thơi lại còn vắt chân lên nữa: “Tôi là ban giám khảo của cuộc thi, nhưng tôi là một người sống rất là nguyên tắc, cho dù tôi thật sự hy vọng Hiểu Ninh đạt được thành tích tốt đi nữa thì tôi cũng sẽ không công tư bất phân mà hứa với cô ấy những lời hứa suông, vì như thế không phải là tốt cho cô ấy mà là hại cô ấy, vả lại còn gây tổn hại nghiêm trọng đến những thí sinh khác, loại người không có trách nhiệm như vậy là loại người khiến người khác khinh thường nhất.”
“Sao tôi cảm thấy trong lời nói của anh như là đang ám chỉ điều gì đó nhỉ?” Nhan Dịch Trạch không phải một kẻ ngốc, đương nhiên là nghe ra được sự ám chỉ trong đó.
Vu Diên Danh ngồi thẳng người lên, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Lời nói của tôi không phải ám chỉ cái gì đó mà là tôi thấy sao nói vậy thôi, nếu anh đã không thể cho Hiểu Ninh bất cứ hứa hẹn gì thì đừng có mà quấn lấy cô ấy và khiến cho cô ấy ảo tưởng nữa, anh làm cô ấy tổn thương còn chưa đủ nhiều hay sao!”
Nhan Dịch Trạch nheo mắt lại: “Hiểu Hiểu đã nói gì với anh?”
“Cô ấy không nói gì cả. Nhan Dịch Trạch nếu anh còn tự nhận mình là một thằng đàn ông thì đừng làm những việc vô trách nhiệm này nữa, đừng có suốt ngày đi làm tổn thương những người phụ nữ yêu anh, không có anh thì tôi cũng sẽ có thể khiến cho Hiểu Ninh có một cuộc sống tốt hơn!” Vu Diên Danh là một người thẳng thắn, bây giờ chỉ có hai người ở đây đương nhiên là anh sẽ không bỏ qua cơ hội chỉ trích và lên lớp Nhan Dịch Trạch.
Nhan Dịch Trạch nhìn chằm chằm Vu Diên Danh một lát, sau đó đột nhiên cười lên: “Nếu Hiểu Hiểu không có nói gì với anh, vậy chính là Tiêu Tuyết đã nói với anh chuyện lúc trước của tôi và Hiểu Hiểu, tôi có đáng là một người đàn ông và có trách nhiệm hay không cũng không cần anh quan tâm, còn về việc không có tôi thì anh cũng có thể cho Hiểu Hiểu một cuộc sống tốt hơn, lời nói này nói ra phải chăng là quá sớm hay không.”
“Rốt cuộc anh có chịu rời khỏi Hiểu Ninh hay không?” Vu Diên Danh căn bản không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Nhan Dịch Trạch.
“Vu Diên Danh, thấy anh đã giúp đỡ Hiểu Hiểu như vậy thì tôi cũng nói thật với anh luôn, Hiểu Hiểu cuối cùng cũng sẽ trở thành người phụ nữ của tôi thôi, tốt nhất là anh nên cách cô ấy càng xa càng tốt, nếu không thì hậu quả tự gánh!”
“Nhan Dịch Trạch anh đúng là không phải người mà, từ câu nói này của anh tôi sẽ đợi cái hậu quả đó rốt cuộc là như thế nào, chúng ta cứ chờ mà xem!” Vu Diên Danh cực kỳ tức giận mà đứng phắt dậy nhanh chóng bước ra ngoài, anh không muốn ở chung một chỗ với Nhan Dịch Trạch nữa, anh quyết định nhất định sẽ khiến cho Quan Hiểu Ninh rời khỏi tên cặn bã này, nếu như có thể anh cũng muốn khiến cho Tiêu Tuyết kịp thời tỉnh ngộ.
Quan Hiểu Ninh mua xong cơm cố tình đi từ từ về ký túc xá, khi cô về đến phòng mình thì thấy chỉ còn một mình Nhan Dịch Trạch ở đó liền hỏi: “Diên Danh đâu rồi?”
“Không muốn nói chuyện với anh nên đã đi rồi.”
Tuy rằng đã uổng công đi mua cơm, nhưng mà Vu Diên Danh và Nhan Dịch Trạch hai người có một người rời khỏi trước cũng là một việc tốt, ít nhất sẽ không xảy ra xung đột nữa.
“Sao không nói chuyện?” Nhìn cô chỉ biết cúi đầu ăn cơm mà không nói gì cả, Nhan Dịch Trạch cười hỏi.
Quan Hiểu Ninh than thở: “Điều anh nói là sự thật thì em còn gì để nói nữa chứ.”
“Vu Diên Danh đi rồi, có phải em giận anh không?”
“Không phải, em chỉ là không hiểu tại sao mỗi lần hai người gặp nhau đều không thể bình tĩnh mà nói chuyện được ư.”
“Đây có lẽ là do trời sinh tính cách không hợp nhau.” Anh biết cô không thích nghe anh nói việc Vu Diên Danh có ý đồ xấu với cô nên anh tùy tiện trả lời đại một câu.
Quan Hiểu Ninh suy nghĩ một lát thấy cũng hết cách nên đành tiếp tục ăn cơm.
“Đây là thuốc bí truyền nhà bạn anh tự điều chế, dùng để chữa trị vết thương bên ngoài cực kỳ có hiệu quả, còn có công dụng trị sẹo nữa, đợi sau khi tháo băng gạc ra thì mỗi ngày em bôi một ít lên đó.”
Quan Hiểu Ninh cầm lấy chiếc bình nhựa nhỏ mà Nhan Dịch Trạch đưa mở nắp ra ngửi thử, mùi cũng không đến nổi khó ngửi: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì chứ, việc anh nên làm mà, lúc chiều anh đột nhiên nhớ ra là anh quên chuẩn bị máy may cho em, nên anh đã chọn mua một máy rồi ngày mai họ sẽ giao hàng đến đây.”
“Ở đây làm gì còn chỗ đâu mà để nữa, vả lại anh đã mua cho em nhiều đồ lắm rồi, không có máy may cũng không sao.”
Nhan Dịch Trạch cười ha hả: “Em nghĩ máy may bây giờ còn như máy may lúc trước à, bây giờ đều dùng máy may điện tử rất nhỏ gọn không hề choáng chỗ, ngày mai người ta giao hàng đến thì em sẽ biết.”
Quan Hiểu Ninh quả thật đang cần đến máy may nên cô đợi ngày mai người ta giao hàng đến cô sẽ hỏi bao nhiêu tiền một máy, còn những cái khác tạm thời cô không thể trả nổi nên ít nhất cô cũng phải trả tiền chiếc máy may cho Nhan Dịch Trạch trước, vừa nghĩ đến việc trả tiền thì cô lập tức nhớ tới một chuyện khác: “Đúng rồi, hôm nay Tiêu Tuyết đến thăm em, nghe cậu ấy nói em mới biết thì ra chiếc vi tính xách tay của anh lại mắc tiền như vậy, đợi lát nữa em điền xong đơn đăng ký dự thi thì anh đem nó về đi, em sợ để đây không an toàn.”
“Tiêu Tuyết đã đến đây ư, sao cô ấy biết hôm nay em quay về ký túc xá?” Nhan Dịch Trạch hỏi.
“Chắc là không biết, may mà em quay về đúng lúc nếu không thì cô ấy mất công đến đây rồi.”
“Cô ấy đến đây để làm gì?” Vừa nghe thấy Tiêu Tuyết đã từng đến đây thì trong lòng Nhan Dịch Trạch rất không thoải mái.
Quan Hiểu Ninh liếc nhìn Nhan Dịch Trạch một cái: “Chính là nghe nói em bị thương nên đến thăm em, còn đem theo rất nhiều đồ bổ nữa, vả lại cậu ấy cũng sẽ tham gia cuộc thi thiết kế thời trang lần này, nói cho em biết những gì cần phải chú ý và góp ý kiến cho bản vẽ của em, sao anh lại phản ứng mạnh như vậy?”
“Hai người đều tham gia cuộc thi, vậy chính là đối thủ cạnh tranh rồi, không phải nên tránh né một chút sao?”
Quan Hiểu Ninh buông đũa xuống: “Anh lại định nói em ngây thơ dễ bị người ta lừa chứ gì, có phải vậy không? Hiện tại em vừa không có tiền lại không có quyền, Tiểu Tuyết tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế lại còn sở hữu một văn phòng làm việc riêng, còn em thì ngay cả thuật ngữ của ngành thiết kế thời trang em còn chưa biết hết, em nghĩ chắc cậu ấy không đến nổi phải lấy ý tưởng của em chứ. Ngoài ra, Tiểu Tuyết còn cho em mượn 10 ngàn tệ để em có thể học tập mà không phải lo gì cả, hai chúng em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cậu ấy và Đinh Nạp đều là thật lòng muốn tốt cho em, cho dù phải né tránh thì cũng là cậu ấy né tránh em, mà không phải em né tránh cậu ấy!”
Sự phẫn nộ trong mắt của Nhan Dịch Trạch vừa lóe lên liền biến mất ngay lập tức, so với Vu Diên Danh thì anh càng không muốn cô cãi nhau với anh vì Tiêu Tuyết, nhịn xuống cơn giận dữ thiếu chút nữa là bộc phát anh cười giơ hai tay lên: “Được, là anh nói lỡ lời, thôi ăn cơm đi.”
Quan Hiểu Ninh lúc này mới không tức giận nữa, sau khi ăn cơm xong Nhan Dịch Trạch cũng không ở lại lâu, dặn dò cô mấy câu và bảo cô nghỉ ngơi sớm rồi sau đó rời khỏi.
Về tới nhà anh dừng xe ở phía trước tòa nhà, Nhan Dịch Trạch bước xuống xe và ấn nút khóa xe lại sau đó bước vào trong nhà.
“Dịch Trạch!”
Quay đầu lại thấy Tiêu Tuyết bước ra từ một chiếc xe khác, Nhan Dịch Trạch để lộ một nụ cười nhạt: Mình cũng đang muốn tìm người phụ nữ tự cho rằng cô ta thông minh có thể đùa giỡn với mình này đây!
Bình luận facebook