• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tân sinh (9 Viewers)

  • Chap-8

Chương 8




Quan Hiểu Ninh từ bên ngoài trở về ngồi dựa vào ghế sofa lấy tay che mặt mà than thở, đã hơn một tuần rồi cô vẫn chưa tìm được việc làm, vì cô còn chưa lấy được bằng tốt nghiệp trung học phổ thông nên học lực của cô chỉ được xem là tốt nghiệp trung học cơ sở, với điều kiện như vậy muốn tìm một công việc tốt một chút là rất khó, cho nên những công việc mà cô tìm trên các bài báo đều là những việc không yêu cầu học lực cao như thu ngân hay nhân viên phục vụ.

Nhưng học lực trung học cơ sở quả là quá thấp rồi vả lại những cơ quan chính quy đều yêu cầu phải có giấy tờ chứng minh là không có tiền án tiền sự, mà cô thì không được rồi, cô không thể cứ đưa tay xin tiền Đinh Nạp mãi được, Quan Hiểu Ninh buồn phiền!

“Sao rồi, vẫn chưa tìm được việc à?” Đinh Nạp từ trong phòng bước ra.

Quan Hiểu Ninh lắc đầu: “Học lực của mình thấp quá, đồn cảnh sát lại không chịu ký cho mình giấy chứng minh không có tiền án tiền sự, có hai chỗ tuyển mình cũng không cần thủ tục rườm rà gì, nhưng phải đóng tiền đặt cọc mình cảm thấy không đáng tin cho lắm, nên muốn về hỏi cậu trước đã.”

Đinh Nạp lập tức nói: “Cậu làm vậy là đúng rồi, những nơi bắt đóng tiền đặt cọc cậu tuyệt đối không nên đi.”

Quan Hiểu Ninh cười: “Yên tâm, mình không đóng nổi tiền đặt cọc đâu, giờ này sao cậu vẫn ở nhà mà không ra tiệm vậy?”

“Lát nữa Đông Tử tới đón mình, chúng mình qua nhà ba mẹ mình, mình về để thay quần áo, cậu cũng biết rồi đấy ba mình rất cổ hủ luôn nhìn không vừa mắt các kiểu quần áo kia của mình.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Nhạc Đông đến, đợi anh ấy chào hỏi Hiểu Ninh xong, Đinh Nạp liền vỗ vai anh bảo anh giới thiệu việc làm cho Hiểu Ninh.

Nhạc Đông do dự một lát rồi nói: “Công việc thì có đấy, nhưng chỉ sợ em không cho Hiểu Ninh đi thôi.”

Đinh Nạp trợn to mắt: “Anh đừng nói với em là đến công ty anh làm đấy nhé, em chỉ mong sao cho Nhan Dịch Trạch cách Hiểu Ninh càng xa càng tốt, nếu là đến Trung Hiểu làm thì nhất định là không được!”

Nhạc Đông lập tức vỗ về Đinh Nạp: “Đúng là đến Trung Hiểu làm, nhưng Hiểu Ninh căn bản là không có cơ hội gặp Dịch Trạch, hai người cũng biết đó tuần trước nhà ăn ở tổng bộ của Trung Hiểu xảy ra chút chuyện, sau khi mọi việc được xử lý thì nhà ăn đã thực hiện công việc thanh lý, bây giờ còn khá nhiều vị trí trống.”

Nói đến đây thì Nhạc Đông lại tiếp tục nói với Quan Hiểu Ninh: “Hiểu Ninh anh nói cái này em đừng để tâm, với học lực của em muốn tìm một công việc vừa lòng là rất khó, nếu em bảo anh cho em làm nhân viên dọn vệ sinh thì đừng nói Đinh Nạp không đồng ý mà lòng anh cũng thấy áy náy. Nhưng nếu như em đến làm ở nhà ăn thì trước tiên em có thể làm phụ bếp, đợi qua một thời gian anh sẽ chuyển em ra phía quầy làm chia thức ăn cho nhân viên đến dùng bữa công việc này khá là nhẹ nhàng. Công việc ở nhà ăn tuy là một công việc bình thường, nhưng phúc lợi của Trung Hiểu rất cao, chỉ cần qua thời gian thử việc thì các loại bảo hiểm sẽ được công ty đóng cho và tiền tăng ca cũng nhiều, vả lại còn có thể xin vào ở ký túc xá dành cho công nhân viên để đi làm và tan ca cũng thuận tiện hơn. Còn về phần Dịch Trạch thì em cũng không cần lo lắng, anh ấy không bao giờ tới nhà ăn đó dùng cơm đâu, anh ấy rất bận đi xã giao cũng nhiều, hơn nữa trong tòa nhà của tổng bộ có một nhà ăn nhỏ dành riêng cho anh ấy nên anh ấy sẽ không đến nhà ăn của nhân viên đâu.”



“Anh có nói tốt hơn nữa thì cũng không được, cùng lắm thì tiệm của em dành ra một chỗ để Hiểu Ninh qua đó làm.” Đinh Nạp vẫn không đồng ý với lời đề nghị của Nhạc Đông.

“Mình đi!” Quan Hiểu Ninh lại đưa ra quyết định trái ngược.

“Hiểu Ninh!” Đinh Nạp cau mày la lên.

“Nạp Nạp, mình không muốn mất đi cơ hội làm việc này, đối với mình những điều kiện mà Đông Tử nói là quá tốt rồi, vả lại cậu không thể vì mình mà đuổi việc người đang làm ở tiệm của cậu đúng không? Hơn nữa mình cũng không muốn làm phiền cuộc sống của cậu và Đông Tử hoài, mình biết hai người không để tâm mình ở đây lâu, nhưng mà mình để tâm, cậu để mình đi đi.”

Đinh Nạp nhìn Quan Hiểu Ninh: “Cậu đấy, chính là nghĩ nhiều quá rồi. Thôi được, cậu muốn đi thì đi đi, nhưng Đông Tử anh phải trông chừng Hiểu Ninh giúp em đấy.”

“Yên tâm, anh nhất định sẽ sắp xếp cho Hiểu Ninh làm công việc tương đối nhẹ.”

“Em không sợ vất vả đâu, lúc trước ở nhà đều là em làm cơm, thái rau hay làm gì đều được cả.” Quan Hiểu Ninh thấy Đinh Nạp không ngăn cản mình nữa thì cảm thấy rất vui.

“Đúng rồi, em quên hỏi anh nhà ăn xảy ra chuyện lớn như vậy công ty anh giải quyết thế nào vậy, mấy hôm nay cũng không thấy báo chí đưa tin nữa.” Đinh Nạp hỏi Nhạc Đông, Quan Hiểu Ninh cũng thấy tò mò liền nhìn họ.

Nhạc Đông cười hì hì nói: “Chỉ có 7 người đó trúng độc, họ đều là đồng hương của một người phụ bếp trong nhà ăn, mấy người này không biết sao mà lại nghĩ ra cách kiếm tiền như vậy, họ cho một ít thuốc trừ sâu vào canh của mình sau đó xuất hiện triệu chứng trực tiếp ngất xỉu, người phụ bếp đó lại chụp mấy tấm hình mà lúc nhà bếp đem những thực phẩm quá hạn đi thanh lý đăng lên mạng, nói trắng ra chính là muốn tống tiền Trung Hiểu.”

Sau khi Đinh Nạp nghe xong liền hỏi: “Vậy các anh sao mà phát hiện ra? Loại việc này cũng có thể điều tra ra được, giỏi thật đấy.”

“Có một vị bác sĩ là bạn của giám đốc khách sạn bọn anh phát hiện triệu chứng của 7 người đó hơi khác thường, sau đó đi tìm chủ nhiệm làm các xét nghiệm thì liền rõ ràng mọi chuyện, tại vì nếu các rau củ quả chứa hàm lượng thuốc trừ sâu cao thì cũng không thể khiến họ ngất xỉu trong thời gian ngắn, cộng thêm mấy tấm hình chụp ở nhà bếp được đăng trên mạng, chỉ có người trong nội bộ mới có thể chụp được những tấm hình đó. Nhưng mà cuối cùng người giải quyết vấn đề vẫn là Dịch Trạch, anh ấy nói để chịu trách nhiệm đối với 7 nạn nhân đó nên kiên trì phải cho họ làm xét nghiệm và kiểm tra toàn diện, thiếu chút nữa là đã đem máu của họ cho rút ra hết rồi lại thay máu khác, lại nói là phải báo cảnh sát treo thưởng 500 ngàn tệ cho người bắt được kẻ hạ độc, kết quả làm mấy người này sợ chết khiếp nên đã khai ra hết toàn bộ sự việc.”

“Hừ, trị người khác là sở trường của hắn mà, có gì mà giỏi đâu!” Đinh Nạp “hừ” một tiếng rồi lại nhịn không được cười.

Quan Hiểu Ninh cũng cười mà nhớ lại tác phong hành xử của Nhan Dịch Trạch khi xưa, anh ta quả thật là người có thể làm ra những chuyện như vậy, anh có lúc giống anh hùng đôi khi lại như một kẻ vô lại, khiến người ta vừa yêu vừa hận, nhưng mà hiện tại những cái đó cũng không còn liên quan tới mình nữa. Đợi sau khi đi làm cô chỉ muốn làm thật tốt, để dành chút tiền lén đi thăm Hiểu Phong, so với ba mẹ thì cô càng lo cho thằng em này hơn, theo cô thấy thì lúc đó nó còn nhỏ cho du muốn đi thăm mình, không có sự cho phép của ba mẹ cũng không đi được.

Vì có sự sắp xếp của Nhạc Đông nên Quan Hiểu Ninh đã nhanh chóng được đăng ký ứng tuyển, sau khi khám sức khỏe ngày hôm sau là cô có thể đi làm ngay.

Ngày đầu tiên đi làm Quan Hiểu Ninh được Nhạc Đông chở đến tập đoàn Trung Hiểu, sau đó lại đích thân dẫn cô đến nhà ăn, anh giới thiệu cô với giám đốc nhà ăn Vương Thuận Kiệt và bếp trưởng Tùng Lợi nói cô là em họ của anh, hai người kia vừa nghe là hiểu lập tức tỏ ý nhất định sẽ chiếu cố cô, Vương Thuận Kiệt liền sắp xếp cho Quan Hiểu Ninh ra phía quầy, ở Trung Hiểu ai mà không biết Nhạc Đông là người có thể xưng anh em với Nhan Dịch Trạch, nếu không sao Nhan Dịch Trạch dám đem công việc bảo an quan trọng như vậy giao cho anh ta chứ? Sắp xếp một cô em họ vào làm ở nhà ăn bảo người khác chiếu cố cô ấy chút chuyện nhỏ này có là gì, chỉ là tiện thể giúp đỡ thôi mà!

Sau khi Nhạc Đông rời khỏi bếp trưởng Tùng Lợi lại tìm một người đáng tin cậy ở ngoài quầy dẫn dắt Quan Hiểu Ninh, cô đi theo người đó ra ngoài, trong lòng lại lần nữa cảm khái thành tựu mà Nhan Dịch Trạch có được, trước khi tới đây cô cũng đã từng nghĩ tới quy mô của tập đoàn Trung Hiểu, nhưng cho dù cô có phóng đại sự tưởng tượng của mình tới đâu thì cũng không thể tưởng tượng nổi tập đoàn Trung Hiểu lại là một quần thể kiến trúc gồm mấy tòa nhà cao chọc trời và mấy tòa kiến trúc nhiều tầng hợp thành! Mà nhà ăn nơi cô làm việc chỉ là một tòa kiến trúc ba tầng nằm trong quần thể kiến trúc đó.

Theo lời giới thiệu của Nhạc Đông thì đây chỉ là tổng bộ của tập đoàn Trung Hiểu, còn rất nhiều công ty con ở các tỉnh thành khác, kinh doanh nhiều lĩnh vực đến nổi đếm không xuể, nhìn về phía tòa nhà chọc trời cao nhất kia Quan Hiểu Ninh mới thật sự ý thức được giữa mình và Nhan Dịch Trạch đã là khoảng cách giữa trời và đất.

“Tôi tên Đại Quế Hà, phụ trách sắp xếp công việc ở ngoài quầy.” Đi đến phía quầy người phụ nữ đi đằng trước Quan Hiểu Ninh quay đầu lại nhìn cô cười.



Quan Hiểu Ninh cười nhìn khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười dịu dàng của Đại Quế Hà và nói: “Sau này làm phiền chị chỉ bảo em.”

“Đều là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau thôi mà, em có thể gọi chị là chị Đại, chị cũng sắp bốn mươi rồi chắc chắn lớn hơn em. Phía quầy tính luôn em tổng cộng có 6 người đều là các cô gái có ngoại hình và khí chất tương đối khá, công việc chủ yếu của chúng ta là đem các món ăn và cơm đã được nấu xong xếp lên quầy trước 11h30, sau đó múc cơm và đồ ăn cho những người đến đây dùng bữa, em đừng xem thường công việc này nó có tính kỹ thuật rất cao, mỗi một muôi đồ ăn đều phải như nhau mới được.”

“Không phải là trả bao nhiêu tiền thì múc bấy nhiêu đồ ăn ư?” Quan Hiểu Ninh hỏi.

“Cái em nói đó là lầu một và lầu hai, hai tầng đó là bán cho người bên ngoài, lầu ba của chúng ta là mở cho nhân viên nội bộ của Trung Hiểu, nhưng mà lợi ích của cả cái nhà ăn này chủ yếu vẫn là dành cho nhà ăn nhân viên. Em không cần phải lo lắng công việc này cũng không có gì khó cả, chỉ cần em canh đúng lượng thức ăn và chú ý vệ sinh cá nhân là được, vả lại những người tới đây dùng bữa cũng không quá kén ăn, trưa nay em cứ làm theo chị, một lát chị sẽ giới thiệu cho em 4 người còn lại.”

Thấy Đại Quế Hà dễ tính như vậy trong lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cũng không còn thận trọng như lúc mới vào, mấy người còn lại sau khi làm quen thì họ cũng rất nhiệt tình.

Đến 11 giờ Đại Quế Hà bắt đầu bảo mọi người chuẩn bị cơm canh, mấy cậu thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi bê cơm và đồ ăn từ bếp ra, Quan Hiểu Ninh vội vàng thay đồng phục và đội mũ rồi đeo bao tay ni lông vào đứng bên cạnh Đại Quế Hà.

“Chị Đại, tất cả những món ăn này đều được giới hạn hay sao?”

“Không có hạn chế, ăn xong có thể lấy thêm nhưng không được lãng phí, đây là phúc lợi của nhân viên tập đoàn mỗi người đều có một thẻ cơm một bữa chỉ tốn 5 đồng, em xem nhiều món như vậy lại toàn là các món ngon, đi đâu mà tìm được công ty như vậy?”

Quan Hiểu Ninh nhìn các món ăn nóng hổi đầy đủ sắc hương vị ở trước mặt cũng công nhận lời nói của Đại Quế Hà, phúc lợi của tập đoàn Trung Hiểu quả thật rất tốt.

“Mỗi người phụ trách 5 món, hôm nay em phụ trách múc món xíu mại này trước, mỗi người hai viên em nhớ rưới nước sốt lên nhé.”Quan Hiểu Ninh gật đầu, cô cảm thấy nhiệm vụ này khá là đơn giản:

“Được, em biết rồi.”

Khoảng 11h40 nhà ăn trở nên náo nhiệt hẳn lên, mọi người cầm trên tay bộ dụng cụ ăn vừa cười vừa nói đứng xếp hàng, cho dù công việc đơn giản nhưng vì quá nhiều người nên Quan Hiểu Ninh có chút luống cuống, có khi múc xong xíu mại thì quên rưới nước sốt, may mà người múc cơm nhắc cô mới nhớ.

“Như thế nào, cũng khá là thử thách đúng không?” Đợi khi nhóm người giảm bớt Đại Quế Hà mới cười hỏi cô.

Quan Hiểu Ninh gật đầu: “Quả thật là có chút làm không xuể.”

“Từ từ rồi sẽ quen, không cần vội qua vài ngày nữa là sẽ thích ứng được thôi.”

Quan Hiểu Ninh vừa định lên tiếng thì lại có người qua lấy đồ ăn, cô lập tức múc đồ ăn cho người ta.

“Mỹ nữ, có thể cho tôi thêm một viên xíu mại nữa được không? Tôi rất thích ăn món này, tôi đợi cả tuần mới đợi được đấy.”

Quan Hiểu Ninh đang cúi đầu múc nước sốt, vừa nghe được câu nói đó thì đột nhiên mặt có chút đỏ lên và có chút tức giận, sao còn có người dám trực tiếp gọi người ta là mỹ nữ như vậy, không đứng đắn tí nào!

“Quy định mỗi người hai viên, ăn xong có thể tới lấy nữa.” Quan Hiểu Ninh múc nước sốt vào khay thức ăn của người đó cũng không thèm ngẩng đầu lên trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của đối phương.

“Vậy cho thêm chút sốt được không mỹ nữ?”

Cuối cùng cô cũng nhịn không nổi nữa mà ngẩng đầu lên nhìn đối phương, cô muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà nói chuyện như lưu manh vậy.

Không ngờ vừa ngẩng đầu lên cô liền ngẩn ra, người này khiến cô có cảm giác rất quen thuộc!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom