• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tàng ngọc nạp châu (1 Viewer)

  • Chương 102

Bất luận thế nào, hành trình Tây Bắc lần này, ngoại trừ cái danh nào đó lại cùng Nghiêu Thái úy tiếp tục nghiệt duyên chính làkhôngdự đoán được kiếp số bên ngoài, những mục đích khác của Ngọc Châu đều đạt được. Trừ bỏ chỉnh đốn sơ sơ tình cảm với Tiêu gia, lại nhất cử giải quyết việc cung ứng ngọc liêu cùng vàng.
Nhưng rốt cuộckhôngcó gì tiếc nuối.
Trước thời điểm lên đường, Tiêu gia cũng phái người lại đây.
Vương phu nhân lần này đối đãi với Ngọc Châu so với lúc trước có thểnóilàđãthu lại thay đổi rất nhiều.
Cũngkhôngphải bà sâu sắc giác ngộ sai lầm việc mình đối đãi với Ngọc Châu, mà là biếtrõchức vị giai cấp của vị Thái úy kia bên người Ngọc Châu, đó là chỉ cần chỉmộtngón, liền làm cho sinh tử của nhi tử mình đổi hoàn cảnh khác.
Loại lo sợ này phát ra từ nội tâm, thế nhưng chua ngoa trào phúng hữu hiệu hơn rất nhiều so với Tiêu lão gia, làm Vương phu nhân ngày xưa trước mặt dưỡng nữ lần nữa thu dọn làm người mẹ khiêm tốn phúc hậu, chỉ tha thiết cầm tay Ngọc Châu, làm nàng nghĩ đến hônsựcủa ngũ tỷ, nếu có thể gả Tiêu Trân Nhi vào kinh thành, cùng với nàng làm muội muộithậttốt có thể chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau làm đôi bạn lương thiện.
Ngọc Châu cười đồng ý,khônglộ dấu vết tránh thoát khỏi bàn tay Vương phu nhân.
Ngược lại, Tiêu lão gia lạithậtgọn gàng dứt khoát rất nhiều, đợi Vương phu nhânkhôngchú ý, dựa theo tình hình thực tếnóivới Ngọc Châu,đãtìmmộthộ thân hào trong trấn Tây Bắc, đối phương gần đây mất vợ, gia đạo giàu có, làm người thànhthật, ngược lại là mối lương duyên rất xứng đôi với lão ngũ.
Còn lời Vương phu nhân vừanói, chỉ xem như lúc ấy bà ấynóimớ là được, tuy rằng nữ nhi thứ năm này thựcsựlanh lợi đángyêu, nhưng cũngkhôngcần như vậy, đángyêuđếnkhôngtự biết tài năng vào kinh tương lai chỉ làm mất mặt Thái úy phu nhân.
Ngọc Châu cũngkhôngtiện tiếp nhận lời dưỡng phụnói, chỉ là bị ông chọc cho phụt cười, đồng thời lại chuẩn bịmộtphần ngân lượng vừa dày vừa nặng, đưa cho quảnsựhành quán, chuẩn bị khi ngũ tỷ thành hônthìđưa cho Tiêu gia góp lại làm lễ vật chúc mừng.
Nhưng khi hoàn tấtsựviệc ở Tây Bắc, kinh thành lạiâmthầm mưa gió.
Khi tập kết xong xe ngựa trong hành quán, liền trùng trùng điệp điệp xuất phát về kinh thành. Trong lòng Ngọc Châu biết dọc đường xe ngựa mệt nhọc ngược lại thành nghỉ ngơi ngắn ngủi. Bởi vì sau lúc đến kinh thành, bất luận là đại phật am Vân Từ, hay an nguy của Nhị tỷ trong cung, còn cóâmthầm tranh đấu với tên tặc tử Phạm Thanh Vân, đều hao tổn tâm trí màkhôngđược sai dù nửa bước.
Khi Ngọc Châu từ trong xe ngựa ló đầu ra nhìn lại Tây Bắc, còn chưa rờiđiquá xa, loại tình cảm thẩn thờ cũngđãlên cao “Minh nguyệt hàthìchiếu ngã hoàn” (1).
(1) “Minh nguyệt hàthìchiếu ngã hoàn”: làmộtbài thơ thất tuyệt của thi nhân Vương An Thạch- Bắc Tống – “Bạc thuyền dưa châu”
Kinh khẩu dưa châumộtnướcđanglúc, chung núi chỉ cách sổ trọng núi.
Xuân phong lại xanh Giang Nam ngạn, Minh Nguyệt khi nào chiếu ta còn.
Dịch:
Kinh khẩu cùng dưa châu trong lúc đó chỉ cáchmộtcái Trường Giang, ta ở Chung núi Biến mất ở vài toà sơn loan mặt sau. Ấm áp xuân phong a, thổi tái rồi Giang Nam điền dã, Minh Nguyệt khi nàothìmới có thể chiếu ta trở lại chung chân núi trong nhà
Nhưng cho dù trong lòngkhôngbuông tha đến mức nào, lại vẫn như cũ phải tiến lên phía trước. Khi nàng lưu luyếnkhôngrời thu lại tầm mắt, liền nhìn đến nam nhân giục ngựađitrước đoàn xe kia.
hắnđangcùng phó tướngmộtđường cưỡi ngựathậtnhanh, nhìn qua tiên y nộ mã (2), khí phách hăng hái.
(2) Thành ngữ Hán ngữ, ý là chỉ đắc ý phục tráng ngựa,nóiphục sức hào hoa xa xỉ.
Ngọc Châu nhìn bóng dáng to lớn củahắnmộtlúc, ngược lại bình phục phập phồng trong lòng.mộtlần nữa ngồi trở lại trong xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì nàng biết có lẽ trở về kinh thành, rất khó có thời gian thảnh thơi hưu nhàn loại này.
Tin tức Thái úy xuất sắc trở về,đãsớm truyền khắp phố lớn ngõnhỏtrong kinh thành.
Lần chiến đấu này thành tích nổi bật, cố thổ mấtđihàng trăm năm trước lần nữa được thu hồi, truyền kỳ mạo hiểm bên trong đủ để người ngoài phố biên soạn kể chuyện diễn dịch trong năm ba năm nữa.
Chiến công hiển hách này có thể quá xứng đáng, hiển nhiên là lễ thứ sáu trong “Đại sư chi lễ”!
Nhóm nhạc sư triệu tập từ khắp nơi trong cả nước khoảng chừng ngàn người tấu vang quân nhạc, mỗi ngày ở giáo trường kinh giao diễn tập thổi khèn tiêu. Áo giáp trụ khoác dùng trình lên dâng tặng cho tướng sĩ được các phường dệtđanglàm ngày đêmkhôngnghỉ. Trong kinh thành cửa hàng thương gia cũng sôi nổi treo lên đèn đỏ giống như tết về. Ngay cả quan đạo vùng ngoại thành kinh thành, cũngmộtlần nữa mở gầnmộttrăm dặm đường mới…
Khi tới huyện giao với kinh thànhkhôngxa,mộthàng xe ngựa của Nghiêu Mộ Dã liền dừng lại, đơn độc chờ đại đội đuổi tới, lại mặc lên áo giáp trụđãphủiđibụi đường, lần nữa đánh bóng chiến giáp, chỉ đợi khiđivào cổng thành, cùng quân dân nghênh đón chúc mừng “Đại sư chi lễ”.
Chính là trước khi đặc sứ hoàng thượng phái đến nghênh đón đuổi tới, lại là xe ngựa Nghiêu phủ -- Nghiêu phu nhân dẫn theo Nghiêu tiểu thưđitrước chạy tới huyện ngoại thành, nghênh đón nhi tử đại chiến trở về.
Tuy rằngđãlâukhônggặp, nhưng diễm quang Nghiêu phu nhânkhônghề mảy may, cho dù hành trình đường xe khá xa, vẫn như cũ tóc mai chải cao trang nhã thanh lịch, váy áo dài vẫnkhôngnhìn thấy nếp nhăn nào.
Khi bà từtrênxe ngựa bước xuống, Nghiêu Mộ Dã mang theo Viên Ngọc Châu ra cung nghênh mẫu thân.
Nghiêu phu nhân ngẩng đầu nhìn thấy vị hôn thê trước kia nhi tửđãnóirõkhôngcần lại đứng bên cạnhhắn. Ngược lại sửng sốtmộtchút, khuôn mặt trang điểm tinh xảo run rẩy lại run rẩy.
Bà quá hiểurõnhi tử nhà mình. Là người muốn thể diện bậc nhất trong đám con em thế gia. Lời hủy hôn ước trước đó còn bên tai, khi xuất phát, hai ngườiđãnhư người xa lạ. Như thế nào mớiđiđánh giặc đó, giờ hai đứa lại đứng chungmộtchỗ? Đây là…
Nghiêu tiểu thư đứng bên cạnh cũng giật mình nhìnanhtrai mình. Bất quá Nghiêu Mộ Dã rất là thản nhiên, thỉnh mẫu thân vào tạm trà sảnh trong dịch quánnói: “Khi Ngọc Châuđangở Tây Bắc, bị bệnh nặng,mộtthânmộtmìnhkhôngai quan tâm, con thấykhôngđành lòng, liền đem nàng về bên cạnh để tiện chăm sóc…”
Ngọc Châu cảm thấy an ủi vô cùng với nét đẹp tâm hồnkhôngquen của Thái úy đại nhân, nàng vĩnh viễnkhôngbao giờ lãnh hội kịp núi non trùng điệp bên cạnh.
đangđịnh đối mặt với phu nhân, muốn cảm tạ Thái úytrênđườngđiđãchăm sóc bégáimồ côi, rồi cứ như vậy mà từ biệt,thìThái úy trừng mắt nhìn lại, ý bảo Ngọc Châu đừng nhiều lời, bằngkhôngtuyệt đối là gánhkhôngnổi!
Phen này bất kể hiềm khích trước kia, lý do thoái thác chiếu cố vị hôn thê ốm yếu bệnh tật,thậtsựlàm cho Nghiêu phu nhânkhôngmoi ra được sơ xuất gì. Tự nhiên làkhôngtiện mở miệng hỏi thẳng con trai mình hai ngườiđanglàm gì.
Nghiêu phu nhân săn sóc nhi tử rời nhàđãlâu,trênđườngđicũngkhôngđược ăn cái gì cho đàng hoàng, cho nên sáng sớm từ Nghiêu phủđãmang theo ba hộp lớn thức ăn, tầng dưới cùng còn để thêm nước giữ ấm. Cho nên thức ăn vẫn còn nóng hầm hập. Nhất thời bày đầymộtbàn, ngườimộtnhà cuối cùngđãcó thể quây quầnmộtchỗ, trước hết ăn bữa cơm đoàn viên.
Chỉ là thời điểm ăn cơm, Nghiêu Mộ Dã đem thất thiếu gia Bạch gia Bạch Thủy Thanhđicùnghắnlên bàn ăn, đểhắncùng ăn chung.
Nghiêu tiểu thư thấy Bạch Thất thiếu phơi nắng mặt đen thui, vành mắt cũng đỏ lên, chỉ vặn khăn tay liếc mắt đưa tình nhìnhắn.
Nghiêu phu nhân tinh tế nhân mi tâm lại, bà nhìn thế nào cũng thấy trong đâyđangcó gì đó kỳ quặc? Trong lòng lại khiếp sợ lần nữa,rõràng là cảm kích nhi tử, nhưng sao bà thấy tiếp đón này giống nhu tiền trảm hậu tấu,thậtlà đánh gãy ba cây đàn hương cũng chưa hả giận!
Bất quá Nghiêu Mộ Dã lại cảm thấy nơi đây rời xa kinh thành, ngườikhôngliên quan trong dịch quán cũngđãthanh trừ sạchsẽtốt so với Nghiêu phủ bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, là nơi thảo luận chuyện trong nhà tốt.
Vì thế liền kểmộtnămrõmười với mẫu thân chuyện tư tình nữ nhiđãtrãi qua.
Nghiêu phu ngồi nửa ngàykhôngnóicâu nào, chỉ dùng ánh mắt vô cùng sắc bén trừng nữ nhi nhà mình, nhìn đến Nghiêu tiểu thư chột dạ, chỉ cố hết sức dựa gần vào Ngọc Châu, cúi đầu,khôngngừng dùng chiếc đũa kẹp miếng đậu lạnh trộn đưa vào miệng.
Chỉ thấy nàng bộ dángthậtđáng thương, giống như hậnkhôngthể biến mất khỏi bàn cơm.
Chẳng qua Thất thiếu gia Bạch gia lại ngẩng đầu ưỡn ngực, thản nhiên đối diện với ánh mắt dò xét của Nghiêu phu nhân.
Lần ở biên cương xa xôi này,thậtsựđãmài giũahắn, sinh hoạt trong quân doanh buồn tẻ, lại là loại rời xa cuộc sống chăn ấm nệm êm, lại rèn luyện ra con cháu trẻ tuổi của thế gia mỗi người chịu trách nhiệmkhônggiống nhau, lần nàyhắntác chiến kiêu dũng, Thái úyđãtấu chươngnóirõvới triều đình, thayhắnthỉnh công, mưu cầumộtchức quan, hẳn làkhôngnóichơi.
Nghiêu phu nhân trầm mặc hồi lâu, đẩy chén đũa trong tay ra, lạnh nhạtnói: “Đúng làđãsinh ramộtđôi traigáitốt, đời này ta nhất định vô duyên với hạnh phúc gia đình, còn gạt ta chuyện gì, trái phải maunóira hếtđi, tức chết ta rồi, để ta xuống cửu tuyền đoàn tụ cùng phụ thân các ngươi, đỡ phải tổn hại sức khỏe mà quan tâm…”
Lờinóinàythậtthương cảm, làm cho Ngọc Châu bên cạnh có chútkhôngđành lòng. Chỉ có thể đẩy đẩy Nghiêu tiểu thư bên cạnhđangliều mạng ăn đậu, ý bảo nàng ta xin lỗi mẫu thân.
Nghiêu tiểu thư hồi phục tinh thần, lập tức đứng dậy quỳ xuống trước mặt mẫu thân, nghẹn ngàonói: “Là nữ nhi bất hiếu, để cho mẫu thân ưu phiền.”
Thất thiếu gia Bạch gia cũng chạy nhanh tới quỳ xuống, tỏrõvới Nghiêu phu nhân, bản thân mình làthậtlòng muốn cưới Nghiêu tiểu thư làm vợ.
Nghiêu phu nhân nhìn cũngkhôngnhìn đến hai người, chỉ lập tức hỏi: “Con làmanhtraimộttay che trời, chắc làđãan bài đường lui,nóimộtcâu, con định xử lý hônsựcủa muội muội thế nào?”
Nghiêu Mộ Dã gắpmộtviên thịt ránnhẹnhàng bỏ vào miệng, thoải mái ănmộtmiếng sau đónói: “Bạch thiếuđãthương lượng muốn cùng muội muội con giải trừ hôn ước, việc còn lại phải xem bản lĩnh Thất thiếu Bạch gia, nếuhắncó thểnóilàm lay chuyển được mẫu thân tiến đến cầu hôn, Nghiêu gia chúng ta cũngkhôngngại mà đồng ý, thành toàn cho bọn chúng…”
Nghiêu phu nhân cuối cùngkhôngnhịn được nữa, đập bàn rồinói: “Sau đó để cho người trong kinh thànhnóingười Nghiêu gia chúng ta làm loạn?nóinữ nhi Nghiêu gia takhôngai muốn? Gảkhôngđược cho trưởng tử hầu vị Bạch gia, lập tức phải gả chomộtđứa con Bạch gia chưa biết tên tuổi?”
Lời này vừanóira, mặt Thất thiếu Bạch gia đè nén đến đỏ bừng, nhưng đành chịu vì lời Nghiêu phu nhânnóilàsựthật, mà Nghiêu gia chính xác cũngkhôngkéo nổi người này!
Cuối cùng Nghiêu phu nhânnóivới Nghiêu Mộ Dã: “Hônsựcon, bất chấp tất cả phản kháng chỉ làm bừa thôi, dù sao cả kinh thành đều biết conkhôngphải người lương thiện gì! Nhưng hônsựmuội muội con,khôngchấp nhận được con hồ đồ làm bừa! Người làm mẫu thân như ta còn chưa chết! Hậu trạch Nghiêu gia cũngkhôngphải là người quát tháotrêntriều đình Nghiêu Mộ Dã con!”
mộtcâu này, trong lờinóilộ vẻ đoạn tuyệt với Nghiêu Mộ Dã, cuối cùng gầm lên đuổi bọn họ ra ngoài, chỉ để lại Nghiêu tiểu thư cùng với Thất thiếu Bạch gia.
Lúc Ngọc Châu ra khỏi phòng ăn, nhịnkhôngđược hỏi Nghiêu Mộ Dã: “Thái úy làm như vậy, có phải có chút vội vàng?”
Nghiêu Mộ Dãthậtrakhôngđể bụng, vẻ mặt thoải máinói: “Sau khi ta hồi kinh công vụ tất nhiênsẽbận rộn, làm gì còn có thời gian rãnh rỗiđiquản chuyện bọn chúng làm loạn, dù sao bây giờ tên tiểu tử kia cũng coi như có chút công trạng chống đỡ bên ngoài, người làmanhnhư ta coi nhưđãlàm hết phậnsựthay Xu Đình hủy hôn ước con békhôngmuốn, quãng đường còn lại, phải do tự chúng nó lo liệu, nếu có quyết tâm, đương nhiênsẽkết thànhmộtđôi, cònkhôngcó bản lĩnh, tan rã sớmmộtchút cũng tốt, chẳng lẽ còn muốn ta suốt đường hộ tống đến khi bọn chúng động phòng sao?”
Kỳthậtlần này Nghiêu Mộ Dã làm, còn có chút tâm tưkhôngtiệnnói, lần này ăn xong tư thếhắncó chút chật vật, luôn muốn dờiđitầm mắt của mẫu thân, để bà nhất thờikhôngthể chú ý đến mình thôi.
Ngọc Châu bị Nghiêu Mộ Dã lưu loát phủi tay nhưkhôngcó việc gì cảm phụcthậtsâu, chỉ có thể lấymộtphen nước mắt thầm đồng tình cho tiểu thư yếu ớt của Nghiêu gia.
Qua ngày hôm sau, Thất thiếu Bạch gia bị Nghiêu phu nhân gầm lên đuổi ra khỏi dịch quán, lúc rờiđisắc mặt xám ngắt, lại càng mang theo quyết tâmkhôngbuông tay.
trênkhuôn mặt trắng nõn của Nghiêu tiểu thư lại lần nữahiệnlên hai khỏa hồng đào.trênđườngđigiận dỗikhôngmuốnđicùng mẫu thân trở về, chỉ muốn ngồi chung xe ngựa với Ngọc Châu, nghẹn ngào hỏi nàng có thểnóirõvới ca ca giúp nàngkhông,nóimẫu thân đừng chia rẽ nàng cùng Thất lang?
Ngọc Châu thở dàimộthơinói: “Tiểu thư phải biết cách ca ca người làm người,hắnlà người phụ nhân có thể lay chuyển? Chẳng quahiệngiờ nếu tiểu thư phải giải trừ hôn ước với Bạch gia là chuyện tốt, hà tất đau thương cả ngày,sựviệckhôngphải còn có cơ hội xoay chuyển sao?”
Bên này trong xe ngựa thường xuyên truyền raâmthanh khụt khịt, trong xe ngựa phía trướcthậtra mẹ con ngồi chungmộtchiếc xe.
Lần này Nghiêu phu nhân đến đây, trong lòng còn vướng bậnmộtchuyện đạisựkhác, cũng lười phải hưng sư vấn tội với nhi tử. Chỉ hỏi thẳng: “Hoàng thượng muốn cử hành đại lễ cho con, ý tứ trong lòng con thế nào?”
Nghiêu Mộ Dã hiểu lời này của mẫu thân có ý gì, trầm ngâmmộtlátnói: “Lần này trước đại chiến, Hoàng thượng thay đổi thánh ý, cùng với ý chí nghênh chiến của nhi tửkhônggặp nhau, làm cho nhi tử kích độngthậtlâu sau đó,hiệntại hoàng thất Dương gia, so với trăm năm trước khi họ mới vào Giang Nam quang cảnh so với khi đóđãthay đổi rất nhiều…hiệngiờ thế giađãvinh nhục trầm luân bao phen, Nghiêu gia chúng ta nhất chi độc tú(*) sừng sữngkhôngngã, nhưng cũngkhôngphải là căn cơ trầm ổnkhônglo… Nhi tử muốn tránhđiđại sư chi lễ.khôngbiết ý mẫu thân thế nào?”
(*)Nhất chi độc tú, chính là hoa khác đềukhôngcó nở ra, chỉ cómộtnhánh này còn nở. So sánh kỹ caomộtbậc, ưu thếrõràng.
Cực hạn vinh quang, cũng thường thường là bước ngoặt của suy sụp. Lần này Nghiêu Mộ Dã chiến công nổi bật, siêu việt hơn xa so với lịch đại tổ tiên,khôngthểkhôngnhìn xa trông rộng, chính mình nên tránh né nhận lấy cái chức danh bề tôi siêu việt này.
Lời này củahắn, lạikhônghẹn mà gặp trùng với suy nghĩ trong lòng của Nghiêu phu nhân, gật gật đầunói: “Con lần này là sử dụng khổ nhục kếâmphụng dương vi(*), cũng làm cho Hoàng thượng ở trước mặt hung hăng té ngã, lần này quân thần làm thế nào tu chữa, vậy phải xem bản lĩnh của con, nếu conkhôngmuốnđiđại sư chi lễ, ngược lại có ý tưởng gì khác?”
(*)âmphụng dương vi làmộtthành ngữ Hán ngữ, chỉ kẻ đùa bỡn hai mặt thủ pháp, ở mặt ngoài vâng theo, ngầm vi phạm.
Trong lòng Nghiêu Mộ Dãđãsớm có chủ ý, mở lờinói: “Nhi tử muốn dẫn đầu nhóm chủ tướng,điđến trước lăng mộ tiên đế, bởi vì Hoàng thượng chủ trì nghi thức tế lễ, an ủi thiên hạ hoàng tộc.”
Nghiêu phu nhânnói: “Lần này phần thưởng cho con là kế tục đất phong, phần lớn cũng phải cấp lại cho các con cháu trong tộc, còn có lớp thế hệ sau trong đại tộc, có quân công thiết lập cũng muốn ca ngợi nhiều hơn,mộtngườikhôngthể đơn độc sống trong kỳ công,sẽrước lấy các thế gia khác bất mãn…”
Nghiêu Mộ Dã gật gật đầu,sựviệc trong nhà mẹ conkhônghòa thuận lắm, nhưng cái nhìn trong chuyện quốcsựthậtra chưa từng có nhất trí.
Nếuđãquyết định, Nghiêu Mộ Dã lập tức tự tay viết gấp tấu chương, phái người cưỡi ngựathậtnhanh trình lên Hoàng thượng.
Trong tấu chương, Nghiêu Mộ Dã ngạo mạn những ngày qua ngược lại thu liễm, khiêm tốn trần thuật chiến dịch lần này, vô số thế hệ sau tắm máu sa trường, tuy rằng mới vừa rửa sạch nỗi nhục của đất nước, nhưng lại hiến dâng rất nhiều con dân khắp Đại Ngụy, sau cuộc chiến này, cần nghỉ ngơi lấy lại sức,thậtsựkhôngnên phô trương ăn mừng khắp nơi, mong muốn bệ hạ thương cảm tâm tình sợ hãi của thần tử, hủy bỏ đại sư chi lễ, dùng nghi thức tế lễ hoàng tộc thay thế, an ủi tiên đế hoàng giatrêntrời có linh thiêng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom