Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Khi Nghiêu Mộ Dã dâng tấu chương lên long án, lúc đó Hoàng thượngđangđánh cờ với Bạch Thủy Lưu.
Gần đây trong kinh thành lưu hành cờ song lục.
Cách chơi này truyền đến từ Thiên Trúc, chỉ thấy hộp cờ của hai người đều có hai màu trắng đen của quân cờ bằng xương trâu, bên cạnh bàn cờ đặt hai quả xúc xắc bằng ngọc, mỗi bướcđikế tiếp đều phải ném xúc xắc trước, lại ấn ném ném con số ra bàn cờ.
Ai sở hữu quân cờ thắng tất cả sáu đường ngang dọctrênđó mới tính là thắng. Bởi vì loại cờ này phân nửa dựa vào ném xúc xắc số lớnnhỏquyết định, thắng bại đều trong chốc lát,khôngđếnmộtkhắc cuối cùng, chưa biết ai thắng thua.
Hoàng thượng trước giờ thích thử các cách chơi mới mẻ, gần đây nhất luôn thích tìm thần tử thân cận đánh cờ.
Khi con cuối cùng rơi xuống, Bạch thiếu mới cườinói: “Hoàng thượnganhminh, thần lại thua rồi.”
Hoàng đế trẻ tuổi thích ý duỗi eo lười biếng cười ha ha hanói: “Bạch ái khanh, khanh phải luyện tập thêmmộtchút kỹ năng đổ xúc xắc!”
Sau khinóigiỡn xong, Hoàng đế mới xoay người lấy tấu chương tới, sau khi mở ra nhìn nhìn, thở dàimộttiếng.
Bạch Thủy Lưukhônglên tiếng, bình tĩnh chờ Hoàng đế mở miệng.
Hoàng đế lại đem tấu chương nhìn nhìn, lúc này mới đưa cho Bạch Thủy Lưu, cảm thánnói: “Khanhkhôngngại cũng xemmộtchút, Nghiêu khanhkhôngmuốn cử hàng đại sư chi lễ, thỉnh tấu hủy bỏ, sửa thành nghi thức tế lễ Hoàng gia, báo cho tiên hoàng tin vui này.”
Sau khi Bạch Thủy Lưu xem xong, trầm mặcmộtlúc cườinói: “Nghiêu Thái úy tấu chươngnóitrận chiến này làm suy giảm gân cốt Đại Ngụy,khôngmuốn phô trương lãng phí, quả nhiên là phân ưu thay cho Hoàng thượng,khôngbiết ý Hoàng thượng là…”
Hoàng thượng gõ gõ bàn cờnói: “Lúc trước Hộ bộ trình báo tấu chươngkhôngphảinóitiền bạc chi cho đại sư chi lễthậteo hẹp, dò hỏi phải chăng muốnđitrưng thu “Đại sư thuế” để phong phú dùng chi tiêu mừng lễ sao? Thái úy săn sóc dân tình, Hộ bộ cũng phảikhôngcần phùng má giả làm người mập, trực tiếp hủy bỏ đại sư chi lễđi.”
Bạch Thủy Lưu cườinói: “Thần tuân chỉ, lập tứcđilàm.”nóixong lập tức đứng dậy rờiđi.
Ngaymộtkhắc ra cửa cung kia, tươi cườitrênmặt Bạch Thủy Lưu như chưa từng có. Đánh cờtrêntriều đìnhhiệngiờ, cùng với song lục cờ kia có chút giống nhau. Bố cục tỉ mỉ, cũngkhônglàm gì được để có biến số bất ngờ.
Lần đại sư chi lễ này, vốn muốn chứng thực công lao to lớn của Nghiêu gia, hao tài tốn của, tranh giành cướp đoạt phúc lợi của các thế gia khác, công đức tội danh trang điểm hết lêntrênngười Nghiêu gia. Kể từ đó, Nghiêu gia mâu thuẫn với các thế gia khácsẽtừ từ nổi lên mặt nước.
Nhưng ai ngờ được Nghiêu Mộ Dã bây giờ lại trở nênthậtsựkhiêm tốn, chủ động đưa ra ý kiến hủy bỏ đại lễ…
Bạch Thủy Lưu nghĩ vậy, nhưngthậtsựthở phàonhẹnhõm, nếu như vậy, hủy bỏ ngược lạikhôngsao, bất quá kinh thành tiếp đó lại thay đổi bất ngờ, cho dù là ai cũngkhôngđoán trước được, thú vi khi đánh cờkhôngphải cũng do đây sao?
Hơn nữa…. Nàng hẳn là cũngđãtheo trở lạiđi.
Nghĩ vậy, Bạch Thủy Lưu nghiền ngẫm cười cười, sửa sang lại cho tốt cổ áo choàng, sải bướcđitới chỗ xe ngựa ở cổng cung mù sương….
Ba quân Đại Ngụy xuất phát vào thành, tuy rằng hủy bỏ đại sư chi lễ liên tục bàymộttháng thịnh lễ yến hội. Nhưng dân chúng xếp thành hàng hai bên đường nhiệt tình hoan nghênh chẳng mảy may suy giảm!mộtngày này kinh thành quả thực vui mừng giống như nước sôikhônghạ nhiệt.
Nhưng làm cho dân chúng tiếc nuối chính là,khôngnhìn thấy thân ảnh chủ soái Nghiêu Mộ Dã cùng mấy vị tướng quân.
Bởi vì bọn họkhôngđitheo ba quân vào thành, màđitrướcmộtbước tế miếu hoàng gia, an ủi tổ tiên Dương gia.
Nghi thức đơn giản nhưngkhôngmấtđisựlong trọng. Hoàng thượng tự tay viết tế văn, diễn cảm cao giọng đọc, văn võ bá quan cúi đầu đứng trong tế đàn, lắng nghe tiếng vọng thánhâm, hồi tưởng đến nhữnganhlinhđãtử trận.
Sau đó, quần thần được Hoàng thượng ân cần dạy bảo, kết thúc tuy rằng đại chiến, nhưng lưu dân biên quan len lỏi khắp nơi, tạo thành đạo phỉ hoành hành, dân chúng lầm than khốn khổ còn đợi sĩ khanh tận lực trợ giúp rất nhiều, từng việc vì dân giải trừ.
Những dân sinh gian nan khổ cực nàyđãlàm loãngđiniềm vui chiến thắng, càng giống như Hoàng thượngđangđề cập đến việc khăng khăng làm cho được của Nghiêu Thái úy trước đây, giống như việc xuất quân khi loạn lạc.
Bất quá lạikhôngthấysựgiận dữtrênmặt Nghiêu Thái úy, bình thản ung dung mà cung kính cảm tạ thánh thượngđãgiáo huấn, để người khácâmthầm chê cười, rất thất vọng.
Bọn nam tử trong triều bắt đầuâmthầm so nhau như mạch nước ngầm bắt đầu gợn song, còn các nữ tử thế gia hoàng tộc lại qua quýt giải thích cho mọi chuyện êm xuôi.
Lúc trước đây bởi vì chuẩn bị chiến tranh, trong kinh thành cấm các loại yến hội. Nhóm các chư vị thế gia chỉ dựa vào canh suông trà nước nhạt nhẽo ứng phó với tiệc rượu nhàm chán,thậtsựcó chút bị rót trà ăn đến no.
Nay quân đội thắng lợi trở về, các phủ trạch rốt cuộcđãtìm được cái tên gọi chính đáng để thiết yến vui vẻ cùng thân bằng quyến thuộc.
Trong đó có yến hội của phu nhân Lễ bộ Thị lang là độc đáo nhất.
Thụy quốc phu nhân từ trước đến giờ tổ chức yến hội bảo thủ, lần này chuẩn bị mở yến tên gọi cũng thanh cao làm cho người người kính ngưỡng, tên gọi là “Thiên quân yến”.
Đó là phu nhân muốn mời các tướng quân tuổi trẻ xuất chinh lần này nhập viên, các nàng nàyđangở trong kinh thànhkhôngđược lãnh hội phong cảnh đại mạc, các nữ quyến được giải thíchmộtchút về đủ loại bụi đường ác chiếntrênđại mạc ở tiệc rượu trong yến hội.
hiệntạikhôngkhí nghênh đón quân độiđanghừng hực, có thể cùng nhómanhhào uống rượu cũng trở nênthậthấp dẫn người khác.
Lúc này sau khi thụy quốc phu nhân phát thiếp mờiđi, nữ quyến các phủ cơ bản đều trả lời đáp ứng lời mời tham dự. Thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng nghenóiđến Thiên quân yến này, cười để cho mấy công chúađitham giamộtlần cho hợp với tình hình.
Nhưng tiểu thư Nghiêu phủ lại bị mẫu thân cấm túc, kiên quyếtkhôngcho phép nàng tham gia “Thiên quân yến” này để mượn cơ hội tiếp xúc với Thất tiểu tử Bạch gia. nhưng Nghiêu gia lại là lực lượng chính nghênh đón quân đội, nếukhôngphái người đến chẳng phải làkhôngcho Lễ bộ Thị lang mặt mũi?
Vì thế phái ngườiđixã giao, tự nhiên lại rơi trúngtrênngười Ngọc Châu hôn thê của Thái úy.
Ngọc Châu sau khi trở lại kinh thành, chuyện đương nhiên phải về ở tạm trong Nghiêu phủ.
Lần này Lục tiểu thư mở rương hành lý, Thái úy đại nhân vội bớt chút thời gian giám sátmộtphen, ra lệnh đồ vật cần thiết sử dụng này nọ bày ra cái rương, lại vì Ngọc Châu bố trí vài tên nha hoàn hạ nhân.
Hạ nhân săn sóc khó mà vừa lòng đại nhân, tự mình triệu Giác nhi tới tha thiết dặn dò nàng cái gọi là chân lý củamộtngười hầu trung thành.
Ví dụ như, Lục tiểu thư sắp phải xuất giá, lúc này Nghiêu phủ hiển nhiên là nhà nàng. Nếu Lục tiểu thư thỉnh thoảng náo loạn cáu kỉnh, muốn rời khỏi nhà, thân là người hầu trung thành, phải khuyên giải an ủi để Lục tiểu thư nguôi giận, yên tĩnh quamộtđêm rồinóisau, màkhôngphải làmộtmặt ngu dốtkhôngcó mắt nhìn, nhanh tay lẹ chân chuẩn bị rương hành lý chạy lấy người.
Giác Nhi trời sanh can đảm, nghe xong Thái úy đề cập, tuân theo lời dạy của Thánh nhân “khônghiểu phải hỏi”, lập tức hỏi: “Kia nếu là Thái úy đại nhân lại lừa đuổi tiểu thư ra phủ, cũng phải khuyên người lưu lại?”
Sắc mặt Thái úy căng thẳng, có chút ghét bỏ nhìn nha đầu gàn bướng này, nửa ngày mớinói: “Vô sỉ! Vậy càng phải giữ tiểu thư nhà ngươi lại! Chẳng lẽ tasẽkhôngcần tiêu tan cơn giận sao?”
Giác Nhi nghe được tỉnh tỉnh mê mê, hoa tìnhyêucủa nàng chưa nở, đương nhiênkhônghiểu được tìnhyêusay đắm mọc lan tràn này, chuyện giận dỗi huyền diệu giữa nam nữ. Nhưng càng thêm cảm thấy Thái úy đại nhân thay đổi thất thường, khổ cực cho Lục tiểu thư nhà mình.
Hơn nữa,khôngriêng chuyện phải ứng phó hỉ nộ vô thường của Thái úy, còn có cái loại chuyện khổ sai sớm tinh mơ ứng đối tham gia yến hội của Lục tiểu thư.
Tuy rằng giữa trưa yến hội mới bắt đầu, nhưng trang phục sử dụng tham gia yến hội sáng sớmđãđưa đến viện Ngọc Châu, hơn nữa còn phải tắm gội thay quần áo, trang điểm,thậtsựlà phải dậythậtsớm đây.
Bởi vì trong thiệp mời Thụy quốc phu nhânnóirõ, vì ngụ ý đón ýnóihùa “Thiên quân yến”, nữ quyến các phủ đến tham gia đều phải mặc nhung trang, ý là biểu dương cho quân Ngụyyêuquí. Cho nên chuẩn bị quần áo, nhóm may vá cố ý sửamộtchút ở chỗ eo ngựctrênnhung trang.
Ngọc Châu tuy rằng thiên sanh lệ chất 1, nhưngkhôngthểkhôngthừa nhận, hành trìnhđiTây Bắc lần nàythậtvất vả, làn da bị thổi đến có chút khôđi.
1 Thiên sinh lệ chất: Trời sinh: Thiên nhiên tạo thành. Đoan trang: Xinh đẹp dung mạo. Hình dung nữ tử trời sanh xinh đẹp tư chất, trí tuệ.
May mà cao hạnh nhân gan ngỗng của Nghiêu phủ dùngthậttốt, khi tắm, dùng muỗng bạc bôimộtlớpthậtdày lên chỗ gò má đến cổ, lại xông với hơi nước, chờ khi tắm gội xong, rửa sạch lại, làn da lập tức trở nên non mịn sáng bóng rất nhiều.
Sau khi tắm gội xong, tới chỉnh sửa móng tay, trang điểm mặt chảy tóc. Hôm qua Ngọc Châu lại thức đêm, được ấn bópthậtthoải mái, lại trong lúc đánh phấn nhắm mắt ngủ mất.
Khi Nghiêu phu nhânđivào, nhìn thấy nữ tử này ngồitrênghế dựa cao ngẩng mặt ngủ ngon lành,khôngkhỏi hơi hơi ho khanmộttiếng.
Ngọc Châu mông lung mở mắt ra, chính là thấy Nghiêu phu nhânđangđivề hướng nàng, lập tức muốn đứng dậy đón chào, lại bị Nghiêu phu nhânđitrướcmộtbước đè xuống bả vainói: “đanghóa trang, đừng lộn xộn lem mất.”
Ngọc Châu lại động đậysẽkhôngtốt, chỉ có thể để cho thị nữ tiếp tục vẽ loạn.
Nghiêu phu nhân ngược lại cẩn thận nhìn sắc mặt trang điểm của nàngnói: “Hóa trang sơ quamộtchút, càng thêm kiều diễm, chỉ sợ trong yến hội Thiên quân yến này, con dâu Nghiêu gia chúng ta là nhung trang nữ nhi đẹp nhất!”
Ngọc Châu nghe xong cười có chút xấu hổ.
Nghiêu phu nhân nhíu màykhônghiểu, tiếp tục cườinói: “Trước đây cho rằngcônương cùng Nhị lang tình tận, trong lòng vốn tiếc nuối, bất quá các ngươi lại náo loạn, ý tứkhôngchừng là còn muốn tiếp tục, tuổi tác tađãlớn, nhìnkhônghiểu con đườngâmtình 2 của các ngươi. Nhưng cómộtdạng, đó chính làcônươnghiệngiờđãởtrênthuyền lớn trăm năm của Nghiêu gia này, nên đồng hội đồng thuyền, tuyệt đốikhôngcó đạo lý nửa đường rời thuyền. Tạm thời gió êm sóng lặng,khôngcó nghĩa là phía trướckhôngcó bão tố. Nếu tay láikhôngvững, làkhôngchống đỡ nổi chiếc thuyền Nghiêu gia này….”
2 Là chỉ hướng dương cùng cái bóng; Cũng so sánh đắc chí cùng thất ý; Cũng chỉ bắc mặt cùng nam diện.
Ngọc Châu vừa địnhnóichính mình bất tài,khôngxứng làm con dâu Nghiêu gia. nhưng căn bản Nghiêu phu nhânkhôngcho nàng cơ hội mở miệng,nóitiếp: “Lần yến hội này, Bạch gia, Thạch gia cùng cái vị gia quyến tụ tập, những người bên trong này rắc rối phức tạp,cônương lạikhôngbiết mấu chốt bên trong, takhôngcó biện phápnóirõràng từng việc chocônương, nhưng nếuđãcó thể được chọn đảm nhiệm hoàng thương, hiển nhiên là có năng lực nhìn mặt đoán ý, đó là phải nhớ kỹnóiít nhìn nhiều, còn như Bạch gia…”
nóiđến đây, Nghiêu phu nhân dừngmộtchút. Ngọc Châu cũng hiểu được ý tứ trong lờinóicủa bà,nhỏgiọngnói: “Nữ tử Bạch gia đa tài, Ngọc Châu tự nhiênsẽim lặng thưởng thức, tuyệtsẽkhôngđoạt lấysựnổi bật.”
Nghiêu phu nhân lúc này ngược lại cườithậttình,nói: “thìra là ta sai lầm rồi, Lục tiểu thư biết có lẽ cũngkhôngphải ít như vậy….”
Sau khinóixong, Nghiêu phu nhân lạinóimộtchút về việc chuyển biến biến cố gần đây trong kinh thành, sau khi dặn dò đôi câu, lập tức đứng dậy rờiđi.
Ngọc Châu chải tócthậttốt, thay nhung trang xong,thậtsựcó chút tư thế oai hùng hiên ngang khí phách.
Bất quá Giác Nhi cảm thấy thân quần áo này vẫnkhôngso được với váy sa dài phết đất,nhỏgiọng lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ là uống rượu, làm sao ăn mặc đằng đằng sát khí như vậy.”
Ngọc Châu nhìn nhìn góc rộng ở eo trong gương đồng, chỉnh chỉnh mũ giápnhỏtrênđầu, cười khổnói: “Cũngkhôngphải là tiến vào cuộc chiến Tu la!”
Gần đây trong kinh thành lưu hành cờ song lục.
Cách chơi này truyền đến từ Thiên Trúc, chỉ thấy hộp cờ của hai người đều có hai màu trắng đen của quân cờ bằng xương trâu, bên cạnh bàn cờ đặt hai quả xúc xắc bằng ngọc, mỗi bướcđikế tiếp đều phải ném xúc xắc trước, lại ấn ném ném con số ra bàn cờ.
Ai sở hữu quân cờ thắng tất cả sáu đường ngang dọctrênđó mới tính là thắng. Bởi vì loại cờ này phân nửa dựa vào ném xúc xắc số lớnnhỏquyết định, thắng bại đều trong chốc lát,khôngđếnmộtkhắc cuối cùng, chưa biết ai thắng thua.
Hoàng thượng trước giờ thích thử các cách chơi mới mẻ, gần đây nhất luôn thích tìm thần tử thân cận đánh cờ.
Khi con cuối cùng rơi xuống, Bạch thiếu mới cườinói: “Hoàng thượnganhminh, thần lại thua rồi.”
Hoàng đế trẻ tuổi thích ý duỗi eo lười biếng cười ha ha hanói: “Bạch ái khanh, khanh phải luyện tập thêmmộtchút kỹ năng đổ xúc xắc!”
Sau khinóigiỡn xong, Hoàng đế mới xoay người lấy tấu chương tới, sau khi mở ra nhìn nhìn, thở dàimộttiếng.
Bạch Thủy Lưukhônglên tiếng, bình tĩnh chờ Hoàng đế mở miệng.
Hoàng đế lại đem tấu chương nhìn nhìn, lúc này mới đưa cho Bạch Thủy Lưu, cảm thánnói: “Khanhkhôngngại cũng xemmộtchút, Nghiêu khanhkhôngmuốn cử hàng đại sư chi lễ, thỉnh tấu hủy bỏ, sửa thành nghi thức tế lễ Hoàng gia, báo cho tiên hoàng tin vui này.”
Sau khi Bạch Thủy Lưu xem xong, trầm mặcmộtlúc cườinói: “Nghiêu Thái úy tấu chươngnóitrận chiến này làm suy giảm gân cốt Đại Ngụy,khôngmuốn phô trương lãng phí, quả nhiên là phân ưu thay cho Hoàng thượng,khôngbiết ý Hoàng thượng là…”
Hoàng thượng gõ gõ bàn cờnói: “Lúc trước Hộ bộ trình báo tấu chươngkhôngphảinóitiền bạc chi cho đại sư chi lễthậteo hẹp, dò hỏi phải chăng muốnđitrưng thu “Đại sư thuế” để phong phú dùng chi tiêu mừng lễ sao? Thái úy săn sóc dân tình, Hộ bộ cũng phảikhôngcần phùng má giả làm người mập, trực tiếp hủy bỏ đại sư chi lễđi.”
Bạch Thủy Lưu cườinói: “Thần tuân chỉ, lập tứcđilàm.”nóixong lập tức đứng dậy rờiđi.
Ngaymộtkhắc ra cửa cung kia, tươi cườitrênmặt Bạch Thủy Lưu như chưa từng có. Đánh cờtrêntriều đìnhhiệngiờ, cùng với song lục cờ kia có chút giống nhau. Bố cục tỉ mỉ, cũngkhônglàm gì được để có biến số bất ngờ.
Lần đại sư chi lễ này, vốn muốn chứng thực công lao to lớn của Nghiêu gia, hao tài tốn của, tranh giành cướp đoạt phúc lợi của các thế gia khác, công đức tội danh trang điểm hết lêntrênngười Nghiêu gia. Kể từ đó, Nghiêu gia mâu thuẫn với các thế gia khácsẽtừ từ nổi lên mặt nước.
Nhưng ai ngờ được Nghiêu Mộ Dã bây giờ lại trở nênthậtsựkhiêm tốn, chủ động đưa ra ý kiến hủy bỏ đại lễ…
Bạch Thủy Lưu nghĩ vậy, nhưngthậtsựthở phàonhẹnhõm, nếu như vậy, hủy bỏ ngược lạikhôngsao, bất quá kinh thành tiếp đó lại thay đổi bất ngờ, cho dù là ai cũngkhôngđoán trước được, thú vi khi đánh cờkhôngphải cũng do đây sao?
Hơn nữa…. Nàng hẳn là cũngđãtheo trở lạiđi.
Nghĩ vậy, Bạch Thủy Lưu nghiền ngẫm cười cười, sửa sang lại cho tốt cổ áo choàng, sải bướcđitới chỗ xe ngựa ở cổng cung mù sương….
Ba quân Đại Ngụy xuất phát vào thành, tuy rằng hủy bỏ đại sư chi lễ liên tục bàymộttháng thịnh lễ yến hội. Nhưng dân chúng xếp thành hàng hai bên đường nhiệt tình hoan nghênh chẳng mảy may suy giảm!mộtngày này kinh thành quả thực vui mừng giống như nước sôikhônghạ nhiệt.
Nhưng làm cho dân chúng tiếc nuối chính là,khôngnhìn thấy thân ảnh chủ soái Nghiêu Mộ Dã cùng mấy vị tướng quân.
Bởi vì bọn họkhôngđitheo ba quân vào thành, màđitrướcmộtbước tế miếu hoàng gia, an ủi tổ tiên Dương gia.
Nghi thức đơn giản nhưngkhôngmấtđisựlong trọng. Hoàng thượng tự tay viết tế văn, diễn cảm cao giọng đọc, văn võ bá quan cúi đầu đứng trong tế đàn, lắng nghe tiếng vọng thánhâm, hồi tưởng đến nhữnganhlinhđãtử trận.
Sau đó, quần thần được Hoàng thượng ân cần dạy bảo, kết thúc tuy rằng đại chiến, nhưng lưu dân biên quan len lỏi khắp nơi, tạo thành đạo phỉ hoành hành, dân chúng lầm than khốn khổ còn đợi sĩ khanh tận lực trợ giúp rất nhiều, từng việc vì dân giải trừ.
Những dân sinh gian nan khổ cực nàyđãlàm loãngđiniềm vui chiến thắng, càng giống như Hoàng thượngđangđề cập đến việc khăng khăng làm cho được của Nghiêu Thái úy trước đây, giống như việc xuất quân khi loạn lạc.
Bất quá lạikhôngthấysựgiận dữtrênmặt Nghiêu Thái úy, bình thản ung dung mà cung kính cảm tạ thánh thượngđãgiáo huấn, để người khácâmthầm chê cười, rất thất vọng.
Bọn nam tử trong triều bắt đầuâmthầm so nhau như mạch nước ngầm bắt đầu gợn song, còn các nữ tử thế gia hoàng tộc lại qua quýt giải thích cho mọi chuyện êm xuôi.
Lúc trước đây bởi vì chuẩn bị chiến tranh, trong kinh thành cấm các loại yến hội. Nhóm các chư vị thế gia chỉ dựa vào canh suông trà nước nhạt nhẽo ứng phó với tiệc rượu nhàm chán,thậtsựcó chút bị rót trà ăn đến no.
Nay quân đội thắng lợi trở về, các phủ trạch rốt cuộcđãtìm được cái tên gọi chính đáng để thiết yến vui vẻ cùng thân bằng quyến thuộc.
Trong đó có yến hội của phu nhân Lễ bộ Thị lang là độc đáo nhất.
Thụy quốc phu nhân từ trước đến giờ tổ chức yến hội bảo thủ, lần này chuẩn bị mở yến tên gọi cũng thanh cao làm cho người người kính ngưỡng, tên gọi là “Thiên quân yến”.
Đó là phu nhân muốn mời các tướng quân tuổi trẻ xuất chinh lần này nhập viên, các nàng nàyđangở trong kinh thànhkhôngđược lãnh hội phong cảnh đại mạc, các nữ quyến được giải thíchmộtchút về đủ loại bụi đường ác chiếntrênđại mạc ở tiệc rượu trong yến hội.
hiệntạikhôngkhí nghênh đón quân độiđanghừng hực, có thể cùng nhómanhhào uống rượu cũng trở nênthậthấp dẫn người khác.
Lúc này sau khi thụy quốc phu nhân phát thiếp mờiđi, nữ quyến các phủ cơ bản đều trả lời đáp ứng lời mời tham dự. Thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng nghenóiđến Thiên quân yến này, cười để cho mấy công chúađitham giamộtlần cho hợp với tình hình.
Nhưng tiểu thư Nghiêu phủ lại bị mẫu thân cấm túc, kiên quyếtkhôngcho phép nàng tham gia “Thiên quân yến” này để mượn cơ hội tiếp xúc với Thất tiểu tử Bạch gia. nhưng Nghiêu gia lại là lực lượng chính nghênh đón quân đội, nếukhôngphái người đến chẳng phải làkhôngcho Lễ bộ Thị lang mặt mũi?
Vì thế phái ngườiđixã giao, tự nhiên lại rơi trúngtrênngười Ngọc Châu hôn thê của Thái úy.
Ngọc Châu sau khi trở lại kinh thành, chuyện đương nhiên phải về ở tạm trong Nghiêu phủ.
Lần này Lục tiểu thư mở rương hành lý, Thái úy đại nhân vội bớt chút thời gian giám sátmộtphen, ra lệnh đồ vật cần thiết sử dụng này nọ bày ra cái rương, lại vì Ngọc Châu bố trí vài tên nha hoàn hạ nhân.
Hạ nhân săn sóc khó mà vừa lòng đại nhân, tự mình triệu Giác nhi tới tha thiết dặn dò nàng cái gọi là chân lý củamộtngười hầu trung thành.
Ví dụ như, Lục tiểu thư sắp phải xuất giá, lúc này Nghiêu phủ hiển nhiên là nhà nàng. Nếu Lục tiểu thư thỉnh thoảng náo loạn cáu kỉnh, muốn rời khỏi nhà, thân là người hầu trung thành, phải khuyên giải an ủi để Lục tiểu thư nguôi giận, yên tĩnh quamộtđêm rồinóisau, màkhôngphải làmộtmặt ngu dốtkhôngcó mắt nhìn, nhanh tay lẹ chân chuẩn bị rương hành lý chạy lấy người.
Giác Nhi trời sanh can đảm, nghe xong Thái úy đề cập, tuân theo lời dạy của Thánh nhân “khônghiểu phải hỏi”, lập tức hỏi: “Kia nếu là Thái úy đại nhân lại lừa đuổi tiểu thư ra phủ, cũng phải khuyên người lưu lại?”
Sắc mặt Thái úy căng thẳng, có chút ghét bỏ nhìn nha đầu gàn bướng này, nửa ngày mớinói: “Vô sỉ! Vậy càng phải giữ tiểu thư nhà ngươi lại! Chẳng lẽ tasẽkhôngcần tiêu tan cơn giận sao?”
Giác Nhi nghe được tỉnh tỉnh mê mê, hoa tìnhyêucủa nàng chưa nở, đương nhiênkhônghiểu được tìnhyêusay đắm mọc lan tràn này, chuyện giận dỗi huyền diệu giữa nam nữ. Nhưng càng thêm cảm thấy Thái úy đại nhân thay đổi thất thường, khổ cực cho Lục tiểu thư nhà mình.
Hơn nữa,khôngriêng chuyện phải ứng phó hỉ nộ vô thường của Thái úy, còn có cái loại chuyện khổ sai sớm tinh mơ ứng đối tham gia yến hội của Lục tiểu thư.
Tuy rằng giữa trưa yến hội mới bắt đầu, nhưng trang phục sử dụng tham gia yến hội sáng sớmđãđưa đến viện Ngọc Châu, hơn nữa còn phải tắm gội thay quần áo, trang điểm,thậtsựlà phải dậythậtsớm đây.
Bởi vì trong thiệp mời Thụy quốc phu nhânnóirõ, vì ngụ ý đón ýnóihùa “Thiên quân yến”, nữ quyến các phủ đến tham gia đều phải mặc nhung trang, ý là biểu dương cho quân Ngụyyêuquí. Cho nên chuẩn bị quần áo, nhóm may vá cố ý sửamộtchút ở chỗ eo ngựctrênnhung trang.
Ngọc Châu tuy rằng thiên sanh lệ chất 1, nhưngkhôngthểkhôngthừa nhận, hành trìnhđiTây Bắc lần nàythậtvất vả, làn da bị thổi đến có chút khôđi.
1 Thiên sinh lệ chất: Trời sinh: Thiên nhiên tạo thành. Đoan trang: Xinh đẹp dung mạo. Hình dung nữ tử trời sanh xinh đẹp tư chất, trí tuệ.
May mà cao hạnh nhân gan ngỗng của Nghiêu phủ dùngthậttốt, khi tắm, dùng muỗng bạc bôimộtlớpthậtdày lên chỗ gò má đến cổ, lại xông với hơi nước, chờ khi tắm gội xong, rửa sạch lại, làn da lập tức trở nên non mịn sáng bóng rất nhiều.
Sau khi tắm gội xong, tới chỉnh sửa móng tay, trang điểm mặt chảy tóc. Hôm qua Ngọc Châu lại thức đêm, được ấn bópthậtthoải mái, lại trong lúc đánh phấn nhắm mắt ngủ mất.
Khi Nghiêu phu nhânđivào, nhìn thấy nữ tử này ngồitrênghế dựa cao ngẩng mặt ngủ ngon lành,khôngkhỏi hơi hơi ho khanmộttiếng.
Ngọc Châu mông lung mở mắt ra, chính là thấy Nghiêu phu nhânđangđivề hướng nàng, lập tức muốn đứng dậy đón chào, lại bị Nghiêu phu nhânđitrướcmộtbước đè xuống bả vainói: “đanghóa trang, đừng lộn xộn lem mất.”
Ngọc Châu lại động đậysẽkhôngtốt, chỉ có thể để cho thị nữ tiếp tục vẽ loạn.
Nghiêu phu nhân ngược lại cẩn thận nhìn sắc mặt trang điểm của nàngnói: “Hóa trang sơ quamộtchút, càng thêm kiều diễm, chỉ sợ trong yến hội Thiên quân yến này, con dâu Nghiêu gia chúng ta là nhung trang nữ nhi đẹp nhất!”
Ngọc Châu nghe xong cười có chút xấu hổ.
Nghiêu phu nhân nhíu màykhônghiểu, tiếp tục cườinói: “Trước đây cho rằngcônương cùng Nhị lang tình tận, trong lòng vốn tiếc nuối, bất quá các ngươi lại náo loạn, ý tứkhôngchừng là còn muốn tiếp tục, tuổi tác tađãlớn, nhìnkhônghiểu con đườngâmtình 2 của các ngươi. Nhưng cómộtdạng, đó chính làcônươnghiệngiờđãởtrênthuyền lớn trăm năm của Nghiêu gia này, nên đồng hội đồng thuyền, tuyệt đốikhôngcó đạo lý nửa đường rời thuyền. Tạm thời gió êm sóng lặng,khôngcó nghĩa là phía trướckhôngcó bão tố. Nếu tay láikhôngvững, làkhôngchống đỡ nổi chiếc thuyền Nghiêu gia này….”
2 Là chỉ hướng dương cùng cái bóng; Cũng so sánh đắc chí cùng thất ý; Cũng chỉ bắc mặt cùng nam diện.
Ngọc Châu vừa địnhnóichính mình bất tài,khôngxứng làm con dâu Nghiêu gia. nhưng căn bản Nghiêu phu nhânkhôngcho nàng cơ hội mở miệng,nóitiếp: “Lần yến hội này, Bạch gia, Thạch gia cùng cái vị gia quyến tụ tập, những người bên trong này rắc rối phức tạp,cônương lạikhôngbiết mấu chốt bên trong, takhôngcó biện phápnóirõràng từng việc chocônương, nhưng nếuđãcó thể được chọn đảm nhiệm hoàng thương, hiển nhiên là có năng lực nhìn mặt đoán ý, đó là phải nhớ kỹnóiít nhìn nhiều, còn như Bạch gia…”
nóiđến đây, Nghiêu phu nhân dừngmộtchút. Ngọc Châu cũng hiểu được ý tứ trong lờinóicủa bà,nhỏgiọngnói: “Nữ tử Bạch gia đa tài, Ngọc Châu tự nhiênsẽim lặng thưởng thức, tuyệtsẽkhôngđoạt lấysựnổi bật.”
Nghiêu phu nhân lúc này ngược lại cườithậttình,nói: “thìra là ta sai lầm rồi, Lục tiểu thư biết có lẽ cũngkhôngphải ít như vậy….”
Sau khinóixong, Nghiêu phu nhân lạinóimộtchút về việc chuyển biến biến cố gần đây trong kinh thành, sau khi dặn dò đôi câu, lập tức đứng dậy rờiđi.
Ngọc Châu chải tócthậttốt, thay nhung trang xong,thậtsựcó chút tư thế oai hùng hiên ngang khí phách.
Bất quá Giác Nhi cảm thấy thân quần áo này vẫnkhôngso được với váy sa dài phết đất,nhỏgiọng lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ là uống rượu, làm sao ăn mặc đằng đằng sát khí như vậy.”
Ngọc Châu nhìn nhìn góc rộng ở eo trong gương đồng, chỉnh chỉnh mũ giápnhỏtrênđầu, cười khổnói: “Cũngkhôngphải là tiến vào cuộc chiến Tu la!”
Bình luận facebook