-
Chương 181
“Ngươi nói Liễu Hành Vân bị bắt rồi à?”
“Ừ, không sai.”
“Ngươi nói hắn vì cướp đồ nên bị bắt rồi?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Ngươi bị bệnh rồi.” Lắc đầu, Tạ Vãn Phong lắc lắc quyển sách trong tay, kết luận với Mai Vũ.
Vẻ mặt hưng phấn của Mai Vũ lập tức xị xuống.
Gì chứ?! Tên này đang bày ra vẻ mặt vô cùng chắc chắn! Hơn nữa, sao ta lại ngửi thấy cái mùi tin tưởng tuyệt đối chết tiệt ở đây? Hai người các ngươi có sự ràng buộc kỳ lạ gì hả?
Mai Vũ bĩu môi, khí phách đá bay cảm giác khó chịu ra ngoài.
“Đúng, đúng rồi. Hành Vân của ngươi lợi hại như vậy, sao có thể bị bắt được chứ.” Mai Vũ chu miệng nói.
Tạ Vãn Phong nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cau có của nàng, xém chút nữa là cười ầm lên.
Ha ha ha ha, cái gương mặt ghen tỵ này là sao nha?
Trong đầu nàng đang suy nghĩ gì vậy? Liễu Hành Vân là nam nhân đó.
Đôi mắt đào hoa của hắn chớp chớp, trong lòng Tạ Vãn Phong chợt nổi lên ý muốn trêu đùa nàng.
Nụ cười lại treo nơi khóe môi, Liễu Hành Vân vờ như đang đọc sách, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Đúng nha, Hành Vân võ công cao cường mà danh hiệu Thần Thâu cũng đâu phải treo không, còn chưa kể hắn vừa tuấn mỹ lại vừa đáng yêu, nhất định có thể thoải mái qua cửa.”
Cái miệng của Mai Vũ lại chu ra dài hơn.
Tạ Vãn Phong chết tiệt! Liễu Hành Vân của ngươi lợi hại! Liễu Hành Vân của ngươi đáng yêu! Nói như thể nàng không ra gì cả.
Đảo mắt một vòng, Mai Vũ lại đột ngột nãy sinh ý nghĩ tà ác.
A… ha ha ha ha, nhưng mà Hành Vân của ngươi thích ta nhất. Mà bây giờ quả thật là hắn đã bị bắt, do ta hại đó…
~“Tuy Hành Vân của ngươi cái gì cũng tốt nhưng hắn vẫn bị bắt nha ~ Chắc giờ tên chết tiệt đó đang ngồi trong nhà tù rồi. Trùng hợp là hôm nay bổn cô nương tâm trạng không vui, đem ra hắn đùa giỡn, làm hắn bị bắt đó.” Mai Vũ đong đưa hai chân, cố ý vân đạm phong khinh nói.
Đôi mắt Tạ Vãn Phong trợn trừng, nụ cười trên môi đã cứng lại, nhìn chằm chằm nàng: “Thật á?”
Mai Vũ gật đầu, trả lời: “Thật.”
“Hắn thật sự bị bắt rồi hả?”
“Thật mà.”
“Do ngươi làm?”
“Không sai.”
Nhìn nàng không có một chút ý tứ trêu đùa nào, Tạ Vãn Phong hơi tức giận.
Đúng rồi, tên ngốc Liễu Hành Vân kia đúng là có lợi hại, nhưng đáng buồn là nàng nói gì nghe nấy. Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Trái tim hắn dần chùng xuống.
Gần đây có tin tức từ Phủ Thành Chủ truyền ra.
Nói là Thành chủ bị giết. Tuy bên ngoài có vẻ sóng êm gió lặng nhưng thực tế lại là sóng ngầm mãnh liệt.
Bỏ quyển sách xuống, Tạ Vãn Phong ngừng cười, nói: “Ta đi cứu hắn.”
Hắn thật sự rất muốn phát hỏa với nàng, nhưng bây giờ hắn không có thời gian.
Mai Vũ thấy hắn nói thế, vội vàng kéo hắn lại: “Ta còn chưa nói xong mà.”
Tạ Vãn Phong mạnh mẽ kéo tay nàng ra, giận dữ nói: “Còn nói cái gì nữa! Ngươi điên chưa đủ sao!”
Mai Vũ bị cơn giận ập xuống này làm cho sợ ngây người, sợ đến phát run.
Sao, sao vậy?
Đột nhiên sao lại giận như thế?
“Vãn Phong, ngươi sao vậy?” Mai Vũ cẩn thận hỏi.
Tạ Vãn Phong hít sâu một hơi, muốn bình ổn tâm trạng nhưng tiếc là hắn đang giận dữ, căn bản không khống chế nổi cảm xúc.
Hắn và Liễu Hành Vân làm bạn với nhau đã lâu lắm rồi, biết rõ y mặc dù thông minh nhưng trong chuyện tình cảm lại vô cùng ngây thơ. Thích một người nên nàng nói gì cũng nghe, vì nàng làm tất cả.
Mai Vũ bắt y làm những chuyện mất mặt y cũng làm. Tuy hắn cũng thích nàng nhưng không có nghĩa là có thể làm những chuyện quá phận vì nàng.
“Mai Vũ! Ngươi quậy chưa đủ à! Ngươi có biết đó là nơi đi vào thì dễ đi ra thì khó hay không? Sao ngươi lại có thể ích kỷ, tùy hứng như thế? Liễu Hành Vân đối xử với ngươi như thế nào không phải là ngươi không thấy. Vậy mà ngươi lại đem tình yêu của hắn ra đùa giỡn sao? Chơi vui không? Có phải ngươi cảm thấy nếu hắn bị người ta giết chết trong đó thì càng vui phải không? Rốt cuộc ngươi muốn sao? Nói đi!” Tạ Vãn Phong tóm lấy Mai Vũ, gào to với
“Ừ, không sai.”
“Ngươi nói hắn vì cướp đồ nên bị bắt rồi?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Ngươi bị bệnh rồi.” Lắc đầu, Tạ Vãn Phong lắc lắc quyển sách trong tay, kết luận với Mai Vũ.
Vẻ mặt hưng phấn của Mai Vũ lập tức xị xuống.
Gì chứ?! Tên này đang bày ra vẻ mặt vô cùng chắc chắn! Hơn nữa, sao ta lại ngửi thấy cái mùi tin tưởng tuyệt đối chết tiệt ở đây? Hai người các ngươi có sự ràng buộc kỳ lạ gì hả?
Mai Vũ bĩu môi, khí phách đá bay cảm giác khó chịu ra ngoài.
“Đúng, đúng rồi. Hành Vân của ngươi lợi hại như vậy, sao có thể bị bắt được chứ.” Mai Vũ chu miệng nói.
Tạ Vãn Phong nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cau có của nàng, xém chút nữa là cười ầm lên.
Ha ha ha ha, cái gương mặt ghen tỵ này là sao nha?
Trong đầu nàng đang suy nghĩ gì vậy? Liễu Hành Vân là nam nhân đó.
Đôi mắt đào hoa của hắn chớp chớp, trong lòng Tạ Vãn Phong chợt nổi lên ý muốn trêu đùa nàng.
Nụ cười lại treo nơi khóe môi, Liễu Hành Vân vờ như đang đọc sách, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Đúng nha, Hành Vân võ công cao cường mà danh hiệu Thần Thâu cũng đâu phải treo không, còn chưa kể hắn vừa tuấn mỹ lại vừa đáng yêu, nhất định có thể thoải mái qua cửa.”
Cái miệng của Mai Vũ lại chu ra dài hơn.
Tạ Vãn Phong chết tiệt! Liễu Hành Vân của ngươi lợi hại! Liễu Hành Vân của ngươi đáng yêu! Nói như thể nàng không ra gì cả.
Đảo mắt một vòng, Mai Vũ lại đột ngột nãy sinh ý nghĩ tà ác.
A… ha ha ha ha, nhưng mà Hành Vân của ngươi thích ta nhất. Mà bây giờ quả thật là hắn đã bị bắt, do ta hại đó…
~“Tuy Hành Vân của ngươi cái gì cũng tốt nhưng hắn vẫn bị bắt nha ~ Chắc giờ tên chết tiệt đó đang ngồi trong nhà tù rồi. Trùng hợp là hôm nay bổn cô nương tâm trạng không vui, đem ra hắn đùa giỡn, làm hắn bị bắt đó.” Mai Vũ đong đưa hai chân, cố ý vân đạm phong khinh nói.
Đôi mắt Tạ Vãn Phong trợn trừng, nụ cười trên môi đã cứng lại, nhìn chằm chằm nàng: “Thật á?”
Mai Vũ gật đầu, trả lời: “Thật.”
“Hắn thật sự bị bắt rồi hả?”
“Thật mà.”
“Do ngươi làm?”
“Không sai.”
Nhìn nàng không có một chút ý tứ trêu đùa nào, Tạ Vãn Phong hơi tức giận.
Đúng rồi, tên ngốc Liễu Hành Vân kia đúng là có lợi hại, nhưng đáng buồn là nàng nói gì nghe nấy. Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Trái tim hắn dần chùng xuống.
Gần đây có tin tức từ Phủ Thành Chủ truyền ra.
Nói là Thành chủ bị giết. Tuy bên ngoài có vẻ sóng êm gió lặng nhưng thực tế lại là sóng ngầm mãnh liệt.
Bỏ quyển sách xuống, Tạ Vãn Phong ngừng cười, nói: “Ta đi cứu hắn.”
Hắn thật sự rất muốn phát hỏa với nàng, nhưng bây giờ hắn không có thời gian.
Mai Vũ thấy hắn nói thế, vội vàng kéo hắn lại: “Ta còn chưa nói xong mà.”
Tạ Vãn Phong mạnh mẽ kéo tay nàng ra, giận dữ nói: “Còn nói cái gì nữa! Ngươi điên chưa đủ sao!”
Mai Vũ bị cơn giận ập xuống này làm cho sợ ngây người, sợ đến phát run.
Sao, sao vậy?
Đột nhiên sao lại giận như thế?
“Vãn Phong, ngươi sao vậy?” Mai Vũ cẩn thận hỏi.
Tạ Vãn Phong hít sâu một hơi, muốn bình ổn tâm trạng nhưng tiếc là hắn đang giận dữ, căn bản không khống chế nổi cảm xúc.
Hắn và Liễu Hành Vân làm bạn với nhau đã lâu lắm rồi, biết rõ y mặc dù thông minh nhưng trong chuyện tình cảm lại vô cùng ngây thơ. Thích một người nên nàng nói gì cũng nghe, vì nàng làm tất cả.
Mai Vũ bắt y làm những chuyện mất mặt y cũng làm. Tuy hắn cũng thích nàng nhưng không có nghĩa là có thể làm những chuyện quá phận vì nàng.
“Mai Vũ! Ngươi quậy chưa đủ à! Ngươi có biết đó là nơi đi vào thì dễ đi ra thì khó hay không? Sao ngươi lại có thể ích kỷ, tùy hứng như thế? Liễu Hành Vân đối xử với ngươi như thế nào không phải là ngươi không thấy. Vậy mà ngươi lại đem tình yêu của hắn ra đùa giỡn sao? Chơi vui không? Có phải ngươi cảm thấy nếu hắn bị người ta giết chết trong đó thì càng vui phải không? Rốt cuộc ngươi muốn sao? Nói đi!” Tạ Vãn Phong tóm lấy Mai Vũ, gào to với
Bình luận facebook