-
Chương 183
“Vào trong đi, vào đi.” Vài binh lính trong thành đang thúc giục một người mặc lục y, một nam tử diện mạo tuấn tú.
Bách Bất Duy đang nằm ngẩn ngơ trong phòng giam. Lắc đầu, hắn nghĩ lại là một người nữa xui xẻo bị bắt nên không thèm để ý đến.
Quan binh hối người kia vào phòng giam của Bách Bất Duy, hối: “Nhanh vào trong đi.”
Ai ngờ người kia lại hét ầm lên: “Ê! Ta không vào đâu, ta đã nhìn thấy tên quái vật phạm tội giết người này ở ngoài rồi! Ta chỉ trộm vặt, sẽ không bị chém đầu thì sao lại giam ta chung với hắn chứ.”
Quan binh cười âm trầm, lên giọng: “Nói nhảm ít thôi, bây giờ nhà tù thiếu chỗ, không trực tiếp đem ngươi ra ngoài chém thì nên đốt nhang thơm rồi.”
Bách Bất Duy nhíu mày, trong lòng thầm mắng cái tên không biết phân biệt nào đó, biết bao người muốn dựa dẫm vào Bách Bất Duy hắn mà không được, tên quê mùa này còn kêu la cái gì?
Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi chọc Bách Bất Duy đại nhân tức giận, ngươi phải chuẩn bị cho thật kĩ.
Cái người bị bắt vào vẫn còn đang than vãn, quan binh cảm thấy phiền nên đẩy luôn hắn vào trong.
Lúc đi còn ném lại một câu: “Ta ghét cái đám mặt người dạ thú các ngươi, gương mặt dễ nhìn nhưng lại làm những chuyện dơ bẩn, không đáng làm người, chỉ toàn gây họa cho con gái nhà lành.”
Công tử tuấn tú mặc bộ lục y kia đương nhiên là Liễu Hành Vân rồi.
Nghe thấy lời nói của quan binh, trên trán Liễu Hành Vân chảy xuống một loạt hắc tuyến.
Ghen tỵ à, tên này rõ ràng là ghen tỵ với sự tuấn tú của mình mà.
Ê! Vẻ ngoài ngươi xấu xí thì đi mà trách cha mẹ ngươi, ta có đắc tội gì ngươi đâu.
Nhưng mà Liễu Hành Vân chưa từng tưởng tượng dến cảnh này dù chỉ một lần, không biết là may mắn hay là bất hạnh, lúc đầu hắn nghĩ Bách Bất Duy sẽ bị giam trong phòng giam dành cho trọng phạm, hắn còn phải sử dụng một chút thủ đoạn mới có thể vào đây.
Nào ngờ, mới vào đã gặp được rồi, mình còn chẳng hiểu sao lại bị giam chung một chỗ với hắn.
Trời ơi, chẳng lẽ đây chính là nghiệt duyên?
Bậy à! Hắn và tên này không thể có duyên phận gì đó nha.
Tìm một chỗ thoải mái, Liễu Hành Vân vừa định ngồi xuống.
Bỗng thấy Bách Bất Duy ngồi dậy, mắt cũng không thèm mở, nói: “Này, tiểu tử, ngươi không muốn chết đâu nhỉ?”
Liễu Hành Vân đen mặt.
Đồ đáng chết, chết chóc gì ở đây, ngươi không ngại xui xẻo nhưng ta ngại nha.
“Ngươi mới là kẻ muốn chết đó, còn nữa, ngươi kêu ai là tiểu tử? Đồ quái vật.” Liễu Hành Vân khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Bách Bất Duy quả thực sắp tức chết rồi.
Ha ha, tiểu tử này gan, dù sao hắn cũng sẽ bị tử hình, hay là đem tên này chôn cùng luôn?
Vừa rồi y dám nói hắn là quái vật, hắn nhất định phải giết y.
“Xem ra ngươi muốn sớm đi thăm Qủy Môn Quan rồi.” Bách Bất Duy cười âm hiểm, chiêu thức trong tay đã chuẩn bị xong.
Đôi mắt Liễu Hành Vân biến thành mắt cá chết.
Tại sao hắn phải ở đây chung với con quái vật điên này chứ? Kệ đi, bây giờ hắn cũng đang bực bội, cũng muốn kiếm người đánh nhau.
Chệt tiệt thật, hắn tới cứu người mà trên người hắn còn mang theo một con chim. Nếu con chim đó mà chết thì hắn nhất định sẽ bị Mai Vũ làm thịt cho coi.
Không sai, một con chim.
Con chim này đương nhiên là con chim mà Mai Vũ dùng để truyền tin.
Nó có thể nói tiếng người.
Con chim này là con bị Mai Vũ lừa khỏi Vương Phủ, tên là Tiểu Hoa. (Dù sao cả đời này nàng không thể thoát khỏi chữ Hoa mà.) bình thường Mai Vũ không nỡ dùng. Đây là lần đầu nàng dùng đến nó.
Nhưng mà, có một bí mật không lớn không nhỏ bị ẩn giấu ở đây, đó là Liễu Hành Vân không biết con chim này biết nói.
Mai Vũ đã cảnh cáo con chim này: Lúc ở bên ngoài, cố gắng không được nói tiếng người, chỉ nói tiếng chim thôi.
Cho nên con chim này không tới lúc quan trọng sẽ không mở miệng nói chuyện.
Có một cái đầu nho nhỏ màu vàng từ trong quần áo Liễu Hành Vân bò ra. Tiểu Hoa biũ môi, nó đang nghĩ nên mở miệng lúc bọn hắn đánh nhau hay là nói luôn bây giờ?
Liễu Hành Vân cúi đầu nhìn cái đầu nho nhỏ kia, giận dữ nói: “Chui vào.”
Hắn búng tay
Bách Bất Duy đang nằm ngẩn ngơ trong phòng giam. Lắc đầu, hắn nghĩ lại là một người nữa xui xẻo bị bắt nên không thèm để ý đến.
Quan binh hối người kia vào phòng giam của Bách Bất Duy, hối: “Nhanh vào trong đi.”
Ai ngờ người kia lại hét ầm lên: “Ê! Ta không vào đâu, ta đã nhìn thấy tên quái vật phạm tội giết người này ở ngoài rồi! Ta chỉ trộm vặt, sẽ không bị chém đầu thì sao lại giam ta chung với hắn chứ.”
Quan binh cười âm trầm, lên giọng: “Nói nhảm ít thôi, bây giờ nhà tù thiếu chỗ, không trực tiếp đem ngươi ra ngoài chém thì nên đốt nhang thơm rồi.”
Bách Bất Duy nhíu mày, trong lòng thầm mắng cái tên không biết phân biệt nào đó, biết bao người muốn dựa dẫm vào Bách Bất Duy hắn mà không được, tên quê mùa này còn kêu la cái gì?
Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi chọc Bách Bất Duy đại nhân tức giận, ngươi phải chuẩn bị cho thật kĩ.
Cái người bị bắt vào vẫn còn đang than vãn, quan binh cảm thấy phiền nên đẩy luôn hắn vào trong.
Lúc đi còn ném lại một câu: “Ta ghét cái đám mặt người dạ thú các ngươi, gương mặt dễ nhìn nhưng lại làm những chuyện dơ bẩn, không đáng làm người, chỉ toàn gây họa cho con gái nhà lành.”
Công tử tuấn tú mặc bộ lục y kia đương nhiên là Liễu Hành Vân rồi.
Nghe thấy lời nói của quan binh, trên trán Liễu Hành Vân chảy xuống một loạt hắc tuyến.
Ghen tỵ à, tên này rõ ràng là ghen tỵ với sự tuấn tú của mình mà.
Ê! Vẻ ngoài ngươi xấu xí thì đi mà trách cha mẹ ngươi, ta có đắc tội gì ngươi đâu.
Nhưng mà Liễu Hành Vân chưa từng tưởng tượng dến cảnh này dù chỉ một lần, không biết là may mắn hay là bất hạnh, lúc đầu hắn nghĩ Bách Bất Duy sẽ bị giam trong phòng giam dành cho trọng phạm, hắn còn phải sử dụng một chút thủ đoạn mới có thể vào đây.
Nào ngờ, mới vào đã gặp được rồi, mình còn chẳng hiểu sao lại bị giam chung một chỗ với hắn.
Trời ơi, chẳng lẽ đây chính là nghiệt duyên?
Bậy à! Hắn và tên này không thể có duyên phận gì đó nha.
Tìm một chỗ thoải mái, Liễu Hành Vân vừa định ngồi xuống.
Bỗng thấy Bách Bất Duy ngồi dậy, mắt cũng không thèm mở, nói: “Này, tiểu tử, ngươi không muốn chết đâu nhỉ?”
Liễu Hành Vân đen mặt.
Đồ đáng chết, chết chóc gì ở đây, ngươi không ngại xui xẻo nhưng ta ngại nha.
“Ngươi mới là kẻ muốn chết đó, còn nữa, ngươi kêu ai là tiểu tử? Đồ quái vật.” Liễu Hành Vân khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Bách Bất Duy quả thực sắp tức chết rồi.
Ha ha, tiểu tử này gan, dù sao hắn cũng sẽ bị tử hình, hay là đem tên này chôn cùng luôn?
Vừa rồi y dám nói hắn là quái vật, hắn nhất định phải giết y.
“Xem ra ngươi muốn sớm đi thăm Qủy Môn Quan rồi.” Bách Bất Duy cười âm hiểm, chiêu thức trong tay đã chuẩn bị xong.
Đôi mắt Liễu Hành Vân biến thành mắt cá chết.
Tại sao hắn phải ở đây chung với con quái vật điên này chứ? Kệ đi, bây giờ hắn cũng đang bực bội, cũng muốn kiếm người đánh nhau.
Chệt tiệt thật, hắn tới cứu người mà trên người hắn còn mang theo một con chim. Nếu con chim đó mà chết thì hắn nhất định sẽ bị Mai Vũ làm thịt cho coi.
Không sai, một con chim.
Con chim này đương nhiên là con chim mà Mai Vũ dùng để truyền tin.
Nó có thể nói tiếng người.
Con chim này là con bị Mai Vũ lừa khỏi Vương Phủ, tên là Tiểu Hoa. (Dù sao cả đời này nàng không thể thoát khỏi chữ Hoa mà.) bình thường Mai Vũ không nỡ dùng. Đây là lần đầu nàng dùng đến nó.
Nhưng mà, có một bí mật không lớn không nhỏ bị ẩn giấu ở đây, đó là Liễu Hành Vân không biết con chim này biết nói.
Mai Vũ đã cảnh cáo con chim này: Lúc ở bên ngoài, cố gắng không được nói tiếng người, chỉ nói tiếng chim thôi.
Cho nên con chim này không tới lúc quan trọng sẽ không mở miệng nói chuyện.
Có một cái đầu nho nhỏ màu vàng từ trong quần áo Liễu Hành Vân bò ra. Tiểu Hoa biũ môi, nó đang nghĩ nên mở miệng lúc bọn hắn đánh nhau hay là nói luôn bây giờ?
Liễu Hành Vân cúi đầu nhìn cái đầu nho nhỏ kia, giận dữ nói: “Chui vào.”
Hắn búng tay
Bình luận facebook