-
Chương 201
Gặp Bách Bất Duy à? Mai Vũ cảm thấy nếu nàng cứ thế mà đi, chỉ nghĩ thôi cũng biết sẽ không ai cho nàng gặp rồi.
Nhưng mà vấn đề này với Mai Vũ cũng không phải là việc gì khó. Còn với người khác có khó hay không thì nàng cũng chẳng quan tâm. Cái gọi là liên minh, đương nhiên là để dùng khi cần đến, nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội.
Nhàn nhã ăn xong điểm tâm, Mai Vũ đến tìm Gia Cát Trần. Trước vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc của đối phương, nàng dứt khoát nói: “Ta muốn gặp Bách Bất Duy.”
Gia Cát Trần nhíu mày: “Tại sao?”
Mai Vũ cũng không nhìn thẳng và mắt hắn, chỉ ngẩng đầu, nói: “Bản đồ và chìa khóa đang ở trong tay ta, ngươi còn phải dựa vào ta để tìm Nguyệt Lạc Quốc. Cho nên, ngươi phải tìm cách để ta gặp hắn, nếu không gặp được, ta cũng không có cách nào giúp ngươi.”
Gia Cát Trần cười nói: “Có lẽ tự ta có thể tìm ra cửa vào Nguyệt Lạc Quốc, không nhất thiết phải nhờ sự giúp đỡ của cô nương.”
Mai Vũ khinh thường nhìn hắn, trong lòng thầm mắng: Tên này não có vấn đề à?
Trước hết, nàng không nói về vấn đề năng lực của nam nhân này, có lẽ hắn thật sự có khả năng tìm ra cửa vào Nguyệt Lạc Quốc. Thế nên, hãy bàn về chỉ số thông minh của hắn đi. Hắn không bị ngốc chứ? Hay là hắn cho Mai Vũ nàng bị ngốc?
Với thế cục hiện nay, nàng bị ngốc mới giao bản đồ và chìa khóa cho hắn!
“Vô Trần công tử, hình như ngài không nắm rõ thế cực thì phải? Ta có nói sẽ đưa bản đồ và chìa khóa cho ngài à?” Mai Vũ nử nụ cười đầy châm chọc, nói.
Hừ, mấy lần trước ngươi luôn chiếm thượng phong, lần này rốt cuộc đến phiên bổn cô nương trị ngươi!
Gia Cát Trần sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
Ha ha, nha đầu này không phải bình hoa nha, còn biết nắm lợi thế trong tay, xem ra hắn đã xem nhẹ người ta rồi.
“Ngươi không sợ bây giờ ta giở trò, cho ngươi trực tiếp bị bắt giam chung với Bách Bất Duy sao?” Gia Cát Trần bất động thanh sắc nói.
Mai Vũ cười ha ha, đáp: “Ồ, Vô Trần công tử đúng là “mắt chó nhìn người thấp”. Ngươi đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nha. Nơi này cũng không phải của ngươi đâu. Nói cho ngươi biết, bản đồ và chìa khóa đang nằm trong tay bằng hữu của ta, nếu ta xảy ra chuyện gì, Vô Trần công tử sẽ theo ta xuống địa phủ đó.”’
Hừ, tên nhóc đáng chết, ngươi thật sự cho rằng bổn cô nương ăn chay, tưởng ta sẽ không ăn thịt sao?
Nói cho ngươi biết, ngươi nhầm rồi, bổn cô nương là động vật ăn thịt thích ăn cỏ, lúc nóng nảy sẽ cắn người đó.
Gia Cát Trần không ngờ hắn sẽ bị Mai Vũ lật thuyền trong mương.
Cũng trả lời cho câu nói kia, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người đó.
Gia Cát Trần cười nói: “Miệng lưỡi của cô nương sắc bén như anh vũ (*), lần này xem như Vô Trần thua rồi. Được thôi, ta sẽ mang ngươi đi gặp Bách Bất Duy, đổi lại, ngươi phải giao cho ta bản đồ và chìa khóa.”
Anh vũ (*) = vẹt.
Khóe môi Mai Vũ giật giật, trong lòng tức giận mắng: Hứ, ngươi mới là anh vũ, nói ngươi là anh vũ tức là sỉ nhục cả họ nhà anh vũ! “Quyết định như thế!” Mai Vũ phớt lờ hắn, nói.
Sau đó, Mai Vũ đã đến được nhà lao của Bách Bất Duy. Sau khi đưa bản đồ và chìa khóa cho nam nhân kia, Mai Vũ cuối cùng cũng gặp được Bách Bất Duy.
Bách Bất Duy đang ở trong phòng giam nhàn nhã nhắm mắt dưỡng thần. Hắn nghe tiếng cửa đột nhiên mở ra.
Trong lúc mơ hồ, hình như có người đến.
Bách Bất Duy mở mắt ra, chăm chú nhìn người nọ toàn thân áo trắng sạch sẽ, than thở: “Sao lại có thêm một tên lòng người dạ thú ~.”
Sau đó lại tiếp tục ngủ ngon.
Mai Vũ tức muốn nổ phổi.
Ta phải nhịn xuống! Bổn cô nương liều sống liều chết, cố gắng cứu tên quái vật tóc bạc như mi.
Mi lại dám nói bổn cô nương là mặt người dạ thú?
Muốn chết à!
Vọt tới trước mặt Bách Bất Duy, Mai Vũ chống nạnh rống to: “Tên quái vật tóc bạc chết tiệt, ngồi dậy ngay cho ta.”
Giọng nói quen thuộc truyền đến khiến Bách Bất Duy thất thần, tiếp đó hắn mở to hai mắt.
Ngẩng đầu nhìn lên, người kia tuy mặc nam trang nhưng vẫn không thể che đi dung nhan mỹ lệ.
Đôi mắt như thu thủy, giống như trong giấc mơ của hắn.
Đôi mắt tử sắc của Bách Bất Duy tràn ngập vẻ mê ly.
Trong những đêm khuya
Nhưng mà vấn đề này với Mai Vũ cũng không phải là việc gì khó. Còn với người khác có khó hay không thì nàng cũng chẳng quan tâm. Cái gọi là liên minh, đương nhiên là để dùng khi cần đến, nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội.
Nhàn nhã ăn xong điểm tâm, Mai Vũ đến tìm Gia Cát Trần. Trước vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc của đối phương, nàng dứt khoát nói: “Ta muốn gặp Bách Bất Duy.”
Gia Cát Trần nhíu mày: “Tại sao?”
Mai Vũ cũng không nhìn thẳng và mắt hắn, chỉ ngẩng đầu, nói: “Bản đồ và chìa khóa đang ở trong tay ta, ngươi còn phải dựa vào ta để tìm Nguyệt Lạc Quốc. Cho nên, ngươi phải tìm cách để ta gặp hắn, nếu không gặp được, ta cũng không có cách nào giúp ngươi.”
Gia Cát Trần cười nói: “Có lẽ tự ta có thể tìm ra cửa vào Nguyệt Lạc Quốc, không nhất thiết phải nhờ sự giúp đỡ của cô nương.”
Mai Vũ khinh thường nhìn hắn, trong lòng thầm mắng: Tên này não có vấn đề à?
Trước hết, nàng không nói về vấn đề năng lực của nam nhân này, có lẽ hắn thật sự có khả năng tìm ra cửa vào Nguyệt Lạc Quốc. Thế nên, hãy bàn về chỉ số thông minh của hắn đi. Hắn không bị ngốc chứ? Hay là hắn cho Mai Vũ nàng bị ngốc?
Với thế cục hiện nay, nàng bị ngốc mới giao bản đồ và chìa khóa cho hắn!
“Vô Trần công tử, hình như ngài không nắm rõ thế cực thì phải? Ta có nói sẽ đưa bản đồ và chìa khóa cho ngài à?” Mai Vũ nử nụ cười đầy châm chọc, nói.
Hừ, mấy lần trước ngươi luôn chiếm thượng phong, lần này rốt cuộc đến phiên bổn cô nương trị ngươi!
Gia Cát Trần sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
Ha ha, nha đầu này không phải bình hoa nha, còn biết nắm lợi thế trong tay, xem ra hắn đã xem nhẹ người ta rồi.
“Ngươi không sợ bây giờ ta giở trò, cho ngươi trực tiếp bị bắt giam chung với Bách Bất Duy sao?” Gia Cát Trần bất động thanh sắc nói.
Mai Vũ cười ha ha, đáp: “Ồ, Vô Trần công tử đúng là “mắt chó nhìn người thấp”. Ngươi đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nha. Nơi này cũng không phải của ngươi đâu. Nói cho ngươi biết, bản đồ và chìa khóa đang nằm trong tay bằng hữu của ta, nếu ta xảy ra chuyện gì, Vô Trần công tử sẽ theo ta xuống địa phủ đó.”’
Hừ, tên nhóc đáng chết, ngươi thật sự cho rằng bổn cô nương ăn chay, tưởng ta sẽ không ăn thịt sao?
Nói cho ngươi biết, ngươi nhầm rồi, bổn cô nương là động vật ăn thịt thích ăn cỏ, lúc nóng nảy sẽ cắn người đó.
Gia Cát Trần không ngờ hắn sẽ bị Mai Vũ lật thuyền trong mương.
Cũng trả lời cho câu nói kia, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người đó.
Gia Cát Trần cười nói: “Miệng lưỡi của cô nương sắc bén như anh vũ (*), lần này xem như Vô Trần thua rồi. Được thôi, ta sẽ mang ngươi đi gặp Bách Bất Duy, đổi lại, ngươi phải giao cho ta bản đồ và chìa khóa.”
Anh vũ (*) = vẹt.
Khóe môi Mai Vũ giật giật, trong lòng tức giận mắng: Hứ, ngươi mới là anh vũ, nói ngươi là anh vũ tức là sỉ nhục cả họ nhà anh vũ! “Quyết định như thế!” Mai Vũ phớt lờ hắn, nói.
Sau đó, Mai Vũ đã đến được nhà lao của Bách Bất Duy. Sau khi đưa bản đồ và chìa khóa cho nam nhân kia, Mai Vũ cuối cùng cũng gặp được Bách Bất Duy.
Bách Bất Duy đang ở trong phòng giam nhàn nhã nhắm mắt dưỡng thần. Hắn nghe tiếng cửa đột nhiên mở ra.
Trong lúc mơ hồ, hình như có người đến.
Bách Bất Duy mở mắt ra, chăm chú nhìn người nọ toàn thân áo trắng sạch sẽ, than thở: “Sao lại có thêm một tên lòng người dạ thú ~.”
Sau đó lại tiếp tục ngủ ngon.
Mai Vũ tức muốn nổ phổi.
Ta phải nhịn xuống! Bổn cô nương liều sống liều chết, cố gắng cứu tên quái vật tóc bạc như mi.
Mi lại dám nói bổn cô nương là mặt người dạ thú?
Muốn chết à!
Vọt tới trước mặt Bách Bất Duy, Mai Vũ chống nạnh rống to: “Tên quái vật tóc bạc chết tiệt, ngồi dậy ngay cho ta.”
Giọng nói quen thuộc truyền đến khiến Bách Bất Duy thất thần, tiếp đó hắn mở to hai mắt.
Ngẩng đầu nhìn lên, người kia tuy mặc nam trang nhưng vẫn không thể che đi dung nhan mỹ lệ.
Đôi mắt như thu thủy, giống như trong giấc mơ của hắn.
Đôi mắt tử sắc của Bách Bất Duy tràn ngập vẻ mê ly.
Trong những đêm khuya
Bình luận facebook