-
Chương 204
“Lão đại, huynh sao vậy?”
Cửa trước mở ra, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện. Mai Vũ đang cuộn mình trên giường, ngẩn đầu nhìn ra ngoài cửa.
Bóng người nho nhỏ kia đang lo lắng nhìn nàng.
Miễn cường bày ra gương mặt tươi cười, Mai Vũ nói: “Thiên Hòa à, sao lại dậy rồi?”
Thiên Hòa đẩy cửa ra, bước vào. Nó đến cạnh giường Mai Vũ, leo lên, ngồi chồm hổm bên cạnh nàng, nói: “Đệ chưa từng được ngủ yên ổn như vậy, đệ vui lắm nên thấy không quen.”
Mai Vũ lắc đầu, đáp: “Ngốc, sau này lúc nào đệ cũng được ngủ ngon, nhanh chóng làm quen đi.”
Đứa bé này, chắc đã phải chịu nhiều khổ cực. Cảm thấy đau lòng cho Thiên Hòa, Mai Vũ quyết định ổn định tinh thần, an ủi tên nhóc này một phen.
Thật ra, sau khi suy nghĩ một lúc, Mai Vũ cũng đã dần áp chế được sự phẫn nộ khi bị lừa gạt vào lòng.
Những việc nàng cần làm vẫn sẽ không thay đổi. Nhưng, nàng sẽ chờ.
Chờ họ tự nguyện nói hết tất cả cho nàng biết.
Bọn họ đã cùng trải qua sóng to gió lớn, coi như nàng chơi một trò chơi may rủi đi, nếu nàng dễ dàng hoài nghi họ, đó là sỉ nhục tình cảm của họ.
Nàng sẽ không quên cảnh Hành Vân đứng trong nước lạnh, nói với nàng: Mai Vũ, ta không tỏa sáng, nhưng ta có thể giữ lấy ánh sáng cho nàng. Dù cho mỗi lần chỉ bắt được một con, ta sẽ vì nàng bắt từng con một, sẽ xua tan bóng tối xung quanh nàng.
Nàng sẽ không quên Tạ Vãn Phong từng nói với nàng: Ta sẽ bên cạnh nàng cho đến khi sinh mệnh ta kết thúc.
Nàng cũng nhớ Hoa Tử Nguyệt từng cười ôn nhu, dịu dàng nói: Từ nay về sau, nha đầu của chúng ta sẽ do ta chăm sóc.
Những lời này, không phải lời ngon tiếng ngọt.
Đó là những lời nói chân thành, nghiêm túc mà họ dành cho nàng.
Chớp chớp mắt, Mai Vũ mò mẫm dưới gối, lôi ra một cái bao, đưa cho Thiên Hòa đang nghi ngờ nhìn sang.
Thiên Hòa ngờ vực, nhíu mày hỏi: “Cái gì vậy?”
Mai Vũ trừng mắt, cố ý hù dọa nó: “Thuốc độc, ăn nhanh đi.”
Bên má Thiên Hòa có lúm đồng tiền hiện lên, nó cười nói: “Đồ lão đại cho, cho dù là thuốc độc, Thiên Hòa cũng ăn.”
Mai Vũ bị lời nói này làm cho sững sờ, nhìn gương mặt hồn nhiên, dễ thương của nó, nàng nở nụ cười dịu dàng, vừa vuốt tóc nó vừa khẽ dặn dò: “Thiên Hòa, đệ hãy nhớ cho kỹ, không nên tin bất kỳ ai. Cho dù ta là người đã cứu đệ, nếu một ngày ta gây bất lợi cho đệ, đệ cũng phải quyết tâm xuống tay với ta.”
Mai Vũ không biết nàng nói những lời này là cho Thiên Hòa nghe, hay là đang nói cho chính nàng nghe.
Nếu như nàng thật sự bị phản bội, vậy Mai Vũ nàng có thể làm được như lời nàng nói hay không?
Phải quyết tâm xuống tay à? Nói thì dễ, làm mới khó.
“Lão đại nói đúng, không nên tin bất cứ ai.” Thì thầm một câu như vậy, Thiên Hòa lại cúi đầu xuống.
Một khắc đó, Thiên Hòa đột nhiên không dám nhìn vào mắt người kia.
Nữ nhân ngốc, ngươi mới là người không nên tin bất kỳ ai.
Hơn nữa, cũng không thể tin ta…
Tại sao, mình lại bị nàng làm cho dao động?
Nụ cười trước mặt nàng khi nãy, hình như không phải là vẻ ngụy trang của nó.
Lúc nàng đưa cho mình thứ kia, nụ cười của đó, không nằm trong sự khống chế của nó.
Đó là thứ tình cảm mà một sát thủ không nên có. Nó biết rõ, nhưng lại nhỏ giọng bác bỏ: Mặc kệ, cứ tận hưởng sự dịu dàng của nàng một lát. Coi như có thêm một loại kinh nghiệm đi.
Nó…từ trước đến nay chưa từng được yêu thương…Bây giờ, hãy cho nó cảm nhận một chút.
Thiên Hòa mở thứ trong tay ra, cho vào miệng. Hương vị chua chua ngọt ngọt lan tràn trong miệng. Lần đầu tiên Thiên Hòa ăn thứ này.
Thật sự là rất ngon.
“Đây là gì vậy?” Thiên Hòa ngẩng đầu, tò mò hỏi nàng.
Mai Vũ nhe răng cười, khoa trương nói: “Ngon chứ hả? Đây là món bổn thiếu gia thích nhất. Ô mai. Ha ha, đặc biệt chia cho đệ đó.”
Thiên Hòa bất động thanh sắc trừng mắt, trong lòng thầm mắng: Ngốc.
Đêm đó, Mai Vũ ở cạnh Thiên Hòa, bỗng như tìm được chỗ dựa.
Ít nhất, còn có một người nàng có thể tin.
Thiên Hòa, đêm nay, cảm ơn đệ đã ở bên ta.
Những khổ cực, gian nan trước kia đệ phải chịu,
Cửa trước mở ra, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện. Mai Vũ đang cuộn mình trên giường, ngẩn đầu nhìn ra ngoài cửa.
Bóng người nho nhỏ kia đang lo lắng nhìn nàng.
Miễn cường bày ra gương mặt tươi cười, Mai Vũ nói: “Thiên Hòa à, sao lại dậy rồi?”
Thiên Hòa đẩy cửa ra, bước vào. Nó đến cạnh giường Mai Vũ, leo lên, ngồi chồm hổm bên cạnh nàng, nói: “Đệ chưa từng được ngủ yên ổn như vậy, đệ vui lắm nên thấy không quen.”
Mai Vũ lắc đầu, đáp: “Ngốc, sau này lúc nào đệ cũng được ngủ ngon, nhanh chóng làm quen đi.”
Đứa bé này, chắc đã phải chịu nhiều khổ cực. Cảm thấy đau lòng cho Thiên Hòa, Mai Vũ quyết định ổn định tinh thần, an ủi tên nhóc này một phen.
Thật ra, sau khi suy nghĩ một lúc, Mai Vũ cũng đã dần áp chế được sự phẫn nộ khi bị lừa gạt vào lòng.
Những việc nàng cần làm vẫn sẽ không thay đổi. Nhưng, nàng sẽ chờ.
Chờ họ tự nguyện nói hết tất cả cho nàng biết.
Bọn họ đã cùng trải qua sóng to gió lớn, coi như nàng chơi một trò chơi may rủi đi, nếu nàng dễ dàng hoài nghi họ, đó là sỉ nhục tình cảm của họ.
Nàng sẽ không quên cảnh Hành Vân đứng trong nước lạnh, nói với nàng: Mai Vũ, ta không tỏa sáng, nhưng ta có thể giữ lấy ánh sáng cho nàng. Dù cho mỗi lần chỉ bắt được một con, ta sẽ vì nàng bắt từng con một, sẽ xua tan bóng tối xung quanh nàng.
Nàng sẽ không quên Tạ Vãn Phong từng nói với nàng: Ta sẽ bên cạnh nàng cho đến khi sinh mệnh ta kết thúc.
Nàng cũng nhớ Hoa Tử Nguyệt từng cười ôn nhu, dịu dàng nói: Từ nay về sau, nha đầu của chúng ta sẽ do ta chăm sóc.
Những lời này, không phải lời ngon tiếng ngọt.
Đó là những lời nói chân thành, nghiêm túc mà họ dành cho nàng.
Chớp chớp mắt, Mai Vũ mò mẫm dưới gối, lôi ra một cái bao, đưa cho Thiên Hòa đang nghi ngờ nhìn sang.
Thiên Hòa ngờ vực, nhíu mày hỏi: “Cái gì vậy?”
Mai Vũ trừng mắt, cố ý hù dọa nó: “Thuốc độc, ăn nhanh đi.”
Bên má Thiên Hòa có lúm đồng tiền hiện lên, nó cười nói: “Đồ lão đại cho, cho dù là thuốc độc, Thiên Hòa cũng ăn.”
Mai Vũ bị lời nói này làm cho sững sờ, nhìn gương mặt hồn nhiên, dễ thương của nó, nàng nở nụ cười dịu dàng, vừa vuốt tóc nó vừa khẽ dặn dò: “Thiên Hòa, đệ hãy nhớ cho kỹ, không nên tin bất kỳ ai. Cho dù ta là người đã cứu đệ, nếu một ngày ta gây bất lợi cho đệ, đệ cũng phải quyết tâm xuống tay với ta.”
Mai Vũ không biết nàng nói những lời này là cho Thiên Hòa nghe, hay là đang nói cho chính nàng nghe.
Nếu như nàng thật sự bị phản bội, vậy Mai Vũ nàng có thể làm được như lời nàng nói hay không?
Phải quyết tâm xuống tay à? Nói thì dễ, làm mới khó.
“Lão đại nói đúng, không nên tin bất cứ ai.” Thì thầm một câu như vậy, Thiên Hòa lại cúi đầu xuống.
Một khắc đó, Thiên Hòa đột nhiên không dám nhìn vào mắt người kia.
Nữ nhân ngốc, ngươi mới là người không nên tin bất kỳ ai.
Hơn nữa, cũng không thể tin ta…
Tại sao, mình lại bị nàng làm cho dao động?
Nụ cười trước mặt nàng khi nãy, hình như không phải là vẻ ngụy trang của nó.
Lúc nàng đưa cho mình thứ kia, nụ cười của đó, không nằm trong sự khống chế của nó.
Đó là thứ tình cảm mà một sát thủ không nên có. Nó biết rõ, nhưng lại nhỏ giọng bác bỏ: Mặc kệ, cứ tận hưởng sự dịu dàng của nàng một lát. Coi như có thêm một loại kinh nghiệm đi.
Nó…từ trước đến nay chưa từng được yêu thương…Bây giờ, hãy cho nó cảm nhận một chút.
Thiên Hòa mở thứ trong tay ra, cho vào miệng. Hương vị chua chua ngọt ngọt lan tràn trong miệng. Lần đầu tiên Thiên Hòa ăn thứ này.
Thật sự là rất ngon.
“Đây là gì vậy?” Thiên Hòa ngẩng đầu, tò mò hỏi nàng.
Mai Vũ nhe răng cười, khoa trương nói: “Ngon chứ hả? Đây là món bổn thiếu gia thích nhất. Ô mai. Ha ha, đặc biệt chia cho đệ đó.”
Thiên Hòa bất động thanh sắc trừng mắt, trong lòng thầm mắng: Ngốc.
Đêm đó, Mai Vũ ở cạnh Thiên Hòa, bỗng như tìm được chỗ dựa.
Ít nhất, còn có một người nàng có thể tin.
Thiên Hòa, đêm nay, cảm ơn đệ đã ở bên ta.
Những khổ cực, gian nan trước kia đệ phải chịu,
Bình luận facebook