Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Gió nhẹ vi vu thổi, vờn khắp mặt đất giống như một bàn tay thật to vỗ về nâng niu cả vùng đại địa. Nó lóng lánh trong ánh dương giống như từng sợi tóc bạc bồng bềnh, mà cũng tựa như ngàn vạn sợi tơ mềm đang chuyển động.
Trong sân, theo từng tiếng hỏi han mang sự kinh ngạc của Doanh Lợi Đức thì trên mặt chúng nhân ai nấy đều nổi lên một vẻ cổ quái.
Doanh Thừa Phong, tiểu tử này đã một năm chưa từng đến tham gia Tam nguyệt giác kĩ mà hôm nay chẳng những đã tới đây mà hơn nữa còn ra vẻ mạnh bạo, dám can đảm đứng trước mặt Doanh Lợi Đức. Điều này thực sự đã khiến cho ai nấy cũng đều cảm thấy kinh ngạc muôn phần.
Vẫn cười khe khẽ, Doanh Thừa Phong lễ phép đáp: “Sư phụ, gần đây đồ nhi tu luyện có phần tinh tiến cho nên muốn đến thử một lần.”
“Có phần tinh tiến?” Doanh Lợi Đức khẽ nhướng đôi mày, cười nói: “Con đột phá đến chân khí tầng hai rồi?”
Doanh Thừa Phong hé miệng, liền lộ ra vẻ tươi cười rạng rỡ.
Hắn cũng không thừa nhận và cũng không phủ nhận, nhưng tất cả mọi người đều lại cho rằng hắn tấn cấp thành công nên đột nhiên mới sinh ra can đảm như thế này.
Chẳng qua, vừa nghĩ đến chuyện hắn dùng năm năm đằng đẵng mới tấn thăng đến chân khí tầng hai thì đại đa số người cũng đều âm thầm giễu cợt.
Nếu như Doanh Thừa Phong không phải là cháu ruột của Doanh Lợi Đức thì e rằng hắn sớm đã bị ông khuyên nên trở về nhà mất rồi.
Chậm rãi gật đầu, Doanh Lợi Đức nói: “Con rốt cục cũng có phần tiến bộ, không dễ dàng mà!”
Những lời này của ông tràn đầy cảm khái. Tu luyện chân khí là một quá trình tuần tự mà tiến, nhưng không thể nghi ngờ chút nào, tu luyện đến đẳng cấp càng cao thì phát sinh ra khó khăn càng lớn.
Năm năm mới tu luyện đến chân khí tầng hai. Nói thật, thiên phú như vậy còn không nỡ dùng hai từ “thê thảm” để hình dung. Hơn nữa có thể đoán được một điều chính là: sau này việc tu luyện chân khí của đứa cháu nhỏ cơ hồ như không còn chút tiền đồ nào đáng nói.
Cho nên trong tâm của ông cũng không quá cao hứng, mà chỉ bình tĩnh nói: “Thừa Phong, dốc hết toàn lực đánh một quyền cho ta nhìn qua đi!”
Doanh Thừa Phong cao giọng đáp một tiếng. Hắn hít sâu một hơi, chân khí bên trong đan điền tức thời bắt đầu sôi trào bốc lên.
Hắn cũng chưa từng tu luyện qua bất kì loại quyền thuật gì. Bởi vì qui củ của Doanh Lợi Đức lập ra cho tất cả các môn hạ là: Trước khi tu vi chân khí đạt tới tầng bốn, thì không cho phép tu luyện bất kì quyền thuật hoặc vũ kĩ nào.
Bởi vì chân khí là nền móng của võ đạo. Nếu như lúc chân khí còn thấp kém mà lại phân tâm vì vũ kĩ, như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ tiến cảnh của việc tu luyện sau này.
Chỉ đến khi chân khí đạt đến tầng bốn trở lên thì khi tu luyện vũ kĩ mới mang lại hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau.
Cho nên, để nghiệm chứng thực lực của chúng đệ tử thì cũng chỉ có một phương pháp duy nhất là xuất quyền, mà không có bất kì lời hoa tiếng bướm nào có thể thay được cả.
Một luồng chân khí dọc theo đan điền mà dâng lên rồi nhanh chóng thông qua kinh mạch trong cơ thể truyền thẳng vào nắm tay của hắn.
“Hây…”
Doanh Thừa Phong thổ khí phát âm, một quyền ầm ầm đánh mạnh ra trước ngực.
Trước mặt hắn tức thời vang lên một tiếng “chát” giòn vang. Đây chính là do hắn lấy tư thái phá toái hư không mà khiến không khí vỡ ra, dẫn tới thanh âm này.
“Ồ…”
Sau khi tiếng động này vang lên, sắc mặt của mọi người đều hiện lên sự biến hóa vi diệu.
Đám người Cổ Liêu đối mặt nhìn nhau. Bọn họ mơ hồ cảm thấy một quyền này không chỉ đơn giản có chân khí tầng hai, mà trong mắt ba người Doanh Hải Đào cũng lóe sáng tinh quang. Họ là môn hạ có tu vi mạnh nhất của Doanh Lợi Đức nên vừa thấy đã đoán được đây cũng không phải là chân khí tầng hai, chính là trình độ tầng ba rồi.
Về phần Doanh Lợi Đức, ông cũng ngạc nhiên không hiểu nổi. Ông kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, nếu như mình nhận không lầm người mà nói, thì có làm gì ông cũng không thể tin mà phải nghi ngờ đây có phải là đứa cháu nhỏ mà tư chất giống như củi mục của mình hay không?!
Khóe miệng giần giật, Doanh Lợi Đức lại nói: “Thừa Phong, con đánh một quyền nữa cho ta xem!”
Nếu là đệ tử khác thì chỉ dựa vào một quyền này, Doanh Lợi Đức có thể kết luận tu vi chân khí của hắn như thế nào rồi. Chẳng qua đây lại là Doanh Thừa Phong, trong lúc bất thình lình thế này khó có thể khiến ông tin được.
Đây cũng không phải do nhãn lực của ông có vấn đề mà chính là một loại tâm lí chợt chuyển biến sinh ra vấn đề.
Một tiểu tử vẫn chuyên cần tu luyện suốt năm năm mà lại luôn ì ạch ở chân khí tầng một, đột nhiên lại đánh ra một quyền tạo thành quyền phong đặc hữu của chân khí tầng ba, thì tự nhiên là không người nào có thể dễ dàng tin được.
Doanh Thừa Phong đáp một tiếng. Hắn lần nữa trầm người tấn mã bộ, chân khí trong đan điền lại sôi trào bốc lên rồi một quyền ầm ầm đánh ra.
Một quyền vẫn bình thản không có gì lạ như cũ, nhưng lần này đột nhiên xung quanh lại vang lên một tràng âm thanh như không hẹn mà gặp.
“A…”
Lần này, mọi người đã nhìn thấy rõ ràng, nghe đươc rất rõ ràng.
“Chân khí… tầng ba!” Đôi mắt Doanh Lợi Đức chợt lóe tinh mang rồi trầm giọng nói: “Tốt! Thừa Phong, con làm tốt lắm!”
“Tầng ba! Vậy mà là chân khí tầng ba!”
“Không thể nào!”
“Hắn làm sao mà nhoáng cái đã tu luyện đến chân khí tầng ba vậy?”
Dường như trong lúc này đã bất chợt xảy ra một vụ nổ mạnh vậy. Cho dù có Doanh Lợi Đức nơi đây nhưng những đệ tử còn lại cũng không nhịn nổi mà phải bàn luận xôn xao hẳn lên.
Đặc biệt là Cổ Liêu. Lúc này sắc mặt của gã đã tái rắng không còn hột máu.
Nhớ tới thái độ mình đối xử với Doanh Thừa Phong lúc gặp nhau sáng nay, trong lòng cổ Liêu dường như trào lên một cơn rét lạnh. Chẳng qua, gã làm sao lại nghĩ tới một kẻ đã bị mọi người nhận định là phế vật tu luyện mà lại có thể chuyển mình như cá hóa rồng cho được.
Chân khí tầng ba, đây chính là cao hơn chân khí tầng hai của gã một cấp! Bản thân mình có tư cách gì đi cười nhạo người ta đây?
Doanh Hải Đào tiến lên rồi nói với giọng thân thiết: “Thừa Phong, chúc mừng!”
Câu nói của hắn tràn đầy mùi vị chân thành tha thiết.
Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu rồi đáp: “Đa tạ đại ca!”
Doanh Hải Khang và đám người Trương Xuân Hiểu cũng lục tục bước tới thăm hỏi, nhưng chẳng qua trong lòng họ lại buồn bực không thôi. Thừa Phong nhất cử đã tấn liền hai cấp, chẳng lẽ đã gặp kì ngộ hiếm được nào chăng?
Doanh Lợi Đức vẫy tay gọi Doanh Thừa Phong đến bên cạnh, đưa một chưởng dán chặt lên đan điền hắn.
Một dòng chân khí tức thì đã tràn vào cơ thể Doanh Thừa Phong, hơn nữa còn theo kinh mạch hắn từ từ dò lên.
Cách làm này thực sự là một kiểu khinh người quá đáng, cũng tựa như không coi Doanh Thừa Phong ra gì. Nhưng lúc Doanh Lợi Đức làm như vậy thì Doanh Thừa Phong cũng rất biết điều mà kiên nhẫn chịu đựng một chút.
Bởi vì hắn biết đây chính là Doanh Lợi Đức lo lắng cho an nguy của mình, cho nên mới vận dụng chân khí dò xét từng phần trong cơ thể. Nếu đổi lại một người khác, chỉ e rằng hắn sẽ không kiên nhẫn và ung dung như thế này được.
Chỉ chốc lát sau, Doanh Lợi Đức thu chưởng về, nhưng trong mắt vẫn chớp lóe một vẻ vô cùng khó tin như cũ.
Dưới sự kiểm tra bằng chân khí của ông, trạng thái chân khí của Doanh Thừa Phong quả thực vừa xem đã hiểu. Nhưng càng nhìn càng rõ thì ông lại càng thêm không thể tin nổi.
Ban đầu ông ta vẫn hoài nghi Doanh Thừa Phong có phải chiếm được thủ đoạn tà tu, thà chấp nhận liều mạng khiến đan điền kinh mạch bị tổn hại cũng muốn tăng lên đẳng cấp chân khí gì hay không?!
Cách làm như vậy thật sự có thể thấy được lúc đầu cực kì hiệu quả, nhưng theo thời gian tu luyện càng tăng thì sẽ tạo thành gánh nặng thân thể càng lớn, thậm chí cuối cùng có thể lâm vào cảnh nguy hiểm bạo thể bỏ mình.
Nhưng đối với những người có thiên phú cực kì tệ hại mà không muốn buông xuôi con đường tu luyện, thì lựa chọn kiểu này cũng không hiếm thấy.
Tất cả những người tu luyện loại công pháp này đều có cùng một đặc thù. Đó chính là mọi kinh mạch và đan điền trong cơ thể sẽ phải chịu một vài thương tổn và phá hoại, hơn nữa còn tạo thành tai họa ngầm không biết khi nào sẽ bộc phát.
Nhưng trong cơ thể của Doanh Thừa Phong, vô luận là đan điền hay kinh mạch đều khiến ông cảm giác được một sự khỏe mạnh lẫn cường đại.
Loại kinh mạch và đan điền thế này quả thực giống như được tôi luyện trong linh dược mà phát triển, làm gì có mảy may thương thế ẩn tàng nào đâu?!
Doanh Lợi Đức chau mày. Như thế nào lại đoán không ra tên tiểu tử này làm sao mới có thể tiến được một bước thật lớn đến thế?!
Thật ra thì cảm giác của ông cũng không sai lắm.
Đan điền và kinh mạch của Doanh Thừa Phong sở dĩ mạnh mẽ và vững chải như vậy bởi vì có liên quan đến chuyện hắn đã dùng quá nhiều trung phẩm Dưỡng Sinh đan. Tuy rằng tuyệt đại đa số dược hiệu đã chuyển thành chân khí, nhưng vẫn có chút ít phân tán vào khắp cơ thể tẩm bổ cho căn cốt hắn, khiến cho thể chất của hắn càng thêm cường kiện.
Dù Doanh Lợi Đức có kiến thức rộng rãi nhưng lại chưa bao giờ nghĩ qua trên đời lại có kẻ ăn trung phẩm Dưỡng Sinh đan như đường đậu, cứ cách ngày là dùng một lần.
Nhân vật cỡ này bên trong Khí Đạo Tông hẳn cũng có, nhưng chỉ là mấy đệ tử hàng đầu hay tôn tử đích hệ mới có khả năng hưởng thụ đãi ngộ đến mức này. Về phần Tam Hạp thôn ư? Đó chính là si tâm vọng tưởng.
“Sư phụ, tình huống của Thừa Phong hắn thế nào?” Doanh Hải Đào thấp giọng hỏi.
Doanh Lợi Đức như bừng tỉnh từ trong mộng. Ông bật cười rồi đáp: “Con yên tâm! Thân thể Thừa Phong vô cùng tốt, không có bất kì trở ngại nào!”
Doanh Hải Đào mới thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại càng thêm ngờ vực. Nếu thân thể Doanh Thừa Phong tốt thế thì làm sao vẻ mặt phụ thân vừa lúc nãy lại cổ quái đến như vậy?!
Doanh Lợi Đức vung tay lên: “Đệ tử có chân khí tầng bốn trở lên bước ra khỏi hàng!”
Có hơn mười người bên trong tức thì bước ra. Doanh Lợi Đức trầm giọng bảo: “Hiện giờ các ngươi tự phân cặp tỉ thí… để xem ai có tư cách khiêu chiến với Xuân Hiểu!”
Đám người liền nhao nhao đồng ý, từng đôi phân ra đánh đấm loạn xạ.
Chẳng qua là, so với ba người Doanh Hải Đào thì biểu hiện của nhóm này còn kém hơn rất nhiều. Bất kể là uy thế hay tốc độ xuất thủ lẫn kĩ xảo cũng không thể bằng họ được.
Tất cả mọi người là đồng môn sư huynh đệ tự nhiên biết rõ nông sâu lẫn nhau. Trừ Doanh Thừa Phong mới xuất hiện như một ngôi sao sáng thì không còn bất kì ai khiến cho người khác thấy được thành tựu mới mẻ.
Hai canh giờ sau, rốt cuộc cũng có một vị sư huynh bộc lộ tài năng vượt quá đám người này.
Chẳng qua là… quá trình lúc hắn giao thủ với Trương Xuân Hiểu thì càng khiến cho mọi người thất vọng. Từ đầu tới cuối hắn chỉ một đường trân mình chịu đòn. Nếu không phải Trương Xuân Hiểu đã hạ thủ lưu tình thì có lẽ ngay cả ba chiêu hắn cũng không tiếp nổi.
Doanh Lợi Đức cất tiếng than khẽ, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Vui chính là thành tựu của ba người Doanh Hải Dào quả nhiên vượt xa người thường, mà Doanh Thừa Phong quật khởi càng làm ông sung sướng. Nhưng… biểu hiện của những đệ tử còn lại đều khiến ông vô cùng thất vọng.
Lắc đầu, ông nói: “Cuộc tranh tài hôm nay đến đây kết thúc! Hải Khang, Xuân Hiểu… vi sư sẽ nghĩ cách chuẩn bị hai viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan nữa! Chẳng qua các con phải nỗ lực tu luyện, không thể lơi lỏng một ngày!”
“Dạ!”
Doanh Hải Khang và Trương Xuân Hiểu đồng thời cùng đáp một tiếng, trong lòng họ lại mừng rỡ như điên.
Thượng phẩm Dưỡng Sinh đan đó! Chỉ bằng vào hai người bọn họ thì trên căn bản tuyệt đối không có biện pháp thu vào tay. Vậy chỉ còn sư phụ mới có biện pháp!
Doanh Lợi Đức xoay người nhìn thật sâu vào mắt Doanh Thừa Phong rồi nói: “Thừa Phong, con phải cố gắng tu luyện cho tốt, nhanh chóng đạt tới chân khí tầng ba đỉnh phong đi. Lúc đó, vi sư sẽ vì con mà tìm một viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan, giúp con xông phá bình cảnh tầng ba.”
Doanh Thừa Phong à lên một tiếng. Hắn há hốc mồm lắc đầu mờ mịt nhưng chẳng qua trong lòng thầm nghĩ: “Ta trùng kích bình cảnh tầng hai cũng đã sử dụng trung phẩm Dưỡng Sinh đan rồi, như vậy đến lúc qua tầng ba thì loại thuốc này còn hữu dụng sao?”
Trong sân, theo từng tiếng hỏi han mang sự kinh ngạc của Doanh Lợi Đức thì trên mặt chúng nhân ai nấy đều nổi lên một vẻ cổ quái.
Doanh Thừa Phong, tiểu tử này đã một năm chưa từng đến tham gia Tam nguyệt giác kĩ mà hôm nay chẳng những đã tới đây mà hơn nữa còn ra vẻ mạnh bạo, dám can đảm đứng trước mặt Doanh Lợi Đức. Điều này thực sự đã khiến cho ai nấy cũng đều cảm thấy kinh ngạc muôn phần.
Vẫn cười khe khẽ, Doanh Thừa Phong lễ phép đáp: “Sư phụ, gần đây đồ nhi tu luyện có phần tinh tiến cho nên muốn đến thử một lần.”
“Có phần tinh tiến?” Doanh Lợi Đức khẽ nhướng đôi mày, cười nói: “Con đột phá đến chân khí tầng hai rồi?”
Doanh Thừa Phong hé miệng, liền lộ ra vẻ tươi cười rạng rỡ.
Hắn cũng không thừa nhận và cũng không phủ nhận, nhưng tất cả mọi người đều lại cho rằng hắn tấn cấp thành công nên đột nhiên mới sinh ra can đảm như thế này.
Chẳng qua, vừa nghĩ đến chuyện hắn dùng năm năm đằng đẵng mới tấn thăng đến chân khí tầng hai thì đại đa số người cũng đều âm thầm giễu cợt.
Nếu như Doanh Thừa Phong không phải là cháu ruột của Doanh Lợi Đức thì e rằng hắn sớm đã bị ông khuyên nên trở về nhà mất rồi.
Chậm rãi gật đầu, Doanh Lợi Đức nói: “Con rốt cục cũng có phần tiến bộ, không dễ dàng mà!”
Những lời này của ông tràn đầy cảm khái. Tu luyện chân khí là một quá trình tuần tự mà tiến, nhưng không thể nghi ngờ chút nào, tu luyện đến đẳng cấp càng cao thì phát sinh ra khó khăn càng lớn.
Năm năm mới tu luyện đến chân khí tầng hai. Nói thật, thiên phú như vậy còn không nỡ dùng hai từ “thê thảm” để hình dung. Hơn nữa có thể đoán được một điều chính là: sau này việc tu luyện chân khí của đứa cháu nhỏ cơ hồ như không còn chút tiền đồ nào đáng nói.
Cho nên trong tâm của ông cũng không quá cao hứng, mà chỉ bình tĩnh nói: “Thừa Phong, dốc hết toàn lực đánh một quyền cho ta nhìn qua đi!”
Doanh Thừa Phong cao giọng đáp một tiếng. Hắn hít sâu một hơi, chân khí bên trong đan điền tức thời bắt đầu sôi trào bốc lên.
Hắn cũng chưa từng tu luyện qua bất kì loại quyền thuật gì. Bởi vì qui củ của Doanh Lợi Đức lập ra cho tất cả các môn hạ là: Trước khi tu vi chân khí đạt tới tầng bốn, thì không cho phép tu luyện bất kì quyền thuật hoặc vũ kĩ nào.
Bởi vì chân khí là nền móng của võ đạo. Nếu như lúc chân khí còn thấp kém mà lại phân tâm vì vũ kĩ, như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ tiến cảnh của việc tu luyện sau này.
Chỉ đến khi chân khí đạt đến tầng bốn trở lên thì khi tu luyện vũ kĩ mới mang lại hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau.
Cho nên, để nghiệm chứng thực lực của chúng đệ tử thì cũng chỉ có một phương pháp duy nhất là xuất quyền, mà không có bất kì lời hoa tiếng bướm nào có thể thay được cả.
Một luồng chân khí dọc theo đan điền mà dâng lên rồi nhanh chóng thông qua kinh mạch trong cơ thể truyền thẳng vào nắm tay của hắn.
“Hây…”
Doanh Thừa Phong thổ khí phát âm, một quyền ầm ầm đánh mạnh ra trước ngực.
Trước mặt hắn tức thời vang lên một tiếng “chát” giòn vang. Đây chính là do hắn lấy tư thái phá toái hư không mà khiến không khí vỡ ra, dẫn tới thanh âm này.
“Ồ…”
Sau khi tiếng động này vang lên, sắc mặt của mọi người đều hiện lên sự biến hóa vi diệu.
Đám người Cổ Liêu đối mặt nhìn nhau. Bọn họ mơ hồ cảm thấy một quyền này không chỉ đơn giản có chân khí tầng hai, mà trong mắt ba người Doanh Hải Đào cũng lóe sáng tinh quang. Họ là môn hạ có tu vi mạnh nhất của Doanh Lợi Đức nên vừa thấy đã đoán được đây cũng không phải là chân khí tầng hai, chính là trình độ tầng ba rồi.
Về phần Doanh Lợi Đức, ông cũng ngạc nhiên không hiểu nổi. Ông kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, nếu như mình nhận không lầm người mà nói, thì có làm gì ông cũng không thể tin mà phải nghi ngờ đây có phải là đứa cháu nhỏ mà tư chất giống như củi mục của mình hay không?!
Khóe miệng giần giật, Doanh Lợi Đức lại nói: “Thừa Phong, con đánh một quyền nữa cho ta xem!”
Nếu là đệ tử khác thì chỉ dựa vào một quyền này, Doanh Lợi Đức có thể kết luận tu vi chân khí của hắn như thế nào rồi. Chẳng qua đây lại là Doanh Thừa Phong, trong lúc bất thình lình thế này khó có thể khiến ông tin được.
Đây cũng không phải do nhãn lực của ông có vấn đề mà chính là một loại tâm lí chợt chuyển biến sinh ra vấn đề.
Một tiểu tử vẫn chuyên cần tu luyện suốt năm năm mà lại luôn ì ạch ở chân khí tầng một, đột nhiên lại đánh ra một quyền tạo thành quyền phong đặc hữu của chân khí tầng ba, thì tự nhiên là không người nào có thể dễ dàng tin được.
Doanh Thừa Phong đáp một tiếng. Hắn lần nữa trầm người tấn mã bộ, chân khí trong đan điền lại sôi trào bốc lên rồi một quyền ầm ầm đánh ra.
Một quyền vẫn bình thản không có gì lạ như cũ, nhưng lần này đột nhiên xung quanh lại vang lên một tràng âm thanh như không hẹn mà gặp.
“A…”
Lần này, mọi người đã nhìn thấy rõ ràng, nghe đươc rất rõ ràng.
“Chân khí… tầng ba!” Đôi mắt Doanh Lợi Đức chợt lóe tinh mang rồi trầm giọng nói: “Tốt! Thừa Phong, con làm tốt lắm!”
“Tầng ba! Vậy mà là chân khí tầng ba!”
“Không thể nào!”
“Hắn làm sao mà nhoáng cái đã tu luyện đến chân khí tầng ba vậy?”
Dường như trong lúc này đã bất chợt xảy ra một vụ nổ mạnh vậy. Cho dù có Doanh Lợi Đức nơi đây nhưng những đệ tử còn lại cũng không nhịn nổi mà phải bàn luận xôn xao hẳn lên.
Đặc biệt là Cổ Liêu. Lúc này sắc mặt của gã đã tái rắng không còn hột máu.
Nhớ tới thái độ mình đối xử với Doanh Thừa Phong lúc gặp nhau sáng nay, trong lòng cổ Liêu dường như trào lên một cơn rét lạnh. Chẳng qua, gã làm sao lại nghĩ tới một kẻ đã bị mọi người nhận định là phế vật tu luyện mà lại có thể chuyển mình như cá hóa rồng cho được.
Chân khí tầng ba, đây chính là cao hơn chân khí tầng hai của gã một cấp! Bản thân mình có tư cách gì đi cười nhạo người ta đây?
Doanh Hải Đào tiến lên rồi nói với giọng thân thiết: “Thừa Phong, chúc mừng!”
Câu nói của hắn tràn đầy mùi vị chân thành tha thiết.
Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu rồi đáp: “Đa tạ đại ca!”
Doanh Hải Khang và đám người Trương Xuân Hiểu cũng lục tục bước tới thăm hỏi, nhưng chẳng qua trong lòng họ lại buồn bực không thôi. Thừa Phong nhất cử đã tấn liền hai cấp, chẳng lẽ đã gặp kì ngộ hiếm được nào chăng?
Doanh Lợi Đức vẫy tay gọi Doanh Thừa Phong đến bên cạnh, đưa một chưởng dán chặt lên đan điền hắn.
Một dòng chân khí tức thì đã tràn vào cơ thể Doanh Thừa Phong, hơn nữa còn theo kinh mạch hắn từ từ dò lên.
Cách làm này thực sự là một kiểu khinh người quá đáng, cũng tựa như không coi Doanh Thừa Phong ra gì. Nhưng lúc Doanh Lợi Đức làm như vậy thì Doanh Thừa Phong cũng rất biết điều mà kiên nhẫn chịu đựng một chút.
Bởi vì hắn biết đây chính là Doanh Lợi Đức lo lắng cho an nguy của mình, cho nên mới vận dụng chân khí dò xét từng phần trong cơ thể. Nếu đổi lại một người khác, chỉ e rằng hắn sẽ không kiên nhẫn và ung dung như thế này được.
Chỉ chốc lát sau, Doanh Lợi Đức thu chưởng về, nhưng trong mắt vẫn chớp lóe một vẻ vô cùng khó tin như cũ.
Dưới sự kiểm tra bằng chân khí của ông, trạng thái chân khí của Doanh Thừa Phong quả thực vừa xem đã hiểu. Nhưng càng nhìn càng rõ thì ông lại càng thêm không thể tin nổi.
Ban đầu ông ta vẫn hoài nghi Doanh Thừa Phong có phải chiếm được thủ đoạn tà tu, thà chấp nhận liều mạng khiến đan điền kinh mạch bị tổn hại cũng muốn tăng lên đẳng cấp chân khí gì hay không?!
Cách làm như vậy thật sự có thể thấy được lúc đầu cực kì hiệu quả, nhưng theo thời gian tu luyện càng tăng thì sẽ tạo thành gánh nặng thân thể càng lớn, thậm chí cuối cùng có thể lâm vào cảnh nguy hiểm bạo thể bỏ mình.
Nhưng đối với những người có thiên phú cực kì tệ hại mà không muốn buông xuôi con đường tu luyện, thì lựa chọn kiểu này cũng không hiếm thấy.
Tất cả những người tu luyện loại công pháp này đều có cùng một đặc thù. Đó chính là mọi kinh mạch và đan điền trong cơ thể sẽ phải chịu một vài thương tổn và phá hoại, hơn nữa còn tạo thành tai họa ngầm không biết khi nào sẽ bộc phát.
Nhưng trong cơ thể của Doanh Thừa Phong, vô luận là đan điền hay kinh mạch đều khiến ông cảm giác được một sự khỏe mạnh lẫn cường đại.
Loại kinh mạch và đan điền thế này quả thực giống như được tôi luyện trong linh dược mà phát triển, làm gì có mảy may thương thế ẩn tàng nào đâu?!
Doanh Lợi Đức chau mày. Như thế nào lại đoán không ra tên tiểu tử này làm sao mới có thể tiến được một bước thật lớn đến thế?!
Thật ra thì cảm giác của ông cũng không sai lắm.
Đan điền và kinh mạch của Doanh Thừa Phong sở dĩ mạnh mẽ và vững chải như vậy bởi vì có liên quan đến chuyện hắn đã dùng quá nhiều trung phẩm Dưỡng Sinh đan. Tuy rằng tuyệt đại đa số dược hiệu đã chuyển thành chân khí, nhưng vẫn có chút ít phân tán vào khắp cơ thể tẩm bổ cho căn cốt hắn, khiến cho thể chất của hắn càng thêm cường kiện.
Dù Doanh Lợi Đức có kiến thức rộng rãi nhưng lại chưa bao giờ nghĩ qua trên đời lại có kẻ ăn trung phẩm Dưỡng Sinh đan như đường đậu, cứ cách ngày là dùng một lần.
Nhân vật cỡ này bên trong Khí Đạo Tông hẳn cũng có, nhưng chỉ là mấy đệ tử hàng đầu hay tôn tử đích hệ mới có khả năng hưởng thụ đãi ngộ đến mức này. Về phần Tam Hạp thôn ư? Đó chính là si tâm vọng tưởng.
“Sư phụ, tình huống của Thừa Phong hắn thế nào?” Doanh Hải Đào thấp giọng hỏi.
Doanh Lợi Đức như bừng tỉnh từ trong mộng. Ông bật cười rồi đáp: “Con yên tâm! Thân thể Thừa Phong vô cùng tốt, không có bất kì trở ngại nào!”
Doanh Hải Đào mới thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại càng thêm ngờ vực. Nếu thân thể Doanh Thừa Phong tốt thế thì làm sao vẻ mặt phụ thân vừa lúc nãy lại cổ quái đến như vậy?!
Doanh Lợi Đức vung tay lên: “Đệ tử có chân khí tầng bốn trở lên bước ra khỏi hàng!”
Có hơn mười người bên trong tức thì bước ra. Doanh Lợi Đức trầm giọng bảo: “Hiện giờ các ngươi tự phân cặp tỉ thí… để xem ai có tư cách khiêu chiến với Xuân Hiểu!”
Đám người liền nhao nhao đồng ý, từng đôi phân ra đánh đấm loạn xạ.
Chẳng qua là, so với ba người Doanh Hải Đào thì biểu hiện của nhóm này còn kém hơn rất nhiều. Bất kể là uy thế hay tốc độ xuất thủ lẫn kĩ xảo cũng không thể bằng họ được.
Tất cả mọi người là đồng môn sư huynh đệ tự nhiên biết rõ nông sâu lẫn nhau. Trừ Doanh Thừa Phong mới xuất hiện như một ngôi sao sáng thì không còn bất kì ai khiến cho người khác thấy được thành tựu mới mẻ.
Hai canh giờ sau, rốt cuộc cũng có một vị sư huynh bộc lộ tài năng vượt quá đám người này.
Chẳng qua là… quá trình lúc hắn giao thủ với Trương Xuân Hiểu thì càng khiến cho mọi người thất vọng. Từ đầu tới cuối hắn chỉ một đường trân mình chịu đòn. Nếu không phải Trương Xuân Hiểu đã hạ thủ lưu tình thì có lẽ ngay cả ba chiêu hắn cũng không tiếp nổi.
Doanh Lợi Đức cất tiếng than khẽ, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Vui chính là thành tựu của ba người Doanh Hải Dào quả nhiên vượt xa người thường, mà Doanh Thừa Phong quật khởi càng làm ông sung sướng. Nhưng… biểu hiện của những đệ tử còn lại đều khiến ông vô cùng thất vọng.
Lắc đầu, ông nói: “Cuộc tranh tài hôm nay đến đây kết thúc! Hải Khang, Xuân Hiểu… vi sư sẽ nghĩ cách chuẩn bị hai viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan nữa! Chẳng qua các con phải nỗ lực tu luyện, không thể lơi lỏng một ngày!”
“Dạ!”
Doanh Hải Khang và Trương Xuân Hiểu đồng thời cùng đáp một tiếng, trong lòng họ lại mừng rỡ như điên.
Thượng phẩm Dưỡng Sinh đan đó! Chỉ bằng vào hai người bọn họ thì trên căn bản tuyệt đối không có biện pháp thu vào tay. Vậy chỉ còn sư phụ mới có biện pháp!
Doanh Lợi Đức xoay người nhìn thật sâu vào mắt Doanh Thừa Phong rồi nói: “Thừa Phong, con phải cố gắng tu luyện cho tốt, nhanh chóng đạt tới chân khí tầng ba đỉnh phong đi. Lúc đó, vi sư sẽ vì con mà tìm một viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan, giúp con xông phá bình cảnh tầng ba.”
Doanh Thừa Phong à lên một tiếng. Hắn há hốc mồm lắc đầu mờ mịt nhưng chẳng qua trong lòng thầm nghĩ: “Ta trùng kích bình cảnh tầng hai cũng đã sử dụng trung phẩm Dưỡng Sinh đan rồi, như vậy đến lúc qua tầng ba thì loại thuốc này còn hữu dụng sao?”
Bình luận facebook