Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
“Ôi… thật là đáng tiếc!” Doanh Thừa Phong nhìn bóng lưng Trầm ngọc Kỳ khuất xa xa mà nói với vẻ tiếc nuối: “Tốc độ học kiến thức mới của nàng thật sự là quá chậm! Nếu có thể lãnh giáo trực tiếp với đại sư Trương Minh Vân vậy thì tốt rồi!”
Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc và ở cùng một nơi, Doanh Thừa Phong đã nhìn ra một vài đầu mối.
Khi vừa bắt đầu, Trầm Ngọc Kỳ truyền thụ kiến thức tuy đơn giản nhưng vô cùng thành thạo. Nhưng chừng mười ngày sau, chẳng những nàng dời các kiến thức truyền thụ hôm nay sang ngày mai, hơn nữa lúc dạy hắn lại lộ ra vẻ cứng nhắc như đang cầm một quyển sách đọc lại một cách máy móc, giống như một học sinh đọc thuộc lòng để vượt qua kiểm tra vậy.
Mà chuyện càng thêm rõ ràng là, bất luận Doanh Thừa Phong thắc mắc điều gì thì nàng cũng đều không thể giải đáp ngay tại chỗ, mà phải chờ đến lần gặp mặt tiếp theo thì mới có thể cho hắn một phần đáp án.
Xâu chuỗi những biểu hiện này lại với nhau, Doanh Thừa Phong lập tức đoán được nguyên nhân bên trong.
Trầm Ngọc Kỳ sớm đã hết vốn liếng, nhưng chẳng qua sau lưng nàng vẫn còn một vị chính là đại sư có thành tựu rộng lớn trên phương diện học vấn linh văn.
Nàng nhất định đã hướng Trương đại sư lãnh giáo sau đó mới thuật lại cho hắn mà thôi. Nhưng đáng tiếc là trong người Trầm Ngọc Kỳ không tồn tại thứ nghịch thiên như Trí Linh, cho nên tốc độ học tập xa xa không cách nào đánh đồng với hắn.
Phụ thuộc vào tốc độ học tập của Trầm Ngọc Kỳ, Doanh Thừa Phong căn bản không cách nào phát huy năng lực của Trí Linh đến mức tận cùng.
Chẳng qua hắn cũng tương đối hài lòng với tình hình trước mắt. Mặc dù tốc độ học tập này cũng không phải rất nhanh, nhưng chuyện hôm sau vẫn có kiến thức để học tiếp thì hắn cũng không thể yêu cầu gì hơn nữa.
Tiếc nuối nhìn hiệu rèn vứt đi này, hắn do dự một chốc rồi đặt bộ khôi giáp vào trong rương. Sau đó mới thu hồi Minh linh châm, khiêng chiếc rương rời đi.
Đây vốn là nơi hắn độc hưởng cho riêng mình, nên mới to gan lưu lại khôi giáp và những vật lặt vặt.
Nhưng hôm nay, nếu như Cổ Liêu đã theo dõi tới đây, như vậy ngày mai cũng sẽ có thêm những người khác. Nếu hắn còn muốn dấu những đồ vật này ở đây thì hẳn là đã biến thành kẻ ngốc chân chính.
Song… Doanh Thừa Phong cũng không biết, sau khi hắn rời khỏi không lâu, một bóng người chậm rãi bước ra từ khu rừng.
Doanh Lợi Đức. Trên mặt vị Võ sĩ cường đại nhất Tam Hạp thôn hiện tại đang muôn màu muôn vẻ.
Ông nhìn bóng lưng của Doanh Thừa Phong rồi ngoái lại nhìn phương hướng nơi Trầm Ngọc Kỳ vừa rời khỏi rồi thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Thì ra Thừa Phong quen biết nàng, hơn nữa còn không tệ. Hắc hắc, xem ra nguyên nhân chân khí của Thừa Phong tăng mạnh hẳn là chiếm được chỗ tốt gì đó từ trong tay nàng rồi! Ai… Linh sư chính là Linh sư… vốn có thủ đoạn đến quỷ thần cũng khó lường được! Chúng ta theo không kịp mà!”
Cổ Liêu lấy nguyên nhân chân khí của Doanh Thừa Phong tăng nhanh mà quy cho Doanh Lợi Đức tội thiên vị. Tương tự, dưới tình huống không biết sự thật thì Doanh Lợi Đức cũng treo nguyên nhân này lên đầu Trầm Ngọc Kỳ.
Cũng chính vì vậy, cho nên khi Doanh Lợi Đức ôm sự băn khoăn trong lòng rời khỏi, lại khiến Doanh Thừa Phong từ đó đã tự do hơn nhiều.
Lòng Doanh Lợi Đức thầm toan tính: “Nhìn quan hệ của Doanh Thừa Phong và Trầm Ngọc Kỳ mật thiết như vậy, nếu một ngày kia, hai nhà…”
Nếu có thể bám vào gốc cổ thụ Trương Minh Vân thì chỗ tốt đối với Doanh gia sẽ lớn không thể tưởng. Chẳng qua, địa vị Trương gia vốn trên xa Doanh gia, dù Doanh gia họ có ngàn vạn lần đồng ý nhưng chưa chắc người ta sẽ chịu để mắt đến.
Lắc đầu, trong lòng Doanh Lợi Đức thất loạn bát tao, tính được lo mất nhặng lên cả.
--o0o--
“Cữu cữu, người xem hình dạng đồ án linh văn này thế nào?” Trầm Ngọc Kỳ cầm một cuộn giấy trắng trong tay đưa tới, trong mắt nàng lại ánh lên một tia kì vọng.
Vừa ngồi lên ghế còn chưa nóng đít, Trương Minh Vân thoạt ngẩn ra. Ông cau mày rồi nói: “Ngọc Kỳ, không phải ta đã nói rồi sao? Hiện tại con không nên nghiên cứu mấy thứ này, hay là dùng thời gian ấy luyện tập linh văn căn bản nhiều một chút đi. Sửa đổi đồ án linh văn không chỉ cần thiên phú mà còn phải cần kinh nghiệm lâu năm và thực tế nữa!” Dừng một chốc, ông lại nói những lời như thấm vào ruột gan: “Chớ có bỏ gần theo xa a!”
Trầm Ngọc Kỳ gật đầu lia lịa như đã nghe nhiều đến thuộc làu những lời dạy của cữu cữu rồi. Nhưng mà, thiết kế đồ án linh văn này không phải tác phẩm của mình cho nên nàng mới bước đến, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của Trương Minh Vân mà làm nũng: “Cữu cữu, ngài xem một chút thôi mà!”
Trương Minh Vân than khẽ. Nhìn gương mặt giống tỷ tỷ như tạc này, rốt cuộc ông cũng không thể cứng rắn được nữa, nhận lấy cuộn giấy trắng rồi xem qua.
Vừa liếc nhìn, ông đã thu hết lộ tuyến của đồ án linh văn này vào trong mắt.
Đã mấy chục năm bước trên con đường linh văn, tự nhiên ông đã tích lũy được một lượng kinh nghiệm vô cùng lớn. Lúc mới nhìn còn không hề đếm xỉa, chỉ cho rằng đây là một trò chơi của Trầm Ngọc Kỳ, nhưng chỉ chốc lát sau ánh mắt ông đột nhiên co rụt lại. Sau khi ồ một tiếng kinh ngạc, vẻ mặt ông ta đã nghiêm nghị hẳn lên.
Trầm Ngọc Kỳ bên cạnh vẫn chú ý nhất cử nhất động của ông mà trong lòng thầm nghĩ: “Có thể nào tên tiểu quái vật kia lại làm ra thứ tốt kinh thiên động địa gì nữa hay không?”
Trong kí ức của nàng, vẻ mặt của cữu cữu thủy chung vẫn luôn phong đạm vân khinh*, rất ít khi thấy được ông ta lộ vẻ coi trọng bất cứ chuyện gì như hiện tại?!
*Phong đạm vân khinh: gió thoảng mây trôi – thể hiện tính cách không màng bất cứ điều gì.
Trương Minh Vân từ từ vung tay ra, vạch vạch mấy nét vào hư không.
Trầm Ngọc Kỳ thấy rất rõ, mấy nét này chính là lộ tuyến mà Doanh Thừa Phong đã sửa đổi.
“Không đúng, ở chỗ này thêm vào một nét thì là cái gì đây?” Trương Minh Vân lẩm nhẩm: “Nơi này thiếu hụt một chút, nhưng xem từ chỉnh thể vì sao lại có vẻ chỉnh hợp quá vậy..?!”
Trầm Ngọc Kỳ chỉ chờ được một chốc, rốt cuộc không nhịn được phải hỏi: “Cữu cữu, bản đồ án linh văn này cuối cùng làm sao?”
Trương Minh Vân lắc đầu, đáp: “Nhìn không thấu! Nhìn không thấu a!”
Trầm Ngọc Kỳ hít vào một hơi lạnh. Tiểu quái vật kia tột cùng đã quậy phá ra thứ đồ chơi gì mà thậm chí ngay cả cữu cữu của mình cũng nhìn không ra đây?
Trương Minh Vân đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ngọc Kỳ, con lấy vật này từ đâu vậy?”
Trầm Ngọc Kỳ nói lí nhí: “Cữu cữu, đây là do con tìm được trong một quyển cổ thư. Người nói giá trị vật này như thế nào?”
Trương Minh Vân khẽ cau mày. Ông tự nhiên có thể nhìn ra Trầm Ngọc Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo. Chẳng qua, lời nói của Trầm Ngọc Kỳ đã điểm trúng chỗ yếu hại của ông nên tức thì khiến cho ông quên mất tất cả mọi thứ.
“Khó mà nói… Phương pháp cải tạo này thật quá khác biệt, khác biệt đến một trời một vực so với những đồ án linh văn theo khuôn phép cũ.” Ông ngừng lại một lúc rồi tiếp: “Hơn nữa… rất rõ ràng, đây cũng không phải là vẽ bậy lung tung mà được chiếu theo tư duy tiến hành cải tạo. Còn hiệu quả thật sự thế nào, vậy phải chờ thực tế kết luận!”
Đôi mắt Trầm Ngọc Kỳ mơ hồ ánh lên. Nàng hỏi: “Cữu cữu, ngay cả người cũng không nhìn ra hiệu quả ư?”
Sắc mặt Trương Minh Vân khẽ đỏ lên. Ông nói: “Nói nhảm! Một chuyện nhỏ thế này há có thể làm khó ta sao?!”
“Hả?” Vẻ mặt Trầm Ngọc Kỳ vô cùng hoài nghi.
Trương Minh Vân hừ khẽ rồi nói: “Đi theo ta!” Ông vung tay áo lên, dẫn đầu bước ra khỏi thư phong rồi đi vào bên trong kho vũ khí.
Trương gia đúng là giàu nứt đố đổ vách. Trong kho vũ khí, không chỉ có binh khí thượng hạng mà vật phẩm phòng ngự cũng rất nhiều. Ông ta từ đó lựa chọn một bộ khôi giáp, lấy Minh linh châm ra rồi bắt đầu khắc linh văn.
Nếu có Doanh Thừa Phong ở chỗ này, khẳng định hắn sẽ bội phục đến mức ngũ thể đầu địa.
*Ngũ thể đầu địa: mọp xuống đất cả 5 chi.
Bởi vì lúc Trương Minh Vân khắc linh văn thì tuyệt đối hạ bút như bay, không có một điểm nào ngừng trệ. Chỉ trong một nén nhang ngắn ngủi, ông ta đã khắc xong toàn bộ đồ án linh văn ra rồi.
Thực lực như vậy, quả thực nghe phải rợn cả người!
Liếc nhìn tác phẩm của mình, Trương Minh Vân mới gật đầu hài lòng. Ông lấy ra một viên Phong linh thạch, đặt nhẹ lên một điểm nào đó của linh văn.
Theo một loại lực lượng kì dị trên người ông tuôn ra, dưới sự dẫn dắt của nó thì Phong linh thạch tức thì sáng lên.
Một dao động lực lượng bất thường theo không gian sôi trào lên, hơn nữa ùn ùn tiến ra từ trong Phong linh thạch rồi tiến vào bên trong khôi giáp.
“Bốp…”
Chỉ chốc lát sau, Phong linh thạch đột nhiên nổ tung, hóa thành phấn vụn rơi đầy đất.
Trương Minh Vân và Trầm Ngọc Kỳ cùng ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc, tựa hồ như đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
“Cữu cữu, lộ tuyến linh văn này có thể dung nạp rất nhiều “Linh” đó!” Trầm Ngọc Kỳ toát ra vẻ vui mừng mà nói.
Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu. Mặc dù Phong linh thạch ông ta lấy ra chỉ có đẳng cấp và màu sắc thấp nhất, nhưng lúc quán linh vào khôi giáp thì vẫn không cách nào làm các đường linh văn chứa đầy “Linh” được, khiến trong lòng ông ta vô cùng kinh ngạc.
Mơ hồ, ông cảm thấy tựa hồ như mình đã chạm đến một thứ huyền ảo gì đó.
Nếu ông ta có thể nghiên cứu thấu triệt và đầy đủ những thứ này, hơn nữa nắm chắc nó trong tay thì đối với tu vi của ông sẽ có lợi ích khổng lồ.
Lần nữa lấy ra một viên Phong linh thạch có màu sắc như trước, ông ta lại đặt nó lên linh văn.
Cũng tương tự, dao động lực lượng nổi lên, từng giọt một rót vào trong linh văn trên khôi giáp.
Một chén trà sau, Trương Minh Vân khẽ quát lên một tiếng. Ông ta nhấc tay lên, mà trên bộ khải giáp đã sáng rực, phóng ra hào quang sáng trắng chói lọi.
Dĩ nhiên, thời gian hào quang này xuất hiện cũng không lâu, chỉ trong một chốc gắn ngủi cũng đã biến mất.
Chẳng qua, Trương Minh Vân và Trầm Ngọc Kỳ cũng biết, bộ khôi giáp này đã biến thành một bộ linh giáp, giá trị ít nhất phải cao hơn trước gấp mười lần trở lên.
Dùng tay khẽ phủi phủi lên khôi giáp, sau khi cảm ứng lộ tuyến linh văn trên nó, đôi mắt Trương Minh Vân chợt lấp lánh hữu thần.
“Cữu cữu, làm sao rồi?” Trầm Ngọc Kỳ hỏi với giọng hưng phấn.
“Rất tốt!” Trương Minh Vân trầm giọng đáp: “Những linh văn này có hiệu quả còn tốt hơn ta tưởng tượng. Hắc hắc… thật là có tư duy cải tạo đây! Mặc dù trong đó vẫn còn khá nhiều thiếu sót nhưng loại ý tưởng thế này cũng thực sự có phần mới mẻ độc đáo. Ừm… có tương lai… Có tương lai đây!”
Mặc dù Trí Linh đã sửa đổi linh văn phòng ngự đến một trình độ nào đó nhưng tư liệu nó nắm bắt cũng có hạn. Chỉ dựa vào những kiến thức cơ bản do Trầm Ngọc Kỳ truyền lại thì nó không cách nào cải tạo nên một tác phẩm hoàn mĩ cho được.
Chẳng qua, đến từ một phương pháp và hệ thống chưa từng biết, lại có tri thức bất đồng thì điều này lại mang đến cho Trương Minh Vân một sự đả kích trầm trọng. Đây cũng chẳng biết là tốt hay xấu nữa!
Đồng tử vừa đảo, Trương Minh Vân đột nhiên nói: “Ngọc Kỳ, chúng ta tiếp tục không?”
“Gì ạ?”
“Đương nhiên là tiếp tục học tập kiến thức linh văn!” Trương Minh Vân trầm giọng nói: “Con đường sau này con sẽ đi còn rất dài. Phải học thực sự thôi!”
“Dạ!” Trầm Ngọc Kỳ cung kính đáp một tiếng, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên lại dấy lên một tia cảm giác bất an.
Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc và ở cùng một nơi, Doanh Thừa Phong đã nhìn ra một vài đầu mối.
Khi vừa bắt đầu, Trầm Ngọc Kỳ truyền thụ kiến thức tuy đơn giản nhưng vô cùng thành thạo. Nhưng chừng mười ngày sau, chẳng những nàng dời các kiến thức truyền thụ hôm nay sang ngày mai, hơn nữa lúc dạy hắn lại lộ ra vẻ cứng nhắc như đang cầm một quyển sách đọc lại một cách máy móc, giống như một học sinh đọc thuộc lòng để vượt qua kiểm tra vậy.
Mà chuyện càng thêm rõ ràng là, bất luận Doanh Thừa Phong thắc mắc điều gì thì nàng cũng đều không thể giải đáp ngay tại chỗ, mà phải chờ đến lần gặp mặt tiếp theo thì mới có thể cho hắn một phần đáp án.
Xâu chuỗi những biểu hiện này lại với nhau, Doanh Thừa Phong lập tức đoán được nguyên nhân bên trong.
Trầm Ngọc Kỳ sớm đã hết vốn liếng, nhưng chẳng qua sau lưng nàng vẫn còn một vị chính là đại sư có thành tựu rộng lớn trên phương diện học vấn linh văn.
Nàng nhất định đã hướng Trương đại sư lãnh giáo sau đó mới thuật lại cho hắn mà thôi. Nhưng đáng tiếc là trong người Trầm Ngọc Kỳ không tồn tại thứ nghịch thiên như Trí Linh, cho nên tốc độ học tập xa xa không cách nào đánh đồng với hắn.
Phụ thuộc vào tốc độ học tập của Trầm Ngọc Kỳ, Doanh Thừa Phong căn bản không cách nào phát huy năng lực của Trí Linh đến mức tận cùng.
Chẳng qua hắn cũng tương đối hài lòng với tình hình trước mắt. Mặc dù tốc độ học tập này cũng không phải rất nhanh, nhưng chuyện hôm sau vẫn có kiến thức để học tiếp thì hắn cũng không thể yêu cầu gì hơn nữa.
Tiếc nuối nhìn hiệu rèn vứt đi này, hắn do dự một chốc rồi đặt bộ khôi giáp vào trong rương. Sau đó mới thu hồi Minh linh châm, khiêng chiếc rương rời đi.
Đây vốn là nơi hắn độc hưởng cho riêng mình, nên mới to gan lưu lại khôi giáp và những vật lặt vặt.
Nhưng hôm nay, nếu như Cổ Liêu đã theo dõi tới đây, như vậy ngày mai cũng sẽ có thêm những người khác. Nếu hắn còn muốn dấu những đồ vật này ở đây thì hẳn là đã biến thành kẻ ngốc chân chính.
Song… Doanh Thừa Phong cũng không biết, sau khi hắn rời khỏi không lâu, một bóng người chậm rãi bước ra từ khu rừng.
Doanh Lợi Đức. Trên mặt vị Võ sĩ cường đại nhất Tam Hạp thôn hiện tại đang muôn màu muôn vẻ.
Ông nhìn bóng lưng của Doanh Thừa Phong rồi ngoái lại nhìn phương hướng nơi Trầm Ngọc Kỳ vừa rời khỏi rồi thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Thì ra Thừa Phong quen biết nàng, hơn nữa còn không tệ. Hắc hắc, xem ra nguyên nhân chân khí của Thừa Phong tăng mạnh hẳn là chiếm được chỗ tốt gì đó từ trong tay nàng rồi! Ai… Linh sư chính là Linh sư… vốn có thủ đoạn đến quỷ thần cũng khó lường được! Chúng ta theo không kịp mà!”
Cổ Liêu lấy nguyên nhân chân khí của Doanh Thừa Phong tăng nhanh mà quy cho Doanh Lợi Đức tội thiên vị. Tương tự, dưới tình huống không biết sự thật thì Doanh Lợi Đức cũng treo nguyên nhân này lên đầu Trầm Ngọc Kỳ.
Cũng chính vì vậy, cho nên khi Doanh Lợi Đức ôm sự băn khoăn trong lòng rời khỏi, lại khiến Doanh Thừa Phong từ đó đã tự do hơn nhiều.
Lòng Doanh Lợi Đức thầm toan tính: “Nhìn quan hệ của Doanh Thừa Phong và Trầm Ngọc Kỳ mật thiết như vậy, nếu một ngày kia, hai nhà…”
Nếu có thể bám vào gốc cổ thụ Trương Minh Vân thì chỗ tốt đối với Doanh gia sẽ lớn không thể tưởng. Chẳng qua, địa vị Trương gia vốn trên xa Doanh gia, dù Doanh gia họ có ngàn vạn lần đồng ý nhưng chưa chắc người ta sẽ chịu để mắt đến.
Lắc đầu, trong lòng Doanh Lợi Đức thất loạn bát tao, tính được lo mất nhặng lên cả.
--o0o--
“Cữu cữu, người xem hình dạng đồ án linh văn này thế nào?” Trầm Ngọc Kỳ cầm một cuộn giấy trắng trong tay đưa tới, trong mắt nàng lại ánh lên một tia kì vọng.
Vừa ngồi lên ghế còn chưa nóng đít, Trương Minh Vân thoạt ngẩn ra. Ông cau mày rồi nói: “Ngọc Kỳ, không phải ta đã nói rồi sao? Hiện tại con không nên nghiên cứu mấy thứ này, hay là dùng thời gian ấy luyện tập linh văn căn bản nhiều một chút đi. Sửa đổi đồ án linh văn không chỉ cần thiên phú mà còn phải cần kinh nghiệm lâu năm và thực tế nữa!” Dừng một chốc, ông lại nói những lời như thấm vào ruột gan: “Chớ có bỏ gần theo xa a!”
Trầm Ngọc Kỳ gật đầu lia lịa như đã nghe nhiều đến thuộc làu những lời dạy của cữu cữu rồi. Nhưng mà, thiết kế đồ án linh văn này không phải tác phẩm của mình cho nên nàng mới bước đến, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của Trương Minh Vân mà làm nũng: “Cữu cữu, ngài xem một chút thôi mà!”
Trương Minh Vân than khẽ. Nhìn gương mặt giống tỷ tỷ như tạc này, rốt cuộc ông cũng không thể cứng rắn được nữa, nhận lấy cuộn giấy trắng rồi xem qua.
Vừa liếc nhìn, ông đã thu hết lộ tuyến của đồ án linh văn này vào trong mắt.
Đã mấy chục năm bước trên con đường linh văn, tự nhiên ông đã tích lũy được một lượng kinh nghiệm vô cùng lớn. Lúc mới nhìn còn không hề đếm xỉa, chỉ cho rằng đây là một trò chơi của Trầm Ngọc Kỳ, nhưng chỉ chốc lát sau ánh mắt ông đột nhiên co rụt lại. Sau khi ồ một tiếng kinh ngạc, vẻ mặt ông ta đã nghiêm nghị hẳn lên.
Trầm Ngọc Kỳ bên cạnh vẫn chú ý nhất cử nhất động của ông mà trong lòng thầm nghĩ: “Có thể nào tên tiểu quái vật kia lại làm ra thứ tốt kinh thiên động địa gì nữa hay không?”
Trong kí ức của nàng, vẻ mặt của cữu cữu thủy chung vẫn luôn phong đạm vân khinh*, rất ít khi thấy được ông ta lộ vẻ coi trọng bất cứ chuyện gì như hiện tại?!
*Phong đạm vân khinh: gió thoảng mây trôi – thể hiện tính cách không màng bất cứ điều gì.
Trương Minh Vân từ từ vung tay ra, vạch vạch mấy nét vào hư không.
Trầm Ngọc Kỳ thấy rất rõ, mấy nét này chính là lộ tuyến mà Doanh Thừa Phong đã sửa đổi.
“Không đúng, ở chỗ này thêm vào một nét thì là cái gì đây?” Trương Minh Vân lẩm nhẩm: “Nơi này thiếu hụt một chút, nhưng xem từ chỉnh thể vì sao lại có vẻ chỉnh hợp quá vậy..?!”
Trầm Ngọc Kỳ chỉ chờ được một chốc, rốt cuộc không nhịn được phải hỏi: “Cữu cữu, bản đồ án linh văn này cuối cùng làm sao?”
Trương Minh Vân lắc đầu, đáp: “Nhìn không thấu! Nhìn không thấu a!”
Trầm Ngọc Kỳ hít vào một hơi lạnh. Tiểu quái vật kia tột cùng đã quậy phá ra thứ đồ chơi gì mà thậm chí ngay cả cữu cữu của mình cũng nhìn không ra đây?
Trương Minh Vân đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ngọc Kỳ, con lấy vật này từ đâu vậy?”
Trầm Ngọc Kỳ nói lí nhí: “Cữu cữu, đây là do con tìm được trong một quyển cổ thư. Người nói giá trị vật này như thế nào?”
Trương Minh Vân khẽ cau mày. Ông tự nhiên có thể nhìn ra Trầm Ngọc Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo. Chẳng qua, lời nói của Trầm Ngọc Kỳ đã điểm trúng chỗ yếu hại của ông nên tức thì khiến cho ông quên mất tất cả mọi thứ.
“Khó mà nói… Phương pháp cải tạo này thật quá khác biệt, khác biệt đến một trời một vực so với những đồ án linh văn theo khuôn phép cũ.” Ông ngừng lại một lúc rồi tiếp: “Hơn nữa… rất rõ ràng, đây cũng không phải là vẽ bậy lung tung mà được chiếu theo tư duy tiến hành cải tạo. Còn hiệu quả thật sự thế nào, vậy phải chờ thực tế kết luận!”
Đôi mắt Trầm Ngọc Kỳ mơ hồ ánh lên. Nàng hỏi: “Cữu cữu, ngay cả người cũng không nhìn ra hiệu quả ư?”
Sắc mặt Trương Minh Vân khẽ đỏ lên. Ông nói: “Nói nhảm! Một chuyện nhỏ thế này há có thể làm khó ta sao?!”
“Hả?” Vẻ mặt Trầm Ngọc Kỳ vô cùng hoài nghi.
Trương Minh Vân hừ khẽ rồi nói: “Đi theo ta!” Ông vung tay áo lên, dẫn đầu bước ra khỏi thư phong rồi đi vào bên trong kho vũ khí.
Trương gia đúng là giàu nứt đố đổ vách. Trong kho vũ khí, không chỉ có binh khí thượng hạng mà vật phẩm phòng ngự cũng rất nhiều. Ông ta từ đó lựa chọn một bộ khôi giáp, lấy Minh linh châm ra rồi bắt đầu khắc linh văn.
Nếu có Doanh Thừa Phong ở chỗ này, khẳng định hắn sẽ bội phục đến mức ngũ thể đầu địa.
*Ngũ thể đầu địa: mọp xuống đất cả 5 chi.
Bởi vì lúc Trương Minh Vân khắc linh văn thì tuyệt đối hạ bút như bay, không có một điểm nào ngừng trệ. Chỉ trong một nén nhang ngắn ngủi, ông ta đã khắc xong toàn bộ đồ án linh văn ra rồi.
Thực lực như vậy, quả thực nghe phải rợn cả người!
Liếc nhìn tác phẩm của mình, Trương Minh Vân mới gật đầu hài lòng. Ông lấy ra một viên Phong linh thạch, đặt nhẹ lên một điểm nào đó của linh văn.
Theo một loại lực lượng kì dị trên người ông tuôn ra, dưới sự dẫn dắt của nó thì Phong linh thạch tức thì sáng lên.
Một dao động lực lượng bất thường theo không gian sôi trào lên, hơn nữa ùn ùn tiến ra từ trong Phong linh thạch rồi tiến vào bên trong khôi giáp.
“Bốp…”
Chỉ chốc lát sau, Phong linh thạch đột nhiên nổ tung, hóa thành phấn vụn rơi đầy đất.
Trương Minh Vân và Trầm Ngọc Kỳ cùng ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc, tựa hồ như đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
“Cữu cữu, lộ tuyến linh văn này có thể dung nạp rất nhiều “Linh” đó!” Trầm Ngọc Kỳ toát ra vẻ vui mừng mà nói.
Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu. Mặc dù Phong linh thạch ông ta lấy ra chỉ có đẳng cấp và màu sắc thấp nhất, nhưng lúc quán linh vào khôi giáp thì vẫn không cách nào làm các đường linh văn chứa đầy “Linh” được, khiến trong lòng ông ta vô cùng kinh ngạc.
Mơ hồ, ông cảm thấy tựa hồ như mình đã chạm đến một thứ huyền ảo gì đó.
Nếu ông ta có thể nghiên cứu thấu triệt và đầy đủ những thứ này, hơn nữa nắm chắc nó trong tay thì đối với tu vi của ông sẽ có lợi ích khổng lồ.
Lần nữa lấy ra một viên Phong linh thạch có màu sắc như trước, ông ta lại đặt nó lên linh văn.
Cũng tương tự, dao động lực lượng nổi lên, từng giọt một rót vào trong linh văn trên khôi giáp.
Một chén trà sau, Trương Minh Vân khẽ quát lên một tiếng. Ông ta nhấc tay lên, mà trên bộ khải giáp đã sáng rực, phóng ra hào quang sáng trắng chói lọi.
Dĩ nhiên, thời gian hào quang này xuất hiện cũng không lâu, chỉ trong một chốc gắn ngủi cũng đã biến mất.
Chẳng qua, Trương Minh Vân và Trầm Ngọc Kỳ cũng biết, bộ khôi giáp này đã biến thành một bộ linh giáp, giá trị ít nhất phải cao hơn trước gấp mười lần trở lên.
Dùng tay khẽ phủi phủi lên khôi giáp, sau khi cảm ứng lộ tuyến linh văn trên nó, đôi mắt Trương Minh Vân chợt lấp lánh hữu thần.
“Cữu cữu, làm sao rồi?” Trầm Ngọc Kỳ hỏi với giọng hưng phấn.
“Rất tốt!” Trương Minh Vân trầm giọng đáp: “Những linh văn này có hiệu quả còn tốt hơn ta tưởng tượng. Hắc hắc… thật là có tư duy cải tạo đây! Mặc dù trong đó vẫn còn khá nhiều thiếu sót nhưng loại ý tưởng thế này cũng thực sự có phần mới mẻ độc đáo. Ừm… có tương lai… Có tương lai đây!”
Mặc dù Trí Linh đã sửa đổi linh văn phòng ngự đến một trình độ nào đó nhưng tư liệu nó nắm bắt cũng có hạn. Chỉ dựa vào những kiến thức cơ bản do Trầm Ngọc Kỳ truyền lại thì nó không cách nào cải tạo nên một tác phẩm hoàn mĩ cho được.
Chẳng qua, đến từ một phương pháp và hệ thống chưa từng biết, lại có tri thức bất đồng thì điều này lại mang đến cho Trương Minh Vân một sự đả kích trầm trọng. Đây cũng chẳng biết là tốt hay xấu nữa!
Đồng tử vừa đảo, Trương Minh Vân đột nhiên nói: “Ngọc Kỳ, chúng ta tiếp tục không?”
“Gì ạ?”
“Đương nhiên là tiếp tục học tập kiến thức linh văn!” Trương Minh Vân trầm giọng nói: “Con đường sau này con sẽ đi còn rất dài. Phải học thực sự thôi!”
“Dạ!” Trầm Ngọc Kỳ cung kính đáp một tiếng, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên lại dấy lên một tia cảm giác bất an.
Bình luận facebook