-
Chương 7
Huệ Bình công chúa đang tức giận, không chỉ có ta, mà mọi người ở đây đều dần nhận ra.
Hứa Diệu Vân kéo tay An Dương hầu một phen, cuối cùng y cũng chịu ngậm miệng lại.
Mọi người đều không dám thở mạnh, không khí tự nhiên trở nên nặng nề, như đang bị phán xét trong im lặng.
Rốt cuộc Huệ Bình công chúa cũng mở miệng: “Các ngươi lui xuống trước đi.” Bà ấy nói với đám hạ nhân ở phía sau.
Chờ bọn họ rời khỏi rồi, Huệ Bình công chúa mới lạnh lùng hỏi Hứa Diệu Vân: “Chuyện này còn có ai biết không?”
Hứa Diệu Vân không rõ nguyên do, nhỏ giọng nói: “Ngoài…… người ở Thượng thư phủ, còn có con.”
“Vậy mà con còn dám ở trước mặt nhiều người như vậy nói thẳng ra?!” Huệ Bình công chúa đột ngột cao giọng.
Đừng nói Hứa Diệu Vân, ta đây còn phải sợ hãi mà rùng mình một cái.
An Dương hầu vội la lên: “Không phải, mẫu thân, sao lại như vậy, Diệu nhi…”
Huệ Bình công chúa trừng mắt một cái, y lập tức câm miệng.
Huệ Bình công chúa tiếp tục răn dạy: “Ở đây đều không phải là người ngoài, ta nói thẳng cho con biết. Muội muội con trẻ người không hiểu chuyện, chẳng lẽ con cũng không hiểu chuyện như nó sao? Chuyện như vậy nói ra trước mặt hạ nhân, con sợ tin tức truyền không đủ nhanh đúng không? Sao con không nghĩ, nếu lỡ bọn chúng đồn bậy bạ ra ngoài, thanh danh của muội muội con phải làm sao? Hay là tỷ muội hai đứa còn có dụng ý gì khác?”
Hứa Diệu Vân không gánh nổi tội này, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Ta đứng bên cạnh nhìn xem… hận không thể nhảy cẩng lên vỗ tay hoan hô.
Cao minh! Đây thực sự là cao minh nha!
Không hổ là lão thái thái duyệt qua vô số người, lòng dạ hẹp hòi của người trẻ thật sự không thể qua mắt được bà ấy.
Cũng phải, rõ ràng trên người đã dính phải chuyện khiến người khác phải đàm tếu, chẳng những không thèm che giấu, ngược lại còn chủ động nói ra, ngoại trừ có tâm tư gì khác thì ai lại làm vậy?
Hơn nữa cũng không có lý giải, một tiểu cô nương tình ý vừa chớm nở, ngay lúc tuyệt vọng trong hiểm nguy lại gặp được một nam nhân phi phàm đến cứu giúp, lại hộ tống một đường về nhà, khó mà không đơn phương xiêu lòng được.
Trong nguyên tác vốn không miêu tả nhiều về Huệ Bình công chúa, vậy nên ta thật sự không ngờ, bà ấy lại là người quyết đoán, nhìn thấu lòng người như vậy.
Dù gì phò mã cũng không được nạp thiếp, xét theo thực tế công chúa không thể nào am hiểu chuyện trạch đấu sâu sắc như vậy.
Nhưng nghĩ lại, công chúa từ nhỏ được nuôi lớn trong hoàng cung, trạch đấu có là gì, thứ người ta trải qua chính là cung đấu đó! Sự tranh giành giữa các nữ nhân, có chiến trường nào tàn khốc hơn hậu cung cơ chứ?!
Cho nên bà ấy mới có thể trong nháy mắt đã nhìn ra tâm tư của tỷ muội Hứa thị!
Tương phản hoàn toàn chính là…
Ta nhìn qua Lâm An Đình và An Dương hầu, hai gương mặt đó đến giờ vẫn là mờ mịt khó hiểu, như sao chép lẫn nhau vậy.
Ta không khỏi thở dài.
Ôi, nam nhân thật là..
Hứa Diệu Vân kéo tay An Dương hầu một phen, cuối cùng y cũng chịu ngậm miệng lại.
Mọi người đều không dám thở mạnh, không khí tự nhiên trở nên nặng nề, như đang bị phán xét trong im lặng.
Rốt cuộc Huệ Bình công chúa cũng mở miệng: “Các ngươi lui xuống trước đi.” Bà ấy nói với đám hạ nhân ở phía sau.
Chờ bọn họ rời khỏi rồi, Huệ Bình công chúa mới lạnh lùng hỏi Hứa Diệu Vân: “Chuyện này còn có ai biết không?”
Hứa Diệu Vân không rõ nguyên do, nhỏ giọng nói: “Ngoài…… người ở Thượng thư phủ, còn có con.”
“Vậy mà con còn dám ở trước mặt nhiều người như vậy nói thẳng ra?!” Huệ Bình công chúa đột ngột cao giọng.
Đừng nói Hứa Diệu Vân, ta đây còn phải sợ hãi mà rùng mình một cái.
An Dương hầu vội la lên: “Không phải, mẫu thân, sao lại như vậy, Diệu nhi…”
Huệ Bình công chúa trừng mắt một cái, y lập tức câm miệng.
Huệ Bình công chúa tiếp tục răn dạy: “Ở đây đều không phải là người ngoài, ta nói thẳng cho con biết. Muội muội con trẻ người không hiểu chuyện, chẳng lẽ con cũng không hiểu chuyện như nó sao? Chuyện như vậy nói ra trước mặt hạ nhân, con sợ tin tức truyền không đủ nhanh đúng không? Sao con không nghĩ, nếu lỡ bọn chúng đồn bậy bạ ra ngoài, thanh danh của muội muội con phải làm sao? Hay là tỷ muội hai đứa còn có dụng ý gì khác?”
Hứa Diệu Vân không gánh nổi tội này, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Ta đứng bên cạnh nhìn xem… hận không thể nhảy cẩng lên vỗ tay hoan hô.
Cao minh! Đây thực sự là cao minh nha!
Không hổ là lão thái thái duyệt qua vô số người, lòng dạ hẹp hòi của người trẻ thật sự không thể qua mắt được bà ấy.
Cũng phải, rõ ràng trên người đã dính phải chuyện khiến người khác phải đàm tếu, chẳng những không thèm che giấu, ngược lại còn chủ động nói ra, ngoại trừ có tâm tư gì khác thì ai lại làm vậy?
Hơn nữa cũng không có lý giải, một tiểu cô nương tình ý vừa chớm nở, ngay lúc tuyệt vọng trong hiểm nguy lại gặp được một nam nhân phi phàm đến cứu giúp, lại hộ tống một đường về nhà, khó mà không đơn phương xiêu lòng được.
Trong nguyên tác vốn không miêu tả nhiều về Huệ Bình công chúa, vậy nên ta thật sự không ngờ, bà ấy lại là người quyết đoán, nhìn thấu lòng người như vậy.
Dù gì phò mã cũng không được nạp thiếp, xét theo thực tế công chúa không thể nào am hiểu chuyện trạch đấu sâu sắc như vậy.
Nhưng nghĩ lại, công chúa từ nhỏ được nuôi lớn trong hoàng cung, trạch đấu có là gì, thứ người ta trải qua chính là cung đấu đó! Sự tranh giành giữa các nữ nhân, có chiến trường nào tàn khốc hơn hậu cung cơ chứ?!
Cho nên bà ấy mới có thể trong nháy mắt đã nhìn ra tâm tư của tỷ muội Hứa thị!
Tương phản hoàn toàn chính là…
Ta nhìn qua Lâm An Đình và An Dương hầu, hai gương mặt đó đến giờ vẫn là mờ mịt khó hiểu, như sao chép lẫn nhau vậy.
Ta không khỏi thở dài.
Ôi, nam nhân thật là..
Bình luận facebook