Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Thịnh Đường phập dao vào trong quả dưa hấu, nhanh gọn cắt một miếng to. Cô không nói gì, những người làm nghề khôi phục bích họa quả thực không hay đi khắp nơi khoe khoang. Nhưng chỉ cần là một người có bàn tay điệu nghệ thì danh tiếng sẽ được lan truyền khắp giới, dù sao thì những người làm ngành này cũng không quá đông đảo.
Nhưng một người mà đến cả Trình Tần cũng không tra ra được thì…
Trình Tần và Du Diệp đều là bạn cùng trường và cũng là bạn cùng ký túc xá của Thịnh Đường. Từ ngày học cử nhân cho tới nghiên cứu sinh, suốt mấy năm họ gần như sớm tối có nhau, vinh nhục cùng trải. Nói theo lời của Trình Tần thì ba người họ đã bước vào cái gọi là “cơn ngứa bảy năm”(*), đi từ sự “tương kính như tân” giả vờ giả tảng ban đầu tới bây giờ đã yêu thương tàn sát nhau một cách công khai, bầy đàn. Biểu hiện cụ thể là nhóm WeChat “Chị em cây khế” của ba người họ, chính là kiểu không cà khịa không vui.
(*) Cơn ngứa bảy năm chỉ thời gian nhạy cảm của một cuộc hôn nhân. Thực tế chỉ ra rằng các cuộc hôn nhân đi tới năm thứ bảy rất dễ xảy ra xung đột, mâu thuẫn, bất hòa. Thậm chí tỷ lệ ly hôn ở năm thứ bảy là rất cao.
Ngoài việc là một cô gái Đông Bắc cởi mở, thẳng thắn ra, Trình Tần còn có biệt danh “Chiến sỹ tinh thông tin tức”. Có chuyện gì cô ấy cũng không rời xa khỏi công cụ tìm kiếm, hội tụ bản lĩnh “mọi chuyện trong thiên hạ không chuyện gì qua mắt được ta”. Quan trọng hơn là đằng sau cô ấy còn có một người bạn trai làm thám tử tư, thế nên mấy chuyện điều tra tìm người đối với Trình Tần chỉ là chuyện vặt.
“Này, hay cậu gửi thẳng ảnh cho mình cho xong. Chẳng phải cậu nói anh ta đẹp trai chết người sao. Soái ca thì càng dễ tra ra đấy…”
Trong lúc đầu kia đang thao thao bất tuyệt thì Tiêu Dã đi vào, đến cửa phòng làm việc còn không buồn gõ. Thịnh Đường nhìn thấy người này ngang nhiên ngồi thẳng xuống xô pha, cô bèn nói với Trình Tần một câu “Nói chuyện sau nhé” rồi ngắt máy.
Ảnh cô tạm thời không có được. Bác sỹ Giang ấy trông có vẻ không phải kiểu người dễ bắt chuyện. Giáo sư Hồ vốn dĩ có ý định ăn một bữa trưa để mọi người làm quen với nhau một chút. Ai ngờ người ấy đưa ra yêu cầu tới thẳng hang đá luôn.
Quả thực là không chút khách khí, không hiểu nhân tình thế thái.
Ngược lại, Tiêu Dã trước mắt đây… Có thể vì hai người họ đều chịu chung số phận bị Giáo sư Hồ bỏ mặc tại văn phòng, nên Thịnh Đường nhìn kiểu gì cũng thấy anh ấy thuận mắt, hơn nữa trên đầu người ta còn đội một cái mũ “đại đệ tử cuối cùng” nữa.
Rõ ràng, “đại đệ tử cuối cùng” cũng rất hứng thú với Thịnh Đường. Anh đổ về phía trước, kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống bên cạnh cô, tiện thể giật lấy miếng dưa hấu trong tay cô, ánh mắt ngậm cười: “Em gái nhỏ, anh trai muốn nghe ngóng từ em một chuyện.”
Ngữ khí này dám chắc là định dò hỏi làm tình báo rồi.
Nhưng người ta đã khách khí rồi, cô cũng nên có qua có lại. Cô lau sạch tay, gác hai cánh tay trái phải lên mặt bàn, chống cả hai tay lên mặt: “Nói đi, anh trai nhỏ.”
Tiêu Dã cười tít mắt: “Anh trai hỏi em, có phải Giáo sư Hồ muốn để em chung đội với bác sỹ Giang không?”
Thịnh Đường nghĩ bụng: Giờ này còn chưa dính líu gì đến nhau, nói việc chung đội hơi sớm thì phải? Ngay cả thông tin của đối phương tôi còn chưa lần mò ra, làm sao mà lập đội?
Cô bỏ một cánh tay xuống, tay còn lại chống má: “Có lẽ vậy. Trước kia em cũng thường xuyên lập đội với những nhà khôi phục bích họa chuyên nghiệp.”
Một người chủ yếu chịu trách nhiệm việc sao chép, dựng lại hình ảnh bích họa như cô, thường xuyên tiếp xúc với các nhà khôi phục cũng là chuyện bình thường. Cả hai nghề đều thuộc loại phải chui vào trong hang đá, mỗi lần chui vào là phải ở lại rất lâu. Lâu dần, chính bản thân cô thậm chí cũng bắt đầu học hỏi được chút kỹ năng vặt của nghề khôi phục.
Tiêu Dã nhìn vào đôi mắt sáng long lanh, trong vắt như dòng suối trên núi cao ấy, cảm xúc trong lòng bỗng chốc sụp đổ một nửa. Xem ra sư phụ có ý bồi dưỡng cô nhóc này rồi, lẽ nào muốn nhận cô làm đệ tử cuối cùng thứ hai? Anh ít nhiều cũng đã nghe qua năng lực của cô, chưa biết chừng thật sự có một ngày, anh sẽ bị người đàn em này hạ gục.
Anh quan sát cô rất kỹ, trong lòng lại kêu gào lên một tiếng: Cho dù sư phụ thật sự thiên vị thì cũng bình thường thôi. Nhìn người ta đi, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, ai gặp cũng yêu quý. Quan trọng hơn là, người ta trẻ!
Vừa nhìn là biết khoảng cách giữa hai người quá xa xôi… Anh quá khó rồi!
“Anh trai nhỏ?” Thịnh Đường nghiêng đầu nhìn gương mặt màu tương cà chua của anh ấy, nhịn cười, cố tình dè dặt hỏi: “Vị bác sỹ Giang đó… có lai lịch như thế nào vậy?”
“Giang Chấp à, cậu ấy…” Tiêu Dã cũng bỏ miếng dưa hấu xuống không ăn nữa, với lấy chồng cốc giấy, cầm bình giữ nhiệt Hồ Tường Thanh đặt lên bàn, bên trong vẫn đựng nước đậu xanh còn chưa kịp uống.
Anh rót cho cả hai, trong chớp mắt đã đổi giọng: “Nhà khôi phục chuyên nghiệp thôi, nếu không sư phụ tìm cậu ấy tới làm gì chứ.”
Thịnh Đường “ồ” lên một tiếng, kéo dài giọng, nói một câu “Hiểu rồi”, sau đó cầm cốc giấy lên, tự động uống nước đậu xanh.
Tiêu Dã nghe mà cũng hơi ngơ ngác.
Hiểu rồi ư? Anh đã nói gì mà cô lại hiểu rồi? Anh đang định lên tiếng thì nhìn thấy Thịnh Đường đưa ngón tay cái lên quẹt qua khóe miệng, chiếc cốc giấy được vo tròn lại, ném về phía thùng rác. Tầm nhìn của Tiêu Dã cũng vẽ một đường cong trên không trung, rồi hướng thẳng về phía thùng rác một cách chuẩn xác.
Khi quay lại thì cô đã đứng lên rồi, đang đi ra phía cửa. Tiêu Dã gọi giật cô lại, tâm trạng có chút tổn thương: “Hiểu gì chứ? Em không còn chuyện gì khác để hỏi sao?”
Ví dụ như hỏi về lịch sử huy hoàng của anh này. Hai năm nay ở Tân Cương, anh sắp trở thành người tự kỷ, ngày nào cũng đối mặt với bức tường, thứ bầu bạn bên cạnh chỉ có gió buốt mưa sa. Nói gì thì nói anh đây cũng là đại đệ tử cuối cùng, tò mò về anh một chút là chuyện rất khó khăn sao?
Thịnh Đường đứng dựa vào cửa, rướn môi cười: “Hiểu rằng anh không định đứng chung một chiến tuyến với em rồi, thế nên cũng không còn gì để hỏi nữa.”
Tiêu Dã hơi sững sờ, sao lại xuất hiện chiến tuyến gì ở đây?
Tới khi bóng Thịnh Đường biến mất tăm, anh mới tỉ mỉ đánh giá nụ cười ban nãy của cô. Trông thì có vẻ nhẹ nhàng, ngọt ngào như cơn gió đầu xuân, nhưng sao anh ấy lại cảm thấy sống lưng ớn lạnh nhỉ? Hình như… không ngoan ngoãn đáng yêu như anh nghĩ?
Vừa cầm miếng dưa hấu lên định gặm thì anh thấy gương mặt tươi cười của Thịnh Đường thò ra từ bên cạnh cửa. Tiêu Dã sốc, sặc sụa ho vì sự bất thình lình này. Bóp đầy nước dưa hấu ra ngón tay, anh trợn tròn mắt nhìn cô chằm chằm.
Thịnh Đường ra vẻ vô tội, chớp chớp mắt với anh: “Sao lại có người tên là Cứng Nhắc nhỉ?”
“… Chắc là sở thích cá nhân thôi.”
“À. Không có gì đâu, em hỏi đại vậy thôi.” Thịnh Đường buông tay vẻ thoải mái rồi quay mặt bỏ đi.
Rất lâu sau Tiêu Dã mới hoàn hồn lại. Cứng Nhắc thì sao chứ? Không phải Cứng Đờ là được rồi… Không đúng, cô nhóc này sao lại có hứng thú với Giang Chấp chứ? Không lẽ để ý rồi?
Anh gặm nhanh miếng dưa hấu bằng mấy miếng, ngậm vỏ dưa đi tới trước gương, tỉ mỉ quan sát diện mạo của mình một lượt rồi nhún vai: “Mình cũng đẹp trai tuấn tú, phong độ ngời ngời đấy thôi.”
***
“Lập đội với người ở đây?”
Khi nói lời này, đầu mày Giang Chấp hơi nhíu lại. Anh nhìn Hồ Tường Thanh, hỏi ngược: “Đây là đề nghị hay yêu cầu vậy?”
Hồ Tường Thanh không thể đưa anh tới hang số 0 như anh mong muốn mà quay ngược lại Viện, rẽ vài ba vòng rồi bước vào phòng hồ sơ.
Phòng hồ sơ nằm ở một tầng độc lập. Ở một góc phía Nam của tầng là ô cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, có một khu đọc sách thoải mái đủ dừng chân. Nhưng vị trí phía Bắc mà họ đang đứng đây không gian lại tối hơn không ít. Nơi đây cất giữ toàn tài liệu giấy, xếp gọn gàng theo năm tháng, sự kiện.
Khoảnh khắc Giang Chấp đẩy cửa đi vào, cảm giác đầu tiên chính là nhiệt độ trong này thấp hơn bên ngoài đến mấy độ, cảm giác thứ hai là như bỗng được bước vào một thời cổ xưa đến đóng bụi. Không gian phảng phất một mùi dày dặn của lịch sử, thậm chí cả thời gian cũng như tĩnh lặng.
Hồ Tường Thanh trả lời: “Là yêu cầu.”
Thấy sắc mặt Giang Chấp không vui cho lắm, ông ngẫm nghĩ rồi rót cho anh một cốc nước: “Trong Viện không có trà sữa, cậu uống tạm nhé.”
Rồi nói tiếp: “Tôi biết cậu có những cộng sự cố định, nhưng đạo lý nhập gia tùy tục cậu cũng biết đấy. Người tôi kết hợp với cậu từ những kiến thức cơ bản cho tới cách sử dụng dụng cụ, từ việc hỗ trợ sư phụ làm việc cho tới độc lập khôi phục theo đúng chỉ đạo của sư phụ từ trên xuống dưới đều là tài năng mà các sư phụ lão thành đích thân chỉ dạy. Người đó từng trợ giúp các anh em từ Tây Tạng tới Thanh Mai, Ninh Hạ và Cam Túc, quan trọng là cực kỳ hiểu biết về bích họa Đôn Hoàng.”
*********************************
Thịnh Đường phập dao vào trong quả dưa hấu, nhanh gọn cắt một miếng to. Cô không nói gì, những người làm nghề khôi phục bích họa quả thực không hay đi khắp nơi khoe khoang. Nhưng chỉ cần là một người có bàn tay điệu nghệ thì danh tiếng sẽ được lan truyền khắp giới, dù sao thì những người làm ngành này cũng không quá đông đảo.
Nhưng một người mà đến cả Trình Tần cũng không tra ra được thì…
Trình Tần và Du Diệp đều là bạn cùng trường và cũng là bạn cùng ký túc xá của Thịnh Đường. Từ ngày học cử nhân cho tới nghiên cứu sinh, suốt mấy năm họ gần như sớm tối có nhau, vinh nhục cùng trải. Nói theo lời của Trình Tần thì ba người họ đã bước vào cái gọi là “cơn ngứa bảy năm”(*), đi từ sự “tương kính như tân” giả vờ giả tảng ban đầu tới bây giờ đã yêu thương tàn sát nhau một cách công khai, bầy đàn. Biểu hiện cụ thể là nhóm WeChat “Chị em cây khế” của ba người họ, chính là kiểu không cà khịa không vui.
(*) Cơn ngứa bảy năm chỉ thời gian nhạy cảm của một cuộc hôn nhân. Thực tế chỉ ra rằng các cuộc hôn nhân đi tới năm thứ bảy rất dễ xảy ra xung đột, mâu thuẫn, bất hòa. Thậm chí tỷ lệ ly hôn ở năm thứ bảy là rất cao.
Ngoài việc là một cô gái Đông Bắc cởi mở, thẳng thắn ra, Trình Tần còn có biệt danh “Chiến sỹ tinh thông tin tức”. Có chuyện gì cô ấy cũng không rời xa khỏi công cụ tìm kiếm, hội tụ bản lĩnh “mọi chuyện trong thiên hạ không chuyện gì qua mắt được ta”. Quan trọng hơn là đằng sau cô ấy còn có một người bạn trai làm thám tử tư, thế nên mấy chuyện điều tra tìm người đối với Trình Tần chỉ là chuyện vặt.
“Này, hay cậu gửi thẳng ảnh cho mình cho xong. Chẳng phải cậu nói anh ta đẹp trai chết người sao. Soái ca thì càng dễ tra ra đấy…”
Trong lúc đầu kia đang thao thao bất tuyệt thì Tiêu Dã đi vào, đến cửa phòng làm việc còn không buồn gõ. Thịnh Đường nhìn thấy người này ngang nhiên ngồi thẳng xuống xô pha, cô bèn nói với Trình Tần một câu “Nói chuyện sau nhé” rồi ngắt máy.
Ảnh cô tạm thời không có được. Bác sỹ Giang ấy trông có vẻ không phải kiểu người dễ bắt chuyện. Giáo sư Hồ vốn dĩ có ý định ăn một bữa trưa để mọi người làm quen với nhau một chút. Ai ngờ người ấy đưa ra yêu cầu tới thẳng hang đá luôn.
Quả thực là không chút khách khí, không hiểu nhân tình thế thái.
Ngược lại, Tiêu Dã trước mắt đây… Có thể vì hai người họ đều chịu chung số phận bị Giáo sư Hồ bỏ mặc tại văn phòng, nên Thịnh Đường nhìn kiểu gì cũng thấy anh ấy thuận mắt, hơn nữa trên đầu người ta còn đội một cái mũ “đại đệ tử cuối cùng” nữa.
Rõ ràng, “đại đệ tử cuối cùng” cũng rất hứng thú với Thịnh Đường. Anh đổ về phía trước, kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống bên cạnh cô, tiện thể giật lấy miếng dưa hấu trong tay cô, ánh mắt ngậm cười: “Em gái nhỏ, anh trai muốn nghe ngóng từ em một chuyện.”
Ngữ khí này dám chắc là định dò hỏi làm tình báo rồi.
Nhưng người ta đã khách khí rồi, cô cũng nên có qua có lại. Cô lau sạch tay, gác hai cánh tay trái phải lên mặt bàn, chống cả hai tay lên mặt: “Nói đi, anh trai nhỏ.”
Tiêu Dã cười tít mắt: “Anh trai hỏi em, có phải Giáo sư Hồ muốn để em chung đội với bác sỹ Giang không?”
Thịnh Đường nghĩ bụng: Giờ này còn chưa dính líu gì đến nhau, nói việc chung đội hơi sớm thì phải? Ngay cả thông tin của đối phương tôi còn chưa lần mò ra, làm sao mà lập đội?
Cô bỏ một cánh tay xuống, tay còn lại chống má: “Có lẽ vậy. Trước kia em cũng thường xuyên lập đội với những nhà khôi phục bích họa chuyên nghiệp.”
Một người chủ yếu chịu trách nhiệm việc sao chép, dựng lại hình ảnh bích họa như cô, thường xuyên tiếp xúc với các nhà khôi phục cũng là chuyện bình thường. Cả hai nghề đều thuộc loại phải chui vào trong hang đá, mỗi lần chui vào là phải ở lại rất lâu. Lâu dần, chính bản thân cô thậm chí cũng bắt đầu học hỏi được chút kỹ năng vặt của nghề khôi phục.
Tiêu Dã nhìn vào đôi mắt sáng long lanh, trong vắt như dòng suối trên núi cao ấy, cảm xúc trong lòng bỗng chốc sụp đổ một nửa. Xem ra sư phụ có ý bồi dưỡng cô nhóc này rồi, lẽ nào muốn nhận cô làm đệ tử cuối cùng thứ hai? Anh ít nhiều cũng đã nghe qua năng lực của cô, chưa biết chừng thật sự có một ngày, anh sẽ bị người đàn em này hạ gục.
Anh quan sát cô rất kỹ, trong lòng lại kêu gào lên một tiếng: Cho dù sư phụ thật sự thiên vị thì cũng bình thường thôi. Nhìn người ta đi, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, ai gặp cũng yêu quý. Quan trọng hơn là, người ta trẻ!
Vừa nhìn là biết khoảng cách giữa hai người quá xa xôi… Anh quá khó rồi!
“Anh trai nhỏ?” Thịnh Đường nghiêng đầu nhìn gương mặt màu tương cà chua của anh ấy, nhịn cười, cố tình dè dặt hỏi: “Vị bác sỹ Giang đó… có lai lịch như thế nào vậy?”
“Giang Chấp à, cậu ấy…” Tiêu Dã cũng bỏ miếng dưa hấu xuống không ăn nữa, với lấy chồng cốc giấy, cầm bình giữ nhiệt Hồ Tường Thanh đặt lên bàn, bên trong vẫn đựng nước đậu xanh còn chưa kịp uống.
Anh rót cho cả hai, trong chớp mắt đã đổi giọng: “Nhà khôi phục chuyên nghiệp thôi, nếu không sư phụ tìm cậu ấy tới làm gì chứ.”
Thịnh Đường “ồ” lên một tiếng, kéo dài giọng, nói một câu “Hiểu rồi”, sau đó cầm cốc giấy lên, tự động uống nước đậu xanh.
Tiêu Dã nghe mà cũng hơi ngơ ngác.
Hiểu rồi ư? Anh đã nói gì mà cô lại hiểu rồi? Anh đang định lên tiếng thì nhìn thấy Thịnh Đường đưa ngón tay cái lên quẹt qua khóe miệng, chiếc cốc giấy được vo tròn lại, ném về phía thùng rác. Tầm nhìn của Tiêu Dã cũng vẽ một đường cong trên không trung, rồi hướng thẳng về phía thùng rác một cách chuẩn xác.
Khi quay lại thì cô đã đứng lên rồi, đang đi ra phía cửa. Tiêu Dã gọi giật cô lại, tâm trạng có chút tổn thương: “Hiểu gì chứ? Em không còn chuyện gì khác để hỏi sao?”
Ví dụ như hỏi về lịch sử huy hoàng của anh này. Hai năm nay ở Tân Cương, anh sắp trở thành người tự kỷ, ngày nào cũng đối mặt với bức tường, thứ bầu bạn bên cạnh chỉ có gió buốt mưa sa. Nói gì thì nói anh đây cũng là đại đệ tử cuối cùng, tò mò về anh một chút là chuyện rất khó khăn sao?
Thịnh Đường đứng dựa vào cửa, rướn môi cười: “Hiểu rằng anh không định đứng chung một chiến tuyến với em rồi, thế nên cũng không còn gì để hỏi nữa.”
Tiêu Dã hơi sững sờ, sao lại xuất hiện chiến tuyến gì ở đây?
Tới khi bóng Thịnh Đường biến mất tăm, anh mới tỉ mỉ đánh giá nụ cười ban nãy của cô. Trông thì có vẻ nhẹ nhàng, ngọt ngào như cơn gió đầu xuân, nhưng sao anh ấy lại cảm thấy sống lưng ớn lạnh nhỉ? Hình như… không ngoan ngoãn đáng yêu như anh nghĩ?
Vừa cầm miếng dưa hấu lên định gặm thì anh thấy gương mặt tươi cười của Thịnh Đường thò ra từ bên cạnh cửa. Tiêu Dã sốc, sặc sụa ho vì sự bất thình lình này. Bóp đầy nước dưa hấu ra ngón tay, anh trợn tròn mắt nhìn cô chằm chằm.
Thịnh Đường ra vẻ vô tội, chớp chớp mắt với anh: “Sao lại có người tên là Cứng Nhắc nhỉ?”
“… Chắc là sở thích cá nhân thôi.”
“À. Không có gì đâu, em hỏi đại vậy thôi.” Thịnh Đường buông tay vẻ thoải mái rồi quay mặt bỏ đi.
Rất lâu sau Tiêu Dã mới hoàn hồn lại. Cứng Nhắc thì sao chứ? Không phải Cứng Đờ là được rồi… Không đúng, cô nhóc này sao lại có hứng thú với Giang Chấp chứ? Không lẽ để ý rồi?
Anh gặm nhanh miếng dưa hấu bằng mấy miếng, ngậm vỏ dưa đi tới trước gương, tỉ mỉ quan sát diện mạo của mình một lượt rồi nhún vai: “Mình cũng đẹp trai tuấn tú, phong độ ngời ngời đấy thôi.”
***
“Lập đội với người ở đây?”
Khi nói lời này, đầu mày Giang Chấp hơi nhíu lại. Anh nhìn Hồ Tường Thanh, hỏi ngược: “Đây là đề nghị hay yêu cầu vậy?”
Hồ Tường Thanh không thể đưa anh tới hang số 0 như anh mong muốn mà quay ngược lại Viện, rẽ vài ba vòng rồi bước vào phòng hồ sơ.
Phòng hồ sơ nằm ở một tầng độc lập. Ở một góc phía Nam của tầng là ô cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, có một khu đọc sách thoải mái đủ dừng chân. Nhưng vị trí phía Bắc mà họ đang đứng đây không gian lại tối hơn không ít. Nơi đây cất giữ toàn tài liệu giấy, xếp gọn gàng theo năm tháng, sự kiện.
Khoảnh khắc Giang Chấp đẩy cửa đi vào, cảm giác đầu tiên chính là nhiệt độ trong này thấp hơn bên ngoài đến mấy độ, cảm giác thứ hai là như bỗng được bước vào một thời cổ xưa đến đóng bụi. Không gian phảng phất một mùi dày dặn của lịch sử, thậm chí cả thời gian cũng như tĩnh lặng.
Hồ Tường Thanh trả lời: “Là yêu cầu.”
Thấy sắc mặt Giang Chấp không vui cho lắm, ông ngẫm nghĩ rồi rót cho anh một cốc nước: “Trong Viện không có trà sữa, cậu uống tạm nhé.”
Rồi nói tiếp: “Tôi biết cậu có những cộng sự cố định, nhưng đạo lý nhập gia tùy tục cậu cũng biết đấy. Người tôi kết hợp với cậu từ những kiến thức cơ bản cho tới cách sử dụng dụng cụ, từ việc hỗ trợ sư phụ làm việc cho tới độc lập khôi phục theo đúng chỉ đạo của sư phụ từ trên xuống dưới đều là tài năng mà các sư phụ lão thành đích thân chỉ dạy. Người đó từng trợ giúp các anh em từ Tây Tạng tới Thanh Mai, Ninh Hạ và Cam Túc, quan trọng là cực kỳ hiểu biết về bích họa Đôn Hoàng.”
Bình luận facebook